Nhìn từ phía xa, Mạnh Chung mặc một chiếc áo sơ mi cảnh sát màu xanh nhạt, dáng người cao thẳng, vai rộng eo thon, trên đầu đội mũ cảnh sát, vành mũ ép khá thấp, chỉ lộ ra quai hàm sắc bén.
Cho dù bây giờ Đàm Giai Khê chột dạ muốn chết nhưng cô vẫn bớt chút thời gian để cảm thán, không thể không nói trong dàn cảnh sát này Mạnh Chung là người đẹp trai nhất.
Nhìn thấy người trong quán bar dần yên tĩnh lại, đội trưởng Trình có nhiệm vụ dẫn đội lần này bước lên sân khấu, cầm lấy micro và nói: “Xin lỗi vì đã quấy rầy mọi người, chúng tôi nhận được báo cáo rằng nơi này hoạt động bất hợp pháp, bây giờ cần phải kiểm tra chứng minh thư của các vị ở đây, phiền mọi người phối hợp.

Chúng tôi sẽ chia thành ba nhóm, mỗi nhóm sẽ có cảnh sát kiểm tra từng người, nếu không có vấn đề thì có thể rời đi.

Ngoài ra, mong mọi người đừng tự ý rời khỏi đây, mỗi lối ra của quán bar này đều đã bị chúng tôi phong toả.”
Hầu hết người ở quán bar đều là fans của ban nhạc Gió Đêm, tuổi tác không lớn, họ nhao nhao oán giận đối với sự ập đến bất ngờ của cảnh sát, sau đó vẫn là Ôn Ngọ lấy micro ở trên sân khấu nói một lát, cậu ấy nói sẽ tổ chức live house một lần nữa, bồi thường cho những người không xem hết được buổi diễn hôm nay, lúc này các fans mới dần yên tĩnh lại.
Các cảnh sát ứng xung quanh sàn nhảy, họ chia thành ba nhóm, ra hiệu mọi người xếp hàng kiểm tra.
Lúc này, Nhậm Hiệu Tinh ghé vào bên tai Đàm Giai Khê, cô ấy kích động chỉ vào nhóm cảnh sát ở phía trước nơi gần các cô nhất, cô ấy bảo: “Đó là Mạnh Chung nhỉ? Không ngờ hôm nay đội bọn họ lại có nhiệm vụ!”
Đàm Giai Khê đang trốn trong đám đông, cô gắng sức tránh để Mạnh Chung nhìn thấy mình.
Quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh của Nhậm Hiểu Tinh, Đàm Giai Khê bỗng nhiên tính toán trong lòng, cô cười nói: “Đúng đó, hình như là cậu ấy, hai người đều là cảnh sát, dễ nói chuyện, cậu nhanh chóng đi tụ họp với cậu ấy đi, mình đến chỗ người đằng sau.”
Nhậm Hiểu Tinh giữ chặt Đàm Giai Khê: “Cậu chạy cái gì? Sao không cùng đi sang bên này?”
“Ôi, không thể để cậu ấy biết mình ở đây.”
“Sao lại thế?”
“Bởi vì cậu ấy không thích mình đu buổi biểu diễn của Tiểu Ngọ Ngọ.”
“Nhưng…”
Thấy những người bên cạnh đều đang tiến về phía cảnh sát bên sàn nhảy, người xung quanh càng lúc càng thưa thớt, Đàm Giai Khê đẩy Nhậm Hiểu Tinh về hướng Mạnh Chung, cô nói: “Không nhưng nhị gì hết, không phải cậu vẫn luôn muốn gặp Mạnh Chung à? Đêm nay là cơ hội rất tốt, cậu thu hút sự chú ý của Mạnh Chung, yểm trợ giúp mình, để mình thuận lợi chạy thoát.”
Sau đó Đàm Giai Khê lập tức chui vào đám người cách Mạnh Chung xa nhất, chen chúc ở bên trong, sau khi cảnh sát dò hỏi mới nhanh chóng rời đi.
Hầu hết mọi người đều rời đi suôn sẻ sau khi kiểm tra chứng minh thư, chỉ có một vài người bị đưa đến một khu vực riêng, nói lát nữa phải dẫn về cục cảnh sát để thẩm vấn thêm.
Đến lượt mình, Đàm Giai Khê ngoan ngoãn đưa chứng minh thư ra, cô cực kỳ phối hợp trả lời mấy câu hỏi đơn giản của cảnh sát, sau đó…viên cảnh sát ấy hất cằm về phía khu vực bị giữ lại: “Qua bên kia chờ.”
Đàm Giai Khê: “?”
Cảnh sát không để ý tới cô, bắt đầu kiểm tra người tiếp theo.
Đàm Giai Khê đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Mạnh Chung, anh đang cúi đầu nghiêm túc kiểm tra chứng minh thư của một người trên thiết bị.

Đàm Giai Khê tiếp tục nhìn chằm chằm anh.
Mạnh Chung ngẩng đầu, trả chứng minh thư lại cho người đối diện, ánh mắt liếc qua Đàm Giai Khê, anh không hề dừng lại, bắt đầu kiểm tra người tiếp theo.
Xem như anh lợi hại!
Đàm Giai Khê đi đến khu bị giữ lại, chỗ đó có ba bốn người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi, nhìn qua chính là mấy thanh niên bất lương lêu lổng.
Lúc này, Nhậm Hiểu Tinh đã đi đến trước mặt Mạnh Chung, cô ấy đang nói chuyện với anh.
Bình thường Nhậm Hiểu Tinh không đứng đắn lắm, nhưng trong trường hợp thế này cô ấy rất nhanh liền khôi phục thân phận cảnh sát, vẫn rất xuất sắc.
*
Nhậm Hiểu Tinh là bạn học cùng lớp cấp ba của Đàm Giai Khê, hai người còn ngồi cùng bàn.
Nhậm Hiểu Tinh có ý với Mạnh Chung, Đàm Giai Khê biết hết.
Thời cấp ba, Đàm Giai Khê và Mạnh Chung không học cùng lớp, cô học lớp bảy, anh ở lớp một.
Chẳng qua rất nhanh mọi người đã biết quan hệ của hai người bọn họ.
Muốn không biết cũng khó.
Buổi sáng mẹ Mạnh sẽ chuẩn bị sữa cho hai đứa trẻ, bà ấy sợ Đàm Giai Khê mang nặng nên lần nào cũng đặt trong cặp sách của Mạnh Chung.
Vì vậy vào giờ nghỉ trước tiết thứ hai mỗi ngày, các bạn học sinh sẽ nhìn thấy hot boy lớp một Mạnh Chung đến đưa sữa cho Đàm Giai Khê, không chỉ đưa đến tận tay mà còn phải đứng một bên nhìn Đàm Giai Khê uống xong với vẻ mặt không tình nguyện rồi mới chịu rời đi.
Thỉnh thoảng Mạnh Chung chơi bóng rổ trong tiết thể dục, sau khi đánh xong anh sẽ cởi áo bóng ướt đẫm mồ hôi ra, ném cho Đàm Giai Khê nhờ cô mang về.
Ngày nào hai người cũng cùng đi cùng về, hành động lại thân mật, tự nhiên trở thành đối tượng tai tiếng trong mắt mọi người.
Vốn dĩ Đàm Giai Khê đã không nhạy bén lắm, trên phương diện này cô cũng chậm hiểu, do đó trong hai năm đầu cô không hề phát hiện mối quan hệ của mình và Mạnh Chung có vấn đề gì.
Thẳng đến đại hội thể thao năm lớp mười một, Đàm Giai Khê tham gia thi nhảy cao, không cẩn thận ngã bị thương mắt cá chân.

Vốn dĩ lúc ấy Mạnh Chung đang trên đường băng chuẩn bị tham gia thi chạy 400 mét, nhìn thấy Đàm Giai Khê bị thương liền không thi đấu nữa, lập tức chạy như bay đến, bế cô lên rồi đưa đến bệnh viện.
Mấy tháng sau đó, ngày nào mẹ Mạnh cũng lái xe đưa hai đứa nhỏ đến cổng trường.

Mạnh Chung sẽ cõng Đàm Giai Khê lên lớp bảy ở tầng ba, lúc tan học anh sẽ lại đến đón cô về nhà.
Có hôm tan học nhưng lớp Mạnh Chung có việc, phải muộn một chút mới có thể đến đón Đàm Giai Khê.

Đàm Giai Khê làm bài tập trong lớp, Nhậm Hiểu Tinh nhích lại gần nói chuyện với cô, cô ấy hỏi cô tại sao hôm nay bạn trai 24/7 vẫn chưa đến đón cô.
Đàm Giai Khê giật nảy người: “Cậu nói Mạnh Chung hả? Sao cậu ấy lại là bạn trai 24/7 của mình?”
Nhậm Hiểu Tinh cũng sửng sốt: “Chẳng lẽ cậu ấy không phải bạn trai của cậu?”
Nhờ vậy Đàm Giai Khê mới biết hoá ra mọi người nghĩ quan hệ giữa cô và Mạnh Chung là như thế, cô vội vàng phủ nhận, gấp đến độ mặt đỏ bừng.
Lúc này Nhậm Hiểu Tinh mới sôi nổi thổ lộ: “Nếu các cậu thật sự không có gì, vậy chẳng phải mình còn hy vọng sao?”
Đàm Giai Khê lại bị sốc lần nữa: “Cậu thích Mạnh Chung à?”
Nhậm Hiểu Tinh xấu hổ: “Cậu ấy rất đẹp trai, lại còn cao, hơn nữa rất ga lăng với người khác.”
Đàm Giai Khê mắng thầm: Cậu ấy ga lăng cái con khỉ đó! Cả ngày trông cứ như gặp trăm đắng nghìn cay, hận không thể lải nhải ở bên tai cô.

Nhưng mà, có lẽ đây là cải thảo và củ cải, mỗi người một vẻ?
Đàm Giai Khê gõ vào cái đầu gỗ của mình, cô đột nhiên cảm thấy thông suốt, nếu như vậy, cô phải nhanh chóng ghép đôi Nhậm Hiểu Tinh với Mạnh Chung, không chỉ phủi sạch sẽ hiềm nghi của mình mà mọi người đều vui.
Nhưng Đàm Giai Khê đã nghĩ chuyện này quá đơn giản.
Bởi vì cuối tuần, cô hẹn Nhậm Hiểu Tinh và Mạnh Chung cùng đi ra ngoài ăn pizza.
Mạnh Chung vốn tưởng rằng đây là buổi tụ họp của hai cô gái, anh chỉ đi để hộ tống Đàm Giai Khê, không ngờ ý đồ gán ghép anh với Nhậm Hiểu Tinh của cô lại quá rõ ràng.
Lúc ăn cơm, Mạnh Chung và Nhậm Hiểu Tinh bị Đàm Giai Khê sai đi mua trà sữa.
Cơm nước xong, Đàm Giai Khê lại đề nghị đi xem phim, cô mua ghế đôi, sau đó cố ý ngồi sang ghế bên cạnh.
Đàm Giai Khê cảm thấy đắc chí, cô tự hào vì bản thân thật đúng là một người bạn Trung Quốc tốt.
Mạnh Chung đưa Đàm Giai Khê đến chỗ ngồi, sắc mặt u ám, anh chỉ nói: “Các cậu xem đi, mình có việc, đi trước nhé.

Lát nữa kết thúc, cậu tự gọi xe về nhà đi.”
Nói xong, Mạnh Chung xoay người đi không chút do dự.
Nhậm Hiểu Tinh hơi lo lắng hỏi Đàm Giai Khê, có phải anh không vui không.
Đàm Giai Khê ôm đồm nhiều việc: “Không sao đâu, cậu ấy vẫn luôn như thế mà.”

Xem phim xong, Đàm Giai Khê gọi xe về nhà cũ.

Cô đang định gọi điện thoại cho Mạnh Chung, bảo anh xuống dưới đón mình thì đã nhìn thấy Mạnh Chung chờ ở cổng khu nhà.
Ngày đó sắc trời có hơi tối, Mạnh Chung dựa vào một thân cây, nửa người ẩn trong bóng cây.
Anh mặc một chiếc áo thun trắng dài tay, quần jean dài ống rộng, bờ vai rất lớn, nhưng không cường tráng như đàn ông trưởng thành mà có phần mảnh khảnh.
Đàm Giai Khê bỗng nhiên cảm thấy anh hơi cô đơn.
Nhìn thấy cô xuống xe nên anh tiến lên đón, tóc mái hơi dài đáp trên lông mày, không thấy rõ biểu cảm trong ánh mắt anh.
Đàm Giai Khê tự nhiên vịn cánh tay của Mạnh Chung, chuyển dời trọng lượng cơ thể mình lên người Mạnh Chung, cô còn giận dỗi: “Sao hôm nay cậu đột nhiên rời đi vậy? Làm mình không biết giải thích với Nhậm Hiểu Tinh thế nào.”
Mạnh Chung vòng tay ôm eo Đàm Giai Khê, nửa kéo nửa ôm túm cô đến dưới bóng cây, giọng nói của anh rất rất trầm: “Cậu muốn giải thích cái gì? Nhàn rỗi không có việc gì nên muốn làm bà mối à? Đàm Giai Khê, mình thấy cậu thật sự có bệnh đấy.”
Tuy bình thường Mạnh Chung luôn phê bình dạy dỗ Đàm Giai Khê, nhưng chủ yếu lời nói của anh vẫn luôn thấm thía, thỉnh thoảng bị cô chọc giận, anh cũng chỉ tự yên lặng tiêu hoá, chưa từng giận dữ với cô như vậy.
Đàm Giai Khê lập tức bị dọa sợ, cô định dỗi ngược lại theo bản năng, nhưng vì chưa từng bị Mạnh Chung quát như vậy nên cô đỏ mắt, nghẹn nửa ngày mới trề môi nói: “Cậu quát cái gì?”
Mạnh Chung mím chặt môi, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Đàm Giai Khê, thấy lớp nước mắt hơi mỏng trong hốc mắt của cô càng lúc càng dày lên, cuối cùng cũng ngưng tụ thành một giọt nước mắt cực lớn rồi rơi xuống.
Sau cùng Mạnh Chung thở dài khẽ đến khó phát hiện, anh buông lỏng lực trên tay, lại cứng rắn bổ sung thêm một câu: “Dù sao về sau cậu đừng lúc nào cũng nghĩ tới mấy chuyện vô lý này nữa.”
Đôi mắt to ngấn nước của Đàm Giai Khê nhìn Mạnh Chung, giọng mũi rất nặng, cô nói: “Có phải cậu không thích Nhậm Hiểu Tinh không?”
Mạnh Chung thực sự muốn đánh người, anh quay đầu rời đi.
Đi được vài bước, nhớ tới chân Đàm Khê còn có vết thương, không tự lên lầu được, vì thế anh lại bực bội vòng về, bực bội cõng cô lên, nhanh chóng đưa cô lên đến lầu 3, đặt cô trong nhà mình.
Mạnh Chung không nói câu nào, anh xách balo của mình lên, quay đầu rời khỏi nhà, cửa đóng “rầm” một tiếng.
Mẹ Mạnh khó hiểu hỏi Đàm Giai Khê: “Mạnh Chung bị làm sao thế?”
Đàm Giai Khê lắc đầu với vẻ mặt vô tội.
Mẹ Mạnh suy nghĩ rồi nói: “Con trai trưởng thành, chuyện trong lòng như mò kim đáy bể.”
Chuyện này cứ trôi qua như vậy, xét thấy phản ứng lần đó của Mạnh Chung, Đàm Giai Khê không dám bày trò nữa.
Nhưng Nhậm Hiểu Tinh thực sự nghiêm túc với Mạnh Chung, lúc điền nguyện vọng thi đại học, nghe nói Mạnh Chung ghi danh vào học viện cảnh sát, cô ấy cũng điền giống anh.
Sau khi tốt nghiệp, hai người đều ở lại cục cảnh sát Thành Phố Bắc, Mạnh Chung làm ở tiền tuyến, mà Nhậm Hiểu Tinh lại giữ chức quản lý hậu cần.
Đàm Giai Khê và Nhậm Hiểu Tinh là bạn thân, cô cũng biết cô ấy vẫn luôn thích Mạnh Chung, nhưng trông anh có vẻ như không có ý gì với Nhậm Hiểu Tinh, hơn nữa không biết tại sao Đàm Giai Khê hoàn toàn không thể tưởng tượng ra hình ảnh Mạnh Chung và Nhậm Hiểu Tinh thật sự ở bên nhau nên sau này cô cũng không cố gắng kéo tơ hồng nữa.
Chẳng qua tối hôm nay một bên bỗng nhiên bị bắt quả tang đu buổi biểu diễn, một bên là Nhậm Hiểu Tinh.
Sau khi so sánh, Đàm Giai Khê chọn bên ít có hại hơn, cô không thể không đẩy Nhậm Hiểu Tinh ra.
*

Đàm Giai Khê lấy lại tinh thần, cô ngồi ở khu bị giữ lại, nhìn Nhậm Hiểu Tinh dịu dàng đứng bên cạnh Mạnh Chung, bởi vì chênh lệch chiều cao, Mạnh Chung hơi khom lưng nghe cô ấy nói chuyện, dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa nhã nhặn.
Đàm Giai Khê bĩu môi.
Chẳng trách Nhậm Hiểu Tinh vẫn luôn nói Mạnh Chung ga lăng, đều là giả vờ!
Khu vực bị giữ lại có một người nhuộm tóc màu vàng, cậu ta huýt sáo với Đàm Giai Khê, cợt nhả nói: “Chị gái nhỏ, sao chị cũng bị giữ lại thế?”
Đàm Giai Khê lười để ý đến tên nhóc kia.
Dường như Mạnh Chung hơi dừng lại một lát, anh nói gì đó với Nhậm Hiểu Tinh, khiến cô ấy vui vẻ gật đầu, sau đó quay người đi về phía Đàm Giai Khê.
Đàm Giai Khê nghênh đón: “Sao cậu lại đến đây?”
“Đến chơi với cậu đó.” Nhậm Hiểu Tinh khá phấn khích.
“Không phải, Nhậm Hiểu Tinh, cậu bị Mạnh Chung bỏ bùa à? Chẳng lẽ cậu không cảm thấy lúc này chúng ta nên rời đi sao?”
“Trở về cũng không có việc gì, ở đây còn có thể ngắm anh Mạnh Chung, anh ấy mặc đồng phục cảnh sát đẹp trai quá!” Nhậm Hiểu Tinh lại lộ ra đôi mắt đào hoa.
“Nhậm Hiểu Tinh, cậu nói chuyện tử tế đi! Mình nổi hết cả gà rồi! Bình thường ở trong cục cậu chưa ngắm đủ à?”
“Chao ôi, bình thường hoàn toàn không đụng mặt, không ngờ hôm nay lại gặp được ở đây, cậu nói xem đây có phải duyên phận không?”
Đàm Giai Khê: “……”
“Đúng rồi, tại sao Mạnh Chung không muốn cậu đi xem buổi biểu diễn thế?” Nhậm Hiểu Tinh tò mò hỏi.
“Làm sao mình biết được?” Đàm Giai Khê ỉu xìu: “Dù sao thì cậu ấy vẫn luôn quản lý mình, việc gì cũng quản, phiền chết mất.”
“Thật sự nhìn không ra đó, rõ ràng anh Mạnh Chung vừa chín chắn vừa vững vàng, sao cậu cứ nói anh ấy như biến thái có dục vọng chiếm hữu cực mạnh vậy?”
“Cậu ấy không phải biến thái, cậu đừng có xuyên tạc.” Đàm Giai Khê nói thì được, nhưng cô lại không thể nghe người khác nói Mạnh Chung.
Nhậm Hiểu Tinh đột nhiên nghi ngờ nhìn Đàm Giai Khê: “Hai cậu thật sự không có gì ư?”
Đàm Giai Khê khóc không ra nước mắt: “Nhiều năm như vậy, nếu có gì đó thì đã có từ lâu rồi, được không?”
“Vốn dĩ mình cũng nghĩ như vậy, nhưng mình cứ cảm thấy hai người không thích hợp, hơn nữa mọi việc không có tuyệt đối…” Dường như Nhậm Hiểu Tinh đang nghiêm túc phân tích.
“Nếu hai đứa mình có thể thành đôi, trừ khi cây vạn tuế ra hoa!” Mấy năm nay Đàm Giai Khê đã giải thích thành thói quen, lập tức ngắt lời Nhậm Hiểu Tinh một cách chuẩn xác.
Nhậm Hiểu Tinh đang định nói chuyện, đột nhiên cô ấy nhìn về phía sau lưng Đàm Giai Khê, giọng nói ngọt ngào: “Anh Mạnh Chung, sao anh đến đây?”
Đàm Giai Khê quay đầu lại, nhìn thấy Mạnh Chung đứng phía sau mình với vẻ mặt nghiêm túc.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Mạnh Chung: Chẳng phải là cây vạn tuế ra hoa thôi sao? Cậu chờ đi!
Đàm Giai Khê: ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện