Chương 94: Phá Án Tú Nương, Quan Gia Lập Công



Editor: Trà Xanh

Màn đêm buông xuống, trấn Nam Đường tối mờ mịt, các bá tánh đã đi ngủ sớm.

Một bóng đen đột nhiên lóe lên từ trong góc, ngay sau đó mau chóng núp vào một bóng râm khác, cuối cùng người nọ đến cửa sau của một nhà, xoay người nhảy vào.

Thôi phụ đang ngủ ngon, Thôi mẫu đột nhiên đẩy ông dậy, Thôi phụ định hỏi chuyện gì thì nghe có người gõ nhẹ vào cửa sổ.

Cũng giống Thôi mẫu, Thôi phụ ngay lập tức toát mồ hôi lạnh.

Trong kinh thành, bá tánh đều ngủ giường đất, giường đất để gần cửa sổ, Thôi phụ tạm thời nắm cây chổi quét giường, bước đến gần cửa sổ hỏi: “Ai đó?”

Ngoài cửa sổ vang lên một giọng ngắt ngứ: “Chủ tử ở kinh thành phái ta tới, có chuyện cần nói trong phòng, đừng quấy rầy người khác.”

Thôi phụ và Thôi mẫu liếc nhau, cả hai trở nên vô cùng căng thẳng.

Hai người mặc xiêm y, Thôi phụ lặng lẽ mở cửa sau, dưới ánh sao mờ ảo, chỉ thấy một hán tử cao lớn đứng ngoài cửa, trên mặt che khăn đen, lộ ra một đôi mắt lạnh như băng, tựa như những kẻ chuyên lấy tiền giúp người ta trừ họa.

Thôi phụ chỉ làm mất lòng một người có thể mướn loại sát nhân này, nhìn thấy dưới tay áo người đó lộ ra một con dao găm sáng choang, Thôi phụ quỳ xuống tại chỗ, khóc lóc van xin: “Tráng hán tha mạng, tiểu dân đúng là đã đệ đơn kiện Trân nương nhưng tiểu dân đã giải quyết xong xuôi, chỉ cần Hầu gia giấu kỹ Trân nương đừng để nàng lộ mặt, ta đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến Hầu gia!”

Thôi mẫu núp sau rèm cửa rình coi, nhìn thấy cảnh này, sợ tới mức ngã xuống đất, che miệng không dám phát ra tiếng.

Người bịt mặt lạnh lùng nhìn Thôi phụ: “Hầu gia không muốn mạng chó của các ngươi, chỉ phái ta tới điều tra vì sao Thôi Trân dính vào vụ kiện, vào nhà nói.”

Nghe vậy, hai vợ chồng như bừng tỉnh, mời người bịt mặt vào như mời một vị Phật.

Người bịt mặt ngồi xuống ghế chẳng chút khách khí, bắt hai vợ chồng quỳ trước mặt hắn giải thích.

Thôi mẫu khóc ròng: “Chúng ta không cố ý, do chủ nhân tiệm thêu đó có lòng dạ ác độc, ký công văn với Trân nương, nói rằng nếu Trân nương làm hư vật liệu lấy từ cửa hàng, không giao hàng đúng giờ thì phải bồi thường cửa hàng gấp mười lần tiền vốn, không bồi thường nổi thì phải dùng chính mình trả nợ. Lần này Trân nương lấy vật liệu có giá trị ba lượng, cháu gái nhỏ của ta ham chơi, lén cắt hư, chúng ta không đủ khả năng bồi thường…

Người bịt mặt hừ lạnh: “Các ngươi không bồi thường nổi, cũng không muốn lấy người bồi thường, đơn giản đem bán nữ nhi cho Hầu gia, cuối cùng kiếm được một đống bạc?”

Thôi phụ và Thôi mẫu tính con đường này, nữ nhi muốn đến tiệm thêu dùng chính mình trả nợ, vậy chẳng phải quá lời cho tiệm thêu hay sao, bọn họ chẳng kiếm được chút gì? Cả nhà nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ ra biện pháp này. Cũng may quản sự của Trường Hưng hầu phủ tìm họ nhiều lần, nói rằng Hầu gia đồng ý mua Thôi Trân với giá cao, nếu không các lão gia phú thương khác chưa chắc đồng ý với yêu cầu của bọn họ, sẽ lén bắt cóc nữ nhi.

“Tráng hán, ngài thấy đó, Thuận Thiên Phủ cũng cho rằng Trân nương tự mình trốn chạy, việc này không liên quan đến Hầu gia, ngài giúp chúng ta nói, đừng để Hầu gia trừng phạt chúng ta.” Thôi phụ giỏi xử lý, run rẩy lấy một thỏi bạc ra, muốn nhét vào tay người bịt mặt.

Người bịt mặt không nhận bạc, trầm mặc hồi lâu, lạnh lùng nói: “Ta làm việc cho Hầu gia, cần làm Hầu gia yên tâm, các ngươi cất bạc đi, hiện tại viết một tờ giấy, chứng minh là các ngươi tình nguyện bán nữ nhi cho Hầu gia, lỡ như quan phủ lục soát người trong hầu phủ, Hầu gia chúng ta cũng có bằng chứng để chứng minh Thôi Trân không phải do ông bắt.”

Yêu cầu này hợp tình hợp lý, Thôi phụ bảo Thôi mẫu đi mài mực.

Thôi lão thái thái từng ở trong cung, có kiến thức, muốn nhi tử đọc sách thi đậu có công danh, đáng tiếc Thôi phụ không có chí tiến thủ, đọc sách vài năm rồi nghỉ, chỉ biết đọc biết viết, trong bụng không bao nhiêu chữ.

Thôi phụ lo lắng, tờ thứ nhất bị bôi bôi xóa xóa, người bịt mặt xé nó, bảo ông viết một tờ khác.

Lúc này Thôi phụ mới viết tờ thứ hai rõ ràng chi tiết, vì là chứng từ, không thể chỉ viết tên tắt là Hầu gia, Thôi phụ viết từng nét ba chữ “Trường Hưng Hầu”, giải thích rõ ràng quá trình bán nữ nhi. Cuối cùng hai vợ chồng lần lượt viết tên của mình xuống, ấn vào hai dấu tay.

Người bịt mặt chờ mực khô rồi cất tờ giấy, liên tục dặn hai vợ chồng không được kể việc này cho bất cứ ai, bao gồm nhi tử và con dâu của họ, sau đó rời đi như một bóng ma.

Thôi phụ và Thôi mẫu coi như lợi dụng Trường Hưng hầu phủ, từ lúc chủ nhân tiệm thêu đến quan phủ báo quan, bọn họ luôn lo lắng không biết Trường Hưng hầu phủ có đến tìm bọn họ tính sổ hay không, hoặc là có trả nữ nhi về không, hiện tại Hầu gia phái người tới cảnh tỉnh bọn họ, cục đá trong lòng bọn họ đã rơi xuống, rốt cuộc có thể ngủ yên giấc.

Ra khỏi Thôi gia, Triệu Yến Bình theo đường cũ quay về khách điếm, ngồi trên giường xem lại tờ giấy Thôi phụ viết một lần nữa.

Hiện tại hắn đã xác định Thôi Trân đang ở Trường Hưng hầu phủ, không rõ sống hay chết, nếu trực tiếp cầm tờ giấy này đến Trường Hưng hầu phủ đòi người, Trường Hưng Hầu thành thật giao ra người thì không sao, lỡ như Trường Hưng Hầu không muốn giao người, bịa đặt với lý do Thôi Trân đã tự mình chạy trốn, A Kiều không thể làm được gì, càng có khả năng khiến Thôi Trân có nguy cơ bị giết.

Giải quyết riêng không an toàn, ai biết được Thuận Thiên phủ doãn có quan hệ riêng tư gì với Trường Hưng Hầu hay không?

Vụ án này rõ ràng có rất nhiều điểm lạ, Thuận Thiên phủ doãn lại quyết định vụ án một cách qua loa, hoặc là do Thuận Thiên phủ doãn không đủ năng lực, hoặc là Trường Hưng Hầu có quan hệ riêng tư với Thuận Thiên phủ doãn nên đã phái người đến chào hỏi.

Đề cập đến việc làm chứng, người trên quan trường chưa chắc thông qua được, cho dù Vĩnh Bình hầu phủ có thể giúp hắn giải quyết, Triệu Yến Bình cũng không muốn nợ ân tình Tạ gia nữa.

A Kiều chỉ có thể nghĩ đến hắn, Triệu Yến Bình cũng chỉ có thể nghĩ đến một người.

Sáng sớm ngày thứ tư, trời chưa hửng sáng, Triệu Yến Bình vội vàng rời trấn Nam Đường, khi hắn vừa đến thì cổng thành đã mở.

Thời gian còn sớm, hầu hết mọi người chưa mở cửa đón khách, Triệu Yến Bình tìm một tiệm cơm nhỏ ăn sáng, sau khi ăn xong thì không chậm trễ, đi thẳng đến Lý Quốc Công phủ của Lư thái công.

Gia phong của Lý Quốc Công phủ rất nghiêm, người gác cổng đối xử với người ta cũng khách khí, không vì Triệu Yến Bình mặc trang phục bình thường mà coi thường, khi Triệu Yến Bình báo danh tính, tới đây vì một vụ án, người gác cổng lập tức phái người đi xin phép Lư thái công.

Lư thái công vừa luyện một bộ Ngũ Cầm Hí xong, đang lau mồ hôi và chuẩn bị dùng cơm, nghe nói tiểu tư vụ tòng cửu phẩm mới làm việc tại Đại Lý Tự đến tìm ông, Lư thái công nở nụ cười, bảo gã sai vặt dẫn vào.

Quốc công phủ là tòa nhà do Thánh Thượng ban tặng, có phong cách khác thường nhưng Triệu Yến Bình rũ mắt mà đi, không hề nhìn xung quanh.

Gã sai vặt đưa Triệu Yến Bình đến rồi lui xuống, trong thính đường chỉ có Lư thái công và lão quản sự Mục thúc, không có nha hoàn hầu hạ.

“Hạ quan bái kiến đại nhân.” Triệu Yến Bình cung kính hành lễ.

Lư thái công một tay lấy bánh bao cắn ăn, một tay kẹp đồ ăn kèm, liếc nhìn Triệu Yến Bình, ông lấy làm lạ hỏi: “Đoan Ngọ là ngày hội, triều đình cho quan viên lớn nhỏ nghỉ ngơi, ngươi mới tới kinh thành không đi dạo mà chạy tới tìm ta nói chuyện vụ án gì?”

Triệu Yến Bình ngước mắt, nghiêm nghị nói: “Tính mạng của con người quan trọng, hạ quan không dám chậm trễ.”

Sắc mặt Lư thái công thay đổi, ông đặt bánh bao xuống, yêu cầu hắn nói ra, lão quản sự Mục thúc cũng nhìn Triệu Yến Bình kinh ngạc.

Triệu Yến Bình trình bày toàn bộ manh mối vụ án mà hắn giúp cố nhân điều tra để tìm Thôi Trân, cuối cùng nói: “Hạ quan đã hỏi thăm, Trường Hưng Hầu đang nhậm chức ở Binh bộ, quyền cao chức trọng, hạ quan thấp cổ bé họng, không dám trực tiếp đối mặt với ông ta, cũng lo lắng phủ doãn đại nhân bất mãn tiểu nhân tự tiện đi điều tra vụ án mà hắn đã ra quyết định, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đến đây nhờ đại nhân làm chủ cho Thôi Trân.”

Trong khi hắn nói chuyện, Lư thái công nhìn Mục thúc.

Mục thúc vui vẻ tỏ ý “ác nhân có ác báo”.

“Chứng cứ ở đâu?” Lư thái công hỏi không rõ hỉ nộ.

Triệu Yến Bình dâng chứng cứ bằng hai tay.

Lư thái công mở ra đọc từ đầu tới đuôi, tò mò hỏi: “Ngươi làm thế nào lấy được chứng cứ này?” Vừa nãy có vài chỗ không nghe Triệu Yến Bình nói tỉ mỉ.

Triệu Yến Bình lại giải thích lần nữa.

Lư thái công vuốt râu, híp mắt nhìn hắn: “Nửa đêm tự tiện xông vào nhà dân, giả làm gia nô của người khác, ngươi phá án kiểu này ở huyện Võ An à?”

Triệu Yến Bình xấu hổ: “Trước kia hạ quan nhận lệnh phá án, không dùng thủ đoạn thế này, lần này tự mình điều tra, không thể trực tiếp thẩm vấn người của Thôi gia, đành bất đắc dĩ làm vậy, hy vọng đại nhân tha tội.”

Lư thái công hừ: “Không có lần sau, tuy nhiên nếu có người hỏi, ngươi nói rằng ngươi đến trấn Nam Đường trải nghiệm và quan sát phong tục dân gian, nửa đêm nhìn thấy có người trèo tường, tưởng bọn trộm nên bắt lại, người nọ chạy thoát, làm rớt tờ giấy này.”

Triệu Yến Bình thầm nở nụ cười.

Mục thúc đột nhiên nhíu mày: “Thái công, tuy rằng điều này có thể chứng minh Thôi Trân đang ở Trường Hưng hầu phủ, nhưng Thôi gia bán nữ nhi, hắn mua nữ nhi, dù chúng ta đến hầu phủ tìm cũng không kết tội hắn được, lão tặc đó vẫn tiếp tục làm chuyện ác, gây tai họa cho những thợ thêu.”

Triệu Yến Bình nhìn Mục thúc tỏ vẻ nghi ngờ.

Mục thúc giải thích cho hắn: “Ngươi cho rằng chỉ có tỷ muội của Thôi gia bị hại hay sao? Nhiều lắm, các thợ thêu không dám nhận diện hắn, có người không chịu nhục nên tự sát nhưng bị hắn trả đũa, rồi dùng bạc an ủi người nhà của các thợ thêu, cuối cùng không giải quyết được gì. Mười mấy năm qua chỉ có hai nhà đi quan phủ báo án, nhưng Trường Hưng Hầu một mực cho rằng các thợ thêu quyến rũ hắn trước, xong việc không kiếm chác được gì nên có ý trả thù, không có nhân chứng cho loại chuyện này, quan phủ không thể kết tội hắn.”

Triệu Yến Bình lấy làm lạ: “Vì sao tất cả đều là thợ thêu?”

Lư thái công tiếp lời: “Bởi vì năm xưa lão Trường Hưng Hầu rất yêu thương một di nương trong phủ có xuất thân là thợ thêu, đến nỗi sủng thiếp diệt thê, lão hầu phu nhân bị di nương đó làm cho tức chết, sau đó lão hầu gia sống thọ và chết ở nhà, tật xấu tra tấn thợ thêu của Trường Hưng hầu dần dần lộ ra. Nói tóm lại, ta có thể giúp ngươi làm chủ việc này, nhưng chúng ta nên lấy lý do gì để đến hầu phủ tìm người?”

Lư thái công nhìn Triệu Yến Bình dò hỏi.

Triệu Yến Bình nhìn ra được, Lư thái công đang thử nghiệm hắn.

Triệu Yến Bình trầm giọng nói: “Theo luật lệ của triều đại, che dấu, cố ý bao che tội phạm không báo, tội được giảm một bậc so với phạm nhân. Thuận Thiên Phủ kết tội Thôi Trân thiếu nợ chạy trốn, bắt được bị phạt đánh 50 cái, vào nhà lao một năm. Tội của Trường Hưng hầu giảm một bậc, phạt đánh hai mươi cái, vào nhà lao nửa năm.”

Lư thái công cười, đứng dậy nói: “Đại Lý Tự chỉ có thể thụ lý các vụ án do Hình bộ chuyển tới, không thể tự tiện tiếp nhận kiện tụng, ta muốn nhận vụ án này phải cần thỉnh Hoàng Thượng quyết định. Đi nào, ngươi theo ta vào cung, báo cáo vụ án với Thánh Thượng.”

Vào cung gặp Thánh Thượng?

Triệu Yến Bình ngẩn người, lần đầu tiên bối rối trước mặt Lư thái công.

Lư thái công cười: “Là một tiểu quan tòng cửu phẩm mà ngay cả Trường Hưng Hầu cũng dám điều tra, sao nhắc tới gặp Thánh Thượng thì ngươi sợ?”

Triệu Yến Bình không sợ, hắn chỉ không ngờ mình mới vào kinh hơn nửa tháng đã có cơ hội gặp vua.

“Đa tạ thái công.” Phản ứng lại, Triệu Yến Bình hành lễ với Lư thái công.

Lư thái công mỉm cười, vỗ vai hắn: “Ở trước mặt Thánh Thượng, nên nói thì nói, không nên nói thì chớ nhắc tới.”

Triệu Yến Bình hiểu ý.

Lư thái công đi thay quan bào, dẫn Triệu Yến Bình áo vải đi vào cung.

Hiếm khi được nghỉ ngơi nhân dịp Đoan Ngọ, Thuần Khánh Đế đang định đi ngắm hoa với các hậu phi trong Ngự Hoa Viên, nghe nói Lư thái công đến tìm, Thuần Khánh Đế tạm thời dời bước đến Ngự Thư Phòng. Thấy Lư thái công đến, bên cạnh còn có một người nam tử áo vải trẻ tuổi với dáng vẻ điềm tĩnh, Thuần Khánh Đế tò mò hỏi: “Lão thái công, người kia là ai?”

Lư thái công nhìn Triệu Yến Bình đang quỳ dập đầu, giải thích mọi chuyện, bao gồm vụ án Trường Hưng Hầu chiếm giữ Thôi Trân.

Thuần Khánh Đế từ lâu đã nghe những hận thù giữa Trường Hưng Hầu và những thợ thêu, tuy nhiên rốt cuộc là Trường Hưng Hầu ức hiếp những thợ thêu đó, hay là các thợ thêu tự nguyện hiến thân vì bị quyền lực và tiền tài của Trường Hưng Hầu dụ dỗ, không ai rõ chuyện này. Trường Hưng hầu vẫn có chút tài năng, Thuần Khánh Đế không thể tước bỏ chức quan của hắn vì một số lời đàm tiếu.

Trước đây Lư thái công không có bằng chứng, cũng chưa từng làm phiền Thuần Khánh Đế vì việc này. Lần này có bằng chứng trong tay, ông nhất định lấy lại công bằng cho những thợ thêu chịu khổ nhưng không bày tỏ được.

Thuần Khánh Đế coi trọng Lư thái công là vì Lư thái công ngay thẳng và công bằng chính trực. Hiện giờ Thuần Khánh Đế không muốn thiên vị Trường Hưng Hầu, cũng không có lý do để thiên vị, dù gì bằng chứng đã có nên lập tức giao vụ án này cho Đại Lý Tự, cũng là giao cho Lư thái công.

Lư thái công không tự mình đến Trường Hưng hầu phủ mà phái Triệu Yến Bình dẫn người đi lục soát Trường Hưng hầu phủ, một khi tìm được Thôi Trân, cả nhà Trường Hưng Hầu sẽ bị bắt giam chờ xét xử.

Trường Hưng hầu phủ không ngờ Đại Lý Tự sẽ có chiêu này. Đối mặt với quan binh do Đại Lý Tự phái tới, Trường Hưng Hầu, người đã ngoài bốn mươi tuổi, chỉ có thể nghiêm mặt đứng cùng người nhà ở trong đình viện, không thể di chuyển.

Cuối cùng, Triệu Yến Bình tìm được Thôi Trân trong một căn phòng tối của thư phòng của Trường Hưng Hầu, lúc đó Thôi Trân mặc y phục màu đỏ, ánh mắt tỉnh táo, trên cổ có một vết nhéo.

Nhân dịp các quan binh khác chưa tìm thấy chỗ này, Triệu Yến Bình nói khẽ với Thôi Trân: “Chủ nhân của Giang Nam thủy tú nhờ ta tới tìm ngươi, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi muốn trả thù cho tỷ tỷ ngươi hay không?”

Thôi Trân suy nghĩ, nàng đã muốn giết Trường Hưng Hầu từ ngày tỷ tỷ chết, nhưng nàng biết mình không có bản lĩnh, cũng biết mình không thoát được lồng giam của Trường Hưng Hầu, nhưng còn sống thì còn hy vọng, cho nên nàng tình nguyện giả vờ hợp tác với đủ loại thủ đoạn của Trường Hưng Hầu, nàng không muốn giống tỷ tỷ, vì nhục nhã nên cắn lưỡi tự sát, chết còn bị người ta vu oan, tùy ý mắng nhiếc.

Nhìn Triệu Yến Bình, Thôi Trân kiên định gật đầu.

Triệu Yến Bình chỉ điểm: “Vậy ngươi một mực nói rằng ngươi và cha mẹ đồng lõa, cố ý bán mình cho Trường Hưng Hầu để thoát khỏi sự đòi nợ của tiệm thêu, Hầu gia cũng rõ việc này, lại mê sắc đẹp của ngươi và giúp ngươi giấu giếm.”

Ngoài việc Thôi Trân “tự chạy trốn” là bị ép, mọi việc khác đều là sự thật, không tính là Triệu Yến Bình hãm hại Trường Hưng Hầu.

Ánh mắt Thôi Trân lóe sáng, hiểu rõ ý hắn.



Chương 95: 



Editor: Trà Xanh

Vì đang trong dịp nghỉ lễ Đoan Ngọ, Đại Lý Tự tạm thời bắt giam cả nhà Trường Hưng Hầu, Thôi Trân và gia đình, sau lễ sẽ được xét xử.

Xong việc đã đến buổi trưa.

Triệu Yến Bình đi theo Lư thái công ra khỏi Đại Lý Tự.

Xe ngựa của Lý Quốc Công phủ dừng ngoài cổng nội thành, Lư thái công không nói gì với Triệu Yến Bình suốt quãng đường, sắp lên xe mới quay đầu lại hỏi: “Bận cả buổi sáng chắc đã đói bụng rồi, ngươi có muốn về phủ uống với ta hai chén không?”

Mặc dù Thuận Thiên phủ doãn đã ra quyết định cho vụ án, Triệu Yến Bình chỉ dựa vào bản thân đã tìm được người trong vòng một ngày, chuẩn bị tốt các biện pháp đối phó, có dũng có mưu, Lư thái công thưởng thức hậu sinh như vậy.

Triệu Yến Bình chắp tay: “Hạ quan vốn không nên từ chối lời mời của đại nhân, nhưng hạ quan được cố nhân nhờ giúp nàng tìm người, hiện giờ đã có tin tức, không muốn để nàng đợi lâu.”

Lư thái công nghiêm mặt, hừ nói: “Không đi thì thôi, sau này không có vụ án nào lớn thì đừng đến quấy rối sự bình yên của ta.”

Triệu Yến Bình cúi đầu xin lỗi.

Lư thái công xoay người lên xe, lúc sắp buông rèm, thấy Triệu Yến Bình vẫn chắp tay cúi đầu đứng đó, không có vẻ hối hận đã từ chối ông, Lư thái công mỉm cười, bảo xa phu xuất phát.

Sau khi xe ngựa đi hơn hai mươi bước, Triệu Yến Bình mới đứng dậy, đi bộ về phía con phố phồn hoa của kinh thành.

Vào dịp Đoan Ngọ, bá tánh ra đường ăn uống và đi dạo rất nhiều, thấy vài ánh mắt nhìn mình là lạ, Triệu Yến Bình mới phát hiện trên giày và vạt áo của mình dính nhiều bùn đất. Ngày hôm qua, hắn mặc trang phục này đi đến trấn Nam Đường, đi lại nhiều lần trên con đường đất, đương nhiên nhìn rất chật vật.

Giang Nam thủy tú ngay trước mắt, Triệu Yến Bình tạm thời xoay người về ngõ Sư Tử trước.

“Quan gia cuối cùng đã về, vụ án được điều tra thế nào?” Quách Hưng ra mở cửa, nhìn thấy chủ tử thì vội vàng hỏi, “Lúc chạng vạng Tam gia có đến tìm ngài, ta chỉ nói ngài ra ngoài, có lẽ đêm nay mới về.”

Triệu Yến Bình gật đầu, dặn dò hắn: “Lấy thùng nước đem vào phòng cho ta.”

Quách Hưng liếc mắt đánh giá quan gia từ trên xuống dưới, sau đó nhanh chân đi làm việc.

Thời tiết nóng bức, Triệu Yến Bình dùng nước lạnh lau người, thay một bộ thường phục hơi cũ, ăn qua loa hai miếng cơm, uống nửa bình nước trà rồi đi ra ngoài.

Quan gia đi gấp gáp như còn có việc quan trọng phải làm, tuy Quách Hưng thắc mắc nhưng không hỏi gì.

Tại Giang Nam thủy tú, hôm nay A Kiều rất đắc khách, đến trưa vẫn còn nhiều cô nương ở vùng ngoại ô đến mua sắm ở các cửa hàng mình thích mà không vội đi ăn cơm.

Giang nương tử và Hạ Trúc đón tiếp khách, A Kiều ngồi sau rèm ở phòng thu chi khảy bàn tính, khi không cần tính sổ sách, A Kiều liên tục nhìn ra trước cửa, lo lắng cho Thôi Trân và Triệu Yến Bình. Triệu Yến Bình rất có uy tín ở huyện Võ An, đám lưu manh đều sợ hắn, nhưng nơi này là kinh thành, có lẽ chỉ mình A Kiều sợ hắn, lỡ như Triệu Yến Bình tìm được hang ổ của mẹ mìn, đơn thương độc mã bị người ta tấn công, chơi xấu…

Lo lắng và hối hận đã làm phiền hắn, A Kiều sống một ngày như thể một năm.

“Ái chà, nếu Triệu gia không tới, chắc ngói trên nóc nhà phía sau đều bong ra hết, mọi thứ cần phải chuẩn bị trước, Triệu gia đi mau đi, nóc nhà cao đó, ngài cẩn thận một chút, đừng rơi khỏi thang.”

Giang nương tử đang ngắm hoa lụa với một cặp mẹ con, cửa đột nhiên bị che ánh sáng, nhìn thấy Triệu Yến Bình tới, Giang nương tử tạm thời tìm cái cớ thích hợp. Cửa hàng có nhiều khách nữ, một đại lão gia như Triệu gia trực tiếp đi vào hậu viện sẽ dễ khiến mọi người suy đoán lung tung.

Triệu Yến Bình ngầm hiểu, gật đầu, đi thẳng đến phòng thu chi dưới sự nhòm ngó của mấy cô nương.

A Kiều đã nghe thấy, tươi cười mở cửa cho hắn, dặn dò Hạ Trúc: “Ta dẫn đường cho Triệu gia, ngươi trông coi ở đây nhé.”

Hạ Trúc lập tức đến tiếp quản vị trí của A Kiều.

A Kiều dẫn Triệu Yến Bình tới hành lang phía sau, thấy vẻ mặt hắn lạnh lùng không đoán được gì, A Kiều không nhịn được nên dừng chân, nôn nóng hỏi: “Đã tra được tin tức gì phải không?”

Triệu Yến Bình nhìn bên trong: “Ở đây không tiện nói chuyện, đi vào đại sảnh rồi nói, không cần yêu cầu các nha hoàn ở đây.”

A Kiều càng lo lắng hơn.

Xuân Trúc trông tiểu Mạnh Chiêu ngủ trưa ở sương phòng, Đông Trúc ra hậu viện nghỉ trưa, Thu Trúc ở lại tiền viện phòng khi chủ tử có gì dặn dò.

A Kiều bảo nàng lấy trà. Sau khi đem nước trà lên, A Kiều sắp xếp Thu Trúc ra cửa hành lang canh gác, vị trí đó có thể phòng ngừa người từ cửa hàng không chào mà tự tiện đi vào, còn có thể nhìn thấy đại sảnh chỗ A Kiều và Triệu Yến Bình, tránh cho việc trai đơn gái chiếc tình ngay lý gian, đồng thời không nghe được hai người nói chuyện.

“Nàng suy nghĩ rất chu đáo.” Triệu Yến Bình nhìn Thu Trúc đứng quay lưng về phía bọn họ và nói với A Kiều.

A Kiều nào có tâm trạng nói chuyện đó, nàng nhìn hắn đầy lo lắng và chờ mong, đôi mắt hạnh tràn ngập sự lo âu.

Triệu Yến Bình nghĩ, may là hắn đã tìm được người, nếu không sẽ phụ lòng nàng nhờ vả và khiến nàng thất vọng.

Hạ thấp giọng, Triệu Yến Bình kể lại vụ án của Thôi Trân.

A Kiều rất lo: “Thôi Trân bị Trường Hưng Hầu giữ năm đêm, nhưng có…”

Triệu Yến Bình hiểu ý nàng: “Người còn sống là tốt rồi, những chuyện khác không quan trọng, nàng rất bình tĩnh lúc ta tìm được nàng, cũng đã thông suốt.”

Thôi Trân chấp nhận nhưng A Kiều khó chịu giùm nàng, một tiểu cô nương mới mười lăm tuổi, khéo tay và xinh đẹp, nếu không gặp phải chuyện này, có thể gả cho gia đình đàng hoàng, phu thê hạnh phúc. Bởi do cha mẹ tham tài, hợp tác với con dâu tự tay dâng nữ nhi vào ổ sói, khiến tiểu cô nương chịu nhiều uất ức.

Không chỉ Thôi Trân, còn có Thôi Cẩn, và biết bao thợ thêu khác bị ức hiếp nhưng không dám tiết lộ ra.

“Khi Đại Lý Tự xử án xong, Thôi Trân có được thả ra không?” Sau khi buồn bã, A Kiều bắt đầu nghĩ cách an ủi Thôi Trân.

Triệu Yến Bình chỉ nói cho nàng chỗ Thôi Trân, lúc này mới nhấn mạnh: “Luật lệ của triều đại cho phép cha mẹ bán nữ, dù Thôi Trân không muốn, Trường Hưng Hầu mua nàng cũng không phạm luật. Chỉ khi nàng kiên quyết kiện Thôi Trân tội thiếu nợ chạy trốn, Đại Lý Tự mới có thể kết tội Trường Hưng Hầu chứa chấp phạm nhân và không báo, nếu không thì nàng chỉ đón Thôi Trân ra nhưng không trừng phạt được Trường Hưng Hầu.”

A Kiều nhíu mày: “Ý của ngài là, nếu ta huỷ đơn kiện Thôi Trân, Đại Lý Tự không có biện pháp đối phó với Trường Hưng Hầu?”

Triệu Yến Bình gật đầu.

A Kiều nắm chặt khăn: “Vậy, nếu ta nhất quyết cáo quan, Thôi Trân sẽ bị gì?”

Triệu Yến Bình nói: “Phạt đánh 50 roi, ở nhà lao một năm, tội của Trường Hưng Hầu được giảm một bậc, phạt đánh 20 roi , ở nhà lao nửa năm. Nhưng nàng yên tâm, Hình Bộ thượng thư hiện tại là học sinh của Lư thái công, hắn sẽ nhắc nhở nha dịch bí mật chăm nom Thôi Trân, đảm bảo 50 roi sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng của Thôi Trân.”

A Kiều vẫn không cam lòng: “Hình phạt đối với Trường Hưng Hầu quá nhẹ, ông ta là một đại nam nhân, hai mươi roi thì nhằm nhò gì, ở trong ngục nửa năm là được thả ra, sau này chẳng phải lại có thể tiếp tục hại nữ tử nữa à?”

Nàng nhíu mày thật chặt, dáng vẻ hận người ác nhìn có chút đáng yêu, Triệu Yến Bình vừa nhìn nàng vừa nói: “Không đơn giản vậy đâu, nếu ông ta là bá tánh bình thường thì kết án như thế, nhưng ông là quan viên, quan viên phạm luật, ngoài việc bị trừng phạt, cách chức hoặc đình chỉ, còn phải xem Thánh Thượng quyết định ra sao. Thánh Thượng coi trọng hắn thì chỉ răn đe đôi câu, nếu Thánh Thượng đã có khúc mắc với ông từ lâu thì chỉ cần một câu cách chức là xong.”

A Kiều cảm thấy thoải mái rất nhiều sau khi nghe xong, nàng ở kinh thành đã lâu, thường xuyên nghe các bá tánh khen đương kim Thánh Thượng là minh quân, Dượng xuất thân là một tên cướp núi, Thánh Thượng cũng đánh giá cao bản lĩnh dẫn binh của Dượng, chưa từng truy xét chuyện trước đây của Dượng, A Kiều cảm thấy, lần này Thánh Thượng sẽ không buông tha Trường Hưng Hầu một cách dễ dàng.

“À, ngài nói ngài theo Lư thái công vào cung, vậy ngài gặp Thánh Thượng rồi phải không?” A Kiều khẽ hỏi Triệu Yến Bình: “Ngài thấy Thánh Thượng trông thế nào?” Đó là người cao quý nhất trên đời này, dân chúng bình thường nào có dịp gặp.

Triệu Yến Bình cong khóe môi: “Ta cúi đầu đi vào, sau đó quỳ xuống dập đầu, là một tiểu quan hạng chót thì sao dám nhìn trộm thiên nhan?”

Hóa ra hắn không nhìn thấy Thánh Thượng trông ra sao.

A Kiều hơi thất vọng, ngay lập tức hỏi về Thôi Trân.

Triệu Yến Bình nói: “Ta đã dặn nàng, nàng biết nên nói thế nào, nhưng việc này chỉ mình nàng biết, đừng nói ra ngoài, nếu không kết tội Thôi Trân chạy trốn, Trường Hưng Hầu sẽ trắng án.”

A Kiều gật đầu, Thôi Trân thà ngồi tù cũng muốn trả thù cho tỷ tỷ, A Kiều sẽ không phá vỡ kế hoạch của Thôi Trân.

Triệu Yến Bình đã nói rõ những chuyện có liên quan đến vụ án, hắn cầm chén trà uống một ngụm rồi mới nói: “Nàng còn bận buôn bán, ta sẽ không chậm trễ, cáo từ.”

A Kiều thấy hắn phải đi, lúc này mới nhận ra rằng nàng chưa nói lời cảm tạ.

Nàng vội vàng đứng lên, nói với bóng dáng cao lớn quen thuộc kia: “Triệu gia, ngài giúp chúng ta nhiều vậy, ta không biết nên cảm tạ ngài thế nào, sau này…”

Triệu Yến Bình đột ngột quay lại, mặt trời thiêu đốt trên cao, bóng hắn đổ dài che cả người A Kiều.

A Kiều hoảng hốt trong lòng, cúi đầu nói: “Sau này ngài có gì cần ta làm thì cứ lên tiếng.”

Triệu Yến Bình nhìn vóc dáng mảnh mai của nàng, thấp giọng nói: “Ta đúng là có một chuyện muốn nàng hỗ trợ.”

A Kiều nghi ngờ ngẩng đầu lên.

Triệu Yến Bình nhìn thẳng nàng: “Nàng có thể kêu ta Triệu gia, nhưng đừng xưng hô “ngài” khi nói chuyện với ta, giữa nàng và ta không cần xa lạ như vậy. Còn nữa, trước kia ta hứa gì với nàng thì sẽ giữ lời ngay từ đầu cho đến kết thúc, chuyện của nàng không gây phiền phức với ta.”

A Kiều kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt.

Cái gì mà hắn đã hứa với nàng thì sẽ giữ lời từ đầu đến cuối?

Hắn đã hứa gì?

Ký ức còn rất rõ, lúc đầu, hắn hứa sẽ không chạm vào nàng, sẽ giới thiệu một người trong sạch cho nàng. Sau khi nàng mở lòng, hắn lại hứa sẽ chăm sóc nàng cả đời, cho dù cưới thê tử cũng không vất bỏ nàng. Vào đêm trước khi biểu ca thành thân, Mợ tới Triệu gia gây chuyện, nàng xin lỗi đã gây rắc rối cho hắn, hắn điên cuồng như trở thành người khác, hung hăng cảnh cáo nàng không được khách khí với hắn.

A Kiều nhớ rõ mọi việc.

Khi đó A Kiều thật sự tin hắn, nhưng cuối cùng…

A Kiều ngưng những suy nghĩ phiền phức quen thuộc này, nhìn vạt áo của hắn và nói: “Được, ta sẽ nghe lời, sau này ta không khách khí nữa, ngươi cũng đừng khách khí với ta, chúng ta coi như cố hương rời xa quê thường xuyên lui tới.”

Trên đường vang lên tiếng bá tánh vui chơi lễ hội, A Kiều động lòng, cười nói: “Thái thái và cô nương đều ở Giang Nam, Triệu gia vào kinh một mình, hai ngày nay lại bận bịu khắp nơi vì ta, chắc chưa ăn bánh nếp đâu nhỉ, Triệu gia chờ một lát nhé, chúng ta có nấu một ít lúc trưa, tự mình gói, ta vào bếp lấy mấy cái cho ngươi đem về ăn.”

Nói xong, A Kiều mỉm cười và rời đi.

Triệu Yến Bình nhíu mày nhìn bộ dáng của nàng.

Nàng rốt cuộc có hiểu ý hắn hay không?

Một lúc sau, A Kiều cầm một cái hộp đồ ăn đi ra khỏi bếp, tươi cười đưa cho hắn.

Triệu Yến Bình hơi mím môi, cầm theo một hộp bánh nếp tạ lễ rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện