Họ đưa nàng đến một căn lầu, nhìn núi non phương xa trùng trùng điệp điệp, không phải là phong cảnh của huyện Thước. Xem ra chỗ này thật sự không phải là trang viên ban đầu rồi. Lúc Cơ Tự đi đến trước đại điện, một mỹ phụ nhân bước từ trong ra, khẽ khom người trước Cơ Tự: "Để ta đưa cô vào."

Thế là nàng đi theo thị vào điện. Bên trong rất rộng lớn, nàng vừa bước qua cửa đã thấy Lưu Nghĩa Khang đang nhàn nhã ngồi uống rượu trên đài.

Trong đại điện, ngoại trừ Lưu Nghĩa Khang ra còn có mấy hộ vệ mặt mày nghiêm nghị và tám tỳ nữ xinh đẹp. Lúc nàng đi vào, nhóm hạ nhân mắt vẫn nhìn thẳng, cả điện vô cùng an tĩnh, ngay cả mỹ phụ nhân đi trước Cơ Tự cũng không phát ra tiếng bước chân. Có thể nói, ngoại trừ nhịp bước của nàng thì chỉ còn tiếng rót rượu của Lưu Nghĩa Khang thôi.

Không khí lúc này thật bí bức, bí bức đến mức khiến người ta ngạt thở.

Khi Cơ Tự đi đến trước mặt Lưu Nghĩa Khang, gã lên tiếng: "Ngồi đi."

Nàng lùi về sau hai bước, ngồi xuống sập. Lưu Nghĩa Khang uống vài hớp rượu mới cất giọng khàn khàn: "Họ gì?"

Cơ Tự rủ mắt, khẽ nói: "Tiểu nữ họ Cơ." Thấy gương mặt Lưu Nghĩa Khang mất kiên nhẫn cau lại đành vội nói thêm, "Hậu duệ của hoàng đế ạ."

Lưu Nghĩa Khang "ừ" một tiếng: "Ngươi và Tạ Lang có quan hệ thế nào?" Nói đến đây, gã không đợi Cơ Tự trả lời đã nói tiếp, "Dù có quan hệ cũng không sao, dáng vẻ tiểu cô cũng không tệ, bổn tướng quân có thể nhận ngươi làm nghĩa nữ, đưa đến làm thiếp cho thái tử."

Cơ Tự nghe ra gã không hề giả bộ hù dọa. Thực tế, với địa vị và tính cách của Lưu Nghĩa Khang, gã có thể kiên nhẫn trò chuyện với tiểu cô có thân phận như Cơ Tự đã hiếm có lắm rồi.

Bên này Cơ Tự vẫn im lặng, bên kia Lưu Nghĩa Khang dằn cốc xuống bàn, quát: "Rót rượu."

Một tỳ nữ vội vàng đi đến, khẩn trương đến mức tay run run, châm rượu nhưng lại để bắn ra ngoài. Nàng ta hoảng sợ nhanh chóng đặt bình rượu xuống, quỳ mọp trên sàn, run rẩy cầu xin: "Chủ công tha mạng, chủ công tha mạng."

Lưu Nghĩa Khang không buồn ngước mắt, chỉ phất tay ra lệnh: "Lôi đi!"

"Vâng."

Hai hộ vệ tiến lên, bịt kín miệng nàng ta rồi kéo ra ngoài.

Cơ Tự cho rằng tỳ nữ kia chỉ bị ném ra ngoài thôi, nhưng ngay sau đó bên ngoài đột ngột vang lên tiếng hét thảm. Tiếp theo hai hộ vệ kia nhanh chóng bưng hộp gỗ đựng một cái đầu mỹ nhân máu me đầm đìa, đặt trước mặt Lưu Nghĩa Khang.

Cơ Tự cúi đầu nhìn theo. Đối mặt với đôi mắt trợn trừng không nhắm lại được kia, bỗng lòng nàng dâng lên một nỗi kinh hoàng không sao tả xiết, nàng cố dằn xuống cơn buồn nôn.

Thấy sắc mặt nàng tái nhợt nhưng không ngất xỉu hay la hét thất thanh, Lưu Nghĩa Khang cau mày, một lúc sau phất tay phải lên: "Mang đi thôi."

Hai hộ vệ thưa vâng rồi đem ra ngoài. Nơi đặt hộp gỗ khi nãy vẫn còn một vũng máu, hơn nữa đại điện này rộng nhưng không thông gió, nên vẫn tràn ngập mùi máu tanh.

Cơ Tư lặng lẽ ngước mắt, nhìn Lưu Nghĩa Khang đang lim dim, hưởng thụ hít lấy thứ mùi tanh tưởi kia. Bấy giờ gã mới bảo: "Dâng hương!"

"Vâng." Một tỳ nữ khẽ khàng đáp lời, giây lát sau mùi hương thoang thoảng đã bay đến từ nơi góc điện.

Lúc này rốt cuộc Lưu Nghĩa Khang đã có tâm tư để ý đến Cơ Tự: "Xưa nay bổn tướng quân không có kiên nhẫn lặp lại lần thứ hai đâu."

Cơ Tự rùng mình, vội run giọng nói: "Tiểu nữ, tiểu nữ và Tạ Thập Bát lang có tư tình."

Thật ra nàng cũng không muốn nói câu này. Hiện tại nàng chỉ có hai sự lựa chọn, một là trở thành nghĩa nữ của Lưu Nghĩa Khang, thành món hàng để gã lấy lòng người khác; hai là thẳng thắn đáp lời. Thêm nữa nàng không muốn ở cái nơi đáng sợ này thêm một khắc nào nữa, nên đành chọn khai thật mà thôi.

Không ngờ Cơ Tự lại nói mình và Tạ Lang có tư tình, cuối cùng Lưu Nghĩa Khang ngước mắt đánh giá nàng, từ từ lặp lại: "Ngươi và Tạ Thập Bát có tư tình à?"

Cơ Tự nói nhỏ: "Vâng."

Hiển nhiên Lưu Nghĩa Khang không tin cho lắm, vẫn nhìn nàng chằm chằm. Lát sau, gã vung tay phải lên: "Dẫn đi."

"Vâng."

Hai mỹ tỳ tiến lên, đưa Cơ Tự ra khỏi đại điện.

Vừa đi khỏi nơi đấy, Cơ Tự bủn rủn khuỵu chân xuống, tay chống vào thân cây, bắt đầu nôn thốc nôn tháo.

Dù kiếp trước hay kiếp này, không phải nàng chưa từng chứng kiến cảnh tử vong, cũng không phải chưa từng thấy máu tươi. Nhưng hôm nay, khi nàng đối mặt với sự “giết chóc tàn bạo” chân chính, nàng mới biết bốn chữ đó không hề đơn giản và đáng sợ đến nhường nào.

Đến chiều, nàng lại được đám tỳ nữ kia trang điểm tỉ mỉ, sau đó đi đến đại điện kia lần nữa. Lúc này đại điện trông khá âm u, hai bên đều đốt nến, chiếu rọi lên khuôn mặt âm trầm của Lưu Nghĩa Khang ngồi trên đài cao càng thêm kinh khủng.

Ra lệnh nàng ngồi xuống xong, gã nói vài câu với đám phụ tá ngồi hai bên, trong lúc vô tình, nàng nghe thấy một tên phụ tá bẩm báo: "Tướng quân, Giang công gửi thư đến, lần luyện đan này đã thất bại, hắn xin tướng quân cho hắn thêm mười xử nữ nữa. Hắn nói đây là lần yêu cầu cuối cùng, hắn nắm chắc chín phần, sẽ không thất bại nữa đâu."

Chuyện gì thế này? Xin mười xử nữ đi luyện đan, lẽ nào là luyện đan bằng người sống hay sao? Bất giác Cơ Tự thấy ớn lạnh, đại điện này chẳng khác nào địa ngục trần gian. 

Lưu Nghĩa Khang bực dọc lên tiếng: "Mười xử nữ chỉ là chuyện đơn giản thôi. Ngươi chuyển lời cho hắn, hắn đã luyện đan dược suốt hai năm rồi, nếu vẫn không thành công thì hắn tự nhảy vào lò làm thuốc dẫn đi."

"Vâng, tướng quân."

Lúc này Lưu Nghĩa Khang mới nhớ đến Cơ Tự, gã chậm chạp quay đầu nhìn nàng: "Tối mai trước khi mặt trời lặn, nếu Tạ Thập Bát còn không tới, ngươi sẽ chính thức trở thành nghĩa nữ của bổn tướng quân." Gã ngừng lại, đánh giá Cơ Tự từ trên xuống dưới một lượt, "Có hai người khen cốt tướng của ngươi rất đẹp, xem ra thật sự bất phàm rồi. Nhắc mới nhớ, bổn tướng còn chưa đụng vào nữ nhân căn cốt nội mị bao giờ. Tạ Thập Bát không đến cũng tốt, trước khi đưa ngươi cho thái tử, bổn tướng có thể hưởng dụng mấy ngày xem sao."

Lần này khuôn mặt Cơ Tự không chỉ một màu trắng bệch nữa mà còn hiển hiện nỗi kinh hãi khiếp đảm. Nàng cúi đầu, cố gắng lắm mới không để răng mình va vào nhau lập cập.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của hộ vệ, Lưu Nghĩa Khang khàn giọng hỏi: "Sao hả? Có phải Tạ Thập Bát đến rồi không?"

Hộ vệ kia quỳ thưa: "Bẩm đại tướng quân, là thái tử điện hạ đến ạ."

Thái tử đến rồi sao? Lưu Nghĩa Khang đứng bật dậy rồi lại ngồi xuống, nhíu mày khó hiểu: "Đang yên đang lành tự dưng thái tử đến đây làm gì?"

Hai phụ tá khó hiểu nhìn nhau trân trối.

Bỗng chốc cửa đại điện truyền đến tiếng cười lớn, giọng thái tử lanh lảnh: "Ta nói này Tứ hoàng thúc, trong cảnh hoàng hôn tươi đẹp thế này, thúc không ngắm cảnh cũng không ngắm mỹ nhân, ru rú ở trong đại điện làm gì?" 

Vừa dứt lời, thái tử và mười mấy bóng dáy vây quanh thong thả đi đến. Lúc ở Kiến Khang, tuy Cơ Tự rất ghét tên thái tử hoang dâm háo sắc này, nhưng hiện giờ, lần đầu tiên nàng phát hiện nhóm thái tử vừa xuất hiện, không khí kinh khủng trong đại điện này đã vơi đi rất nhiều.

Một tỳ nữ đi đến phía sau Cơ Tự, kéo tay áo nàng rồi dắt vào góc khuất trong điện. Tỳ nữ ra hiệu nàng ngồi vào phía sau bức bình phong, đưa mũ sa cho nàng. Xem ra Lưu Nghĩa Khang không muốn thái tử chú ý đến nàng. Cơ Tự cũng không hành động bừa bãi, ngoan ngoãn đội mũ sa lên, ngồi ngay ngắn trong góc.

Chẳng mấy chốc, thái tử đã ngồi đối diện Lưu Nghĩa Khang, nhìn quanh một vòng rồi oán giận: "Tứ hoàng thúc, thúc vô vị quá, điện lớn thế này mà chẳng có mỹ nhân nào để ngắm cho thỏa mắt..."

Thái tử còn chưa nói xong thì ngoại điện lại vang lên tiếng bước chân, một hộ vệ chạy đến bẩm: "Đại tướng quân, Tạ Thập Bát đã đến."

Gần như gã vừa thốt lời, Cơ Tự ngồi phía sau bình phong thả lỏng toàn thân.

Lưu Nghĩa Khang còn chưa lên tiếng, thái tử đã cất lời oang oang trước: "Gì cơ? Tạ Thập Bát đến rồi à? Tốt, tốt, mau mời hắn vào."

Lưu Nghĩa Khang lập tức ngăn hộ vệ kia lại: "Khoan đã." Gã quay đầu cười tít mắt với thái tử, "Điện hạ, người trong thiên hạ đều khen Tạ Thập Bát là một danh sĩ phong lưu gan dạ, nhưng trên đời này có ai sống mà không ngay thẳng? Bổn tướng quân vẫn không tin trên đời này tồn tại danh sĩ chân chính. Điện hạ, bổn tướng quân muốn thử Tạ Thập Bát một lần, người thấy sao?"

Thái tử cười ha hả, vỗ tay vui mừng: "Hay, hay lắm."

Được thái tử đồng ý, Lưu Nghĩa Khang híp mắt vừa cười vừa đứng dậy: "Vậy điện hạ không ngại cùng ta ra ngoài xem thử chứ?"

Lúc thái tử và Lưu Nghĩa Khang sóng vai đi ra ngoài, tên phụ tá họ Hà đi đến bên cạnh Cơ Tự, ra lệnh: "Cơ tiểu cô cũng đi chung thôi, nhớ đội mũ sa cho cẩn thận."

Cứ thế Cơ Tự theo đuôi họ ra khỏi đại điện.

Bên ngoài đại điện, mỗi góc sân đều có binh lính cầm giáo đứng nghiêm. Thái tử không phải là người có tính nhẫn nại, vừa dừng bước đã định sai người đưa Tạ Lang vào, nhưng gã còn chưa kịp lên tiếng thì bên ngoài đã truyền đến tiếng nói cất cao: "Tạ Thập Bát lang đến!"

Giọng nói vẫn còn vang vọng, Cơ Tự đã thấy lang quân ngọc thụ lâm phong, bạch y phất phơ trong gió, trên mặt mang nét cười ung dung bước đến. Thoắt cái nước mắt Cơ Tự chảy xuống, nàng lẩm bẩm như đang nói mê: "A Lang..." 

Nếu không phải từng tuyệt vọng, nếu không trải qua mấy canh giờ ngồi chờ chết nơi địa ngục này, Cơ Tự sẽ không phát hiện khi nhìn thấy nụ cười tao nhã quen thuộc kia của Tạ Lang, nàng lại cảm thấy ấm áp và mong đợi biết mấy. Hóa ra trong thâm tâm nàng luôn hi vọng chàng có thể đến cứu nàng.

Tạ Lang một thân một mình đi đến. Nhìn dáng vẻ thần tiên của chàng, thản nhiên coi nơi này như nhà mình, gương mặt Lưu Nghĩa Khang đanh lại. Tên phụ tá họ Hà thấy thế lập tức quay đầu, phất tay ra hiệu chém cho đám thị vệ.

Xoạt một tiếng, một hộ vệ cầm nến ném xuống đất, cây nến không lớn nhưng vừa rơi xuống lửa đã cháy phừng phực. Lúc này mọi người mới phát hiện, trên mặt đất đã được tưới đầy dầu hỏa. Tạ Lang đúng lúc đi đến giữa sân, cả người liền vùi trong biển lửa.

Mặc dù thái tử biết Lưu Nghĩa Khang muốn làm khó Tạ Lang, nhưng hoàn toàn không ngờ lại căng thẳng đến mức này. Nhìn lang quân bạch y ung dung đứng giữa ngọn lửa, gã khiếp sợ hô lên vài tiếng rồi vội vàng quay sang giục Lưu Nghĩa Khang: "Hoàng thúc, hoàng thúc, thúc làm hơi quá rồi, mau dập lửa, mau cho người dập lửa đi.”

Sắc mặt Lưu Nghĩa Khang vô cùng khó coi, cách ngọn lửa hừng hực, gã nhìn Tạ Lang dù thân trong biển lửa vẫn chẳng mảy may xao động, ngước mắt nhìn thẳng gã.

Đến tận khi thái tử hô gọi lần nữa, gã mới hớn hở cất giọng: "Thế nhân đều ca tụng Tạ Thập Bát gan dạ, không ngờ đúng là hơn xa đám con cháu sĩ tộc kia, anh hùng cái thế thật đấy."

Nói đến đây Lưu Nghĩa Khang giơ tay lên, thế là đám hộ vệ xung quanh ào ào đổ cát dập lửa. 

Ngọn lửa tắt ngúm, bộ bạch y trên người Tạ Lang cũng bị khói hun đen nhẻm, nhưng vẫn không che đi được vẻ tao nhã và khí thế át người của chàng. Lúc nhìn chàng thong dong dạo bước trên sân, ánh mắt mọi người cũng vô thức thêm vài phần tôn trọng.

Xưa nay thế gian đều như vậy. Dù cho người cực kỳ hung ác, tự cho là đúng gặp phải một quý tộc chân chính, phong độ ngời ngời và còn được giáo dục kỹ càng, sâu trong nội tâm loại người đó tất nhiên sẽ tự hổ thẹn vì vẻ bên ngoài của mình.

Khi sắc mặt Lưu Nghĩa Khang càng lúc càng sa sầm, Tạ Lang thản nhiên tới gần họ. Chàng lướt mắt nhìn một vòng rồi nghiêng nghiêng chuyển đến bóng dáng Cơ Tự ở tít đằng sau, sau đó nhanh chóng dời đi. Tạ Lang quay đầu, mỉm cười với thái tử: "Hôm nay may mắn thật, thế mà được gặp thái tử điện hạ. Lần này ta có mang theo chút lễ vật, đang định tặng cho điện hạ, không biết điện hạ có hứng thú không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện