Sa đọa rồi.

Học xấu rồi.

Đinh Tễ nằm trên giường ôm lấy gối đầu, vùi nửa mặt vào trong gối, một con mắt liếc nhìn Lâm Vô Ngung ở bên cạnh.

Lâm Vô Ngung vừa đi lấy một que kẹo nhét vào trong miệng cậu, bây giờ cậu còn ngậm kẹo không nhúc nhích.

Cũng không phải cảm giác thân thể bị đào rỗng, không có sức lực gì gì đó, mà chính là xấu hổ, vô cùng xấu hổ, cái cảm giác xấu hổ như động ngón tay cũng cảm thấy xấu hổ.

Cậu không biết Lâm Vô Ngung có xấu hổ hay không, dù sao Lâm Vô Ngung cũng cầm kẹo que cho cậu, đắp chăn cẩn thận cho cậu sau đó dựa vào đầu giường, một bàn tay vuốt ve đầu cậu.

Giống như trấn an.

Dù sao cũng rất thoải mái, trấn an kiểu này vẫn có tác dụng.

Lâm Vô Ngung cầm điện thoại ở đầu giường, Đinh Tễ đang muốn nói vừa mới qua chuyện này mà còn nghịch điện thoại, anh đưa điện thoại tới trước mặt Đinh Tễ, tay ôm lấy mặt cậu, tay điện thoại lắc lư trước mặt cậu.

Di động mở khóa.

“Cậu nghịch điện thoại của tôi?” Đinh Tễ nói, “Cậu không có điện thoại hả?”

“Tôi chỉ xem xem thôi,” Lâm Vô Ngung lại khẽ sờ mặt cậu, “Cậu muốn tắm không?”

“Cậu tắm trước đi.” Đinh Tễ nói.

“Tôi đợi cậu ngủ rồi mới tắm.” Lâm Vô Ngung ấn điện thoại.

“Tại sao?” Đinh Tễ trở mình nằm nghiêng, sau khi nói mấy câu với Lâm Vô Ngung xong, cậu nhận thấy cảm giác xấu hổ nhanh chóng tan đi, dễ chịu hơn rất nhiều.

“Sợ cậu ở một mình lại suy nghĩ nhiều.” Lâm Vô Ngung nắn nắn tai cậu.

Đinh Tễ đang định nói, đột nhiên nghe thấy trong điện thoại mình truyền tới một số âm thanh.

… Ra cái thể thống gì!

“Cậu làm cái gì đấy?” Cậu chống tay nhìn lướt qua màn hình điện thoại, quả nhiên không phải cậu nghe nhầm, cậu nhìn Lâm Vô Ngung, “Rốt cuộc cậu có tật xấu gì vậy? Xong việc rồi cậu còn xem video?”

“Tôi xem xem có đúng không.” Lâm Vô Ngung nghiêm túc nói.

“… Lâm Vô Ngung?” Đinh Tễ nhìn anh, cảm giác như bản thân mình lúc này không thể tìm được từ ngữ nào thích hợp để hình dung người này.

“Sao nào?” Lâm Vô Ngung quăng điện thoại sang một bên, lắc vài cái như con sâu, trườn xuống nằm ngang hàng với cậu, khẽ hôn lên mặt cậu, “Đã ổn lại chưa?”

Đinh Tễ vẫn nhìn anh.

“Đặt sự chú ý trên ‘cmn Lâm Vô Ngung, cậu là cái đồ thần kinh’, có phải lập tức thoải mái không?” Lâm Vô Ngung cười hỏi.

Đinh Tễ ngây ngốc hồi lâu, cuối cùng phun ra một từ: “Đệt!”

Khi cậu đi tắm, Lâm Vô Ngung không đi theo, nhưng mà vẫn luôn đi lại ở phòng khách, một lát lại mở tủ lạnh tìm đồ ăn, một lát lại mở ti vi xem tin tức.

Còn hát hò.

“Hôm nay thật may mắn, bà đây mời ăn Gà…”

Đinh Tễ chống lên tường, nước nóng hầm hập xối qua cơ thể, cảm giác nào đó vẫn chưa hoàn toàn tan đi lại dần dần sống lại, sau đó lại dần dần bình phục.

Cuối cùng cậu thở dài một hơi, ngửa đầu xối nước.

Sau đó cậu xoay người lại, vươn tay lau lau cái gương phía sau, lau sạch bọt nước, nhìn bản thân mình trong gương.

Cũng không biết muốn nhìn gì.

Có lẽ là nhìn dáng vẻ hiện tại của bản thân.

Trước đây thế nào, bây giờ thế nào.

Sau đó thế nào.

Cậu rất ít khi quái đản thế này.

Cho nên sau khi quái đản, cậu lại đặt sự chú ý lên chỗ khác, nhìn thấy những dấu vết trên người mình.

“Đinh Tễ?” Lâm Vô Ngung ở bên ngoài gõ cửa.

“Cái gì?” Đinh Tễ xoay người, nhìn cánh cửa.

“Đây là lần đầu tôi gõ cửa,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu đã tắm nửa tiếng rồi, tôi xem có phải cậu bị thiếu oxi nên ngất không.”

“Không, tắm xong rồi.” Đinh Tễ khóa vòi nước, có hơi giật mình, cậu đã vào đây nửa tiếng rồi sao? Tại sao lại không hề nhận ra nhỉ, cũng chỉ tắm rửa như bình thường thôi, bình thường cũng chỉ mười phút.

Đứng trước gương bị cơ thể của bản thân mê hoặc mất hai mươi phút?

Cậu lấy khăn mặt lau tóc đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy đồng hồ treo tường ở phòng khách, cậu ngây ngẩn cả người.

“Cuối cùng cũng tắm xong rồi?” Lâm Vô Ngung đứng từ sô pha dậy.

“Cmn Lâm Vô Ngung, một ngày cậu không hãm hại tôi cậu không thoải mái hả?” Đinh Tễ nhìn anh.

“Sao nào?” Lâm Vô Ngung dang cánh tay đi tới trước mặt cậu, ôm lấy cậu.

“Đây mà là nửa tiếng hả!” Đinh Tễ chỉ vào đồng hồ, “Tôi vào tổng cộng chưa tới mười lăm phút!”

“Vậy sao?” Lâm Vô Ngung vẻ mặt ngạc nhiên y như thật, quay đầu nhìn đồng hồ, “Hả, chắc là do tôi một phút không gặp như cách nửa khắc, một giây không gặp ngỡ như đã quá một phút?”

Đinh Tễ lại thở dài, gắng gượng mấy giây, cuối cùng cũng phì cười: “Đệt.”

“Muốn ăn khuya không?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Quá nửa đêm rồi, tôi không ăn.” Đinh Tễ nói, “Cậu tự ăn đi.”

“Ăn chút gì đi,” Lâm Vô Ngung nói, “Dù sao cũng tốn sức mà… tôi gọi hai phần rồi.”

“Cậu ăn cả hai phần đi,” Đinh Tễ nhìn anh, “Dù sao cậu cũng tiêu tốn thể lực hơn?”

Lâm Vô Ngung không nói gì, qua một lát mới bật cười: “Cậu không phục ở đâu hả?”

“Không.” Đinh Tễ cũng cười, “Đừng bàn chuyện này nữa, sao da mặt cậu lại dày như thế…”

Lâm Vô Ngung không nói gì nữa, nhìn Đinh Tễ vừa lau tóc vừa đi tới bên cửa sổ, anh cũng đi theo qua đó, ôm lấy Đinh Tễ từ đằng sau, cùng nhau nhìn ra bên ngoài.

“Tại sao cậu lại dính người thế?” Đinh Tễ dựa vào phía sau.

“Xử nam đều như vậy.” Lâm Vô Ngung nói.

Vừa nói ra lời này, hai người bọn họ cũng không kìm nén nữa, lại trêu chọc vui vẻ một lúc.

“Haiz,” Lâm Vô Ngung cúi đầu dùng mặt cọ cọ lên cổ Đinh Tễ, “Tôi cũng không biết tại sao, theo lý mà nói bây giờ tâm tình cậu tốt rồi, tôi cũng nên đi tắm.”

“Đi đi.” Đinh Tễ nói.

“Không nỡ,” Lâm Vô Ngung suy nghĩ, “Hay là cậu đứng ở cửa nhìn tôi tắm nhé?”

Đinh Tễ nghiêng đầu qua, im lặng một lúc lâu sau mới cười ra tiếng: “Lâm Vô Ngung, người cầm súng ra trận là cậu, người nghỉ một lát rồi còn muốn hái nấm cũng là cậu, tại sao cậu còn dẹo như vậy?”

“Đứng ở cửa,” Giọng Lâm Vô Ngung lạnh lùng, “Nhìn tôi tắm.”

Đinh Tễ sững sờ.

“Như vậy?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Đậu,” Đinh Tễ cười run cả người, “Được được được, cậu tắm, tôi nhìn.”

Lâm Vô Ngung không có sở thích để người khác nhìn mình tắm rửa, nhưng anh vẫn kiên trì mở cửa, vừa nói chuyện với Đinh Tễ vừa tắm.

Hôm qua, khi Đinh Tễ đưa ra yêu cầu anh vẫn không chắc chắn, tuy rằng xúc động chiến thắng lý trí… là chuyện đương nhiên, tuy rằng lý trí đã bại trận, nhưng bây giờ anh vẫn không yên tâm.

Luôn sợ khi Đinh Tễ ổn định lại, tâm lý sẽ không thoải mái, chuyện này không cùng cấp bậc với chuyện hôn một cái rồi hái nấm.

Anh không muốn để Đinh Tễ một mình một giây nào.

Nếu như Đinh Tễ có gì không thích ứng, anh sẽ đánh lạc sang lối khác, có lẽ có thể làm cậu ổn hơn.

“Điện thoại của cậu kêu kìa.” Đinh Tễ nói.

“Cậu nghe đi, có lẽ là đồ ăn gọi bên ngoài tới rồi.” Lâm Vô Ngung nói, “Bảo người ta để vào thang máy đưa lên.”

“Tôi xuống lấy cũng được.” Đinh Tễ đi qua cầm điện thoại.

“Cậu đi được sao?” Lâm Vô Ngung hỏi, “Có không thoải mái không….”

“Cậu câm miệng.” Đinh Tễ đứng ở bên ngoài cửa phòng tắm chỉ chỉ anh, “Cậu tắm đi.”

Đồ ăn gọi bên ngoài cuối cùng vẫn để anh trai shipper đặt vào thang máy đưa lên, khi Đinh Tễ đi về phía thang máy còn cố ý cảm nhận, cũng không có gì… đặc biệt không thoải mái.

Vẫn có thể đi đường!

Có gì mà không thể đi đường!

Cút!

Cậu xách một túi to vào trong phòng, dẹp đồ trên bàn sang một bên, lấy đồ ăn Lâm Vô Ngung gọi từ trong túi ra.

… Ai không biết còn tưởng rằng người kia vừa mới đi công trường vác bê tông về.

“Đây là hai phần?” Đinh Tễ hỏi.

“Hamburger mua ba tặng hai,” Lâm Vô Ngung đi ra khỏi phòng tắm, cởi trần, trên người vẫn còn bọt nước, đi thẳng tới bên bàn cầm một cái hamburger lên gặm, “Cánh gà cũng vậy, mua ba tặng một, đồ uống mua hai tặng một, thịt gà là mua năm miễn phí một… đây là cửa hàng mới, có hoạt động ưu đãi.”

“Cậu mua tất cả những đồ có ưu đãi?” Đinh Tễ nhìn anh.

“Ừ.” Lâm Vô Ngung cười cười, “Có lẽ tôi ăn không hết, còn thừa lại mai ăn sáng đi, lò vi sóng kia có chức năng hâm nóng mà, hâm một chút là được.”

Đinh Tễ lại vạch túi ra nhìn vào bên trong, trừ những thứ mà anh nói, vẫn còn thứ khác nữa, mấy thứ bánh ngọt thủ công linh tinh.

Lâm Vô Ngung quả thật mua theo lượng ăn của hai người.

Đinh Tễ do dự một lát, lấy thịt gà cuộn ra, vừa mở gói vừa ngồi xuống bên cạnh Lâm Vô Ngung.

“Quá nửa đêm rồi không ăn nữa mà?” Lâm Vô Ngung đưa tay ôm lấy cậu.

“Mua cũng mua rồi.” Đinh Tễ cắn một miếng, “Ngửi thấy lại hơi thèm.”

“Có phải vì tôi mua rồi, không ăn lại cảm thấy có lỗi với ý tốt của tôi?” Lâm Vô Ngung nói.

“Không phải.” Đinh Tễ nói.

“Cậu không cần phải cảm thấy có lỗi.” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu không ăn thì tôi ăn, cậu không ăn hết tôi cũng ăn…”

“Dù sao cậu chính là heo mà.” Đinh Tễ nói.

Lâm Vô Ngung bật cười: “Vậy tối hôm nay cậu bị một con heo đẹp trai đâm rồi.”

Đinh Tễ không nhịn nổi muốn cười, vội vàng nuốt nhanh thịt gà cuộn trong miệng xuống.

Ăn xong, hai người bọn họ lại rúc lên sô pha xem phim, Đinh Tễ thực sự đã rất buồn ngủ, nhưng Lâm Vô Ngung nói không thể ngủ ngay, phải tiêu thực.

Rúc ở sô pha xem ti vi thì tiêu thực cái quái gì, Đinh Tễ khó hiểu, nhưng vẫn ngồi cùng anh chăm chú xem tiết mục một cậu bạn tốt nghiệp đại học về nhà nuôi gà làm giàu.

“Cảm giác giống như tôi.” Lâm Vô Ngung nói.

“…. Điều khiển máy bay đuổi gà hả,” Đinh Tễ nói, “Không phải là không được, cậu xem người này nuôi thả tự do, có thể trèo cây, muốn xem tình huống của gà, có thể lấy máy bay không người lái qua đó xem xét, còn có thể dùng máy bay không người lái để cho ăn, rồi lại quay video vạn gà lao nhanh…”

“Đi ngủ.” Lâm Vô Ngung tắt ti vi đi, cười cười đứng dậy duỗi hông.

“Đổi ga giường đi,” Đinh Tễ nói, “Cậu.”

“Tôi thì tôi.” Lâm Vô Ngung đi vào phòng, mấy phút sau đổi xong ga giường, quăng ga giường gỡ ra vào trong máy giặt, “Bây giờ giặt, ngày mai phơi? Sau đó gọi Lâm Trạm tới thu hộ?”

“Cậu thôi đi!” Đinh Tễ gào lên, “Về một chuyến chỉ vì giặt ga giường, cậu còn không biết ngại bảo anh cậu tới thu?”

“Vậy lần sau về rồi thu,” Lâm Vô Ngung ấn nút máy giặt, “Dù sao cũng chẳng mấy ngày, sau đó lại thay, lại giặt, lần sau nữa lại tới thu, sau đó lại thay, lại giặt…”

Đinh Tễ đi vào phòng ngủ.

Khi Lâm Vô Ngung đi vào cậu đã quấn chăn ngủ ngon rồi.

“Chạy cái gì?” Lâm Vô Ngung kéo chăn ra chui vào trong, ôm lấy cậu.

“Cậu nói xong kế hoạch mất mặt của mình rồi?” Đinh Tễ nói.

“Nói xong rồi.” Lâm Vô Ngung cười cười.

“Vậy ngủ đi.” Đinh Tễ nói.

Lâm Vô Ngung khẽ chọc chọc lên vai cậu: “Vết đỏ này làm thế nào có đây? Không phải là tôi gặm đấy chứ….”

“Cậu nhìn lại xem,” Đinh Tễ nói, “Nó có giống như vết ngón tay không.”

“… Tôi dùng sức lớn vậy sao?” Lâm Vô Ngung nói.

“Nếu không thì sao? Tôi tự làm hả,” Đinh Tễ chậc một tiếng, “Trên người vẫn còn chỗ khác có nữa, có muốn xem không?”

“Được.” Lâm Vô Ngung chui vào trong chăn.

“Haiz!” Đinh Tễ đập anh một cái, “Đi ra!”

Lâm Vô Ngung hôn một cái lên bụng cậu rồi lại trườn xuống dưới: “Được rồi, ngủ đi.”

“Sáng mai mấy giờ dậy?” Đinh Tễ trở mình, nghiêng đầu nhìn anh, “Có muốn chạy sáng không? Tối nay không về, nếu như bọn họ hỏi thì phải nói thế nào? Chắc chắn Lý Hương Hương đã đoán được chúng ta đi đâu rồi… có hơi lúng túng…”

“Sinh nhật anh tôi chúng ta đón sinh nhật với anh ấy, uống rượu xuyên đêm,” Lâm Vô Ngung che kín miệng cậu, “Sáng mai không chạy sớm, đổi thành buổi chiều, chỉ có chút chuyện này thôi không cần phải suy nghĩ, ngủ đi.”

Đinh Tễ nhắm mắt lại.

Buổi sáng có tiết một, tuy rằng buốn ngủ muốn chết, Đinh Tễ vẫn bị Lâm Vô Ngung tuyệt tình kéo từ trên giường xuống.

“Tôi còn tưởng không phải chạy buổi sáng thì còn có thể ngủ thêm một lát.” Cậu ngồi bên giường, đầu tóc rối loạn, có chút buồn bực.

“Không tính thời gian quay lại trường hả,” Lâm Vô Ngung cầm áo quần qua cho cậu, quăng lên đầu cậu, lại túm cánh tay cậu nhét vào trong tay áo, “Nhanh lên, tự mặc đi, có cái cánh gà cũng không nhét được.”

“Cút.” Đinh Tễ kéo quần áo, đứng dậy, ngáp một cái.

Đánh răng rửa mặt xong ra ngoài, nhìn thấy Lâm Vô Ngung đang phơi ga giường, cậu đột nhiên có cảm giác thân mật không nói nên lời, là cái cảm giác vô cùng, vô cùng thích, vô vùng, vô cùng muốn cọ cọ.

Cậu đi qua ôm lấy Lâm Vô Ngung, kéo cổ áo anh xuống, cắn một cái lên vai anh.

“Ngon không?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Dai lắm.” Đinh Tễ đưa tay tới trước mặt anh, giơ ngón cái lên.

Quay lại trường học, không còn thời gian về ký túc nữa, hai người bọn họ đi thẳng tới phòng học.

Mấy người ký túc xá ngồi hai hàng, để hai chỗ trống cho bọn họ.

Sau khi bọn họ ngồi xuống, mấy người quay đầu lại nhìn.

“Tối qua hai người đi đâu vậy?” Lữ Nhạc nói, “Tôi có gửi tin nhắn hỏi, Lý Thụy Thần còn không cho.”

“Sinh nhật anh tôi,” Lâm Vô Ngung cười cười, “Gọi bọn tôi đi hát, muộn quá nên không về.”

“Sướng thật,” Hùng Đại nói, “Tôi cũng muốn đi hát, nhưng mà không có thời gian.”

“Chúng ta có thể góp tiền mua một bộ, ở trong ký túc…. ” Lữ Nhạc còn chưa nói xong đã bị Lý Thụy Thần ngắt lời.

“Ở ký túc xá bị phòng bên cạnh đập cho.” Lý Thụy Thần nói.

Mấy người đều bật cười, Hà Gia Bảo vỗ vỗ Hùng Đại: “Lúc trước cậu nên đăng ký báo danh câu lạc bộ ca hát, tôi thấy có mấy người liền, hình như trong khoa chúng ta còn có ban nhạc?”

“Nói đùa, tôi có thể tới ban nhạc sao, tôi đi làm gì,” Hùng Đại nói, “Khi bọn họ biểu diễn tôi đứng bên ngoài giúp người ta đóng dấu à?”

Mấy người nằm bò ra bàn cười.

Cả đám người ký túc xá không một ai có nghi ngờ đối với việc lần này bọn họ không về ký túc, dù sao anh ruột ở chỗ này, đi về một chuyến cũng là bình thường, mang theo bạn tốt về nhà ăn bữa cơm cũng có thể cố coi như bình thường.

Kỳ thực chuyện có giặt ga giường hay không đối với Lâm Vô Ngung mà nói không phải là quan trọng nhất, cảm xúc của Đinh Tễ mới là nội dung mà anh quan tâm nhất.

Có lẽ là vì quá quan tâm.

Cho tới khi hai người lại quay lại giặt ga giường lần thứ hai, Đinh Tễ nhìn không có vẻ gì bất thường, anh mới chậm rãi yên tâm, bắt đầu suy nghĩ quà tặng sinh nhật Đinh Tễ.

Khẳng định hai người không thể tổ chức sinh nhật riêng, sinh nhật mấy người ở ký túc đều công khai, Lữ Nhạc giống như một ủy viên xứng đáng với chức vụ, cậu ta ghi số điện thoại của mỗi người vào trong điện thoại, báo trước một tuần là đón sinh nhật cùng Đinh Tễ.

Cho nên chắc chắn lần này sẽ đón sinh nhật tập thể, chỉ có thể chuẩn bị món quà mà Đinh Tễ có thể thích.

Nhưng nói thực, Đinh Tễ thích gì, Lâm Vô Ngung cũng không nói rõ được.

Nếu ngược lại, ít nhất Đinh Tễ biết anh thích ăn, có thể tặng anh một con heo.

Anh không thể nặn một con gà nữa tặng cho Đinh Tễ, còn nữa tay nghề của anh thực sự không xứng với danh hiệu học thần.

“Sinh nhật cậu muốn được tặng gì?” Lúc chạy bộ Lâm Vô Ngung hỏi thẳng Đinh Tễ, “Tôi nghĩ rất lâu, thực sự không biết cậu thích gì.”

“Bản thân tôi cũng không biết,” Đinh Tễ nói, “Cậu đưa tôi bao lì xì là được.”

“Tôi lì xì cho cậu giấy giảm nợ nhé, cậu còn nợ tôi không ít đâu.” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Tễ bật cười: “Vậy đừng tặng tôi gì nữa, tôi thực sự không biết mình muốn gì, cậu biết bây giờ tôi có cảm giác gì không?”

“Cảm giác gì?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Hằng ngày tôi,” Đinh Tễ vung cánh tay, “Nhìn thấy cậu là vui vẻ, không nhìn thấy cậu lại rầu rĩ, cậu hỏi tôi muốn quà gì, có cậu là được.”

“Chạy tới tận cùng đi vào rừng cây nhỏ.” Lâm Vô Ngung nói.

“Hả?” Đinh Tễ sửng sốt, “Làm gì?”

“Tôi muốn hôn cậu.” Lâm Vô Ngung bước chậm lại, rồi vèo một cái xông về phía trước.

Đinh Tễ không có mong muốn gì, Lâm Vô Ngung chỉ có thể tiếp tục tự suy nghĩ.

Anh lớn thế này rồi, còn chưa từng tốn tâm tư suy nghĩ như vậy, cũng không ngờ bản thân mình lại vì sinh nhật của một người mà không nghe giảng vào tai.

Cuối cùng ông trời cũng thấy anh đáng thương, ba ngày trước sinh nhật Đinh Tễ, rốt cuộc anh đã tìm được linh cảm.

Hoạt động của câu lạc bộ máy bay không người lái, Đinh Tễ cùng các thành viên khác vừa xem video vừa nghe Lương Viễn giảng giải, Lâm Vô Ngung giúp Dư Hạo Đông in tài liệu ở trong trường.

Có một bản in vô cùng nhỏ, là những điểm cần chú ý chuẩn bị dán lên điều khiển cho thành viên mới xem.

“Đây là bản in thu nhỏ ạ?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Ừ.” Dư Hạo Đông nhìn anh, “Chưa từng nhìn thấy hả? Trước đây gian lận đều dùng thứ này.”

“… Em chưa từng gian lận.” Lâm Vô Ngung nói.

“Bạn học của em cũng chưa từng làm sao?” Dư Hạo Đông hỏi.

“Em không chú ý tới người khác mấy.” Lâm Vô Ngung gật đầu.

“Được đấy,” Dư Hạo Đông gật đầu, “Đây chính là thủ phạm.”

“Bản thu nhỏ nhất có thể thu nhỏ bao nhiêu?”

“Nhỏ thế này.” Dư Hạo Đông dùng ngón trỏ và ngón cái vòng lại.

“Em biết rồi,” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Cảm ơn.”

“Em định làm gì?” Dư Hạo Đông hỏi.

“Viết nhật ký.” Lâm Vô Ngung nói.

“Viết cho muỗi xem hả?” Dư Hạo Đông bật cười.

Cho Gà xem.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện