Đàm Giai Khê lập tức xoay người, cố ý thả lỏng giọng điệu, phủ nhận ba lần: “Mình có sợ đâu? Mình không sợ, mình sợ bao giờ?”
Mạnh Chung cúi đầu nhìn cô, anh giơ tay dùng ngón cái ấn nhẹ vào ấn đường của cô: “Đúng vậy, cậu là Đàm Giai Khê vô địch.”
Khi còn bé, hai người bọn họ cùng nhau xem phim kiếm hiệp.
Một nữ hiệp bị thương, người bạn của cô ấy lập tức dùng ngón tay ấn vào ấn đường của vị nữ hiệp này để chữa thương cho cô ấy.
Sau này có một lần Đàm Giai Khê bị sốt, cô ốm yếu nằm trên giường, trông khác hoàn toàn với vẻ tràn đầy sức sống như mọi ngày.
Mạnh Chung ở trong phòng cô chăm sóc cô nguyên một ngày, đến sẩm tối, trạng thái của Đàm Giai Khê vẫn không cải thiện, Mạnh Chung sốt ruột, anh ngồi ở đầu giường của cô, ngón cái ấn vào trán cô, anh bảo: “Đàm Giai Khê, nào, để mình độ chút chân khí cho cậu, cậu sẽ khỏe nhanh thôi.”
Mạnh Chung bình thường luôn chín chắn, đột nhiên làm ra hành động như vậy thực sự rất khác thường.
Hai tay Mạnh Chung chống trên trán Đàm Giai Khê, mặt cô đỏ bừng, nhưng vẫn không nhịn được cười ra tiếng: “Đa tạ Mạnh đại hiệp.”
Sau này mỗi lần Đàm Giai Khê không vui, lúc Mạnh Chung hết cách, anh đều sẽ ấn vào ấn đường của cô.
Tựa như lúc này, Đàm Giai Khê cảm nhận được sự ấm áp trên ngón tay của Mạnh Chung, như thể thật sự có một nguồn lực chữa lành truyền vào cơ thể, làm nội tâm bực bội của cô yên tĩnh lại.
Đôi mắt to tròn của Đàm Giai Khê chớp chớp, cô phồng má thở một hơi thật dài, nói: “Tất nhiên mình là thiên hạ vô địch! Đi thôi, bác sĩ Đàm vô địch nhanh chân đến xem đội trưởng Trình thế nào.”
Gương mặt Mạnh Chung dịu dàng, anh đưa tay ra khỏi trán của Đàm Giai Khê, thuận tay véo mặt cô: “Vậy cảm ơn bác sĩ Đàm.”
*
Dựa trên manh mối về việc bán thuốc mà cảnh sát đã tìm được trong quán bar lần trước, nhóm đội trưởng Trình về cơ bản đã làm việc suốt ngày đêm trong tháng này, không chỉ lần theo manh mối để tìm ra một băng đảng buôn ma túy đằng sau hậu trường mà còn xác nhận rằng sẽ có một chuyến giao hàng vào ngày hôm nay.

Toàn bộ đội chống ma túy đã sắp xếp tỉ mỉ các hoạt động bao vây và trấn áp, cuối cùng tóm gọn toàn bộ băng nhóm trong một lưới.
Trong quá trình vây quét, đội trưởng Trình luôn đi đầu, bọn buôn ma túy rất tức giận.

Vào những giây phút cuối cùng, bọn buôn ma túy phản công dữ dội, đội trưởng Trình chặn được hỏa lực mạnh nhất của bọn chúng nhưng anh ấy lại bị bắn vào bụng và chân.
Trải qua hơn ba tiếng phẫu thuật, đội trưởng Trình đã qua cơn nguy kịch, anh ấy được đưa vào phòng bệnh riêng.
Người nhà của đội trưởng Trình đều không ở Thành Phố Bắc, để tránh bọn buôn ma tuý phát điên trả thù, thông tin của người nhà cảnh sát chống buôn ma tuý đều được bảo mật.
Trước mỗi lần hành động bắt bọn buôn ma tuý, đội trưởng Trình đều sẽ nửa thật đùa nửa đứng đắn dặn dò cấp dưới, trừ khi anh ấy chết trong chiến dịch, nếu chỉ bị thương, cho dù nghiêm trọng đến thế nào cũng không được nói cho người trong nhà của anh ấy, anh ấy sợ người nhà lo lắng.

Cho nên lần này các cảnh sát trong đội thay phiên chịu trách nhiệm chăm sóc đội trưởng Trình.
Buổi tối ngày đầu tiên, Mạnh Chung ở lại.
Buổi chiều Đàm Giai Khê không phải ra ngoài khám, nhưng cô có hai cuộc phẫu thuật đã sắp xếp trước đó.
Sau khi xử lý tốt cho bệnh nhân của mình, Đàm Giai Khê vẫn luôn giúp đỡ Mạnh Chung chăm sóc đội trưởng Trình.
Hơn tám giờ tối, đột nhiên huyết áp của đội trưởng Trình không ổn định.
Lúc ấy Đàm Giai Khê đang ở trong phòng bệnh, nghe được tiếng báo nguy phát ra từ dụng cụ, cô lập tức tiến lên xem tình huống của đội trưởng Trình, vô cùng bình tĩnh thực hiện một loạt biện pháp khẩn cấp.
Chờ đến khi tình huống của đội trưởng Trình ổn định, Đàm Giai Khê mới trở lại bên cạnh Mạnh Chung, vẻ mặt nhẹ nhõm mang chút đắc ý tranh công, cô vỗ ngực: “Làm mình sợ muốn chết, may là cuối cùng đã ổn định lại.”
Mạnh Chung giơ tay vuốt tóc của Đàm Giai Khê, anh cười bảo: “Vừa rồi bác sĩ Đàm giỏi quá!”
Đàn Giai Khê cảm thấy giọng điệu của Mạnh Chung trông như ông bố già vui mừng vì con gái mình đã trưởng thành, cô không khỏi có chút giận dỗi.
Đẩy tay Mạnh Chung ra, Đàm Giai Khê tức giận nhìn anh: “Mạnh Chung, mình cảm ơn cậu, sao cậu khen người khác lại cứ kiểu như bề trên thế?”
Mạnh Chung bật cười, nhịn không được lại véo má Đàm Giai Khê: “Phải không? Chắc có lẽ là vậy, mình cảm thấy mình có thể yên tâm đi Vân Nam rồi.”
“Xác định rồi à?” Đàm Giai Khê hoảng hốt từ tận đáy lòng.
“Ừ, vừa mới quyết định, tháng sau sẽ xuất phát.”
Đàm Giai Khê tránh ánh mắt của Mạnh Chung, cô cúi đầu cắn môi, khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô đã trở lại dáng vẻ không tim không phổi như mọi ngày: “Được đó, trước khi cậu đi, mình sẽ mời cậu ăn cơm, coi như mình tiễn cậu.”
Ánh mắt của Mạnh Chung rất sâu, anh nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười của Đàm Giai Khê như muốn phân biệt cảm xúc của cô, qua một hồi lâu anh mới mở miệng: “Được.”
Buổi tối Đàm Giai Khê nhất quyết muốn ở lại, cô nói sau khi phẫu thuật là thời điểm dễ xảy ra vấn đề nhất, nếu thực sự có vấn đề thì cô có thể kịp thời giúp đỡ.
Mạnh Chung suy nghĩ, anh cảm thấy mình sắp phải đi Vân Nam, cũng muốn có thêm thời gian ở cùng cô nên cuối cùng cũng đồng ý.
Đàm Giai Khê thường xuyên trực đêm, cô đã quen với việc ngủ lại bệnh viện, lần này với tư cách là người chăm sóc, so với làm ca đêm thì dễ dàng hơn nhiều.
Sau khi Đàm Giai Khê rửa mặt, cô đeo một chiếc băng đô lông xù, lộ ra cái trán trơn bóng, gương mặt trắng nõn, cô hơi ủ rũ: “Mạnh Chung, liệu cậu đi Vân Nam có nguy hiểm không?”
Mạnh Chung đang dọn lại sofa đơn trong phòng bệnh, định ngủ tạm một đêm ở trên đó, anh nghe vậy thì cười nói: “Đàm Giai Khê, cung phản xạ của cậu có thể dài hơn nữa không? Bây giờ mới nhớ tới việc nên hỏi chuyện này à?”
“Mạnh Chung, mình không thể nói chuyện với cậu sao? Quan tâm cậu một chút, còn bị cậu nói là cung phản xạ dài, quên đi, cậu không cần trả lời, dù sao mình cũng chỉ hỏi bừa.”

Đàm Giai Khê ngồi lên chiếc ghế sofa mà Mạnh Chung đã thu dọn xong.
“Mình phát hiện ra gần đây cậu rất nóng nảy đấy.” Mạnh Chung ngồi bên cạnh cô, anh nghiêng đầu nhìn cô.
“Dù sao cậu cũng phải đi Vân Nam, để ý mình làm gì?” Đàm Giai Khê dựa lưng vào ghế sofa, cô co chân ngồi hẳn lên ghế.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi, không cài cúc, bên trong là áo hai dây, bởi vì dáng ngồi của cô xiêu xiêu vẹo vẹo, cho nên áo hai dây cũng bị lệch, lộ ra một chút phong cảnh trước ngực.
Mạnh Chung ngồi thẳng dậy, anh gõ vào đầu gối của Đàm Giai Khê: “Bỏ chân xuống, cài cúc áo sơ mi vào, quần áo không mặc đàng hoàng, ngồi cũng không ra thể thống gì.”
Đàm Giai Khê cúi đầu nhìn mình, cô không phát hiện ra điều gì không ổn, vì thế cô không khỏi nghiêng đầu liếc nhìn Mạnh Chung.
Lúc này Đàm Giai Khê không trang điểm, trông cô như học sinh trung học, lại còn không biết mình đã liếc mắt nhìn Mạnh Chung một cách quyến rũ.
Hơi thở của Mạnh Chung ngưng trệ, anh nhích lại gần kéo mạnh vạt áo của Đàm Giai Khê, cố gắng kéo lại cho cô.
“Này này này, sao cậu lại động tay?” Đàm Giai Khê trốn về phía sau, không đề phòng bị Mạnh Chung đè lên ghế sofa.
Đàm Giai Khê ra sức giãy giụa, Mạnh Chung hơi lúng túng, anh dùng đối gối chặn ngang chân cô, một tay bắt lấy tay của cô ấn ở đỉnh đầu.
Về điểm này sức lực của Đàm Giai Khê hoàn toàn không đáng nhắc tới trước mặt Mạnh Chung, lúc này cô như một con cá bị ném vào bờ, cái bụng phồng lên giãy giụa.
Mạnh Chung dùng một tay cài từng cúc áo sơ mi trên người Đàm Giai Khê, cho đến khi cài tới cái cúc trên cùng, anh mới nhìn Đàm Giai Khê vừa giãy giụa đến nỗi đỏ bừng cả mặt.
Hai người vừa mới liếc nhìn nhau một lát, bỗng nhiên một âm thanh yếu ớt vang lên từ giường bệnh phía sau: “Mạnh Chung?”
Cả người Mạnh Chung cứng đờ, anh lập tức lăn khỏi người Đàm Giai Khê, xoay người đi đến trước giường bệnh: “Đội trưởng Trình.”
Đội trường Trình hôn mê sau phẫu thuật, vừa rồi mới tỉnh lại.
Đàm Giai Khê vội vàng chạy đến giường bệnh, kiểm tra tình trạng của đội trường Trình.

Cô mặc áo sơ mi cài cúc đến cằm, tóc rối mù, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, có chút buồn cười.
Mạnh Chung lùi lại một bước, nhường chỗ cho Đàm Giai Khê, anh liếc nhìn cô, lại cảm thấy cô rất đáng yêu.
Tình trạng của đội trưởng Trình hết sức bình thường, sau một thời gian tỉnh lại ngắn ngủi, anh ấy lại chìm vào giấc ngủ.
Các nhân viên y tế tới kiểm tra cũng lần lượt rời khỏi phòng bệnh, cô y tá rời đi cuối cùng kéo Đàm Giai Khê, chỉ vào tóc cô.

Đàm Giai Khê sửng sốt một lát, như nhận ra được điều gì đó, cô lập tức vọt vào phòng vệ sinh soi gương.
Mạnh Chung chờ ở cửa nhà vệ sinh, thấy Đàm Giai Khê mở cửa thật mạnh, anh lập tức đẩy cô quay trở lại, bản thân cũng đi vào theo, thuận tay đóng cửa phòng vệ sinh, anh vòng tay qua vai cô, đè nặng tiếng nói: “Muốn trút giận thì cứ trút ở đây, đừng ra ngoài quấy rầy đội trưởng Trình nghỉ ngơi.”
Đàm Giai Khê cắn răng nhón chân, cô vươn tay dùng sức xoa loạn xạ trên tóc Mạnh Chung, thấp giọng quát: “Mạnh Chung, mình liều mạng với cậu!”
Mạnh Chung khẽ cười, anh hơi cong lưng để cô không quá tốn sức, đỡ eo cô, tránh để cô kích động mà té ngã, anh đáp lời: "Trời lạnh, cậu còn mặc ít thế này, tất cũng không đi, còn đi dép xăng đan, rõ ràng tay đã lạnh như vậy, mình phục cậu thật đấy.”
Đàm Giai Khê xoa tóc Mạnh Chung thành một mớ rối tinh rối mù, nhưng tóc Mạnh Chung ngắn, rối cũng không rõ ràng, hơn nữa trông có vẻ còn đẹp trai hơn là sao?
Đàm Giai Khê nghiến răng nghiến lợi nhìn Mạnh Chung, cô thực sự cực kỳ tức giận, đụng đầu vào ngực anh rồi cắn anh một cái.
Mạnh Chung rít lên một tiếng, lúc này trong lòng Đàm Giai Khê mới nguôi giận, cô lại dùng một chút sức lực, mài răng ở ngực anh một lúc mới buông miệng ra.
Mạnh Chung xoa ngực, giọng nói vẫn từ tốn như cũ: “Đàm Giai Khê, cậu phải sửa lại tật xấu cắn người lúc nóng nảy này.”
“Sao cậu không nói là cậu phải sửa lại tật xấu trêu chọc mình?” Đàm Giai Khê nóng nảy phản bác.
“Mình trêu cậu lúc nào?”
Đàm Giai Khê lại đánh một cái vào chỗ cô vừa cắn: “Còn dám nói à?”
Chỗ ấy vẫn còn rất đau, Mạnh Chung rầu rĩ hừ một tiếng, anh nắm lấy tay Đàm Giai Khê: “Được, không đùa nữa, bác sĩ Đàm, cậu gần như phạm tội bạo lực gia đình rồi.”
“Cậu mới là người bạo lực!”
Khóe miệng của Mạnh Chung hơi nhếch lên, cô thừa nhận chuyện bạo lực gia đình, vậy chẳng phải là thừa nhận quan hệ của anh và cô sao?
Chẳng qua nghĩ đến việc cô nhóc này dễ cắn câu như vậy, anh lại cảm thấy có chút ngột ngạt.
*
Ngày hôm sau, Đàm Giai Khê không cần phải ra ngoài khám, cô đến phòng bệnh khoa chỉnh hình để kiểm tra phòng trước, lại kiểm tra kết quả các hạng mục của người bệnh nằm viện rồi điều chỉnh phương án điều trị.
Cô vẫn luôn nghĩ đến tình huống của đội trưởng Trình, vừa kết thúc công việc bên này, cô lập tức chạy tới phòng bệnh của anh ấy.
Đi thang máy đến lầu 8, vừa bước ra cô đã nhìn thấy mấy lẵng hoa đặt trước cửa phòng bệnh của đội trưởng Trình, còn có rất nhiều người đứng ở cửa.
Trong đó có bóng dáng Nhậm Hiểu Tinh mặc đồng phục cảnh sát tinh thần hiên ngang, rất nổi bật.
Đàm Giai Khê vội vàng chạy tới, lôi kéo Nhậm Hiểu Tinh, cô cười nói: “Sao cảnh sát Nhậm lại tới đây thế?”
“Đến thăm đội trưởng Trình của chúng mình.

Đúng lúc, mình cũng có việc tìm cậu.” Nhậm Hiểu Tinh mặc đồng phục cảnh sát, đứng rất thẳng, cảm giác nghiêm túc hơn ngày thường.
Đàm Giai Khê dẫn Nhậm Hiểu Tinh đến quán cà phê nhỏ trong khu vực ăn uống của nhân viên, cô quẹt thẻ cơm mua hai ly cà phê, Đàm Giai Khê ngồi xuống đối diện Nhậm Hiểu Tinh, cô duỗi cái eo siêu lười biếng: “Mệt chết bé rồi, tối hôm qua chắp vá cả đêm trên sofa phòng bệnh của đội trưởng Trình, eo đau chân đau.”

Nhậm Hiểu Tinh kinh ngạc: “Không phải hôm qua Mạnh Chung ở lại chăm sóc hả?”
“Đúng vậy, mình cũng ở đó, thời điểm như vậy, đương nhiên mình muốn ở lại hỗ trợ.” Đàm Giai Khê uống một ngụm cà phê, uống rồi mới phát hiện chưa thêm đường, cô lại chạy tới bỏ thêm ba thìa đường.
Sau khi bưng cà phê trở về, Đàm Giai Khê nói: “May là Mạnh Chung không ở đây, nếu không cậu ấy sẽ thấy mình bỏ thêm đường, lại lải nhải rằng mình ăn ngọt quá nhiều.”
Nhậm Hiểu Tinh cụp mắt uống một ngụm cà phê.
“Đúng rồi, ban nãy cậu nói tìm mình làm gì cơ?” Đàm Giai Khê chống cằm hỏi.
“Giai Khê, mình đã đăng ký đi chi viện ở Vân Nam.”
“Cái gì?” Đàm Giai Khê nhào qua nắm lấy cánh tay Nhậm Hiểu Tinh: “Cậu cũng phải đi Vân Nam?”
“Đùng rồi, có thêm cơ hội bồi dưỡng tình cảm với anh Mạnh Chung đó.” Nhậm Hiểu Tinh cười ngọt ngào.
“Không phải, Hiểu Tinh, rốt cuộc tại sao cậu phải đi Vân Nam? Vì Mạnh Chung à?” Đàm Giai Khê hơi sốt ruột.
“Chắc là đều có, ngây ngẩn ở Thành Phố Bắc lâu như, mình cũng muốn đổi hoàn cảnh sống.” Nhậm Hiểu Tinh cười nói: “Hơn nữa, mình cũng là cảnh sát nhân dân, cũng có ý chí trừ bạo cho dân mạnh mẽ, được không?”
“Nhưng mà…” Đàm Giai Khê vẫn cảm thấy hơi không thích hợp.
“Giai Khê, cậu và anh Mạnh Chung thật sự không có gì, đúng chứ?” Nhậm Hiểu Tinh đột nhiên ngắt lời Đàm Giai Khê, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên.
“Đúng vậy, không phải mình nói với cậu rất nhiều lần rồi sao…”
“Vậy cậu chúc phúc mình đi, mình thực sự rất thích anh Mạnh Chung, hơn nữa mình cảm thấy anh ấy đối xử với mình cũng… khá tốt.” Nhậm Hiểu Tinh mỉm cười nhìn Đàm Giai Khê.
Đàm Giai Khê cảm thấy Nhậm Hiểu Tinh cứ là lạ, cô hơi trố mắt nhìn cô ấy.
Nhậm Hiểu Tinh giơ tay vỗ nhẹ lên đầu Đàm Giai Khê, cô ấy cười bảo: “Ngẩn ngơ gì đấy? Có khi về sau mình sẽ là chị dâu của cậu đó.”
“Ồ, cũng đúng, ha ha ha.” Đàm Giai Khê áp cảm giác kỳ quái trong lòng xuống, cô cười hùa theo lời nói của Hiểu Tinh.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đàm Giai Khê: Mạnh Chung, cái tên đểu cáng này!
Mạnh Chung: Mình còn oan hơn cả Đậu Nga(*)…
(*)“Oan Đậu Nga” là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện oan khuất “Đông Hải Hiếu Phụ” trong “Liệt Nữ truyện”.

Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện