Trình Đức Huyền về tới Tương thành Hán Thủy, vừa vào trong phủ nha đã xin gặp Triệu Khuông Nghĩa, Triệu Khuông Nghĩa một lúc lâu sau mới từ hậu trạch xuất hiện. Triệu Khuông Nghĩa khoảng ba lăm ba sáu tuổi, một thân áo bào gấm đai ngọc, dung mạo chính trực cương nghị, chỉ có điều dáng người có chút phúc hậu.
- Hỏi được điều gì? Triệu Khuông Nghĩa bình thản ngồi xuống tùy ý hỏi.
Trình Đức Huyền thuật lại lời nói của Lục Thất, đương nhiên lời nói thọc gậy bánh xe của Lục Thất y không dám nói ra, cuối cùng nói:
- Đại nhân, Lục Thiên Phong lại rất cẩn thận, không ngờ dám cự tuyệt đi gặp Phan đái soái, cũng không chịu tới gặp đại nhân.
Triệu Khuông Ngĩa gật đầu, nói:
- Hắn có thể chiếm được Hà Tây, chính là một nhân vật am hiểu mưu lược, đương nhiên sẽ không tự để mình rơi vào tình thế nguy hiểm.
- Nhưng hắn lại dám đến Khai Phong phủ, hơn nữa ở Khai Phong phủ lại vô cùng kiêu ngạo không ngờ dám cầu hôn hai vị công chúa.
Trình Đức Huyền nói.
- Sao? Ngươi ghen tị à?
Triệu Khuông Nghĩa lại mỉm cười trêu chọc.
- Hạ quan sao có thể ghen tị được, chẳng qua là cảm thấy quá lỗ mãng rồi.
Trình Đức Huyền lắc đầu nói.
Triệu Khuông Nghĩa lắc đầu nói:
- Tại Khai Phong phủ, Hoàng đế sẽ không giết hắn, Hoàng đế có thể thống trị Trung Nguyên có một nửa là dựa vào thanh danh tôn trọng quân công, Lục Thiên Phong muốn hai vị Công chúa, Hoàng đế cho, chỉ là thể hiện sự khoan dung và coi trọng của Hoàng đế đối với công thần, Hoàng đế sợ nhất chính là có tiếng xấu khiến quân thần thất vọng.
Trình Đức Huyền gật đầu, Triệu Khuông Nghĩa lại nói:
- Đó cũng là nguyên nhân chính bổn quân không thể khởi binh, bổn quân lo lắng, một khi tạo phản sẽ không được ủng hộ, hậu quả khiến cho bổn quân bị cô lập xa lánh, bởi vì bổn quân tạo phản, rất khó giành được thắng lợi trong một hồi trống, một khi chiến sự lâu sẽ khiến cho quân tâm lung lay.
- Nhưng nếu đại nhân không tạo phản hậu quả cũng càng ngày càng bất lợi.
Trình Đức Huyền nói.
- Cho nên, chỉ có thể bắt chước Lục Thiên Phong, trước tiên tự lập, tránh để bị thế lực của Hoàng đế từng bước xâm chiếm.
Triệu Khuông Nghĩa nói.
Trình Đức Huyền gật đầu nói:
- Nếu thuận lợi giành được Kinh Châu, có thể áp dụng việc đóng quân tự trị ở Kinh Châu.
Triệu Khuông Nghĩa lắc đầu nói:
- Không nên nghĩ quá lạc quan, mấu chốt chính là Phan Mỹ, có khả năng sẽ lục đục với chúng ta.
- Không thể nào, hạ quan đi gặp Phan đại soái xin quân, Phan đại soái chỉ trầm ngâm một lúc xong đồng ý phát binh trợ giúp chiến sự ở Tương Châu.
Trình Đức Huyền phản bác nói.
- Vấn đề chính là, Phan Mỹ chỉ là phó soái của Ba Thục, y lại có thể mang theo hai trăm nghìn quân đến Tương Châu, chủ ý của ta là một trăm nghìn quân là được rồi.
Triệu Khuông Nghĩa nói.
- Đại nhân, Phan đại soái đã từng thống lĩnh quân tiến chiếm Hà Hoàng, tất nhiên là nắm nhiều quân lực Ba Thục hơn Tào Bân, có phải là Phan đại soái ý thức được đại nhân muốn khởi binh tạo phản, cho nên mang nhiều quân lực đến hiệu lệnh.
Trình Đức Huyền giải thích nói.
Triệu Khuông Nghĩa im lặng, một lát sau, y bình thản nói:
- Ngươi đi gặp Phan Mỹ, trực tiếp hỏi y xem dấy binh tạo phản được không?
- Đại Nhân, Phan đại soái hai ngày sau là tới rồi.
Trình Đức Huyền vẻ mặt khó xử, chờ y đi hỏi, đại quân Phan Mỹ cũng đã tới gần rồi.
Triệu Khuông Nghĩa chau mày, suy nghĩ một chút nói:
- Người đâu?
Bên ngoài có một quan tướng đi vào chào theo nghi thức quân đội, Triệu Khuông Dẫn dặn dò nói:
- Truyền lệnh, triệu kiến Đô ngu hầu các quân.
Quan tướng lĩnh mệnh đi, Trình Đức Huyền hỏi:
- Đại nhân có sắp xếp gì sao?
- Không có sắp xếp gì, bổn quân chỉ định chuẩn bị đường lui, thấy tình thế không tốt liền mang quân đi.
Triệu Khuông Nghĩa mỉm cười trả lời, Trình Đức Huyền nghe xong vẻ mặt ngạc nhiên.
- Quái lạ lắm sao? Lục Thiên Phong cũng biết trốn Phan Mỹ, bổn quân sao có thể không phòng bị.
Triệu Khuông Nghĩa giọng điệu tự giễu nói.
- Đại nhân nếu như rời khỏi thì có thể đi đâu?
Trình Đức Huyền có chút thất thố nói.
Triệu Khuông Nghĩa mỉm cười, ôn hòa nói:
- Đừng hao tâm tốn sức nữa, bổn quân chỉ cần bắt chước Lục Thiên Phong là được rồi.
Trình Đức Huyền ngẩn ra, lập tức nói:
- Ý của đại nhân là tránh ở trong quân doanh không ra.
Triệu Khuông Nghĩa gật đầu nói:
- Nếu Phan Mỹ tới, ngươi đi mời y vào thành, ta sẽ không đi gặp y trước.
Trình Đức Huyền ngẩn ra nói:
- Phan đại soái nếu như đến rồi, đại nhân nếu như không đi nghênh đón đó là làm trái lễ nghĩa.
- Làm trái lễ nghĩa cũng tốt hơn thành tù nhân, Phan Mỹ nếu như không có ý khác, y sẽ không trách tội, cùng y có quan hệ là huynh trưởng ta, ta thất lễ cũng chẳng sao.
Triệu Khuông Nghĩa bình thản nói.
- Đại nhân, tù nhân của Lục Thiên Phong nói, thật sự không đảm đương nổi, Phan đại soái tuyệt đối sẽ không dám đả thương đại nhân.
Trình Đức Huyền khuyên, y cảm thấy nếu Triệu Khuông Nghĩa không đi nghênh đón Phan Mỹ, hậu quả của việc thất lễ sẽ rất nghiêm trọng.
- Đức Huyền, Phan Mỹ dẫn theo hai trăm nghìn đại quân đến, đã đảo khách thành chủ chiếm ưu thế, nếu chẳng may Phan Mỹ giấu thánh chỉ của Hoàng đế, ta vừa đến quân doanh của y, y lại có thể chiếm thế chủ động tiếp quản mười lăm vạn quân lực của ta, mất mười lăm vạn quân lực, ta chính là một phế vật sống không bằng chết.
Triệu Khuông Nghĩa kiên nhẫn giải thích.
Trình Đức Huyền làm người rất trung thành, cũng có thể mang quân đi tác chiến, am hiểu tập hợp người tài cống hiến, nhưng lại thiếu sự xảo quyệt, chính là một người chỉ có thể làm chuyện ngay thẳng, cho nên Triệu Khuông Nghĩa vô cùng nể trọng.
Trình Đức Huyền biến sắc, cả kinh nói:
- Đại nhân hoài nghi Phan đại soái đã theo Hoàng đế.
Triệu Khuông Nghĩa gật đầu nói:
- Có Lục Thiên Phong can thiệp, rất nhiều thế lực thân cận với chúng ta cũng bắt đầu lung lay, Phan Mỹ đã được phong là Quận vương, không phải tướng quân năm đó nữa rồi.
Trình Đức Huyền vẻ mặt trầm trọng gật đầu, Triệu Khuông Nghĩa mỉm cười nói:
- Không cần lo lắng, mưu lược của Hoàng đế, ta đã sớm nắm rõ như lòng bàn tay, đơn giản chính là bồi dưỡng để lợi dụng, nhưng cũng là chỗ thiếu hụt lớn nhất của Hoàng đế, cũng là do Hoàng đế không bằng huynh trưởng ta, chỉ biết lợi dụng lại không biết là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, cũng có thể nói là tự mua dây buộc mình.
- Ý đại nhân là Hoàng đế bồi dưỡng Phan Mỹ là vì thế lực tân quân thần.
Trình Đức Huyền nói.
Triệu Khuông Nghĩa gật đầu nói:
- Tám phần là như vậy, nếu Phan Mỹ thật sự theo Hoàng đế, vậy Hoàng đế chính là lợi dụng Phan Mỹ đến để đoạt lấy quân quyền của ta, sau đó đoạt lấy Kinh Châu, sau khi đoạt được Kinh Châu, tám phần sẽ cho đại quân đánh về phía tây, giải quyết xong Lục Thiên Phong chiếm cứ biên cương Tây bộ.
- Ý đại nhân là Phan Mỹ sau khi đoạt được Kinh Châu, còn có thể suất quân đi đánh thế lực của Lục Thiên Phong ở phía tây.
Trình Đức Huyền giật mình nói.
- Tám phần là như vậy, nếu không Hoàng đế sao lại để cho Lục Thiên Phong đến Hán Thủy làm cái gì.
Triệu Khuông Nghĩa nói.
- Đại nhân, Hoàng đế cũng điều quân lực ở Kinh Triệu phủ đến Tương Châu, hẳn là bởi vì Phan Mỹ một mình suất quân rời khỏi Ba Thục, cho nên triều đình không thể không điều quân đến bổ sung.
Trình Đức Huyền nhắc nhở nói.
Triệu Khuông Nghĩa lắc đầu nói:
- Đức Huyền, Phan Mỹ có thể suất lĩnh hai trăm nghìn quân đến đây, đã là chuyện không bình thường rồi, Tào Bân cũng là lão thần trong quân, uy vọng so với Phan Mỹ chỉ có cao chứ không thể nào thấp hơn, ngoài đại quân Phan Mỹ xuất phát, triều đình cũng lệnh cho quân lực ở Kinh Triệu phủ tập hợp, vậy nói rõ điều gì?
Trình Đức Huyền giật mình nhưng gật đầu, Triệu Khuông Nghĩa lại nói:
- Đức Huyền, ta nói thực cho ngươi biết, ta từng xin quân ở chỗ Phan Mỹ, chính là vì muốn nuốt một bộ phận quân lực của Ba Thục, ngoài ra cũng là thử tâm ý của Phan Mỹ, bây giờ Phan Mỹ dẫn theo hai trăm nghìn quân đến đây, vậy tám phần là muốn nuốt toàn bộ quân lực của ta.
Trình Đức Huyền vẻ mặt có chút bất ngờ, Triệu Khuông Nghĩa lại cười lạnh nói:
- Chỉ có điều Hoàng đế quá nóng vội rồi, còn muốn mượn cơ hội giải quyết luôn Lục Thiên Phong, chỉ sợ là kế không thành lại bị Lục Thiên Phong tính kế.
- Lục Thiên Phong tính kế lại?
Trình Đức Huyền khó hiểu nói.
- Bổn quân để cho Vương Ngạn Thăng vứt bỏ rời khỏi Lũng Tây đô đốc phủ, dụng ý là không muốn bị Hoàng đế dần dần xâm chiếm, mà Hoàng đế cũng lệnh cho Lục Thiên Phong điều quân từ Hà Tây lên tiếp quản Lũng Tây, dụng ý của Hoàng đế chính là dẫn xà xuất động. Sau đó cho Phan Mỹ dẫn đại quân tiêu diệt quân lực của Lục Thiên Phong ở Hà Hoàng và Lũng Tây, chỉ có điều Lục Thất chẳng những không đi gặp Phan Mỹ, ngược lại lại điều đến đây mười nghìn kị binh, vậy rõ ràng là vì một đường lui mà chuẩn bị chiến tranh. Lục Thiên Phong nếu trốn về Hà Hoàng, Phan Mỹ căn bản cũng không thể cho đại quân tập kích bất ngờ, Hoàng đế lúc này giết Lục Thiên Phong không thành, vậy giang sơn Đại Chu sẽ tràn đầy nguy hiểm rồi.
Triệu Khuông Nghĩa nói.
- Lục Thiên Phong sẽ tạo phản?
Trình Đức Huyền giật mình nói.
- Lục Thiên Phong có lẽ sẽ không tạo phản, mà là Hoàng đế và Lục Thiên Phong sẽ đoạn tuyệt quan hệ, khiến cho uy quyền của Hoàng đế suy yếu, rất nhiều thế lực lục đục, sẽ một lần nữa đi theo chúng ta và Trương Vĩnh Đức. Kỳ thật, Hoàng đế lần nữa cho Trương Vĩnh Đức làm Điện Tiền Đô Kiểm Điểm, là một quyết định vô cùng ngu xuẩn, Hoàng đế chết rồi, Thái tử Đại Chu tất nhiên sẽ trở thành tượng gỗ của Trương Vĩnh Đức.
Triệu Khuông nghĩa giải thích nói.
Trình Đức Huyền gật đầu nói:
- Nói như vậy Hoàng đế bây giờ không nên đối phó với Lục Thiên Phong.
- Bồi dưỡng Phan Mỹ và Tào Bân là vì thế lực bên ngoài, tất nhiên là phải sớm diệt trừ Lục Thiên Phong.
Triệu Khuông Nghĩa bình thản nói.
- Đại nhân, hạ quan cảm thấy, Phan Mỹ chưa chắc đã hoàn toàn đi theo Hoàng đế.
Trình Đức Huyền ôm hi vọng nói.
Triệu Khuông Nghĩa mỉm cười nói:
- Lục Thiên Phong nếu không có việc gì, ta lại có đại quân không rơi vào bấy, Phan Mỹ tám phần sẽ ẩn nhẫn không trở mặt với ta, ngươi biết tại sao không?
- Chẳng lẽ sợ ngài và Lục Thiên Phong liên quân.
Trình Đức Huyền trả lời.
Triệu Khuông Nghĩa lắc đầu nói:
- Ngao cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, Lục Thiên Phong nếu như không sao, Phan Mỹ sao dám trở mặt với ta phát động chiến tranh, nếu không thể phát động chiến tranh, cũng chỉ có thể bỏ đi lệnh của Hoàng đế, tạm thời hòa thuận.
Trình Đức Huyền gật đầu, Triệu Khuông Nghĩa quay đầu cao giọng nói:
- Tới rồi thì vào đi.
Bên ngoài có tiếng trả lời, ba quan tướng đi vào, cung kính chào Triệu Khuông Nghĩa theo nghi thức quân đội, sau đó ngồi xuống ghế cho khách.
- Hỏi được điều gì? Triệu Khuông Nghĩa bình thản ngồi xuống tùy ý hỏi.
Trình Đức Huyền thuật lại lời nói của Lục Thất, đương nhiên lời nói thọc gậy bánh xe của Lục Thất y không dám nói ra, cuối cùng nói:
- Đại nhân, Lục Thiên Phong lại rất cẩn thận, không ngờ dám cự tuyệt đi gặp Phan đái soái, cũng không chịu tới gặp đại nhân.
Triệu Khuông Ngĩa gật đầu, nói:
- Hắn có thể chiếm được Hà Tây, chính là một nhân vật am hiểu mưu lược, đương nhiên sẽ không tự để mình rơi vào tình thế nguy hiểm.
- Nhưng hắn lại dám đến Khai Phong phủ, hơn nữa ở Khai Phong phủ lại vô cùng kiêu ngạo không ngờ dám cầu hôn hai vị công chúa.
Trình Đức Huyền nói.
- Sao? Ngươi ghen tị à?
Triệu Khuông Nghĩa lại mỉm cười trêu chọc.
- Hạ quan sao có thể ghen tị được, chẳng qua là cảm thấy quá lỗ mãng rồi.
Trình Đức Huyền lắc đầu nói.
Triệu Khuông Nghĩa lắc đầu nói:
- Tại Khai Phong phủ, Hoàng đế sẽ không giết hắn, Hoàng đế có thể thống trị Trung Nguyên có một nửa là dựa vào thanh danh tôn trọng quân công, Lục Thiên Phong muốn hai vị Công chúa, Hoàng đế cho, chỉ là thể hiện sự khoan dung và coi trọng của Hoàng đế đối với công thần, Hoàng đế sợ nhất chính là có tiếng xấu khiến quân thần thất vọng.
Trình Đức Huyền gật đầu, Triệu Khuông Nghĩa lại nói:
- Đó cũng là nguyên nhân chính bổn quân không thể khởi binh, bổn quân lo lắng, một khi tạo phản sẽ không được ủng hộ, hậu quả khiến cho bổn quân bị cô lập xa lánh, bởi vì bổn quân tạo phản, rất khó giành được thắng lợi trong một hồi trống, một khi chiến sự lâu sẽ khiến cho quân tâm lung lay.
- Nhưng nếu đại nhân không tạo phản hậu quả cũng càng ngày càng bất lợi.
Trình Đức Huyền nói.
- Cho nên, chỉ có thể bắt chước Lục Thiên Phong, trước tiên tự lập, tránh để bị thế lực của Hoàng đế từng bước xâm chiếm.
Triệu Khuông Nghĩa nói.
Trình Đức Huyền gật đầu nói:
- Nếu thuận lợi giành được Kinh Châu, có thể áp dụng việc đóng quân tự trị ở Kinh Châu.
Triệu Khuông Nghĩa lắc đầu nói:
- Không nên nghĩ quá lạc quan, mấu chốt chính là Phan Mỹ, có khả năng sẽ lục đục với chúng ta.
- Không thể nào, hạ quan đi gặp Phan đại soái xin quân, Phan đại soái chỉ trầm ngâm một lúc xong đồng ý phát binh trợ giúp chiến sự ở Tương Châu.
Trình Đức Huyền phản bác nói.
- Vấn đề chính là, Phan Mỹ chỉ là phó soái của Ba Thục, y lại có thể mang theo hai trăm nghìn quân đến Tương Châu, chủ ý của ta là một trăm nghìn quân là được rồi.
Triệu Khuông Nghĩa nói.
- Đại nhân, Phan đại soái đã từng thống lĩnh quân tiến chiếm Hà Hoàng, tất nhiên là nắm nhiều quân lực Ba Thục hơn Tào Bân, có phải là Phan đại soái ý thức được đại nhân muốn khởi binh tạo phản, cho nên mang nhiều quân lực đến hiệu lệnh.
Trình Đức Huyền giải thích nói.
Triệu Khuông Nghĩa im lặng, một lát sau, y bình thản nói:
- Ngươi đi gặp Phan Mỹ, trực tiếp hỏi y xem dấy binh tạo phản được không?
- Đại Nhân, Phan đại soái hai ngày sau là tới rồi.
Trình Đức Huyền vẻ mặt khó xử, chờ y đi hỏi, đại quân Phan Mỹ cũng đã tới gần rồi.
Triệu Khuông Nghĩa chau mày, suy nghĩ một chút nói:
- Người đâu?
Bên ngoài có một quan tướng đi vào chào theo nghi thức quân đội, Triệu Khuông Dẫn dặn dò nói:
- Truyền lệnh, triệu kiến Đô ngu hầu các quân.
Quan tướng lĩnh mệnh đi, Trình Đức Huyền hỏi:
- Đại nhân có sắp xếp gì sao?
- Không có sắp xếp gì, bổn quân chỉ định chuẩn bị đường lui, thấy tình thế không tốt liền mang quân đi.
Triệu Khuông Nghĩa mỉm cười trả lời, Trình Đức Huyền nghe xong vẻ mặt ngạc nhiên.
- Quái lạ lắm sao? Lục Thiên Phong cũng biết trốn Phan Mỹ, bổn quân sao có thể không phòng bị.
Triệu Khuông Nghĩa giọng điệu tự giễu nói.
- Đại nhân nếu như rời khỏi thì có thể đi đâu?
Trình Đức Huyền có chút thất thố nói.
Triệu Khuông Nghĩa mỉm cười, ôn hòa nói:
- Đừng hao tâm tốn sức nữa, bổn quân chỉ cần bắt chước Lục Thiên Phong là được rồi.
Trình Đức Huyền ngẩn ra, lập tức nói:
- Ý của đại nhân là tránh ở trong quân doanh không ra.
Triệu Khuông Nghĩa gật đầu nói:
- Nếu Phan Mỹ tới, ngươi đi mời y vào thành, ta sẽ không đi gặp y trước.
Trình Đức Huyền ngẩn ra nói:
- Phan đại soái nếu như đến rồi, đại nhân nếu như không đi nghênh đón đó là làm trái lễ nghĩa.
- Làm trái lễ nghĩa cũng tốt hơn thành tù nhân, Phan Mỹ nếu như không có ý khác, y sẽ không trách tội, cùng y có quan hệ là huynh trưởng ta, ta thất lễ cũng chẳng sao.
Triệu Khuông Nghĩa bình thản nói.
- Đại nhân, tù nhân của Lục Thiên Phong nói, thật sự không đảm đương nổi, Phan đại soái tuyệt đối sẽ không dám đả thương đại nhân.
Trình Đức Huyền khuyên, y cảm thấy nếu Triệu Khuông Nghĩa không đi nghênh đón Phan Mỹ, hậu quả của việc thất lễ sẽ rất nghiêm trọng.
- Đức Huyền, Phan Mỹ dẫn theo hai trăm nghìn đại quân đến, đã đảo khách thành chủ chiếm ưu thế, nếu chẳng may Phan Mỹ giấu thánh chỉ của Hoàng đế, ta vừa đến quân doanh của y, y lại có thể chiếm thế chủ động tiếp quản mười lăm vạn quân lực của ta, mất mười lăm vạn quân lực, ta chính là một phế vật sống không bằng chết.
Triệu Khuông Nghĩa kiên nhẫn giải thích.
Trình Đức Huyền làm người rất trung thành, cũng có thể mang quân đi tác chiến, am hiểu tập hợp người tài cống hiến, nhưng lại thiếu sự xảo quyệt, chính là một người chỉ có thể làm chuyện ngay thẳng, cho nên Triệu Khuông Nghĩa vô cùng nể trọng.
Trình Đức Huyền biến sắc, cả kinh nói:
- Đại nhân hoài nghi Phan đại soái đã theo Hoàng đế.
Triệu Khuông Nghĩa gật đầu nói:
- Có Lục Thiên Phong can thiệp, rất nhiều thế lực thân cận với chúng ta cũng bắt đầu lung lay, Phan Mỹ đã được phong là Quận vương, không phải tướng quân năm đó nữa rồi.
Trình Đức Huyền vẻ mặt trầm trọng gật đầu, Triệu Khuông Nghĩa mỉm cười nói:
- Không cần lo lắng, mưu lược của Hoàng đế, ta đã sớm nắm rõ như lòng bàn tay, đơn giản chính là bồi dưỡng để lợi dụng, nhưng cũng là chỗ thiếu hụt lớn nhất của Hoàng đế, cũng là do Hoàng đế không bằng huynh trưởng ta, chỉ biết lợi dụng lại không biết là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, cũng có thể nói là tự mua dây buộc mình.
- Ý đại nhân là Hoàng đế bồi dưỡng Phan Mỹ là vì thế lực tân quân thần.
Trình Đức Huyền nói.
Triệu Khuông Nghĩa gật đầu nói:
- Tám phần là như vậy, nếu Phan Mỹ thật sự theo Hoàng đế, vậy Hoàng đế chính là lợi dụng Phan Mỹ đến để đoạt lấy quân quyền của ta, sau đó đoạt lấy Kinh Châu, sau khi đoạt được Kinh Châu, tám phần sẽ cho đại quân đánh về phía tây, giải quyết xong Lục Thiên Phong chiếm cứ biên cương Tây bộ.
- Ý đại nhân là Phan Mỹ sau khi đoạt được Kinh Châu, còn có thể suất quân đi đánh thế lực của Lục Thiên Phong ở phía tây.
Trình Đức Huyền giật mình nói.
- Tám phần là như vậy, nếu không Hoàng đế sao lại để cho Lục Thiên Phong đến Hán Thủy làm cái gì.
Triệu Khuông Nghĩa nói.
- Đại nhân, Hoàng đế cũng điều quân lực ở Kinh Triệu phủ đến Tương Châu, hẳn là bởi vì Phan Mỹ một mình suất quân rời khỏi Ba Thục, cho nên triều đình không thể không điều quân đến bổ sung.
Trình Đức Huyền nhắc nhở nói.
Triệu Khuông Nghĩa lắc đầu nói:
- Đức Huyền, Phan Mỹ có thể suất lĩnh hai trăm nghìn quân đến đây, đã là chuyện không bình thường rồi, Tào Bân cũng là lão thần trong quân, uy vọng so với Phan Mỹ chỉ có cao chứ không thể nào thấp hơn, ngoài đại quân Phan Mỹ xuất phát, triều đình cũng lệnh cho quân lực ở Kinh Triệu phủ tập hợp, vậy nói rõ điều gì?
Trình Đức Huyền giật mình nhưng gật đầu, Triệu Khuông Nghĩa lại nói:
- Đức Huyền, ta nói thực cho ngươi biết, ta từng xin quân ở chỗ Phan Mỹ, chính là vì muốn nuốt một bộ phận quân lực của Ba Thục, ngoài ra cũng là thử tâm ý của Phan Mỹ, bây giờ Phan Mỹ dẫn theo hai trăm nghìn quân đến đây, vậy tám phần là muốn nuốt toàn bộ quân lực của ta.
Trình Đức Huyền vẻ mặt có chút bất ngờ, Triệu Khuông Nghĩa lại cười lạnh nói:
- Chỉ có điều Hoàng đế quá nóng vội rồi, còn muốn mượn cơ hội giải quyết luôn Lục Thiên Phong, chỉ sợ là kế không thành lại bị Lục Thiên Phong tính kế.
- Lục Thiên Phong tính kế lại?
Trình Đức Huyền khó hiểu nói.
- Bổn quân để cho Vương Ngạn Thăng vứt bỏ rời khỏi Lũng Tây đô đốc phủ, dụng ý là không muốn bị Hoàng đế dần dần xâm chiếm, mà Hoàng đế cũng lệnh cho Lục Thiên Phong điều quân từ Hà Tây lên tiếp quản Lũng Tây, dụng ý của Hoàng đế chính là dẫn xà xuất động. Sau đó cho Phan Mỹ dẫn đại quân tiêu diệt quân lực của Lục Thiên Phong ở Hà Hoàng và Lũng Tây, chỉ có điều Lục Thất chẳng những không đi gặp Phan Mỹ, ngược lại lại điều đến đây mười nghìn kị binh, vậy rõ ràng là vì một đường lui mà chuẩn bị chiến tranh. Lục Thiên Phong nếu trốn về Hà Hoàng, Phan Mỹ căn bản cũng không thể cho đại quân tập kích bất ngờ, Hoàng đế lúc này giết Lục Thiên Phong không thành, vậy giang sơn Đại Chu sẽ tràn đầy nguy hiểm rồi.
Triệu Khuông Nghĩa nói.
- Lục Thiên Phong sẽ tạo phản?
Trình Đức Huyền giật mình nói.
- Lục Thiên Phong có lẽ sẽ không tạo phản, mà là Hoàng đế và Lục Thiên Phong sẽ đoạn tuyệt quan hệ, khiến cho uy quyền của Hoàng đế suy yếu, rất nhiều thế lực lục đục, sẽ một lần nữa đi theo chúng ta và Trương Vĩnh Đức. Kỳ thật, Hoàng đế lần nữa cho Trương Vĩnh Đức làm Điện Tiền Đô Kiểm Điểm, là một quyết định vô cùng ngu xuẩn, Hoàng đế chết rồi, Thái tử Đại Chu tất nhiên sẽ trở thành tượng gỗ của Trương Vĩnh Đức.
Triệu Khuông nghĩa giải thích nói.
Trình Đức Huyền gật đầu nói:
- Nói như vậy Hoàng đế bây giờ không nên đối phó với Lục Thiên Phong.
- Bồi dưỡng Phan Mỹ và Tào Bân là vì thế lực bên ngoài, tất nhiên là phải sớm diệt trừ Lục Thiên Phong.
Triệu Khuông Nghĩa bình thản nói.
- Đại nhân, hạ quan cảm thấy, Phan Mỹ chưa chắc đã hoàn toàn đi theo Hoàng đế.
Trình Đức Huyền ôm hi vọng nói.
Triệu Khuông Nghĩa mỉm cười nói:
- Lục Thiên Phong nếu không có việc gì, ta lại có đại quân không rơi vào bấy, Phan Mỹ tám phần sẽ ẩn nhẫn không trở mặt với ta, ngươi biết tại sao không?
- Chẳng lẽ sợ ngài và Lục Thiên Phong liên quân.
Trình Đức Huyền trả lời.
Triệu Khuông Nghĩa lắc đầu nói:
- Ngao cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, Lục Thiên Phong nếu như không sao, Phan Mỹ sao dám trở mặt với ta phát động chiến tranh, nếu không thể phát động chiến tranh, cũng chỉ có thể bỏ đi lệnh của Hoàng đế, tạm thời hòa thuận.
Trình Đức Huyền gật đầu, Triệu Khuông Nghĩa quay đầu cao giọng nói:
- Tới rồi thì vào đi.
Bên ngoài có tiếng trả lời, ba quan tướng đi vào, cung kính chào Triệu Khuông Nghĩa theo nghi thức quân đội, sau đó ngồi xuống ghế cho khách.
Danh sách chương