Năm trăm tướng sĩ bảo vệ xe có rèm che tới thị trấn Giang Hạ, Lục Thất ngủ lại một đêm ở thị trấn Giang Hạ, ngày hôm sau mới đi Hạ Khẩu của nơi Hán Thủy nhập vào Đại Giang.
Hạ Khẩu có hai vạn quân Tấn, gần đến địa vực Hạ Khẩu thì dừng lại, Thanh Văn cho người đi truyền lệnh chủ soái tới. Một lát sau, quan truyền lệnh mang về hai quan tướng, hai quan tướng sau khi nhìn thấy Thanh Văn thì trở về bẩm báo với chủ soái.
Loại gặp mặt này là do Lục Thất định ra quy củ, trước hết cho cận vệ đến gặp thăm dò, xác nhận không phải giả mạo và nguy hiểm, chủ soái mới có thể gặp nhau, cho nên hai chủ soái không có đến bái kiến không tính là thất lễ.
Một lái sau, chủ soái của hai vạn binh mới tới gặp, thấy Thanh Văn cung kính chào theo nghi thức quân đội, Lục Thất ở bên cạnh, mỉm cười nói:
- Vương Tiểu Ất, Hạ Trường Vũ.
Hai chủ soái vội quay đầu nhìn về phía Lục thất, sau khi nhìn xong đều ngẩn ra, lập tức một chủ soái khó tin nói:
- Tấn vương bệ hạ? Lục Thất mỉm cười gật đầu nói:
- Lâu lắm rồi không nhìn thấy các ngươi.
Hai chủ soái vẻ mặt lập tức tràn đầy niềm vui bất ngờ, vội đồng loạt kéo chiến bào quỳ trên mặt đất, chào theo nghi thức quân đội cung kính nói:
- Thần bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Lục Thất hơi giật mình, người lại cất bước nghiêng người nâng hai vị chủ soái dậy, mỉm cười nói:
- Các ngươi vẫn tốt chứ?
- Bệ hạ, thần và Trường Vũ vẫn rất tốt.
Vương Tiểu Ất có chút kích động nói.
Lục Thất mỉm cười gật đầu nói:
- Đưa ta đi xem Hạ Khẩu.
- Tuân lệnh, Bệ hạ mời.
Vương Tiểu Ất nghiêng người cung kính nói, Hạ Trường Vũ cũng cung kính nghiêng người.
Lục Thất gật đầu cất bước, hai vị chủ soái ở hai bên cùng đi theo, trong lúc đi, Lục Thất hỏi:
- Chuẩn bị rút lui đã làm xong chưa?
- Hồi bẩm bệ hạ đều đã chuẩn bị xong.
Hạ Trường Vũ đáp lại.
- Lòng quân thế nào?
Lục Thất lại hỏi.
- Bẩm bệ hạ, lòng quân rất ổn định, chỉ là không hiểu tại sao phải buông tha cho Kinh Châu, thần cũng không nỡ buông tha nơi này.
Vương Tiểu Ất đáp lại.
- Ta quyết định buông tha cho Kinh Châu, nguyên nhân chính là không muốn được cái này lại mất cái nọ, bởi vì Ngụy quốc và Chu quốc đã liên minh, Chu quốc vì hưởng ứng Ngụy quốc nên cho thời cơ chiến đầu, tập kết hơn bốn mươi vạn cấm quân tiến công Kinh Châu. Nếu không buông Kinh Châu, Tấn quốc sẽ rơi vào hoàn cảnh nhiều nơi ác chiến, Ngụy quốc một khi đột kích Sở, quân Tấn quốc trên đất Sở liền không thể trợ giúp Kinh Châu đúng lúc, cho nên ta buông tha Kinh Châu, tập kết quân lực tiêu diệt Ngụy quốc.
Lục Thất giải thích.
Hai vị chủ soái gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Sở dĩ buông tha cho Kinh Châu, cũng có liên quan đến mấy chục vạn Chu quân ở Nhuận Châu. Ngụy quốc nếu đã liên minh với Chu quân, rất có thể sẽ cùng phát động tiến công với Chu quân ở Nhuận Châu. Cho nên phía nam Đại Giang, nhất định phải có đủ quân lực để dùng, đợi diệt xong Ngụy quốc, ta sẽ tiến thêm một bước tiêu diệt Hán quốc.
- Bệ hạ, vì sao không tiêu diệt Chu quân ở Nhuận Châu trước?
Vương Tiểu Ất nói.
Lục Thất mỉm cười hỏi ngược lại:
- Ngươi cảm thấy tại sao không tiêu diệt Chu quân ở Nhuận Châu trước?
- Thần cảm thấy, có phải là do Chu quân ở Nhuận Châu không dễ nắm bắt, mà thực lực quốc gia của Hán quốc ở Ba Thục đã suy yếu chỉ kéo dài hơi tàn.
Vương Tiểu Ất đáp lại.
Lục Thất gật đầu nói:
- Ngươi nói chỉ là một trong những nguyên nhân chính, hiện giờ Hán quốc ở Ba Thục quả thực chỉ là kéo dài hơi tàn, Chu quân ở Nhuận Châu cũng đúng là không dễ nắm bắt, tuy nhiên còn có một nguyên nhân chính khác, chính là thống soái của Chu quân ở Nhuận Châu là Triệu Khuông Dẫn, đó là một vị quân thần nắm giữ thế lực rất lớn ở Chu quốc, có thể nói là nắm trong tay nửa giang sơn Chu quốc, hoàng đế Chu quốc hi vọng chúng ta sống mái một phen với Triệu Khuông Dẫn, mà chúng ta không đi chiến đấu với nhau, vậy thì có thể nhìn xem Triệu Khuông Dẫn và Hoàng đế Chu quốc đấu đá lẫn nhau.
Hai vị chủ soái nghe xong ngạc nhiên, Lục Thất lại nói:
- Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, các ngươi trấn thủ Kinh Châu, nên biết thống soái Chu quân ở phía bắc Hán Thủy tên là gì.
- Là Triệu Khuông Nghĩa.
Hạ Trường Vũ bật thốt lên.
Lục Thất gật đầu nói:
- Là Triệu Khuông Nghĩa, Triệu Khuông Nghĩa là đệ đệ của Triệu Khuông Dẫn, một trong những nguyên nhân ta buông tha cho Kinh Châu, chính là vì khiến cho Triệu Khuông Nghĩa có nhiều quyền thế và công trạng hơn. Bây giờ Triệu Khuông Dẫn ở Nhuận Châu có bốn trăm nghìn quân lực, Triệu Khuông Nghĩa ở Kinh Tương cũng có bốn trăm nghìn quân lực, Triệu thị ở Chu quốc còn giữ nhiều thế lực hơn thế, đối với Hoàng đế Chu quốc mà nói, Triệu thị đã trở thành cái đuôi rất to khó vẫy.
Hai vị chủ soái gật đầu, Lục Thất lại nói:
- việc này các ngươi cũng không cần nói với các tướng sĩ, dễ dàng bị mật thám Chu quốc dò ra.
- Vâng.
Hai vị chủ soái cung kính đáp lại, trong lòng đối với quyết sách của Tấn vương, hình tượng thiện chiến bất bại lại càng thêm sùng kính.
Trong lúc nói chuyện đã đi tới Hạ Khẩu, Lục Thất đi đến bãi đất nhìn về nơi xa, Ngạc Châu ở đối diện không có dấu hiệu tập kết quân lực gì, nhưng Thanh Văn đã nói cho hắn biết, Ngụy quốc sẽ cử quân ở Cửu Giang Khẩu đi ngược sông tập kích Kinh Châu, có thể là vì muốn thành tập kích bất ngờ, nếu như sắp xếp thuyền chuyển quân lực từ Ngạc Châu, Hạ Khẩu nơi này rất nhiên sẽ có thể đúng lúc tăng quân lực trợ chiến.
Thanh Văn cũng nói cho Lục Thất, Tống Lão Thanh và Vương Dũng đều cho người liên hệ với Tấn quốc, hai người vẫn là Đô úy của ba nghìn quân, vẫn luôn ở trong quân Hồng Châu, không hề đi ra ngoài đảm nhiệm trấn thủ ở Châu khác, mà Vinh thị vẫn chưa chủ động liên hệ với Tấn quốc, đều là Vinh Khánh đơn phương liên hệ, nhưng Vinh thị lại không hề đáp ứng quy thuận.
Lục Thất đoán là nếu Ngụy quốc đúng theo ước định xuất binh, vậy hôm nay sẽ đến Hạ Khẩu, hắn nghĩ một chút, nói với hai vị chủ soái:
- Trong quân Ngụy quốc có bạn của ta, làm vài cái bảng gỗ viết chữ thật to, nội dung là Lục Thiên Phong ở đây, mời đến nâng cốc.
Hai chủ soái nhìn nhau, đáp ứng quay đầu đi dặn người làm tại nơi bắt mắt, một lát sau quân doanh ở Hạ Khẩu chấn động, đều biết rằng Tấn vương bệ hạ đích thân tới, rất nhiều tướng sĩ nhìn về phía bãi đất chỗ Lục Thất đứng.
Một lúc sau, có hai bảng chữ cao bằng hai người được dựng đứng lên, tướng sĩ Hạ Khẩu xem xong thì phỏng đoán, lại một lúc sau, nhìn thấy bóng dáng của rất nhiều thuyền buồm trên Đại Giang, có lính gác cấp tốc chạy tới bẩm báo, hai vị chủ soái ra lệnh chuẩn bị chiến đấu.
Lục Thất đứng lặng trên bãi đất, dõi mắt nhìn về phía đội tàu đang đi ngược sóng đến, hắn lệnh cho tạo chữ bằng gỗ, không phải là có ý nghĩ viễn vông gì, Vương Văn Hòa đã từng cho người đi xúi giục thuộc hạ trước kia, ngoài ra Lục Thất từng thống soái quân Ngạc Châu, quân Ngạc Châu chưa chắc biết Lục Thiên Phong là Tấn vương, nhưng vừa nhìn thấy tên của Lục Thiên Phong nhiều ít cũng sẽ rối loạn quân tâm Ngụy quốc.
Đương nhiên, Lục Thất chỉ là dùng ý tưởng tạm thời, hắn không biết trong quân Ngụy đột kích Giang Hạ, có thuộc hạ trước kia ở Ngạc Châu quân hay không, cũng không cho rằng Ngạc Châu quân khi nhìn thấy họ tên hắn, liền nhất định sẽ nghĩ đến tình cảm ngày xưa. Hắn chỉ là có một loại thương nhớ ân tình cũ tận lực cùng thuộc hạ tránh tương tàn, nếu nhìn thấy chữ rồi mà vẫn chiến tranh vậy thì không còn gì đáng tiếc để nói nữa rồi.
Đội tàu hai mươi chiếc thuyền xếp thành một hàng, mượn gió rẽ sóng càng ngày càng tiếp cận Hạ Khẩu, Ngụy quân trên thuyền cũng dần dần nhìn thấy sự khác lạ ở Hạ Khẩu, bên bờ sông có một dòng chữ rất lớn, đồng thời cũng nhìn thấy tướng sĩ san sát ở chỗ Hạ Khẩu, cũng không biết có bao nhiêu quân.
Thuyền chủ soái của Ngụy quân đi tiên phong, chủ soái là một nam nhân dũng mãnh gần bốn mươi tuổi, một thân soái giáp màu vàng, y sau khi nhìn rõ chữ trên bờ lập tức mặt biến sắc ngạc nhiên nghi ngờ.
- Lục Thiên Phong?
Bên trái Chủ soái có người la thất thanh.
Tướng sĩ trên thuyền chủ soái đều vẻ mặt bất ngờ nhìn nhau, nhưng phía bên phải chủ soái có người lạnh nhạt nói:
-Tả tướng quân, ngươi hôm nay là đại tướng Ngụy quốc, Hoàng đế bệ hạ đối đãi với ngươi không tệ, ngươi cũng không cần phải rối loạn.
Chủ soái dũng mãnh chau mày nói:
- Ta biết.
- Tả tướng quân biết là tốt rồi, mời hạ lệnh tiến công Hạ Khẩu.
Người nọ giọng điệu hòa hoãn nói, cũng là một quan tướng trung niên tướng mạo đoan chính.
- Được.
Chủ soái đáp lại, vừa dứt lời, chợt tay phải nắm áo giáp của quan tướng kia, mạnh mẽ ném, quan tướng kia kinh sợ kêu một tiếng bay ra ngoài, trực tiếp rơi xuống sông.
Sự việc đột nhiên xảy ra này khiến cho mấy quan tướng cấp thấp lập tức rút đao sợ hãi kêu, nhưng mười mấy tướng sĩ của y cũng rút đao khiêu chiến, sau khi vài tiếng kim thiết vang lên, bốn quan tướng sợ hãi đã chết hai người, có hai binh sĩ vứt bỏ binh khí đầu hàng.
Lục Thất ánh mắt nhạy bén, nhìn thấy rõ trên thuyền địch có biến cố xảy ra, hắn mỉm cười, lẩm bẩm:
- Tả Vân Thường, không ngờ là y xung phong.
Lục Thất tự nói sau đó xoay người đi đến bên bờ sông, lên một con thuyền hào hoa, dặn dò đi đến chiến thuyền của Ngụy quân, mơ hồ nhìn thấy thuyền đi nhanh vào trong lòng sông, một lát liền tiếp cận chiến thuyền Ngụy quân, cho đến khi đến gần thuyền chủ soái Ngụy quân.
Chủ soái Ngụy quân bám trên mạn thuyền, sau khi thăng bằng chào theo nghi thức quân đội, cung kính nói:
- Tả Vân Thường bái kiến đại soái, nguyện ý tiếp tục cùng chung vui với đại soái.
Lục Thất mỉm cười đỡ Tả Vân Thường đứng dậy, Tả Vân Thường là một trong những chủ tướng của quân Ngạc Châu, lúc trước cùng Lục Thất đấu rượu đấu sức đều thua, từng nói đời này sẽ đi theo Lục Thất, lúc ấy là lời nói lúc say rượu, Lục Thất không cho là thật, nhưng hôm nay, Tả Vân Thường lại thực hiện lời nói rất sảng khoái.
Mà Lục Thất cũng coi như là hiểu rõ Tả Vân Thường, tính tình Tả Vân Thường cũng giống như Vương Bình, là một mãnh tướng dũng mãnh, nhưng so với Vương Bình mạnh hơn về võ công, xứng đáng là chủ soái tài.
Hạ Khẩu có hai vạn quân Tấn, gần đến địa vực Hạ Khẩu thì dừng lại, Thanh Văn cho người đi truyền lệnh chủ soái tới. Một lát sau, quan truyền lệnh mang về hai quan tướng, hai quan tướng sau khi nhìn thấy Thanh Văn thì trở về bẩm báo với chủ soái.
Loại gặp mặt này là do Lục Thất định ra quy củ, trước hết cho cận vệ đến gặp thăm dò, xác nhận không phải giả mạo và nguy hiểm, chủ soái mới có thể gặp nhau, cho nên hai chủ soái không có đến bái kiến không tính là thất lễ.
Một lái sau, chủ soái của hai vạn binh mới tới gặp, thấy Thanh Văn cung kính chào theo nghi thức quân đội, Lục Thất ở bên cạnh, mỉm cười nói:
- Vương Tiểu Ất, Hạ Trường Vũ.
Hai chủ soái vội quay đầu nhìn về phía Lục thất, sau khi nhìn xong đều ngẩn ra, lập tức một chủ soái khó tin nói:
- Tấn vương bệ hạ? Lục Thất mỉm cười gật đầu nói:
- Lâu lắm rồi không nhìn thấy các ngươi.
Hai chủ soái vẻ mặt lập tức tràn đầy niềm vui bất ngờ, vội đồng loạt kéo chiến bào quỳ trên mặt đất, chào theo nghi thức quân đội cung kính nói:
- Thần bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Lục Thất hơi giật mình, người lại cất bước nghiêng người nâng hai vị chủ soái dậy, mỉm cười nói:
- Các ngươi vẫn tốt chứ?
- Bệ hạ, thần và Trường Vũ vẫn rất tốt.
Vương Tiểu Ất có chút kích động nói.
Lục Thất mỉm cười gật đầu nói:
- Đưa ta đi xem Hạ Khẩu.
- Tuân lệnh, Bệ hạ mời.
Vương Tiểu Ất nghiêng người cung kính nói, Hạ Trường Vũ cũng cung kính nghiêng người.
Lục Thất gật đầu cất bước, hai vị chủ soái ở hai bên cùng đi theo, trong lúc đi, Lục Thất hỏi:
- Chuẩn bị rút lui đã làm xong chưa?
- Hồi bẩm bệ hạ đều đã chuẩn bị xong.
Hạ Trường Vũ đáp lại.
- Lòng quân thế nào?
Lục Thất lại hỏi.
- Bẩm bệ hạ, lòng quân rất ổn định, chỉ là không hiểu tại sao phải buông tha cho Kinh Châu, thần cũng không nỡ buông tha nơi này.
Vương Tiểu Ất đáp lại.
- Ta quyết định buông tha cho Kinh Châu, nguyên nhân chính là không muốn được cái này lại mất cái nọ, bởi vì Ngụy quốc và Chu quốc đã liên minh, Chu quốc vì hưởng ứng Ngụy quốc nên cho thời cơ chiến đầu, tập kết hơn bốn mươi vạn cấm quân tiến công Kinh Châu. Nếu không buông Kinh Châu, Tấn quốc sẽ rơi vào hoàn cảnh nhiều nơi ác chiến, Ngụy quốc một khi đột kích Sở, quân Tấn quốc trên đất Sở liền không thể trợ giúp Kinh Châu đúng lúc, cho nên ta buông tha Kinh Châu, tập kết quân lực tiêu diệt Ngụy quốc.
Lục Thất giải thích.
Hai vị chủ soái gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Sở dĩ buông tha cho Kinh Châu, cũng có liên quan đến mấy chục vạn Chu quân ở Nhuận Châu. Ngụy quốc nếu đã liên minh với Chu quân, rất có thể sẽ cùng phát động tiến công với Chu quân ở Nhuận Châu. Cho nên phía nam Đại Giang, nhất định phải có đủ quân lực để dùng, đợi diệt xong Ngụy quốc, ta sẽ tiến thêm một bước tiêu diệt Hán quốc.
- Bệ hạ, vì sao không tiêu diệt Chu quân ở Nhuận Châu trước?
Vương Tiểu Ất nói.
Lục Thất mỉm cười hỏi ngược lại:
- Ngươi cảm thấy tại sao không tiêu diệt Chu quân ở Nhuận Châu trước?
- Thần cảm thấy, có phải là do Chu quân ở Nhuận Châu không dễ nắm bắt, mà thực lực quốc gia của Hán quốc ở Ba Thục đã suy yếu chỉ kéo dài hơi tàn.
Vương Tiểu Ất đáp lại.
Lục Thất gật đầu nói:
- Ngươi nói chỉ là một trong những nguyên nhân chính, hiện giờ Hán quốc ở Ba Thục quả thực chỉ là kéo dài hơi tàn, Chu quân ở Nhuận Châu cũng đúng là không dễ nắm bắt, tuy nhiên còn có một nguyên nhân chính khác, chính là thống soái của Chu quân ở Nhuận Châu là Triệu Khuông Dẫn, đó là một vị quân thần nắm giữ thế lực rất lớn ở Chu quốc, có thể nói là nắm trong tay nửa giang sơn Chu quốc, hoàng đế Chu quốc hi vọng chúng ta sống mái một phen với Triệu Khuông Dẫn, mà chúng ta không đi chiến đấu với nhau, vậy thì có thể nhìn xem Triệu Khuông Dẫn và Hoàng đế Chu quốc đấu đá lẫn nhau.
Hai vị chủ soái nghe xong ngạc nhiên, Lục Thất lại nói:
- Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, các ngươi trấn thủ Kinh Châu, nên biết thống soái Chu quân ở phía bắc Hán Thủy tên là gì.
- Là Triệu Khuông Nghĩa.
Hạ Trường Vũ bật thốt lên.
Lục Thất gật đầu nói:
- Là Triệu Khuông Nghĩa, Triệu Khuông Nghĩa là đệ đệ của Triệu Khuông Dẫn, một trong những nguyên nhân ta buông tha cho Kinh Châu, chính là vì khiến cho Triệu Khuông Nghĩa có nhiều quyền thế và công trạng hơn. Bây giờ Triệu Khuông Dẫn ở Nhuận Châu có bốn trăm nghìn quân lực, Triệu Khuông Nghĩa ở Kinh Tương cũng có bốn trăm nghìn quân lực, Triệu thị ở Chu quốc còn giữ nhiều thế lực hơn thế, đối với Hoàng đế Chu quốc mà nói, Triệu thị đã trở thành cái đuôi rất to khó vẫy.
Hai vị chủ soái gật đầu, Lục Thất lại nói:
- việc này các ngươi cũng không cần nói với các tướng sĩ, dễ dàng bị mật thám Chu quốc dò ra.
- Vâng.
Hai vị chủ soái cung kính đáp lại, trong lòng đối với quyết sách của Tấn vương, hình tượng thiện chiến bất bại lại càng thêm sùng kính.
Trong lúc nói chuyện đã đi tới Hạ Khẩu, Lục Thất đi đến bãi đất nhìn về nơi xa, Ngạc Châu ở đối diện không có dấu hiệu tập kết quân lực gì, nhưng Thanh Văn đã nói cho hắn biết, Ngụy quốc sẽ cử quân ở Cửu Giang Khẩu đi ngược sông tập kích Kinh Châu, có thể là vì muốn thành tập kích bất ngờ, nếu như sắp xếp thuyền chuyển quân lực từ Ngạc Châu, Hạ Khẩu nơi này rất nhiên sẽ có thể đúng lúc tăng quân lực trợ chiến.
Thanh Văn cũng nói cho Lục Thất, Tống Lão Thanh và Vương Dũng đều cho người liên hệ với Tấn quốc, hai người vẫn là Đô úy của ba nghìn quân, vẫn luôn ở trong quân Hồng Châu, không hề đi ra ngoài đảm nhiệm trấn thủ ở Châu khác, mà Vinh thị vẫn chưa chủ động liên hệ với Tấn quốc, đều là Vinh Khánh đơn phương liên hệ, nhưng Vinh thị lại không hề đáp ứng quy thuận.
Lục Thất đoán là nếu Ngụy quốc đúng theo ước định xuất binh, vậy hôm nay sẽ đến Hạ Khẩu, hắn nghĩ một chút, nói với hai vị chủ soái:
- Trong quân Ngụy quốc có bạn của ta, làm vài cái bảng gỗ viết chữ thật to, nội dung là Lục Thiên Phong ở đây, mời đến nâng cốc.
Hai chủ soái nhìn nhau, đáp ứng quay đầu đi dặn người làm tại nơi bắt mắt, một lát sau quân doanh ở Hạ Khẩu chấn động, đều biết rằng Tấn vương bệ hạ đích thân tới, rất nhiều tướng sĩ nhìn về phía bãi đất chỗ Lục Thất đứng.
Một lúc sau, có hai bảng chữ cao bằng hai người được dựng đứng lên, tướng sĩ Hạ Khẩu xem xong thì phỏng đoán, lại một lúc sau, nhìn thấy bóng dáng của rất nhiều thuyền buồm trên Đại Giang, có lính gác cấp tốc chạy tới bẩm báo, hai vị chủ soái ra lệnh chuẩn bị chiến đấu.
Lục Thất đứng lặng trên bãi đất, dõi mắt nhìn về phía đội tàu đang đi ngược sóng đến, hắn lệnh cho tạo chữ bằng gỗ, không phải là có ý nghĩ viễn vông gì, Vương Văn Hòa đã từng cho người đi xúi giục thuộc hạ trước kia, ngoài ra Lục Thất từng thống soái quân Ngạc Châu, quân Ngạc Châu chưa chắc biết Lục Thiên Phong là Tấn vương, nhưng vừa nhìn thấy tên của Lục Thiên Phong nhiều ít cũng sẽ rối loạn quân tâm Ngụy quốc.
Đương nhiên, Lục Thất chỉ là dùng ý tưởng tạm thời, hắn không biết trong quân Ngụy đột kích Giang Hạ, có thuộc hạ trước kia ở Ngạc Châu quân hay không, cũng không cho rằng Ngạc Châu quân khi nhìn thấy họ tên hắn, liền nhất định sẽ nghĩ đến tình cảm ngày xưa. Hắn chỉ là có một loại thương nhớ ân tình cũ tận lực cùng thuộc hạ tránh tương tàn, nếu nhìn thấy chữ rồi mà vẫn chiến tranh vậy thì không còn gì đáng tiếc để nói nữa rồi.
Đội tàu hai mươi chiếc thuyền xếp thành một hàng, mượn gió rẽ sóng càng ngày càng tiếp cận Hạ Khẩu, Ngụy quân trên thuyền cũng dần dần nhìn thấy sự khác lạ ở Hạ Khẩu, bên bờ sông có một dòng chữ rất lớn, đồng thời cũng nhìn thấy tướng sĩ san sát ở chỗ Hạ Khẩu, cũng không biết có bao nhiêu quân.
Thuyền chủ soái của Ngụy quân đi tiên phong, chủ soái là một nam nhân dũng mãnh gần bốn mươi tuổi, một thân soái giáp màu vàng, y sau khi nhìn rõ chữ trên bờ lập tức mặt biến sắc ngạc nhiên nghi ngờ.
- Lục Thiên Phong?
Bên trái Chủ soái có người la thất thanh.
Tướng sĩ trên thuyền chủ soái đều vẻ mặt bất ngờ nhìn nhau, nhưng phía bên phải chủ soái có người lạnh nhạt nói:
-Tả tướng quân, ngươi hôm nay là đại tướng Ngụy quốc, Hoàng đế bệ hạ đối đãi với ngươi không tệ, ngươi cũng không cần phải rối loạn.
Chủ soái dũng mãnh chau mày nói:
- Ta biết.
- Tả tướng quân biết là tốt rồi, mời hạ lệnh tiến công Hạ Khẩu.
Người nọ giọng điệu hòa hoãn nói, cũng là một quan tướng trung niên tướng mạo đoan chính.
- Được.
Chủ soái đáp lại, vừa dứt lời, chợt tay phải nắm áo giáp của quan tướng kia, mạnh mẽ ném, quan tướng kia kinh sợ kêu một tiếng bay ra ngoài, trực tiếp rơi xuống sông.
Sự việc đột nhiên xảy ra này khiến cho mấy quan tướng cấp thấp lập tức rút đao sợ hãi kêu, nhưng mười mấy tướng sĩ của y cũng rút đao khiêu chiến, sau khi vài tiếng kim thiết vang lên, bốn quan tướng sợ hãi đã chết hai người, có hai binh sĩ vứt bỏ binh khí đầu hàng.
Lục Thất ánh mắt nhạy bén, nhìn thấy rõ trên thuyền địch có biến cố xảy ra, hắn mỉm cười, lẩm bẩm:
- Tả Vân Thường, không ngờ là y xung phong.
Lục Thất tự nói sau đó xoay người đi đến bên bờ sông, lên một con thuyền hào hoa, dặn dò đi đến chiến thuyền của Ngụy quân, mơ hồ nhìn thấy thuyền đi nhanh vào trong lòng sông, một lát liền tiếp cận chiến thuyền Ngụy quân, cho đến khi đến gần thuyền chủ soái Ngụy quân.
Chủ soái Ngụy quân bám trên mạn thuyền, sau khi thăng bằng chào theo nghi thức quân đội, cung kính nói:
- Tả Vân Thường bái kiến đại soái, nguyện ý tiếp tục cùng chung vui với đại soái.
Lục Thất mỉm cười đỡ Tả Vân Thường đứng dậy, Tả Vân Thường là một trong những chủ tướng của quân Ngạc Châu, lúc trước cùng Lục Thất đấu rượu đấu sức đều thua, từng nói đời này sẽ đi theo Lục Thất, lúc ấy là lời nói lúc say rượu, Lục Thất không cho là thật, nhưng hôm nay, Tả Vân Thường lại thực hiện lời nói rất sảng khoái.
Mà Lục Thất cũng coi như là hiểu rõ Tả Vân Thường, tính tình Tả Vân Thường cũng giống như Vương Bình, là một mãnh tướng dũng mãnh, nhưng so với Vương Bình mạnh hơn về võ công, xứng đáng là chủ soái tài.
Danh sách chương