Lục Thất mang theo hai tỷ muội đi xa ba dặm, cuối cùng dừng lại ở trong một rừng trúc, Lục Thất chọn lấy một khu đất trống bằng phẳng, dùng dao chặt cây trúc thành tám phần, sau đó dựa theo một qui luật nhất định cắm trên đất. Sau khi hắn làm xong hắn lấy một quyển sách ra, đây là quyển sách vẽ những thế tu luyện trong “Quy tức đan đỉnh thuật”, tổng cộng có bảy bức tranh giấy.
Lúc Lục Thất gọi hai tỷ muội cũng vây lại xem bức tranh, bảy bức tranh tổng cộng có hai mươi tám hình riêng biệt, bốn hình một nhóm, giống như một loại vũ đạo. Lục Thất để cho hai tỷ muội dựa theo động tác vẽ trên giấy giẫm trên mấu trúc để múa, hai tỷ muội tò mò nhìn bức tranh học múa, Lục Thất lấy bức tranh ra cho các nàng xem, cũng sửa lại động tác sai.
Nửa canh giờ trôi qua, Tiểu Vân thuần thục nắm được hai mươi tám động tác múa, dẫm trên trúc eo nhỏ lắc nhẹ, cánh tay như ngọc lượn vòng, chỉ nhược lan hoa, trong lúc múa mặt tươi cười, sóng mắt lưu chuyển có ẩn hiện phong tình, kĩ thuật nhảy của nàng điêu luyện, giống như thiên tiên dừng lại ở phàm trần.
So với Tiểu Vân thông minh thì Đông Thanh có vẻ vụng về hơn rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng tràn đầy bối rối, không phải là không đúng dáng thì lại dẫm sai chỗ, suốt một canh giờ cũng không học được, xoay eo thả tay cứng nhắc, giống như con rối gỗ không hề có mỹ cảm.
Lục Thất thấy Đông Thanh vụng về nhưng lại hết sức kiên trì, giọng điệu luôn ôn hòa, ánh mắt cũng tràn đầy cổ vũ, đáng tiếc Đông Thanh vẫn không làm tốt được, càng bối rối càng làm lỗi nhiều, xấu hổ đến mức mắt đều ầng ậng nước.
Tiểu Vân không thể đứng một bên nhìn muội muội làm mất mặt, cũng kiên nhẫn đứng trước múa làm mẫu, nửa giờ sau Đông Thanh miễn cưỡng giống như rối gỗ đuổi kịp kĩ thuật nhảy của Tiểu Vân, nhưng vừa không có Tiểu Vân làm mẫu nàng lại làm sai liên tiếp.
Cuối cùng Lục Thất mỉm cười nói:
- Như vậy cũng được rồi, Đông Thanh múa sau Tiểu Vân đi.
Đông Thanh xấu hổ gật đầu.
Lục Thất sau đó nghiêm mặt nói:
- Đông Thanh, Tiểu Vân, tý nữa lúc đang múa, nếu cảm thấy có bất cứ chuyện bất thường gì cũng không được kinh hoàng. Nếu có chuyện bất thường xảy ra, cho thấy việc tu luyện của các em đã xuất ra được khí cảm, lúc đó mặc kệ tất cả chỉ quan tâm đến động tác múa là được.
Hai tỷ muội đều gật đầu, Lục Thất đi đến trung tâm trúc lễ đứng thẳng, dịu dàng nói:
- Bắt đầu múa đi.
Nói xong nhắm mắt lại.
Hai tỷ muội bắt đầu vây quanh Lục Thất giẫm trên mấu trúc mà múa, Tiểu Vân phía trước kĩ thuật nhảy duyên dáng tự nhiên mượt mà, Đông Thanh ở phía sau từng bước học theo Tiểu Vân, động tác cứng nhắc giống như múa lung tung.
Lục Thất nhắm mắt lại thần ý nội thị, ý niệm bảo vệ cho đan điền Huyền Châu, miệng đọc phóng xuất ra một đạo hắc quang như thật như ảo, đạo hắc quang xuyên thấu qua cơ thể. Lục Thất chợt thấy những cảnh vật bên ngoài, có thể nhìn thấy bất cứ cái gì trong vòng phạm vi mười mấy bước, cả những vật thể mà lúc bình thường không thể thấy được, cũng biến thành mờ mờ. Mà bên ngoài mười thước là màu đen vô tận, hắn cảm giác bản thân mình dường như đặt mình vào trong một cái nồi treo ngược.
Hắn đã sớm thể nghiệm qua loại dị năng có thể nhìn trộm bên ngoài này, nếu như phải tra xét bí mật gì thì quả thực là dễ dàng. Có được loại dị năng này, mới là nguyên nhân chính khiến hắn nóng lòng muốn hợp tu, đáng tiếc chỉ có thể nhìn được trong phạm vi mười thước, nếu như có thể nhìn thấu ngoài trăm thước, như vậy hắn có thể thành thần nhân tiên tri rồi.
Sau khi sử dụng dị năng nhìn trộm, ý niệm của hắn bắt đầu tập trung vào hai tỷ muội đang múa, đan điền Huyền châu hóa thành một miếng hắc châm bay ra bên ngoài cơ thể, căn cứ vào tư thế múa của hai tỷ muội, ý niệm bắt đầu đem châm đâm vào từng huyệt mạch của hai tỷ muội, chiêu thức ấy tên là thông thiên mạch.
Trong công pháp tu luyện Qui xà đan thư, cơ quan ban đầu của dương thể là Ngưng Huyền châu, mà âm thể là thông thiên mạch, đạo cơ của âm thể là do được dương thể trúc tu, một khi thông thiên mạch thành công, âm thể có thể tu luyện độc lập. Mà bản nghĩa của âm dương hợp tu là cấp độ tu luyện dương thể Huyền châu, chủ yếu dựa vào cùng với hợp tu của âm thể để tăng trưởng. dương thể Huyền châu mỗi lần hợp tu mới có thể tăng trưởng lực lượng, không có hợp tu âm thể, dương thể Huyền châu sẽ gần như trì trệ không tiến.
Từ lúc hắc châm đâm vào thông thiên mạch, hai tỷ muội dần đánh mất thần trí, do lúc ban đầu là dùng ý thức để múa sau thành dùng bản năng để múa, Tiểu Vân kĩ thuật nhảy tuyệt đẹp, Đông Thanh kỹ thuật nhảy cũng biến thành tuyệt đẹp.
Dưới ánh mắt nhìn trộm của Lục Thất thân thể hai tỷ muội dần dần sinh sương, Tiểu Vân chính là sương mù màu xanh nhạt, mà Đông Thanh cũng được bao phủ bởi sương mù màu thiên thanh.
Dần dần sương mù trên người hai tỷ muội ngưng tụ thành hai cầu vồng sương màu xanh lá cây, theo bước nhảy của hai tỷ muội, mỗi người nhảy quanh Lục Thất một vòng, hai cái cầu vồng màu xanh liền bay ra khỏi người hai tỷ muội, bay vào trong miệng Lục Thất. Lục Thất thổi hơi, cầu vồng màu xanh lá lại từ trong miệng bay ra trở về trên người hai tỷ muội, mỗi lần bay trở về cầu vồng màu xanh lá đều ngưng tụ thực hơn so với khi nuốt vào.
Không biết qua bao lâu, Lục Thất cảm thấy Huyền châu của mình đã đủ, không cần cầu vồng màu xanh lá trên người hai tỷ muội tiếp tục hỗ trợ huyền châu âm dương nữa, hắn căn cứ theo đan thư ghi chép, biết lần tu luyện này của mình đã đạt được nhiều thành quả lớn nhất rồi. Nếu tiếp tục tu luyện cũng là hiệu quả rất nhỏ, chỉ có thể chờ “Xà hình hóa nguyệt” của hai tỷ muội tích lũy âm nguyên nhất định mới có thể tiếp tục tiến hành hợp tu.
Thu lại nội thị thần niệm, lúc Lục Thất mở mắt ra hai tỷ muội cũng như ở trong mộng mới tỉnh lại, ánh mắt các nàng hoang mang trong chốc lát, mới “a” một tiếng bừng tỉnh, nhìn đối phương, lại nhìn về phía Lục Thất.
- Các em có cảm giác gì không?
Lục Thất cười hỏi.
Hai tỷ muội ngơ ngác một chút, lại nhìn nhau, chợt đột nhiên cùng nhau buồn nôn, Tiểu Vân cố hết sức nói:
- Thối quá.
Lục Thất ngẩn ra, nhìn kĩ quần áo trên người hai tỷ muội, đọng lại rất nhiều chất dính màu đen vàng, mùi tanh tưởi tràn ngập khắp nơi, Lục Thất lập tức hiểu:
- Đây là tạp vật do dịch cân tẩy cốt bài trừ ra, đằng kia có một cái khe núi, các em nhanh đi gột sạch đi.
Hai tỷ muội nghe xong vội vàng chạy đi.
Lục Thất không đi cùng, dời bước đi ra khỏi rừng trúc hơn mười thước trầm tư, trong lòng hắn lại ngâm niệm Quy xà đan thư một lát sau lại nhăn mày, hắn phát giác dương thể của Quy xà đan thư tu luyện thực dụng không mạnh, đây là một loại công pháp của Qui thủ xà công, nói cách khác tu luyện “Quy tức đan đỉnh thuật” không thiện về công kích.
Tuy rằng hắn cảm giác công pháp Quy xà đan thư có chút vô bổ, nhưng đối với công pháp Trúc thư cũng có giá trị thực dụng rất lớn, cái dị năng nhìn trộm kia tương đối thực dụng, hai loại công pháp này trên phương diện thực dụng cũng coi như bù trừ cho nhau.
Lục Thất đứng trong rừng trúc, vẫn không nhúc nhích lĩnh ngộ nội dung của Quy xà đan thư, cũng không biết qua bao lâu, Lục Thất bị thanh âm nũng nịu gọi tỉnh, phục hồi tinh thần đã thấy Tiểu Vân và Đông Thanh đứng ở gần mình, ánh mắt lo lắng nhìn hắn.
- Ồ, các em tắm xong rồi.
Lục Thất dịu dàng nói.
- Công tử, chúng em đã tắm xong lâu rồi, xiêm y cũng hong khô rồi, bây giờ mau trở về thôi.
Tiểu Vân dịu dàng nói, ánh mắt nàng có chút bất an.
- Được, chúng ta trở về .
Lục Thất mỉm cười nói.
Ba người xoay người đi ra khỏi rừng trúc, lúc đang đi Lục Thất hỏi:
- Thân thể của các em có chỗ nào khác với trước kia không? - Đúng là có biến hóa lớn, trong thân thể nô tỳ và Đông Thanh có thêm một cái đai ngọc màu xanh không ngừng qua lại, thân thể cũng nhẹ nhàng hơn, hơn nữa còn có thể chịu đựng cơn nóng bức mùa hè.
Tiểu Vân dịu dàng nói xong nhưng vẻ mặt vẫn không vui.
- Tiểu Vân, em làm sao vậy? Tu luyện thành công rồi, em không vui sao?
Lục Thất buồn bực hỏi.
- Công tử, tu luyện thành công tất nhiên sẽ vui nhưng chỉ em cảm thấy, thời gian chúng ta đi dường như lâu lắm rồi, nô tỳ sợ chủ mẫu quở trách chúng ta.
Tiểu Vân nói ra nguyên nhân không vui.
Lục Thất giật mình, dịu dàng nói:
- Lần quở trách này cũng không đến các em.
- Đi nhanh đi, nô tỳ không muốn để chủ mẫu lo lắng.
Tiểu Vân vội vàng thúc giục, nàng đối với Tân Vận Nhi luôn là ơn nghĩa vô cùng sâu.
- Đi, chúng ta mau trở về, nhưng các em phải nhớ kĩ, sau phải luyện điệu múa ta đã chỉ cho, ngoài ra không nói cho người ngoài chuyện các em tu luyện công pháp.
Lục Thất bước nhanh hơn dặn dò.
Hai nàng đáp lời bước nhanh chân hơn, không ngờ chạy vượt qua Lục Thất, Lục Thất chạy bước dài mới có thể đuổi kịp, nhìn hai nàng đi phía trước, dường như không hề có cảm giác cố sức, động tác tự nhiên như đang đi bình thường, điều này khiến cho Lục Thất ngạc nhiên, xem ra tu luyện Quy xà đan thư này đối với hai nàng rất có ích.
Dưới sự nóng vội của hai nàng, rất nhanh vầ đến hiệu thuốc bắc ở Vọng Giang Bảo, chờ đợi Lục Thất chính là một đôi mắt đẹp u oán, Lục Thất thành khẩn xin lỗi vị hôn thê, cũng cảm thấy cũng may mắn vô cùng, ngày mai sẽ là ngày cưới Tân Vận Nhi, Đông Thanh và Tiểu Vân song song quì xuống nhận sai với Tân Vận Nhi, Tân Vận Nhi mặt lạnh một lúc mới giãn ra tha thứ cho tội của ba người này.
Lúc Lục Thất gọi hai tỷ muội cũng vây lại xem bức tranh, bảy bức tranh tổng cộng có hai mươi tám hình riêng biệt, bốn hình một nhóm, giống như một loại vũ đạo. Lục Thất để cho hai tỷ muội dựa theo động tác vẽ trên giấy giẫm trên mấu trúc để múa, hai tỷ muội tò mò nhìn bức tranh học múa, Lục Thất lấy bức tranh ra cho các nàng xem, cũng sửa lại động tác sai.
Nửa canh giờ trôi qua, Tiểu Vân thuần thục nắm được hai mươi tám động tác múa, dẫm trên trúc eo nhỏ lắc nhẹ, cánh tay như ngọc lượn vòng, chỉ nhược lan hoa, trong lúc múa mặt tươi cười, sóng mắt lưu chuyển có ẩn hiện phong tình, kĩ thuật nhảy của nàng điêu luyện, giống như thiên tiên dừng lại ở phàm trần.
So với Tiểu Vân thông minh thì Đông Thanh có vẻ vụng về hơn rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng tràn đầy bối rối, không phải là không đúng dáng thì lại dẫm sai chỗ, suốt một canh giờ cũng không học được, xoay eo thả tay cứng nhắc, giống như con rối gỗ không hề có mỹ cảm.
Lục Thất thấy Đông Thanh vụng về nhưng lại hết sức kiên trì, giọng điệu luôn ôn hòa, ánh mắt cũng tràn đầy cổ vũ, đáng tiếc Đông Thanh vẫn không làm tốt được, càng bối rối càng làm lỗi nhiều, xấu hổ đến mức mắt đều ầng ậng nước.
Tiểu Vân không thể đứng một bên nhìn muội muội làm mất mặt, cũng kiên nhẫn đứng trước múa làm mẫu, nửa giờ sau Đông Thanh miễn cưỡng giống như rối gỗ đuổi kịp kĩ thuật nhảy của Tiểu Vân, nhưng vừa không có Tiểu Vân làm mẫu nàng lại làm sai liên tiếp.
Cuối cùng Lục Thất mỉm cười nói:
- Như vậy cũng được rồi, Đông Thanh múa sau Tiểu Vân đi.
Đông Thanh xấu hổ gật đầu.
Lục Thất sau đó nghiêm mặt nói:
- Đông Thanh, Tiểu Vân, tý nữa lúc đang múa, nếu cảm thấy có bất cứ chuyện bất thường gì cũng không được kinh hoàng. Nếu có chuyện bất thường xảy ra, cho thấy việc tu luyện của các em đã xuất ra được khí cảm, lúc đó mặc kệ tất cả chỉ quan tâm đến động tác múa là được.
Hai tỷ muội đều gật đầu, Lục Thất đi đến trung tâm trúc lễ đứng thẳng, dịu dàng nói:
- Bắt đầu múa đi.
Nói xong nhắm mắt lại.
Hai tỷ muội bắt đầu vây quanh Lục Thất giẫm trên mấu trúc mà múa, Tiểu Vân phía trước kĩ thuật nhảy duyên dáng tự nhiên mượt mà, Đông Thanh ở phía sau từng bước học theo Tiểu Vân, động tác cứng nhắc giống như múa lung tung.
Lục Thất nhắm mắt lại thần ý nội thị, ý niệm bảo vệ cho đan điền Huyền Châu, miệng đọc phóng xuất ra một đạo hắc quang như thật như ảo, đạo hắc quang xuyên thấu qua cơ thể. Lục Thất chợt thấy những cảnh vật bên ngoài, có thể nhìn thấy bất cứ cái gì trong vòng phạm vi mười mấy bước, cả những vật thể mà lúc bình thường không thể thấy được, cũng biến thành mờ mờ. Mà bên ngoài mười thước là màu đen vô tận, hắn cảm giác bản thân mình dường như đặt mình vào trong một cái nồi treo ngược.
Hắn đã sớm thể nghiệm qua loại dị năng có thể nhìn trộm bên ngoài này, nếu như phải tra xét bí mật gì thì quả thực là dễ dàng. Có được loại dị năng này, mới là nguyên nhân chính khiến hắn nóng lòng muốn hợp tu, đáng tiếc chỉ có thể nhìn được trong phạm vi mười thước, nếu như có thể nhìn thấu ngoài trăm thước, như vậy hắn có thể thành thần nhân tiên tri rồi.
Sau khi sử dụng dị năng nhìn trộm, ý niệm của hắn bắt đầu tập trung vào hai tỷ muội đang múa, đan điền Huyền châu hóa thành một miếng hắc châm bay ra bên ngoài cơ thể, căn cứ vào tư thế múa của hai tỷ muội, ý niệm bắt đầu đem châm đâm vào từng huyệt mạch của hai tỷ muội, chiêu thức ấy tên là thông thiên mạch.
Trong công pháp tu luyện Qui xà đan thư, cơ quan ban đầu của dương thể là Ngưng Huyền châu, mà âm thể là thông thiên mạch, đạo cơ của âm thể là do được dương thể trúc tu, một khi thông thiên mạch thành công, âm thể có thể tu luyện độc lập. Mà bản nghĩa của âm dương hợp tu là cấp độ tu luyện dương thể Huyền châu, chủ yếu dựa vào cùng với hợp tu của âm thể để tăng trưởng. dương thể Huyền châu mỗi lần hợp tu mới có thể tăng trưởng lực lượng, không có hợp tu âm thể, dương thể Huyền châu sẽ gần như trì trệ không tiến.
Từ lúc hắc châm đâm vào thông thiên mạch, hai tỷ muội dần đánh mất thần trí, do lúc ban đầu là dùng ý thức để múa sau thành dùng bản năng để múa, Tiểu Vân kĩ thuật nhảy tuyệt đẹp, Đông Thanh kỹ thuật nhảy cũng biến thành tuyệt đẹp.
Dưới ánh mắt nhìn trộm của Lục Thất thân thể hai tỷ muội dần dần sinh sương, Tiểu Vân chính là sương mù màu xanh nhạt, mà Đông Thanh cũng được bao phủ bởi sương mù màu thiên thanh.
Dần dần sương mù trên người hai tỷ muội ngưng tụ thành hai cầu vồng sương màu xanh lá cây, theo bước nhảy của hai tỷ muội, mỗi người nhảy quanh Lục Thất một vòng, hai cái cầu vồng màu xanh liền bay ra khỏi người hai tỷ muội, bay vào trong miệng Lục Thất. Lục Thất thổi hơi, cầu vồng màu xanh lá lại từ trong miệng bay ra trở về trên người hai tỷ muội, mỗi lần bay trở về cầu vồng màu xanh lá đều ngưng tụ thực hơn so với khi nuốt vào.
Không biết qua bao lâu, Lục Thất cảm thấy Huyền châu của mình đã đủ, không cần cầu vồng màu xanh lá trên người hai tỷ muội tiếp tục hỗ trợ huyền châu âm dương nữa, hắn căn cứ theo đan thư ghi chép, biết lần tu luyện này của mình đã đạt được nhiều thành quả lớn nhất rồi. Nếu tiếp tục tu luyện cũng là hiệu quả rất nhỏ, chỉ có thể chờ “Xà hình hóa nguyệt” của hai tỷ muội tích lũy âm nguyên nhất định mới có thể tiếp tục tiến hành hợp tu.
Thu lại nội thị thần niệm, lúc Lục Thất mở mắt ra hai tỷ muội cũng như ở trong mộng mới tỉnh lại, ánh mắt các nàng hoang mang trong chốc lát, mới “a” một tiếng bừng tỉnh, nhìn đối phương, lại nhìn về phía Lục Thất.
- Các em có cảm giác gì không?
Lục Thất cười hỏi.
Hai tỷ muội ngơ ngác một chút, lại nhìn nhau, chợt đột nhiên cùng nhau buồn nôn, Tiểu Vân cố hết sức nói:
- Thối quá.
Lục Thất ngẩn ra, nhìn kĩ quần áo trên người hai tỷ muội, đọng lại rất nhiều chất dính màu đen vàng, mùi tanh tưởi tràn ngập khắp nơi, Lục Thất lập tức hiểu:
- Đây là tạp vật do dịch cân tẩy cốt bài trừ ra, đằng kia có một cái khe núi, các em nhanh đi gột sạch đi.
Hai tỷ muội nghe xong vội vàng chạy đi.
Lục Thất không đi cùng, dời bước đi ra khỏi rừng trúc hơn mười thước trầm tư, trong lòng hắn lại ngâm niệm Quy xà đan thư một lát sau lại nhăn mày, hắn phát giác dương thể của Quy xà đan thư tu luyện thực dụng không mạnh, đây là một loại công pháp của Qui thủ xà công, nói cách khác tu luyện “Quy tức đan đỉnh thuật” không thiện về công kích.
Tuy rằng hắn cảm giác công pháp Quy xà đan thư có chút vô bổ, nhưng đối với công pháp Trúc thư cũng có giá trị thực dụng rất lớn, cái dị năng nhìn trộm kia tương đối thực dụng, hai loại công pháp này trên phương diện thực dụng cũng coi như bù trừ cho nhau.
Lục Thất đứng trong rừng trúc, vẫn không nhúc nhích lĩnh ngộ nội dung của Quy xà đan thư, cũng không biết qua bao lâu, Lục Thất bị thanh âm nũng nịu gọi tỉnh, phục hồi tinh thần đã thấy Tiểu Vân và Đông Thanh đứng ở gần mình, ánh mắt lo lắng nhìn hắn.
- Ồ, các em tắm xong rồi.
Lục Thất dịu dàng nói.
- Công tử, chúng em đã tắm xong lâu rồi, xiêm y cũng hong khô rồi, bây giờ mau trở về thôi.
Tiểu Vân dịu dàng nói, ánh mắt nàng có chút bất an.
- Được, chúng ta trở về .
Lục Thất mỉm cười nói.
Ba người xoay người đi ra khỏi rừng trúc, lúc đang đi Lục Thất hỏi:
- Thân thể của các em có chỗ nào khác với trước kia không? - Đúng là có biến hóa lớn, trong thân thể nô tỳ và Đông Thanh có thêm một cái đai ngọc màu xanh không ngừng qua lại, thân thể cũng nhẹ nhàng hơn, hơn nữa còn có thể chịu đựng cơn nóng bức mùa hè.
Tiểu Vân dịu dàng nói xong nhưng vẻ mặt vẫn không vui.
- Tiểu Vân, em làm sao vậy? Tu luyện thành công rồi, em không vui sao?
Lục Thất buồn bực hỏi.
- Công tử, tu luyện thành công tất nhiên sẽ vui nhưng chỉ em cảm thấy, thời gian chúng ta đi dường như lâu lắm rồi, nô tỳ sợ chủ mẫu quở trách chúng ta.
Tiểu Vân nói ra nguyên nhân không vui.
Lục Thất giật mình, dịu dàng nói:
- Lần quở trách này cũng không đến các em.
- Đi nhanh đi, nô tỳ không muốn để chủ mẫu lo lắng.
Tiểu Vân vội vàng thúc giục, nàng đối với Tân Vận Nhi luôn là ơn nghĩa vô cùng sâu.
- Đi, chúng ta mau trở về, nhưng các em phải nhớ kĩ, sau phải luyện điệu múa ta đã chỉ cho, ngoài ra không nói cho người ngoài chuyện các em tu luyện công pháp.
Lục Thất bước nhanh hơn dặn dò.
Hai nàng đáp lời bước nhanh chân hơn, không ngờ chạy vượt qua Lục Thất, Lục Thất chạy bước dài mới có thể đuổi kịp, nhìn hai nàng đi phía trước, dường như không hề có cảm giác cố sức, động tác tự nhiên như đang đi bình thường, điều này khiến cho Lục Thất ngạc nhiên, xem ra tu luyện Quy xà đan thư này đối với hai nàng rất có ích.
Dưới sự nóng vội của hai nàng, rất nhanh vầ đến hiệu thuốc bắc ở Vọng Giang Bảo, chờ đợi Lục Thất chính là một đôi mắt đẹp u oán, Lục Thất thành khẩn xin lỗi vị hôn thê, cũng cảm thấy cũng may mắn vô cùng, ngày mai sẽ là ngày cưới Tân Vận Nhi, Đông Thanh và Tiểu Vân song song quì xuống nhận sai với Tân Vận Nhi, Tân Vận Nhi mặt lạnh một lúc mới giãn ra tha thứ cho tội của ba người này.
Danh sách chương