Đinh Tễ rất thích chó, lại đã rất lâu không gặp Làm Thế Nào, cậu hơi luyến tiếc, chơi với Làm Thế Nào một lúc rồi mang nó xuống dưới tầng đi vệ sinh.

“Thế này thì tối nay Lâm Trạm sẽ không cần phải dắt nó đi dạo nữa.” Đinh Tễ dắt Làm Thế Nào.

“Một ngày anh ấy dắt hai lần,” Lâm Vô Ngung nhìn thấy dây thừng dắt Làm Thế Nào, nguyên bộ dây đỏ bạc phong cách phương Tây tinh xảo, còn có bảng tên tự làm, bên trên viết chữ Trung Anh… là pinyin tiếng Trung của Làm Thế Nào, “Khi còn nhỏ tôi thực sự không biết anh ấy thích chó.”

“Một là anh ấy thích chó, còn lại là, tuy rằng là chó tôi đưa đến nhờ nuôi hộ, nhưng cũng coi như là chó chúng ta cùng nuôi,” Đinh Tễ nói, “Tôi cảm thấy ít nhiều cũng có nguyên nhân này, chó của em trai, phải tốn chút tâm tư.”

Lâm Vô Ngung nhìn cậu.

“Tôi đoán đấy,” Đinh Tễ cũng nhìn anh, sau đó dừng lại, “Cậu nói xem, ban nãy anh ấy không nghe ra cái gì chứ?”

“Anh ấy nói anh ấy không thông minh.” Lâm Vô Ngung nói.

“Được rồi đấy, cho dù anh ấy có là thằng ngốc thì ban nãy cũng nghe ra, nhưng mà chưa nói thôi,” Đinh Tễ nói.

Lâm Vô Ngung cười cười: “Vậy thì làm sao, cậu muốn mắng tôi hả?”

“Tại sao cậu lại không cản tôi?” Đinh Tễ cau mày.

“Tôi cản được cậu sao?” Lâm Vô Ngung suy nghĩ, trước khi Đinh Tễ mở miệng lại nói một câu, “Là lỗi của tôi.”

Đinh Tễ lập tức bật cười: “Sao cậu lại như thế nhỉ.”

“Tôi rất thích nhìn cậu cười,” Lâm Vô Ngung nói, “Ngay từ đầu đã cảm thấy cậu rất giỏi, sau đó phát hiện cậu cười rất đẹp, giống như…. giống như…. “

“Giống như con gà, được rồi, đừng nịnh nữa.” Đinh Tễ xua tay.

Lâm Vô Ngung vỗ một cái lên mông cậu.

Đinh Tễ lập tức quay đầu nhìn tòa nhà đằng sau.

“Cửa sổ nhà Lâm Trạm không hướng về bên này,” Lâm Vô Ngung đặt tay lên vai cậu, nhỏ giọng nói, “Nếu như anh ấy biết rồi… cậu không sao chứ?”

“Không sao,” Đinh Tễ lắc đầu, “Tuy rằng tôi cũng không tới mức hoàn toàn không để tâm, nhưng nếu như Lâm Trạm biết rồi, tôi không sợ hãi chút nào, bình thường anh ấy cũng lười nói chuyện, tôi cảm thấy anh ấy chính là kiểu người tôi tìm anh ấy kể chuyện rồi, anh ấy còn cảm thấy tôi nói cho anh ấy làm gì, anh ấy cũng không muốn biết.”

Lâm Vô Ngung bật cười.

“Hai người thực sự là không giống anh em chút nào,” Đinh Tễ nói, “Chia cho nhau một chút thì tốt.”

“Nói đi, cậu nhìn trúng anh ấy ở điểm nào?” Lâm Vô Ngung lập tức nói.

“… Đậu!” Đinh Tễ nhìn anh, “Khắp chốn giang hồ đều là bẫy rập đấy Lâm Vô Ngung ạ!”

Lâm Vô Ngung học dáng vẻ nhếch mày của Đinh Tễ: “Nói.”

“Quá mất mặt.” Đinh Tễ nói, “Chuyện này ấy, nói chuyện khác đều được.”

“Làm sao giờ,” Lâm Vô Ngung giành lấy dây thừng dắt Làm Thế Nào trong tay cậu, dẫn theo Làm Thế Nào chạy về phía trước, “Nhịn đi anh Gà.”

Làm Thế Nào vui vẻ chạy theo, vừa chạy vừa sủa.

Đinh Tễ rất không cam lòng chạy theo đằng sau mấy bước: “Nếu cậu nói sớm là dắt chó kiểu này, tôi sẽ mang xe thăng bằng ra… “

Quay trở lại trường học cũng đã hơn chín giờ, thời gian mà Điêu Chấn nói cho bọn họ là mười giờ, bây giờ quay lại ký túc xá, có thể thời gian sẽ hơi gấp, nhưng cũng không vấn đề gì.

Hai người bọn họ trực tiếp tới dãy nhà thiết bị.

Hơn chín giờ, bên ngoài vẫn còn không ít sinh viên đang đi dạo, lúc này cũng chính là lúc mấy người ăn khuya ra ngoài kiếm ăn.

“Hay là chúng ta đi… nhà ăn trước.” Lâm Vô Ngung nhìn thấy biển nhà ăn số năm ở phía xa.

“Hoạt động xong rồi đi,” Đinh Tễ nói, “Bây giờ hai chúng ta qua đó trước, cậu không sợ mấy người Điêu Chấn thiết lập bẫy cho chúng ta sao.”

“Nói thành viên mới đều đi, không thể vắng họp,” Tuy rằng mắt Lâm Vô Ngung nhìn về phía nhà ăn số năm, nhưng bàn chân vẫn đi cùng với Đinh Tễ về hướng phòng để dụng cụ, “Chỉ cần có thêm một người, người bị chỉnh sẽ không phải là hai người chúng ta.”

“Cậu tự tin vậy sao?” Đinh Tễ nói.

“Tôi chính là thần tiên nhỏ mà ông bà nội tự mình chứng nhận.” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Tễ cười đưa tay học theo động tác thói quen của bà nội, khẽ nắn nắn mặt anh: “Đúng thế, thần tiên nhỏ.”

Lúc này vẫn có không ít sinh viên ở bên ngoài, nhưng căn bản đều tập trung ở nhà ăn, siêu thị, dãy phòng học, thư viện, nhà thiết bị bình thường đều để đồ đạc, ban ngày không có người, buổi tối càng không có người.

Dãy nhà tối như mực không ánh đèn, không nhìn rõ đằng xa, ngay cả ở gần, một khối quái dị gì đó đang dựa vào bên đường, bị ánh đèn đường chiếu lên tạo thành một mảng sáng tối hỗn loạn, giống như đã được lau sơn dầu.

Đinh Tễ lấy điện thoại ra, bật đèn lên.

“Sáng thế này,” Lâm Vô Ngung lấy kính ra đeo, “Còn cần đèn hả?”

“Rất sáng?” Đinh Tễ nhìn anh.

“Sau khi đeo kính lên càng sáng,” Lâm Vô Ngung cười cười, khoác tay lên vai cậu ôm ôm, “Không sao, tôi biết có đôi khi cậu sẽ sợ tối.”

“Không phải sợ tối,” Đinh Tễ nhỏ giọng nói, “Chẳng qua vừa tối, sức tưởng tượng của tôi lại bùng nổ.”

“Tự mình dọa sợ mình, đúng không,” Lâm Vô Ngung cười nhìn cầu thang, “Đi chứ?”

“Đi.” Đinh Tễ lắc lư điện thoại.

Có lẽ là còn một lúc nữa mới tới thời gian hẹn trước, trong tòa nhà không một bóng người, khi đi lên trên Đinh Tễ dùng điện thoại chiếu vào tường, muốn nhìn xem có công tắc đèn hay không, kết quả là không có.

Cũng may nhà kho ở tầng hai, Đinh Tễ tìm được công tắc bật đèn ở hành lang tầng hai, nhưng mà là điều khiển bằng âm thanh, vỗ suốt một hồi mới xác định đèn bị hỏng rồi.

“Gian phòng ở tận cuối,” Lâm Vô Ngung chỉ cánh cửa phía cuối hành lang, “Phòng kia là kho phải không?”

“Ừ.” Đinh Tễ đi về phía đó, “Bình thường cậu xem không ít phim kinh dị nhỉ?”

“Cũng xem, nhưng mà xem phim khoa học viễn tưởng nhiều hơn.” Tay Lâm Vô Ngung vẫn ôm lấy vai cậu.”

“Căn phòng ở cuối cùng,” Đinh Tễ nói, “Phân nửa đều có quỷ.”

“…. Chuyện này không phải là tôi bắt đầu trước đâu nhé.” Lâm Vô Ngung có chút bất đắc dĩ,

“Cậu biết sao, sợ hãi có sức hấp dẫn thật sâu đối với rất nhiều người, cho dù là cậu nhắc nhở bản thân mình thế nào, cho dù cậu sợ hãi thế nào,” Đinh Tễ vừa đi vừa nói, “Đều không nhịn được suy nghĩ, hơn nữa càng nghĩ càng cụ thể… “

“Đủ rồi đấy,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi không nghĩ gì cả.”

“Bởi vì cậu không sợ, khi cậu cảm thấy sợ hãi cậu sẽ luôn tưởng tượng,” Đinh Tễ nói, “Rất nhiều thứ đều như vậy, ví dụ như đau khổ, chuyện càng đau khổ, sẽ càng khiến người ta suy nghĩ, càng ngày càng khó chịu, lo lắng, sợ hãi, những cảm xúc này đều có sự hấp dẫn… “

“Câm miệng.” Lâm Vô Ngung nói.

“Ồ.” Đinh Tễ không tiếp tục nói nữa.

Đi thẳng tới cánh cửa kho chứa, cũng không nhìn thấy người nào khác, hơn nữa nhìn kho có vẻ như không có ai thu dọn, trên khóa cửa còn treo mạng nhện.

“Có phải là đi sai chỗ rồi?” Đinh Tễ hỏi, “Cậu có muốn làm giống như trò trốn khỏi căn phòng không.”

“Cậu từng chơi hả?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Từng chơi một lần, cũng được,” Đinh Tễ nói, “Đi cùng với bạn học cấp ba của tôi, cái loại giải mật mã ấy, chẳng qua là phòng có hơi nhỏ.”

“Đây cũng có một gian phòng này.” Lâm Vô Ngung nói.

“Còn có thể bố trí một căn phòng chính thức để chỉnh người mới sao?” Đinh Tễ chậc một tiếng, “Giá thành có hơi cao nhỉ.”

Đinh Tễ vừa nói vừa cầm điện thoại, lại lắc lư cánh cửa một lần.

“Đang nhìn gì đấy?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Xuống trước đã.” Đinh Tễ nói, “Mười giờ lên sau.”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung đáp lời.

Đinh Tễ vừa xoay người vừa nói: “Căn phòng này chính là do bọn họ đã bố trí tỉ mỉ, còn khóa lại.”

“Cậu xác định kiểu nào?” Lâm Vô Ngung hỏi, “Cái khóa kia nhìn thì giống như đã ở đó rất lâu rồi, còn có cả mạng nhện.”

“Cho nên mới là sắp đặt,” Đinh Tễ quay đầu nhìn anh, “Học thần.”

“Biết rồi,” Lâm Vô Ngung nhận ra, “Dãy nhà này không phải không dùng tới, bình thường đều có người tới quét dọn, không thể có mạng nhện rõ ràng như vậy.”

“Hơn nữa cái đó là khóa mật mã ba vòng, dùng để khóa vali, nào có ai dùng thứ đó trên cửa.” Đinh Tễ nói.

“Lúc nãy nên kéo mạng nhện xuống xem là làm từ thứ gì,” Lâm Vô Ngung nói, ban nãy không chú ý tới khóa mật mã kia, chỉ biết nó là khóa màu đen, “Liệu có phải dùng đường trắng kéo sợi tạo nên không…”

“Chắc không đâu,” Đinh Tễ lập tức nói, “Cậu còn muốn nếm thử hả? Lỡ như là mạng nhện thật lấy ở đâu ra thì sao! Người như cậu sao có thể ham ăn tới nỗi nhìn thấy mạng nhện cũng muốn ăn chứ!”

Lâm Vô Ngung cười cười.

Xuống dưới tầng, đi lên trên đường, Đinh Tễ mới tắt đèn trên điện thoại đi: “Đi tới nhà ăn mua chút gì đi, đói như thế này rồi… vẫn còn mười lăm phút nữa.”

“Có thể đợi ở đây.” Lâm Vô Ngung nói, “Không đến nhà ăn nữa.”

“Bọn họ còn chưa sắp đặt xong đâu.” Đinh Tễ nói, “Người bình thường sẽ không đến trước một khoảng thời gian dài như vậy, còn nữa đến đây thấy cảnh tối lửa tắt đèn, nếu như không đợi được người khác cũng sẽ không lên trước… cửa bị khóa, còn không có gợi ý mở kiểu gì….”

“Được rồi,” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Đi dạo xung quanh đi.”

“Đi siêu thị mua hộp kem,” Đinh Tễ nói, “Siêu thị gần hơn một chút, đi nhà ăn xa quá, không muốn đi.”

“Được ha.” Lâm Vô Ngung nói.

Hai người bọn họ đi vòng vòng trong siêu thị, mua hai hộp kem, lại đi vòng quanh siêu thị nửa vòng, đi theo con đường khác, chậm rãi quay lại dưới dãy nhà để thiết bị.

Vẫn còn năm phút nữa mới tới mười giờ, dưới tầng vẫn không có một ai.

“Nếu như chúng ta không đi sai chỗ,” Lâm Vô Ngung nói, “Bây giờ có thể xác định gần chính xác, câu lạc bộ này…”

“Chỉ có hai người mới.” Đinh Tễ nói.

“Sao thảm vậy?” Lâm Vô Ngung nói, “Rõ ràng là hôm ấy ít nhất cũng phải có mười mấy giấy xin gia nhập mà.”

“Có lẽ là do bản thân điền rồi làm ra vẻ.” Đinh Tễ nói, “Lừa bịp sinh viên mới như chúng ta.”

Lâm Vô Ngung không nhịn được bật cười: “Câu lạc bộ quỷ gì vậy.”

Đang cười, điện thoại vang lên một tiếng.

Lâm Vô Ngung lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn mà Điêu Chấn gửi tới.

– Phòng thiết bị, cứu chị.

“Bắt đầu rồi sao?” Đinh Tễ ngó qua, “Không phải là ở kho hả?”

Cậu chưa kịp nói xong, tin nhắn lúc trước đã được thu hồi, sau đó Điêu Chấn Lại gửi tới một tin.

– Nhà kho, cứu chị.

Đinh Tễ vốn còn có chút căng thẳng, khi nhìn thấy tin nhắn này, không nhịn được cười sặc.

“Đi thôi, lên xem thử.” Lâm Vô Ngung cười nói.

“Ừ,” Đinh Tễ đi qua phía cầu thang, “Náo loạn thế này tôi cũng không sợ nữa rồi.”

Đèn ở tầng hai vẫn không sáng,  Lâm Vô Ngung ngẩng đầu lên nhìn, không biết là sắp đặt hay là đèn thực sự hỏng rồi.

Phán đoán của thần đồng nhỏ Đinh Tễ rất chuẩn, ban nãy quả nhiên vẫn chưa sắp xếp xong.

Bây giờ hai người bọn họ quay lại đây, trên cánh cửa đã có mấy tờ giấy nhớ màu vàng cỡ nhỏ nhất, mỗi tờ viết một chữ, tổng cộng là bốn chữ.

– Hoá băng thành nước.

“Có lẽ đây là gợi ý chìa khóa?” Lâm Vô Ngung nói.

“Ừ,” Đinh Tễ gật đầu, dùng điện thoại chiếu xung quanh, “Hoá băng thành nước… là ý trên mặt chữ hay là có ám thị gì?”

Lâm Vô Ngung cũng nhìn theo, xung quanh không có thứ gì nhìn qua giống đạo cụ, chỉ có một cái chổi đặt bên cạnh lan can.

Đinh Tễ ngó qua nhìn, không phát hiện gì.

“Chính là hoá băng thành nước,” Cậu quay đầu nhìn Lâm Vô Ngung, “Băng gì tan thành nước gì?”

“Tại sao lại không dùng một tờ giấy để viết?” Lâm Vô Ngung nhìn một hàng giấy nhớ, “Tại sao mỗi chữ lại chiếm hai tờ giấy nhớ?”

Hai người khoanh tay, nhìn chằm chằm tờ giấy nhớ trên cửa.

Hai giây sau hai người họ đồng thời vươn tay ra, Lâm Vô Ngung xé tờ giấy nhớ có hai chấm thủy của chữ băng xuống.

Đinh Tễ cười giơ ngón tay cái lên.

“Sau đó thì sao?” Lâm Vô Ngung nhìn tờ giấy nhớ, đằng sau không có gợi ý gì.

“Không biết, nếu như đoán đúng,” Đinh Tễ dùng điện thoại chiếu tới chỗ ban nãy dán tờ giấy nhớ, nhìn kỹ, “Có lẽ là sẽ có gợi ý mới…”

Sau đó đột nhiên truyền tới âm thanh rất nhỏ, Lâm Vô Ngung nghe ra đây là tiếng mở cửa.

Đang muốn xoay người lại, một thứ đồ màu trắng bay từ phía sau tới, đập lên lưng Đinh Tễ, sau đó rơi xuống mặt đất.

“A… ” Đinh Tễ gào lên, đầu đập vào cửa.

Lâm Vô Ngung không kịp túm lấy cậu.

“Đậu má!” Đinh Tễ ôm đầu quay lại, vẻ mặt khinh hoàng.

“Gợi ý, là gợi ý,” Lâm Vô Ngung đã xác định căn phòng bí mật này toàn bộ đều được kiểm soát thủ công, trong phòng thiết bị bên cạnh còn có người, cho nên cũng không thể làm động tác gì quá lớn, chỉ có thể kéo Đinh Tễ sang bên cạnh mình, xoa xoa trên lưng cậu, “Một cục giấy.”

“Đậu.” Đinh Tễ sửng sốt, nhặt giấy dưới đất lên, sau đó nhìn cửa sổ phòng thiết bị, qua một lát mới không nhịn được bật cười, “Quăng xong rồi còn chưa kịp đóng cửa.”

Lâm Vô Ngung nhìn một cái, quả nhiên, cửa sổ ban nãy còn đóng giờ đã mở ra.

“Được rồi, tôi xem gợi ý.” Đinh Tễ mở cục giấy ra.

Trên tờ giấy này rất nhiều chữ, cũng cao cấp hơn những chữ trên giấy nhớ nhiều, chữ trên giấy nhớ là viết tay, chữ còn xấu, chữ trên tờ giấy này là đánh máy in ra.

“A nói, tôi không bắt cóc Điêu Chấn,” Lâm Vô Ngung đọc chữ trên tờ giấy, “B nói A nói dối, C nói tôi đã bắt cóc Điêu Chấn… Điêu Chấn thảm thật….”

“Đừng có thêm chữ vào, ảnh hưởng tới suy nghĩ của tôi.” Đinh Tễ chậc một tiếng, “Có đọc được hay không.

“D nói C lừa người,” Lâm Vô Ngung vừa cười vừa đọc tiếp chữ trên giấy, “E nói, C và D đều không nói thật.”

“Được rồi,” Đinh Tễ nói, “Ai lừa người hay là mấy người lừa người? Cái này không suy ra cụ thể được ai nói dối.”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Có vài người nói dối.”

“Mấy người?” Đinh Tễ nhìn anh.

“Ba người.” Lâm Vô Ngung nói.

“Ba, ba vòng, chỉ có một con số.” Đinh Tễ nhìn khóa mật mã, “Bên trên khóa là 102, cộng vào chính là ba… không phải là đặt mật mã xong rồi quên đảo loạn chứ?”

Lâm Vô Ngung có chút buồn cười: “Không thể nào.”

Đinh Tễ ấn ấn mở khóa, khóa không mở ra: “Không phải.”

“111.” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Tễ đẩy ba số một, ấn xuống, khóa mở ra, cậu nhìn cái khóa: “Có phải hơi đơn giản quá?”

“Cũng chưa biết chừng là 201, còn có khả năng là 021 hay 012 gì đó… Lâm Vô Ngung nói.

“Nếu như không thể mở ra luôn,” Đinh Tễ quay đầu nhìn anh, “Vậy chứng tỏ 102 là gợi ý, cậu nói xem là gợi ý gì?”

“Gợi ý khi con số không giống nhau là sai.” Lâm Vô Ngung nói.

“Đúng ha.” Đinh Tễ nói.

“Đừng nói chuyện như ông già thế.” Lâm Vô Ngung búng lên trán cậu một cái, “Vào xem thử.”

“Liệu Điêu Chấn có ở bên trong không?” Đinh Tễ không đẩy cửa, “Vừa đẩy cửa ra lại nhào tới dọa chúng ta nhảy dựng? Tôi cảm thấy chị ấy làm được loại chuyện này.”

Lâm Vô Ngung cười kéo cậu về sau lưng mình, sau đó đẩy cánh cửa nhà kho ra.

Bên trong nhà kho chất đống không ít đồ đạc, bàn ghế và một số thùng đồ, những thứ không thường dùng thì ở trong góc, đều đã phủ một lớp bụi, có lẽ đây không phải là sắp đặt, giá thành sẽ rất cao.

Ở giữa có một cái bàn, nhìn qua thì có vẻ đã được lau sạch, trên mặt bàn không chất đống đồ đạc mà chỉ có một quyển vở.

Lâm Vô Ngung tìm được công tắc, nhưng không thể chiếu sáng trong căn phòng.

“Có lẽ là buổi tối không ai tới dãy phòng này, đèn hỏng cũng không ai sửa….” Đinh Tễ giơ điện thoại lên, đi qua cầm quyển vở giở ra, “Có chữ.”

“Viết gì?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Điểm quyết định không thể vượt qua,” Đinh Tễ nói, “Chữ này ai viết đây, xấu thật…”

“Điểm quyết định không thể vượt qua…. là gì?” Lâm Vô Ngung cũng lấy điện thoại của mình ra, mở đèn pin, chiếu xung quanh căn phòng.

“Trong căn phòng này cũng không lắp đặt cơ quan gì lớn cả,” Đinh Tễ nói, “Suy luận từ việc đơn giản nhất thôi, điểm quyết định không thể vượt qua, chính là không thể vượt qua, có chỗ nào không thể vượt qua không, còn điểm quyết định?”

“Cánh cửa quyết định?” Lâm Vô Ngung dừng chiếu đèn lại, trong nhà kho còn có một cánh cửa, ở bên trái bức tường cửa chính.

“Cửa đóng, cho nên điểm quyết định là không qua được, là ý này?” Đinh Tễ đi tới trước cửa nhìn, “Nếu nói như vậy… vẫn phải mở cái khóa này? Đây là trò mở khóa sao?”

Lâm Vô Ngung cười run cả tay: “Vậy tôi tìm gợi ý mở khóa…”

Đinh Tễ cầm điện thoại, tìm kiếm kỹ lưỡng trên bàn, nhặt được một sợi dây thép.

“Cái gì đấy?” Lâm Vô Ngung đang kiểm tra đống bàn bên cạnh, muốn tìm xem có giấy tờ linh tinh gì không.”

“Cái này đơn giản quá,” Đinh Tễ cầm sợi dây thép đi tới trước cánh cửa, “Cho nên căn phòng này chính là mắt xích chuyển giao sao?”

“Dây thép?” Lâm Vô Ngung quay người lại.

Anh còn chưa kịp đi tới bên cạnh Đinh Tễ, Đinh Tễ đã bẻ cong dây thép nhét vào trong ổ khóa, sau đó rắc một tiếng, khóa mở ra.

“Mở cửa.” Đinh Tễ lùi sang bên cạnh.

Tuy rằng cảm thấy không thể đơn giản như vậy, Lâm Vô Ngung vẫn đi qua đó, đẩy một cái, cửa mở về bên trong.

Cửa vừa mới mở rộng một thước, Đinh Tễ đã nhảy mạnh về phía sau mấy bước, gào rách họng: “Đậu!”

Ngay cả Lâm Vô Ngung cũng bị dọa sợ.

Không ngờ trong phòng lại có một người! Khi hai người họ còn chưa bình tĩnh lại, người bên trong đã giơ tay lên bắt đầu đóng cửa lại.

Lâm Vô Ngung vội vàng xông tới đẩy cửa ra.

Sau đó nhìn rõ người đứng bên trong là Điêu Chấn.

“Thế nào?” Lâm Vô Ngung giữ cửa, “Chị không cho cứu?”

“Ai cho hai đứa cạy khóa?” Điêu Chấn gắng sức đẩy cửa lại, “Ôi trời ơi, lần đầu tiên chị nhìn thấy có người lấy dây thép mở cửa! Nhanh như vậy…”

“Nhầm rồi?” Đinh Tễ đi qua đó.

“Câu lạc bộ suy luận!” Điêu Chấn tiếp tục đẩy cửa, “Chứ không phải câu lạc bộ móc túi! Khóa cửa lại!”

Lâm Vô Ngung thực sự không nhịn nổi, buông lỏng tay ra dựa vào bên cánh cửa cười chảy nước mắt, anh nhìn Đinh Tễ: “Cậu giỏi quá.”

Đinh Tễ cầm khóa vừa khóa lại vừa cười: “Tôi cũng cảm thấy vậy, tại sao tôi giỏi vậy nhỉ?”

“Mau lên! Cười nói liếc mắt đưa tình làm gì,” Điêu Chấn ở trong gào, “Bầu không khí này cũng bị hai đứa phá hỏng rồi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện