Cơm chiều vẫn là do Đông Thanh làm, các cô gái thấy Lục Thất trở về ai cũng vui mừng, sau khi dùng cơm xong, Lục Thất và Tân Vận Nhi thương lượng việc bố trí cửa hàng, Tân Vận Nhi quan tâm hỏi han chuyện áp giải có thuận lợi không, đáp án cúa Lục Thất dĩ nhiên là bốn chữ thuận buồm xuôi gió.
Ban đêm, Tân Vận Nhi lệnh cho Vân Thường và Trần Tuyết Nhi đến phòng hầu hạ Lục Thất, bị Lục Thất khéo léo từ chối, trên thực tế hắn không muốn bắt buộc Trần Tuyết Nhi, chỉ để cho Đông Thanh hầu hạ sinh hoạt hằng ngày, hắn nghỉ ngơi một đêm trong phòng.
Chớp mắt ba ngày đã trôi qua, Triệu chấp sự cùng với binh dũng quân bình an trở về, cùng Lục Thất đến huyện nha giao phó sự vụ, Vương chủ bộ rất hài lòng với Lục Thất, mở tiệc chiêu đãi ở quán rượu để khen ngợi và khuyến khích công lao của các quan viên.
Ngay lúc mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, nhà cũ của Lục gia đột nhiên có người mang tới một phòng thư, hoàng hôn Lục Thất trở về nhìn thấy lá thư này, mở ra đọc:
- Có muốn biết ai giết ngươi không? Giờ ngọ ngày mai gặp mặt nhau tại tây giáo trường.
Một phong thư không đầu không đuôi, làm cho Lục Thất trở nên mơ hồ, rạng sáng ngày hôm sau, hắn đến giáo trường huấn luyện binh lính, đến giờ ngọ, hắn một mình ra ngoài giáo trường, hắn thật sự tìm được người gửi tin, khiến hắn không ngờ tới chính là, người kia chính là “Sơn đại vương”mà hắn đã từng gặp ở Trì Châu.
- Lục đại nhân, tại hạ tên là Đông Quang, đại nhân nhìn thấy ta có phải rất bất ngờ không.
Sau khi gặp mặt, ‘Sơn đại vương’ cười nói thẳng thắn, hắn một tay dắt ngựa, đầu đội nón tre, mặc trang phục thường dân.
- Vâng, đúng là bất ngờ, Đông đại nhân gửi thư cho ta, có lợi gì sao?
Lục Thất kinh ngạc, ôn tồn nói.
Đông Quang nghiêm mặt nói:
- Đương nhiên là hữu dụng, ta đến đây thứ nhất là vì báo ân, thứ hai là vì muốn kết giao với vị bằng hữu như ngươi.
Lục Thất kinh ngạc nhìn Đông Quang, ôn hòa nói:
- Đông đại nhân, giữa chúng ta có ân tình gì sao? - Đương nhiên có ân tình, Lục đại nhân lấy đi một nửa số vàng, lại cố ý đưa cho Đông Quan một nửa số vàng còn lại, Đông Quang lại có tâm tư không giao ra, Lục đại nhân lại không báo cáo chuyện này cho thượng quan, điều này đã cứu Đông Quang một mạng, Đông Quang tri ân đồ báo.
Đông Quang bình thản giải thích.
Lục Thất khẽ ồ một tiếng, ôn hòa nói:
- Đây chỉ là một việc nhỏ, vạch trần ngươi cũng không có ích lợi gì cho ta.
Đông Quang nghiêm mặt nói:
- Đối với đại nhân đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng với Đông Quang nếu chuyện này bị vạch trần tiền đồ sẽ bị hủy hoại, Đông Quang luôn là người ân oán rõ ràng, có ân tất báo, nếu không báo được ân này, lòng cảm thấy không yên ổn, vì vậy, đặc biệt đến huyện Thạch Đại muốn báo cho Lục đại nhân biết kẻ muốn giết hạ người.
Lục Thất sửng sốt, ôn hòa nói:
- Trước tiên ta tạ ơn Đông đại nhân, không biết là ai muốn giết ta?
Đông Quang nghiêm mặt nói:
- Là Triệu huyện thừa huyện Thạch Đại.
- Cái gì? Là Triệu huyện thừa.
Lục Thất ngạc nhiên đến nỗi thất thanh, lời nói của Đông Quang làm hắn vô cùng kinh ngạc, tại sao Triệu huyện thừa lại muốn giết hắn, chuyện này thật không có chút logic nào.
- Lục đại nhân không cần kinh ngạc, chính xác là Triệu huyện thừa đã ra ba lượng vàng để lấy mạng người.
Đông Quang khẳng định một lần nữa.
Trong lòng Lục Thất vẫn hoài nghi không tin, Triệu huyện thừa và Vương chủ bộ có mối quan hệ thân thiết như huynh đệ, bản thân mình lại không làm gì ảnh hưởng tới lợi ích của Triệu huyện thừa, Triệu huyện thừa không có lý do gì lại đưa ra giá đó để lấy mạng mình, chẳng lẽ Triệu huyện úy mạo danh Triệu huyện thừa hành sự.
Lúc này lại nghe Đông Quang nói:
- Lục đại nhân, chuyện này người không cần hoài nghi, đây là tin tức ta thu được từ một thân tộc liên lạc với Triệu huyện thừa, hôm qua ta tới bái kiến thân tộc kia, hắn nói cho ta biết, chính là Triệu huyện thừa đích thân phân phó, về phần Triệu huyện thừa sao lại muốn mạng của người, thân tộc của ta cũng không biết, cụ thể vì nguyên nhân gì, Lục đại nhân hãy cẩn thận suy nghĩ lại một chút, ta là tới báo ân, chính là muốn nhắc nhở Lục đại nhân phải tăng cường hòng bị, thân tộc của ta có nói. Triệu huyện thừa là một ác lang nuốt tươi cá sống.
Lục Thất gật gật đầu, chuyện này thà tin là thật, hắn ôn tồn nói:
- Đa tạ đại nhân, ta sẽ cẩn thận hơn.
Đông Quang nói:
- Ân ta đã báo, Đông Quang còn muốn kết nghĩa cùng với Lục đại nhân, Đông Quang vô cùng ngưỡng mộ tác phong làm việc của Lục đại nhân, hy vọng sau này, chúng ta có thể hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau.
Lục Thất ôn hòa nói:
- Dĩ nhiên, Lục Thiên Phong nguyện ý kết bằng hữu với Đông Quang.
Đông Quang mỉm cười, ôn hòa nói:
- Hữu duyên vô duyên gần nhau trong gang tấc lại biển trời cách biệt, ta và ngươi đều là tướng quân, ngày khác nếu hữu duyên gặp mặt nhất định sẽ giúp đỡ lẫn nhau, Đông Quang cáo từ.
Nói xong tùng người cưỡi lên chiến mã.
Lục Thất nghe xong vô cùng cảm động, chắp tay nghiêm mặt nói:
- Ngươi ta hôm nay kết nghĩa, Lục Thiên Phong ngày sau quyết không chối từ.
Đông Quang gật đầu, thành khẩn nói:
- Đông Quang cũng vậy.
Dừng một chút lại nói:
- Thiên Phong, thúc phụ của Đông Quang tên gọi Đông Hà, về sau nếu gặp khó khắn gì có thể âm thầm đến gặp người hỏi ý kiến, cứ nói tên ta là được.
Lục Thất cảm kích nói:
- Nếu ta gặp chuyện sẽ đến cầu kiến, hơn nữa cam đoan không liên lụy tới người thân của ngươi.
Đông Quang vui vẻ gật đầu, lại nghiêm mặt nói:
- Thiên Phong, mục tiêu lần này của Triệu huyện thừa là muốn giết ngươi, nhân tiện cũng muốn mạng của Triệu chấp sự và hai quan tướng thuộc hạ của ngươi, vì không có đủ thực lực giết ngươi, cho nên Đô úy đại nhân tạm dừng sát lệnh, về sau ngươi phải cẩn thận, giờ ta không tiện ở lâu, hẹn gặp lại.
Nói xong chắp tay cáo từ Lục Thất, nắm chặt dây cương thúc ngựa phi nhanh.
Lục Thất nghe xong sửng sờ, xoay người nhìn về hướng Đông Quang rời đi, đứng lặng người thật lâu, tiếp xúc ngắn ngủi, hắn thấy Đông Quang là một nam tử hán chính trực, là loại người chân thành đối đãi bạn bè, đây hẳn là vận may của hắn.
Hữu duyên vô duyên gần nhau trong gang tấc lại biển trời cách biệt, trong lòng hắn lặng lẽ vang vọng những lời này, đột nhiên hắn hiểu được, trên đời này, một người muốn đạt được thành tựu, nên chủ động nắm bắt cơ hội, cũng nên tạo ra cơ hội.
Hắn chợt nhớ tới tên nô dịch ở Tiêu phủ, lời nói của tên kia từng cho hắn gợi ý, phá vỡ lòng hổ thẹn của một người nam nhân có việc nhưng không làm trong tâm hắn, đã dạy cho hắn nên tạo mối quan hệ với người khác để nắm lấy cơ hội, này hắn đã làm qua, cũng đã được gia nhập thế lực liên minh của Vương chủ bộ.
Hiện tại hắn biết ngoại trừ gia nhập phe phái là một con đường tắt để thăng tiến, kết giao bằng hữu cũng tạo nên nền tảng cho việc thăng tiến, Đông Quang lặng lẽ chạy tới nơi này muốn kết giao cùng hắn, có lẽ trong tương lai hai người đi chung một con đường, khi bọn họ đồng tâm hiệp lực sẽ tạo thành một thế lực hùng mạnh, hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau, một người vinh quang cả đám cùng được vinh quang, hắn tuy vô tâm cắm liễu, nhưng Đông Quang lại cố ý trồng cây thành rừng, đạo lý nhân sinh này đáng để hắn học tập.
Buổi trưa hắn trở về Vọng Giang Bảo, không ngờ gặp Tân di nương, hắn đã mấy ngày không nhìn thấy Tân di nường, chợt gặp mặt, phát giác thấy Tân di nương rõ ràng tiều tụy đi, ánh mắt ửng đỏ, lúm đồng tiền xinh đẹp đã không còn rạng rỡ như xưa.
Lục Thất sau khi mỉm cười chào hỏi, ngồi ở ghế dựa trong sân, Tân di nương nhìn hắn ôn nhu cười nói:
- Mấy này nay bận rộn lắm sao?
- Cũng không tính là bận rộn gì, chỉ là phải làm theo phép thôi.
Lục Thất ôn tồn trả lời, hắn hiện tại đối mặt với Tân di nương tâm tính tự nhiên có cảm giác thân thiết, kính trọng.
Tân di nương nhìn thoáng qua nhà chính, dịu dàng nói:
- Thiên Phong, cậu không thích Vân Thường sao?
Lục Thất sửng sốt, kinh ngạc nói:
- Không có đâu ạ.
- Vậy sao cậu không để Vân Thường vào phòng hầu hạ?
Tân di nương dịu dàng hỏi lại.
Lục Thất vừa nghe lời này, liền thản nhiên mỉm cười nói:
- Cô cô, ta có rất nhiều chuyện phải làm, đôi khi cũng cần yên tĩnh suy nghĩ, mấy ngày nay không để Vân Thường hầu hạ, nhưng ngày đầu tiên gặp mặt nàng, ta đã nói qua, hơn nữa, nữ nhân ta cưới nhặp môn, không phải chỉ chuyên bồi tẩm, mà là người có thể cùng ta phân ưu.
Tân di nương dịu dàng nói:
- Thiên Phong, ta với Vân Thường tuy là chủ tớ nhưng tình cảm lại như tỷ muội, vì vậy mới hỏi ngươi, ngươi không cần bận tâm.
Lục Thất cười nói:
- Cô cô cũng không phải là người ngoài, hỏi chuyện nhà cũng là bình thường, ta sẽ không nghĩ nhiều.
Tân di nương vui vẻ gật đầu, Lục Thất nói xong, chợt nhớ tới kiến nghị lúc trước của Tân di nương, tựa hồ hiểu biết đối với quan huyện Thạch Đại không ít, cũng có nhiều kiền nghị hữu ích. Trong lòng hắn rất tín nhiệm Tân di nương, lập tức nói rõ những chuyện xảy ra gần đây cho Tân di nương, hắn muốn nghe ý kiến của Tân di nương.
Tân di nương nghe xong, lúm đồng tiền xinh đẹp biến mất, vẻ mặt ngưng trọng trầm tư, một lát sau dịu dàng nói:
- Thiên Phong, ngươi xác định Đông Quang kia không có ác ý?
Lục Thất gật đầu nói:
- Dựa vào cảm giác và kinh nghiệm nhìn người của ta, Đông Quang này không có ác ý, hơn nữa, Đông Quang nói cho ta biết Triệu huyện thừa không chỉ muốn giết ta, còn muốn thuận tay giải quyết cả Triệu chấp sự, mà nữ nhi của Triệu chấp sự lại là thiếp thất của Triệu huyện thừa, có thể vì thất sủng mà bị Triệu huyện thừa giáng làm gia kỹ, Triệu chấp sự vì chuyện này mà thống hận Triệu huyện thừa, từng cầu xin ta nếu có cơ hội giải cứu nữ nhi của hắn khỏi Triệu huyện thừa.
Tân di nương gật gật đầu, suy nghĩ một lát liền nói:
- Thiên Phong, nếu Triệu huyện thừa muốn giết ngươi, vậy ngươi về sau ở huyện Thạch Đại, sẽ bị vây trong cảnh hung hiểm, Triệu huyện thừa đã nhậm chức tại huyện Thạch Đại ba mươi năm, được coi là căn sâu thế lớn. Người này vô cùng tham lam, háo sắc, tâm địa độc ác, tội ác lớn nhất của hắn chính là cưỡng ép dân nữ, sau đó dâng cho quan lại ỏ kinh thành làm gia kỹ, hoặc bán đến thanh lâu ở kinh thành.
Lục Thất nghe xong liền sửng sốt, lập tức nhớ đến Bạch Linh Nhi, háo ra Triệu huyện thừa là dựa vào việc nạp thiếp hợp pháp, để buôn bán mỹ nữ, khó trách Triệu chấp sự từng nói, Triệu huyện thừa sẽ bán nữ nhi của y vào thanh lâu, lão bất tử kia, thực đáng chém trăm ngàn mảnh.
Ban đêm, Tân Vận Nhi lệnh cho Vân Thường và Trần Tuyết Nhi đến phòng hầu hạ Lục Thất, bị Lục Thất khéo léo từ chối, trên thực tế hắn không muốn bắt buộc Trần Tuyết Nhi, chỉ để cho Đông Thanh hầu hạ sinh hoạt hằng ngày, hắn nghỉ ngơi một đêm trong phòng.
Chớp mắt ba ngày đã trôi qua, Triệu chấp sự cùng với binh dũng quân bình an trở về, cùng Lục Thất đến huyện nha giao phó sự vụ, Vương chủ bộ rất hài lòng với Lục Thất, mở tiệc chiêu đãi ở quán rượu để khen ngợi và khuyến khích công lao của các quan viên.
Ngay lúc mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, nhà cũ của Lục gia đột nhiên có người mang tới một phòng thư, hoàng hôn Lục Thất trở về nhìn thấy lá thư này, mở ra đọc:
- Có muốn biết ai giết ngươi không? Giờ ngọ ngày mai gặp mặt nhau tại tây giáo trường.
Một phong thư không đầu không đuôi, làm cho Lục Thất trở nên mơ hồ, rạng sáng ngày hôm sau, hắn đến giáo trường huấn luyện binh lính, đến giờ ngọ, hắn một mình ra ngoài giáo trường, hắn thật sự tìm được người gửi tin, khiến hắn không ngờ tới chính là, người kia chính là “Sơn đại vương”mà hắn đã từng gặp ở Trì Châu.
- Lục đại nhân, tại hạ tên là Đông Quang, đại nhân nhìn thấy ta có phải rất bất ngờ không.
Sau khi gặp mặt, ‘Sơn đại vương’ cười nói thẳng thắn, hắn một tay dắt ngựa, đầu đội nón tre, mặc trang phục thường dân.
- Vâng, đúng là bất ngờ, Đông đại nhân gửi thư cho ta, có lợi gì sao?
Lục Thất kinh ngạc, ôn tồn nói.
Đông Quang nghiêm mặt nói:
- Đương nhiên là hữu dụng, ta đến đây thứ nhất là vì báo ân, thứ hai là vì muốn kết giao với vị bằng hữu như ngươi.
Lục Thất kinh ngạc nhìn Đông Quang, ôn hòa nói:
- Đông đại nhân, giữa chúng ta có ân tình gì sao? - Đương nhiên có ân tình, Lục đại nhân lấy đi một nửa số vàng, lại cố ý đưa cho Đông Quan một nửa số vàng còn lại, Đông Quang lại có tâm tư không giao ra, Lục đại nhân lại không báo cáo chuyện này cho thượng quan, điều này đã cứu Đông Quang một mạng, Đông Quang tri ân đồ báo.
Đông Quang bình thản giải thích.
Lục Thất khẽ ồ một tiếng, ôn hòa nói:
- Đây chỉ là một việc nhỏ, vạch trần ngươi cũng không có ích lợi gì cho ta.
Đông Quang nghiêm mặt nói:
- Đối với đại nhân đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng với Đông Quang nếu chuyện này bị vạch trần tiền đồ sẽ bị hủy hoại, Đông Quang luôn là người ân oán rõ ràng, có ân tất báo, nếu không báo được ân này, lòng cảm thấy không yên ổn, vì vậy, đặc biệt đến huyện Thạch Đại muốn báo cho Lục đại nhân biết kẻ muốn giết hạ người.
Lục Thất sửng sốt, ôn hòa nói:
- Trước tiên ta tạ ơn Đông đại nhân, không biết là ai muốn giết ta?
Đông Quang nghiêm mặt nói:
- Là Triệu huyện thừa huyện Thạch Đại.
- Cái gì? Là Triệu huyện thừa.
Lục Thất ngạc nhiên đến nỗi thất thanh, lời nói của Đông Quang làm hắn vô cùng kinh ngạc, tại sao Triệu huyện thừa lại muốn giết hắn, chuyện này thật không có chút logic nào.
- Lục đại nhân không cần kinh ngạc, chính xác là Triệu huyện thừa đã ra ba lượng vàng để lấy mạng người.
Đông Quang khẳng định một lần nữa.
Trong lòng Lục Thất vẫn hoài nghi không tin, Triệu huyện thừa và Vương chủ bộ có mối quan hệ thân thiết như huynh đệ, bản thân mình lại không làm gì ảnh hưởng tới lợi ích của Triệu huyện thừa, Triệu huyện thừa không có lý do gì lại đưa ra giá đó để lấy mạng mình, chẳng lẽ Triệu huyện úy mạo danh Triệu huyện thừa hành sự.
Lúc này lại nghe Đông Quang nói:
- Lục đại nhân, chuyện này người không cần hoài nghi, đây là tin tức ta thu được từ một thân tộc liên lạc với Triệu huyện thừa, hôm qua ta tới bái kiến thân tộc kia, hắn nói cho ta biết, chính là Triệu huyện thừa đích thân phân phó, về phần Triệu huyện thừa sao lại muốn mạng của người, thân tộc của ta cũng không biết, cụ thể vì nguyên nhân gì, Lục đại nhân hãy cẩn thận suy nghĩ lại một chút, ta là tới báo ân, chính là muốn nhắc nhở Lục đại nhân phải tăng cường hòng bị, thân tộc của ta có nói. Triệu huyện thừa là một ác lang nuốt tươi cá sống.
Lục Thất gật gật đầu, chuyện này thà tin là thật, hắn ôn tồn nói:
- Đa tạ đại nhân, ta sẽ cẩn thận hơn.
Đông Quang nói:
- Ân ta đã báo, Đông Quang còn muốn kết nghĩa cùng với Lục đại nhân, Đông Quang vô cùng ngưỡng mộ tác phong làm việc của Lục đại nhân, hy vọng sau này, chúng ta có thể hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau.
Lục Thất ôn hòa nói:
- Dĩ nhiên, Lục Thiên Phong nguyện ý kết bằng hữu với Đông Quang.
Đông Quang mỉm cười, ôn hòa nói:
- Hữu duyên vô duyên gần nhau trong gang tấc lại biển trời cách biệt, ta và ngươi đều là tướng quân, ngày khác nếu hữu duyên gặp mặt nhất định sẽ giúp đỡ lẫn nhau, Đông Quang cáo từ.
Nói xong tùng người cưỡi lên chiến mã.
Lục Thất nghe xong vô cùng cảm động, chắp tay nghiêm mặt nói:
- Ngươi ta hôm nay kết nghĩa, Lục Thiên Phong ngày sau quyết không chối từ.
Đông Quang gật đầu, thành khẩn nói:
- Đông Quang cũng vậy.
Dừng một chút lại nói:
- Thiên Phong, thúc phụ của Đông Quang tên gọi Đông Hà, về sau nếu gặp khó khắn gì có thể âm thầm đến gặp người hỏi ý kiến, cứ nói tên ta là được.
Lục Thất cảm kích nói:
- Nếu ta gặp chuyện sẽ đến cầu kiến, hơn nữa cam đoan không liên lụy tới người thân của ngươi.
Đông Quang vui vẻ gật đầu, lại nghiêm mặt nói:
- Thiên Phong, mục tiêu lần này của Triệu huyện thừa là muốn giết ngươi, nhân tiện cũng muốn mạng của Triệu chấp sự và hai quan tướng thuộc hạ của ngươi, vì không có đủ thực lực giết ngươi, cho nên Đô úy đại nhân tạm dừng sát lệnh, về sau ngươi phải cẩn thận, giờ ta không tiện ở lâu, hẹn gặp lại.
Nói xong chắp tay cáo từ Lục Thất, nắm chặt dây cương thúc ngựa phi nhanh.
Lục Thất nghe xong sửng sờ, xoay người nhìn về hướng Đông Quang rời đi, đứng lặng người thật lâu, tiếp xúc ngắn ngủi, hắn thấy Đông Quang là một nam tử hán chính trực, là loại người chân thành đối đãi bạn bè, đây hẳn là vận may của hắn.
Hữu duyên vô duyên gần nhau trong gang tấc lại biển trời cách biệt, trong lòng hắn lặng lẽ vang vọng những lời này, đột nhiên hắn hiểu được, trên đời này, một người muốn đạt được thành tựu, nên chủ động nắm bắt cơ hội, cũng nên tạo ra cơ hội.
Hắn chợt nhớ tới tên nô dịch ở Tiêu phủ, lời nói của tên kia từng cho hắn gợi ý, phá vỡ lòng hổ thẹn của một người nam nhân có việc nhưng không làm trong tâm hắn, đã dạy cho hắn nên tạo mối quan hệ với người khác để nắm lấy cơ hội, này hắn đã làm qua, cũng đã được gia nhập thế lực liên minh của Vương chủ bộ.
Hiện tại hắn biết ngoại trừ gia nhập phe phái là một con đường tắt để thăng tiến, kết giao bằng hữu cũng tạo nên nền tảng cho việc thăng tiến, Đông Quang lặng lẽ chạy tới nơi này muốn kết giao cùng hắn, có lẽ trong tương lai hai người đi chung một con đường, khi bọn họ đồng tâm hiệp lực sẽ tạo thành một thế lực hùng mạnh, hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau, một người vinh quang cả đám cùng được vinh quang, hắn tuy vô tâm cắm liễu, nhưng Đông Quang lại cố ý trồng cây thành rừng, đạo lý nhân sinh này đáng để hắn học tập.
Buổi trưa hắn trở về Vọng Giang Bảo, không ngờ gặp Tân di nương, hắn đã mấy ngày không nhìn thấy Tân di nường, chợt gặp mặt, phát giác thấy Tân di nương rõ ràng tiều tụy đi, ánh mắt ửng đỏ, lúm đồng tiền xinh đẹp đã không còn rạng rỡ như xưa.
Lục Thất sau khi mỉm cười chào hỏi, ngồi ở ghế dựa trong sân, Tân di nương nhìn hắn ôn nhu cười nói:
- Mấy này nay bận rộn lắm sao?
- Cũng không tính là bận rộn gì, chỉ là phải làm theo phép thôi.
Lục Thất ôn tồn trả lời, hắn hiện tại đối mặt với Tân di nương tâm tính tự nhiên có cảm giác thân thiết, kính trọng.
Tân di nương nhìn thoáng qua nhà chính, dịu dàng nói:
- Thiên Phong, cậu không thích Vân Thường sao?
Lục Thất sửng sốt, kinh ngạc nói:
- Không có đâu ạ.
- Vậy sao cậu không để Vân Thường vào phòng hầu hạ?
Tân di nương dịu dàng hỏi lại.
Lục Thất vừa nghe lời này, liền thản nhiên mỉm cười nói:
- Cô cô, ta có rất nhiều chuyện phải làm, đôi khi cũng cần yên tĩnh suy nghĩ, mấy ngày nay không để Vân Thường hầu hạ, nhưng ngày đầu tiên gặp mặt nàng, ta đã nói qua, hơn nữa, nữ nhân ta cưới nhặp môn, không phải chỉ chuyên bồi tẩm, mà là người có thể cùng ta phân ưu.
Tân di nương dịu dàng nói:
- Thiên Phong, ta với Vân Thường tuy là chủ tớ nhưng tình cảm lại như tỷ muội, vì vậy mới hỏi ngươi, ngươi không cần bận tâm.
Lục Thất cười nói:
- Cô cô cũng không phải là người ngoài, hỏi chuyện nhà cũng là bình thường, ta sẽ không nghĩ nhiều.
Tân di nương vui vẻ gật đầu, Lục Thất nói xong, chợt nhớ tới kiến nghị lúc trước của Tân di nương, tựa hồ hiểu biết đối với quan huyện Thạch Đại không ít, cũng có nhiều kiền nghị hữu ích. Trong lòng hắn rất tín nhiệm Tân di nương, lập tức nói rõ những chuyện xảy ra gần đây cho Tân di nương, hắn muốn nghe ý kiến của Tân di nương.
Tân di nương nghe xong, lúm đồng tiền xinh đẹp biến mất, vẻ mặt ngưng trọng trầm tư, một lát sau dịu dàng nói:
- Thiên Phong, ngươi xác định Đông Quang kia không có ác ý?
Lục Thất gật đầu nói:
- Dựa vào cảm giác và kinh nghiệm nhìn người của ta, Đông Quang này không có ác ý, hơn nữa, Đông Quang nói cho ta biết Triệu huyện thừa không chỉ muốn giết ta, còn muốn thuận tay giải quyết cả Triệu chấp sự, mà nữ nhi của Triệu chấp sự lại là thiếp thất của Triệu huyện thừa, có thể vì thất sủng mà bị Triệu huyện thừa giáng làm gia kỹ, Triệu chấp sự vì chuyện này mà thống hận Triệu huyện thừa, từng cầu xin ta nếu có cơ hội giải cứu nữ nhi của hắn khỏi Triệu huyện thừa.
Tân di nương gật gật đầu, suy nghĩ một lát liền nói:
- Thiên Phong, nếu Triệu huyện thừa muốn giết ngươi, vậy ngươi về sau ở huyện Thạch Đại, sẽ bị vây trong cảnh hung hiểm, Triệu huyện thừa đã nhậm chức tại huyện Thạch Đại ba mươi năm, được coi là căn sâu thế lớn. Người này vô cùng tham lam, háo sắc, tâm địa độc ác, tội ác lớn nhất của hắn chính là cưỡng ép dân nữ, sau đó dâng cho quan lại ỏ kinh thành làm gia kỹ, hoặc bán đến thanh lâu ở kinh thành.
Lục Thất nghe xong liền sửng sốt, lập tức nhớ đến Bạch Linh Nhi, háo ra Triệu huyện thừa là dựa vào việc nạp thiếp hợp pháp, để buôn bán mỹ nữ, khó trách Triệu chấp sự từng nói, Triệu huyện thừa sẽ bán nữ nhi của y vào thanh lâu, lão bất tử kia, thực đáng chém trăm ngàn mảnh.
Danh sách chương