Tiếng đàn lại ngân lên, trong khúc nhạc du dương, Chu Ngọc vừa lướt tay trên dây đàn vừa cười nói: “Nghe nói A Tự tinh thông âm luật, có thể đệm một khúc cho ta được không?”

Hắn mỉm cười nhã nhặn, giọng nói bâng quơ, nhưng ánh mắt nhìn Cơ Tự rõ ràng mang theo sự chắc chắn và quyết đoán.

Cơ Tự nhìn lại hắn rồi cúi đầu nói: “A Tự sao dám từ chối?”

“Hay lắm.” Người cất lời là Thập Nhất lang Chu Chấn, y vỗ tay cười, “Mang nhạc cụ đến đây mời tiểu cô chọn.”

“Vâng.” Trong tiếng vâng dạ đồng thanh, năm sáu tỳ nữ thướt tha cầm đủ các loại nhạc cụ đến.

Cơ Tự nhìn thoáng qua họ rồi tiện tay nhận lấy một cây tiêu. Thấy Cơ Tự đưa tiêu lên đôi môi anh đào, khuôn mặt tuấn tú của Chu Ngọc nở nụ cười tươi tắn. Tay hắn dạo đàn, trong nháy mắt tiếng nhạc êm dịu khoáng đạt ngân vang đầy cõi đất trời. Khi tiếng đàn vút cao phá tận tầng mây thì tiếng tiêu cũng đã bắt đầu hòa âm phối khí. Trong tiếng đàn thánh thót, tiếng tiêu như thể một con hạc trắng vỗ cánh bay qua mặt hồ, sau vài vòng bay lượn, nó vờn theo tiếng đàn, đưa mọi người lên thẳng tầng mây.

“Hay.”

Chu Linh khen ngợi. Vào lúc này tiếng đàn đột ngột im bặt, cùng thời điểm đó Chu Chấn, Chu Loan cũng vỗ tay theo, mà sắc mặt của đám người Trịnh gia bên cạnh càng trở nên khó coi.

Ngay sau đó, Chu Ngọc đẩy đàn ngọc ra đứng lên. Hắn cầm lấy một cuộn giấy, trải trên mặt bàn, hăng hái nói với Cơ Tự: “Tháng trước ta có vẽ bức tranh Xuân Sơn Tư Viễn, hiện còn thiếu vài hàng thơ, không biết A Tự có thể đề giúp ta không?”

Vừa nghe đến bức tranh kia do đích thân Chu Ngọc vẽ, người Trịnh gia đồng loạt rướn cổ nhìn xem. Trịnh lão gia vừa liếc thoáng qua đã xuýt xoa khen ngợi: “Quả thật là danh tác đây mà.”

Trước lời ca ngợi của ông ta, Chu Ngọc chỉ mỉm cười gật đầu, sau đó nghiêm túc nhìn Cơ Tự. Cơ Tự phớt lờ ánh mắt ghen ghét tóe lửa của Trịnh Mật, nghĩ thầm: Cứ bất động xem tình hình thế nào đã.

Nàng cất bước đi đến bên cạnh Chu Ngọc. Cúi đầu nhìn tranh, lòng nàng chợt hoảng hốt: Không ngờ, Chu Ngọc quả thật là tài tử. Bất kể hắn đàn hay vẽ tranh đều có hàm súc, phong cách đặc biệt, mang một nét rất riêng độc đáo.

Nhưng Chu Ngọc càng tài trí xuất chúng, trong lòng Cơ Tự càng nghi ngờ hơn.

Thấy nàng chần chừ, Chu Ngọc đứng bên cạnh nhẹ giọng nói: “A Tự, mời!”

Cơ Tự ngẩng đầu nhìn hắn rồi khẽ cười: “Nếu viết không hay, mong rằng Thập Nhất lang đừng chê trách.”

Chu Ngọc cũng cười nhìn nàng, cất giọng ôn hòa: “Tất nhiên là không thể trách nàng được.”

“Vậy A Tự xin tạ ơn lang quân trước.”

Cơ Tự nhận lấy bút lông đã chấm mực trong tay hắn, lúc ngón tay hai người chạm vào nhau, đầu ngón tay Chu Ngọc như vô ý cong lại, trùng hợp móc vào lòng bàn tay Cơ Tự, khiến lòng bàn tay nàng ngứa ran rồi run lên, chiếc bút lông trong tay suýt nữa rơi xuống. Có điều dù như vậy, trên mặt Cơ Tự không hề hiện vẻ xấu hổ. Chu Ngọc vẫn chăm chú quan sát nàng không khỏi rủ mi mắt.

Thoáng chốc, hàng chữ hành thư xinh đẹp được đề lên bên góc phải bức tranh: “Hoa rơi hữu ý đưa xuân đến, nước chảy vô tình gặp chiều đông.”

Thế gian này có không ít người giỏi về lối chữ hành thư, nét chữ của Cơ Tự tuy không phải xuất chúng hiếm có, nhưng cũng lưu loát sinh động. Dù bút pháp còn hơi non tay nhưng khung chữ đã rõ nét, tài nghệ không thua kém gì những khuê tú thư hương thế gia.

Cơ Tự viết xong hai hàng chữ liền đặt bút lông xuống, quay đầu nhìn về phía Chu Ngọc, mỉm cười rồi khẽ chào: “Trong nhà A Tự còn có việc bận, không làm lỡ việc của mấy vị lang quân nữa.” Dứt lời nàng cũng thi lễ với vợ chồng Trịnh thị, sau đó lập tức quay người bước đi.

Đến tận khi bóng dáng Cơ Tự khuất khỏi tầm mắt mọi người, gương mặt Trịnh lão gia mới hiện lên vẻ tức giận, ông ta vừa định quát mắng thì Chu Chấn cười sang sảng: “Đúng là bây giờ cũng không còn sớm nữa, chư vị, chúng ta nên về khách điếm rồi.” Nói xong Chu Chấn hất áo bào, không buồn chào xã giao với vợ chồng Trịnh thị, cứ thế rời khỏi vườn hoa.

Mãi cho đến khi lên xe lừa, Nguyệt Hồng vẫn còn lo lắng nhìn Cơ Tự. Đến khi xe lừa lăn bánh, nàng ta không nhịn được nói: “Nữ lang, hành động vừa rồi của người có vẻ không tốt đâu, sẽ đắc tội Trịnh gia đấy.”

Cơ Tự vẫn trầm tư, đến tận khi Nguyệt Hồng huých cùi chỏ vào nàng hai cái, nàng mới trả lời: “Nếu ta không làm như vậy mới là hậu hoạn vô cùng.”

Từ khi nào mà chuyện chung thân đại sự của nàng đến lượt vợ chồng Trịnh thị làm chủ cơ chứ? Nếu đến mức này mà nàng vẫn còn nhún nhường thì vợ chồng Trịnh thị kia tuyệt đối sẽ lấn lướt, đem hôn nhân của nàng ra để đổi chác lấy lợi ích cho bản thân họ cho xem.

***

Đoàn xe oai vệ của nhóm Chu Ngọc chạy trên đường về khách điếm thu hút vô số người vây xem.

Vừa vào phòng, khuôn mặt tuấn tú của Chu Ngọc liền sa sầm, hắn vừa cởi ngoại bào vừa sai hạ nhân: “Mang cái này đi đốt đi.” Hắn liếc nhìn tỳ nữ xinh đẹp cẩn thận gói kỹ ngoại bào, hờ hững dặn dò thêm, “Mấy thứ đã dùng qua như chung rượu đều vứt đi... Chỗ của Trịnh thị quá thấp hèn, quá thô tục, nán lại thêm một khắc cũng làm cho người ta cảm thấy xúi quẩy.”

Đám người hầu cuống quýt vâng dạ, Chu Chấn, Chu Loan bên cạnh cũng cởi ngoại bào ra đưa tỳ nữ mang đi đốt. Còn Chu Linh giở bức họa ra xem chốc lát, đột nhiên bật cười: “Thập Nhất huynh, tiểu cô kia đang mắng huynh đấy, hoa rơi hữu ý đưa xuân đến, ha ha, nàng nói huynh là kiểu tình lang hay gieo tình khắp nơi kìa.”

Chu Loan, Chu Chấn bên cạnh cũng nở nụ người, ngay cả bản thân Chu Ngọc cũng nheo đôi mắt phượng cười theo.

Chu Chấn nói thêm: “Không tồi, không tồi, thật là một tiểu cô thông minh. Có điều này đệ phải nói với Thập Nhất huynh, đệ thấy nàng thật sự không có ý gì với huynh đâu. Huynh nhìn hai câu thơ nàng đề đi. Nàng ấy không chỉ nói huynh phong lưu đa tình, mà thực tế lòng dạ còn lạnh hơn cả chiều đông đúng không? Hay thật, hay thật, dù sao đại nhân đã nói, nếu tiểu cô Cơ thị này không vừa ý huynh thì ba người bọn đệ cũng có thể thử xem. Hay là, đến lượt đệ ra sân nhé?” Y vừa dứt câu, tiếng cười lại vang lên giòn giã, vẻ mặt y rõ ràng đang chê cười Chu Ngọc.

Không phải là họ cười trên nỗi đau của người khác, đường đời của Chu Ngọc luôn suôn sẻ, tài hoa lại cao, đi có mỗi một đoạn đường đã khiến không biết bao nhiêu tiểu cô xiêu lòng rồi. Thế nhưng đây là lần đầu tiên họ phát hiện, Chu Ngọc xưa nay tình trường đắc ý lại có lúc thất bại.

***

Hai chủ tớ Cơ Tự nói đùa một hồi, sau lại suy đoán mãi mà vẫn không đưa ra được kết luận, Cơ Tự liền gác việc này sang một bên. Lúc trở về trang viên, Tôn Phù bẩm báo với nàng, đã có người hỏi mua hai cửa hàng gạo kia rồi, nàng hỏi thêm mới biết hóa ra là Trang gia.

Trang gia đưa ra giá cũng hợp lý, hôm ấy Cơ Tự liền cầm khế đất đưa cho họ rồi lấy về hoàng kim. Hiện giờ, ở huyện Kinh này, ngoại trừ trang viên ra thì Cơ Tự đã không còn tài sản nào nữa.

Không biết tại sao nghĩ đến mấy vị lang quân họ Chu, nàng lại cảm thấy thấp thỏm. Quan trọng nhất là chuyện họ làm thân không hề xuất hiện trong đầu của nàng. Nếu những hình ảnh nàng thấy được trong đầu là những điều từng trải qua kiếp trước, vậy thì lúc này nàng đã rơi vào vòng xoáy tình yêu với Trang Thập Tam, trong mắt nhiều người nàng đã là nữ lang không còn trong trắng nữa. Nói như thế dù những người kia có đến huyện Kinh, chỉ sợ nghe thấy tên của nàng cũng sẽ chạy dài thôi.

Bởi vì cảm giác lo âu này nên Cơ Tự muốn kiếm thật nhiều tiền càng nhanh càng tốt. Nàng nghĩ, có tiền rồi thì nàng có thể rời khỏi huyện Kinh, thoát khỏi sự khống chế của Trịnh phủ bất cứ thời khắc nào. Có tiền trong tay, cho dù Chu Ngọc không rõ ý đồ kia muốn làm gì nàng, nàng cũng có thể linh hoạt ứng đối.

Mà hiện giờ ngoại trừ một trăm mẫu ruộng bên thôn La Thủy, trang viên huyện Kinh, năm cửa hàng ở huyện Khúc Thủy, và khoảng ba mươi mấy người gồm cả hộ vệ, quản gia, tá điền đối với Cơ gia đều quá ít ỏi.

Cơ Tự ngồi trong thư phòng, chốc chốc nhớ đến Tạ Lang, lát lát lại nghĩ đến bốn lang quân Chu gia, rồi lại tính phải kiếm tiền thế nào. Nàng càng nghĩ càng thấp thỏm bất an, thấy trời vẫn còn sớm liền dứt khoát mặc nam trang ra ngoài. Cơ Tự quả thật được ông trời ưu ái, lúc giả trai chỉ cần vẽ lông mày to ra một chút là sẽ không một ai nhận ra.

Cơ Tự ngồi xe lừa đi lòng vòng quanh huyện Kinh, nàng thấy tiệm gạo nhà mình đã đổi thành biển hiệu của Trang thị chợt bần thần hồi lâu. Nàng nghĩ, năm xưa cha nàng để lại hai cửa hàng này cho nàng chắc cũng không nghĩ đến có ngày hôm nay.

Cơ Tự cảm thấy mệt mỏi, khẽ thở hắt một hơi rồi ra lệnh: “Đi, đến Túy Tiên Lâu xem thử.”

Túy Tiên Lâu là tửu lầu đứng đầu huyện Kinh. Nơi này người đến người đi, khách khứa nhiều vô kể, mỗi khi muốn hỏi thăm tin tức hoặc muốn biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, nàng đều chọn đến đây trước tiên.

Chỉ chốc lát, xe lừa đã dừng trước cửa tửu lâu, Cơ Tự dặn dò Lê thúc đôi câu rồi cất bước đi vào. Vừa ngồi xuống bàn gần dãy cửa sổ, nàng liền nghe thấy người phía trước nói: “Bây giờ thật là khó sống, quân Bắc Ngụy vừa rút lui được một dạo thì năm ngày trước ta lại nghe người ta nói đám cướp La Đại Đầu muốn tràn xuống thôn Hồ Sơn cướp của giết người, bây giờ mấy nghìn người ở thôn Hồ Sơn kia ai ai cũng hoang mang.”

“Vậy thôn Hồ Sơn có xin cứu binh của quan phủ chưa?”

“Cầu cứu á? Ai đi? Mấy năm nay giặc cướp nhiều vô kể, có lần nào quan phủ để tâm đến đâu?”

“Đúng là mấy trang viên có bộ khúc hùng mạnh thì vẫn tốt hơn, nếu thôn Hồ Sơn cũng có một nhà như thế thì không sợ giặc cướp nữa rồi.”

Thôn Hồ Sơn, La Đại Đầu, cứu binh của quan phủ ư? Nghĩ một hồi, mắt Cơ Tự sáng ngời, nàng vụt đứng dậy, vội vàng ném cho tiểu nhị mười mấy đồng rồi ra khỏi tửu lâu.

Không ngờ Cơ Tự lại ra nhanh như vậy, Lê thúc liền hỏi: “Nữ lang, sao xong nhanh thế?”

Cơ Tự nhìn y, mắt sáng lấp lánh: “Ta nghĩ ra cách kiếm tiền rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện