Editor: Trà Xanh

Mang thai là sự kiện hạnh phúc nhưng A Kiều cũng phải suy nghĩ rất nhiều.

Buổi tối, Triệu Yến Bình vào phòng sau khi tắm, thấy A Kiều ngồi ở án thư, tay cầm bút không biết đang viết gì.

Nàng rất thích tính sổ sách, tính thu nhập của cửa hàng và đồng ruộng, tính chi tiêu trong nhà, Triệu Yến Bình đi tới hỏi “Bây giờ nàng đang dưỡng thai, thức khuya tính toán làm gì.”

A Kiều mỉm cười, đặt bút xuống, kêu hắn tới xem.

Triệu Yến Bình đứng bên cạnh nàng, cúi đầu, nhìn thấy trên giấy vẽ một tòa nhà tứ tiến, mỗi phòng đều được đánh dấu dùng để làm gì.

Triệu Yến Bình nhìn nàng đầy bất ngờ.

A Kiều xòe ngón tay tính cho hắn xem “Phúc nhi và Quý nhi ngày càng lớn, hai vợ chồng Thúy Nương ở đảo tọa phòng quá nhỏ, cả nhà bốn người chen chúc nhau nên ta dọn dẹp phòng riêng cho hai đứa nhỏ. Chiêu nhi mười tuổi, dần dần biết nhiều chuyện, để Xuân Trúc hầu hạ cuộc sống hàng ngày thì không hợp lắm, cần mua một người hầu cho nó, bên cạnh Sơ Cẩm cũng nên có thêm hai tiểu nha hoàn chơi với nó, để nó mỗi ngày không cần đi tìm Phúc nhi và Quý nhi. Ta lại có mang, một mình Đông Trúc thì không đủ dùng, cần thêm nhũ mẫu và nha hoàn, thêm nhiều người nên cần có nha hoàn phụ trách giặt giũ, thợ thêu…”

Triệu Yến Bình cảm giác đầu mình phình to.

A Kiều kết luận “Vì vậy, chúng ta nên đổi tòa nhà lớn hơn.”

Triệu Yến Bình bóp trán, hỏi nàng “Trong nhà có đủ bạc không?”

A Kiều cười “Có hơn một ngàn lượng, chắc đủ.”

Triệu Yến Bình nhanh chóng tính toán, nhíu mày hỏi “Tài khoản chung không đủ bạc hay sao?” Bổng lộc mấy năm nay của hắn cùng lắm chỉ có thể dành dụm được 400 lượng.

A Kiều trừng mắt “Cái gì tài khoản chung, tài khoản riêng? Chàng tính toán rạch ròi như vậy với ta để làm gì, chẳng lẽ mua tòa nhà lớn cho mình chàng ở, còn ta thì không thể ở?”

Triệu Yến Bình không phải có ý đó, hắn chỉ không muốn tiêu bạc của A Kiều.

A Kiều rờ cái bụng chưa to, rũ mắt giận hắn “Lúc này phân chia rạch ròi, sao lúc chàng nhào lên người ta lại không nghe chàng tính toán gì.”

Cơ thể Triệu Yến Bình hơi căng, ấn nhẹ vai nàng và nói “Nàng cố ý làm ta khó chịu phải không.”

A Kiều vỗ tay hắn, nhìn tòa nhà lớn trên giấy và kiên quyết nói “Ta không quan tâm, ta muốn mua một tòa nhà lớn, trong nhà đông người như vậy rất chật chội. Ngày nào chàng chưa cho ta mua, ta sẽ nghĩ mãi chuyện này, làm sao yên tâm dưỡng thai?”

Trong nhà không có tiền thì không sao, rõ ràng có tiền, còn sắp sinh thêm con, vì sao không đổi? Triệu Yến Bình thấy thái độ kiên quyết của nàng, đành phải nói “Mua, mua, mua, nàng cứ tự mình quyết định việc này.”

A Kiều lập tức cười tươi, đứng dậy, vòng tay qua cổ hắn, ngửa đầu nhìn hắn “Sắp được làm cha nữa, chàng vui không?”

Nàng nhớ rõ lúc vừa có thai Sơ Cẩm, nhìn Triệu Yến Bình giống như có hài tử hay không đều không quan trọng.

Chiêu nhi hiểu chuyện, Sơ Cẩm đáng yêu, hài tử như vậy khiến mọi người yêu thích, đương nhiên Triệu Yến Bình rất vui có thêm một đứa nữa, nhưng hơi lo lắng cho cơ thể của A Kiều “Nàng sắp 30 tuổi…”

Hắn vừa mở miệng, A Kiều trừng mắt nhìn hắn một cách hung dữ, sao nào, ghét nàng lớn tuổi? Người ta 40 tuổi vẫn còn sinh hài tử, nàng mới 28, tại sao coi là già?

A Kiều chẳng thà tự nhận mình là trai già nhả ngọc, nhưng Triệu Yến Bình nói như vậy khiến cho A Kiều không vui!

Thấy thê tử trừng mắt, Triệu Yến Bình vội vàng xin lỗi, thầm cảnh cáo bản thân, sau này tuyệt đối không thể nhắc đến từ đó nữa, cho dù xuất phát từ sự quan tâm.

Sau khi hai vợ chồng thương lượng xong xuôi việc mua tòa nhà, A Kiều thăm dò ý của bà mẫu.

Liễu thị nghe con dâu tính toán, bà cảm thấy nên mua, bảo A Kiều bắt đầu thu xếp, nếu không đủ bạc thì bà vẫn còn khoảng một tới hai trăm lượng.

A Kiều có bạc, nàng sẽ không lợi dụng bà mẫu.

Nàng gọi Quách Hưng, kêu Quách Hưng đến mấy người môi giới ở kinh thành hỏi thăm tình hình, xem thử có tòa nhà nào thích hợp hay không, A Kiều còn đặc biệt dặn dò Quách Hưng kín đáo một chút, tỏ ý mua tòa nhà vì cần thiết để ở chứ không phải vì hưởng thụ.

Quách Hưng hiểu rõ, lập tức đi ra ngoài.

Những người môi giới có một số nhà trong tay, nhưng lần này A Kiều mua tòa nhà phải cân nhắc rất nhiều thứ, nhà mới không thể cách hoàng thành quá xa, không tiện cho Triệu Yến Bình đến Đại Lý Tự làm việc, không thể quá cũ quá tồi tàn, ở không thoải mái. Cũng phải hỏi thăm về chủ cũ của tòa nhà và hàng xóm xung quanh, không muốn có liên quan đến vụ án mạng nào, hàng xóm bị đánh giá không tốt cũng không được, ở gần đại quan quý nhân cũng không thích hợp.

Dù chưa sinh đứa bé này, A Kiều thà thiếu chứ không muốn cẩu thả nên từ từ lựa chọn, chờ tòa nhà thích hợp nhất.

Chọn tới chọn lui, tháng 10 trôi qua, trong nháy mắt đã đến cuối tháng 11.

A Kiều chưa chọn được tòa nhà nào, Triệu Yến Bình mang về một tin vui, vị tả tự chính Triệu quan gia làm ở Đại Lý Tự bảy tám năm, năm nay thành tích kiểm tra và đánh giá được hạng nhất. Ngoài ra tả thiếu khanh Hứa Hoạch của Đại Lý Tự bị ngôn quan buộc tội làm việc tư lợi cho cá nhân, bị Thuần Khánh Đế cách chức quan, Triệu Yến Bình thuận lợi được thăng chức, trở thành tả thiếu khanh chính tứ phẩm năm 36 tuổi.

Tuy Thúy Nương đã làm mẹ nhưng chẳng sửa được sự dung tục, lò mò tới hỏi chức quan chính tứ phẩm có bổng lộc bao nhiêu.

Triệu Yến Bình biết nàng sẽ tò mò nên đã nói trước với A Kiều, khi Thúy Nương đến gần, Triệu Yến Bình tránh vào phòng thay quần áo.

A Kiều mỉm cười ra hiệu một con số cho Thúy Nương.

Quan tứ phẩm có mức lương tháng là mười hai lượng, tính luôn các khoản trợ cấp khác của triều đình thì mỗi tháng có thể nhận được khoảng mười sáu lượng, nhiều hơn quan ngũ phẩm khoảng 70 lượng mỗi năm.

Thúy Nương vui mừng khôn xiết, nàng thích nghe tin quan gia tăng lương và phu nhân làm ăn phát đạt, quan gia và phu nhân có cuộc sống tốt đẹp thì hạ nhân như nàng cũng thoải mái theo.

Sau khi hỏi thăm, Thúy Nương vô cùng vui vẻ quay về nhà bếp.

A Kiều đi vào nội thất, Triệu Yến Bình đang thay thường phục, trên giường đất có hai bộ quan bào màu đỏ mới được triều đình phát cho hắn, bổ tử có thêu hình vân nhạn. A Kiều kêu Triệu Yến Bình thay cho nàng xem để nàng sửa những chỗ không vừa. Triệu Yến Bình nhớ lại lần trước nàng sửa quan phục cho hắn là vài năm trước, bước tới nắm vai A Kiều, hỏi nhỏ “Đợi ngày này lâu rồi phải không?”

A Kiều thật sự không mong chờ, sống lâu ở kinh thành mới biết quan càng lớn thì sẽ dễ dàng liên quan đến các vụ kiện tụng càng lớn, ngôn quan nhìn chằm chằm hắn càng nhiều, không lo chuyện ăn mặc nhưng đầu óc càng lo lắng nhiều việc. Chính ngũ phẩm cũng rất giỏi rồi, có nhà có tiệm làm ăn, điều duy nhất mà A Kiều mong muốn là cả gia đình đều bình an.

“Dượng được phong hầu, chàng lại thăng quan, bây giờ chúng ta mua tòa nhà thì có quá bắt mắt không?” A Kiều có chút lo lắng.

Triệu Yến Bình nói “Không đâu, trước khi thăng quan, chúng ta đã bắt đầu tìm kiếm, những người quan tâm đã nghe nói từ lâu, chính trực không sợ lời bóng gió, đừng lo lắng.”

A Kiều được hắn đút một viên thuốc an thần.

Sau bữa tối, A Kiều sửa quan phục cho Triệu Yến Bình, người có việc vui sẽ sảng khoái tinh thần, trong lòng nàng vui vẻ nên đương nhiên không cảm thấy mệt mỏi.

Quan phục mấy năm nay của Triệu Yến Bình đều là màu xanh lá, thường phục chủ yếu là màu tối và trơn, hầu như không mặc quá đỏ, bây giờ thay áo bào màu đỏ khiến hắn càng thêm trắng trẻo tuấn tú, rất có tư thế của một quan chức, tuấn tú như vậy khiến A Kiều muốn làm gì đó với nam nhân của mình.

Triệu Yến Bình nhìn thấy chút dục vọng trong mắt tiểu thê tử.

May mắn thay, những lúc cần kiềm chế thì Triệu Yến Bình luôn có bản lĩnh rất vững, hắn ôm hôn A Kiều và dỗ dành nàng, cuối cùng dỗ nàng chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, Triệu Yến Bình mặc trang phục mới lên triều.

Đối với Thuần Khánh Đế, tham gia cuộc họp trên triều cơ bản là gặp những gương mặt cũ lâu năm, thỉnh thoảng mới có đổi mới, có thêm vài gương mặt mới. Giống như tiên sinh ở trường tư thục sẽ có học sinh mình yêu thích, Thuần Khánh Đế cũng có thần tử yêu thích. Có thần tử được ông coi trọng vì khả năng xuất sắc, có thần tử chỉ thuộc loại trung bình nhưng có tài hùng biện rất giỏi, biết nịnh nọt phe phẩy, nếu loại thần tử này không phạm phải sai lầm lớn, Thuần Khánh Đế sẽ khoan dung một chút. Còn có loại thần tử được Thuần Khánh Đế thích vì họ có ngoại hình tuấn tú, họ chẳng cần làm gì, chỉ cần đứng yên một chỗ như cây tùng, trúc xanh hoặc như viên ngọc đẹp, khiến người ta thoải mái khi nhìn vào.

Tất nhiên, nếu một thần tử tuấn tú nhưng làm chuyện xấu, dù đẹp như thần tiên thì Thuần Khánh Đế cũng sẽ không tha thứ cho hắn.

Trong mắt Thuần Khánh Đế, Triệu Yến Bình là một thần tử vừa có tài vừa tuấn tú.

Thường ngày lên triều, Triệu Yến Bình không có gì để tấu nhưng Thuần Khánh Đế cũng liếc nhìn hắn một cái cho sảng khoái, hôm nay Triệu Yến Bình đúng dịp có sổ con muốn tấu, hắn trong trang phục đỏ cầm tấm bảng trong tay đi đến giữa đại điện, dáng vẻ tươm tất, uy nghiêm và thận trọng, giọng nói rõ ràng từng câu từng chữ khiến Thuần Khánh Đế cảm thấy bàng hoàng.

Một số lão thần đều hiểu rõ tính tình Thuần Khánh Đế, nhìn Triệu Yến Bình, các lão thần không phục cũng phải chấp nhận. Tên Triệu Yến Bình này, sau khi vào kinh thì thuận lợi bái Lư thái công làm thầy đầu tiên, sau đó có quan hệ sui gia với Thái Tử, hắn rất có năng lực, đã giải quyết được nhiều vụ án treo ở Đại Lý Tự trong nhiều năm, ngoại hình cũng đẹp, hợp khẩu vị của Thuần Khánh Đế về mọi mặt, ai có thể bình chân như vại được như hắn?

Triệu Yến Bình được thăng quan, lập tức thỉnh phong cáo mệnh phu nhân tứ phẩm cho mẫu thân và thê tử.

Lần đầu tiên thỉnh phong, hắn viết lưu loát hai sổ con thật dài, hai đại nhân ở Thái Thường Tự còn tranh luận nảy lửa về việc có nên chấp thuận hay không. Lần này Triệu Yến Bình lại viết hai sổ con thật dài, trên cơ sở đầu tiên là khen mấy năm qua mẫu thân của hắn đã chăm sóc hắn thế nào, thê tử hiền hậu đã quản gia ra sao.

Hoàng Thượng trọng dụng Triệu Yến Bình, các đại thần đều nhìn thấy, lần này các đại nhân ở Thái Thường Tự xem qua loa một lần, chẳng hề kiểm tra đã chấp thuận, trình lên Ngự Thư Phòng và thỉnh Thuần Khánh Đế đưa ra quyết định cuối cùng.

Đủ loại sổ con xếp thành một chồng cao trên bàn ở Ngự Thư Phòng, Thuần Khánh Đế cần mẫn xem từng sổ, khi ông lấy một sổ con mới, vừa mở ra nhìn, lập tức nhận ra chữ viết của Triệu Yến Bình.

Không phải Thuần Khánh Đế coi trọng Triệu Yến Bình đến mức này, mà vì trong số các quan văn, Triệu Yến Bình – người không có tham gia kỳ thi – có chữ viết xấu nhất, xấu đến mức đặc biệt, Thuần Khánh Đế mở ra sổ con, ấn tượng đầu tiên là thần tử nào có chữ tệ như vậy, sau đó nhớ ra, ồ, Triệu Yến Bình.

Sổ con thỉnh phong cáo mệnh đều có mở đầu giống nhau, Thuần Khánh Đế không coi, đóng hai con dấu đỏ, dặn Cao công công gọi Triệu Yến Bình mà không ngẩng đầu.

Triệu Yến Bình nhanh chóng tới gặp.

Thuần Khánh Đế rút hai sổ con do hắn viết ném cho hắn “Khi ngươi mới vào kinh, chữ xấu cũng không sao, tại sao không có chút tiến bộ nào sau nhiều năm? Ngươi cho rằng trẫm luôn dễ dãi với ngươi nên ngươi có thể thoải mái giậm chân tại chỗ phải không? Ngươi có biết, với chữ viết nát bét này của ngươi, nếu tham gia kỳ thi, quan chủ khảo sẽ không xem, cả đời cũng đừng mơ được làm quan”

Trên trán Triệu Yến Bình toát một lớp mồ hôi.

Chữ hắn vẫn luôn như vậy, Hoàng Thượng trọng dụng hắn là vì hắn có thể phá án, trước kia Hoàng Thượng chưa từng phê bình chữ của hắn, Triệu Yến Bình không cảm thấy cần phải luyện, dù sao Hoàng Thượng và các quan viên đều biết xuất thân của hắn. Hôm nay Hoàng Thượng đột ngột tức giận là vì hắn làm sai chuyện gì khác hay sao?

Triệu Yến Bình không dám nhặt hai sổ con lên, sau lưng toát mồ hôi lạnh, hắn xin lỗi và đảm bảo sau khi về phủ sẽ chăm chỉ luyện chữ.

Thuần Khánh Đế hừ một tiếng, trừng mắt nhìn hắn “Nghe nói gần đây ngươi bận rộn mua nhà, còn có thời gian luyện chữ à?”

Triệu Yến Bình toát mồ hôi lạnh càng nhiều, lại đề cập đến chuyện mua nhà, chẳng lẽ Hoàng Thượng giận chó đánh mèo?

Nhưng Triệu Yến Bình không nghĩ ra được mình làm sai chỗ nào, vừa suy nghĩ vừa giải thích rằng gia đình hắn định mua tòa nhà là vì sắp có thêm con, nhưng luyện chữ quan trọng hơn, hắn sẽ không mua nhà nữa.

“Phu nhân của ngươi lại có mang?” Thuần Khánh Đế dựa vào ngai vàng, vẻ mặt suy tư “Hài tử nhiều thêm, nhà nhỏ không đủ ở, như vậy đi, trẫm có một tòa nhà có thể bán cho ngươi, vị trí tốt, cũng nhiều phòng, tuy nhiên tòa nhà đó trước khi bị tịch thu có giá một ngàn lượng, ngươi mua nổi không?”

Triệu Yến Bình khiếp sợ ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện Thuần Khánh Đế đang cười.

Triệu Yến Bình lại nhìn một sổ con mở ra ở trên mặt đất, Thuần Khánh Đế đã duyệt.

Triệu Yến Bình đột nhiên nhận ra, Thuần Khánh Đế phê bình nhưng thật ra là muốn bán cho hắn một tòa nhà thích hợp.

Với vị trí của hắn hiện nay, và quan hệ sui gia, mua tòa nhà không hợp ý thì dễ dàng bị người ta lên án, nhưng nếu Thuần Khánh Đế bán nhà cho hắn, ai dám nói ra nói vào?

Triệu Yến Bình lập tức dập đầu “Thần khấu tạ long ân! Không dám gạt Hoàng Thượng, mỗi tháng thần nhận bổng lộc của triều đình, mấy năm nay để dành được một số bạc, thiên hạ thái bình, kinh thành phồn hoa, tiệm thêu của thê tử cũng có thu nhập hàng năm, phu thê thần hợp lại vừa đủ một ngàn lượng bạc, chỉ lo lắng không có tòa nhà thích hợp để chọn, nếu Hoàng Thượng có thể ban thưởng nhà, thật sự đã giúp thần giải quyết vấn đề khẩn cấp!”

Thuần Khánh Đế cười càng nhiều, Triệu Yến Bình có bản lĩnh như Lư thái công, nhưng có tài ăn nói hơn Lư thái công, đúng là trò giỏi hơn thầy.

“Mua nổi là tốt rồi, ngươi đem bạc đến Hộ Bộ giao, sắp xếp xong rồi lo luyện chữ.” Thuần Khánh Đế cầm một sổ con lên, cúi đầu phê duyệt.

Triệu Yến Bình khấu tạ long ân thêm lần nữa, lui ra ngoài với tâm trạng kích động.

Tuy rằng tiêu một ngàn lượng để mua tòa nhà coi như quá xa xỉ, nhưng Hoàng Thượng đã duyệt cáo mệnh cho mẫu thân và A Kiều, chút nữa ban thưởng sẽ tới, trong nhà lại có bạc ngay lập tức!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện