Cơ Tự vừa òa khóc, chúng hộ vệ phía ngoài đều vui mừng reo lên, Tạ Quảng hô to nhất: “Tốt quá, cuối cùng cũng tìm được rồi!”
Trong tiếng cười vang, cửa khoang của Cơ Tự bị gõ mạnh, “Cơ tiểu cô, cô có thể ra ngoài không.”
Cơ Tự muốn đi ra ngoài lắm, nhưng cửa khoang bị nàng chặn kín, dù là nàng hay Tần Tiểu Thảo vốn chỉ còn chút hơi tàn, lại rơi vào tình cảnh tìm được đường sống trong chỗ chết, từ sợ hãi cực điểm biến thành vui sướng tột cùng, đến nỗi tay chân bủn rủn, làm gì còn hơi sức đâu nữa? Thế là hai chủ tớ vừa khóc vừa cười, cố gắng lắm mới dời giường ra được. Cửa khoang vừa được mở ra, Cơ Tự liền ngã nhào về phía trước.
Nàng nhìn thấy lang quân huyền bào đứng giữa vòng vây của đám người Tạ Quảng, Tạ Tài đang mỉm cười nhìn nàng. Giờ phút này, đôi mắt lấp lánh của chàng đều mang nét dịu dàng và hân hoan.
Chàng đang đăm đắm nhìn nàng. Chàng đang vui sướng nhìn nàng! Là chàng thật rồi, Tạ Lang đã tới thật rồi!
Cơ Tự bật khóc nức nở, mặc kệ tất cả nhào đến chỗ chàng. Thế nhưng trong lúc Tạ Lang mở rộng vòng tay ra đón, Cơ Tự lại ngã phịch dưới chân của chàng, nhắm mắt bất tỉnh nhân sự!
Bên cạnh, Tần Tiểu Thảo như được sống lại cũng mềm oặt ngã trên mặt đất.
Tạ Lang thở dài một tiếng, chàng cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Cơ Tự vào lòng. Khi chàng ôm nàng, tất cả hộ vệ xung quanh đều hiểu ý cúi đầu.
Chốc lát sau Tạ Quảng đi tới, khẽ bẩm: “Lang quân, có sáu tiểu cô vẫn còn sống, những người còn lại đã bị đám đạo tặc chém chết hết rồi.” Hắn nhìn Cơ Tự rồi ca ngợi: “May mà Cơ tiểu cô thông minh, kịp thời dùng vật nặng chặn cửa khoang, nếu không thì hậu quả đúng là khôn lường.”
Tạ Lang nghe thấy hắn nói như vậy, cánh môi khẽ mím lại.
Ngừng một hồi, Tạ Quảng lại nói: “Lang quân, mấy tiểu cô đó đều trông thấy đại quân của chúng ta bao vây tiêu diệt thuyền bộ nô, nếu họ ở lại Kiến Khang, sẽ không tránh khỏi bị người khác mua chuộc, tiết lộ chuyện hôm nay.” Hắn nói tiếp, “Hơn nữa, nếu để người ta biết Cơ tiểu cô từng bị bắt lên thuyền buôn bán nô lệ, cũng không tốt cho lắm.”
Tạ Lang gật đầu: “Ngươi nói đúng. Như vậy đi, trước tiên đưa mấy tiểu cô này đến đất Thục, sau đó tranh thủ tìm người nhà của họ, cho họ ít bạc rồi đưa đến đất Thục luôn, để họ sau này an cư ở đó.”
“Vâng!”
Quyết định của Tạ Lang thật ra rất tốt với sáu tiểu cô kia. Nếu họ rời xa cố thổ, sẽ không sợ hàng xóm dị nghị, cũng dễ dàng bắt đầu một cuộc sống mới.
Tạ Quảng lại nhìn Cơ Tự được Tạ Lang ôm trong lòng, nhìn khuôn mặt tái nhợt nhòe nhoẹt nước mắt, hắn thở dài nói: “Sớm biết chỉ có một chiếc thuyền bộ nô, lang quân đã không phải gióng chống khua chiêng, phát động ba nghìn chiến thuyền như thế! Ôi, chuyện bé xé ra to quá rồi!”
Tạ Lang cũng chỉ khẽ cười, chàng không nói gì nữa, bế Cơ Tự quay người rời đi.
Tiếp theo, chúng hộ vệ bắt đầu bận bịu dọn dẹp thuyền bộ nô, vứt hết thi thể xuống sống, hứng từng chậu nước tẩy rửa hết vết máu trên thuyền.
Lúc này, chàng đã bế Cơ Tự đi tới khoang chủ rộng rãi. Dĩ nhiên, khoang này đã được dọn dẹp từ trong ra ngoài, sau đó được bày trí lại, trải thảm gấm trắng, thậm chí cả sập và kỷ trà cũng đã được thay mới.
Thấy Cơ Tự ngủ say trong lòng Tạ Lang, như đang mơ thấy giấc mộng ngọt ngào, một trong tứ đại hộ vệ của chàng là Tạ Tịnh hành lễ rồi cung kính hỏi han: “Lang quân, khoang thuyền đã được bài trí xong xuôi, hai tỳ nữ của người cũng đã chuẩn bị xong xiêm y cho Cơ tiểu cô rồi. Họ xin hỏi khi nào thì lang quân và Cơ tiểu cô tắm rửa thay quần áo ạ?”
Tạ Lang thong dong ngồi xuống sập, sau đó cúi đầu nhìn Cơ Tự, cuối cùng mỉm cười nói: “Không cần.”
Tạ Tịnh hơi sửng sốt, không hiểu rõ ý chàng cho lắm.
Tạ Lang thấy hắn có vẻ hoang mang, không khỏi vươn ngón tay thon dài trắng trẻo khẽ vuốt ve khuôn mặt đang ngủ say yên bình của nàng: “Ngươi nói xem, trên đời này làm gì có chuyện hời như vậy? Bắp đùi vàng như ta đây, nàng muốn ôm thì vui vẻ tới ôm, muốn vứt bỏ thì quay ngoắt đi nói với ta, ta chẳng qua chỉ là chỗ mà nàng muốn dựa dẫm mà thôi...”
Nói tới đây, Tạ Lang cầm một chung rượu trên kỷ trà lên, vừa bình thản nhoẻn môi vừa nhẹ giọng: “Ta đã để tâm đến mức này mà nàng vẫn cứ vô tư lự, chuyện này sao có thể?”
Tạ Tịnh cúi đầu nhìn Cơ Tự đang ngủ mê mệt, còn thỉnh thoảng cọ mặt vào lòng Tạ Lang, lúng ta lúng túng: “Ý lang quân là?”
Ngón tay thon dài của Tạ Lang dừng bên khóe môi Cơ Tự, thản nhiên nói: “Đã làm anh hùng cứu mỹ nhân thì phải làm cho trót. Hôm nay các ngươi không ai được phép vào khoang thuyền này nữa.”
Tạ Tịnh cúi đầu, hắng giọng đáp vâng. Vừa dứt lời hắn lùi về phía sau, sau khi ra ngoài còn chu đáo khép cửa phòng lại.
Cơ Tự bị tiếng người ồn ào làm tỉnh giấc. Nàng mơ màng chớp mắt, đầu tiên nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ rồi mới quay đầu nhìn lại bên cạnh. Vừa nhìn rõ tiếng thét thất thanh đã nghẹn lại trong cổ họng! Hóa ra trên chiếc gối ngọc bên cạnh có một lang quân đang ngủ say. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn tú của lang quân đó như tỏa ra muôn vàn tia sáng rực rỡ, gần sát với mặt nàng trong gang tấc. Hơn nữa, mỹ nam này chính là Tạ Lang!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cơ Tự thoáng chốc đỏ bừng như lửa, nàng thật sự không hiểu tại sao mình lại ngủ chung giường với chàng nữa. Tuy váy áo nàng vẫn chỉnh tề nhưng lại rúc vào ngực Tạ Thập Bát giống như một đứa trẻ, mà Tạ Thập Bát thì nằm nghiêng nghiêng, còn vươn một cánh tay ra để nàng gối đầu...
Sao, sao hai người họ lại thành cùng giường chung gối thế này? Trong khoảnh khắc nàng đờ đẫn nhìn mỹ nam bên cạnh với vẻ mặt không dám tin thì chợt thấy hàng mi thật dài của chàng khẽ chớp, đôi mắt trong veo sâu thẳm từ từ mở ra.
Tạ Thập Bát vừa mở hai mắt liền tỉnh táo nhìn ngay vào Cơ Tự.
Mặt nàng càng đỏ hơn, lắp ba lắp bắp: “Ta, ta, không phải, ngày hôm qua, ta, ta không có...”
Cơ Tự còn đang nói năng lộn xộn thì Tạ Lang đã ngồi dậy một cách tao nhã, cầm lấy ngoại bào bên cạnh mặc vào, quay đầu thấy Cơ Tự vẫn đang ngây dại nhìn mình, giọng Tạ Lang trầm ấm, thở dài nói: “Tối qua sau khi nàng ngất đi cứ nắm tấy tay áo ta không buông, ta vừa rút ra nàng liền khóc nức nở trong mơ. Không thể làm gì khác, ta đành phải ôm nàng ngủ một đêm.”
Nói tới đây, Tạ Lang nhìn về phía nàng, khẽ giọng thì thầm: “Nhưng nàng cứ yên tâm, chuyện tối qua chỉ có năm sáu người biết thôi.”
Câu “chỉ năm sáu người biết thôi” của chàng vừa thốt ra, khuôn mặt Cơ Tự đã đỏ như máu, nàng lấy tay che mặt, thầm than: Những năm sáu người biết lẽ nào còn ít ư?
Tạ Lang nhìn dáng vẻ nàng lúc này, ra vẻ vô cùng bất đắc dĩ, lại thở dài, dịu giọng nói: “A Tự, nếu nàng không muốn ai biết chuyện xảy ra đêm qua, ta sẽ ra lệnh cấm khẩu họ.”
Dứt lời, chàng thản nhiên đi sang bên kia, vừa tự mình mặc quần áo, cột phát quan, đeo đai lưng vừa bình tĩnh chờ Cơ Tự lên tiếng.
Một khắc sau, cuối cùng Cơ Tự cũng cất lời uể oải: “Vậy, vậy người dặn họ đừng nói với ai nhé.”
Gần như Cơ Tự vừa nói ra lời này, Tạ Thập Bát đang đưa lưng về phía nàng chợt khựng lại.
Mãi lúc lâu sau, chàng mới ôn hòa hỏi han: “Ý nàng là để ta nói với bọn Tạ Quảng, đêm qua không hề xảy ra chuyện gì cả, sau này chúng ta gặp mặt vẫn giống như trước đây đúng không?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Bấy giờ đầu óc Cơ Tự mới hoàn toàn tỉnh náo, nàng vội gật đầu lia lịa, nói dứt khoát, “Chúng ta vốn là bạn bè mà, làm bạn bè rất tốt, hi hi...”
Thế nhưng trong lòng nàng lại tự nhủ: Người ngồi ở đâu thì ở đấy nở đầy hoa đào, chúng ta vẫn nên làm bạn bè thôi. Ta nhìn thấy lũ ong bướm bay quanh người đã đủ phiền não lắm rồi, nếu theo người thật, chẳng phải suốt ngày sẽ ghen tuông thay cơm hay sao?
Thấy nàng trả lời dứt khoát như vậy, giọng chàng lại nhẹ hơn vài phần, vẫn không quay người lại: “Nói cách khác, mặc dù ta đã chạm vào nàng, cũng ôm nàng ngủ suốt đêm, lại để cho người ta biết ta và nàng từng chung giường chung gối, nhưng cũng không cần làm to chuyện, cứ xem như không có gì xảy ra là được đúng không?”
Không hiểu sao, Cơ Tự nhận ra sự chỉ trích trong lời của chàng. Suy cho cùng cũng phải thôi, trinh tiết và thanh danh của một cô gái quan trọng đến mức nào kia chứ? Ngay cả một nữ tử rơi xuống nước được một lang quân cứu ôm lên cũng bị coi như mất trinh tiết, huống chi là họ lại ngủ chung giường cả đêm thế này.
Dù sao Cơ Tự cũng là người đọc sách thánh hiền, sau phút tròn mắt líu lưỡi nghe những lời Tạ Lang nói thì ngại ngùng cúi đầu nghĩ ngợi hồi lâu, mới cất giọng khẽ khàng: “Sau này ta, ta không lấy chồng là được chứ gì...”
Làm ra quyết định này, Cơ Tự lập tức vui vẻ trở lại, mặt mày hớn hở: “Ta vốn cảm thấy xuất giá chẳng có ý nghĩa gì cả, hôm nay đã có tiếp xúc da thịt với người, nếu sau này lập gia đình thật thì cũng thật có lỗi với đối phương. Thôi, sau này ta không lấy chồng là được.”
Lời này cũng có thể nói với vẻ mặt hớn hở thế sao? Hồi lâu, Tạ Lang cười khẽ rồi chậm rãi quay người. Chàng chắp tay ra sau, rõ ràng mới rời giường nhưng tinh thần lại phấn chấn đến mức khiến người ta ghen tị. Bình tĩnh nhìn nàng chăm chú một lúc mới nói với giọng ôn hòa: “Không cần ta chịu trách nhiệm, cũng không lấy chồng ư? Quyết định này hay đấy.”
“Người cũng tán thành à?” Cơ Tự vô cùng cao hứng, “Ta cảm thấy mình nghĩ rất thoáng. Thiệt cho trước kia ta còn cảm thấy phải thờ phụng danh giáo của Nho gia, may mà sau này ta lại học Trang Tử, Huyền học.”
Nàng vui vẻ ngoảnh sang chàng: “Tạ Thập Bát, sao hôm qua người tới kịp thời như vậy?” Nghĩ đến màn kinh hoàng ngày hôm qua, lại nghĩ đến lúc mừng rỡ khi nghe thấy giọng Tạ Lang, ánh mắt Cơ Tự nhìn chàng ẩn chứa sự ngọt ngào mà chính nàng cũng không hề hay biết. Nàng đỏ mặt, vừa hạnh phúc vừa quyến luyến nhẹ nhàng nói: “Tạ Thập Bát, lần này Cơ A Tự nợ người một ân tình rồi.” Ngay sau đó nàng lại huênh hoang đắc ý, “Thế nhưng người yên tâm đi, ta rất thông minh, người đối xử tốt với ta, ta sẽ ghi nhớ tất cả, sau này ta sẽ giúp sức cho người nhiều hơn, nhiều hơn nữa để đền đáp!”
Tới lúc này, Tạ Lang đã tức đến độ muốn cười lạnh lắm rồi, nhưng mặt ngoài chàng chỉ khẽ nhếch môi, sau đó quay người mở cửa khoang, áo bào tung bay, cất bước rời đi.
Cơ Tự đứng trong phòng, nàng dõi theo bóng lưng chàng, chép miệng lẩm bẩm: “Sao ta cứ cảm thấy hình như vừa rồi Tạ Thập Bát đang tức giận ấy nhỉ? Ơ, nói thế nào cho phải đây? Lẽ nào lúc trước chàng cũng giận ta chuyện gì sao?”
Trong tiếng cười vang, cửa khoang của Cơ Tự bị gõ mạnh, “Cơ tiểu cô, cô có thể ra ngoài không.”
Cơ Tự muốn đi ra ngoài lắm, nhưng cửa khoang bị nàng chặn kín, dù là nàng hay Tần Tiểu Thảo vốn chỉ còn chút hơi tàn, lại rơi vào tình cảnh tìm được đường sống trong chỗ chết, từ sợ hãi cực điểm biến thành vui sướng tột cùng, đến nỗi tay chân bủn rủn, làm gì còn hơi sức đâu nữa? Thế là hai chủ tớ vừa khóc vừa cười, cố gắng lắm mới dời giường ra được. Cửa khoang vừa được mở ra, Cơ Tự liền ngã nhào về phía trước.
Nàng nhìn thấy lang quân huyền bào đứng giữa vòng vây của đám người Tạ Quảng, Tạ Tài đang mỉm cười nhìn nàng. Giờ phút này, đôi mắt lấp lánh của chàng đều mang nét dịu dàng và hân hoan.
Chàng đang đăm đắm nhìn nàng. Chàng đang vui sướng nhìn nàng! Là chàng thật rồi, Tạ Lang đã tới thật rồi!
Cơ Tự bật khóc nức nở, mặc kệ tất cả nhào đến chỗ chàng. Thế nhưng trong lúc Tạ Lang mở rộng vòng tay ra đón, Cơ Tự lại ngã phịch dưới chân của chàng, nhắm mắt bất tỉnh nhân sự!
Bên cạnh, Tần Tiểu Thảo như được sống lại cũng mềm oặt ngã trên mặt đất.
Tạ Lang thở dài một tiếng, chàng cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Cơ Tự vào lòng. Khi chàng ôm nàng, tất cả hộ vệ xung quanh đều hiểu ý cúi đầu.
Chốc lát sau Tạ Quảng đi tới, khẽ bẩm: “Lang quân, có sáu tiểu cô vẫn còn sống, những người còn lại đã bị đám đạo tặc chém chết hết rồi.” Hắn nhìn Cơ Tự rồi ca ngợi: “May mà Cơ tiểu cô thông minh, kịp thời dùng vật nặng chặn cửa khoang, nếu không thì hậu quả đúng là khôn lường.”
Tạ Lang nghe thấy hắn nói như vậy, cánh môi khẽ mím lại.
Ngừng một hồi, Tạ Quảng lại nói: “Lang quân, mấy tiểu cô đó đều trông thấy đại quân của chúng ta bao vây tiêu diệt thuyền bộ nô, nếu họ ở lại Kiến Khang, sẽ không tránh khỏi bị người khác mua chuộc, tiết lộ chuyện hôm nay.” Hắn nói tiếp, “Hơn nữa, nếu để người ta biết Cơ tiểu cô từng bị bắt lên thuyền buôn bán nô lệ, cũng không tốt cho lắm.”
Tạ Lang gật đầu: “Ngươi nói đúng. Như vậy đi, trước tiên đưa mấy tiểu cô này đến đất Thục, sau đó tranh thủ tìm người nhà của họ, cho họ ít bạc rồi đưa đến đất Thục luôn, để họ sau này an cư ở đó.”
“Vâng!”
Quyết định của Tạ Lang thật ra rất tốt với sáu tiểu cô kia. Nếu họ rời xa cố thổ, sẽ không sợ hàng xóm dị nghị, cũng dễ dàng bắt đầu một cuộc sống mới.
Tạ Quảng lại nhìn Cơ Tự được Tạ Lang ôm trong lòng, nhìn khuôn mặt tái nhợt nhòe nhoẹt nước mắt, hắn thở dài nói: “Sớm biết chỉ có một chiếc thuyền bộ nô, lang quân đã không phải gióng chống khua chiêng, phát động ba nghìn chiến thuyền như thế! Ôi, chuyện bé xé ra to quá rồi!”
Tạ Lang cũng chỉ khẽ cười, chàng không nói gì nữa, bế Cơ Tự quay người rời đi.
Tiếp theo, chúng hộ vệ bắt đầu bận bịu dọn dẹp thuyền bộ nô, vứt hết thi thể xuống sống, hứng từng chậu nước tẩy rửa hết vết máu trên thuyền.
Lúc này, chàng đã bế Cơ Tự đi tới khoang chủ rộng rãi. Dĩ nhiên, khoang này đã được dọn dẹp từ trong ra ngoài, sau đó được bày trí lại, trải thảm gấm trắng, thậm chí cả sập và kỷ trà cũng đã được thay mới.
Thấy Cơ Tự ngủ say trong lòng Tạ Lang, như đang mơ thấy giấc mộng ngọt ngào, một trong tứ đại hộ vệ của chàng là Tạ Tịnh hành lễ rồi cung kính hỏi han: “Lang quân, khoang thuyền đã được bài trí xong xuôi, hai tỳ nữ của người cũng đã chuẩn bị xong xiêm y cho Cơ tiểu cô rồi. Họ xin hỏi khi nào thì lang quân và Cơ tiểu cô tắm rửa thay quần áo ạ?”
Tạ Lang thong dong ngồi xuống sập, sau đó cúi đầu nhìn Cơ Tự, cuối cùng mỉm cười nói: “Không cần.”
Tạ Tịnh hơi sửng sốt, không hiểu rõ ý chàng cho lắm.
Tạ Lang thấy hắn có vẻ hoang mang, không khỏi vươn ngón tay thon dài trắng trẻo khẽ vuốt ve khuôn mặt đang ngủ say yên bình của nàng: “Ngươi nói xem, trên đời này làm gì có chuyện hời như vậy? Bắp đùi vàng như ta đây, nàng muốn ôm thì vui vẻ tới ôm, muốn vứt bỏ thì quay ngoắt đi nói với ta, ta chẳng qua chỉ là chỗ mà nàng muốn dựa dẫm mà thôi...”
Nói tới đây, Tạ Lang cầm một chung rượu trên kỷ trà lên, vừa bình thản nhoẻn môi vừa nhẹ giọng: “Ta đã để tâm đến mức này mà nàng vẫn cứ vô tư lự, chuyện này sao có thể?”
Tạ Tịnh cúi đầu nhìn Cơ Tự đang ngủ mê mệt, còn thỉnh thoảng cọ mặt vào lòng Tạ Lang, lúng ta lúng túng: “Ý lang quân là?”
Ngón tay thon dài của Tạ Lang dừng bên khóe môi Cơ Tự, thản nhiên nói: “Đã làm anh hùng cứu mỹ nhân thì phải làm cho trót. Hôm nay các ngươi không ai được phép vào khoang thuyền này nữa.”
Tạ Tịnh cúi đầu, hắng giọng đáp vâng. Vừa dứt lời hắn lùi về phía sau, sau khi ra ngoài còn chu đáo khép cửa phòng lại.
Cơ Tự bị tiếng người ồn ào làm tỉnh giấc. Nàng mơ màng chớp mắt, đầu tiên nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ rồi mới quay đầu nhìn lại bên cạnh. Vừa nhìn rõ tiếng thét thất thanh đã nghẹn lại trong cổ họng! Hóa ra trên chiếc gối ngọc bên cạnh có một lang quân đang ngủ say. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn tú của lang quân đó như tỏa ra muôn vàn tia sáng rực rỡ, gần sát với mặt nàng trong gang tấc. Hơn nữa, mỹ nam này chính là Tạ Lang!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cơ Tự thoáng chốc đỏ bừng như lửa, nàng thật sự không hiểu tại sao mình lại ngủ chung giường với chàng nữa. Tuy váy áo nàng vẫn chỉnh tề nhưng lại rúc vào ngực Tạ Thập Bát giống như một đứa trẻ, mà Tạ Thập Bát thì nằm nghiêng nghiêng, còn vươn một cánh tay ra để nàng gối đầu...
Sao, sao hai người họ lại thành cùng giường chung gối thế này? Trong khoảnh khắc nàng đờ đẫn nhìn mỹ nam bên cạnh với vẻ mặt không dám tin thì chợt thấy hàng mi thật dài của chàng khẽ chớp, đôi mắt trong veo sâu thẳm từ từ mở ra.
Tạ Thập Bát vừa mở hai mắt liền tỉnh táo nhìn ngay vào Cơ Tự.
Mặt nàng càng đỏ hơn, lắp ba lắp bắp: “Ta, ta, không phải, ngày hôm qua, ta, ta không có...”
Cơ Tự còn đang nói năng lộn xộn thì Tạ Lang đã ngồi dậy một cách tao nhã, cầm lấy ngoại bào bên cạnh mặc vào, quay đầu thấy Cơ Tự vẫn đang ngây dại nhìn mình, giọng Tạ Lang trầm ấm, thở dài nói: “Tối qua sau khi nàng ngất đi cứ nắm tấy tay áo ta không buông, ta vừa rút ra nàng liền khóc nức nở trong mơ. Không thể làm gì khác, ta đành phải ôm nàng ngủ một đêm.”
Nói tới đây, Tạ Lang nhìn về phía nàng, khẽ giọng thì thầm: “Nhưng nàng cứ yên tâm, chuyện tối qua chỉ có năm sáu người biết thôi.”
Câu “chỉ năm sáu người biết thôi” của chàng vừa thốt ra, khuôn mặt Cơ Tự đã đỏ như máu, nàng lấy tay che mặt, thầm than: Những năm sáu người biết lẽ nào còn ít ư?
Tạ Lang nhìn dáng vẻ nàng lúc này, ra vẻ vô cùng bất đắc dĩ, lại thở dài, dịu giọng nói: “A Tự, nếu nàng không muốn ai biết chuyện xảy ra đêm qua, ta sẽ ra lệnh cấm khẩu họ.”
Dứt lời, chàng thản nhiên đi sang bên kia, vừa tự mình mặc quần áo, cột phát quan, đeo đai lưng vừa bình tĩnh chờ Cơ Tự lên tiếng.
Một khắc sau, cuối cùng Cơ Tự cũng cất lời uể oải: “Vậy, vậy người dặn họ đừng nói với ai nhé.”
Gần như Cơ Tự vừa nói ra lời này, Tạ Thập Bát đang đưa lưng về phía nàng chợt khựng lại.
Mãi lúc lâu sau, chàng mới ôn hòa hỏi han: “Ý nàng là để ta nói với bọn Tạ Quảng, đêm qua không hề xảy ra chuyện gì cả, sau này chúng ta gặp mặt vẫn giống như trước đây đúng không?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Bấy giờ đầu óc Cơ Tự mới hoàn toàn tỉnh náo, nàng vội gật đầu lia lịa, nói dứt khoát, “Chúng ta vốn là bạn bè mà, làm bạn bè rất tốt, hi hi...”
Thế nhưng trong lòng nàng lại tự nhủ: Người ngồi ở đâu thì ở đấy nở đầy hoa đào, chúng ta vẫn nên làm bạn bè thôi. Ta nhìn thấy lũ ong bướm bay quanh người đã đủ phiền não lắm rồi, nếu theo người thật, chẳng phải suốt ngày sẽ ghen tuông thay cơm hay sao?
Thấy nàng trả lời dứt khoát như vậy, giọng chàng lại nhẹ hơn vài phần, vẫn không quay người lại: “Nói cách khác, mặc dù ta đã chạm vào nàng, cũng ôm nàng ngủ suốt đêm, lại để cho người ta biết ta và nàng từng chung giường chung gối, nhưng cũng không cần làm to chuyện, cứ xem như không có gì xảy ra là được đúng không?”
Không hiểu sao, Cơ Tự nhận ra sự chỉ trích trong lời của chàng. Suy cho cùng cũng phải thôi, trinh tiết và thanh danh của một cô gái quan trọng đến mức nào kia chứ? Ngay cả một nữ tử rơi xuống nước được một lang quân cứu ôm lên cũng bị coi như mất trinh tiết, huống chi là họ lại ngủ chung giường cả đêm thế này.
Dù sao Cơ Tự cũng là người đọc sách thánh hiền, sau phút tròn mắt líu lưỡi nghe những lời Tạ Lang nói thì ngại ngùng cúi đầu nghĩ ngợi hồi lâu, mới cất giọng khẽ khàng: “Sau này ta, ta không lấy chồng là được chứ gì...”
Làm ra quyết định này, Cơ Tự lập tức vui vẻ trở lại, mặt mày hớn hở: “Ta vốn cảm thấy xuất giá chẳng có ý nghĩa gì cả, hôm nay đã có tiếp xúc da thịt với người, nếu sau này lập gia đình thật thì cũng thật có lỗi với đối phương. Thôi, sau này ta không lấy chồng là được.”
Lời này cũng có thể nói với vẻ mặt hớn hở thế sao? Hồi lâu, Tạ Lang cười khẽ rồi chậm rãi quay người. Chàng chắp tay ra sau, rõ ràng mới rời giường nhưng tinh thần lại phấn chấn đến mức khiến người ta ghen tị. Bình tĩnh nhìn nàng chăm chú một lúc mới nói với giọng ôn hòa: “Không cần ta chịu trách nhiệm, cũng không lấy chồng ư? Quyết định này hay đấy.”
“Người cũng tán thành à?” Cơ Tự vô cùng cao hứng, “Ta cảm thấy mình nghĩ rất thoáng. Thiệt cho trước kia ta còn cảm thấy phải thờ phụng danh giáo của Nho gia, may mà sau này ta lại học Trang Tử, Huyền học.”
Nàng vui vẻ ngoảnh sang chàng: “Tạ Thập Bát, sao hôm qua người tới kịp thời như vậy?” Nghĩ đến màn kinh hoàng ngày hôm qua, lại nghĩ đến lúc mừng rỡ khi nghe thấy giọng Tạ Lang, ánh mắt Cơ Tự nhìn chàng ẩn chứa sự ngọt ngào mà chính nàng cũng không hề hay biết. Nàng đỏ mặt, vừa hạnh phúc vừa quyến luyến nhẹ nhàng nói: “Tạ Thập Bát, lần này Cơ A Tự nợ người một ân tình rồi.” Ngay sau đó nàng lại huênh hoang đắc ý, “Thế nhưng người yên tâm đi, ta rất thông minh, người đối xử tốt với ta, ta sẽ ghi nhớ tất cả, sau này ta sẽ giúp sức cho người nhiều hơn, nhiều hơn nữa để đền đáp!”
Tới lúc này, Tạ Lang đã tức đến độ muốn cười lạnh lắm rồi, nhưng mặt ngoài chàng chỉ khẽ nhếch môi, sau đó quay người mở cửa khoang, áo bào tung bay, cất bước rời đi.
Cơ Tự đứng trong phòng, nàng dõi theo bóng lưng chàng, chép miệng lẩm bẩm: “Sao ta cứ cảm thấy hình như vừa rồi Tạ Thập Bát đang tức giận ấy nhỉ? Ơ, nói thế nào cho phải đây? Lẽ nào lúc trước chàng cũng giận ta chuyện gì sao?”
Danh sách chương