Lục Thất nghe thấy vậy liền sửng sốt, chuyện này quả thực là không dễ gì để khuyên can, hắn vừa suy tư một chút rồi mỉm cười nói: - Ninh Nhi, có phải người có cách khuyên được mẹ ta rồi không? Chỉ bảo ta được không? Ninh Nhi lắc đầu lạnh nhạt nói: - Đây là chuyện đại sự truyền tông của Lục gia, ta chỉ có thể duy trì, sẽ không làm hỏng, hơn nữa việc này là Trưởng thiếu phu nhân nhắc nhở, nếu ta gây trở ngại, chắc chắn Trưởng thiếu phu nhân sẽ trút hết oán hận lên người ta.

Lục Thất nghe thấy vậy kinh ngạc nói: - Người và chị dâu ta có hiềm khích gì hay sao?

Ninh Nhi khẽ thở dài nói: - Hiềm khích từ tối hôm qua. Tối hôm qua ngươi và Trưởng thiếu chủ ra ngoài, 3 chúng ta cùng nói chuyện. Phu nhân đề xuất chuyện để cho ta làm tì thiếp. Nói tất cả là đều do phu nhân làm chủ, lúc đó ta vừa nói dứt câu, Trưởng thiếu phu nhân đã lập tức thỉnh cầu nhập ta vào trưởng phòng, phu nhân cũng đã đồng ý rồi, nhưng ta không đồng ý, thỉnh cầu phu nhân sau khi về sẽ nhập vào tên của ngươi, kết quả là Trưởng thiếu phu nhân rất khó chịu. Tuy nàng ấy không nói gì, nhưng ta biết nàng ấy rất không hài lòng.

Lục Thất chau mày, không ngờ vừa mới về mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Ninh Nhi tự lựa chọn như kia, đó là từ nhỏ nàng đã có tình cảm sâu đậm với mình, chị dâu đâu cần phải chủ động xin cưới nàng.

Hắn dịu giọng nói: - Chị dâu hiền lành, dịu dàng, sẽ không vì chuyện này mà để bụng người đâu.

Ninh Nhi buồn rầu nói: - Ngươi không hiểu lòng dạ đàn bà, Trưởng thiếu phu nhân là người phụ nữ hiền lành nhưng nữ nhân vẫn luôn có ham muốn vinh hoa phú quý. Ta cự tuyệt Trưởng phòng mà lựa chọn là người của ngươi, trong lòng nàng ấy sẽ cho rằng ta vì khinh thường Trưởng thiếu chủ vô dụng mới chọn em cự tuyệt anh. Với tâm lý này cho dù không giận cũng thành giận. Bởi vậy ta không thể lại để cho nàng ấy oán hận ta, nàng ấy là Trưởng thiếu phu nhân, tương lai là người phụ nữ có cùng địa vị ngang với chính thê của ngươi. Sau này nếu nàng ấy nói ta là người ham vinh hoa phú quý, vậy chắc chắn chính thê tương lai của ngươi sẽ khinh bỉ ta, lúc đó ta sẽ lâm vào tình cảnh rất khó xử.

Lục Thất nghe xong liền buồn phiền, cau mày nói: - Vì sao chị dâu lại muốn người?

Ninh Nhi cười khổ nói: - Ngươi thật sự không biết sao? Trưởng thiếu chủ lập gia thất đến nay đã 6 năm rồi, Trưởng thiếu phu nhân vẫn chưa sinh con, muốn ta đương nhiên là để sinh con rồi.

Lục Thất ồ lên một tiếng rồi nói: - Người yên tâm, có cơ hội ta sẽ tìm chị dâu giải thích hộ người.

Ninh Nhi giật mình nói: - Ngươi đừng có làm việc ngốc nghếch này, chuyện này chỉ có là thầm oán nếu làm rõ sẽ khiến Trưởng thiếu phu nhân nhục nhã. Chuyện này ngươi tuyệt đối không được tham dự vào, ta sẽ nghĩ cách hóa giải.

Lục Thất nghe xong liền gật đầu, chuyện ghen tỵ của đàn bà, hắn nghe xong mà đau cả đầu, không quản đương nhiên là chuyện tốt. Hắn suy nghĩ một chút rồi dịu giọng nói: - Ninh Nhi, thực sự ngươi không có cách nào để trở nên gần gũi hơn sao?

Ninh Nhi trầm mặt một lúc rồi khẽ thở dài: - Nói thực lòng, bây giờ ta vẫn chưa muốn ngươi lấy vợ, cũng muốn kéo dài chút thời gian để bản thân có cơ hội sinh con. Nếu ngươi lấy một người vợ lòng dạ không khoan dung, cho dù ta có sinh con, nếu chính thê của ngươi phản đối, ta cũng sẽ không có được danh phận là thiếp thất.

Lục Thất suy nghĩ một chút rồi giơ tay ra bắt lấy bàn tay nhỏ bé, ngọc ngà của nàng. Ninh Nhi giật mình má núm đồng tiền đỏ ửng lên, tai nàng nghe thấy giọng nói dịu dàng: - Tỷ tỷ, nếu trong vòng một năm tỷ tỷ không có thai, ta sẽ nhận nuôi một bé gái cho nàng một danh phận là mẹ. Ta là trụ cột trong nhà, việc này hẳn mẹ ta sẽ không ngăn cản kịch liệt, ta sẽ nghĩ cách trước khi cưới vợ.

Ninh Nhi ngẩng đầu lên kinh sợ nhìn Lục Thất. Đôi mắt của Lục Thất kiên định nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của nàng. Nước mắt đã tràn ngập, rơi như bay xuống vạt áo, nàng nhào mình vào vòng ngực to lớn kia, khóc nức nở. Lục Thất ôm lấy nàng yêu thương.


- Tỷ tỷ, thân thể tỷ thật mềm mại, ta phải làm thế nào đây?

- Chàng là tên ngốc, ở ngoài 5 năm mà chưa từng đi tìm nữ nhân, có phải muốn lừa tỷ tỷ không?

- Tỷ tỷ, ta ở bên ngoài 5 năm ngày nào cũng đánh giặc, vẫn là tên lính quèn, đến kỹ nữ ta cũng không có tư cách đụng vào, thật đấy.

- Thật là khổ cho đệ, ôi ta….

Lục Thất chưa từng đụng vào một sợi lông của nữ nhân sao? Đương nhiên là không phải, hắn quả thật chưa từng động vào những doanh nữ nửa chết không sống, nhưng 3-4 năm sống trong cảnh máu tanh, trong quân đội tàn khốc, hoàn cảnh khó khăn ít nhất hắn cũng đã từng cường bạo với hơn 10 nữ nhân trở lên. Đương nhiên phần lớn tình huống là hắn bất đắc dĩ. Trong quân bị cô lập có nghĩa là bất cứ lúc nào cũng đều mất mạng. Trong chiến loạn quan binh còn tàn bạo hơn cả thổ phỉ, đi đâu là cướp, tà dâm, không điều ác nào là không làm.

Đêm ngọt ngào ngắn ngủi, một người trẻ tuổi tràn trề sức sống nhìn thấy một cơ thể ngọc ngà đã nảy sinh thú tính. Một người độc thân đã cô đơn bao nhiêu năm, đối mặt với ngần ấy năm thiếu chồng, hơn nữa nàng đang ở độ tuổi phải được hưởng hạnh phúc. Nàng bộc lộ hết phong thái quyến rũ, trong trạng thái ngất ngây đón tình ý ở trên giường đến nửa canh giờ.

Lục Thất “no say” như quả bóng cao su trút hết hơi nằm lỳ trên giường ngủ. Má lúm của Ninh Nhi ửng đỏ quyến rũ, nàng đứng dậy lấy khăn mềm lau mồ hôi trên người Lục Thất. Khi lau vẻ mặt của nàng vừa xấu hổ, vừa vui sướng, bỗng tay nàng dừng lại, ánh mắt mê man nhớ lại ký ức đã qua.

Nàng xuất thân trong gia đình quan Bát phẩm, 15 tuổi theo cha mẹ chạy loạn từ Trung Nguyên đến Thọ Châu. Không ngờ đến Thọ Châu, nàng lại bị cha nhẫn tâm bán đi, nàng bị người ta mua về và trở thành một lễ vật tặng cho một đại quan tay nắm trọng binh. Tên đại quan đó thu phục nàng trước, sau đó lại tặng cho cha của Lục Thất. Năm đó may mắn cho nàng vì chưa đến mức lưu lạc làm kỹ nữ, được là thiếp thất trong nhà đại quan nổi danh, chỉ tiếc ngày vui chẳng nổi tày gang. Quân đội của cha Lục Thất đánh trận thất bại, bản thân ông cũng bị trúng mấy mũi tên, mất khả năng làm chồng, một tiểu thiếp xinh đẹp như nàng lại phải sống một cuộc đời như quả phụ.

Lục gia đối với nàng rất tốt, Lục mẫu luôn che chở, coi nàng như em gái ruột. Sau khi chuyển nhà từ Thọ Châu đến huyện Thạch Đại, có mấy lần Lục phụ từng đề xuất gả nàng cho nhà khác nhưng nàng không chịu vì nàng không lỡ rời xa Lục gia hòa thuận, lương thiện, lại sợ khi tái giá sẽ lại gặp phải bất hạnh.

Lúc lâm chung Lục phụ có nói lời xin lỗi nàng, xin Lục mẫu hãy coi nàng như em gái hoặc con gái chăm sóc cho nàng. Lục mẫu đồng ý và vẫn luôn đối xử rất tốt với nàng, nhưng không cho nàng xuất đầu lộ diện, vì sợ nàng sẽ bị những tên vô liêm sỉ quấy nhiễu, chủ yếu là để nàng chăm sóc Lục Thất và Tiểu Nghiêm, làm việc nhà quét tước, dọn rửa.

Năm nay nàng 31 tuổi rồi, đến cái tuổi này nàng chưa có đứa con nào làm nàng thấy sợ hãi, thấy tình cảnh của Lục gia ngèo khó, nàng biết nên tìm lối ra rồi nhưng nàng luôn ghi nhớ ân đức của Lục mẫu, chủ động muốn bán thân làm tỳ thiếp. Nàng muốn tìm đường để báo đáp Lục gia. Vừa mới quyết định bán mình thì không ngờ Tiểu Thất áo gấm về quê.

Sự trở về của Lục Thất khiến cho Lục gia như trời quang mây tạnh, thay đổi tình cảnh suy bại. Có lẽ trong lúc Lục gia khó khăn nhất nàng đã chủ động báo đáp ân tình làm cảm động Lục mẫu. Lục mẫu đã nghĩ ra cách dùng phong tục “chuyển môn” thời xưa để nàng trở thành thiếp thất của con trai Lục gia. Nàng dồng ý, vì lúc đó trong lòng nàng cũng đã lĩnh lựa chọn Lục Thất.

Ánh mắt dịu dàng của nàng nhìn Lục Thất đang ngủ say, giống như một tiểu cô nương đang mỉm cười ngọt ngào. Tối nay nhất định nàng phải ngủ cùng Lục Thất, bỏ lỡ vận may, vận mạng sẽ thay đổi. Vì nàng là tỳ thiếp không thể tự chủ được. Nếu Lục Thất cứ trì hoãn không viên phòng với nàng, bất cứ lúc nào nàng cũng phải nghe theo lệnh của một người đàn ông khác. Trước khi xuống giường chỉ cần tỏ thái độ lạt mềm buộc chặt, nếu Lục Thất không gọi nàng, chiêu tiếp theo nàng sẽ lăn xuống đất mà khóc, dùng nước mắt để đánh vào trái tim yêu thương của Lục Thất.

Đêm nay lòng nàng buông xuống, có sự điên cuồng, hoang dã như cá gặp nước, tin tưởng chắc chắn trong mấy năm tới Lục Thất sẽ không chán ghét mà vứt bỏ nàng, nàng khát khao về tương lai tốt đẹp. Hi vọng lớn nhất hiện tại của nàng là có thai hơn có danh phận. Nàng hiểu không thể ngăn cản Lục Thất cưới chính thê, cho nên nàng cũng không hi vọng xa vời Lục Thất chỉ thuộc về mình nàng. Tất nhiên là không thể ngăn cản nổi, vậy chỉ có thể hi vọng vị chính thê tương lai của Lục Thất sẽ là một nữ nhân hiền lành, khoan dung.

Những tia nắng ban mai, chiếu vào cửa sổ. Cốc, cốc, cốc! ba tiến gõ cửa phá vỡ sự im lặng, hai người ngồi bật dậy trên giường.

- Ai? Lục Thất kinh sợ hỏi một câu.

- Thất đệ, trời không còn sớm nữa, mẹ có chuyện tìm đệ, đệ mau dậy đi. Ngoài cửa có tiếng nói dịu dàng, đó là chị dâu Chu Nguyệt Nhi.

Mặt Lục Thất nóng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao. Hắn cuống quýt mặc quần áo rời khỏi giường. Má lúm của Ninh Nhi cũng ửng hồng giúp hắn mặc quần áo, lúc kiểm tra dung nhan xong, nàng ghé vào tai hắn dặn dò một chút. Lục Thất gật gật đầc cười rồi đi ra ngoài cửa, ân cần chào hỏi chị dâu. Chị dâu cười với hắn rồi nhìn chăm chú vào bên trong, vẻ mặt cũng nóng lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện