Editor: Trà Xanh

Sau khi giao vụ án về danh tính của Từ trắc phi cho Đại Lý Tự, trên triều vẫn tiếp tục, Lư thái công cũng ở lại, chờ tan triều mới có thể rời đi.

Thuần Khánh Đế còn ngồi trên ngai vàng, ông đã truyền khẩu dụ, nhân chứng và bằng chứng trong tay ngự sử đã được chuyển cho Đại Lý Tự, nhân dịp các chứng cứ chưa được kiểm tra, những người khác có liên quan đến vụ án đều là quan viên nên không trực tiếp bị giam ở Đại Lý Tự. Thuần Khánh Đế tạm thời phái thị vệ canh giữ Tuyên Vương phủ, Từ phủ, cửa trước và cửa sau của Triệu trạch ở ngõ Sư Tử, không ai được tự tiện ra vào.

Từ thượng thư, người bị nghi có tội khi quân, bị thị vệ đưa ra khỏi triều đình, về thượng thư phủ chờ Đại Lý Tự thẩm vấn.

Ngoại trừ ông, thị vệ cũng đến Đại Lý Tự đưa Triệu Yến Bình về ngõ Sư Tử canh chừng.

Thị vệ nhận lệnh làm việc, không cho Triệu Yến Bình bất cứ lời giải thích nào, Triệu Yến Bình đi theo hai thị vệ ra khỏi Đại Lý Tự, nhìn phía xa đằng trước có vị quan viên mặc áo bào đỏ nhị phẩm, cũng đang bị thị vệ đưa ra khỏi cổng thành.

Hắn và vị quan viên nhị phẩm này có liên quan đến cùng một vụ án?

Triệu Yến Bình thầm giật mình.

Hắn vào kinh chưa đầy hai năm, vẫn chưa tìm được Hương Vân, chưa có thời cơ thích hợp để giải thích sự hiểu lầm của A Kiều, sao lại dính vào vụ án của quan lớn? Một mình hắn bị ảnh hưởng thì không sao, mẫu thân phải làm thế nào, Tạ Dĩnh có bảo vệ Tiểu Anh không, còn A Kiều nữa, nàng có lo lắng hay không?

Tương lai mờ mịt, sinh tử khó đoán, trên đường về ngõ Sư Tử, Triệu Yến Bình vô cùng lo lắng.

Trước cửa Triệu gia đã có thị vệ trông coi nghiêm ngặt, thị vệ đưa Triệu Yến Bình vào cửa nhưng không đi vào.

“Yến Bình, đã xảy ra chuyện gì, sao bên ngoài có nhiều thị vệ như vậy?”

Triệu Yến Bình mới bước vào, Liễu thị, Quách Hưng và Thúy Nương lập tức vây quanh, những hạ nhân khác đều hoảng sợ.

Mọi người trong nhà đều dựa vào hắn, Triệu Yến Bình ngược lại không hoảng hốt, hắn nói: “Trong cung có một vụ án, hiện tại toàn bộ quan viên lớn nhỏ có khả năng liên quan đều bị canh giữ, chờ vụ án được điều tra rõ và bắt được thủ phạm, một tiểu quan vô tội như ta sẽ không sao.”

Triệu Yến Bình an ủi người nhà, cũng như an ủi bản thân.

Hắn ăn ngay nói thẳng, chưa bao giờ phạm luật, dù nhất thời bị oan, hắn tin rằng ân sư Lư thái công có thể tìm ra sự thật.

Trong cung, trên triều tranh luận kéo dài hai canh giờ, đến gần trưa mới kết thúc.

Lư thái công vội vàng chạy tới Đại Lý Tự.

Vĩnh Bình Hầu quay lại nhìn Tuyên Vương.

Tuyên Vương rời đi với gương mặt vô cảm, tiến thẳng ra cửa cung, ngồi xe trở về Tuyên Vương phủ.

Bên ngoài Tuyên Vương phủ có thị vệ canh giữ, tuy nhiên đám thị vệ chỉ canh Từ trắc phi và hạ nhân thân tín ra vào, chứ không dám ngăn cản chủ tử của vương phủ.

Người trong vương phủ đều hoảng sợ, không ai biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, ngay cả Tuyên Vương phi cũng không có manh mối.

Đúng thời gian dùng cơm, Tuyên Vương phi ăn qua loa, tùy tiện dùng một ít rồi kêu người dọn bàn. Nghe tin Vương gia đã trở lại, hơn nữa còn đến thẳng Di An Đường của Từ trắc phi, Tuyên Vương phi thầm nghĩ, chẳng lẽ, hoàng cô mẫu và mẫu thân đã làm gì đó, thê tử Thẩm thị của thứ đệ Tạ Dĩnh thật sự có quan hệ với Từ trắc phi?

Có manh mối, Tuyên Vương phi ngược lại không lo lắng, hoàng cô mẫu và mẫu thân sẽ không hại nàng.

Tại Di An Đường.

Từ trắc phi đang dỗ con thứ Tiêu Sí ăn cơm.

Trong vương phủ, nhi lang được năm tuổi phải dọn đến tiền viện ở, mỗi ngày chỉ có thể thỉnh an mẹ cả và mẹ ruột vào buổi sáng. Trưởng tử Tiêu Luyện của Từ trắc phi đã dọn ra ba năm, Tiêu Sí mới ba tuổi, còn có thể ở chung với nàng.

Tiêu Sí kén ăn, chỉ thích ăn thịt chứ không thích rau, cho nên hắn mỗi lần đại tiện đều tương đối khó khăn. Đối mặt với tiểu nhi tử vô lại, Từ trắc phi hứa hẹn, chỉ cần Tiêu Sí ăn hết số rau nàng gắp cho cậu, nàng đồng ý để Tiêu Sí ra hoa viên leo cây một lần.

Chiêu này rất hữu dụng, Tiêu Sí cầm đũa vội vàng ăn hết.

Các nha hoàn xung quanh Từ trắc phi bật cười nhìn cậu, như thể không biết thị vệ canh giữ bên ngoài vương phủ.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng tiểu nha hoàn vội vàng hành lễ, Từ trắc phi nghi ngờ đứng dậy, Tiêu Sí kích động nhảy xuống ghế, vừa chạy ra ngoài vừa hào hứng gọi phụ vương.

Tuyên Vương đi vòng qua hành lang, nhìn thấy gương mặt mũm mĩm của tiểu nhi tử còn dính dầu mỡ, Tuyên Vương lạnh giọng nói với nhũ mẫu đang chạy theo sau: “Dẫn tứ gia đi rửa mặt.”

Nhũ mẫu thấy sắc mặt Vương gia không ổn, vội vàng ôm Tiêu Sí rời đi.

Tuyên Vương tiếp tục đi về phía trước, không lâu sau bước vào thính đường, sau khi vào, đôi mắt phượng của hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ trắc phi, quát đám nha hoàn lui ra.

Khi đám nha hoàn đi ra, đại thái giám Lưu công công hầu Tuyên Vương cúi đầu đóng cửa từ bên ngoài.

Tuyên Vương đi vào nội thất.

Từ trắc phi nhíu mày đi theo vào nội thất, thấy Tuyên Vương lạnh mặt ngồi trên giường nhìn nàng với ánh mắt u ám xa lạ, Từ trắc phi vừa chậm rãi tới gần hắn, vừa nhẹ nhàng dò hỏi: “Sao Vương gia đột nhiên trở về?”

Tuyên Vương nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp của nàng, trầm giọng nói: “Hôm nay trên triều có ngự sử buộc tội mẹ cả của nàng, nói rằng năm xưa bà hại chết đại cô nương thật sự của Từ gia, sau đó ở bên ngoài mua một người giả làm nữ nhi của Từ gia.”

Từ trắc phi khẽ đổi sắc mặt, nhưng cũng chỉ hơi kinh ngạc, không hề có một nét hoảng sợ, dường như nàng đã đoán trước ngày này sẽ đến, lại tựa như kết cục bị vạch trần cũng không có gì đáng sợ, Tuyên Vương xử trí thế nào thì nàng đều chấp nhận.

Tuyên Vương thấy nàng không phủ nhận, tức giận tới cực điểm nên cười một chút: “Một thứ đồ giả gặp nguy hiểm mà không sợ đúng là giỏi, chả trách biết mình là giả còn dám vào cung tuyển tú, Lỗ thị quả nhiên không chọn nhầm người.”

Khi Từ trắc phi nghe những lời này, trong mắt rốt cuộc càng dâng nhiều cảm xúc, nàng quỳ xuống, dập đầu lạy nam nhân: “Dân nữ quả thật không phải là nữ nhi của Từ gia, nhưng dân nữ bị Lỗ thị khống chế không có tự do, tuyển tú không phải là điều ta mong muốn, được nương nương chỉ định cho Vương gia, dân nữ chỉ có thể thuận theo. Vương gia, dân nữ tự biết xuất thân thấp hèn không xứng với Vương gia, từ lúc vào phủ chưa bao giờ chủ động tranh giành ưu ái…”

Trên đầu vang lên tiếng hừ lạnh, tiếp theo là giọng chất vấn giận dữ của Tuyên Vương: “Ý của ngươi là, bổn vương lơ là nhiều quý nữ, chỉ yêu chiều một thứ đồ giả thấp hèn, là do bổn vương có mắt như mù, không nên trách ngươi?”

Từ trắc phi nhắm mắt lại: “Dân nữ không dám, dân nữ chỉ muốn nói, ngoại trừ việc bất đắc dĩ phải che giấu xuất thân, dân nữ không lừa dối Vương gia bất cứ điều gì. Hôm nay xảy ra chuyện này, Vương gia phạt dân nữ thế nào thì dân nữ đều nhận, nhưng Luyện nhi và Sí nhi là máu mủ của ngài, bọn chúng vô tội, cầu xin Vương gia đừng trút giận lên người huynh đệ bọn chúng.”

Khuôn mặt hai đứa trẻ lướt qua trong tâm trí, Tuyên Vương nắm chặt tay, chỉ muốn bóp chết nữ nhân luôn lừa dối hắn!

Nhưng nhìn nàng dập đầu quỳ gối, Tuyên Vương phải thừa nhận rằng, nàng không chủ động tìm kiếm sự ưu ái, từ đầu đến cuối đều do hắn chủ động cưng chiều nàng, là do hắn để nàng trở thành nữ nhân đơn giản và chân thật nhất hậu viện, là hắn thường tới viện của nàng, là hắn để nàng sinh hai đứa nhỏ, là hắn chạy vào cung cầu xin phụ hoàng phong nàng làm trắc phi.

Hắn rõ ràng tốt với nàng như vậy, nàng vẫn chọn con đường giấu giếm, ngay cả danh tính của nàng cũng là giả, làm sao có chút thật lòng đối với hắn?

Có lẽ tất cả sự dịu dàng và e ấp của nàng đều để lấy lòng hắn, đều vì tự bảo vệ bản thân mình mà thôi.

“Hài tử là của ta, ta sẽ tận tâm nuôi nấng bọn chúng khôn lớn, ngươi tự cầu nhiều phúc cho mình đi!”

Tuyên Vương liếc nhìn nàng lần cuối rồi giận dữ bỏ đi.

Từ trắc phi quỳ dưới đất, nghe hắn dặn dò Lưu công công bảo nhũ mẫu ôm Tiêu Sí đến tiền viện của tam gia, không được phép đến gặp nàng.

Lư thái công thẩm vấn cả buổi trưa, xác nhận Lỗ thị đã hợp tác với am ni cô mai táng Từ đại cô nương thật, Từ trắc phi hiện tại là giả. Sau khi xin phép Thuần Khánh Đế, lập tức sai người đến Từ phủ thẩm vấn Từ thượng thư và Lỗ thị, cùng với Từ trắc phi của Tuyên Vương phủ. Vì cả nhà Triệu Yến Bình không tham gia vào vụ án khi quân của Lỗ thị và Từ trắc phi, đồng thời cũng không thể xác nhận Từ trắc phi là Triệu Hương Vân, Lư thái công lấy lý do hỗ trợ phá án, sai người khách khí đưa Triệu Yến Bình, Liễu thị và Thẩm Anh đến Đại Lý Tự.

Đại Lý Tự có công đường, thủ phạm chính là Từ thượng thư và Lỗ thị đang quỳ bên trái, Từ trắc phi quỳ bên phải, phía sau là gia nô liên quan của Từ phủ, cùng với nha hoàn hồi môn của Từ trắc phi đem đi từ Từ phủ.

Gia đình Triệu Yến Bình ở khá xa nên chưa tới.

Kinh ma ma bên cạnh Lỗ thị là nhân chứng mạnh nhất, Tĩnh Văn sư thái của am ni cô là bạn thân của am chủ, am chủ nói tất cả bí mật cho nàng, Tĩnh Văn sư thái chẳng những biết Từ trắc phi hiện tại là giả, còn biết Từ đại cô nương thật và phong thư viết bằng máu của nàng được chôn cất ở đâu, lần này vào kinh, nàng cũng đem theo phong thư đó. Đương nhiên, nàng bị người khác sai khiến, nhưng Tĩnh Văn sư thái không biết kẻ đó là ai.

Dưới tình huống nhân chứng và vật chứng đều đầy đủ, Từ trắc phi đã thừa nhận, mẹ kế Lỗ thị của Từ đại cô nương đành phải thú tội. Từ thượng thư thật sự bị thê tử và gia nô che mắt chẳng hay biết gì, nhìn thấy vết máu trên phong thư mà nữ nhi để lại đã chuyển thành màu đen, Từ thượng thư quỳ dưới đất khóc thảm thiết như mưa rơi.

Chỉ có Từ trắc phi bình tĩnh giống như một quần chúng chết lặng.

Lư thái công đột nhiên hỏi nàng: “Nếu ngươi biết ngươi không phải là Từ Uyển Nghi, vậy ngươi có nhớ tên thật của mình không? Quê quán ở đâu?”

“Dân nữ họ Từ, tên…”

Nói được một nửa, Từ trắc phi đột ngột dừng lại.

Trong đầu tất cả đều là những lời đã sớm nằm lòng, cho dù trong lúc ngủ mơ bị người ta dùng kim đâm tỉnh để thẩm vấn cũng không nói sai đáp án, tựa như nàng thật sự là nữ nhi của Từ gia, dù hiện tại bị vạch trần, nàng vẫn trả lời như thế theo tiềm thức.

Không phải là nữ nhi của Từ gia, không phải là Từ Uyển Di, vậy nàng là ai?

Bị bán năm 6 tuổi, đã từng bỏ trốn một lần, trốn vào một gia đình cầu xin bọn họ đưa nàng về nhà, vốn tưởng rằng gặp người tốt, kết quả vẫn bị bán cho mẹ mìn khác. Người môi giới này đối với nàng tốt một chút, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời làm việc thì mẹ mìn sẽ không đánh nàng, khi nàng từ bỏ ý định chạy trốn, chuẩn bị đi đến một gia đình giàu có làm nha hoàn rồi nghĩ cách liên hệ người nhà, Kinh ma ma tới, chọn nàng trong số mười mấy tiểu cô nương.

Kinh ma ma muốn nàng làm đại cô nương Từ Uyển Di của Từ gia, Kinh ma ma nói, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời đừng mơ mộng chạy khỏi am ni cô thì sẽ có cuộc sống tốt.

Nàng không cần cuộc sống tốt, chỉ muốn một ngày nào đó có thể về nhà, nhưng sau khi Kinh ma ma rời đi, am chủ của am ni cô đánh nàng mỗi ngày, chỉ cần nàng trả lời sai một lần thì nàng sẽ bị kim đâm. Lúc tỉnh táo thì nàng trả lời đúng, am chủ thừa dịp nàng ngủ lại đến kiểm tra nàng, còn bắt nàng uống rượu, uống say trả lời sai thì lấy kim đâm nàng.

Nàng sợ, nàng cũng không dám trả lời sai.

Nhưng nàng vẫn muốn về nhà, nàng không thể quên mình là ai.

Sợ mình quên, nàng lén khắc hai tên dưới giường ở am ni cô, đó là hai tên duy nhất mà nàng nhớ rõ lúc ấy.

Sau đó, nàng không bao giờ xuống giường nhìn, mỗi đêm trước khi ngủ đều nhắc bản thân rằng dưới giường có khắc một thứ rất quan trọng, dần dần nàng quên mất, bởi vì đã quên nên cho dù am chủ tra tấn nàng cỡ nào thì nàng cũng không lỡ miệng. Mãi đến năm đó, có người từ kinh thành tới muốn đưa nàng đi kinh thành, không bị sự quản lý của am chủ nữa, nàng mới đóng cửa lại, chui xuống giường lần nữa.

Cũng chính là ngày đó, nàng rốt cuộc nhớ lại.

Hóa ra nàng họ Triệu, tên là Hương Vân.

Hóa ra nàng còn có một ca ca tên là Triệu Yến Bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện