Nắng như thiêu đốt, các bá tánh đều mắng trời, Triệu lão thái thái đứng ở cửa nhà chính, nhìn mặt trời sắp lặn nhưng vẫn chói mắt như ban ngày, nở nụ cười làm các nếp nhăn trên mặt lộ rõ hơn.

Bà kêu Thúy Nương chà sạch thùng tắm, lại cho A Kiều một ánh mắt “đêm nay xem ngươi thế nào”.

A Kiều cười miễn cưỡng, thật ra cũng nóng lòng muốn thử.

Hôm nay ở nha môn có nhiều việc, khi mặt trời lặn hẳn, Triệu Yến Bình mới về, mồ hôi nhễ nhãi, quan bào bộ đầu màu tím ướt đẫm.

Triệu lão thái thái muốn tôn tử đi vào phòng tắm, Triệu Yến Bình thấy phiền phức nên trực tiếp lấy một xô nước lạnh từ nhà bếp đi hậu viện, sau khi A Kiều đưa trung y, Triệu Yến Bình kêu nàng đóng cửa nhà chính, hắn nhanh chóng cởi xiêm y, dội xô nước lên đầu, lấy khăn lau tỉ mỉ, lau hết nửa xô nước còn lại, cuối cùng cũng làm sạch được hơi nóng và mồ hôi dính trên người suốt một ngày.

Khoác lên trung y bằng lụa mỏng mà A Kiều may cho hắn, Triệu Yến Bình mở cửa sau của nhà chính ra.

Thúy Nương đang dọn cơm, Triệu lão thái thái ngồi ở bàn ăn, A Kiều đang đợi hắn tới ngồi.

Triệu Yến Bình nhíu mày nói: “Sau này mỗi khi ta về trễ, mọi người chỉ cần chừa cơm cho ta, không cần chờ.”

Triệu lão thái thái nói: “Nhà chỉ có ba người còn muốn ăn hai bữa cơm à? Dù sao ta và A Kiều không làm gì, chờ thêm một chút cũng không đói bụng.”

A Kiều gật đầu phối hợp.

Triệu Yến Bình biết không thuyết phục được lão thái thái, bèn ngồi xuống bên trái Triệu lão thái thái.

Đêm nay Thúy Nương làm mì lạnh, lão thái thái tự mình làm nước sốt thịt bò, chan lên mặt ăn rất ngon, Thúy Nương còn xắt một tô dưa chuột.

Triệu Yến Bình cúi đầu ăn như mọi khi.

Triệu lão thái thái nhìn tóc tôn tử còn nhiểu nước, trong lòng rầu rĩ, tính kế tắm uyên ương không thành, chút nữa A Kiều tự tắm, hiệu quả quyến rũ có giảm đi đáng kể không?

A Kiều không nghĩ nhiều như vậy, nàng cũng không có thói quen dụ dỗ khi đang tắm, tốt hơn là nên ở trong bóng tối lúc đêm khuya tĩnh lặng.

Sau khi ăn cơm xong, A Kiều đi vào tắm rửa, Triệu Yến Bình không muốn dày vò bản thân nên ngồi ở hậu viện, Triệu lão thái thái hỏi hắn vì sao không vào nhà, Triệu Yến Bình chỉ đầu tóc còn ướt: “Đợi khô mới đi ngủ, nếu không sẽ đau đầu.”

Quỷ mới tin hắn!

Nhưng Triệu lão thái thái không thể đuổi đại tôn tử cao to khỏe mạnh vào phòng, đành phải buồn bực tự mình đi vào tây phòng.

Không biết đêm nay trong đông phòng có xảy ra gì không, Triệu lão thái thái tò mò muốn chết, nhưng bà đã nghe A Kiều nói tôn tử thính tai, vì vậy bà ngại đi núp góc tường hậu viện nghe lén.

A Kiều đã gội đầu ban ngày, hiện tại chỉ cần tắm, nàng mặc áo lót đỏ viền đen kia trước, rồi mặc trung y có màu tương tự, sau đó mở cửa sổ để khí lạnh bên ngoài xua tan hơi ẩm trong phòng.

Triệu Yến Bình nghe tiếng mở cửa sổ, hắn đứng lên, đi vào giúp nàng đem thùng tắm ra ngoài.

Đêm nay không có gió, lúc Triệu Yến Bình trở lại, trong phòng hầm hập, không mát như bên ngoài.

A Kiều đang đứng trước giường quay lưng về phía hắn, đang dùng khăn ướt lau chiếu để khi ngủ mát mẻ một chút.

Triệu Yến Bình ngồi bên cửa sổ chờ.

Hắn quay mặt ra ngoài, khoảng sân đen như mực, thỉnh thoảng có gió thổi qua nhưng cũng nóng.

Triệu Yến Bình không thích mùa hè, quả thực có thể làm người ta ngột ngạt.

“Xong rồi, quan gia lại đây ngủ đi.” A Kiều treo khăn lên giá rửa mặt và gọi sau khi leo lên giường.

Triệu Yến Bình gật đầu, lập tức thổi tắt đèn trên bàn, chờ A Kiều nằm xuống, Triệu Yến Bình đi đến giá áo, lẳng lặng cởi áo ra.

Nóng quá, nếu mặc trung y ngủ, Triệu Yến Bình không ngủ được.

A Kiều nằm quay lưng về phía hắn, tay cầm một cái quạt hương bồ lớn, từ từ quạt cho mình.

Quạt tròn tinh xảo thật đẹp, nhưng muốn mát phải xài loại quạt hương bồ mà Triệu lão thái thái mua mới được.

Sức nàng quá yếu, Triệu Yến Bình muốn ké tí gió cũng không được, đơn giản nói: “Đưa quạt cho ta.”

A Kiều tưởng hắn muốn cướp quạt nên ngoan ngoãn đưa quạt hương bồ cho hắn.

Triệu Yến Bình nằm quạt, vừa quạt xuống, nửa giường có gió, cả hai đều mát.

A Kiều giả bộ ngủ.

Triệu Yến Bình quạt đến khi cảm thấy buồn ngủ mới ném quạt xuống dưới giường, chìm vào tình trạng ngủ say .

A Kiều không biết hắn có ngủ say không, đợi một lúc lâu không có động tĩnh, A Kiều thở dài như có điều lo lắng, lặng lẽ ngồi dậy, cúi đầu cởi trung y.

Triệu Yến Bình mở mắt khi nàng thở dài, đang định hỏi nàng có chuyện gì không, không ngờ nghe tiếng nàng cởi áo.

Nóng quá nên không ngủ được ư?

Nàng chỉ cởi trung y, hay muốn trần trụi toàn bộ nửa người trên giống hắn?

Dù là cách nào cũng đều giống một mồi lửa đánh thẳng tới hắn, nướng hắn bất động, mồ hôi giọt to giọt nhỏ lăn dài trên mặt và ngực.

A Kiều nhét trung y vào bên gối, khi nằm xuống thoải mái mà hừ một tiếng vì vai eo lưng đều dính vào chiếu, nhưng không thoải mái được bao lâu, nghĩ đến mục đích làm việc này, A Kiều cũng từ từ nóng lên, nóng đến nỗi nàng phải nghiêng người, đổi chỗ nằm để mát hơn.

Khi nàng trở mình, đó là đối mặt trực tiếp với Triệu Yến Bình.

Triệu Yến Bình nằm nghiêng quay ra ngoài, A Kiều có thể thấy rõ đường nét vai và eo hắn, bờ vai rộng mạnh mẽ và vòng eo gầy.

A Kiều càng nhìn càng nóng, trong lòng có ý tưởng điên rồ, dù sao cũng nóng rồi, hay là vui vẻ làm chút gì đó.

…..

A Kiều quyết định lấy quạt hương bồ hắn đặt dưới giường.

Đôi mắt đã quen với bóng tối, đại khái vẫn có thể thấy rõ tình hình, A Kiều lại ngồi dậy, tới gần quan gia một chút, lén nhìn mặt hắn, thấy hắn nhắm mắt, A Kiều chậm rãi vươn một bàn tay chống ở giữa eo và cánh tay hắn, thăm dò dưới giường, nhìn xem quan gia đem quạt hương bồ đặt ở đâu.

Tìm được rồi, quạt hương bồ lớn được đặt lên giường, A Kiều duỗi tay là có thể vói được.

Triệu Yến Bình không biết nàng đang làm gì, chỉ biết nàng lơ lửng trên mặt mình, dù hắn bất động, nhưng chỉ cần nàng nhìn xuống là có thể phát hiện hắn khác thường, đến lúc đó, nàng sẽ biết hắn giả bộ ngủ.

Thay vì bị nàng phát hiện, chi bằng trực tiếp tỉnh lại cho rồi.

Triệu Yến Bình giật tay, đồng thời mở mắt.

A Kiều sắp đụng tới cán quạt, thoáng nhìn thấy cánh tay hắn cử động, A Kiều hốt hoảng nhìn mặt hắn, phát hiện quan gia không biết tỉnh khi nào, A Kiều cảm thấy trong đầu bùm một tiếng, cánh tay đang chống trên giường bị giảm bớt lực, đầu gối trợt xuống chiếu, người ngã xuống.

Triệu Yến Bình đỡ nàng theo bản năng, nhưng không giữ được vai nàng, ngón tay thon dài mạnh mẽ lại nắm chặt áo lót nàng, hơn nữa hắn muốn kéo A Kiều trở về, theo lực kéo nàng về phía mình, A Kiều nghiêng người, ngả vào trong ngực hắn.

Triệu Yến Bình cũng ôm nàng theo bản năng.

Trong tích tắc, A Kiều phát hiện người hắn đầy mồ hôi và sự yêu thích dành cho nàng.

Triệu Yến Bình vừa phát hiện nàng chỉ cởi trung y, trên người còn mặc áo lót, nhưng áo lót kia quá nhỏ, khi nàng ngã xuống cọ lên người hắn, vạt áo lót tốc lên cọ phía dưới cổ nàng.

A Kiều sửng sốt một lúc mới nhận ra áo lót mình biến thành kiểu gì, chẳng qua phát hiện quan gia thích quá nhanh khiến A Kiều sơ xuất, một tay chống lung tung trên chiếu, tay kia kéo áo lót xuống. Kế hoạch quyến rũ của nàng không táo bạo như vậy đâu!

A Kiều có ý định kéo áo lót, Triệu Yến Bình sắp nổ tung, nắm vai nàng lật vào trong, hai người hoàn toàn đổi hướng.

“Quan gia!” A Kiều hoảng sợ kêu lên.

Mũi Triệu Yến Bình sắp phun lửa, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cặp mắt hoảng hốt của nàng: “Nàng vừa làm gì?”

Hắn là lửa, A Kiều chỉ là chồi non nhỏ dính bùn, nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, vừa sắp khóc vừa giải thích: “Ta, ta nóng quá, ta muốn lấy cây quạt để quạt cho mát.”

Triệu Yến Bình tuy đã hỏi vấn đề, nhưng hắn không biết nàng nói gì.

Quạt hương bồ to cỡ nào cũng không dập nổi ngọn lửa trong người hắn lúc này, lời thề quan trọng cỡ nào cũng không ngăn được sự ham muốn của hắn đối với nàng.

Nếu trái lời thề, chết không yên lành được thì chết đi, dù sao hiện tại không làm gì, hắn cũng muốn chết bên cạnh nàng.

Mồ hôi tuôn như mưa, Triệu Yến Bình trực tiếp xé cái áo lót vô dụng trên người A Kiều!

Một bức tường không ngăn được âm thanh quá to, huống chi lúc này là giữa hè, đông phòng tây phòng thậm chí láng giềng trái phải đều mở cửa sổ ngủ, khi Triệu Yến Bình diễn kịch có thể để A Kiều cố ý phát ra âm thanh để lừa lão thái thái, hiện tại làm thật, Triệu Yến Bình ngược lại không muốn để bất cứ ai nghe tiếng A Kiều.

Hắn lấp kín miệng A Kiều, nuốt tất cả những lời cầu xin nức nở của nàng vào bụng.

Một trận bão không hề được báo trước ập đến, tới cũng nhanh đi cũng nhanh.

Triệu Yến Bình buông A Kiều ra, ngã sang bên cạnh, cánh tay phải duỗi ra khỏi giường, tay trái đặt trên mắt, vẫn đang thở hổn hển.

Hắn đổ một thân mồ hôi, trên người A Kiều càng nhiều mồ hôi hơn, của mình và của hắn, cả người như mới được vớt ra từ trong nước, đôi chân cuối cùng lại đụng chiếu, có thể cảm giác được mồ hôi lập tức làm ướt chiếu.

A Kiều ứa nước mắt nhìn đỉnh màn.

Đau quá, suýt nữa mất mạng, không kìm được nước mắt nhưng A Kiều vô cùng mãn nguyện, nàng rốt cuộc chân chính trở thành nữ nhân của quan gia, rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận nhận sự trợ giúp của hắn mà không cần cảm thấy chính mình ở Triệu gia ăn không ngồi rồi, rốt cuộc không cần lo lắng không có cơ hội bồi dưỡng cảm tình với quan gia trước khi Hương Vân cô nương trở về, chờ đến lúc Hương Vân cô nương trở về thì nàng đã già rồi, quan gia không chạm vào nàng sẽ lãng phí rất nhiều thời gian tươi đẹp!

A Kiều không hề chê quan gia thô lỗ, nàng muốn dựa vào người nam nhân này, nàng cũng kính nể người nam nhân này từ đáy lòng, từ khi gả lại đây quan gia âm thầm che chở nàng nhiều lần, hiện tại thô lỗ một lần thì có sao đâu.

A Kiều xoa mắt, xoay người dựa sát vào ngực hắn.

Đầu Triệu Yến Bình vẫn trống rỗng, nàng dựa vào, hắn buông tay trái xoa xoa mái tóc dài rối bù của nàng.

“Quan gia, bắt đầu từ hôm nay ta thật sự là người của ngài.” A Kiều dựa vào vòm ngực lớn của hắn nói, thanh âm nghẹn ngào có chút cố chấp, như thể ngủ với quan gia không quan trọng, quan trọng là thân phận này.

Triệu Yến Bình bừng tỉnh, xoay người ôm nàng, vén mái tóc đang che mặt A Kiều, nhìn nàng nói: “Nàng đã là người của ta từ lâu.”

Ngay từ khi nàng nói chết cũng muốn làm quỷ của Triệu gia, Triệu Yến Bình chăm sóc nàng như nữ nhân của mình, cho nên đêm đó nàng dỗi hắn và muốn thư thả thiếp, lần đầu tiên hắn bốc đồng đè nàng trên giường.

“Sau này quan gia cưới thái thái cũng không được bỏ rơi ta.” A Kiều ôm hắn nói, nàng mới bị dày vò như vậy, muốn câu hứa hẹn đâu có sao.

Triệu Yến Bình hứa với nàng: “Sẽ không lạnh nhạt, cưới ai cũng sẽ không bỏ rơi nàng.”

Nàng đáng thương như vậy, không nơi nương tựa, Triệu Yến Bình hắn dù nghèo phải đi xin ăn cũng sẽ dẫn nàng theo cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện