Sau khi đi phủ thành về, A Kiều chỉ chú tâm vào việc mở cửa hàng kiếm tiền, lâu nay không nghĩ đến chuyện chăm sóc quan gia.

Hiện tại công việc buôn bán có chút lạc quan, dù con đường phát tài còn xa, nhưng kiếm được chút tiền làm A Kiều giảm nhiều áp lực trong lòng.

A Kiều lấy xấp lụa đen mua cho quan gia hôm tháng trước ra, mỗi ngày làm đồ cho cửa hàng hai canh giờ xong, A Kiều canh thời gian may áo choàng cho quan gia. Ban ngày may vá tỉ mỉ mới ra tác phẩm tinh tế, chạng vạng trước khi quan gia trở về thì đem đồ giấu trong phòng Triệu lão thái thái, để dành áo gấm làm món quà bất ngờ cho quan gia.

Trước đây A Kiều đã làm áo choàng cho quan gia một lần, nhưng đó là vải thường, lần này là tơ lụa chất liệu tốt, nên càng đặt nhiều tâm tư.

Đảo mắt đã hết một tháng, sắp tới ngày 20 tháng 11.

A Kiều đã mở cửa hàng được một tháng, chạng vạng Quách Hưng và Thúy Nương trở về, A Kiều ngồi trước bàn trong chính viện tính sổ sách, Triệu lão thái thái ngồi đối diện nàng, Quách Hưng và Thúy Nương giao đồ hôm nay xong, tập trung tinh thần nhìn A Kiều tính sổ.

Hôm nay là ngày trả tiền công.

A Kiều khi thì ghi sổ khi thì khảy bàn tính, cuối cùng tính xong, trừ chi phí, tháng này đồ thêu thùa bán sáu đồng bạc, phấn mặt bán năm đồng bạc, tổng cộng kiếm được một lượng một đồng. Đồ thêu thùa bán còn tạm được, về phần phấn mặt, tháng này có năm ngày trời mưa không mở quán, mở cửa 25 ngày, bình quân mỗi ngày chỉ bán một hộp phấn mặt.

Phấn mặt bán không chạy nhưng mới khai trương một tháng, có thể bán được 25 hộp A Kiều đã vừa lòng rồi.

Tính sổ sách xong, A Kiều trả Quách Hưng, Thúy Nương, Triệu lão thái thái mỗi người 110 văn tiền công, nàng còn dư gần tám đồng bạc, nếu cả năm mười hai tháng đều bán được như tháng này, A Kiều cũng kiếm tám, chín lượng bạc mỗi năm, tương đương với tiền thu nhập từ bảy tám mẫu ruộng tốt của bá tánh trong thôn.

Nhìn A Kiều bỏ tiền đồng vào hũ tiền rồi ôm đi đông phòng, Triệu lão thái thái thèm nhỏ dãi, nếu biết rằng kiếm được tiền, bà nên nhẫn tâm đoạt mối buôn bán phấn mặt này.

Quách Hưng và Thúy Nương lãnh tiền công, vô cùng vui vẻ đi về phòng.

Triệu lão thái thái đi vào bếp bưng cơm tối phần bà và A Kiều ra, hôm nay tôn tử nghỉ, nhưng Cao Kinh Thừa thuộc hộ phòng của nha môn cưới vợ, mời tôn tử đi uống rượu mừng, không biết khi nào mới trở về.

“Áo choàng cho quan gia may xong chưa?” Triệu lão thái thái hỏi A Kiều khi ăn cơm.

A Kiều cười nói: “Xong rồi, chút nữa quan gia trở về sẽ để hắn thử.”

Triệu lão thái thái chua xót trong lòng vì thấy A Kiều kiếm được nhiều tiền, nhịn không được đâm nàng một câu: “Kiếm tiền thì kiếm, nhưng đừng để tâm bên ngoài, ngươi nhìn ngươi kìa, gả vào đây hôm mùng 8 tháng 9, đã ba tháng rồi còn chưa động phòng với quan gia, nếu truyền ra ngoài người ta chê cười quan gia, chẳng lẽ không chê cười ngươi?”

A Kiều cúi đầu, từ từ uống cháo.

Triệu lão thái thái thấy, trong lòng biết vấn đề chủ yếu là ở tôn tử, nghĩ một chút, bà gợi ý cho A Kiều: “Hắn là khúc gỗ, chỉ sợ không dễ lập tức động phòng, ngươi thử để hắn ôm ngươi một cái, nắm tay hôn miệng gì đó, cho hắn nếm mùi ngon ngọt, sau này không cần ngươi câu, để tự hắn suy nghĩ.”

A Kiều nhìn tay mình, mình nắm tay, hay để quan gia chủ động nắm, làm sao để ôm hôn?

Không đúng, quan gia đã từng ôm nàng, trên đường đi phủ thành có một lão thái chận xe, xe ngựa dừng gấp, nàng lăn từ trên giường xuống, bị quan gia ôm trong lòng. Đáng tiếc thời gian ôm quá ngắn, A Kiều chưa kịp phản ứng đã bị quan gia đặt lên giường lại.

Trước lạ sau quen, vậy để quan gia ôm nàng lần nữa?

Trong lúc ăn, A Kiều yên lặng đặt ra mục tiêu đêm nay.

Các nam nhân đi uống rượu mừng, tan cuộc đã muộn, Triệu lão thái thái đi ngủ trước, A Kiều chong đèn dầu ngồi ở án thư, vừa suy nghĩ mẫu thêu mới vừa chờ quan gia.

Triệu Yến Bình trở về trước giờ giới nghiêm, hắn không cưỡi ngựa, thấy Quách Hưng từ trong phòng đi ra, Triệu Yến Bình xua tay: “Ngủ đi.”

Nói xong, hắn đóng cửa lớn, đi vào trong.

A Kiều nghe tiếng động, đặt giấy vẽ xuống và bước nhanh ra ngoài.

Nửa vầng trăng sáng treo trên bầu trời, A Kiều mở cửa nhà chính, thấy bóng dáng cao lớn kia đã đi tới nhà bếp trước.

A Kiều chạy tới, ngăn hắn lại và nói: “Quan gia vào phòng chờ chút, ta múc nước cho ngài.”

Triệu Yến Bình đã uống nhiều, cả người nồng nặc mùi rượu, nhìn nữ nhân trước mặt nho nhỏ xinh xinh, mỹ thiếp một lòng muốn hầu hạ hắn, Triệu Yến Bình không nói gì, xoay người đi vào phòng. Gần đến tháng chạp, thời tiết lạnh cóng, chỗ Triệu Yến Bình lau người cũng đổi thành trong phòng.

Nước trong nồi còn nóng, A Kiều múc non nửa thau nước nóng, sau đó múc nước lạnh trong lu pha vào, rồi bưng thau nước đầy bảy phần đi vào đông phòng.

Triệu Yến Bình đã cởi áo choàng dính đầy mùi rượu, lộ ra trung y dày cộp bên trong.

A Kiều đặt thau nước trên kệ, rũ mặt nói: “Quan gia lau người đi, ta chưa vẽ xong mẫu thêu mới, chắc phải hơn một khắc nữa.”

Nói xong, A Kiều đi đến án thư, cúi đầu tiếp tục vẽ mẫu thêu.

Trên bàn sách đặt một ngọn đèn dầu mờ nhạt, chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp của nàng, Triệu Yến Bình nhìn nàng, rồi nhìn thau nước trước mặt, trầm giọng nói: “Nàng đổi chỗ, ngồi quay lưng lại.”

Mặt A Kiều nóng lên, đổi hướng tờ giấy, dịch ghế đến phía bắc án thư, đối mặt với cửa sổ.

Đổi chỗ ngồi xong, A Kiều vô cùng mất mặt, nàng cố ý chờ vì muốn tự tay mặc áo choàng mới cho hắn, không phải muốn rình coi.

A Kiều không khỏi rầm rì: “Ta ngồi chỗ cũ cũng không nhìn lén quan gia, quan gia không cần cẩn thận quá mức.”

Triệu Yến Bình đang cởi trung y, cũng đưa lưng về phía nàng, nghe được tiếng thì thầm vừa xấu hổ vừa ai oán, Triệu Yến Bình dừng tay, sau đó tiếp tục cởi áo, cuối cùng chỉ chừa lại cái quần đùi dài đến đầu gối. Hắn ném khăn vào thau nước, vắt khô một nửa, nhắm mắt, bắt đầu lau từ trên xuống dưới.

A Kiều không tập được trung tinh thần để vẽ, nghe tiếng khăn ướt lướt dọc thân thể cường tráng của quan gia, tim A Kiều đập nhanh, cổ họng khô khốc, toàn thân mềm nhũn nóng rực.

Triệu Yến Bình lau xong ngực và tay chân, quay đầu lại nhìn, thấy A Kiều thành thật ngồi quay lưng về phía hắn, hắn lại nhấn mạnh: “Không được quay đầu.”

A Kiều dứt khoát che mắt, nằm sấp trên bàn.

Sau đó Triệu Yến Bình mặc trung y sạch sẽ, vạt áo dài đến đầu gối, dù nàng quay lại cũng không thấy gì, Triệu Yến Bình nhanh chóng cởi quần tiếp tục lau. Ánh đèn mờ nhạt bị thân hình cường tráng của hắn cản trở, mặc dù vậy Triệu Yến Bình vẫn nhìn rõ hoàn cảnh của mình, kiêu ngạo bướng bỉnh như có khát vọng vượt mọi chông gai, rong ruổi sa trường.

Triệu Yến Bình dời mắt, lau xong rồi thay quần mới, ngồi ở mép giường rửa chân.

A Kiều còn nằm sấp trên bàn, Triệu Yến Bình nhìn bóng dáng mảnh khảnh của nàng, không mở miệng kêu nàng ngồi thẳng.

Rửa chân xong, Triệu Yến Bình ra ngoài đổ nước.

A Kiều ngồi dậy, mặt đỏ hồng vì câu mệnh lệnh của quan gia, làm như hắn không nói thì nàng sẽ nhìn lén vậy.

A Kiều chột dạ, nàng đúng là đã nhìn lén.

Nhưng A Kiều không sai, quan gia đã hứa sẽ dưỡng nàng cả đời, sau khi tìm được muội muội sẽ cùng nàng trở thành phu thiếp thật sự, quan gia là hán tử của nàng, nàng nhìn hán tử của mình đâu có sao?

A Kiều vỗ mặt, giả bộ thu dọn giấy vẽ, lấy bộ đồ mới giấu trong rương ra.

A Kiều cho rằng quan gia sẽ mau trở lại, ai ngờ phải chờ hơn một khắc đồng hồ.

Triệu Yến Bình quay lại phòng, thấy A Kiều ngồi ở mép giường đang ôm cái gì đó, hắn khẽ nhíu mày, vừa đóng cửa vừa hỏi: “Sao chưa ngủ?”

A Kiều cầm áo choàng đứng lên, cười nói: “Lúc trước mua sa tanh cho lão thái thái có lựa một xấp cho quan gia, để dành mặc năm mới, hôm nay may xong rồi, quan gia thử xem, chỗ nào không vừa thì ngày mai ta sửa lại.”

Triệu Yến Bình bỗng nhiên rõ ràng vì sao nàng ngủ trễ.

Hắn đi tới, định cầm lấy áo choàng trong tay A Kiều.

A Kiều tránh tay hắn, vòng ra sau: “Ta hầu quan gia mặc.”

Triệu Yến Bình trầm mặc, đưa lưng về phía nàng dang hai tay ra.

A Kiều nắm hai tay áo để hắn xỏ vào, Triệu Yến Bình xốc nhẹ nhàng, áo choàng khoác lên bờ vai rộng của hắn.

A Kiều vòng ra trước, Triệu Yến Bình tránh xa vài bước, tự mình khép vạt áo lại.

A Kiều cắn môi, đưa đai lưng cho hắn.

Triệu Yến Bình thắt đai thuần thục, sa tanh màu đen mượt rũ xuống, bó chặt eo, phác họa tư thế oai hùng cao lớn của hắn. Bóng dáng đã oai hùng như thế, A Kiều khẩn trương đến trước mặt hắn.

Triệu Yến Bình mím chặt đôi môi mỏng tựa như không kiên nhẫn, mặt vẫn lạnh lùng, nhưng áo choàng tơ lụa màu đen làm hắn càng thêm uy nghiêm, giống như hắn không phải là một bộ đầu nho nhỏ của nha môn trong huyện thành, mà là một vị quan còn lớn hơn quan tri huyện và tri phủ, vô cùng uy nghiêm làm người ta không dám nhìn thẳng.

A Kiều không dám nhìn nhiều, quay mặt đi nói: “Quan gia soi gương đi, ta thấy rất vừa.”

Triệu Yến Bình không đi, trực tiếp cởi áo choàng ra, mặt vô cảm nói: “Bá tánh bình dân mặc loại sa tanh này nhìn quá phô trương, sau này đừng mua nữa.”

A Kiều liếc nhìn hắn, ủy khuất nói: “Ta thêu một tháng mới xong, quan gia không thích hả?”

Triệu Yến Bình ném áo choàng cho nàng, nói: “Ta quen mặc vải bình thường.”

A Kiều ôm áo choàng, cong môi, biết vậy khỏi làm.

Cất áo choàng vào rương, A Kiều leo lên giường, nằm bên trong tức giận.

Nàng quên lấy rèm ngăn, Triệu Yến Bình đến tủ quần áo lấy ra, quỳ một gối trên giường, treo cái móc nhỏ ở đầu giường.

Ánh nến chiếu bóng hắn trên giường, A Kiều nhìn cái bóng nhích tới nhích lui, đột nhiên nhớ lại một chuyện, nàng lo tức giận nên đã quên dụ quan gia ôm nàng!

Nằm xuống rồi, làm sao ôm được?

Triệu Yến Bình treo đầu này xong, tiếp tục đi treo đầu khác.

A Kiều nhìn bóng hắn, cái khó ló cái khôn, đột nhiên a một tiếng, đau khổ hít một hơi.

Triệu Yến Bình run tay, rèm ngăn chưa treo đúng chỗ, nhìn nàng hỏi: “Có chuyện gì?”

A Kiều kéo mền che nửa người phía dưới, chân trái duỗi thẳng, chân phải co lại, khó chịu nói: “Chân bị chuột rút, đau quá…”

Triệu Yến Bình nghe vậy, lập tức nhìn chân nàng: “Chân nào?”

A Kiều chỉ bên phải.

Triệu Yến Bình dứt khoát đỡ bắp chân nàng bằng tay trái, tay phải nắm ngón chân nàng và ấn nó.

A Kiều mặc quần ngắn, chân nhỏ không mang tất, ngón chân mượt mà hơi lạnh bị hắn nắm chặt, A Kiều cảm thấy toàn thân run lên, ngay sau đó, ngón chân đau như bị hắn bẻ gãy!

Lúc này A Kiều đau thật sự, nằm trên gối, ảm đạm nhìn hắn, nôn nóng nói: “Được rồi, ngài mau buông ra!”

Nàng kêu gấp gáp như đang bị tra tấn, Triệu Yến Bình buông tay không hiểu.

A Kiều bật dậy, ngồi co chân, cúi đầu kiểm tra tình trạng chân phải.

Triệu Yến Bình không nhịn được nhìn sang, thấy trong ống quần rộng thùng thình lộ ra một đôi chân nhỏ xinh đẹp trắng nõn như ngọc, chân trái không có gì khác thường, năm ngón chân mượt mà bên chân phải đã biến thành hồng nhạt, đó là bị hắn bẻ hồng.

Đau quá, A Kiều ngẩng đầu lên, mắt hạnh nhìn hắn lên án, nước mắt lưng tròng.

Triệu Yến Bình lờ mờ cảm thấy, nàng khóc không phải vì chuột rút, mà do bị hắn bẻ chân.

Hắn rũ mắt giải thích: “Làm vậy mới giải quyết được chứng chuột rút ở chân, tuy nhiên ta hơi mạnh tay, xin lỗi.”

A Kiều ngoại trừ bị đau, càng có rất nhiều ủy khuất.

“Quan gia thật sự không thích áo choàng kia hả?” A Kiều khổ sở hỏi.

Triệu Yến Bình bất ngờ ngẩng đầu, thấy hai giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, dính lên vạt áo, hai giọt mới rơi xuống, giọt mới lại tràn ra.

Cho nên nàng khóc vì hắn không cho nàng may áo choàng nữa?

Triệu Yến Bình mím môi, nhìn bàn tay nhỏ bé của nàng đặt ở một bên nói: “Không phải không thích, chỉ không muốn nàng vất vả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện