Editor: Bé Muỗi
Đại thiếu gia Từ gia Từ Vĩnh An khuôn mặt ngăm đen, cao lớn cường tráng, lại không hay cười. Tam thiếu gia Từ Vĩnh Ninh thắt lưng thẳng tắp, da dẻ trắng trẻo hơn đại ca, tính tình hiền hoà thích nói giỡn. Thất thiếu gia dáng người giống tam ca, tính tình lại lạnh lùng giống đại ca.
Hai vị tướng quân còn mặc áo giáp trên người, quỳ xuống dập đầu với tổ phụ mẫu, rồi đứng lên đáp lời. Lão thái quân lôi kéo hai tôn tử đánh giá cao thấp, xem thế nào cũng không đủ.
“Lão Thất, đệ lại cao thêm nữa rồi, cao bằng Tam ca luôn.” Từ lão tam đấm Từ Vĩnh Hàn một quyền.
Từ Vĩnh Hàn cười lớn, dõng dạc nói:“Đệ có phải còn nhỏ đâu, sang năm đệ sẽ cao hơn huynh.”
Lão thái quân ở một bên bị đậu ngửa tới ngửa lui:“Ngươi đừng muốn cao quá, cao thêm chút nữa thì thật dọa người, sẽ khó cưới vợ đấy.”
Từ lão đại chất phác lại thêm vào một câu: “Thất đệ, trước khi về, cha dặn ta, phải quản giáo đệ, không cho đệ náo loạn, để tổ mẫu định thân cho đệ, sớm ngày thành hôn.”
Từ Vĩnh Hàn đi ba năm không về nhà, nay trở thành nam nhân ế vợ lớn tuổi làm cả nhà lo lắng, tính tình hắn lại quật cường, không chịu nghe lời.
“Phụ thân” Tiếng bé trai bi bô truyền đến ngoài cửa, Từ lão tam không cần quay đầu cũng biết là con trai Hổ Tử của hắn. Hắn đáp lời, chân bước nhanh đến cửa, ôm lấy con trai, dùng bộ râu ngắn ngủn chà xát khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Ha ha ha, phụ thân chọc con.” Hổ Tử vừa cười sặc sục vừa vươn tay về phía tam phu nhân. Lão Tam sao có thể buông tha cho bé, hai tay ôm chặt bé hất lên cao,“Ahhh…” Hổ Tử vui vẻ hô to, thân mình bay lên, cánh tay nhỏ bé quơ quào, lúc rơi xuống thì được Lão Tam đón lấy.
Tam phu nhân nhìn hai phụ tử cười đùa, cũng cười vui vẻ.
Lão Thất ở một bên trêu ghẹo nói:“Tam tẩu, hôm nay sao tỷ rụt rè vậy, thấy Tam ca trở về, miệng cứ như bị dính lại.”
Vốn là biểu tỷ, từ nhỏ chơi đùa với nhau, nay lại là quan hệ tẩu tử tiểu thúc, nói đùa như thế cũng không được xem là không đúng mực.
Tam phu nhân ngượng ngùng đỏ mặt, kéo tay áo lão thái quân làm nũng nói:“Tổ mẫu, người xem Lão Thất, phải nhanh tìm một cô dâu về quản lý hắn.”
Lão thái quân cười vỗ vỗ tay nàng:“Được được, chúng ta lập tức tìm cho hắn một người phụ nữ hung dữ, về hành hạ thằng nhóc này.”
Tam phu nhân cười khanh khách:“Tổ mẫu, con thấy Lão Thất hình như lại thích tiểu cô nương nhu nhược, để hắn có thể quản gia, gặp ai chướng mắt liền đánh người ta.”
Này rõ ràng chê cười chuyện hắn đánh Dương Duệ, Từ lão thất liếc mắt nhìn nàng, không biết cãi lại như thế nào, bước đi qua nói chuyện cùng đại ca.
Từ Mộng nghe nói Đại ca, Tam ca đã trở lại, vội vàng đến gặp hai ca ca.
“Mộng Mộng, Tam ca đem quà về cho muội nè, người tới, ôm con chó vào đây.” Lão Tam lớn tiếng kêu người trong viện, lập tức có tùy tùng bế một đôi chó con, một con trắng phao, một con xen lẫn trắng đen tiến vào. Tiểu Bạch cẩu lông toàn thân trắng như tuyết, lại thật dài, ánh mắt lấp lanh, mập mạp rất đáng yêu. Từ Mộng vui mừng ôm lấy hai con chó nhỏ, nhìn trái nhìn phải, con chó vóc dáng lớn một chút nên lá gan cũng lớn hơn, vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm trên mặt Từ Mộng.
“Ha ha ha…” Cô gái cười khanh khách như tiếng chuông bạc, khuôn mặt trở nên vui tươi hơn.
“Phụ thân, con cũng muốn chó con.” Hổ Tử đưa hai tay lên xin xỏ.
“Có của con, xem này, nhìn con chó trắng đen này đi, đây là loại chó Mông Cổ Mục Dương, hiện tại vóc dáng còn bé, nhưng khi lớn lên rất lợi hại. Một đôi chó kia của bác ngươi là Tây Dương khuyển, gọi là Tát...... Tát cái gì đó gia.”
Đại phu nhân cũng nhận được tin đại gia đã về đến nhà. Bất luận Chân thị không muốn thế nào, cũng không thể không đến thượng phòng đón tiếp trượng phu của mình.
Đại phu nhân chậm rãi vào nhà, từ từ bước đến bên cạnh Từ lão đại, đôi mắt buông xuống, đôi môi nhếch, hai tay bất an nắm thành quyền trắng bệch, quỳ gối hành lễ, cúi đầu gọi một tiếng: “Phu quân.”
Trong phòng không khí vui sướng tựa hồ lập tức đọng lại, Từ lão thất sắc mặt trở nên nghiêm túc, đi đến ghế đối diện ngồi xuống uống trà, nhường chỗ của hắn cho đại tẩu.
Lão đại Từ Vĩnh An cúi đầu nhìn thê tử đang khẩn trương, muốn hé miệng nói chuyện, lại không biết nói cái gì cho phải. Nửa năm không gặp, hắn rất muốn gặp nàng, nhưng hắn biết, thê tử chưa hẳn muốn gặp hắn.
Quốc công gia lên tiếng:“Các ngươi đi đường mệt nhọc, trở về phòng của mình tắm rửa thay quần áo, chút nữa lại đây cùng nhau ăn cơm chiều đi.”
Lão Tam nhìn thê tử nhướng nhướng mày, ý bảo nàng đi mau, lại yêu thương sờ đầu Hổ Tử:“Hổ Tử, con ở lại chơi với bác đi, chút nữa phụ thân sẽ trở lại.” Vợ chồng muốn làm chính sự, tự nhiên không thể mang theo con trai.
Tam phu nhân da mặt mặc dù dày, nhưng cũng chịu không nổi hắn thản nhiên ám chỉ, đỏ mặt bước nhanh như chạy trốn đi ra ngoài. Từ lão tam vội vàng chạy theo.
Từ lão đại nhìn thê tử từ khi vào cửa cũng không thèm nhìn hắn một lần, không hờn giận nói:“Đi thôi.”
“Dạ” Chân thị cúi đầu lên tiếng, yên lặng thở dài, cắn môi cúi đầu đi theo hắn ra cửa.
Trong phòng lại khôi phục im lặng, chỉ còn thanh âm của hai hài tử và con chó nhỏ, lão thái quân nhớ lại câu nói vừa nãy của cháu dâu, hỏi Từ lão thất:“Lão Thất, vừa rồi tam tẩu con nói con thích người như thế nào?”
Từ lão thất khôi phục vẻ lạnh lùng, trầm mặc một hồi đứng dậy nói:“Tổ mẫu đừng lo lắng cho con, con đi dạo ở vườn hoa sau viện đây.”
Nhìn thần sắc vừa rồi của đại tẩu cùng tam tẩu, trong lòng hắn cũng có xúc động. Bản thân hắn cũng là võ tướng, tương lai cũng sẽ có lúc trở về nhà sau khi xuất chinh. Thê tử sẽ có vẻ mặt gì đối đãi hắn đây? Ven đường trồng đầy tùng bách, lá rụng bụi cây đều biến ảo thành khuôn mặt xinh đẹp kia, nàng từng mỉm cười ngọt ngào, hơi vài phần bướng bỉnh đắc ý, nói ta biết ngươi dị ứng với tiêu, sau này ta sẽ cẩn thận, không cho tiêu vào món ăn nữa.
Nàng nói sau này, nàng cũng biết “sau này” không chỉ bao gồm những ngày dưỡng thương ở Nhiễm gia, còn có cuộc sống nửa đời sau. Nâng tay lên nhìn mấy nốt đỏ vừa phai đi, tay không khó chịu, lại khó chịu trong lòng.
Đó là lần đầu tiên thấy nàng cười đến vui vẻ như vậy, có lẽ g không phải vì chính hắn, mà vì tìm được nguyên nhân bệnh nên có cảm giác thành tựu. Thời điểm khác đều khách khí mà xa cách, còn mang theo vài phần sợ hãi, vẻ mặt không khác biệt lắm với đại tẩu.
Nghĩ đến đại tẩu, trong lòng lại phiền não, không còn tâm tình đi dạo hoa viên nữa, giương mắt nhìn xem, nơi này cách Thính Đào Uyển nơi đại ca ở không xa. Tiểu biệt thắng tân hôn, vợ chồng nửa năm không gặp, hẳn là có rất nhiều lời muốn nói. Từ lão thất động tâm tư, liền đi đến một góc yên lặng, lưu loát trèo tường đi vào, tìm vị trí tốt ẩn nấp.
Trong phòng yên tĩnh, không hề có động tĩnh.
Từ lão thất buồn bực, cũng không thể vừa vào phòng đã ngủ?
Có tiếng nước nho nhỏ truyền đến, võ công càng cao thính giác càng nhạy, nếu đổi thành người thường, khả năng căn bản là không nghe được thanh âm này.
“Gia, trên người ngài lại thêm một vết sẹo mới.” Giọng nữ kiều mỵ, tuyệt đối không phải thanh âm của đại tẩu, hình như là một trong hai thiếp thất thông phòng của đại ca.
“Tiểu Dao, sao các ngươi đến đây? Phu nhân đâu?” Đây là thanh âm của Từ lão đại.
Một giọng nữ khác nói:“Phu nhân bảo thiếp cùng Tương Cầm tới hầu hạ gia tắm rửa.”
Tương Cầm, Dao Cầm là nha hoàn hồi môn của Chân thị, Từ Vĩnh An vốn không muốn chạm vào hai người này, một người trèo lên giường hắn khi hắn say rượu, hắn tưởng Chân thị bỗng nhiên trở nên ôn nhu, ân ái cả một đêm, sáng ra phát hiện là Tương Cầm, chỉ đành phải thu. Một người khác là sau khi hắn cãi nhau cùng Chân thị, đập vỡ vô số đồ đạc, ngập tràn tức giận không chỗ phát tiết, Chân thị đem Dao Cầm giao cho hắn. Hắn vì giận nàng, liền sủng ái Dao Cầm vài ngày, nhưng Chân thị vẫn bất vi sở động.
Chân thị rất đau lòng hai nha hoàn hồi môn này, đều nâng các nàng lên thành thiếp thất, tạo cơ hội làm cho các nàng hầu hạ đại ca, cũng không đau lòng hắn, mặc kệ người hắn chân chính muốn là ai.
Tiếng nước vang lên, Từ Vĩnh An đứng lên, âm thanh lạnh lùng nói:“Các ngươi đều về phòng đi.”
“Dạ” Hai thiếp thất thấy sắc mặt hắn không tốt, không dám không tuân theo, vội vàng đi ra.
Hắn mặc trung y đơn giản, đi từ dục phòng ở Tây gian đi tới phòng ngủ ở Đông gian, khoanh tay nhìn quanh, mặt không chút thay đổi nhìn Chân thị, âm thanh lạnh lùng nói:“Ngươi không muốn gặp ta dù chỉ một chút?”
Chân thị không nói gì, cũng không nhìn hắn.
Sắc mặt Từ Vĩnh An theo trầm mặc của nàng càng ngày càng lạnh: “Lúc Tân hôn, ta nghĩ ngươi nhất thời luẩn quẩn trong lòng, qua vài năm thì tốt. Ta tự định cho mình kỳ hạn là năm năm, ta luôn đối tốt với ngươi bằng mọi giá, nhưng vẫn không ủ nóng được trái tim người. Năm năm qua đi, ta còn luyến tiếc ngươi, lại định cho mình kỳ hạn là mười năm. Nay đã được tám năm, ngươi vẫn không muốn quên tên tiểu bạch kiểm kia?”
Thanh âm ôn nhu của Chân thị mang theo khách khí xa cách: “Cảm tạ tướng quân nhiều năm qua đã chiếu cố thiếp, thiếp cũng từng thử thích tướng quân, nhưng thiếp thật sự không làm được. Xin tướng quân không cần tra tấn chính mình, cũng buông tha thiếp đi, cho thiếp giấy hưu thư, thiếp nguyện xuất gia. Tướng quân cũng nên tìm một người yêu thương ngài mà đi cùng nửa đời sau, chẳng phải hai ta đều tốt đẹp sao?”
Từ Vĩnh An tức giận đến mức tay run lên:“Ngươi muốn xuất gia? Ngươi còn không phải muốn đi tìm hắn? Hắn tám năm không cưới, không phải là chờ ngươi sao? Ngươi lãnh đạm với ta mấy năm nay, liền ngóng trông ta cho ngươi tự do? Ta Không Cho Phép. Ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ, ta cũng không cho ngươi cùng tiểu bạch kiểm kia tình chàng ý thiếp.”
Hắn vừa nói liền tiến lên ôm lấy Chân thị ném lên giường, thô bạo bắt đầu xé quần áo của nàng. Chân thị thấp giọng khóc cầu xin, nói thân thể mình không khoẻ, Từ Vĩnh An làm sao chịu tin, một tháng sẽ có nửa tháng nàng nói không thể cùng phòng, trước kia hắn đều nhịn, hiện tại đã nhẫn nhịn đủ, không muốn tiếp tục dung túng nàng.
Đến khi thấy rõ miếng vải màu đỏ chói kia, hắn lại ngừng tay. Chung quy hắn vẫn còn yêu nàng, không dám cưỡng bức nàng tại thời điểm này.
Sau khi hết thở dốc, nàng đã khóc đến muốn ngất đi, nhíu mày nói:“Ngươi đứng lên đi, về sau ta tin ngươi.”
Đại thiếu gia Từ gia Từ Vĩnh An khuôn mặt ngăm đen, cao lớn cường tráng, lại không hay cười. Tam thiếu gia Từ Vĩnh Ninh thắt lưng thẳng tắp, da dẻ trắng trẻo hơn đại ca, tính tình hiền hoà thích nói giỡn. Thất thiếu gia dáng người giống tam ca, tính tình lại lạnh lùng giống đại ca.
Hai vị tướng quân còn mặc áo giáp trên người, quỳ xuống dập đầu với tổ phụ mẫu, rồi đứng lên đáp lời. Lão thái quân lôi kéo hai tôn tử đánh giá cao thấp, xem thế nào cũng không đủ.
“Lão Thất, đệ lại cao thêm nữa rồi, cao bằng Tam ca luôn.” Từ lão tam đấm Từ Vĩnh Hàn một quyền.
Từ Vĩnh Hàn cười lớn, dõng dạc nói:“Đệ có phải còn nhỏ đâu, sang năm đệ sẽ cao hơn huynh.”
Lão thái quân ở một bên bị đậu ngửa tới ngửa lui:“Ngươi đừng muốn cao quá, cao thêm chút nữa thì thật dọa người, sẽ khó cưới vợ đấy.”
Từ lão đại chất phác lại thêm vào một câu: “Thất đệ, trước khi về, cha dặn ta, phải quản giáo đệ, không cho đệ náo loạn, để tổ mẫu định thân cho đệ, sớm ngày thành hôn.”
Từ Vĩnh Hàn đi ba năm không về nhà, nay trở thành nam nhân ế vợ lớn tuổi làm cả nhà lo lắng, tính tình hắn lại quật cường, không chịu nghe lời.
“Phụ thân” Tiếng bé trai bi bô truyền đến ngoài cửa, Từ lão tam không cần quay đầu cũng biết là con trai Hổ Tử của hắn. Hắn đáp lời, chân bước nhanh đến cửa, ôm lấy con trai, dùng bộ râu ngắn ngủn chà xát khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Ha ha ha, phụ thân chọc con.” Hổ Tử vừa cười sặc sục vừa vươn tay về phía tam phu nhân. Lão Tam sao có thể buông tha cho bé, hai tay ôm chặt bé hất lên cao,“Ahhh…” Hổ Tử vui vẻ hô to, thân mình bay lên, cánh tay nhỏ bé quơ quào, lúc rơi xuống thì được Lão Tam đón lấy.
Tam phu nhân nhìn hai phụ tử cười đùa, cũng cười vui vẻ.
Lão Thất ở một bên trêu ghẹo nói:“Tam tẩu, hôm nay sao tỷ rụt rè vậy, thấy Tam ca trở về, miệng cứ như bị dính lại.”
Vốn là biểu tỷ, từ nhỏ chơi đùa với nhau, nay lại là quan hệ tẩu tử tiểu thúc, nói đùa như thế cũng không được xem là không đúng mực.
Tam phu nhân ngượng ngùng đỏ mặt, kéo tay áo lão thái quân làm nũng nói:“Tổ mẫu, người xem Lão Thất, phải nhanh tìm một cô dâu về quản lý hắn.”
Lão thái quân cười vỗ vỗ tay nàng:“Được được, chúng ta lập tức tìm cho hắn một người phụ nữ hung dữ, về hành hạ thằng nhóc này.”
Tam phu nhân cười khanh khách:“Tổ mẫu, con thấy Lão Thất hình như lại thích tiểu cô nương nhu nhược, để hắn có thể quản gia, gặp ai chướng mắt liền đánh người ta.”
Này rõ ràng chê cười chuyện hắn đánh Dương Duệ, Từ lão thất liếc mắt nhìn nàng, không biết cãi lại như thế nào, bước đi qua nói chuyện cùng đại ca.
Từ Mộng nghe nói Đại ca, Tam ca đã trở lại, vội vàng đến gặp hai ca ca.
“Mộng Mộng, Tam ca đem quà về cho muội nè, người tới, ôm con chó vào đây.” Lão Tam lớn tiếng kêu người trong viện, lập tức có tùy tùng bế một đôi chó con, một con trắng phao, một con xen lẫn trắng đen tiến vào. Tiểu Bạch cẩu lông toàn thân trắng như tuyết, lại thật dài, ánh mắt lấp lanh, mập mạp rất đáng yêu. Từ Mộng vui mừng ôm lấy hai con chó nhỏ, nhìn trái nhìn phải, con chó vóc dáng lớn một chút nên lá gan cũng lớn hơn, vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm trên mặt Từ Mộng.
“Ha ha ha…” Cô gái cười khanh khách như tiếng chuông bạc, khuôn mặt trở nên vui tươi hơn.
“Phụ thân, con cũng muốn chó con.” Hổ Tử đưa hai tay lên xin xỏ.
“Có của con, xem này, nhìn con chó trắng đen này đi, đây là loại chó Mông Cổ Mục Dương, hiện tại vóc dáng còn bé, nhưng khi lớn lên rất lợi hại. Một đôi chó kia của bác ngươi là Tây Dương khuyển, gọi là Tát...... Tát cái gì đó gia.”
Đại phu nhân cũng nhận được tin đại gia đã về đến nhà. Bất luận Chân thị không muốn thế nào, cũng không thể không đến thượng phòng đón tiếp trượng phu của mình.
Đại phu nhân chậm rãi vào nhà, từ từ bước đến bên cạnh Từ lão đại, đôi mắt buông xuống, đôi môi nhếch, hai tay bất an nắm thành quyền trắng bệch, quỳ gối hành lễ, cúi đầu gọi một tiếng: “Phu quân.”
Trong phòng không khí vui sướng tựa hồ lập tức đọng lại, Từ lão thất sắc mặt trở nên nghiêm túc, đi đến ghế đối diện ngồi xuống uống trà, nhường chỗ của hắn cho đại tẩu.
Lão đại Từ Vĩnh An cúi đầu nhìn thê tử đang khẩn trương, muốn hé miệng nói chuyện, lại không biết nói cái gì cho phải. Nửa năm không gặp, hắn rất muốn gặp nàng, nhưng hắn biết, thê tử chưa hẳn muốn gặp hắn.
Quốc công gia lên tiếng:“Các ngươi đi đường mệt nhọc, trở về phòng của mình tắm rửa thay quần áo, chút nữa lại đây cùng nhau ăn cơm chiều đi.”
Lão Tam nhìn thê tử nhướng nhướng mày, ý bảo nàng đi mau, lại yêu thương sờ đầu Hổ Tử:“Hổ Tử, con ở lại chơi với bác đi, chút nữa phụ thân sẽ trở lại.” Vợ chồng muốn làm chính sự, tự nhiên không thể mang theo con trai.
Tam phu nhân da mặt mặc dù dày, nhưng cũng chịu không nổi hắn thản nhiên ám chỉ, đỏ mặt bước nhanh như chạy trốn đi ra ngoài. Từ lão tam vội vàng chạy theo.
Từ lão đại nhìn thê tử từ khi vào cửa cũng không thèm nhìn hắn một lần, không hờn giận nói:“Đi thôi.”
“Dạ” Chân thị cúi đầu lên tiếng, yên lặng thở dài, cắn môi cúi đầu đi theo hắn ra cửa.
Trong phòng lại khôi phục im lặng, chỉ còn thanh âm của hai hài tử và con chó nhỏ, lão thái quân nhớ lại câu nói vừa nãy của cháu dâu, hỏi Từ lão thất:“Lão Thất, vừa rồi tam tẩu con nói con thích người như thế nào?”
Từ lão thất khôi phục vẻ lạnh lùng, trầm mặc một hồi đứng dậy nói:“Tổ mẫu đừng lo lắng cho con, con đi dạo ở vườn hoa sau viện đây.”
Nhìn thần sắc vừa rồi của đại tẩu cùng tam tẩu, trong lòng hắn cũng có xúc động. Bản thân hắn cũng là võ tướng, tương lai cũng sẽ có lúc trở về nhà sau khi xuất chinh. Thê tử sẽ có vẻ mặt gì đối đãi hắn đây? Ven đường trồng đầy tùng bách, lá rụng bụi cây đều biến ảo thành khuôn mặt xinh đẹp kia, nàng từng mỉm cười ngọt ngào, hơi vài phần bướng bỉnh đắc ý, nói ta biết ngươi dị ứng với tiêu, sau này ta sẽ cẩn thận, không cho tiêu vào món ăn nữa.
Nàng nói sau này, nàng cũng biết “sau này” không chỉ bao gồm những ngày dưỡng thương ở Nhiễm gia, còn có cuộc sống nửa đời sau. Nâng tay lên nhìn mấy nốt đỏ vừa phai đi, tay không khó chịu, lại khó chịu trong lòng.
Đó là lần đầu tiên thấy nàng cười đến vui vẻ như vậy, có lẽ g không phải vì chính hắn, mà vì tìm được nguyên nhân bệnh nên có cảm giác thành tựu. Thời điểm khác đều khách khí mà xa cách, còn mang theo vài phần sợ hãi, vẻ mặt không khác biệt lắm với đại tẩu.
Nghĩ đến đại tẩu, trong lòng lại phiền não, không còn tâm tình đi dạo hoa viên nữa, giương mắt nhìn xem, nơi này cách Thính Đào Uyển nơi đại ca ở không xa. Tiểu biệt thắng tân hôn, vợ chồng nửa năm không gặp, hẳn là có rất nhiều lời muốn nói. Từ lão thất động tâm tư, liền đi đến một góc yên lặng, lưu loát trèo tường đi vào, tìm vị trí tốt ẩn nấp.
Trong phòng yên tĩnh, không hề có động tĩnh.
Từ lão thất buồn bực, cũng không thể vừa vào phòng đã ngủ?
Có tiếng nước nho nhỏ truyền đến, võ công càng cao thính giác càng nhạy, nếu đổi thành người thường, khả năng căn bản là không nghe được thanh âm này.
“Gia, trên người ngài lại thêm một vết sẹo mới.” Giọng nữ kiều mỵ, tuyệt đối không phải thanh âm của đại tẩu, hình như là một trong hai thiếp thất thông phòng của đại ca.
“Tiểu Dao, sao các ngươi đến đây? Phu nhân đâu?” Đây là thanh âm của Từ lão đại.
Một giọng nữ khác nói:“Phu nhân bảo thiếp cùng Tương Cầm tới hầu hạ gia tắm rửa.”
Tương Cầm, Dao Cầm là nha hoàn hồi môn của Chân thị, Từ Vĩnh An vốn không muốn chạm vào hai người này, một người trèo lên giường hắn khi hắn say rượu, hắn tưởng Chân thị bỗng nhiên trở nên ôn nhu, ân ái cả một đêm, sáng ra phát hiện là Tương Cầm, chỉ đành phải thu. Một người khác là sau khi hắn cãi nhau cùng Chân thị, đập vỡ vô số đồ đạc, ngập tràn tức giận không chỗ phát tiết, Chân thị đem Dao Cầm giao cho hắn. Hắn vì giận nàng, liền sủng ái Dao Cầm vài ngày, nhưng Chân thị vẫn bất vi sở động.
Chân thị rất đau lòng hai nha hoàn hồi môn này, đều nâng các nàng lên thành thiếp thất, tạo cơ hội làm cho các nàng hầu hạ đại ca, cũng không đau lòng hắn, mặc kệ người hắn chân chính muốn là ai.
Tiếng nước vang lên, Từ Vĩnh An đứng lên, âm thanh lạnh lùng nói:“Các ngươi đều về phòng đi.”
“Dạ” Hai thiếp thất thấy sắc mặt hắn không tốt, không dám không tuân theo, vội vàng đi ra.
Hắn mặc trung y đơn giản, đi từ dục phòng ở Tây gian đi tới phòng ngủ ở Đông gian, khoanh tay nhìn quanh, mặt không chút thay đổi nhìn Chân thị, âm thanh lạnh lùng nói:“Ngươi không muốn gặp ta dù chỉ một chút?”
Chân thị không nói gì, cũng không nhìn hắn.
Sắc mặt Từ Vĩnh An theo trầm mặc của nàng càng ngày càng lạnh: “Lúc Tân hôn, ta nghĩ ngươi nhất thời luẩn quẩn trong lòng, qua vài năm thì tốt. Ta tự định cho mình kỳ hạn là năm năm, ta luôn đối tốt với ngươi bằng mọi giá, nhưng vẫn không ủ nóng được trái tim người. Năm năm qua đi, ta còn luyến tiếc ngươi, lại định cho mình kỳ hạn là mười năm. Nay đã được tám năm, ngươi vẫn không muốn quên tên tiểu bạch kiểm kia?”
Thanh âm ôn nhu của Chân thị mang theo khách khí xa cách: “Cảm tạ tướng quân nhiều năm qua đã chiếu cố thiếp, thiếp cũng từng thử thích tướng quân, nhưng thiếp thật sự không làm được. Xin tướng quân không cần tra tấn chính mình, cũng buông tha thiếp đi, cho thiếp giấy hưu thư, thiếp nguyện xuất gia. Tướng quân cũng nên tìm một người yêu thương ngài mà đi cùng nửa đời sau, chẳng phải hai ta đều tốt đẹp sao?”
Từ Vĩnh An tức giận đến mức tay run lên:“Ngươi muốn xuất gia? Ngươi còn không phải muốn đi tìm hắn? Hắn tám năm không cưới, không phải là chờ ngươi sao? Ngươi lãnh đạm với ta mấy năm nay, liền ngóng trông ta cho ngươi tự do? Ta Không Cho Phép. Ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ, ta cũng không cho ngươi cùng tiểu bạch kiểm kia tình chàng ý thiếp.”
Hắn vừa nói liền tiến lên ôm lấy Chân thị ném lên giường, thô bạo bắt đầu xé quần áo của nàng. Chân thị thấp giọng khóc cầu xin, nói thân thể mình không khoẻ, Từ Vĩnh An làm sao chịu tin, một tháng sẽ có nửa tháng nàng nói không thể cùng phòng, trước kia hắn đều nhịn, hiện tại đã nhẫn nhịn đủ, không muốn tiếp tục dung túng nàng.
Đến khi thấy rõ miếng vải màu đỏ chói kia, hắn lại ngừng tay. Chung quy hắn vẫn còn yêu nàng, không dám cưỡng bức nàng tại thời điểm này.
Sau khi hết thở dốc, nàng đã khóc đến muốn ngất đi, nhíu mày nói:“Ngươi đứng lên đi, về sau ta tin ngươi.”
Danh sách chương