Còn về dáng vẻ mà Đàm Giai Khê nguỵ trang, đó là lớp vỏ bọc ngoài để cô bảo vệ chính mình, Mạnh Chung bằng lòng chờ một ngày cô tự nguyện mở vỏ bọc ấy ra, chào đón anh bước vào.
Chẳng qua nếu cô không muốn thì anh cũng sẵn sàng diễn cùng cô, chỉ cần cô cảm thấy vui vẻ và an tâm là được.
Mạnh Chung đi đến trước tủ quần áo, đứng sau lưng Đàm Giai Khê.
Trong ngăn tủ quần áo của Đàm Giai Khê, đồ đạc đã được Mạnh Chung xếp gọn gàng ngăn nắp.
Mạnh Chung đỡ cửa tủ bằng một tay, trông như đang ôm Đàm Giai Khê vào trong lòng, anh bảo: “Quần áo của cậu ở đây, mình đã phân loại hết rồi.

Đồ ngắn tay đã gấp gọn gàng xếp ở bên trong cùng, bây giờ thời tiết lạnh không mặc đến.

Áo dài tay và áo lông mỏng đặt ở bên ngoài, áo sơ mi đã treo lên hết, trước khi cậu mặc tốt nhất nên là lại.”
Đàm Giai Khê không quay đầu lại, cũng không trả lời.
Mạnh Chung kiên nhẫn chờ.
Qua một hồi lâu, rốt cuộc Đàm Giai Khê cũng xoay người, cô cười có phần tinh nghịch: “Mạnh Chung, cậu đảm đang thật đó.”
Ánh mắt của Mạnh Chung rất sâu, anh cúi đầu nhìn Đàm Giai Khê, khẽ thở dài một hơi.
*
Ngày hôm sau, Đàm Giai Khê không thể đi tiễn Mạnh Chung vì có một bệnh nhân xuất hiện tình huống khẩn cấp, nửa đêm cô đã bị gọi đến bệnh viện.
Đến khi cô làm phẫu thuật xong đã là hơn một giờ chiều.
Đàm Giai Khê trở lại phòng thay đồ, cô lấy điện thoại từ trong ngăn tủ ra, nhìn thấy mấy tin nhắn Wechat chưa đọc.
Cô nhấn mở tin nhắn của Mạnh Chung trước: [Chăm sóc bản thân cho tốt, chờ mình về.]
Còn có tin nhắn của Nhậm Hiểu Tinh: [Xuất phát đây.]
Nhậm Hiểu Tinh gửi một bức ảnh, là ảnh chụp chung lúc bọn họ ở sân bay chờ xuất phát.

Tổng cộng có năm người, chỉ có một mình Nhậm Hiểu Tinh là con gái, cô ấy đứng ở chính giữa, cười rất tươi, Mạnh Chung đứng ở ngay bên cạnh.

Nhìn dáng vẻ chín chắn chững chạc của Mạnh Chung trong ảnh, Đàm Giai Khê muốn bĩu môi theo bản năng, chỉ là khoé miệng cô không cử động, rồi lại xệ xuống, sau một hồi lâu cô mới nhẹ nhàng trả lời: “Ai muốn chờ cậu về?”
*
Sau khi Mạnh Chung đi Vân Nam, tần suất anh gửi tin nhắn cho cô còn nhiều hơn lúc ở Thành Phố Bắc, gần như ngày nào cũng liên lạc, có điều tin nhắn đều rất ngắn gọn:
[Hôm nay trời mưa, hơi lạnh.]
[Chỗ này có một loại bún gạo, ăn cực kỳ ngon, nhưng mà hơi cay.]
[Cậu đừng có thức đêm mãi, nhớ ăn nhiều hoa quả.]
[Thấy thời tiết đưa tin, hôm nay Thành Phố Bắc hạ nhiệt độ, tốt nhất ra ngoài nên mặc cái áo lông vũ dày màu trắng kia.]
Quả thực hôm đó Thành Phố Bắc khá lạnh, vốn dĩ Đàm Giai Khê đã thay đồ và đang định đi giày, nhưng nhìn thấy tin nhắn ấy của Mạnh Chung, cô đứng ở cửa một lát rồi lại về phòng lấy áo lông vũ ra, thay xong mới ra ngoài.
Bên ngoài gió rất lớn, Đàm Giai Khê đội mũ áo lông vũ lên đầu, tay đút trong túi áo lông, lần đầu tiên cô cảm thấy việc Mạnh Chung quản mình hình như cũng không khó chấp nhận như trước nữa.
Hôm nay Đàm Giai Khê ra ngoài đi xem buổi biểu diễn của ban nhạc Gió Đêm.
Buổi biểu diễn ở quán bar lần trước bị cảnh sát cắt ngang, bọn họ nói sẽ diễn thêm một buổi nữa, cô đợi hơn hai tháng, cuối cùng cũng chờ được.
Lúc ở quán bar nghe nhạc, Đàm Giai Khê đã gửi ảnh cho Nhậm Hiểu Tinh, còn gửi một cái emoji khoe khoang, tỏ vẻ Mạnh Chung không ở đây, mình tự do vui vẻ đến nhường nào.
Nhậm Hiểu Tinh nhanh chóng gửi lại một bức ảnh, cô ấy nói bọn họ đang liên hoan, Mạnh Chung mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo mở hai cúc, cổ tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay săn chắc, anh cầm một ly rượu, hình như đang cúi đầu cười, Nhậm Hiểu Tinh ngồi bên cạnh anh cũng cười nghiêng ngả.
Đàm Giai Khê trả lời lại Nhậm Hiểu Tinh: [Có chuyển biến à?]
Nhậm Hiểu Tinh nhắn lại một cái emoji xấu hổ.
Đàm Giai Khê nhìn hình người đỏ mặt trên màn hình, đột nhiên cảm thấy Tiểu Ngọ Ngọ đang biểu diễn trên sân khấu không còn có sức hấp dẫn nữa, dường như bọn họ trong ảnh chụp càng vui vẻ thì lạicô bị sự vui vẻ của bọn họ chặn ở bên ngoài.
*
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắp đến Tết Âm Lịch.
Hôm nay Đàm Giai Khê vừa làm xong một ca phẫu thuật, lúc ra khỏi phòng phẫu thuật cô mới thấy điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là mẹ gọi.
Đàm Giai Khê gọi lại cho mẹ mới biết là bố Mạnh Chung lên cơn đau tim lúc đang làm việc, được đưa đến bệnh viện trung ương để cấp cứu.
Đàm Giai Khê lập tức trở nên sốt ruột, ngay cả đồ phẫu thuật cũng không thay, cô khoác tạm áo khoác lông vũ lên, chạy vội đến phòng phẫu thuật khẩn cấp.
Mẹ Đàm chờ cùng mẹ Mạnh ở ngoài phòng phẫu thuật, vừa nhìn thấy Đàm Giai Khê, nước mắt của mẹ Mạnh lập tức rơi xuống, bà ấy nắm lấy tay cô, giọng nói run run, nói năng lộn xộn: “Giai Khê, con đi xem chú Mạnh của con đi, con đi xem…”

Đàm Giai Khê ôm mẹ Mạnh, cô an ủi: “Con đi ngay, dì đừng lo lắng, sẽ không sao đâu.”
Cô hỏi thêm: “Dì nói cho Mạnh Chung chưa?”
Mẹ Đàm đỡ mẹ Mạnh, bà trả lời: “Buổi sáng đã gọi điện thoại cho thằng bé, nhưng hình như thằng bé đang làm nhiệm vụ, không biết có thể trở về ngay không.”
Đàm Giai Khê gật đầu, đỡ mẹ Mạnh ngồi xuống, cô đi rót hai cốc nước ấm cho hai mẹ, sau đó quẹt thẻ vào phòng phẫu thuật khẩn cấp.
Lúc tìm được phòng phẫu thuật của bố Mạnh, Đàm Giai Khê sợ quấy rầy bên trong làm phẫu thuật, vì vậy cô không tiến vào mà đứng ở cửa nhìn một lát.
Vừa khéo có một y tá ra lấy đồ, Đàm Giai Khê đi khử trùng tiêu độc, sau đó đi cùng y tá vào phòng phẫu thuật, đứng chờ ở mép tường.
Bác sĩ mổ chính là trưởng khoa tim mạch, rất có kinh nghiệm.

Lúc này, ca phẫu thuật đang ở thời điểm mấu chốt, trưởng khoa tập trung tinh thần, mọi người trong phòng cũng đều im lặng nín thở, không dám phát ra tiếng.
20 phút sau, trưởng khoa thở phào nhẹ nhõm, ông ấy nói với người bên cạnh: “Được rồi, tiếp theo các cô cậu làm nốt là được.”
Nghe được lời này, Đàm Giai Khê biết không có vấn đề gì, cô cũng khẽ thở ra, bây giờ cô mới phát hiện sau lưng mình toàn là mồ hôi.
Trưởng khoa ra khỏi phòng phẫu thuật, Đàm Giai Khê cũng theo ra cùng.

Sau đó cô mới biết bố Mạnh bị ngừng tim vì mệt mỏi quá mức và do lớn tuổi, tình huống như vậy rất nguy hiểm, bây giờ đã tạm thời ổn định nhưng tiếp theo phải nghỉ ngơi tử tế, tuyệt đối không thể mệt mỏi thêm nữa.
Đàm Giai Khê lại cẩn thận hỏi rất nhiều câu hỏi chuyên môn, có lẽ trong lòng cô tự có tính toán, hỏi xong cô mới đi ra tìm mẹ Mạnh đợi ở ngoài.
Tính cách của mẹ Mạnh dịu dàng, cả đời làm vợ hiền mẹ tốt, gặp được chuyện như vậy, bà ấy cảm thấy trời sắp sụp đổ.
May là có Đàm Giai Khê, cô vừa an ủi bà ấy, vừa xử lý chuyện bố Mạnh nằm viện đâu vào đấy.
Sau khi phẫu thuật, bố Mạnh được đưa vào phòng ICU, tạm thời không thể vào phòng bệnh bình thường.
Sau khi thu xếp xong cho bố Mạnh thì cũng sắp đến đêm khuya, dưới sự khuyên bảo của Đàm Giai Khê, cuối cùng mẹ Mạnh cũng đồng ý đi cùng mẹ Đàm về nhà nghỉ ngơi trước.
Đàm Giai Khê cười an ủi bà ấy, bảo họ yên tâm, cô ở bệnh viện, lại còn là bác sĩ, có tình huống như thế nào thì cô cũng có ích hơn chuông gọi khẩn cấp.
Mẹ Đàm đỡ mẹ Mạnh đi về phía trước, đột nhiên bà vỗ nhẹ vào lưng Đàm Giai Khê, nói với vẻ có chút vui mừng: “Giai Khê, con thực sự đã trưởng thành rồi.”

Đàm Giai Khê nhìn theo bóng dáng hai mẹ rời đi, cô gỡ dáng vẻ vẫn luôn bình tĩnh tự nhiên xuống, ngồi ngây người trên ghế dài ở cửa phòng bệnh ICU.
Từ giữa trưa sau khi làm phẫu thuật xong rồi ra ngoài, cô vẫn luôn chạy ngược chạy xuôi vì chuyện của bố Mạnh, đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm, cô chỉ cảm thấy hơi mệt, còn có chút hoảng hốt.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có một người ngồi vào phần ghế bên cạnh cô, tiếp theo một chiếc áo khoác mang theo mùi hương quen thuộc được khoác lên vai cô.
Đàm Giai Khê nghiêng đầu nhìn, cô thấy Mạnh Chung đang nghiêng người giữ vạt áo thay cô, ánh mắt nghiêm túc dịu dàng trước sau như một.
Đàm Giai Khê mở to đôi mắt nhìn chằm chằm Mạnh Chung, tựa như đang phân biệt anh là thật hay giả, qua một hồi lâu, bỗng nhiên cô bổ nhào vào ngực anh, nghẹn ngào nói: “Sao bây giờ cậu mới về? Bố rất nguy kịch, suýt nữa đã không cứu được, nếu có chuyện gì thì phải làm sao? Sao bây giờ cậu mới về thế?”
Cuối cùng trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của Đàm Giai Khê cũng rơi xuống, bây giờ cô bỗng nhiên biết mệt mỏi, cũng biết đói bụng, hình như còn rất tủi thân, tuy rằng cũng không biết mình tủi thân vì điều gì.
Mạnh Chung ôm chặt cô gái đang khóc thút thít trong lòng mình, anh thấp giọng nói: “Mình gọi điện thoại cho mẹ, ban nãy cũng đã hỏi bác sĩ trực ban.

Giai Khê, cậu đã làm rất tốt, may mà có cậu ở đây, thật sự rất may vì có cậu, cậu đừng khóc.”
Nghe vậy, Đàm Giai Khê càng khóc to hơn.
Mạnh Chung hơi bất lực, thấy Đàm Giai Khê không có ý định dừng lại, anh kéo cô từ trong lồng ngực ra, dùng ngón tay dịu dàng lau nước mắt cho cô, mới vừa lau sạch lại có nước mắt mới trào ra.
Giờ phút này, trên ngón tay Mạnh Chung toàn là nước mắt, thấy nước mắt lại định thấm ướt khuôn mặt vừa mới lau xong, Mạnh Chung cũng không nghĩ nhiều, anh khom người dùng môi khẽ dán lên, hút giọt nước nơi khoé mắt kia đi.
Mạnh Chung ngồi dậy, nhìn thấy đôi mắt Đàm Giai Khê mở to, vẻ mặt khó mà tin được.
Anh thở dài, chọc chọc vào chóp mũi của Đàm Giai Khê, anh bảo: “Không phải bác sĩ Đàm rất vô địch sao?”
Khuôn mặt của Đàm Giai Khê lập tức đỏ bừng, cô lắp bắp: “Cậu cậu cậu, có phải lại bị ma nhập không?”
Mạnh Chung cười khẽ: “Cậu muốn mình bị ma nhập à?”
Đàm Giai Khê chớp mắt, ngại ngùng rời tầm mắt, cô không nhìn Mạnh Chung mà nhỏ giọng nói: “Cậu… Cậu cứ tuỳ tiện đi.”
*
Người bệnh ở ICU cần được nhân viên y tế theo dõi sát sao, người nhà không thể tiến vào chăm sóc.
Mạnh Chung đi hỏi y tá, y tá nói trước mắt các chỉ số của bố Mạnh đều bình thường, vì vậy anh bảo Đàm Giai Khê đi thay quần áo trước rồi đi ăn chút gì đó.
Đàm Giai Khê không chịu, cô bảo ngồi ở đây tương đối yên tâm, hơn nữa cô đã đồng ý với mẹ Mạnh rằng sẽ trông chừng bố Mạnh.
Mạnh Chung thấy cô bướng bỉnh thì chỉ đành ngồi cùng cô, dùng điện thoại đặt cơm hộp.
Lúc lấy cơm hộp về, Mạnh Chung đưa trà sữa cho Đàm Giai Khê trước, bảo cô che nó lại bằng hai tay, sau đó anh ngồi xổm trước mặt cô, lấy một đôi tất cotton từ trong túi ra như một phép thuật, anh nâng cẳng chân của Đàm Giai Khê lên rồi đặt trên đầu gối mình, cởi dép Crocs, đi tất cho cô.
Hoá ra buổi sáng khi Đàm Giai Khê ra khỏi phòng phẫu thuật chưa hề thay dép, vẫn luôn đi dép Crocs với đôi chân trần, chạy một buổi trưa.
Bản thân Đàm Giai Khê cũng quên mất, lúc này Mạnh Chung đi tất cho cô, cô mới nhận ra, vội vàng giãy giụa đòi tự đi.

Mạnh Chung véo mắt cá chân lạnh cóng của Đàm Giai Khê, anh cúi đầu nghiêm túc đi tất cho cô rồi nói: “Cả ngày chê mình lải nhải, bản thân lại không chăm sóc tốt chính mình, ngày mùa đông chân lại lạnh như vậy.”
Đôi tay của Đàm Giai Khê được cốc trà sữa sưởi ấm, trong miệng đang ngậm một viên trân châu, cô nói mơ hồ không rõ: “Mình sốt ruột nên quên mất, ngày thường không có như vậy đâu.”
Mạnh Chung đi tất vào hai chân Đàm Giai Khê xong thì ngồi bên cạnh cô, nghiêng người qua hút một ngụm trà sữa trong tay cô.
Đàm Giai Khê lại lần nữa trợn mắt há hốc mồm: “Cậu, cậu… Cái này, mình vừa mới uống rồi…”
Mạnh Chung nuốt trà sữa trong miệng xuống, anh nhíu mày: “Ngọt quá, thật sự không biết tại sao cậu lại thích uống thứ như thế này.”
Đàm Giai Khê hoàn hồn, cô nhẫn nhịn nói: “Vậy mà cậu vẫn mua?”
“Hôm nay thấy cậu làm việc quá vất vả nên mới mua trà sữa cho cậu.

Ngày thường không có việc gì, đừng uống nhiều trà sữa như vậy.”
Đàm Giai Khê dùng chân vừa mới đi tất đá Mạnh Chung: “Tốt nhất là cậu nên nhanh chóng quay về Vân Nam đi!”
Mạnh Chung tránh đi, anh cười đẩy hộp cơm qua: “Xem ra bác sĩ Đàm vẫn là bác sĩ Đàm.”
Đàm Giai Khê uống trà sữa nóng hổi, lại ăn một bát mì hải sản, cô cảm thấy cả người ấm áp, quấn chặt áo lông vũ trên người, dựa vào bả vai của Mạnh Chung mang theo vẻ mệt mỏi: “Mạnh Chung, mình buồn ngủ, ngủ một lát.

Cậu đừng ngủ nhé, chờ bố.”
Mạnh Chung gật đầu, anh vươn tay ôm Đàm Giai Khê rồi cọ cằm vào trán của cô, anh nói: “Mình chờ bố, cậu ngủ đi.”
*
Bởi vì bên Vân Nam còn có nhiệm vụ cho nên lần này Mạnh Chung xin nghỉ phép, tối ngày hôm sau sẽ phải bay về Vân Nam.
Cũng may tình trạng của bố Đàm đã ổn định và được chuyển đến phòng bệnh thường.
Ở bệnh viện cùng bố ba ngày, Mạnh Chung ra sân bay lúc trời sẩm tối.
Lần này Mạnh Chung rời đi, Đàm Giai Khê đã đến tiễn anh.
Trên đường đến sân bay, cô hơi yên tĩnh.
Trước khi Mạnh Chung vào khu kiểm tra, nhìn Đàm Giai Khê muốn nói lại thôi, anh vươn ngón tay ra ấn vào lông mày của cô, nói với vẻ hiểu rõ: “Giai Khê, đừng gấp, mình vẫn luôn ở đây.”
Đàm Giai Khê ngước mắt nhìn Mạnh Chung: “Mình gấp cái gì?”
Mạnh Chung vòng tay qua vai cô, ôm cô vào trong lòng.
Đàm Giai Khê dán mặt lên ngực Mạnh Chung, nghe giọng nói của anh phát ra từ trong ngực: “Là mình gấp, chờ mình trở lại, Giai Khê.”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện