Phu xe thấp giọng nói: - Đại gia, tiểu nhân nhắc nhở ngài một câu, cửa hàng ở phố đông là địa bàn của Trần Hổ đại gia, nếu mua bán cửa hàng không qua Trần Hổ đại gia vậy thì ngài đã bị mắc lừa rồi. Nếu ngài mua cửa hàng, gia nhân của Trần Hổ đại gia sẽ cho người tới quấy rối, không thể làm ăn được. Tiểu nhân khuyên ngài một câu, mặc kệ tiền đặt cọc đi, cửa hàng ở phố đông không mua được đâu.

Lục Thiên Hoa ngây người một lúc, phu xe lại nói: - Cửa hàng ở phố đồng, có phải ngài mua rất rẻ hay không, đó chính là bẫy đấy. Cửa hàng ở phố đông ít nhất cũng phải nghìn lượng trở lên, mua cửa hàng mà không thông báo với Trần Hổ đại gia thì chỉ có thể bồi thường tiền, người biết chuyện sẽ không bị mắc mưu đâu.

Lục Thất nghe hết, thấy huynh trưởng lại ngẩn ngơ, không khỏi nhíu mày, suy nghĩ một chút, lấy yêu lệnh Huyện Úy từ trong ngực vứt cho huynh trưởng. Lục Thiên Hoa cả kinh bắt được, cúi đầu nhìn thấy trong tay là một tấm yêu lệnh bằng đồng màu đỏ lớn bằng lòng bàn tay, trên yêu lệnh có hình ác thú, mặt trái là bốn chữ Thạch Đại Úy Chúc.

Lục Thiên Hoa là người đọc sách, cũng từng đi làm lính, vừa thấy yêu lệnh đã nhận ra đây là yêu lệnh thống quân đặc biệt của Huyện Úy. Yêu lệnh này tương đương với quan ấn hoặc quân lệnh, tượng trưng cho chức quyền của Huyện Úy, y kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lục Thất.

Lục Thất chớp mắt mỉm cười, hiền hòa nói: - Ca, đây là chức mà đệ mới được phong, cho dù là chuyện trong thành, là quan chuyên trách việc hộ tống lương thực, là hộ quân huyện úy. Mặc dù là chuyện trong thành nhưng chỉ cần là quan thì sẽ có bảy phần uy, đệ không tin cái tên Trần Hổ kia dám đối nghịch với đệ. Y dám quấy rối chúng ta ta liền vu cho y tội cấu kết với thổ phỉ, bắt y đuổi ra ngoài thành, ca cứ yên tâm mở tiệm đi.

Lưu Thiên Hoa gật gật đầu yên tâm, y thật sự phục đệ đệ của mình, chức Huyện Úy so với quan lại trong triều đình thực sự quá nhỏ, nhưng ở địa phương lại có uy danh tám phần, chuyên trách trị an bắt phạm nhân, nói trắng ra chính là thái gia mà thế lực ngầm nhất định phải cung phụng. Thế lực ngầm ở địa phương nhất định sẽ sợ Huyện Úy, đắc tội với Huyện Úy chính là giật đuôi hổ, quay đầu cắn một phát có thể khiến ngươi nửa sống nửa chết.

Lục Thất cất cẩn thận yêu lệnh Huyện Úy mà huynh trưởng đưa cho, hắn bây giờ rất để ý tới chức Huyện Úy hộ quân này, không phải có được số bổng lộc hơn hai trăm kia, mà là có được quan uy. Bây giờ kinh doanh mà không có quyền thế rất khó làm ăn được, hắn nhất định phải dùng quan uy bảo vệ việc làm ăn, đợi tích được một số bạc lớn, khi đó còn làm chức Huyện Úy này hay không cũng không quan trọng.

Xe ngựa đi mặc dù không nhanh, đến giữa trưa mới đến chỗ trung tâm kinh tế của xã Vọng Giang Pha, là một tòa bảo thành bằng một phần tư thị trấn lớn. Khi gặp loạn, một cường hào cũng có thể tự võ trang cho mình, tòa bảo thành Vọng Giang này cao sáu mét, có hào nước bảo vệ thành với cầu treo, nghiễm nhiên tạo thành một cái ao nhỏ. Cửa thành còn có hơn mười binh lính kiểm tra người ra vào thành, thủ vệ vô cùng nghiêm ngặt.

Xe ngựa tới cửa thành thì dừng lại, binh lính kiểm tra xong phất tay cho qua, nhưng Lục Thất bị gọi ở lại, đội trưởng đội lính chỉ đao trong tay hắn không khách khí nói: - Đao của ngươi không thể mang vào thành, mời để lại để chúng ta giữ hộ, lúc ngươi rời đi có thể tới lấy lại.

Lục Thất cười nhạt một tiếng, sờ tay vào ngực lấy ra yêu lệnh Huyện Úy ra, hòa hoãn nói: - Ngươi có nhận ra cái này không? Đội trưởng đội lính nhìn qua mặt biến sắc, kinh nghi nói: - Đây là yêu lệnh của Huyện Úy, ngài là Huyện Úy đại nhân?

Lục Thất cười nhạt nói: - Bản quan là người mới nhậm chức Huyện Úy huyện Thạch Đại, chuyên trách hộ tống lương thực thuế, lần này tới không phải làm việc chung chỉ là đến thăm người thân nên không mặc quan phục.

Đội trưởng đội lính gật gật đầu, nhìn Lục Thất một lúc lâu mới cung kính nói: - Tiểu nhân mạo phạm, mời đại nhân vào.

Lục Thất vào thành, đội trưởng đội lính cho thủ hạ đi cấp báo cho thủ trưởng, lại phái một người theo dõi Lục Thất, bởi vì Lục Thất còn rất trẻ, gương mặt lại thanh tú, đội trưởng đội lính sợ thổ phỉ giả mạo vào bảo thành làm nội ứng.

Trong bảo thành Vọng Giang nhà cửa không tồi, cũng là kết cấu đường bốn ngả, bên trong bảo đa số là nhà của địa chủ, nông dân nghèo khổ chân chính đều ở các thôn không ở trong bảo thành. Qui mô ngày hôm nay của bảo thành Vọng Giang là do lúc loạn thế tạo thành, địa chủ các nơi toàn bộ đều ở trong này, đất vườn còn thuê quản gia chăm lo, đợi đến lúc thu lương thực tự có “nghĩa vụ” cùng quan quân và binh lính đánh đuổi thổ phỉ.

Xe ngựa đã tới nhà cha mẹ của Chu Nguyệt Nhi, một tòa nhà cổ chiếm cứ một mảnh đất. Vừa nghe mẹ chồng và tiểu thúc của nữ nhi đến đây, toàn thể Chu gia đều ra nghênh đón, lúc huynh trưởng lập gia đình Lục Thất từng gặp Chu phụ. Mới mấy năm không gặp, Chu phụ mới có năm mươi tuổi mà già đi rất nhiều, râu tóc bạc trắng như ông lão bảy mươi, nhưng hai mắt lại có thần, trên khuôn mặt tròn trịa có nét vui mừng.

Lục Thất cung kính tiến lên chào, ánh mắt của Chu phụ có tia thưởng thúc khi thấy của Lục Thất, dựa theo lễ nghi mời vào nhà sau, khiêm nhường mời mọi người ngồi ở chính sảnh. Cuối cùng Chu phụ và Chu mẫu ngồi ở chỗ chủ vị, Lục mẫu ngồi ở vị trí cao nhất của khách ở bên phải, Chu Nguyệt Nhi ngồi ở phía bên phải đằng sau Lục mẫu, phía sau Lục mẫu là Lục Thiên Hoa, Lục Thất ngồi vị trí cao nhất của khách ở bên trái, Ninh Nhi ngồi ở bên trái hắn.

Gia đình quan lại người ta lúc ngồi có qui củ nghiêm khắc, chỗ ngồi bình thường sẽ là nam chính nữ khách, già ngồi trẻ đừng, phải tôn trái ti, giống như Chu Nguyệt Nhi đứng ở phía sau bên phải Lục mẫu, biểu thị nàng có thân phận là chính thất con dâu trưởng, Ninh Nhi đứng ở phía sau lưng bên trái Lục Thất, thấy rõ nàng là thiếp hoặc là tỳ thiếp của Lục Thất.

Chu mẫu thân là chủ nhà, chủ động hỏi thăm vài câu gia đình Lục mẫu, sau khi hỏi thăm xong Lục mẫu nói rõ ý đồ đến ngày hôm nay là mong thân gia giúp mua mảnh điền trang, Chu phụ nghe xong im lặng lắc đầu.

Lục mẫu thấy thế khách khí nói: - Chu lão gia, ngài cho rằng mua điền trang ở Vọng Giang Pha không tốt sao?

Chu phụ nghiêm mặt nói: - Lục phu nhân, bây giờ thế đạo rất khó, bọn trộm cướp hoành hành ngang ngược, số đất vườn thu hoạch được rất ít, thu hoạch hàng năm đến chín phần mất cho việc thuế phú và nạn trộm cướp. Triều đình cũng hay thay đổi thuế đất, lúc thì muốn thu hồi đất sung công thực hiện quân điền, lúc thì muốn dựa vào số mẫu đất thu thuế rất nặng. Trăm mẫu đất tổ tiên để lại miễn cưỡng dựa vào gia tộc họ Chu bảo tồn đến nay, phu nhân bây giờ muốn mua điền, là việc không sáng suốt.

Lục mẫu nghe xong buồn bực nói: - Chu lão gia, Tiểu Thất lần này về có mang theo chút bạc, bây giờ kinh doanh trong thành rất khó, Lục gia lại không muốn đi theo còn đường kinh doanh cho nên mới muốn mua chút đất sản xuất sống qua ngày. Nếu như không có đất lại không theo còn đường kinh doanh, Lục gia sẽ không thể tiếp tục duy trì được, ta nghĩ Tiểu Thất có huân quan trong người, đặt mua một chút huân điền chắc cũng là chuyện hợp lí.

Châu phụ lắc đầu nói: - Lục phu nhân, huân điền đã sớm trở thành mối họa của đất nước, không nói nơi khác, chính là Chu thị chúng ta huân quan không dưới ba mươi người, lợi dụng đặc quyền mua đất đã sớm thành quốc họa. Nếu như triều đình yêu cầu quốc cường dân phú, sớm muộn gì cũng thu đất sung công tiến hành luyện binh, lúc đó đặc quyền huân quan cũng không đảm bảo được điền trang.

Lục mẫu nghe xong buồn bực, bà kì vọng rất lớn vào việc mua đất ít nguy hiểm, sau khi nghe Chu phụ nói như vậy liền chán nản. Lục Thất liếc mắt nhìn mẫu thân một cái, nói: - Nương, mặc dù việc bố điền cũng có nguy hiểm rất lớn, chúng ta có thể mua ít một chút, mua khoảng trăm mẫu ruộng tốt hẳn không sao, thu hoạch chắc cũng đủ cho cuộc sống, nếu chính sách triều đình có biến, tổn thất của chúng ta cũng không quá lớn.

Lục mẫu sửng sốt, Chu phụ vuốt râu gật đầu nói: - Lục phu nhân, Thiên Phong hiền chất đưa ra một biện pháp rất hay, mua trăm mẫu ruộng tốt thì sẽ ít nguy hiểm hơn.

Lục mẫu suy nghĩ một chút, gật đầu nói: - Như vậy cũng tốt, mua trăm mẫu ruộng tốt có thể thu được lương thực lại có đồ ăn, có thể giải quyết một khoản chi tiêu rất lớn, mong Chu lão gia có thể giúp chúng tôi tuyển chọn một chút.

Chu phụ gật gật đầu, nghiêm mặt nói: - Thế đạo gian nan nhiều hiểm nguy, giá đất ở Vọng Giang Pha vừa hạ lại hạ thêm, trăm mẫu ruộng thêm một tòa nhà khoảng ba trăm lượng là đủ rồi.

Lục mẫu bất ngờ kinh ngạc nói: - Trăm mẫu ruộng tốt mà chỉ cần có ba trăm lượng đã mua được rồi à.

Chu mẫu ôn tồn nói tiếp: - Bây giờ tiền lời từ điền trang rất thấp, gặp năm thiếu lương thực không những nợ lương thuế lại phải bồi thường tiền, nhóm nông hộ đều không muốn mình có đất, thà rằng bán cho nhà giàu sau đó làm tá điền cho đại chủ còn tốt hơn, bởi vậy giá đất mới giá giảm nhiều.

Trên mặt Chu phụ hiên lên nét sầu lo lắc đầu, người này có vẻ rất quan tâm đến vận mệnh quốc gia.

Người bản địa biết chuyện lại thêm làm ăn giao tiền lấy đồ, Lục gia dễ dàng thu mua được một mảnh ruộng tốt của Tam gia, cũng mua một tòa nhà không nằm ở trong thành, so sánh ra thì giá nhà trong bảo thành Vọng Giang đắt gấp ba bốn lần, nhà ở nông thôn thật sự rất rẻ.

Dưới sự giúp đỡ của Chu phụ việc lập khế ước, phân định sau giờ ngọ đã xong, Lục gia đã trở thành một địa chủ ở Vọng Giang Pha, đương nhiên so với những địa chủ kia thì Lục gia chỉ có thể coi là một địa chủ mới nổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện