Cơ Tự quay lại, nàng nhìn thấy hai lang quân đang đánh cờ trong chiếc thuyền hoa, vị lang quân đang ngồi bên cửa sổ mới chính là nguyên nhân khiến các thiếu nữ vui mừng reo hò như thế. Lang quân kia khoảng mười tám, mười chín tuổi, tóc đen vấn cao trong ngọc quan, ngũ quan hoàn mỹ, thần thái trầm tĩnh, mắt nhìn bàn cờ chăm chú, hàng mi dài và đôi mắt ướt, mang khí chất của một quý công tử.
Có lẽ tiếng reo mừng bên ngoài quá náo nhiệt, lang quân kia chậm rãi ngẩng đầu lên, cùng lúc đó tiếng hoan hô xung quanh trở nên vang dội hơn. Rốt cuộc Cơ Tự đã chiêm ngưỡng dung nhan của thêm một vị trong ngũ đại mỹ nam đất Kiến Khang rồi.
Đôi mắt trong veo của lang quân này thoáng qua nét lạnh lùng khinh thường tất cả, nhưng đâu đó lại ẩn chứa vẻ ôn hòa làm khuynh đảo tâm hồn thiếu nữ.
Thuyền hoa nhanh chóng trôi xa.
Cơ Tự nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Hắn là ai?”
Tần Tiểu Thảo nói: “Người đó là Tiêu Dịch, con trai dòng chính của Lan Lăng Tiêu thị, thuộc tứ đại Kiều họ.”
Điều này Cơ Tự biết, tứ đại Kiều họ vốn là vọng tộc của Trung Nguyên, sau đó chuyển đến Giang Nam, họ nắm giữ nhiều chức vị quan trọng trong triều, thế lực to lớn đứng đầu nhóm sĩ tộc. Trần Quận Tạ thị của Tạ Lang cũng là một trong bốn dòng họ này. Hóa ra người này có thân phận không kém gì Tạ Lang cả.
Lúc này Tần Tiểu Thảo lại khe khẽ nói: “Tiêu Dịch cũng nổi danh học cao hiểu rộng, tư thái phong lưu. Nghe nói đệ nhất mỹ nhân Kiến Khang rất si mê hắn.”
Cơ Tự quay đầu lại, tò mò hỏi: “Ngươi vừa nói Nam Bắc có hai danh sĩ, Kiến Khang năm vị mỹ nam, họ là những ai?”
“Là thế này, danh sĩ thiên hạ tuy nhiều nhưng thật sự được xưng tụng danh sĩ phong lưu, tướng mạo vô song thì tại Lạc Dương đất Bắc có Thôi Huyền, Kiến Khang phía Nam có Tạ Lang.”
Nghe thấy tên Tạ Lang, tim Cơ Tự chợt lỗi nhịp, thoáng chốc lạc mất nụ cười, quay đầu nhìn về phía mấy tiểu cô si ngốc thần tượng mỹ nam Kiến Khang kia. Nàng thất thần không nghe được hai câu tiếp theo của Tần Tiểu Thảo, chỉ láng máng nghe nàng ta nói: “... Hai đại mỹ nam còn lại là Tiêu Dịch và Văn Đô người vừa thấy đấy ạ.”
Cơ Tự đưa mắt nhìn Tiêu Dịch đi xa, lát sau, chậm rãi nói: “Chúng ta đến học quán xem thử.”
“Vâng.”
Thế là hai chủ tớ quay người đi đến xe lừa nhà mình. Tôn Phù đang nói chuyện với một gã tráng hán khác, từ xa đã trông thấy nàng đi đến liền vội vàng chạy tới, đánh xe qua. Lúc Cơ Tự leo lên, Tần Tiểu Thảo đưa tay đỡ, thế nhưng Cơ Tự đã nhảy phóc lên xe ngựa, khiến tay Tần Tiểu Thảo khựng lại trong không trung.
Hai chủ tớ còn chưa phản ứng gì thì bỗng bên cạnh truyền đến tiếng cười trộm, Cơ Tự quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt khinh thường của mấy tiểu cô sĩ tộc. Nàng mới đến vùng đất xa hoa này, tất nhiên sẽ không chuốc lấy phiền phức, liền kéo rèm xe xuống, Tôn Phù đánh xe bỏ đi.
Tần Tiểu Thảo nhìn Cơ Tự, nhỏ giọng nói: “Tiểu cô, khi nãy người nên để nô tỳ dìu người lên xe. Ở Kiến Khang này, nữ nhi quá mạnh khỏe đều thuộc hàn môn và hàng hạ nhân cả.”
Cơ Tự mỉm cười: “Ta biết, sĩ tộc ở huyện Kinh cũng thế. Lần này là ta sơ suất, sau này ta sẽ cố gắng giả bộ yếu đuối một chút.”
Tần Tiểu Thảo phì cười. Lúc này, xe lừa đã chạy trên phố, nhìn Quốc Học quán dần hiện ra trong tầm mắt, Cơ Tự hỏi: “Tứ đại học quán ở Kiến Khang xưa nay đều náo nhiệt thế hả?”
Nhắc đến chuyện đi học, giọng Tần Tiểu Thảo liền hưng phấn: “Tứ đại học quán đương nhiên là náo nhiệt ạ. Tiểu cô, vừa rồi người cũng nhìn thấy đấy, nơi này học sinh ra vào đông nghịt. Nhóm lang quân, tiểu cô Kiến Khang gần như xem đây là nơi du ngoạn.” Nói đến đây giọng Tần Tiểu Thảo bỗng run run, lẩm bẩm, “Tiểu cô, ra ngoài với người thật sự là may mắn quá.”
Cơ Tự giật mình nhìn theo ánh mắt nàng ta. Trên tầng hai tửu lâu sơn đỏ tím phía trước có một lang quân mặc huyền y đứng tựa lan can. Hắn chừng hai mươi tuổi, khẽ nghiêng đầu nhìn vào chung rượu khắc hoa tinh xảo trong bàn tay thon dài trắng trẻo của mình. Vẻ mặt như cười như không, vô cùng tinh khôi, khí sắc rạng ngời.
Nếu nói Văn Đô là u buồn, Tiêu Dịch là lạnh lùng, vậy thì lang quân này là kiểu như trăng sáng không nhuốm bụi trần. Đôi mắt đen láy kia thăm thẳm như ẩn chứa tâm tư khó dò. Hai tính chất đặc biệt khác nhau dung hợp trên một người khiến y quả thật đẹp đến mức khiến người ta rung động.
Trên thực tế, giờ phút này xe lừa trên phố đều bất động, mọi người đang ngẩng đầu ngơ ngác nhìn y.
Cơ Tự hỏi: “Vị này là ai?”
Tần Tiểu Thảo khẽ đáp: “Y chính là Tam hoàng tử Lưu Tuấn mà nô tỳ đã nhắc với tiểu cô đấy, cũng là một trong năm mỹ nam. Tiểu cô, không thể thích người này được đâu. Con người y tâm tư khó lường, hai năm qua đã có bao tiểu cô đòi sống đòi chết vì y rồi.”
Cơ Tự ngẩng đầu nhìn huyền bào của Lưu Tuấn tung bay trong gió, cười nhẹ rồi ra lệnh: “Đi thôi.”
Tôn Phù lập tức thưa vâng rồi đánh xe lừa đi.
Tần Tiểu Thảo ở bên cạnh thì thầm: “Hôm nay mồng Một tháng Tư, không phải lễ tết gì, sao những nhân vật lớn này đều chạy ra phố cả nhỉ?”
Cơ Tự thoáng cười: “Chắc hôm nay là ngày lành đấy mà.” Lần đầu tiên chính thức ra phố đi dạo liền gặp được ba trong năm vị mỹ nam Kiến Khang, thật đúng là không phụ chuyến đi này.
Hai chủ tớ trò chuyện câu được câu chăng trong cảnh xe lừa chậm chạp lăn bánh. Lúc sắp đến Huyền Học quán và Quốc Học quán, giọng Tôn Phù ở bên ngoài vang lên: “Nữ lang, tắc đường rồi.”
Tần Tiểu Thảo nghe thế chần chừ đề nghị: “Tiểu cô, đất Bắc mới gọi nữ lang, sau này chúng ta nên sửa lại đi. Nếu không mấy tiểu cô Kiến Khang nghe thấy lại cười nhạo người.”
Cơ Tự gật đầu: “Được, trở về ta sẽ dặn dò mọi người.” Dứt lời nàng khẽ hỏi vọng ra, “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Lát sau Tôn Phù bẩm: “Tôi vừa nghe nói có một mỹ nam đi qua, mấy người vây xem nên bị tắc đường ạ.”
Cơ Tự ngạc nhiên, nàng vén rèm xe lên, trong chiếc xe lừa đối diện có một tiểu cô trang nhã đang ngồi. Cơ Tự nhìn tiểu cô sang quý nhưng không ai buồn để mắt đến kia bỗng thấy buồn cười, nàng nói nhỏ: “Thời này đúng là nam tử đẹp mới có thể khuynh thành.”
Tần Tiểu Thảo cười giải thích: “Từ thời Ngụy Tấn đến nay là thế, xưa nay chuyện mỹ nữ khuynh thành đã có quá nhiều. Nhưng hiện giờ các vương triều liên tiếp tàn rồi lập, lập rồi tàn, không cần mỹ nữ xuất hiện thiên hạ đã đại loạn đến vậy. Hơn nữa, mấy đại sĩ tộc muốn lấy được mỹ nữ đều là chuyện dễ như trở bàn tay, nữ sắc vốn không lạ gì với họ. Trái lại những nam tử tài hoa hơn người, phong thái trác tuyệt thường khiến người ta cầu mà không được, nên nam sắc mới dần dần được coi trọng ạ.”
Cơ Tự cười: “Lý do này của ngươi thật nực cười.” Có điều nàng chỉ nói thế thôi, thấy mấy cô nương xung quanh nũng nịu hô to gọi nhỏ cũng không nhịn được ló đầu ra xem.
Tắc đường quá lâu, Cơ Tự liền mất kiên nhẫn, bảo Tôn Phù nghĩ cách đỗ xe lừa ở gần đấy, để nàng và Tần Tiểu Thảo đi bộ dạo phố được rồi. Cảnh an nhàn tự tại đi lại trên phố thế này thật đúng là ưu điểm có một không hai ở Kiến Khang.
Hai chủ tớ len lỏi qua dòng người chật cứng, lúc đến gần nơi mỹ nam kia đi qua, bởi vì xung quanh đông nghịt người, Cơ Tự đành kiễng chân lên xem nhưng chẳng thấy được gì cả. Không biết là mỹ nam này là ai? Đang lúc Cơ Tự nghĩ ngợi thì một tiểu cô mảnh mai phía trước cất tiếng nỉ non tỏ nỗi tương tư khắc cốt: “Tạ lang, Tạ lang!”
Cơ Tự ngây người, rồi quay phắt đầu đi, trợn mắt nghĩ thầm: Hóa ra họ đều si mê Tạ Lang nên kéo đến đây ư? Thoáng chốc nàng lại hả hê, không nhịn được mặt mày hớn hở vui mừng nói: “Mỗi lần mỹ nam này ra cửa đều cực khổ như vậy thật là thú vị.”
Tất nhiên Tần Tiểu Thảo không biết Cơ Tự và Tạ Lang quen biết nhau, nàng ta thật thà trả lời: “Vâng ạ, nghe nói vị Tạ Thập Bát không thích ở lại Kiến Khang cho lắm, chắc hẳn là không chịu được cảnh bị người vây xem thế này. Nhưng y nào biết, y càng không thích xuất hiện thì một khi vừa ló mặt sẽ càng khiến xung quanh náo động hơn.”
Cơ Tự bên cạnh cười tít mắt: “Ngươi không hiểu gì cả, Tạ Thập Bát có phong thái siêu quần đi nữa thì cũng sẽ già đi thôi. Hắn không thích xuất hiện trước mặt người khác là do nghĩ đến cảnh tám mười năm nữa hắn sẽ già đi, lộ rõ khiếm khuyết, người ngợm cũng phát tướng sẽ làm mất hình tượng hiện giờ. Ta nghĩ đến khi ấy hắn có thể tự do đi lại rồi đấy.”
Không ngờ Cơ Tự lại nghĩ ra lý do táo bạo như thế, Tần Tiểu Thảo ngơ ngác nhìn nàng. Trái lại phía sau Cơ Tự đột nhiên vang lên một tràng cười hô hố.
Hai chủ tớ lập tức quay đầu lại. Người đang cười nghiêng ngả phía sau là một lang quân sĩ tộc có vóc dáng cao ráo, ngũ quan thanh tú chừng hai mươi tuổi. Y thấy Cơ Tự nhìn về phía mình liền cười toe toét vẫy tay với nàng: “Cách nói của tiểu cô này rất hay, về Học quán nhất định ta sẽ chia sẻ với mấy người bạn khác.”
Thấy Cơ Tự ngây ra như phỗng y liền tốt bụng kề đến gần hỏi: “Cô sợ à?”
Cơ Tự vội vàng lắc đầu, lí nhí đáp: “Bậc hiền triết đã nói, quân tử có thể đắc tội, tiểu nhân thì phải tôn kính. Tạ Thập Bát chính là quân tử, đắc tội hắn tiểu nữ không phải lo gì cả.”
Nàng vừa thốt ra lời này, lang quân kia lại cười ầm lên lần nữa. Trong lúc y vỗ đùi đen đét, cười nghiêng nghiêng ngả ngả, Tần Tiểu Thảo sợ Cơ Tự lại nói ra lời gì đại nghịch bất đạo vì thế vội kéo nàng đi vào đám người. Thấy hai chủ tớ Cơ Tự chen chúc trong đám đông, lang quân kia gọi năm sáu người bạn lại vừa cười nói vừa chỉ trỏ về phía Cơ Tự.
Sau khi hai chủ tớ len lỏi cách xa nơi đó liền thở hổn hển. Lúc này Huyền Học quán đã xuất hiện ngay trước mắt Cơ Tự.
Nơi này giống với đa số thư viện khác, được xây theo phong cách thanh nhã cổ kính, gian phòng san sát. Nhìn ọc quán, Cơ Tự hỏi: “Ở đây chỉ dạy về Huyền Học thôi sao?”
Tần Tiểu Thảo đáp lời: “Nghe nói trong đó còn mở riêng mấy lớp dạy về Phật học và Đạo học, cũng có thể vào đó tham gia tranh luận. Có điều là người của Phật và Đạo luôn bất hòa, xảy ra nhiều lần xung đột nên bệ hạ cố ý dời một cái đến Sử Học quán hoặc nơi nào đó.”
Đúng lúc này một tốp học sinh chậm rãi đi ra. Nhìn nhóm lang quân gầy gò bào rộng đai lưng này, Cơ Tự nói nhỏ: “Ta cũng muốn vào đây học.” Nàng từng theo Cơ Đạo vào học quán mấy năm, còn đọc biết bao nhiêu thi thư. Hình ảnh Cơ Đạo và mấy đồng môn ngồi trong học quán vẫn rõ mồn một ngay trước mắt. Nàng từng hâm mộ họ rất nhiều. Bởi vì rõ ràng nàng thông minh hơn người khác, rất nhiều kiến thức mấy đồng môn kia còn chưa kịp lĩnh ngộ thì nàng đã thông suốt rồi. Nhưng dù xuất chúng thế nào, nàng cũng chỉ có thể nghe và nhìn, không tài nào bước ra tranh luận, không thể nào thể hiện tài năng trước mặt người khác được.
Có lẽ tiếng reo mừng bên ngoài quá náo nhiệt, lang quân kia chậm rãi ngẩng đầu lên, cùng lúc đó tiếng hoan hô xung quanh trở nên vang dội hơn. Rốt cuộc Cơ Tự đã chiêm ngưỡng dung nhan của thêm một vị trong ngũ đại mỹ nam đất Kiến Khang rồi.
Đôi mắt trong veo của lang quân này thoáng qua nét lạnh lùng khinh thường tất cả, nhưng đâu đó lại ẩn chứa vẻ ôn hòa làm khuynh đảo tâm hồn thiếu nữ.
Thuyền hoa nhanh chóng trôi xa.
Cơ Tự nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Hắn là ai?”
Tần Tiểu Thảo nói: “Người đó là Tiêu Dịch, con trai dòng chính của Lan Lăng Tiêu thị, thuộc tứ đại Kiều họ.”
Điều này Cơ Tự biết, tứ đại Kiều họ vốn là vọng tộc của Trung Nguyên, sau đó chuyển đến Giang Nam, họ nắm giữ nhiều chức vị quan trọng trong triều, thế lực to lớn đứng đầu nhóm sĩ tộc. Trần Quận Tạ thị của Tạ Lang cũng là một trong bốn dòng họ này. Hóa ra người này có thân phận không kém gì Tạ Lang cả.
Lúc này Tần Tiểu Thảo lại khe khẽ nói: “Tiêu Dịch cũng nổi danh học cao hiểu rộng, tư thái phong lưu. Nghe nói đệ nhất mỹ nhân Kiến Khang rất si mê hắn.”
Cơ Tự quay đầu lại, tò mò hỏi: “Ngươi vừa nói Nam Bắc có hai danh sĩ, Kiến Khang năm vị mỹ nam, họ là những ai?”
“Là thế này, danh sĩ thiên hạ tuy nhiều nhưng thật sự được xưng tụng danh sĩ phong lưu, tướng mạo vô song thì tại Lạc Dương đất Bắc có Thôi Huyền, Kiến Khang phía Nam có Tạ Lang.”
Nghe thấy tên Tạ Lang, tim Cơ Tự chợt lỗi nhịp, thoáng chốc lạc mất nụ cười, quay đầu nhìn về phía mấy tiểu cô si ngốc thần tượng mỹ nam Kiến Khang kia. Nàng thất thần không nghe được hai câu tiếp theo của Tần Tiểu Thảo, chỉ láng máng nghe nàng ta nói: “... Hai đại mỹ nam còn lại là Tiêu Dịch và Văn Đô người vừa thấy đấy ạ.”
Cơ Tự đưa mắt nhìn Tiêu Dịch đi xa, lát sau, chậm rãi nói: “Chúng ta đến học quán xem thử.”
“Vâng.”
Thế là hai chủ tớ quay người đi đến xe lừa nhà mình. Tôn Phù đang nói chuyện với một gã tráng hán khác, từ xa đã trông thấy nàng đi đến liền vội vàng chạy tới, đánh xe qua. Lúc Cơ Tự leo lên, Tần Tiểu Thảo đưa tay đỡ, thế nhưng Cơ Tự đã nhảy phóc lên xe ngựa, khiến tay Tần Tiểu Thảo khựng lại trong không trung.
Hai chủ tớ còn chưa phản ứng gì thì bỗng bên cạnh truyền đến tiếng cười trộm, Cơ Tự quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt khinh thường của mấy tiểu cô sĩ tộc. Nàng mới đến vùng đất xa hoa này, tất nhiên sẽ không chuốc lấy phiền phức, liền kéo rèm xe xuống, Tôn Phù đánh xe bỏ đi.
Tần Tiểu Thảo nhìn Cơ Tự, nhỏ giọng nói: “Tiểu cô, khi nãy người nên để nô tỳ dìu người lên xe. Ở Kiến Khang này, nữ nhi quá mạnh khỏe đều thuộc hàn môn và hàng hạ nhân cả.”
Cơ Tự mỉm cười: “Ta biết, sĩ tộc ở huyện Kinh cũng thế. Lần này là ta sơ suất, sau này ta sẽ cố gắng giả bộ yếu đuối một chút.”
Tần Tiểu Thảo phì cười. Lúc này, xe lừa đã chạy trên phố, nhìn Quốc Học quán dần hiện ra trong tầm mắt, Cơ Tự hỏi: “Tứ đại học quán ở Kiến Khang xưa nay đều náo nhiệt thế hả?”
Nhắc đến chuyện đi học, giọng Tần Tiểu Thảo liền hưng phấn: “Tứ đại học quán đương nhiên là náo nhiệt ạ. Tiểu cô, vừa rồi người cũng nhìn thấy đấy, nơi này học sinh ra vào đông nghịt. Nhóm lang quân, tiểu cô Kiến Khang gần như xem đây là nơi du ngoạn.” Nói đến đây giọng Tần Tiểu Thảo bỗng run run, lẩm bẩm, “Tiểu cô, ra ngoài với người thật sự là may mắn quá.”
Cơ Tự giật mình nhìn theo ánh mắt nàng ta. Trên tầng hai tửu lâu sơn đỏ tím phía trước có một lang quân mặc huyền y đứng tựa lan can. Hắn chừng hai mươi tuổi, khẽ nghiêng đầu nhìn vào chung rượu khắc hoa tinh xảo trong bàn tay thon dài trắng trẻo của mình. Vẻ mặt như cười như không, vô cùng tinh khôi, khí sắc rạng ngời.
Nếu nói Văn Đô là u buồn, Tiêu Dịch là lạnh lùng, vậy thì lang quân này là kiểu như trăng sáng không nhuốm bụi trần. Đôi mắt đen láy kia thăm thẳm như ẩn chứa tâm tư khó dò. Hai tính chất đặc biệt khác nhau dung hợp trên một người khiến y quả thật đẹp đến mức khiến người ta rung động.
Trên thực tế, giờ phút này xe lừa trên phố đều bất động, mọi người đang ngẩng đầu ngơ ngác nhìn y.
Cơ Tự hỏi: “Vị này là ai?”
Tần Tiểu Thảo khẽ đáp: “Y chính là Tam hoàng tử Lưu Tuấn mà nô tỳ đã nhắc với tiểu cô đấy, cũng là một trong năm mỹ nam. Tiểu cô, không thể thích người này được đâu. Con người y tâm tư khó lường, hai năm qua đã có bao tiểu cô đòi sống đòi chết vì y rồi.”
Cơ Tự ngẩng đầu nhìn huyền bào của Lưu Tuấn tung bay trong gió, cười nhẹ rồi ra lệnh: “Đi thôi.”
Tôn Phù lập tức thưa vâng rồi đánh xe lừa đi.
Tần Tiểu Thảo ở bên cạnh thì thầm: “Hôm nay mồng Một tháng Tư, không phải lễ tết gì, sao những nhân vật lớn này đều chạy ra phố cả nhỉ?”
Cơ Tự thoáng cười: “Chắc hôm nay là ngày lành đấy mà.” Lần đầu tiên chính thức ra phố đi dạo liền gặp được ba trong năm vị mỹ nam Kiến Khang, thật đúng là không phụ chuyến đi này.
Hai chủ tớ trò chuyện câu được câu chăng trong cảnh xe lừa chậm chạp lăn bánh. Lúc sắp đến Huyền Học quán và Quốc Học quán, giọng Tôn Phù ở bên ngoài vang lên: “Nữ lang, tắc đường rồi.”
Tần Tiểu Thảo nghe thế chần chừ đề nghị: “Tiểu cô, đất Bắc mới gọi nữ lang, sau này chúng ta nên sửa lại đi. Nếu không mấy tiểu cô Kiến Khang nghe thấy lại cười nhạo người.”
Cơ Tự gật đầu: “Được, trở về ta sẽ dặn dò mọi người.” Dứt lời nàng khẽ hỏi vọng ra, “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Lát sau Tôn Phù bẩm: “Tôi vừa nghe nói có một mỹ nam đi qua, mấy người vây xem nên bị tắc đường ạ.”
Cơ Tự ngạc nhiên, nàng vén rèm xe lên, trong chiếc xe lừa đối diện có một tiểu cô trang nhã đang ngồi. Cơ Tự nhìn tiểu cô sang quý nhưng không ai buồn để mắt đến kia bỗng thấy buồn cười, nàng nói nhỏ: “Thời này đúng là nam tử đẹp mới có thể khuynh thành.”
Tần Tiểu Thảo cười giải thích: “Từ thời Ngụy Tấn đến nay là thế, xưa nay chuyện mỹ nữ khuynh thành đã có quá nhiều. Nhưng hiện giờ các vương triều liên tiếp tàn rồi lập, lập rồi tàn, không cần mỹ nữ xuất hiện thiên hạ đã đại loạn đến vậy. Hơn nữa, mấy đại sĩ tộc muốn lấy được mỹ nữ đều là chuyện dễ như trở bàn tay, nữ sắc vốn không lạ gì với họ. Trái lại những nam tử tài hoa hơn người, phong thái trác tuyệt thường khiến người ta cầu mà không được, nên nam sắc mới dần dần được coi trọng ạ.”
Cơ Tự cười: “Lý do này của ngươi thật nực cười.” Có điều nàng chỉ nói thế thôi, thấy mấy cô nương xung quanh nũng nịu hô to gọi nhỏ cũng không nhịn được ló đầu ra xem.
Tắc đường quá lâu, Cơ Tự liền mất kiên nhẫn, bảo Tôn Phù nghĩ cách đỗ xe lừa ở gần đấy, để nàng và Tần Tiểu Thảo đi bộ dạo phố được rồi. Cảnh an nhàn tự tại đi lại trên phố thế này thật đúng là ưu điểm có một không hai ở Kiến Khang.
Hai chủ tớ len lỏi qua dòng người chật cứng, lúc đến gần nơi mỹ nam kia đi qua, bởi vì xung quanh đông nghịt người, Cơ Tự đành kiễng chân lên xem nhưng chẳng thấy được gì cả. Không biết là mỹ nam này là ai? Đang lúc Cơ Tự nghĩ ngợi thì một tiểu cô mảnh mai phía trước cất tiếng nỉ non tỏ nỗi tương tư khắc cốt: “Tạ lang, Tạ lang!”
Cơ Tự ngây người, rồi quay phắt đầu đi, trợn mắt nghĩ thầm: Hóa ra họ đều si mê Tạ Lang nên kéo đến đây ư? Thoáng chốc nàng lại hả hê, không nhịn được mặt mày hớn hở vui mừng nói: “Mỗi lần mỹ nam này ra cửa đều cực khổ như vậy thật là thú vị.”
Tất nhiên Tần Tiểu Thảo không biết Cơ Tự và Tạ Lang quen biết nhau, nàng ta thật thà trả lời: “Vâng ạ, nghe nói vị Tạ Thập Bát không thích ở lại Kiến Khang cho lắm, chắc hẳn là không chịu được cảnh bị người vây xem thế này. Nhưng y nào biết, y càng không thích xuất hiện thì một khi vừa ló mặt sẽ càng khiến xung quanh náo động hơn.”
Cơ Tự bên cạnh cười tít mắt: “Ngươi không hiểu gì cả, Tạ Thập Bát có phong thái siêu quần đi nữa thì cũng sẽ già đi thôi. Hắn không thích xuất hiện trước mặt người khác là do nghĩ đến cảnh tám mười năm nữa hắn sẽ già đi, lộ rõ khiếm khuyết, người ngợm cũng phát tướng sẽ làm mất hình tượng hiện giờ. Ta nghĩ đến khi ấy hắn có thể tự do đi lại rồi đấy.”
Không ngờ Cơ Tự lại nghĩ ra lý do táo bạo như thế, Tần Tiểu Thảo ngơ ngác nhìn nàng. Trái lại phía sau Cơ Tự đột nhiên vang lên một tràng cười hô hố.
Hai chủ tớ lập tức quay đầu lại. Người đang cười nghiêng ngả phía sau là một lang quân sĩ tộc có vóc dáng cao ráo, ngũ quan thanh tú chừng hai mươi tuổi. Y thấy Cơ Tự nhìn về phía mình liền cười toe toét vẫy tay với nàng: “Cách nói của tiểu cô này rất hay, về Học quán nhất định ta sẽ chia sẻ với mấy người bạn khác.”
Thấy Cơ Tự ngây ra như phỗng y liền tốt bụng kề đến gần hỏi: “Cô sợ à?”
Cơ Tự vội vàng lắc đầu, lí nhí đáp: “Bậc hiền triết đã nói, quân tử có thể đắc tội, tiểu nhân thì phải tôn kính. Tạ Thập Bát chính là quân tử, đắc tội hắn tiểu nữ không phải lo gì cả.”
Nàng vừa thốt ra lời này, lang quân kia lại cười ầm lên lần nữa. Trong lúc y vỗ đùi đen đét, cười nghiêng nghiêng ngả ngả, Tần Tiểu Thảo sợ Cơ Tự lại nói ra lời gì đại nghịch bất đạo vì thế vội kéo nàng đi vào đám người. Thấy hai chủ tớ Cơ Tự chen chúc trong đám đông, lang quân kia gọi năm sáu người bạn lại vừa cười nói vừa chỉ trỏ về phía Cơ Tự.
Sau khi hai chủ tớ len lỏi cách xa nơi đó liền thở hổn hển. Lúc này Huyền Học quán đã xuất hiện ngay trước mắt Cơ Tự.
Nơi này giống với đa số thư viện khác, được xây theo phong cách thanh nhã cổ kính, gian phòng san sát. Nhìn ọc quán, Cơ Tự hỏi: “Ở đây chỉ dạy về Huyền Học thôi sao?”
Tần Tiểu Thảo đáp lời: “Nghe nói trong đó còn mở riêng mấy lớp dạy về Phật học và Đạo học, cũng có thể vào đó tham gia tranh luận. Có điều là người của Phật và Đạo luôn bất hòa, xảy ra nhiều lần xung đột nên bệ hạ cố ý dời một cái đến Sử Học quán hoặc nơi nào đó.”
Đúng lúc này một tốp học sinh chậm rãi đi ra. Nhìn nhóm lang quân gầy gò bào rộng đai lưng này, Cơ Tự nói nhỏ: “Ta cũng muốn vào đây học.” Nàng từng theo Cơ Đạo vào học quán mấy năm, còn đọc biết bao nhiêu thi thư. Hình ảnh Cơ Đạo và mấy đồng môn ngồi trong học quán vẫn rõ mồn một ngay trước mắt. Nàng từng hâm mộ họ rất nhiều. Bởi vì rõ ràng nàng thông minh hơn người khác, rất nhiều kiến thức mấy đồng môn kia còn chưa kịp lĩnh ngộ thì nàng đã thông suốt rồi. Nhưng dù xuất chúng thế nào, nàng cũng chỉ có thể nghe và nhìn, không tài nào bước ra tranh luận, không thể nào thể hiện tài năng trước mặt người khác được.
Danh sách chương