Nếu một lang quân có phong thái tuyệt đỉnh như vậy kề tai người nói những lời dịu dàng mờ ám thì người sẽ có cảm giác gì? Riêng Cơ Tự, lúc này mặt nàng đã đỏ như gấc, ánh mắt nhìn phía Tạ Lang trở nên ngơ ngẩn giống hệt tối qua.
Tạ Lang phì cười, đương lúc Cơ Tự cảm thấy không ổn, sắc mặt sa sầm thì chàng đã phất áo bào, tiêu sái rời đi với tốc độ cực nhanh.
Cái tên này mà lại giở trò sắc dụ với nàng ư! Cơ Tự nhất quyết không thừa nhận mình quan tâm chàng, nàng sầm mặt nhếch môi cười lạnh. Đồ Tạ Lang là mặt dày, đồ Tạ Lang vô sỉ, ngay cả chiêu sắc dụ thấp kém kia mà cũng đem ra sử dụng.
Sau việc này, lúc Cơ Tự đối mặt với Tạ Lang không còn kính sợ như trước nữa. Có lẽ bởi vì nàng cảm thấy chàng cũng chỉ là kẻ phàm tục, hoặc cũng có lẽ lúc chàng nhìn nàng luôn mang biểu cảm cố nhịn cười, thế nên nàng không thể nào tôn kính chàng cho nổi.
Hôm ấy mới vừa xế chiều, Cơ Tự đang lơ mơ ngủ trưa thì nghe thấy tiếng đàn vang lên bên ngoài. Tiếng đàn vô cùng êm ái, như khắc họa cảnh Trường Giang mênh mông và trời xanh vạn dặm, khiến Cơ Tự nghe như si như say.
Thoáng chốc nàng bật dậy khỏi giường, sau đó đi rửa mặt kỹ càng rồi mặc bộ váy áo thật đẹp, chân đi guốc mộc, lộc cộc đến mũi thuyền, thấy Tạ Lang đang ngồi đấy đánh đàn, bạch y phất phơ như tiên nhân hạ phàm.
Giờ khắc này cảnh sông Trường Giang phải nói là cực kì hoa lệ. Vô số thuyền bè rải rác cập các bến, ngọn núi cách đó không xa muôn hoa thi nhau khoe sắc, cây cối xanh tươi chen lẫn với hoa dại muôn màu soi bóng xuống dòng sông, khiến người ta say đắm ngắm nhìn. Huống chi, trên cảnh sông tươi đẹp thế này, còn có một nhạc công tài nghệ cao siêu đang ôm đàn tấu khúc.
Trong lúc Cơ Tự hai mắt tỏa sáng ngắm cảnh thiên nhiên rực rỡ và mỹ nam tao nhã thì một loạt tiếng bước chân vang lên, hộ vệ Tạ Quảng đi đến cạnh lang quân nhà mình, bẩm báo: “Lang quân, Tạ Tài loáng thoáng nghe trong gió truyền đến tiếng khóc bèn cho người đi dò xét, phát hiện ra phía trước khoảng ba dặm có một nhánh sông, nơi đó núi non hiểm trở bao vây ba mặt, là đoạn sông vô cùng thuận lợi cho đám thủy tặc mai phục! Tiếng khóc chính là truyền đến từ nơi đó.”
Tạ Thập Bát vẫn ung dung đánh đàn, không hề ngẩng đầu, hờ hững nói: “Đã vậy thì đến đó xem sao.”
“Vâng!”
Chiếc thuyền bắt đầu giảm tốc độ. Chạy được một lúc thì một loạt tiếng bước chân lại vang lên, hộ vệ Tạ Khánh vội vã chạy tới, khẽ bẩm: “Lang quân, không thể đi tiếp được! Tạ Tài dò thám được, trên sông này phải có ít nhất ba mươi chiếc thuyền. E rằng đội ngũ như vậy nhất định có quân số hơn gấp mấy lần chúng ta, chúng ta không đối phó được đâu ạ!”
Hai tay Tạ Lang đặt trên dây đàn, dần dần ngừng khảy. Chàng đứng lên, liếc mắt đánh giá nơi cuối nhánh sông kia, rồi lại ngẩng đầu nhìn trời một chốc rồi nói: “Không sao, cứ tiếp tục tiến lên!”
“Vâng!” Thuyền lại chạy về phía trước, bắt đầu rẽ vào nhánh sông kia.
Lúc Cơ Tự đang kiễng chân quan sát nhánh sông phía trước thì tiếng cười trầm ấm của Tạ Lang truyền tới: “Cơ tiểu cô có nguyện tô điểm mày ngài, làm bạn cầm tiên tử cho ta không?”
Người này rõ ràng muốn nàng đóng vai một mỹ tỳ hầu hạ bên mình mà bày đặt nói chuyện văn thơ, nào là “tô điểm mày ngài, bạn cầm tiên tử“.
Cơ Tự khẽ hừ mũi, thầm nghĩ: Không biết chàng đã bỏ bốn mỹ tỳ kia ở đâu rồi, lúc này không có tỳ nữ nên mới muốn ta sắm vai đó đây mà.
Tạ Lang đã nói thế, Cơ Tự đành phải vào khoang thuyền chuẩn bị. Chỉ trong giây lát, nàng đã trang điểm thành một mỹ nhân tuyệt sắc, yểu điệu thướt tha đi tới bên cạnh Tạ Lang.
Tạ Lang đâu ngờ nàng chỉ chải chuốt qua loa đã thay đổi kinh người như vậy, không khỏi mi mắt cong cong ẩn chứa nét cười chiêm ngưỡng nàng vài lần.
Thấy chàng bị mình hấp dẫn, Cơ Tự hơi đắc ý, khóe miệng nhoẻn lên, kiêu ngạo ưỡn ngực.
Lúc này, thuyền đã tiến vào nhánh sông có núi non vây quanh, ghềnh thác lên xuống dễ cho bọn thủy tặc mai phục.
Gần như là thuyền lớn vừa tiến vào, mười mấy thuyền khách lớn nhỏ đều giật mình. Bởi vì trên bến nước phía trước, có khoảng gần ba mươi thuyền hàng cỡ trung đang bỏ neo, mà trước những thuyền hàng có một tên thủy tặc tay cầm trường kích, khuôn mặt đằng đằng sát khí! Ba mươi thuyền hàng, mỗi con thuyền đều đông nghịt thủy tặc, nhân số chắc phải hơn một nghìn!
Mà giờ phút này, mười mấy con thuyền khách lớn nhỏ bị những chiếc thuyền hàng này bao quanh, người người trên thuyền đều co rúm lại, có người khóc lóc thảm thiết, có người khản giọng dập đầu xin tha, tỉnh cảnh vô cùng thê lương.
Những thuyền khách này đều có ký hiệu đồng nhất, hiển nhiên là cả một gia tộc di dời, chẳng qua số họ đen đủi, lúc sắp đến sông Trường Giang thì lại lọt vào vòng mai phục của đám thủy tặc.
Ngay lúc này, thuyền của Tạ thị bất ngờ xông đến, thật đúng là làm rối màn hay.
Người trên những chiếc thuyền khách thì mừng rỡ hô lên, toán cướp quay đầu nhìn họ với vẻ mặt hung tợn. Giọng Tạ Quảng hơi lo lắng khẽ truyền đến, “Lang quân, bọn chúng đông người quá, phải gấp mấy lần chúng ta!” Thấy Tạ Lang vẫn bình tĩnh bất động, hắn lại vội vàng thưa: “Hiện tại chỉ còn cách cuối cùng là cho người lặn xuống nước đục thuyền kẻ địch, thế nhưng bây giờ đang vào ban ngày ban mặt, một khi người của chúng ta ở dưới nước bị phát hiện thì kế sách tập kích bất ngờ này sẽ hỏng bét!”
Nói tới đây, Tạ Quảng lại khuyên: “Lang quân, thừa dịp còn cách một khoảng xa, chúng ta chuyển hướng rời đi thôi.” Hiển nhiên những điều Tạ Quảng nói cũng chính là tiếng lòng của đám hộ vệ, ngay sau đó, tất cả ánh mắt trông mong của mọi người đều đổ dồn về phía Tạ Lang.
Nhưng Tạ Lang vẫn vô cùng điềm tĩnh, chàng ngẩng đầu nhìn trời dường như đang phán đoán hướng gió, rồi thong thả nói: “Những bậc hiền triết đã nói, trong cảnh thái bình thịnh thế, quốc gia phồn vinh mà bản thân nghèo hèn chính là một điều hổ thẹn. Còn thân ở thời loạn thế, người người nghèo khó chỉ mình giàu có thì cũng đáng hổ thẹn nốt. Thân ta ở tình cảnh hổ thẹn, gặp phải việc này, dù sao cũng phải làm vài chuyện giúp những người đáng thương kia mới đúng.”
Nói đến đây, giọng chàng nhỏ dần, ngón tay thon dài khẽ dạo dây đàn, sau đó là tiếng đàn du dương vang lên, Tạ Lang ra lệnh bằng chất giọng trong trẻo: “Hạ buồm, từ từ tiến vào vòng vây của bọn thủy tặc.”
Chúng hộ vệ đồng loạt thưa vâng.
Thế là mũi thuyền vốn quay ngang hoàn toàn chuyển hướng, chầm chậm xuôi theo chiều gió hướng về đám thủy tặc kia.
Mà hành động này thật ngoài dự kiến của mọi người. Đám cướp vốn đã bao vây thuyền khách lại một chỗ đều kinh hoảng, bọn chúng đồng loạt quay đầu nhìn gã thủ lĩnh chột mắt đứng đầu thuyền. Còn những vị khách trên thuyền vốn đã bó tay chờ chết đều đồng thời đứng lên, ngẩng đầu trông về phía thuyền Tạ Lang, vừa khẩn trương vừa mong đợi.
Trong ánh nhìn chăm chú của gần hai nghìn người, chiếc thuyền lớn chẳng những không hoảng loạn mà thuyền trưởng còn cho hạ buồm xuống, lúc này đám cướp mới trông thấy vị lang quân thế gia mũ miện đai ngọc, áo bào phiêu diêu ngồi ở đầu thuyền.
Lang quân bạch y thoát tục đang nhàn nhã gảy đàn, ánh nắng ban trưa soi lên gương mặt chàng, phản chiếu lên vẻ sang quý khiến người ta trầm trồ. Đứng cạnh lang quân là một tỳ nữ tuyệt sắc, động tác tao nhã, dịu dàng hâm rượu cho chàng.
Phong thái thong dong của hai người đều sáng chói dưới ánh mặt trời, gần như khiến người người hoa mắt si mê. Trong khoảng thời gian ngắn, toán cướp nhìn nhau trân trối.
Một lát sau, một gã đầu trọc cao to vạm vỡ không nhịn nổi hắng giọng quát: “Con bà nó, tóm lại bọn con cháu thế gia kia muốn làm gì?”
Mấy tên thủy tặc kia nào dám hô to gọi nhỏ, chỉ có gã chột mắt kia vẫn nhìn Tạ Lang và Cơ Tự. Y hỏi một kẻ văn sĩ phía sau: “Phương Bình, ngươi giỏi về cầm kỹ, trong tiếng đàn của gã bạch y kia có gì bất thường không?”
Kẻ văn sĩ kia cũng đang nhìn Tạ Lang và Cơ Tự không chớp mắt, nghe vậy lắc đầu, nói: “Khúc nhạc hắn tấu tên là Xuân Thủy Dao, kẻ này cầm kỹ cao siêu, tiếng đàn không hề loạn nhịp.” Y lại quay đầu nhìn Cơ Tự bên cạnh Tạ Lang, nàng đứng thẳng tắp, đang ân cần hầu rượu cho chàng, “Cả tỳ nữ nhỏ tuổi bên cạnh y cũng rất trầm ổn. Nhưng bọn họ chỉ có một chiếc thuyền, binh sĩ thiện chiến trên thuyền đó không thể nào quá ba trăm... Chẳng lẽ y đang bắt chước mưu lược của Gia Cát Lượng, áp dụng Không Thành Kế với chúng ta?”
Nghe thấy ba chữ Không Thành Kế, gã thủ lĩnh chột mắt cười khẩy, y hô to với đám thuộc hạ: “Nếu thế ta chính là Tư Mã Ý đấy! Mặc kệ hắn có dùng kế hay không, mọi người chuẩn bị, lập tức vây đánh chiếc thuyền kia!”
Y nhìn Cơ Tự duyên dáng yểu điệu với ánh mắt thèm thuồng, cười phô hàm răng vàng, khàn giọng hô hào đám thuộc hạ: “Đúng là một mỹ tỳ tuyệt sắc, các huynh đệ, đêm nay ta sẽ thưởng nàng ta cho các ngươi!”
Gã chột mắt vừa dứt lời, tiếng cười khả ố của đám cướp vang dậy đất trời. Trong tiếng huýt sáo liên tiếp, từng chiếc thuyền hàng chuyển hướng bao vây thuyền lớn của Tạ Lang.
Nhóm thuyền khách vui mừng quá đỗi, thấy đám cướp dời sự chú ý đi nơi khác, mấy người lớn tuổi rỉ tai thầm thì một lúc rồi khẽ ra lệnh cho thuyền chạy đi.
Gã chột mắt đã hạ lệnh như thế, nhưng thuyền của Tạ Lang lại yên tĩnh đến mức quái lạ, tuy đám thủy tặc chuyển lái tiến đánh thuyền chàng nhưng cuối cùng vẫn phải cẩn thận vài phần, giảm tốc độ đi đôi chút.
Đúng lúc này, Tạ Thập Bát đang ngồi đánh đàn trên mũi thuyền với tư thái điềm nhiên, bỗng tiếng đàn trở nên mạnh mẽ vang dội. Theo tiếng đàn tính tang dồn dập, một cơn gió lạnh thổi đến, mọi người đột nhiên phát hiện chẳng biết tự lúc nào, trên đỉnh đầu mây đen đã vần vũ, che kín cả bầu trời. Nói cách khác, trong khoảnh khắc này bầu trời chợt tối sầm!
Cơ Tự chợt hiểu ra, thảo nào Tạ Lang cứ liên tiếp nhìn trời, thảo nào chàng bạo gan lấy hai trăm người đối chiến với một nghìn tên thủy tặc, hóa ra chàng đã sớm biết thời tiết thay đổi, chuẩn bị chu toàn từ lâu rồi. Người này trên thông thiên văn dưới tường địa lý, quả thật là bác học đa tài.
Trong cảnh trời đất tối mù, loáng thoáng có vài tiếng lõm bõm rơi xuống nước rất nhỏ ở đuôi thuyền, Cơ Tự biết nhóm Tạ Tài đã lặn xuống nước.
Nàng không muốn bị đám cướp phát hiện, thế là ngay lúc tiếng đàn của Tạ Lang chuyển nhịp hùng hồn như mưa to gió lớn đang kéo đến, cánh tay ngọc ngà của Cơ Tự đột nhiên cởi ngoại bào lụa đỏ của mình xuống, đi chân trần nhẹ nhàng nhảy múa trên đầu thuyền.
Không ngờ Cơ Tự lại xoay người múa lượn, Tạ Lang ngẩng đầu lên, chỉ vừa thoáng nhìn chàng đã khẽ thảng thốt. Phút chốc trong ánh mắt chàng toát lên vẻ tán thưởng, tiếng đàn cũng trở nên du dương êm ái dìu theo bước nhảy của nàng.
Tiếng đàn của Tạ Lang càng lúc càng nhanh, vút lên tận bầu trời, cùng lúc đó trên tầng mây đột ngột rơi xuống từng hạt mưa lớn, hòa với tiếng đàn tạo nên một khúc nhạc kỳ ảo.
Mà lúc này Cơ Tự cũng múa đến xuất thần, áo lụa trong tay nàng biến hóa thành muôn hình vạn trạng, động tác uyển chuyển nhuần nhuyễn. Xiêm y bị mưa xối ướt đẫm bó sát vào những đường cong duyên dáng, mơ hồ toát lên vẻ tuyệt diễm khiến lòng người rạo rực.
Bất kể là tiếng đàn chuyển biến bất ngờ của Tạ Lang hay điệu múa lả lướt của Cơ Tự đều trở thành bức tranh tuyệt đẹp khiến đám thủy tặc ngây dại, đồng loạt ngẩn ngơ nhìn hai người họ. Không ai nghe thấy tiếng nước ùng ục chảy vào boong tàu không ngừng truyền đến.
Chợt lúc này, một tên thủy tặc kêu lên, “Thủ lĩnh, thủ lĩnh, toi rồi, đám thỏ đế kia dám lén lút chuồn mất rồi!”
Gã chột mắt vội quay đầu lại, ngay sau đó y liền trông thấy mười mấy chiếc thuyền khách kia đã tản đi, lặng lẽ chuyển lái bỏ trốn!
Bà nó, thế mà y lại bị một tên ẻo lã và một con nhóc làm mê mẩn tâm hồn, khiến đám cá đã nằm trên thớt có cơ hội chuồn đi!
Gã chột mắt giận dữ quát lên, “Chặn chúng lại! Mau chặn chúng lại!” Rồi y quay về hướng thuyền lớn, nhìn Tạ Lang tự nhiên tấu đàn trong mưa và Cơ Tự thanh thoát nhảy múa chợt quát lên: “Ranh con, dám sử dụng mỹ nhân kế với ông! Quân bay đâu tiến lên, bắt giữ thuyền của chúng cho ta!”
Lập tức bốn chiếc thuyền thủy tặc vây quanh thuyền lớn, những chiếc còn lại thì đồng loạt đuổi theo đám thuyền khách kia. Nhưng ngay vào lúc này, lẫn trong tiếng đàn của Tạ Lang đột nhiên vang lên tiếng giết chóc liên tiếp!
Một con thuyền thủy tặc truyền đến tiếng hét to: “Con bà nó, sao thuyền của chúng ta bị nước vào được nhỉ?”
Tiếng hét ấy dường như là một tín hiệu, trong nháy mắt ba mươi con thuyền đều đồng thời truyền đến tiếng kêu kinh hoảng, “Thuyền chúng tôi cũng bị rỉ nước rồi.” “Chuyện gì xảy ra thế này?” “Thủ lĩnh, không ổn rồi, có kẻ lặn xuống sông đục thuyền của chúng ta!”
Trong lúc ba mươi thuyền thủy tặc rối như mớ bòng bong thì tiếng đàn bỗng im bặt. Tạ Lang đứng lên, chàng lấy một tấm khăn tay thong thả lau nước mưa trên mặt rồi vung tay lên ra lệnh: “Phóng hỏa!”
Khoảng trăm hộ vệ lao ra vun vút, Cơ Tự chỉ liếc mắt đã nhận ra trong những hộ vệ này còn có cả nhóm bộ khúc Lê Thúc và Tôn Phù của nàng nữa. Ai ai cũng giương căng cung tên, bắn hỏa tiễn vèo vèo cắm vào đám thuyền thủy tặc. Cũng không biết đó là loại dầu lửa gì mà rõ ràng trời đang mưa nhưng không dập tắt được chúng. Lửa từ từ lan rộng rồi bùng cháy khắp thuyền.
Lúc này đám cướp trở nên rối ren. Bất kể là boong thuyền bị rỉ nước hay bị hỏa tiễn công kích đều khiến chúng hoàn toàn rơi vào cảnh hỗn loạn.
Dưới sự giúp đỡ của người hầu, Tạ Lang đã thay áo bào, cao nhã đứng trên mũi thuyền, nói với giọng hờ hững: “Đi thôi!”
Vừa dứt lời, cánh buồm căng lên, thuyền lớn chuyển hướng, chở mấy chục người còn lại nhanh chóng rẽ vào Trường Giang. Chiếc thuyền lớn đi rất nhanh, loáng cái đã bỏ xa toán thuyền thủy tặc kia.
Chạy được hơn một dặm, thuyền lại thả neo. Họ nhìn mặt sông, chờ những bộ khúc lén lặn xuống nước đục thuyền trở lại. Mười mấy chiếc thuyền khách kia cuối cùng cũng tìm được cơ hội trốn thoát, từng chiếc từng chiếc chạy qua thuyền lớn rồi dần biết mất ở phía xa xa sông Trường Giang.
Không ngờ những thuyền khách từng được mình cứu đến khi chạm mặt lại không có một ai đứng ra nói câu cảm ơn, lập tức nhóm Tạ Quảng và Tôn Phù sa sầm mặt. Tạ Quảng nóng tính, tức tối nói: “Lang quân, đáng nhẽ chúng ta không nên cứu đám người đáng khinh kia! Mới vừa rồi chúng ta mạo hiểm cứu họ, thế mà đám người này tráo trở, gặp chúng ta lại không nói được một câu tạ ơn chỉ lo chạy thoát thân! Hừ, thật đúng là không bằng súc sinh!”
Đối mặt với sự phẫn nộ của Tạ Quảng, Tạ Thập Bát chỉ mỉm cười bình thản, chàng khảy dây đàn trong tay, ôn hòa nói: “Có câu nói, quân tử vô tư phóng khoáng, tiểu nhân ngay ngáy ưu tư. Đối với những kẻ tiểu nhân cả ngày lo lắng hoảng sợ này, chúng ta chỉ nên thương hại chứ đừng yêu cầu xa vời gì với họ thì hơn.”
Lúc này nhóm hộ vệ đi đục thuyền địch đã trở về, sau khi Tạ Quảng kiểm tra quân số, quay ra báo cáo với Tạ Thập Bát: “Lang quân, người đã về đủ cả rồi.”
Tạ Lang phì cười, đương lúc Cơ Tự cảm thấy không ổn, sắc mặt sa sầm thì chàng đã phất áo bào, tiêu sái rời đi với tốc độ cực nhanh.
Cái tên này mà lại giở trò sắc dụ với nàng ư! Cơ Tự nhất quyết không thừa nhận mình quan tâm chàng, nàng sầm mặt nhếch môi cười lạnh. Đồ Tạ Lang là mặt dày, đồ Tạ Lang vô sỉ, ngay cả chiêu sắc dụ thấp kém kia mà cũng đem ra sử dụng.
Sau việc này, lúc Cơ Tự đối mặt với Tạ Lang không còn kính sợ như trước nữa. Có lẽ bởi vì nàng cảm thấy chàng cũng chỉ là kẻ phàm tục, hoặc cũng có lẽ lúc chàng nhìn nàng luôn mang biểu cảm cố nhịn cười, thế nên nàng không thể nào tôn kính chàng cho nổi.
Hôm ấy mới vừa xế chiều, Cơ Tự đang lơ mơ ngủ trưa thì nghe thấy tiếng đàn vang lên bên ngoài. Tiếng đàn vô cùng êm ái, như khắc họa cảnh Trường Giang mênh mông và trời xanh vạn dặm, khiến Cơ Tự nghe như si như say.
Thoáng chốc nàng bật dậy khỏi giường, sau đó đi rửa mặt kỹ càng rồi mặc bộ váy áo thật đẹp, chân đi guốc mộc, lộc cộc đến mũi thuyền, thấy Tạ Lang đang ngồi đấy đánh đàn, bạch y phất phơ như tiên nhân hạ phàm.
Giờ khắc này cảnh sông Trường Giang phải nói là cực kì hoa lệ. Vô số thuyền bè rải rác cập các bến, ngọn núi cách đó không xa muôn hoa thi nhau khoe sắc, cây cối xanh tươi chen lẫn với hoa dại muôn màu soi bóng xuống dòng sông, khiến người ta say đắm ngắm nhìn. Huống chi, trên cảnh sông tươi đẹp thế này, còn có một nhạc công tài nghệ cao siêu đang ôm đàn tấu khúc.
Trong lúc Cơ Tự hai mắt tỏa sáng ngắm cảnh thiên nhiên rực rỡ và mỹ nam tao nhã thì một loạt tiếng bước chân vang lên, hộ vệ Tạ Quảng đi đến cạnh lang quân nhà mình, bẩm báo: “Lang quân, Tạ Tài loáng thoáng nghe trong gió truyền đến tiếng khóc bèn cho người đi dò xét, phát hiện ra phía trước khoảng ba dặm có một nhánh sông, nơi đó núi non hiểm trở bao vây ba mặt, là đoạn sông vô cùng thuận lợi cho đám thủy tặc mai phục! Tiếng khóc chính là truyền đến từ nơi đó.”
Tạ Thập Bát vẫn ung dung đánh đàn, không hề ngẩng đầu, hờ hững nói: “Đã vậy thì đến đó xem sao.”
“Vâng!”
Chiếc thuyền bắt đầu giảm tốc độ. Chạy được một lúc thì một loạt tiếng bước chân lại vang lên, hộ vệ Tạ Khánh vội vã chạy tới, khẽ bẩm: “Lang quân, không thể đi tiếp được! Tạ Tài dò thám được, trên sông này phải có ít nhất ba mươi chiếc thuyền. E rằng đội ngũ như vậy nhất định có quân số hơn gấp mấy lần chúng ta, chúng ta không đối phó được đâu ạ!”
Hai tay Tạ Lang đặt trên dây đàn, dần dần ngừng khảy. Chàng đứng lên, liếc mắt đánh giá nơi cuối nhánh sông kia, rồi lại ngẩng đầu nhìn trời một chốc rồi nói: “Không sao, cứ tiếp tục tiến lên!”
“Vâng!” Thuyền lại chạy về phía trước, bắt đầu rẽ vào nhánh sông kia.
Lúc Cơ Tự đang kiễng chân quan sát nhánh sông phía trước thì tiếng cười trầm ấm của Tạ Lang truyền tới: “Cơ tiểu cô có nguyện tô điểm mày ngài, làm bạn cầm tiên tử cho ta không?”
Người này rõ ràng muốn nàng đóng vai một mỹ tỳ hầu hạ bên mình mà bày đặt nói chuyện văn thơ, nào là “tô điểm mày ngài, bạn cầm tiên tử“.
Cơ Tự khẽ hừ mũi, thầm nghĩ: Không biết chàng đã bỏ bốn mỹ tỳ kia ở đâu rồi, lúc này không có tỳ nữ nên mới muốn ta sắm vai đó đây mà.
Tạ Lang đã nói thế, Cơ Tự đành phải vào khoang thuyền chuẩn bị. Chỉ trong giây lát, nàng đã trang điểm thành một mỹ nhân tuyệt sắc, yểu điệu thướt tha đi tới bên cạnh Tạ Lang.
Tạ Lang đâu ngờ nàng chỉ chải chuốt qua loa đã thay đổi kinh người như vậy, không khỏi mi mắt cong cong ẩn chứa nét cười chiêm ngưỡng nàng vài lần.
Thấy chàng bị mình hấp dẫn, Cơ Tự hơi đắc ý, khóe miệng nhoẻn lên, kiêu ngạo ưỡn ngực.
Lúc này, thuyền đã tiến vào nhánh sông có núi non vây quanh, ghềnh thác lên xuống dễ cho bọn thủy tặc mai phục.
Gần như là thuyền lớn vừa tiến vào, mười mấy thuyền khách lớn nhỏ đều giật mình. Bởi vì trên bến nước phía trước, có khoảng gần ba mươi thuyền hàng cỡ trung đang bỏ neo, mà trước những thuyền hàng có một tên thủy tặc tay cầm trường kích, khuôn mặt đằng đằng sát khí! Ba mươi thuyền hàng, mỗi con thuyền đều đông nghịt thủy tặc, nhân số chắc phải hơn một nghìn!
Mà giờ phút này, mười mấy con thuyền khách lớn nhỏ bị những chiếc thuyền hàng này bao quanh, người người trên thuyền đều co rúm lại, có người khóc lóc thảm thiết, có người khản giọng dập đầu xin tha, tỉnh cảnh vô cùng thê lương.
Những thuyền khách này đều có ký hiệu đồng nhất, hiển nhiên là cả một gia tộc di dời, chẳng qua số họ đen đủi, lúc sắp đến sông Trường Giang thì lại lọt vào vòng mai phục của đám thủy tặc.
Ngay lúc này, thuyền của Tạ thị bất ngờ xông đến, thật đúng là làm rối màn hay.
Người trên những chiếc thuyền khách thì mừng rỡ hô lên, toán cướp quay đầu nhìn họ với vẻ mặt hung tợn. Giọng Tạ Quảng hơi lo lắng khẽ truyền đến, “Lang quân, bọn chúng đông người quá, phải gấp mấy lần chúng ta!” Thấy Tạ Lang vẫn bình tĩnh bất động, hắn lại vội vàng thưa: “Hiện tại chỉ còn cách cuối cùng là cho người lặn xuống nước đục thuyền kẻ địch, thế nhưng bây giờ đang vào ban ngày ban mặt, một khi người của chúng ta ở dưới nước bị phát hiện thì kế sách tập kích bất ngờ này sẽ hỏng bét!”
Nói tới đây, Tạ Quảng lại khuyên: “Lang quân, thừa dịp còn cách một khoảng xa, chúng ta chuyển hướng rời đi thôi.” Hiển nhiên những điều Tạ Quảng nói cũng chính là tiếng lòng của đám hộ vệ, ngay sau đó, tất cả ánh mắt trông mong của mọi người đều đổ dồn về phía Tạ Lang.
Nhưng Tạ Lang vẫn vô cùng điềm tĩnh, chàng ngẩng đầu nhìn trời dường như đang phán đoán hướng gió, rồi thong thả nói: “Những bậc hiền triết đã nói, trong cảnh thái bình thịnh thế, quốc gia phồn vinh mà bản thân nghèo hèn chính là một điều hổ thẹn. Còn thân ở thời loạn thế, người người nghèo khó chỉ mình giàu có thì cũng đáng hổ thẹn nốt. Thân ta ở tình cảnh hổ thẹn, gặp phải việc này, dù sao cũng phải làm vài chuyện giúp những người đáng thương kia mới đúng.”
Nói đến đây, giọng chàng nhỏ dần, ngón tay thon dài khẽ dạo dây đàn, sau đó là tiếng đàn du dương vang lên, Tạ Lang ra lệnh bằng chất giọng trong trẻo: “Hạ buồm, từ từ tiến vào vòng vây của bọn thủy tặc.”
Chúng hộ vệ đồng loạt thưa vâng.
Thế là mũi thuyền vốn quay ngang hoàn toàn chuyển hướng, chầm chậm xuôi theo chiều gió hướng về đám thủy tặc kia.
Mà hành động này thật ngoài dự kiến của mọi người. Đám cướp vốn đã bao vây thuyền khách lại một chỗ đều kinh hoảng, bọn chúng đồng loạt quay đầu nhìn gã thủ lĩnh chột mắt đứng đầu thuyền. Còn những vị khách trên thuyền vốn đã bó tay chờ chết đều đồng thời đứng lên, ngẩng đầu trông về phía thuyền Tạ Lang, vừa khẩn trương vừa mong đợi.
Trong ánh nhìn chăm chú của gần hai nghìn người, chiếc thuyền lớn chẳng những không hoảng loạn mà thuyền trưởng còn cho hạ buồm xuống, lúc này đám cướp mới trông thấy vị lang quân thế gia mũ miện đai ngọc, áo bào phiêu diêu ngồi ở đầu thuyền.
Lang quân bạch y thoát tục đang nhàn nhã gảy đàn, ánh nắng ban trưa soi lên gương mặt chàng, phản chiếu lên vẻ sang quý khiến người ta trầm trồ. Đứng cạnh lang quân là một tỳ nữ tuyệt sắc, động tác tao nhã, dịu dàng hâm rượu cho chàng.
Phong thái thong dong của hai người đều sáng chói dưới ánh mặt trời, gần như khiến người người hoa mắt si mê. Trong khoảng thời gian ngắn, toán cướp nhìn nhau trân trối.
Một lát sau, một gã đầu trọc cao to vạm vỡ không nhịn nổi hắng giọng quát: “Con bà nó, tóm lại bọn con cháu thế gia kia muốn làm gì?”
Mấy tên thủy tặc kia nào dám hô to gọi nhỏ, chỉ có gã chột mắt kia vẫn nhìn Tạ Lang và Cơ Tự. Y hỏi một kẻ văn sĩ phía sau: “Phương Bình, ngươi giỏi về cầm kỹ, trong tiếng đàn của gã bạch y kia có gì bất thường không?”
Kẻ văn sĩ kia cũng đang nhìn Tạ Lang và Cơ Tự không chớp mắt, nghe vậy lắc đầu, nói: “Khúc nhạc hắn tấu tên là Xuân Thủy Dao, kẻ này cầm kỹ cao siêu, tiếng đàn không hề loạn nhịp.” Y lại quay đầu nhìn Cơ Tự bên cạnh Tạ Lang, nàng đứng thẳng tắp, đang ân cần hầu rượu cho chàng, “Cả tỳ nữ nhỏ tuổi bên cạnh y cũng rất trầm ổn. Nhưng bọn họ chỉ có một chiếc thuyền, binh sĩ thiện chiến trên thuyền đó không thể nào quá ba trăm... Chẳng lẽ y đang bắt chước mưu lược của Gia Cát Lượng, áp dụng Không Thành Kế với chúng ta?”
Nghe thấy ba chữ Không Thành Kế, gã thủ lĩnh chột mắt cười khẩy, y hô to với đám thuộc hạ: “Nếu thế ta chính là Tư Mã Ý đấy! Mặc kệ hắn có dùng kế hay không, mọi người chuẩn bị, lập tức vây đánh chiếc thuyền kia!”
Y nhìn Cơ Tự duyên dáng yểu điệu với ánh mắt thèm thuồng, cười phô hàm răng vàng, khàn giọng hô hào đám thuộc hạ: “Đúng là một mỹ tỳ tuyệt sắc, các huynh đệ, đêm nay ta sẽ thưởng nàng ta cho các ngươi!”
Gã chột mắt vừa dứt lời, tiếng cười khả ố của đám cướp vang dậy đất trời. Trong tiếng huýt sáo liên tiếp, từng chiếc thuyền hàng chuyển hướng bao vây thuyền lớn của Tạ Lang.
Nhóm thuyền khách vui mừng quá đỗi, thấy đám cướp dời sự chú ý đi nơi khác, mấy người lớn tuổi rỉ tai thầm thì một lúc rồi khẽ ra lệnh cho thuyền chạy đi.
Gã chột mắt đã hạ lệnh như thế, nhưng thuyền của Tạ Lang lại yên tĩnh đến mức quái lạ, tuy đám thủy tặc chuyển lái tiến đánh thuyền chàng nhưng cuối cùng vẫn phải cẩn thận vài phần, giảm tốc độ đi đôi chút.
Đúng lúc này, Tạ Thập Bát đang ngồi đánh đàn trên mũi thuyền với tư thái điềm nhiên, bỗng tiếng đàn trở nên mạnh mẽ vang dội. Theo tiếng đàn tính tang dồn dập, một cơn gió lạnh thổi đến, mọi người đột nhiên phát hiện chẳng biết tự lúc nào, trên đỉnh đầu mây đen đã vần vũ, che kín cả bầu trời. Nói cách khác, trong khoảnh khắc này bầu trời chợt tối sầm!
Cơ Tự chợt hiểu ra, thảo nào Tạ Lang cứ liên tiếp nhìn trời, thảo nào chàng bạo gan lấy hai trăm người đối chiến với một nghìn tên thủy tặc, hóa ra chàng đã sớm biết thời tiết thay đổi, chuẩn bị chu toàn từ lâu rồi. Người này trên thông thiên văn dưới tường địa lý, quả thật là bác học đa tài.
Trong cảnh trời đất tối mù, loáng thoáng có vài tiếng lõm bõm rơi xuống nước rất nhỏ ở đuôi thuyền, Cơ Tự biết nhóm Tạ Tài đã lặn xuống nước.
Nàng không muốn bị đám cướp phát hiện, thế là ngay lúc tiếng đàn của Tạ Lang chuyển nhịp hùng hồn như mưa to gió lớn đang kéo đến, cánh tay ngọc ngà của Cơ Tự đột nhiên cởi ngoại bào lụa đỏ của mình xuống, đi chân trần nhẹ nhàng nhảy múa trên đầu thuyền.
Không ngờ Cơ Tự lại xoay người múa lượn, Tạ Lang ngẩng đầu lên, chỉ vừa thoáng nhìn chàng đã khẽ thảng thốt. Phút chốc trong ánh mắt chàng toát lên vẻ tán thưởng, tiếng đàn cũng trở nên du dương êm ái dìu theo bước nhảy của nàng.
Tiếng đàn của Tạ Lang càng lúc càng nhanh, vút lên tận bầu trời, cùng lúc đó trên tầng mây đột ngột rơi xuống từng hạt mưa lớn, hòa với tiếng đàn tạo nên một khúc nhạc kỳ ảo.
Mà lúc này Cơ Tự cũng múa đến xuất thần, áo lụa trong tay nàng biến hóa thành muôn hình vạn trạng, động tác uyển chuyển nhuần nhuyễn. Xiêm y bị mưa xối ướt đẫm bó sát vào những đường cong duyên dáng, mơ hồ toát lên vẻ tuyệt diễm khiến lòng người rạo rực.
Bất kể là tiếng đàn chuyển biến bất ngờ của Tạ Lang hay điệu múa lả lướt của Cơ Tự đều trở thành bức tranh tuyệt đẹp khiến đám thủy tặc ngây dại, đồng loạt ngẩn ngơ nhìn hai người họ. Không ai nghe thấy tiếng nước ùng ục chảy vào boong tàu không ngừng truyền đến.
Chợt lúc này, một tên thủy tặc kêu lên, “Thủ lĩnh, thủ lĩnh, toi rồi, đám thỏ đế kia dám lén lút chuồn mất rồi!”
Gã chột mắt vội quay đầu lại, ngay sau đó y liền trông thấy mười mấy chiếc thuyền khách kia đã tản đi, lặng lẽ chuyển lái bỏ trốn!
Bà nó, thế mà y lại bị một tên ẻo lã và một con nhóc làm mê mẩn tâm hồn, khiến đám cá đã nằm trên thớt có cơ hội chuồn đi!
Gã chột mắt giận dữ quát lên, “Chặn chúng lại! Mau chặn chúng lại!” Rồi y quay về hướng thuyền lớn, nhìn Tạ Lang tự nhiên tấu đàn trong mưa và Cơ Tự thanh thoát nhảy múa chợt quát lên: “Ranh con, dám sử dụng mỹ nhân kế với ông! Quân bay đâu tiến lên, bắt giữ thuyền của chúng cho ta!”
Lập tức bốn chiếc thuyền thủy tặc vây quanh thuyền lớn, những chiếc còn lại thì đồng loạt đuổi theo đám thuyền khách kia. Nhưng ngay vào lúc này, lẫn trong tiếng đàn của Tạ Lang đột nhiên vang lên tiếng giết chóc liên tiếp!
Một con thuyền thủy tặc truyền đến tiếng hét to: “Con bà nó, sao thuyền của chúng ta bị nước vào được nhỉ?”
Tiếng hét ấy dường như là một tín hiệu, trong nháy mắt ba mươi con thuyền đều đồng thời truyền đến tiếng kêu kinh hoảng, “Thuyền chúng tôi cũng bị rỉ nước rồi.” “Chuyện gì xảy ra thế này?” “Thủ lĩnh, không ổn rồi, có kẻ lặn xuống sông đục thuyền của chúng ta!”
Trong lúc ba mươi thuyền thủy tặc rối như mớ bòng bong thì tiếng đàn bỗng im bặt. Tạ Lang đứng lên, chàng lấy một tấm khăn tay thong thả lau nước mưa trên mặt rồi vung tay lên ra lệnh: “Phóng hỏa!”
Khoảng trăm hộ vệ lao ra vun vút, Cơ Tự chỉ liếc mắt đã nhận ra trong những hộ vệ này còn có cả nhóm bộ khúc Lê Thúc và Tôn Phù của nàng nữa. Ai ai cũng giương căng cung tên, bắn hỏa tiễn vèo vèo cắm vào đám thuyền thủy tặc. Cũng không biết đó là loại dầu lửa gì mà rõ ràng trời đang mưa nhưng không dập tắt được chúng. Lửa từ từ lan rộng rồi bùng cháy khắp thuyền.
Lúc này đám cướp trở nên rối ren. Bất kể là boong thuyền bị rỉ nước hay bị hỏa tiễn công kích đều khiến chúng hoàn toàn rơi vào cảnh hỗn loạn.
Dưới sự giúp đỡ của người hầu, Tạ Lang đã thay áo bào, cao nhã đứng trên mũi thuyền, nói với giọng hờ hững: “Đi thôi!”
Vừa dứt lời, cánh buồm căng lên, thuyền lớn chuyển hướng, chở mấy chục người còn lại nhanh chóng rẽ vào Trường Giang. Chiếc thuyền lớn đi rất nhanh, loáng cái đã bỏ xa toán thuyền thủy tặc kia.
Chạy được hơn một dặm, thuyền lại thả neo. Họ nhìn mặt sông, chờ những bộ khúc lén lặn xuống nước đục thuyền trở lại. Mười mấy chiếc thuyền khách kia cuối cùng cũng tìm được cơ hội trốn thoát, từng chiếc từng chiếc chạy qua thuyền lớn rồi dần biết mất ở phía xa xa sông Trường Giang.
Không ngờ những thuyền khách từng được mình cứu đến khi chạm mặt lại không có một ai đứng ra nói câu cảm ơn, lập tức nhóm Tạ Quảng và Tôn Phù sa sầm mặt. Tạ Quảng nóng tính, tức tối nói: “Lang quân, đáng nhẽ chúng ta không nên cứu đám người đáng khinh kia! Mới vừa rồi chúng ta mạo hiểm cứu họ, thế mà đám người này tráo trở, gặp chúng ta lại không nói được một câu tạ ơn chỉ lo chạy thoát thân! Hừ, thật đúng là không bằng súc sinh!”
Đối mặt với sự phẫn nộ của Tạ Quảng, Tạ Thập Bát chỉ mỉm cười bình thản, chàng khảy dây đàn trong tay, ôn hòa nói: “Có câu nói, quân tử vô tư phóng khoáng, tiểu nhân ngay ngáy ưu tư. Đối với những kẻ tiểu nhân cả ngày lo lắng hoảng sợ này, chúng ta chỉ nên thương hại chứ đừng yêu cầu xa vời gì với họ thì hơn.”
Lúc này nhóm hộ vệ đi đục thuyền địch đã trở về, sau khi Tạ Quảng kiểm tra quân số, quay ra báo cáo với Tạ Thập Bát: “Lang quân, người đã về đủ cả rồi.”
Danh sách chương