Lục Thất thầm nghĩ lão hồ ly ngươi có cái gì mà không biết, cố ý do dự một thoáng mới ôn tồn nói:
- Không dối gạt đại nhân, ta muốn hộ tống Vương nhị phu nhân đi kinh thành thăm người thân.

Triệu huyện thừa lập tức lắc đầu, nghiêm mặt nói:
- Hộ tống quan quyến là việc tư nhỏ nhoi, phái mười mấy nha vệ là đủ rồi, sao có thể bỏ lỡ đại sự diệt phỉ kiến công.

Lục Thất ôn hòa nói:
- Đại nhân, đối với hết thảy những gì có được hiện tại ta đã rất thỏa mãn rồi, không muốn kiến công để rước lấy phiền phức. Hơn nữa chuyện của Vương đại nhân, trong lòng ta đều là đại sự, mặc dù nói không thể vì việc tư mà nhỡ việc công, nhưng chuyện của Vương đại nhân, ta nhất thiết phải ưu tiên đi làm mới được.

Triệu huyện thừa sửng sốt, mỉm cười nói:
- Lục đại nhân đúng là một người trung thành a.

Lục Thất im lặng cười, mới rồi đã nói ra rành mạch lập trường của mình, dùng sách lược bất biến ứng vạn biến chờ Triệu huyện thừa ra bài, về phần Triệu huyện thừa là ra bài tốt hay là bài xấu, vậy chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu thôi.

Triệu Huyện thừa khen xong một câu thì ngừng một chút, lại mỉm cười nói:
- Thiên Phong, nếu sắp tới ngươi hộ tống Vương phu nhân lên kinh, ta cũng có một chuyện muốn xin nhờ vả.
Giọng điệu của Triệu huyện thừa trở nên thân thiết rõ rệt.

Lục Thất vội hỏi:
- Đại nhân có việc xin cứ phân phó, chớ nên dùng ba chữ xin nhờ vả, hậu bối không chịu nổi đâu.

Triệu huyện thừa cười, vẻ mặt ôn hòa nói:
- Thiên Phong, việc ta muốn nhờ vả là hy vọng ngươi trên đường hộ tống Vương phu nhân lên kinh, thuận tiện chuyển giao giúp ta một ả gia kỹ cho phủ Công bộ Thị lang ở kinh thành.

Lục Thất ngẩn ra, vội nói:
- Hậu bối nguyện vì đại nhân cống hiến sức lực.

- Tốt tốt, nào, ta kính tạ ngươi một chén.
Triệu huyện thừa tươi cười nâng chén, Lục Thất vội nâng chén lên hoàn lễ, rồi thu tay uống một hơi cạn sạch.

- Thiên Phong này, ngươi tuổi còn trẻ có tài năng, tương lai tiền đồ không thể đo lường, lần này ngươi đi kinh thành đến Thị lang phủ, nói không chừng sẽ gặp chút kỳ ngộ đấy. Quan lớn trong kinh thành đều thích mỹ nữ, đương nhiên cũng đều tham luyến quyền thế, cho nên cũng sẽ coi trọng mời chào nhân tài. Ta có thể cho ngươi một phong thư tiến cử, nếu Thị lang đại nhân coi trọng ngươi sẽ thu ngươi làm môn hạ. Mặc dù không đến mức lập tức đề bạt ngươi, nhưng ngày sau nếu có ghế quân chức nào trống nhất định sẽ ưu tiên dùng ngươi.
Triệu huyện thừa buông chén ôn tồn nói một hồi.

Lục Thất nghe xong ngẩn ra, gần như nghi ngờ chính mình nghe lầm. Triệu huyện thừa muốn đề cử hắn với Thị lang đại nhân trong kinh thành sao, chẳng lẽ lão Huyện Thừa tâm địa độc ác này quyết định ra một lá bài tốt cho mình.

Hắn kinh hỉ hấp tấp nói:
- Đại nhân, ngài muốn tiến cử ta với Thị lang đại nhân sao.

Triệu huyện thừa mỉm cười nói:
- Đúng vậy, chẳng qua ta thấp cổ bé họng, chỉ có thể lót đường giới thiệu ngươi thôi, không có năng lực xin Thị lang đại nhân trực tiếp tiếp nhận ngươi làm môn khách.

Lục Thất nghe xong vội đứng dậy, chắp tay cung kính thi lễ nói:
- Được đại nhân giới thiệu chính là may mắn lớn lao của Thiên Phong, Thiên Phong khắc ghi trong lòng sự nâng đỡ của đại nhân.

- Ha hả, Thiên Phong ngươi lại khách khí rồi, mau ngồi đi.
Triệu huyện thừa mỉm cười, xua tay bảo Lục Thất ngồi xuống.

Lục Thất cung kính ngồi xuống, Triệu huyện thừa lại mỉm cười nói:
- Thiên Phong, ngày thường có sở thích gì? Lục Thất ôn hòa nói:
- Sở thích thường ngày của vãn bối chính là luyện võ và uống rượu.

Triệu huyện thừa mỉm cười nói:
- Ngươi không thích nữ nhân à.

Lục Thất mỉm cười nói:
- Đại nhân nói đùa, là nam nhân có ai không thích nữ nhân đây, vãn bối từ khi quay về thực sự đã cưới nạp rất nhiều thê thiếp.

Triệu huyện thừa mỉm cười nói:
- Thiên Phong, nghe nói ngươi không đi thanh lâu tầm hoan, trong số quý nhân ở huyện Thạch Đại này là chuyện hiếm thấy đấy.

Lục Thất ngẩn ra, thản nhiên nói:
- Không dối gạt đại nhân, khẩu vị ưa thích của ta đối nữ nhân rất cao, nữ nhân bình thường trong thanh lâu không dấy lên được hứng thú của ta, hồng nương cao cấp chân chính lại rất khó gặp. Ta tiêu bạc tìm nữ nhân là mưu cầu khoái hoạt, không phải vì cái gọi là phong nhã mà tiêu bạc.

Triệu huyện thừa gật đầu mỉm cười nói:
- Tốt, Thiên Phong không hổ là võ quan, làm việc luôn rất thực tế. Nào, uống rượu.

Kế tiếp là một phen đọ tửu lượng, Triệu huyện thừa căn bản chỉ mỉm cười nhấp rượu mà thôi, Lục Thất và Triệu huyện úy mới là đao thật giao chiến. Mới bắt đầu còn khách khí, chờ khi đã vào bụng một vò rượu, hai người mặt đỏ bừng, phong độ cũng mất sạch, đều cởi áo phơi ngực hào khí phóng khoáng.

- Hảo tiểu tử, tại địa phương Thạch Đại này không có mấy người so được tửu lượng với ta đâu, ngươi thì được nha.
Triệu huyện úy rượu vào bụng hào sảng khen.

- Triệu đại ca, tửu lượng của ta bình thường thôi. Trước kia khi còn ở trong quân, ta cùng nhóm quân hữu giết địch trở về được đại nhân thưởng xuống rượu và nữ nhân, kia mới thật sảng khoái a. Chúng ta đều uống như thần tiên, lần nào cũng đều là ta bại trận trước, bắt lấy một nữ nhân tiết hỏa rồi ngủ.
Lục Thất cũng không che giấu miệng đáp lại.

- Thật vậy sao, nào, chúng ta không say không thôi, uống đủ rồi, đại ca sẽ tìm cho ngươi một mỹ nữ để tiết hỏa.
Triệu huyện úy cười nói.

- Tốt, ta uống, đến.
Ánh mắt Lục Thất sáng ngời, nâng chén cùng Triệu huyện úy đối ẩm. Triệu huyện thừa ở một bên mỉm cười nhấp rượu, thần thái an tường, giống như một pho tượng Lão Phật từ tâm.

*****

Lục Thất trông giống như bị say rượu, trên ngực bụng lõa lồ đọng đầy nước, nhưng đó thật ra là rượu. Từ khi hắn tu luyện công pháp trong trúc thư cơ thể đã nóng lạnh bất xâm, chỉ những khi tập võ mạnh mẽ mới có thể tiết mồ hôi. Lúc này đôi mắt hắn ửng đỏ, lấp lóe thần thái thú tính, nhìn chằm chằm vào một loạt mỹ nữ ở ngoài hai thước.

Triệu lão bất tử đúng là một nhà sưu tầm mỹ nữ, một hàng sáu nàng mỹ nữ kia chỉ có tiểu y (đồ lót) che thân, mỗi người trắng nõn mọng nước, da thịt tuyết trắng, dáng người thon thả, dung mạo mỹ lệ xê xích không nhiều, bất kỳ một người nào so với Tương Nhi và Tuyết Nhi cũng không hề kém cạnh. Hơn nữa vẻ mặt ngậm cười khéo léo, tràn ngập phong thái quyến rũ của sáu nàng mỹ nữ kia kích thích xung động nguyên thủy trong Lục Thất.

Dùng vẻ mặt háo sắc nhìn quét qua xong, Lục Thất không tìm được người con gái mà Triệu chấp sự miêu tả, trên dái tai sáu nàng mỹ nữ đều không có nối ruồi son nhỏ. Thế thì không có biện pháp rồi, không phải là hắn không thủ tín, mà là bất lực. Hắn còn chưa ngốc đến mức lên tiếng trực tiếp đòi hỏi Triệu huyện thừa đâu. Nếu chỉ rõ ra yêu cầu, chẳng những làm cho Triệu huyện thừa sinh nghi không hài lòng, chỉ sợ Triệu chấp sự cũng tai họa lâm đầu.

Sau khi nhìn quét qua, hắn đứng dậy nhào tới bắt ra một nàng mỹ nữ ôm vào ngực, bàn tay to thô lỗ xé tiểu y của mỹ nữ, túm lấy vú xoa bóp. Trong tiếng rên rỉ mềm mại do mỹ nữ phối hợp phát ra, bàn tay to của hắn mò xuống cẳng chân trắng tuyết dâm tà vỗ về một hồi, sau đó chuyển tới bên trong, mỹ nữ thuận theo tùy ý cho Lục Thất dâm loạn, thân thể kiều mỹ uốn éo khẽ rên rỉ.

- Đại nhân, nữ nhân này ta thích, ngài bán cho ta được không?
Lục Thất mượn cớ say rượu, không chút che đậy nói thẳng yêu cầu.

Vẻ mặt Triệu huyện thừa bình thản, mỉm cười nói:
- Nếu Thiên Phong ngươi thích, vậy thì tặng cho ngươi, coi như là một phần lễ gặp mặt của ta.

Lục Thất ôm lấy mỹ nữ quay lại trước bàn, vui mừng nói:
- Phần lễ này vãn bối xin thu, về sau đại nhân có việc phân phó xin cứ nói, Thiên Phong nhất định tận tâm đi làm.

Triệu huyện thừa vui mừng gật đầu, chợt chăm chú nhìn mỹ nữ ôm trong tay Lục Thất nói:
- Diệu Ngọc, sau này tới Lục gia rồi phải biết hầu hạ Lục đại nhân cho tốt đấy. Nếu để ta biết ngươi không tuân thủ quy củ của gia kỹ, ta có thể đem ngươi đưa cho Lục đại nhân, cũng có thể dùng gia kỹ khác đổi lấy ngươi trở về.

Lục Thất rõ ràng cảm giác được thân thể mỹ nữ ôm trong tay thoáng run rẩy, nghe thấy mỹ nữ kiều mị nói:
- Đại nhân yên tâm, nô tì sẽ hầu hạ Lục đại nhân thật tốt.

- Ha hả, Thiên Phong, ta thấy ngươi có chút say rồi, ta phái người đưa ngươi về nghỉ ngơi thôi.
Triệu huyện thừa ôn tồn nói.

- Tạ đại nhân, Thiên Phong cáo từ, Triệu đại ca ta đi đây.
Lục Thất mở cặp mắt say lờ đờ thân thiết chào từ biệt, sau đó ôm lấy mỹ nữ rời khỏi huyện nha, do một gã gia phó của Triệu trạch đánh xe đưa về.

Sau khi Lục Thất rời đi, Triệu huyện úy phất tay lệnh cho mọi người lui ra, sau đó ôn hòa nói:
- Bá phụ, chất nhi thấy gã Lục Thiên Phong này, hẳn là người có thể dùng.

Triệu huyện thừa lạnh nhạt nói:
- Làm sao? Mới uống vào chút rượu thêm vài câu đại ca, đã khiến cho ngươi váng đầu rồi.

Triệu huyện úy vội nói:
- Bá phụ chớ trách, chẳng qua chất nhi cảm thấy hắn có thể lợi dụng mà thôi.

- Có thể lợi dụng? Ngươi cho là hắn có thể lợi dụng sao? Ngươi cho là bằng vào địa vị chúng ta, có thể khống chế hắn lâu dài à? Đây là một đầu mãnh hổ, không phải là hùng khuyển tùy ý thợ săn nắm trong tay.
Triệu huyện thừa lạnh lùng nói.

- Đúng vậy, là chất nhi ngu độn.
Triệu huyện úy cung kính nói.

Triệu huyện thừa dừng một chút, lại đạm mạc nói:
- Ngươi hẳn cũng rõ ràng, chốn Thạch Đại này là địa bàn của Triệu gia ta, mà ta chính là lão hổ của Thạch Đại, còn Vương chủ bộ chẳng qua chỉ là một con hồ ly thông minh có năng lực làm việc. Qua nhiều năm như vậy, lão hổ ta đây lợi dụng con hồ ly làm việc cho mình, hồ ly dù thông minh đến cuối cùng vẫn chỉ là hồ ly, không có hổ uy chống đỡ, y cái gì cũng không làm được. Con hồ ly Vương chủ bộ này là dựa vào sự ủng hộ của Trần kỳ lão cùng với được ta trọng dụng, mới có thể ở huyện Thạch Đại này uy phong bất phàm. Nếu như ta trở mặt, con hồ ly y chỉ phải ngoan ngoãn cuốn xéo, nhưng hiện tại lại tới một tiểu lão hổ Lục Thiên Phong, dã tâm của Vương chủ bộ cũng sẽ bắt đầu bành trướng, lâu ngày, sẽ từ hồ ly biến thành lão hổ cùng ta tranh phong. Ngươi nghĩ ta sẽ để mặc cho hồ ly hóa thân thành lão hổ à?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện