Lục Thất hưng phấn nhảy nhót, vui vẻ suốt chặng đường tìm tới phòng của người làm vườn, thay quần áo rồi về phía nam thành.

Trở về thành nam hắn đi gặp Vương Nhị phu nhân nói chuyện một lát, được biết Lễ bộ Thượng thư đã từ chối nhận bảo ngọc, nhưng nhị công tử lại nhân một vạn lượng bạc, Vương Nhị phu nhân đang ở Trịnh gia chờ thư, mấy ngày này bà trông tiều tụy đi nhiều, oán hận với việc Lục Nga chạy trốn, trong lời nói đều thể hiện sẽ bắt lại Lục Nga, sẽ trách phạt thật nặng, Lục Thất ứng phó một lát rồi về phòng, hiện hắn đã có sự theo đuổi mới giữ chân hắn ở kinh thành.

Ngày hôm sau, Lục Thất hăng hái tới Tiêu cục bắt đầu làm việc, người làm vườn lão Lý sầm mặt dạy bảo hắn, nói:
- Lục Thất, ta nghe nói ngươi cùng Điền Ngọc đi chơi gái đánh bạc.

Lục Thất ngẩn ra, vội hỏi:
- Từng đi, tuy nhiên chỉ là xem náo nhiệt mà thôi.

Lão Lý nói đầy ẩn ý:
- Mấy chuyện đó không được dính vào, đừng học theo tên tiểu tử Điền Ngọc ấy.

Lục Thất thụ giáo, cam đoan:
- Lão yên tâm, sau này ta sẽ không đi đánh bạc nữa.

Lão Lý gật đầu nói:
- Đứa bé ngoan, tích lũy chút bạc, thành gia lập nghiệp mới là chính đạo.

Lục Thất cười nói:
- Cảm ơn Lý bá, ta biết rồi.
Lão Lý gật đầu rời đi.

Tới giữa trưa, Lục Thất bắt đầu tụ họp ăn cơm, chiều hắn còn phải đi tới phủ Công bộ Thị lang để xác định xem Công bộ Thị lang có dùng hắn hay không.

Đang ăn thì một nữ tì mặc áo xanh xinh đẹp trắng trẻo khoảng mười bảy mười tám tuổi tới phòng người làm vườn, ánh mắt của tất cả lũ đàn ông đều sáng lên.

Lão Lý yêu thương cười nói:
- Tú Lan, có chuyện gì sao? Nữ ý áo xanh nở nụ cười đáp:
- Lý bá, có ai tên là Lục Thất ở đây không?

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Lục Thất, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và vẻ mặt ngưỡng mộ, Lục Thất sững sờ, nói:
- Ta đây, có chuyện gì sao?

Tú Lan kinh ngạc quan sát hắn một lát, dịu dàng nói:
- Ngươi chính là Lục Thất, Tổng tiêu đầu mời ngươi tới một lát, đi theo ta.

Lão Lý lấy làm kinh hãi, hỏi:
- Tú Lan, Lục Thất làm người rất thành thật, Tổng tiêu đầu tìm hắn có chuyện gì thế?

Tú Lan cười đáp:
- Lý Bá không cần lo lắng, Tổng tiêu đầu muốn mời Lục Thất làm tiêu sư.

Mọi người giật mình kinh hãi, tất cả đều nhìn Lục Thất, làm cho Lục Thất cau mày, hắn đến Tiêu cục không phải là để làm tiêu sư. Tú Lan lại cười nói:
- Chớ ngồi ỳ ở đó, đi thôi.

Lục Thất đành nói:
- Lý bá, ta đi một lát rồi về.
Nói xong cùng Tú Lan đi ra ngoài, để lại bao nhiêu suy đoán của mọi người.

Trên đường Lục Thất cảm thấy khó hiểu bèn hỏi:
- Cô nương, Tổng tiêu đầu sao biết ta.

Tú Lan cười nói:
- Gọi ta Tú Lan là được rồi, có người đã tiến cử ngươi với Tổng tiêu đầu, hơn nữa hôm nay có khách quý tới chơi, nói từng thân quen với ngươi ở lầu Khổng Tước.

Lục Thất đỏ bừng mặt, đoán được người đó rất có thể là Ngô lão gia. Tú Lan tiếp tục cười nói:
- Nghe vị khách đó nói, kỹ nữ ở lầu Khổng Tước chọn trúng ngươi, muốn nương thân gả cho ngươi, bản lĩnh ngươi không hề nhỏ đấy?

Lục Thất dừng bước, ôn tồn nói:
- Mời ngươi nói với Tổng tiêu đầu, ta không đi.

Tú Lan kinh ngạc, quay người hỏi:
- Sao thế? Lời nói của ta khiến ngươi tức giận?

Lục Thất lắc đầu nói:
- Ta không tức giận, chỉ là không muốn đi gặp người đó.

Tú Lan vội la lên:
- Người đó tới nhờ đi áp tải hàng đấy, ngươi không đi, nếu chẳng may giao dịch không thành, Tổng tiêu đầu sẽ trách ngươi đấy.

Lục Thất nhướn mày, lãnh đạm đáp:
- Ta chỉ là người làm việc vặt, thành hay không ta không xen vào, cùng lắm là không làm nữa.

Tú Lan gắt giọng:
- Ngươi vẫn còn trẻ con lắm, đi theo ta.
Nói xong vươn đôi tay ngọc túm lấy ống tay áo của Lục Thất kéo đi.

Lục Thất luôn mềm lòng với mỹ nữ, không nỡ làm trái lại cô ta, mặc cô lôi đi vào trong một căn phòng, Tú Lan khẽ đẩy hắn ngồi xuống ghế, vội vàng mang tới chậu gỗ và khăn mềm cùng một bộ quần áo màu xanh. Lục Thất ngẩn ra hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?

Tú Lan nhúng khăn mềm vào chậu gỗ, cười nói với hắn:
- Ngươi bẩn thế kia sao gặp khách được.
Nói rồi lấy khăn ướt ra vắt khô đi lại gần chỗ Lục Thất.

Lục Thất thấy cô ấy cười rất ngọt ngào, làm cho người khác thấy thân thiết, khăn ướt cẩn thận lau ba bốn lượt trên mặt và cổ hắn, rất thoải mái. Tú Lan còn nắm hai tay hắn lên lau hai lần cẩn thận, xong xuôi liền rút một cái lược từ trong người ra, lại chải những sợi tóc lộn xộn cho hắn. Lục Thất nhắm mắt thoải mái hưởng thụ, giống như đã được trở về nhà, được Tương Nhi hầu hạ.

Chải tóc xong, Tú Lan đỡ hắn dậy, cởi quần áo ngoài cho hắn, đặt lên trên bàn, sau đó lấy bộ quần áo xenh kia đưa tới trước mặt Lục Thất dịu dàng nói:
- Mau mặc vào đi.

Lục Thất nghe lời cầm lấy mặc vào. Tú Lan cẩn thận giúp hắn kéo phẳng những nếp nhăn, sau đó quan sát một lút cười nói:
- Đây mới là bản sắc anh hùng đúng không?

Lục Thất tự cảm thấy cũng không tệ, chăm chú nhìn Tú Lan mỉm cười, Tú Lan cười hỏi:
- Ngươi cười cái gì, không đẹp sao?

Lục Thất cười trả lời:
- Rất đẹp.

Tú Lan sẵng giọng:
- Trông ngươi cười rất tà khí.

Lục Thất chợt rung động, cười nói:
- Cô giống như thê tử của ta.

Lúm đồng tiền đẹp của Tú Lan bỗng biến đổi, nói:
- Ngươi chớ nói lung tung, ta đã sắp xuất giá rồi.

Lục Thất cười lớn nói:
- Ta chỉ đùa một chút thôi, cô đừng nóng giận.

Tú Lan cười nói:
- Ta tức làm gì chứ, đi gặp Tổng tiêu đầu thôi

Lục Thất vội đáp:
- Được, chúng ta đi thôi.
Tú Lan dẫn hắn đi ra ngoài, cả chặng đường không nói thêm gì nữa.

Vừa đến ngoài phòng khách, Tú Lan đẩy hắn bước vào. Bên trong rộng rãi đại khí, Ngô lão gia ngồi ở ghế trên, đối diện là một lão già cường tráng hơn năm mươi tuổi, mặt chữ điền, mày rậm, miệng vuông, râu dài tai to, rất uy vũ.

Lục Thất chưa bao giờ gặp Tổng tiêu đầu, nhưng đoán cũng biết là lão già này, bèn tiến lên cung kính hoàn lễ:
- Bái kiến Tổng tiêu đầu, Ngô lão gia.

Ngô lão gia cười ha hả nói:
- Lục huynh đệ thật sự đã thành tiêu sư của Tiêu cục Long Uy rồi.

Lục Thất mỉm cười nói:
- Là sự cất nhắc của Tổng tiêu đầu.

Ánh mắt của lão già có chút khác thường nhìn Lục Thất, vuốt râu mỉm cười nói:
- Lục Thất, Ngô lão gia nhờ một tiêu quan trọng, chỉ rõ trong số những người áp tiêu phải có ngươi, lão phu đã nhận lời rồi.

Lục Thất vừa được danh sư chỉ dạy, sắp tới không thể rời khỏi Tiêu cục này, để không đắc tội với Tổng tiêu đầu, hắn đành ứng phó đáp:
- Tạ ơn Tổng tiêu đầu cho ta cơ hội này.

Lão già nghe xong mặt hiện lên sự vui mừng, Ngô lão gia đứng lên nói:
- Lâm lão gia, vậy chuyện này cứ quyết định như thế đi, mười sáu ngày sau khởi tiêu, ta sẽ về hồi bẩm một tiếng.

Lão già vội đứng lên tiễn khách, Lục Thất đi theo phía sau, khách khí đưa tiễn Ngô lão gia.

Trở lại trong viện, Tổng tiêu đầu quan sát Lục Thất một lát, nhã nhặn hỏi:
- Tên húy của Lục hiền chất là Thất sao?

Lục Thất cung kính đáp:
- Hồi Tổng tiêu đầu, đại danh của Lục Thất là Lục Thiên Phong, bởi vì xếp thứ bảy trong vai vế gia tộc nên mới gọi là Lục Thất.

Lão già ồ lên một tiếng, ôn tồn hỏi:
- Lão phu Lâm Hi Hòa, Lục hiền chất trước đây từng nghe qua tên của lão phu chưa?

Lục Thất ngẩn ra, thẳng thắn nói:
- Vãn bối không phải người kinh thành, chưa từng nghe qua tên húy của Tổng tiêu đầu.

Lão già khẽ ồ lên một tiếng, mim cười nói:
- Lục hiền chất chịu gia nhập Tiêu cục Long Uy, lão phu chân thành hoan nghênh.

Lục Thất cung kính đáp lại kiểu ứng phó:
- Tạ ơn Tổng tiêu đầu đã tin dùng ta.

Lão già vuốt râu gật đầu:
- Theo quy định quân lương hàng tháng là một trăm năm mươi lượng, xuất tiêu xong sẽ được lấy một phần hoa hồng, được không?

Lục Thất gật đầu đáp:
- Được, tại hạ rất hài lòng.

Tổng tiêu đầu gật đầu nói:
- Hiền chất trước tiên tới trướng phòng nhận quân lương tháng đi, đợi sau khi lập công sẽ tăng quân lương.

Lục Thất hỏi:
- Tổng tiêu đầu, ta còn có thể làm việc vặt ở hoa viên không?

Tổng tiêu đầu sửng sốt, lập tức cười nói:
- Có thể, chỉ có điều sẽ thiệt thòi cho ngươi.

Lục Thất vui vẻ đáp:
- Tạ ơn Tổng tiêu đầu.
Tổng tiêu đầu mỉm cười đi ra cửa sau.

Lục Thất xoay người bước ra, vòng qua hậu trạch, mới đi được vài mét thì Tú Lan đi ra từ sau tường bên trái. Lục Thất vừa thấy đã cười nói:
- Cảm ơn cô.

Tú Lan cười nói:
- Ngươi thật biết nói chuyện, Tổng tiêu đầu rất thích ngươi đấy.

Lục Thất cười nói:
- Người không biết nói chuyện, có thể ra ngoài lăn lộn sao?



Tú Lan nở nụ cười nói:
- Mồm mép lém lỉnh. Đi, ta dẫn ngươi đi lĩnh quân lương tháng.

Lục Thất mỉm cười đi theo cô, cảm giác ở cùng cô gái xinh đẹp này thật thoải mái ấm áp.

Cầm ba thỏi ngân nguyên bảo năm mươi lượng đi ra trướng phòng, Lục Thất lấy một thỏi đưa cho Tú Lan nói:
- Cho cô.

Tú Lan sửng sốt, kinh ngạc nói:
- Cho ta, ngươi có ý gì?

Lục Thất cười trả lời:
- Cảm ơn sự giúp đỡ của cô, tặng cho cô.

Tú Lan liếc nhìn nguyên bảo, lãnh đạm hỏi:
- Là thưởng cho ta?

Lục Thất cười đáp:
- Nói gì thế, là tặng không phải thưởng, cầm đi.

Tú Lan lạnh nhạt nói:
- Chúng ta chỉ là mới quen, ngươi tặng cho ta nhiều bạc như vậy, ta không dám lấy.

Lục Thất cũng cảm giác mình hơi lỗ mãng, vội cười nói:
- Cô đừng nhạy cảm, ta chỉ là cảm thấy cô giống như muội muội của ta, tặng cô bạc tuyệt đối không có ý xấu.

Tú Lan lắc đầu nói:
- Ngươi cầm về đi, ta đi dây.
Nói xong xoay người vội vã bước đi.

Lục Thất bị làm cho bẽ mặt, hào phóng nhất thời không được đền đáp ngược lại còn chọc giận Tú Lan. Đứng ngây người một lát, hắn mới buồn bã cất bạc lại đi ra ngoài Tiêu cục.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện