Sau khi Đinh Tễ điền nguyện vọng xong cảm thấy kỳ thi đại học đã cách cậu rất xa rồi, giấy báo trúng tuyển đến sớm hay đến muộn cũng không sao cả.
Ngược lại bố mẹ cậu còn lo lắng hơn cậu, Đinh Tễ không chịu về nhà, hai người bọn họ mỗi ngày đều gọi điện tới hỏi, tuy rằng bọn họ không quá vừa lòng với thành tích của cậu, nhưng dù sao Đinh Tễ cũng nghe lời báo danh vào trường cũ, còn điền chuyên ngành cũ của bọn họ…
Nhưng mà mấy ngày nay Đinh Tễ rất nóng ruột, cậu muốn nhanh chóng lấy giấy báo trúng tuyển để có thể xuất phát.
“Sợ là không dễ mua vé,” Ông nội nói, “Không thể mua trước sao?”
“Cô út của nó nói phụ trách vé, trực tiếp mua vé máy bay bay qua đó cũng được.” Bà nội nói.
“Vậy chú của nó không cần đưa nữa hả?” Ông nội hỏi.
“Không đưa nữa, quốc khánh dẫn hai chúng ta qua đó chơi,” Bà nội nói, “Hai chúng ta coi như là đi thăm chốn cũ, lần trước đi có lẽ đã là ba mươi năm trước rồi nhỉ?”
“Cũng tầm tầm ấy.” Ông nội nói.
“Lúc bố cháu đi học ông bà không đi thăm sao?” Đinh Tễ hỏi. “Cũng không đưa bố cháu đi ạ?”
“Không thăm, bố cháu cũng không thích ông bà đi thăm,” Bà nội nói, “Đi rồi còn phải sắp xếp chỗ ăn ở chơi cho chúng ta, người ta bận, không rảnh tiếp đãi.”
Đinh Tễ chậc một tiếng: “Vậy tại sao cô út lại phải mua vé máy bay cho cháu, để bọn họ mua.”
“Cháu sắp phải cao bay xa chạy rồi, đừng làm mình ấm ức thêm,” Ông nội nói, “Cô út của cháu mua xong vé sẽ có cách làm anh nó bỏ tiền, cháu đừng quan tâm.”
“Vẫn là cô út tốt nhất.” Đinh Tễ lại thở dài một hơi.
Nói tới chuyện này vốn sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của cậu, nhưng cậu nghĩ sắp được đi, sắp được gặp Lâm Vô Ngung, còn có thể ăn uống vui vẻ sống uổng phí thời gian ở căn phòng thuê của anh, cơ bản cũng sẽ không có chuyện gì có thể ảnh hưởng được tới cảm xúc của cậu.
Giấy báo trúng tuyển của Đinh Tễ tới vào lúc mười giờ sáng, cách khoảng thời gian cậu bắt đầu vô cùng chờ mong giấy báo trúng tuyển tròn bốn ngày, nhìn thấy số điện thoại của cô chủ nhiệm hiển thị trên màn hình điện thoại, cậu quả thực muốn gào thét.
Nhưng mà trong giây phút cậu nhấc điện thoại lên cậu lại cảm thấy hoảng hốt.
“Đinh Tễ này,” Trong giọng nói của cô chủ nhiệm mang theo sự vui sướng. “Giấy báo trúng tuyển của em tới rồi.”
Đinh Tễ bình ổn lại tâm tình, còn hắng giọng: “Là giấy của trường H ạ?”
“Đúng vậy,” Cô chủ nhiệm cao giọng, đọc ra tên của trường H như đọc diễn cảm, “Không sai!”
“Em tới ngay đây ạ.” Đinh Tễ nói.
Tắt máy xong cậu xông ra khỏi phòng, cô út và bà đang cùng nhau ngồi trong phòng khách xem phim ngôn tình nào đó, hai người đều nở nụ cười thiếu nữ.
Đinh Tễ nhảy qua đó hét: “Có giấy báo rồi, giấy báo của cháu tới rồi!”
“Cái gì, cái gì, cái gì, cái gì tới cơ?” Cô út bị dọa nhảy dựng, sau đó cũng hét theo cậu.
“Ôi chao cái trò gì vậy!” Bà nội vỗ ngực, “Cái quỷ gì tới vậy!”
“Giấy báo trúng tuyển của cháu tới rồi! Giấy báo trúng tuyển của trường H!” Đinh Tễ không nhiều lời, chạy ra ngoài cửa, vừa đeo giày vừa hét, “Cô út mua vé cho cháu nhé!”
“A! Aaaa!” Cô út phản ứng lại, nhảy lên chạy tới trước mặt cậu, vừa ôm chặt lấy cậu, vừa vỗ bùm bụp sau lưng cậu, “Giấy báo của Tiểu Tễ nhà cô tới rồi! Ôi mẹ ơi…”
“Mẹ con ở đây này!” Bà nội đập bàn trà.
Khi Đinh Tễ cười quay đầu lại nhìn, thấy bà đang lau nước mắt.
“Bà nội, bà nội…” Cậu vội vàng chạy qua đó, ngồi xổm xuống bên cạnh bà, đặt đầu lên đầu gối bà, “Bà khóc gì thế, chuyện vui vậy mà.”
“Tránh ra!” Bà nội vỗ lên vai cậu, “Phiền phức.”
“Cháu tới trường học, lấy giấy báo xong thì quay lại chụp ảnh chung với bà, sau đó in ra cho bà mang theo ra ngoài,” Đinh Tễ nói, “Ra ngoài bà có thể kiêu ngạo với các cô các bà khác rồi.”
“Bà cháu không phải dạng hạn hẹp như vậy đâu.” Cô út lau nước mắt, nói chuyện mang chút giọng mũi.
“Bà vô cùng nông cạn.” Bà nội nói, sau đó lại nhìn cô út, “Con đừng theo sau thêm phiền phức! Sao lại khóc rồi, làm sao mà cháu nó có thể ra ngoài lấy giấy báo trúng tuyển đây!”
“Ai bắt đầu trước!” Cô út gào lên.
“Được rồi,” Đinh Tễ bật cười, “Cháu đi tới trường trước, đợi ông nội về mọi người nhớ nói rõ với ông.”
“Biết rồi, đi nhanh đi,” Cô út nói, “Đi đi, nếu không đi nữa mấy người chúng ta lại phải ôm đầu khóc rống.”
Đinh Tễ ra ngoài gọi một chiếc xe đi tới trường, vốn muốn nói với Lâm Vô Ngung một tiếng, thuận tiện hỏi xem giấy báo trúng tuyển của anh đã tới chưa, nhưng hôm nay Lâm Vô Ngung có việc, không biết đã đi tới địa phương nguyên thủy nào, sáng sớm đã không có tín hiệu điện thoại.
Đinh Tễ chỉ có thể lên xe rồi gửi tin nhắn cho anh.
Trên đường có hơi tắc, Đinh Tễ trừng mắt nhìn đuôi chiếc xe đằng trước, cũng chỉ vì khu nhà của ông bà nội đã cũ, sợ gửi chuyển phát nhanh sẽ làm mất, nếu như không phải vậy cậu cũng không nhờ trường học nhận hộ, còn phải đi một chuyến, lo chết người.
Xe khó khăn lắm mới tới cổng trường, Đinh Tễ vừa nhảy xuống xe đã nhìn thấy băng rôn báo vui trước cổng trường, đại khái chính là chúc mừng kỳ thi đại học thành công rực rỡ, chúc mừng bạn học Đinh Tễ của chúng ta giành được thành tích ưu tú hạng ba toàn tỉnh….
Còn may là hai ngày trước đã nghỉ hè, bây giờ trong trường chỉ còn đám nhóc năm nay mới lên lớp mười hai đáng thương, cậu không cần thử thách ánh mắt của mọi người, khi vọt vào trong trường, nghe thấy chú bảo vệ hét một tiếng: “Đinh Tề này! Cháu giỏi lắm! Chúc mừng cháu! Văn phòng của hiệu trưởng….”
Đinh Tễ cũng không nghe rõ câu đằng sau là gì, quay đầu lại cũng gào lên: “Cảm ơn chú!”
Đi qua văn phòng của hiệu trưởng, đang muốn chạy lên tầng, cô chủ nhiệm chạy từ trong văn phòng ra: “Đinh Tễ! Đinh Tễ! Ở đây!”
Lúc này Đinh Tễ mới phản ứng lại là chú bảo vệ nói gì.
Bên ngoài cửa văn phòng hiệu trưởng có rất nhiều người, còn có người vác máy quay….
“Đang làm gì vậy ạ?” Đinh Tễ vô thức lùi về phía sau.
“Không có gì, không có gì,” Cô chủ nhiệm kéo cậu lại, “Chỉ quay giấy báo trúng tuyển thôi, giấy báo trúng tuyển đầu tiên của trường chúng ta chính là của em, em phối hợp tùy tiện nói mấy câu cảm tưởng là được rồi.”
Đinh Tễ chỉ đành gật đầu, giả vờ cười nhe răng đi vào văn phòng dưới sự sắp xếp của phóng viên, nhận lấy chuyển phát nhanh từ tay hiệu trưởng, sau đó cậu lại nhe răng vui vẻ bóc ra, lấy giấy báo trúng tuyển ôm trước ngực.”
“Em cảm thấy rất vui,” Cả người cậu khó chịu nghiến răng nghiến lợi nói, “Cảm ơn trường học đã đào tạo em… mọi người cố lên.”
Sau khi nói xong cậu cầm lấy giấy báo trúng tuyền cắm mặt chạy ra khỏi văn phòng, chạy đi như gió cuốn.
Ra khỏi cổng trường cậu mới mở giấy báo trúng tuyển ra nhìn kỹ, khi gọi xe tới Trung học phụ thuộc, cậu ngồi trên xe chụp mấy tấm ảnh giấy báo trúng tuyển đăng lên khoảnh khắc.
– Lấy được rồi.
Trong vòng mấy phút tin báo ở điện thoại cậu không hề ngừng.
Cậu có chút đắc ý cười.
Lâm Vô Ngung vẫn chưa trả lời lại tin nhắn của cậu, cậu gọi điện thoại qua, vẫn không gọi được, có lẽ là phải tới chiều hoặc là tối, cho nên cậu phải trực tiếp tới Trung học phụ thuộc, nếu giấy báo của Lâm Vô Ngung tới rồi, cho dù cậu không thể cầm đi, cũng có thể xem trước, lại chụp mấy cái.
Cậu muốn mình là người đầu tiên gửi ảnh giấy báo cho Lâm Vô Ngung.
Cảnh tượng ở Trung học phụ thuộc cũng không khác gì Tam Trung, trường học cũng treo biển đỏ báo tin vui, sau khi đi vào trên bảng tin còn dán cả hình của Lâm Vô Ngung.
Cậu tiến lại gần nhìn, không biết bức ảnh này Lâm Vô Ngung chụp kiểu gì, là ở trong thư viện của trường anh, đằng sau là từng hàng sách lớn, Lâm Vô Ngung cười vô cùng ấm áp và tự tin.
Vô cùng đẹp trai.
Sau đó cậu nhìn thấy phía dưới còn bức ảnh thứ hai.
Hứa Thiên Bác.
Đinh Tễ phát hiện rằng cậu đã từng nhìn thấy người này rồi, chính là ở trước cửa phòng ký túc xá của Lâm Vô Ngung… không ngờ người được hạng hai lại là người trông giống như anh họ cậu, anh họ cậu là con trai của bác hai, sau khi bác hai mất, đã rất nhiều năm cậu không gặp anh họ rồi…. chính là người này, hơn cậu một điểm!
Người hạng ba là một cô gái, Đinh Tễ không nhìn rõ cô ấy trông như thế nào, bên cạnh có mấy học sinh học Trung học phụ thuộc đang lấy điện thoại chụp, cậu sợ bị nhận ra, vì thế xoay người muốn đi.
Đột nhiên lại nhớ tới bản thân không biết kết cấu của Trung học phụ thuộc, chỉ đành xoay người lại: “Ngại quá, bạn học, tôi muốn hỏi một chút….”
“Có chuyện gì?” Một nam sinh hỏi
“Thầy Lâm lúc trước dạy lớp mười hai ấy, văn phòng của thầy ấy ở đâu?” Đinh Tễ hỏi.
“Đi thẳng rẽ phải, tầng ba,” Một nữ sinh chỉ cho cậu, “Có lẽ đang ở văn phòng, ban nãy tôi gặp thầy ấy ở dưới tầng.”
“Cảm ơn.” Đinh Tễ cười cười, xoay người nhanh chóng đi về phía kia.
“Đây có phải là học sinh của Tam Trung, người mà…” Nam sinh ở phía sau nói.
“A! Hình như đúng là vậy,” Cô gái nhỏ giọng gọi, “Đinh gì nhỉ, Đinh Tễ phải không? Ngựa đen, thiếu chút nữa đã đè bẹp hạng hai của Hứa Thiên Bác….”
Ngựa đen? Ngựa đen cái mông, hỏi học thần của các cậu xem.
Con mẹ nó tôi là một con… gà đen? Đinh Tễ vừa nhớ tới con gà đen mà Lâm Vô Ngung nặn, đột nhiên không nhịn nổi, một mình vừa đi vừa cười, tới trước tòa văn phòng mới ngừng lại được.
Mầy ngày nay bắt đầu gửi giấy báo, trong văn phòng có không ít giáo viên, Đinh Tễ nhìn qua từng văn phòng.
Đi tới văn phòng thứ ba ở tầng ba, một người đi từ trong ra.
Đinh Tễ nhìn thấy rõ mặt người này thì sửng sốt, chính là người cậu vừa xem ảnh xong – Hứa Thiên Bác.
Hứa Thiên Bác cũng có hơi bất ngờ khi nhìn thấy cậu: “Cậu là… Đinh Tễ phải không?”
“Đúng.” Đinh Tễ gật đầu.
“Có lẽ lúc trước chúng ta đã từng gặp rồi,” Hứa Thiên Bác cười vươn tay ra, “Ở ký túc xá, hôm qua tôi xem tin tức mới biết cậu chính là Đinh Tễ.”
“Xin chào.” Đinh Tễ cũng vươn tay ra, nắm lấy tay Hứa Thiên Bác, “Giấy báo của cậu đã tới rồi hả?”
“Vẫn chưa.” Hứa Thiên Bác nói, “Tôi qua đây giúp chủ nhiệm lớp dọn đồ…. giấy báo của Lâm Vô Ngung tới rồi.”
“Thật sao?” Đinh Tễ nháy mắt hưng phấn.
“Phóng viên và nhân viên chuyển phát nhanh tới cùng nhau,” Hứa Thiên Bác nói, “Dù sao cũng là giấy báo của thủ khoa.”
“Ở chỗ của thầy Lâm nhà các cậu hả?” Đinh Tễ nói.
“Ừ.” Hứa Thiên Bác gật đầu, chỉ vào văn phòng, “Cậu muốn qua đó xem sao?”
“Đúng, tôi tới đây xem mà.” Đinh Tễ lập tức đi vào trong văn phòng.
“Thầy Lâm,” Hứa Thiên Bác giúp người đằng sau cậu giới thiệu một chút, “Đây là bạn của Không Có Cá, Đinh Tễ ở Tam Trung….”
“Em chào thầy Lâm.” Đinh Tễ chào hỏi người đàn ông bên trong, nhìn còn rất trẻ, Lâm Vô Ngung gọi thầy là anh cũng được.
Thầy Lâm nhìn thấy cậu thì sửng sốt: “Em chính là Đinh Tễ sao?”
“Đúng vậy.” Đinh Tễ quay đầu nhìn một cái, Hứa Thiên Bác đã đi rồi.
“Nếu như mà em tới đây trước nửa tiếng chắc phóng viên phải mừng chết mất, vừa vặn bắt được hạng ba,” thầy Lâm cười nói, “Có chuyện gì sao?”
“Em muốn xem giấy báo trúng tuyển của Lâm Vô Ngung.” Đinh Tễ nói.
“…Ồ, thăm dò tin tức thay cho các bô lão Tam Trung trường em?” Thầy Lâm lấy một túi chuyển phát nhanh trong ngăn bàn ra, giơ lên cho cậu nhìn, “Chính là cái này.”
Đinh Tễ lập tức vươn tay muốn lấy, thầy Lâm lại để gói chuyển phát nhanh vào trong ngăn bàn.
“Em muốn chụp,” Đinh Tễ nói, “Cảm ơn thầy Lâm.”
Thầy Lâm do dự một lát, lấy gói chuyển phát nhanh ra, vẫy vẫy về phía cậu: “Chụp đi.”
Đinh Tễ chỉ đành chụp cả thầy Lâm và gói chuyển phát nhanh: “Em có thể chụp bên trong một chút không?”
“Thầy còn chưa bóc đâu,” Thầy Lâm nói, “Phải gửi cho em ấy.”
“Em cầm qua cho cậu ấy…” Đinh Tễ còn chưa nói xong, thầy Lâm đã dùng tốc độ ánh sáng đút lại gói chuyển phát nhanh vào trong ngăn bàn, cậu chỉ đành nhanh chóng bổ sung, “Ngày mai em tới lấy, bây giờ không gọi được cho cậu ấy, đợi cậu ấy có tín hiệu rồi em bảo cậu ấy nói với thầy.”
“Thầy vừa gọi cho em ấy cũng không được,” Thầy Lâm cười cười, “Không phải không thể tin, dù sao cũng là giấy báo trúng tuyển của trường H mà,… em cũng báo danh trường H sao? Có phải giấy báo cũng tới rồi không?”
“Vâng,” Đinh Tễ lấy giấy báo của mình ra, “Em với cậu ấy báo danh chung một chuyên ngành.”
“Được đấy,” Thầy Lâm ngó qua xem giấy báo của cậu, “Giấy báo trúng tuyển của trường H rất đặc biệt, còn có cả máy móc….”
“Mau về nhà tắm rửa đi,” Anh Trần dừng xe ở dưới tầng, quay đầu nhìn Lâm Vô Ngung, “Nhìn người em này, nếu như đổi thành một người bị bệnh sạch sẽ thì đã chết được tám chục lần rồi.”
“Xe của anh phải mấy ngày mới bớt được mùi,” Lâm Vô Ngung kéo kéo quần của mình, mở cửa xe nhảy xuống dưới, “Cảm ơn anh Trần.”
“Lát nữa anh sẽ trình đơn lên tài vụ, cho em thêm chút tiền quần áo,” Anh Trần nói, “Quay hai tiếng đồng hồ còn bắt người ta lội xuống kênh…”
“Không sao,” Lâm Vô Ngung cười, “Em lên trước nhé.”
“Nhanh đi đi.” Anh Trần phất tay.
Lâm Vô Ngung nhanh chóng đi vào trong nhà, vẫn may là lúc này chưa tới giờ tan tầm, thang máy cũng không có người dùng.
Chuyện đầu tiên anh làm khi vào phòng chính là rửa tay, sau đó lấy điện thoại ra, cởi hết quần áo trên người, do dự một lát lại lấy cái túi ra gói lại.
Anh cũng không biết cái kênh kia có phải là nối liền với hố phân không, tóm lại mùi vô cùng kinh, anh không muốn dùng tay giặt.
Chẳng qua trước khi tắm anh lấy điện thoại ra trước, sau khi vào thành phố điện thoại vẫn kêu rất lâu, anh có một dự cảm là giấy báo đã tới rồi.
Nhưng mà lúc này trên người vô cùng thối, rửa tay thế nào cũng vẫn còn vương chút mùi, anh không muốn chạm vào điện thoại.
Có một đống tin nhắn.
Lâm Vô Ngung đảo mắt qua nhìn, nội dung tương tự như nhau.
– Giấy báo trúng tuyển của cậu.
– Cá, giấy báo trúng tuyển của cậu…
– Tại sao không gọi được cho cậu.
Trong một đống tin nhắn của mọi người, anh liếc mắt nhìn thấy tin nhắn của Đinh Tễ, mấy tin liền, không giống như của người khác.
– Giấy báo trúng tuyển của Đinh tiểu gia tới rồi!
Lâm Vô Ngung cười cười, mở tin nhắn của Đinh Tễ ra đầu tiên trong đống tin.
– Xem giấy báo của tôi này!
– Bây giờ tôi đang tới Trung học phụ thuộc, có lẽ của cậu cũng tới rồi.
– Lâm Vô Ngung! Mau nhìn này! Tôi là người đâu tiên gửi ảnh giấy báo cho cậu!
– Tuy rằng chỉ chụp được túi chuyển phát nhanh!
– Chủ nhiệm lớp của cậu còn ép buộc chui vào trong ảnh, quả thực là!
– Thầy ấy không cho mang đi, cũng không cho tôi bóc ra! Cậu nhớ phải gọi điện cho thầy ấy đấy!
– Nói với thầy ấy! Mau đưa giấy báo của cậu cho thiếu niên đẹp trai này!
Lâm Vô Ngung vừa cười vừa nhanh chóng nhìn thời gian, phát hiện tin nhắn cuối cùng của Đinh Tễ mới được gửi từ năm phút trước, anh lập tức gọi lại cho cậu.
Bên kia gần như một giây là nhận, giọng của Đinh Tễ như sấm nổ: “Đậu má, cuối cùng thì cậu cũng có tín hiệu rồi!”
“Cậu chạy tới trường tôi rồi?” Lâm Vô Ngung cười hỏi.
“Đúng vậy, tôi cầm giấy báo trúng tuyển của tôi lập tức cảm thấy có lẽ là gửi cùng nhau,” Đinh Tễ nói, “Tôi qua đó rồi! Quả nhiên! Đúng thật là gửi tới cùng nhau!”
“Cậu còn ở trong văn phòng thầy Lâm không?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Tôi đã ra rồi,” Đinh Tễ nói, “Nhưng mà tôi vừa nhìn thấy cậu gọi điện tới, lập tức quay đầu, bây giờ đang lên trên tầng.”
“Cậu đưa điện thoại cho anh Lâm đi,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi nói với anh ấy.”
Mấy giây sau, giọng thầy Lâm truyền tới: “Lâm Vô Ngung! Giấy báo trúng tuyển của em tới rồi!”
“Anh đưa cho Đinh Tễ đi ạ,” Lâm Vô Ngung nói, “Mấy ngày nữa cậu ấy sẽ tới đây, vừa vặn giúp em cầm qua.”
“Được,” Thầy Lâm nói, “Ban nãy thầy không dám để em ấy bóc, em cũng không nói với thầy một tiếng.”
“Em quên mất,” Lâm Vô Ngung nói, “Anh để cậu ấy bóc đi, bóc luôn bây giờ.”
“Được,” thầy Lâm nói, “Nhưng mà em thông đồng với Tam Trung từ khi nào? Hứa Thiên Bác cũng không nói cầm qua giúp em mà ngựa đen của Tam Trung đã chạy tới đây nói muốn cầm.”
“Một khoảng thời gian rồi.” Lâm Vô Ngung cười.
“Bóc ra, bóc ra đi ạ,” Bên kia truyền tới giọng của Đinh Tễ, “Cậu tắt máy trước đi, nhận cuộc gọi video của tôi, tôi chụp cho cậu xem.”
“Được.” Lâm Vô Ngung tắt máy.
Đinh Tễ nhanh chóng gửi tin nhắn tới, Lâm Vô Ngung nhận, khi nhìn thấy Đinh Tễ vui vẻ nhếc lông mày lên, tâm tình anh không kìm được cũng vui vẻ lên.
“Con mẹ nó cậu bị nghiện cởi trần nhận cuộc gọi video sao?” Đinh Tễ trừng mắt nhìn anh, “Chủ nhiệm lớp cậu ở đây này, cậu không thể chú ý được chút sao? Lại đang tắm?”
“Không,” Lâm Vô Ngung bật cười, “Nóng quá nên tôi cởi áo ra.”
“Nóng quá thì bật điều hòa…” Đinh Tễ lại thở dài, “Nào, nào, nào, kệ đi đã, tới bóc chuyển phát nhanh, thầy Lâm tự tay bóc cho cậu.”
Khuôn mặt Đinh Tễ biến mất trong ống kính, đổi thành khuôn mặt của thầy Lâm, sau đó là bàn tay bóc gói chuyển phát nhanh của thầy.
Lâm Vô Ngung vẫn luôn cười nhìn màn hình, kỳ thực giây phút có điểm, anh cảm thấy đã đạt được mục tiêu mà mình mong muốn, sau khi điền nguyện vọng xong, đợi giấy báo chẳng qua chỉ là một quá trình mà thôi, đã không có gì để hưng phấn nữa rồi.
Nhưng bây giờ anh nhìn thấy thầy Lâm trong video cẩn thận bóc gói chuyển phát nhanh, lấy giấy báo trúng tuyển ra, Đinh Tễ nhận lấy đặt lên trên bàn, quay xung quanh, từ trước tới sau, từ trong ra ngoài cho anh xem, anh phát hiện bản thân mình còn có thể kích động thêm một lần.
Đinh Tễ chính là người như vậy, có thể khiến cho chuyện mà anh đã cảm thấy không còn gì đặc biệt nữa, lăn qua lăn lại lại trở thành chuyện vui vẻ mới mẻ.
Sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển của thầy Lâm, Đinh Tễ về nhà trước.
Lâm Vô Ngung quăng quần áo vào thùng rác ở dưới tầng rồi quay lại tắm, vừa ăn xong đồ ăn gọi bên ngoài, Đinh Tễ lại gọi video tới.
“Tại sao cậu lại vui hơn tôi vậy?” Lâm Vô Ngung nhận video.
“Không nên sao?” Đinh Tễ nói, “Ngày kia là tôi đi, chứ không phải là ngày kia cậu đi.”
“Ngày kia sao?” Lâm Vô Ngung vô thức lặp lại, “Tôi tưởng ngày mai chứ?”
“Tôi cũng muốn mai đi, nhưng mà cô tôi tìm người mua vé, ngày mai không kịp, sớm nhất phải là sáng sớm ngày kia,” Đinh Tễ đột nhiên bật cười, “Cậu vẫn còn cái dáng vẻ không vui ấy, có phải cảm thấy thất vọng vì ngày kia tôi mới đi không!”
“Đợt này tôi bận tới bận lui rất mệt,” Lâm Vô Ngung cười cười, “Đợi cậu tới, đúng lúc vào thời gian nghỉ của tôi, không phải cậu muốn sống uổng phí thời gian sao?”
“Có phải cậu rất mong chờ tôi cùng nhau uổng phí!” Đinh Tễ nói.
“Ừ.” Lâm Vô Ngung đáp lời.
“Nhớ tôi rồi à?” Đinh Tễ chậc một tiếng.
Sau đó hai người đồng thời không lên tiếng.
Ngược lại bố mẹ cậu còn lo lắng hơn cậu, Đinh Tễ không chịu về nhà, hai người bọn họ mỗi ngày đều gọi điện tới hỏi, tuy rằng bọn họ không quá vừa lòng với thành tích của cậu, nhưng dù sao Đinh Tễ cũng nghe lời báo danh vào trường cũ, còn điền chuyên ngành cũ của bọn họ…
Nhưng mà mấy ngày nay Đinh Tễ rất nóng ruột, cậu muốn nhanh chóng lấy giấy báo trúng tuyển để có thể xuất phát.
“Sợ là không dễ mua vé,” Ông nội nói, “Không thể mua trước sao?”
“Cô út của nó nói phụ trách vé, trực tiếp mua vé máy bay bay qua đó cũng được.” Bà nội nói.
“Vậy chú của nó không cần đưa nữa hả?” Ông nội hỏi.
“Không đưa nữa, quốc khánh dẫn hai chúng ta qua đó chơi,” Bà nội nói, “Hai chúng ta coi như là đi thăm chốn cũ, lần trước đi có lẽ đã là ba mươi năm trước rồi nhỉ?”
“Cũng tầm tầm ấy.” Ông nội nói.
“Lúc bố cháu đi học ông bà không đi thăm sao?” Đinh Tễ hỏi. “Cũng không đưa bố cháu đi ạ?”
“Không thăm, bố cháu cũng không thích ông bà đi thăm,” Bà nội nói, “Đi rồi còn phải sắp xếp chỗ ăn ở chơi cho chúng ta, người ta bận, không rảnh tiếp đãi.”
Đinh Tễ chậc một tiếng: “Vậy tại sao cô út lại phải mua vé máy bay cho cháu, để bọn họ mua.”
“Cháu sắp phải cao bay xa chạy rồi, đừng làm mình ấm ức thêm,” Ông nội nói, “Cô út của cháu mua xong vé sẽ có cách làm anh nó bỏ tiền, cháu đừng quan tâm.”
“Vẫn là cô út tốt nhất.” Đinh Tễ lại thở dài một hơi.
Nói tới chuyện này vốn sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của cậu, nhưng cậu nghĩ sắp được đi, sắp được gặp Lâm Vô Ngung, còn có thể ăn uống vui vẻ sống uổng phí thời gian ở căn phòng thuê của anh, cơ bản cũng sẽ không có chuyện gì có thể ảnh hưởng được tới cảm xúc của cậu.
Giấy báo trúng tuyển của Đinh Tễ tới vào lúc mười giờ sáng, cách khoảng thời gian cậu bắt đầu vô cùng chờ mong giấy báo trúng tuyển tròn bốn ngày, nhìn thấy số điện thoại của cô chủ nhiệm hiển thị trên màn hình điện thoại, cậu quả thực muốn gào thét.
Nhưng mà trong giây phút cậu nhấc điện thoại lên cậu lại cảm thấy hoảng hốt.
“Đinh Tễ này,” Trong giọng nói của cô chủ nhiệm mang theo sự vui sướng. “Giấy báo trúng tuyển của em tới rồi.”
Đinh Tễ bình ổn lại tâm tình, còn hắng giọng: “Là giấy của trường H ạ?”
“Đúng vậy,” Cô chủ nhiệm cao giọng, đọc ra tên của trường H như đọc diễn cảm, “Không sai!”
“Em tới ngay đây ạ.” Đinh Tễ nói.
Tắt máy xong cậu xông ra khỏi phòng, cô út và bà đang cùng nhau ngồi trong phòng khách xem phim ngôn tình nào đó, hai người đều nở nụ cười thiếu nữ.
Đinh Tễ nhảy qua đó hét: “Có giấy báo rồi, giấy báo của cháu tới rồi!”
“Cái gì, cái gì, cái gì, cái gì tới cơ?” Cô út bị dọa nhảy dựng, sau đó cũng hét theo cậu.
“Ôi chao cái trò gì vậy!” Bà nội vỗ ngực, “Cái quỷ gì tới vậy!”
“Giấy báo trúng tuyển của cháu tới rồi! Giấy báo trúng tuyển của trường H!” Đinh Tễ không nhiều lời, chạy ra ngoài cửa, vừa đeo giày vừa hét, “Cô út mua vé cho cháu nhé!”
“A! Aaaa!” Cô út phản ứng lại, nhảy lên chạy tới trước mặt cậu, vừa ôm chặt lấy cậu, vừa vỗ bùm bụp sau lưng cậu, “Giấy báo của Tiểu Tễ nhà cô tới rồi! Ôi mẹ ơi…”
“Mẹ con ở đây này!” Bà nội đập bàn trà.
Khi Đinh Tễ cười quay đầu lại nhìn, thấy bà đang lau nước mắt.
“Bà nội, bà nội…” Cậu vội vàng chạy qua đó, ngồi xổm xuống bên cạnh bà, đặt đầu lên đầu gối bà, “Bà khóc gì thế, chuyện vui vậy mà.”
“Tránh ra!” Bà nội vỗ lên vai cậu, “Phiền phức.”
“Cháu tới trường học, lấy giấy báo xong thì quay lại chụp ảnh chung với bà, sau đó in ra cho bà mang theo ra ngoài,” Đinh Tễ nói, “Ra ngoài bà có thể kiêu ngạo với các cô các bà khác rồi.”
“Bà cháu không phải dạng hạn hẹp như vậy đâu.” Cô út lau nước mắt, nói chuyện mang chút giọng mũi.
“Bà vô cùng nông cạn.” Bà nội nói, sau đó lại nhìn cô út, “Con đừng theo sau thêm phiền phức! Sao lại khóc rồi, làm sao mà cháu nó có thể ra ngoài lấy giấy báo trúng tuyển đây!”
“Ai bắt đầu trước!” Cô út gào lên.
“Được rồi,” Đinh Tễ bật cười, “Cháu đi tới trường trước, đợi ông nội về mọi người nhớ nói rõ với ông.”
“Biết rồi, đi nhanh đi,” Cô út nói, “Đi đi, nếu không đi nữa mấy người chúng ta lại phải ôm đầu khóc rống.”
Đinh Tễ ra ngoài gọi một chiếc xe đi tới trường, vốn muốn nói với Lâm Vô Ngung một tiếng, thuận tiện hỏi xem giấy báo trúng tuyển của anh đã tới chưa, nhưng hôm nay Lâm Vô Ngung có việc, không biết đã đi tới địa phương nguyên thủy nào, sáng sớm đã không có tín hiệu điện thoại.
Đinh Tễ chỉ có thể lên xe rồi gửi tin nhắn cho anh.
Trên đường có hơi tắc, Đinh Tễ trừng mắt nhìn đuôi chiếc xe đằng trước, cũng chỉ vì khu nhà của ông bà nội đã cũ, sợ gửi chuyển phát nhanh sẽ làm mất, nếu như không phải vậy cậu cũng không nhờ trường học nhận hộ, còn phải đi một chuyến, lo chết người.
Xe khó khăn lắm mới tới cổng trường, Đinh Tễ vừa nhảy xuống xe đã nhìn thấy băng rôn báo vui trước cổng trường, đại khái chính là chúc mừng kỳ thi đại học thành công rực rỡ, chúc mừng bạn học Đinh Tễ của chúng ta giành được thành tích ưu tú hạng ba toàn tỉnh….
Còn may là hai ngày trước đã nghỉ hè, bây giờ trong trường chỉ còn đám nhóc năm nay mới lên lớp mười hai đáng thương, cậu không cần thử thách ánh mắt của mọi người, khi vọt vào trong trường, nghe thấy chú bảo vệ hét một tiếng: “Đinh Tề này! Cháu giỏi lắm! Chúc mừng cháu! Văn phòng của hiệu trưởng….”
Đinh Tễ cũng không nghe rõ câu đằng sau là gì, quay đầu lại cũng gào lên: “Cảm ơn chú!”
Đi qua văn phòng của hiệu trưởng, đang muốn chạy lên tầng, cô chủ nhiệm chạy từ trong văn phòng ra: “Đinh Tễ! Đinh Tễ! Ở đây!”
Lúc này Đinh Tễ mới phản ứng lại là chú bảo vệ nói gì.
Bên ngoài cửa văn phòng hiệu trưởng có rất nhiều người, còn có người vác máy quay….
“Đang làm gì vậy ạ?” Đinh Tễ vô thức lùi về phía sau.
“Không có gì, không có gì,” Cô chủ nhiệm kéo cậu lại, “Chỉ quay giấy báo trúng tuyển thôi, giấy báo trúng tuyển đầu tiên của trường chúng ta chính là của em, em phối hợp tùy tiện nói mấy câu cảm tưởng là được rồi.”
Đinh Tễ chỉ đành gật đầu, giả vờ cười nhe răng đi vào văn phòng dưới sự sắp xếp của phóng viên, nhận lấy chuyển phát nhanh từ tay hiệu trưởng, sau đó cậu lại nhe răng vui vẻ bóc ra, lấy giấy báo trúng tuyển ôm trước ngực.”
“Em cảm thấy rất vui,” Cả người cậu khó chịu nghiến răng nghiến lợi nói, “Cảm ơn trường học đã đào tạo em… mọi người cố lên.”
Sau khi nói xong cậu cầm lấy giấy báo trúng tuyền cắm mặt chạy ra khỏi văn phòng, chạy đi như gió cuốn.
Ra khỏi cổng trường cậu mới mở giấy báo trúng tuyển ra nhìn kỹ, khi gọi xe tới Trung học phụ thuộc, cậu ngồi trên xe chụp mấy tấm ảnh giấy báo trúng tuyển đăng lên khoảnh khắc.
– Lấy được rồi.
Trong vòng mấy phút tin báo ở điện thoại cậu không hề ngừng.
Cậu có chút đắc ý cười.
Lâm Vô Ngung vẫn chưa trả lời lại tin nhắn của cậu, cậu gọi điện thoại qua, vẫn không gọi được, có lẽ là phải tới chiều hoặc là tối, cho nên cậu phải trực tiếp tới Trung học phụ thuộc, nếu giấy báo của Lâm Vô Ngung tới rồi, cho dù cậu không thể cầm đi, cũng có thể xem trước, lại chụp mấy cái.
Cậu muốn mình là người đầu tiên gửi ảnh giấy báo cho Lâm Vô Ngung.
Cảnh tượng ở Trung học phụ thuộc cũng không khác gì Tam Trung, trường học cũng treo biển đỏ báo tin vui, sau khi đi vào trên bảng tin còn dán cả hình của Lâm Vô Ngung.
Cậu tiến lại gần nhìn, không biết bức ảnh này Lâm Vô Ngung chụp kiểu gì, là ở trong thư viện của trường anh, đằng sau là từng hàng sách lớn, Lâm Vô Ngung cười vô cùng ấm áp và tự tin.
Vô cùng đẹp trai.
Sau đó cậu nhìn thấy phía dưới còn bức ảnh thứ hai.
Hứa Thiên Bác.
Đinh Tễ phát hiện rằng cậu đã từng nhìn thấy người này rồi, chính là ở trước cửa phòng ký túc xá của Lâm Vô Ngung… không ngờ người được hạng hai lại là người trông giống như anh họ cậu, anh họ cậu là con trai của bác hai, sau khi bác hai mất, đã rất nhiều năm cậu không gặp anh họ rồi…. chính là người này, hơn cậu một điểm!
Người hạng ba là một cô gái, Đinh Tễ không nhìn rõ cô ấy trông như thế nào, bên cạnh có mấy học sinh học Trung học phụ thuộc đang lấy điện thoại chụp, cậu sợ bị nhận ra, vì thế xoay người muốn đi.
Đột nhiên lại nhớ tới bản thân không biết kết cấu của Trung học phụ thuộc, chỉ đành xoay người lại: “Ngại quá, bạn học, tôi muốn hỏi một chút….”
“Có chuyện gì?” Một nam sinh hỏi
“Thầy Lâm lúc trước dạy lớp mười hai ấy, văn phòng của thầy ấy ở đâu?” Đinh Tễ hỏi.
“Đi thẳng rẽ phải, tầng ba,” Một nữ sinh chỉ cho cậu, “Có lẽ đang ở văn phòng, ban nãy tôi gặp thầy ấy ở dưới tầng.”
“Cảm ơn.” Đinh Tễ cười cười, xoay người nhanh chóng đi về phía kia.
“Đây có phải là học sinh của Tam Trung, người mà…” Nam sinh ở phía sau nói.
“A! Hình như đúng là vậy,” Cô gái nhỏ giọng gọi, “Đinh gì nhỉ, Đinh Tễ phải không? Ngựa đen, thiếu chút nữa đã đè bẹp hạng hai của Hứa Thiên Bác….”
Ngựa đen? Ngựa đen cái mông, hỏi học thần của các cậu xem.
Con mẹ nó tôi là một con… gà đen? Đinh Tễ vừa nhớ tới con gà đen mà Lâm Vô Ngung nặn, đột nhiên không nhịn nổi, một mình vừa đi vừa cười, tới trước tòa văn phòng mới ngừng lại được.
Mầy ngày nay bắt đầu gửi giấy báo, trong văn phòng có không ít giáo viên, Đinh Tễ nhìn qua từng văn phòng.
Đi tới văn phòng thứ ba ở tầng ba, một người đi từ trong ra.
Đinh Tễ nhìn thấy rõ mặt người này thì sửng sốt, chính là người cậu vừa xem ảnh xong – Hứa Thiên Bác.
Hứa Thiên Bác cũng có hơi bất ngờ khi nhìn thấy cậu: “Cậu là… Đinh Tễ phải không?”
“Đúng.” Đinh Tễ gật đầu.
“Có lẽ lúc trước chúng ta đã từng gặp rồi,” Hứa Thiên Bác cười vươn tay ra, “Ở ký túc xá, hôm qua tôi xem tin tức mới biết cậu chính là Đinh Tễ.”
“Xin chào.” Đinh Tễ cũng vươn tay ra, nắm lấy tay Hứa Thiên Bác, “Giấy báo của cậu đã tới rồi hả?”
“Vẫn chưa.” Hứa Thiên Bác nói, “Tôi qua đây giúp chủ nhiệm lớp dọn đồ…. giấy báo của Lâm Vô Ngung tới rồi.”
“Thật sao?” Đinh Tễ nháy mắt hưng phấn.
“Phóng viên và nhân viên chuyển phát nhanh tới cùng nhau,” Hứa Thiên Bác nói, “Dù sao cũng là giấy báo của thủ khoa.”
“Ở chỗ của thầy Lâm nhà các cậu hả?” Đinh Tễ nói.
“Ừ.” Hứa Thiên Bác gật đầu, chỉ vào văn phòng, “Cậu muốn qua đó xem sao?”
“Đúng, tôi tới đây xem mà.” Đinh Tễ lập tức đi vào trong văn phòng.
“Thầy Lâm,” Hứa Thiên Bác giúp người đằng sau cậu giới thiệu một chút, “Đây là bạn của Không Có Cá, Đinh Tễ ở Tam Trung….”
“Em chào thầy Lâm.” Đinh Tễ chào hỏi người đàn ông bên trong, nhìn còn rất trẻ, Lâm Vô Ngung gọi thầy là anh cũng được.
Thầy Lâm nhìn thấy cậu thì sửng sốt: “Em chính là Đinh Tễ sao?”
“Đúng vậy.” Đinh Tễ quay đầu nhìn một cái, Hứa Thiên Bác đã đi rồi.
“Nếu như mà em tới đây trước nửa tiếng chắc phóng viên phải mừng chết mất, vừa vặn bắt được hạng ba,” thầy Lâm cười nói, “Có chuyện gì sao?”
“Em muốn xem giấy báo trúng tuyển của Lâm Vô Ngung.” Đinh Tễ nói.
“…Ồ, thăm dò tin tức thay cho các bô lão Tam Trung trường em?” Thầy Lâm lấy một túi chuyển phát nhanh trong ngăn bàn ra, giơ lên cho cậu nhìn, “Chính là cái này.”
Đinh Tễ lập tức vươn tay muốn lấy, thầy Lâm lại để gói chuyển phát nhanh vào trong ngăn bàn.
“Em muốn chụp,” Đinh Tễ nói, “Cảm ơn thầy Lâm.”
Thầy Lâm do dự một lát, lấy gói chuyển phát nhanh ra, vẫy vẫy về phía cậu: “Chụp đi.”
Đinh Tễ chỉ đành chụp cả thầy Lâm và gói chuyển phát nhanh: “Em có thể chụp bên trong một chút không?”
“Thầy còn chưa bóc đâu,” Thầy Lâm nói, “Phải gửi cho em ấy.”
“Em cầm qua cho cậu ấy…” Đinh Tễ còn chưa nói xong, thầy Lâm đã dùng tốc độ ánh sáng đút lại gói chuyển phát nhanh vào trong ngăn bàn, cậu chỉ đành nhanh chóng bổ sung, “Ngày mai em tới lấy, bây giờ không gọi được cho cậu ấy, đợi cậu ấy có tín hiệu rồi em bảo cậu ấy nói với thầy.”
“Thầy vừa gọi cho em ấy cũng không được,” Thầy Lâm cười cười, “Không phải không thể tin, dù sao cũng là giấy báo trúng tuyển của trường H mà,… em cũng báo danh trường H sao? Có phải giấy báo cũng tới rồi không?”
“Vâng,” Đinh Tễ lấy giấy báo của mình ra, “Em với cậu ấy báo danh chung một chuyên ngành.”
“Được đấy,” Thầy Lâm ngó qua xem giấy báo của cậu, “Giấy báo trúng tuyển của trường H rất đặc biệt, còn có cả máy móc….”
“Mau về nhà tắm rửa đi,” Anh Trần dừng xe ở dưới tầng, quay đầu nhìn Lâm Vô Ngung, “Nhìn người em này, nếu như đổi thành một người bị bệnh sạch sẽ thì đã chết được tám chục lần rồi.”
“Xe của anh phải mấy ngày mới bớt được mùi,” Lâm Vô Ngung kéo kéo quần của mình, mở cửa xe nhảy xuống dưới, “Cảm ơn anh Trần.”
“Lát nữa anh sẽ trình đơn lên tài vụ, cho em thêm chút tiền quần áo,” Anh Trần nói, “Quay hai tiếng đồng hồ còn bắt người ta lội xuống kênh…”
“Không sao,” Lâm Vô Ngung cười, “Em lên trước nhé.”
“Nhanh đi đi.” Anh Trần phất tay.
Lâm Vô Ngung nhanh chóng đi vào trong nhà, vẫn may là lúc này chưa tới giờ tan tầm, thang máy cũng không có người dùng.
Chuyện đầu tiên anh làm khi vào phòng chính là rửa tay, sau đó lấy điện thoại ra, cởi hết quần áo trên người, do dự một lát lại lấy cái túi ra gói lại.
Anh cũng không biết cái kênh kia có phải là nối liền với hố phân không, tóm lại mùi vô cùng kinh, anh không muốn dùng tay giặt.
Chẳng qua trước khi tắm anh lấy điện thoại ra trước, sau khi vào thành phố điện thoại vẫn kêu rất lâu, anh có một dự cảm là giấy báo đã tới rồi.
Nhưng mà lúc này trên người vô cùng thối, rửa tay thế nào cũng vẫn còn vương chút mùi, anh không muốn chạm vào điện thoại.
Có một đống tin nhắn.
Lâm Vô Ngung đảo mắt qua nhìn, nội dung tương tự như nhau.
– Giấy báo trúng tuyển của cậu.
– Cá, giấy báo trúng tuyển của cậu…
– Tại sao không gọi được cho cậu.
Trong một đống tin nhắn của mọi người, anh liếc mắt nhìn thấy tin nhắn của Đinh Tễ, mấy tin liền, không giống như của người khác.
– Giấy báo trúng tuyển của Đinh tiểu gia tới rồi!
Lâm Vô Ngung cười cười, mở tin nhắn của Đinh Tễ ra đầu tiên trong đống tin.
– Xem giấy báo của tôi này!
– Bây giờ tôi đang tới Trung học phụ thuộc, có lẽ của cậu cũng tới rồi.
– Lâm Vô Ngung! Mau nhìn này! Tôi là người đâu tiên gửi ảnh giấy báo cho cậu!
– Tuy rằng chỉ chụp được túi chuyển phát nhanh!
– Chủ nhiệm lớp của cậu còn ép buộc chui vào trong ảnh, quả thực là!
– Thầy ấy không cho mang đi, cũng không cho tôi bóc ra! Cậu nhớ phải gọi điện cho thầy ấy đấy!
– Nói với thầy ấy! Mau đưa giấy báo của cậu cho thiếu niên đẹp trai này!
Lâm Vô Ngung vừa cười vừa nhanh chóng nhìn thời gian, phát hiện tin nhắn cuối cùng của Đinh Tễ mới được gửi từ năm phút trước, anh lập tức gọi lại cho cậu.
Bên kia gần như một giây là nhận, giọng của Đinh Tễ như sấm nổ: “Đậu má, cuối cùng thì cậu cũng có tín hiệu rồi!”
“Cậu chạy tới trường tôi rồi?” Lâm Vô Ngung cười hỏi.
“Đúng vậy, tôi cầm giấy báo trúng tuyển của tôi lập tức cảm thấy có lẽ là gửi cùng nhau,” Đinh Tễ nói, “Tôi qua đó rồi! Quả nhiên! Đúng thật là gửi tới cùng nhau!”
“Cậu còn ở trong văn phòng thầy Lâm không?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Tôi đã ra rồi,” Đinh Tễ nói, “Nhưng mà tôi vừa nhìn thấy cậu gọi điện tới, lập tức quay đầu, bây giờ đang lên trên tầng.”
“Cậu đưa điện thoại cho anh Lâm đi,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi nói với anh ấy.”
Mấy giây sau, giọng thầy Lâm truyền tới: “Lâm Vô Ngung! Giấy báo trúng tuyển của em tới rồi!”
“Anh đưa cho Đinh Tễ đi ạ,” Lâm Vô Ngung nói, “Mấy ngày nữa cậu ấy sẽ tới đây, vừa vặn giúp em cầm qua.”
“Được,” Thầy Lâm nói, “Ban nãy thầy không dám để em ấy bóc, em cũng không nói với thầy một tiếng.”
“Em quên mất,” Lâm Vô Ngung nói, “Anh để cậu ấy bóc đi, bóc luôn bây giờ.”
“Được,” thầy Lâm nói, “Nhưng mà em thông đồng với Tam Trung từ khi nào? Hứa Thiên Bác cũng không nói cầm qua giúp em mà ngựa đen của Tam Trung đã chạy tới đây nói muốn cầm.”
“Một khoảng thời gian rồi.” Lâm Vô Ngung cười.
“Bóc ra, bóc ra đi ạ,” Bên kia truyền tới giọng của Đinh Tễ, “Cậu tắt máy trước đi, nhận cuộc gọi video của tôi, tôi chụp cho cậu xem.”
“Được.” Lâm Vô Ngung tắt máy.
Đinh Tễ nhanh chóng gửi tin nhắn tới, Lâm Vô Ngung nhận, khi nhìn thấy Đinh Tễ vui vẻ nhếc lông mày lên, tâm tình anh không kìm được cũng vui vẻ lên.
“Con mẹ nó cậu bị nghiện cởi trần nhận cuộc gọi video sao?” Đinh Tễ trừng mắt nhìn anh, “Chủ nhiệm lớp cậu ở đây này, cậu không thể chú ý được chút sao? Lại đang tắm?”
“Không,” Lâm Vô Ngung bật cười, “Nóng quá nên tôi cởi áo ra.”
“Nóng quá thì bật điều hòa…” Đinh Tễ lại thở dài, “Nào, nào, nào, kệ đi đã, tới bóc chuyển phát nhanh, thầy Lâm tự tay bóc cho cậu.”
Khuôn mặt Đinh Tễ biến mất trong ống kính, đổi thành khuôn mặt của thầy Lâm, sau đó là bàn tay bóc gói chuyển phát nhanh của thầy.
Lâm Vô Ngung vẫn luôn cười nhìn màn hình, kỳ thực giây phút có điểm, anh cảm thấy đã đạt được mục tiêu mà mình mong muốn, sau khi điền nguyện vọng xong, đợi giấy báo chẳng qua chỉ là một quá trình mà thôi, đã không có gì để hưng phấn nữa rồi.
Nhưng bây giờ anh nhìn thấy thầy Lâm trong video cẩn thận bóc gói chuyển phát nhanh, lấy giấy báo trúng tuyển ra, Đinh Tễ nhận lấy đặt lên trên bàn, quay xung quanh, từ trước tới sau, từ trong ra ngoài cho anh xem, anh phát hiện bản thân mình còn có thể kích động thêm một lần.
Đinh Tễ chính là người như vậy, có thể khiến cho chuyện mà anh đã cảm thấy không còn gì đặc biệt nữa, lăn qua lăn lại lại trở thành chuyện vui vẻ mới mẻ.
Sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển của thầy Lâm, Đinh Tễ về nhà trước.
Lâm Vô Ngung quăng quần áo vào thùng rác ở dưới tầng rồi quay lại tắm, vừa ăn xong đồ ăn gọi bên ngoài, Đinh Tễ lại gọi video tới.
“Tại sao cậu lại vui hơn tôi vậy?” Lâm Vô Ngung nhận video.
“Không nên sao?” Đinh Tễ nói, “Ngày kia là tôi đi, chứ không phải là ngày kia cậu đi.”
“Ngày kia sao?” Lâm Vô Ngung vô thức lặp lại, “Tôi tưởng ngày mai chứ?”
“Tôi cũng muốn mai đi, nhưng mà cô tôi tìm người mua vé, ngày mai không kịp, sớm nhất phải là sáng sớm ngày kia,” Đinh Tễ đột nhiên bật cười, “Cậu vẫn còn cái dáng vẻ không vui ấy, có phải cảm thấy thất vọng vì ngày kia tôi mới đi không!”
“Đợt này tôi bận tới bận lui rất mệt,” Lâm Vô Ngung cười cười, “Đợi cậu tới, đúng lúc vào thời gian nghỉ của tôi, không phải cậu muốn sống uổng phí thời gian sao?”
“Có phải cậu rất mong chờ tôi cùng nhau uổng phí!” Đinh Tễ nói.
“Ừ.” Lâm Vô Ngung đáp lời.
“Nhớ tôi rồi à?” Đinh Tễ chậc một tiếng.
Sau đó hai người đồng thời không lên tiếng.
Danh sách chương