Người đưa tin cầm lệnh đặc xá của Lục Thất đi, phi ngựa đến thành Hồng Châu, lệnh đặc xá của Lục Thất cũng khiến cho quân dân Hồng Châu vô cùng bất ngờ, Cố Thái úy trấn thủ thành Hồng Châu, sau khi nhận lệnh đặc xá âm thầm tán dương gật đầu.

Lệnh đặc xá này của Tấn vương, bên ngoài là miễn xá cho Vũ Văn thị, thực ra chính là trấn an lòng người, hơn nữa bốn chữ “được cầu công danh” đối với rất nhiều quan lại Ngụy quốc đầu hàng là quan trọng nhất, Tấn vương cũng chưa từng qua lại với Vũ Văn thị, vậy tiền đồ sau này của số hàng thần kia cũng sẽ không có lỗi lầm gì.

Cố Thái úy thả tất cả người trong tộc Vũ Văn thị, còn theo tình hình thực tế để Vũ Văn thị mang đi một phần của cải, ngoài ra căn cứ theo lời Lục Thất, dùng danh nghĩa của hắn, cho người truyền ra cho hàng thần có quan hệ thông gia với Vũ Văn thị, nói cho bọn họ đừng có bỏ vợ. Tấn vương bệ hạ không thích người vì tiền đồ mà bỏ vợ, hàng thần sau khi nghe, quả nhên không dám phân rõ giới hạn với Vũ Văn thị, Hồng Châu sau khi nhận được lệnh đặc xá của Lục Thất, lòng người nhanh chóng từ lo sợ bất an biến thành an tâm.

Sáng sớm ngày hôm sau khi lệnh đặc xá đến, gia chủ Vinh thị cùng con trai khởi hành đi Trường Sa phủ, tới Trường Sa phủ cầu kiến Lục Thất, Lục Thất đồng ý gặp hai cha con Vinh thị.

Lục Thất ở tại hoàng cung Sở quốc trước kia, bây giờ là hành cung Trường Sa, hắn gặp hai cha con Vinh thị ở Tường Vân các, vừa nhìn thấy, hai cha con Vinh thị cung kính quỳ xuống khấu kiến Lục Thất, Lục Thất không hề lạnh nhạt mà mỉm cười đi lên đỡ gia chủ Vinh thị dậy, sau đó ban thưởng ghế ngồi.

Sau khi ngồi xuống, Lục Thất mỉm cười nói:

- Đã lâu không gặp, lão gia chủ vẫn như năm đó.

- Nhờ cát ngôn của bệ hạ, thân thể của lão thần vẫn tốt.

Gia chủ Vinh thị cung kính nói.

Lục Thất mỉm cười bình thản nói:

- Ngài là ông nội của Khánh Nhi, ta làm như vậy là tôn trọng, luận về tình thân có thể, luận về quân thần thì không cần.

- Bệ hạ nói như vậy, lão thần không thể gật bừa, lão thần tự hỏi còn có chút công lao.

Gia chủ Vinh thị mặt không đổi sắc nói.

- Công lao của ngài, nói thế nào? Lục Thất mỉm cười hỏi.

- Công lao lớn nhất của lão thần chính là bảo vệ bí mật của bệ hạ, bệ hạ đi Đường quốc, đi Chu quốc, thậm chí là Ngụy quốc từng ngờ vực bệ hạ, lão thần cũng từng che dấu cho bệ hạ.

Gia chủ Vinh thị nghiêm mặt nói.

Lục Thất nghe xong hơi ngạc nhiên, lập tức quay đầu nhìn về nơi khác, một lúc sau, lại nghe thấy gia chủ Vinh thị thành khẩn nói:

- Mong bệ hạ không nên trách tội cho lão thần không có triển vọng, việc làm của lão thần cũng không có ý nghĩa gì lớn đối với việc Tấn quốc tiêu diệt Ngụy quốc. Sự tồn tại của Chu quốc, trên thực tế chính là bệ hạ cố tình mặc kệ, lão thần trong lòng muốn có công trạng thật lớn, nên chỉ có thể giữ mình, lão thần nếu lập công trạng lớn sẽ chỉ khiến bệ hạ khó xử.

Lục Thất quay đầu lại mỉm cười nói:

-Tài ăn nói của lão quốc công ta thực sự bái phục.

- Thần tạ ơn bệ hạ khoan dung.

Hai cha con Vinh thị vội đứng dậy quỳ xuống đất tạ ơn.

- Ngài vẫn là Vinh quốc công, sau này dời đến Hồ Châu là được.

Lục Thất ôn hòa nói.

- Hồ Châu ở kề bên Thái hồ, là quê hương của tơ lụa cá gạo, lão thần cầu còn không được, tạ ơn ân điển của bệ hạ.

Vinh quốc công vội cung kính đáp.

- Vinh quốc công đứng lên đi, nhạc phụ đại nhân mời ngồi.

Lục Thất ôn hòa nói.

Hai cha con Vinh thị tạ ơn đứng dậy, hơn nữa con trai của Vinh quốc công vẻ mặt có chút kích động vì niềm vui bất ngờ, hai cha con ngồi xuống.

- Lão quốc công đi Hồ Châu, hi vọng không nên can thiệp vào quân chính.

Lục Thất nhắc nhở một câu.

- Bệ hạ yên tâm, lão thần sẽ an phận, dời đến Hồ Châu, lão thần ở bên Thái hồ tự xây dựng một cái xã cùng tộc nhân yên ổn sống qua ngày.

Vinh quốc công đáp lại.

Lục Thất hơi giật mình, lập tức gật đầu nói:

- Làm một kỳ lão cũng tốt, quốc công cũng không nên quá mức rảnh rỗi.

- Vâng, lão thần sẽ cố gắng tạo phúc cho xã đó.

Vinh quốc công cung kính nói.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, hắn cũng không thể phủ định toàn bộ Vinh thị, Vinh thị ở thế gia giữ cân bằng rất hữu dụng, chỉ có thể dụ dỗ, vị lão quốc công này rất giảo hoạt, nhưng nhạc phụ này của hắn rõ ràng là một nhân vật có thể yên tâm.

- Lão quốc công đối với việc của ta biết được bao nhiêu?

Lục Thất ôn hòa hỏi.

- Bẩm bệ hạ, thần biết bệ hạ đã chiếm được Hà Tây và Bắc Đình, là Phò mã Chu quốc, Lễ bộ thượng thư, đại tướng quân.

Vinh quốc công đáp lại.

- Vậy ngươi cảm thấy, Chu quốc sẽ biết thân phận thực sự của ta sao?

Lục Thất hỏi.

- Bệ hạ, cái gọi là thật thật giả giả khó mà phân biệt, Ngụy quốc trước kia cách Tấn quốc gần nhất, nhưng cũng không biết lời đồn đại kia có phải là sự thật không, mấu chốt chính là hành vi của bệ hạ, hoàn toàn phá vỡ quan niệm bình thường, bất cứ ai nếu nghe nói Hoàng đế Tấn quốc chạy tới Chu quốc, ý nghĩ đầu tiên sẽ cảm thấy lời nói này vô căn cứ, hơn nữa cũng sẽ cho rằng Hoàng đế Tấn quốc nếu không ở trong nước đây chẳng phải là sẽ bị người khác cướp mất quyền lực hay sao.

Vinh quốc công đáp lại.

Lục Thất gật đầu nói:

- Đúng là cái đạo lí đó, nhưng ta biết, cho dù là bí mật gì đều có lúc sẽ bị vạch trần.

- Bệ hạ nói đúng là sự thật, nhưng tất cả trên dưới Tấn quốc phàm là biết bí mật thân thế của bệ hạ gần như đều sẽ vì ích lợi của bản thân mà giữ mồm giữ miệng, hoặc là nói dối che dấu, mà bởi vì hệ thống quan văn của Tấn quốc, đa số đều do Tiêu thị tiến cử. Cho nên Tiêu thị không phản bội, thế lực bên ngoài rất khó dò hỏi cơ mật từ quan trường Tấn quốc, bệ hạ sở dĩ có thể lừa dối, trên thực tế chính là bởi vì quan trường của Tấn quốc rất thuần túy. Thám tử của Chu quốc và Ngụy quốc trước kia đều không thể trong một thời gian ngắn lẫn vào hệ thống quan viên của Tấn quốc, chỉ có thể báo lại tin ở bên ngoài.

Vinh quốc công nói.

Lục Thất gật đầu nói:

- Ta vẫn cần quay lại Chu quốc.

- Bệ hạ nếu đã chiếm được Bắc Đình Hà Tây, thần cũng cho rằng là nên quay về, nhưng thần đề nghị bệ hạ không cần đi mạo hiểm, chỉ cần yên lặng ở Hà Tây đợi thời cơ. Theo phỏng đoán của lão thần, bước tiếp theo của bệ hạ chính là tiến đánh Hán quốc ở phía tây Kiếm Các, sau đó có thể khiến cho lãnh thổ quốc gia của Tấn quốc có thể tương thông với mười lăm Châu ở Lũng Hữu.

Vinh quốc công nói.

- Lão quốc công biết ta đã chiếm được Hà Hoàng và Lũng Tấy?

Lục Thất hơi kinh ngạc nói.

Vinh quốc công hơi giật mình nói:

- Lão thần không biết, nhưng bệ hạ có Hà Tây rồi, Hà Tây chính là nơi chiên lược trọng yếu của Lũng Hữu, tiến lên có thể cướp lấy Hà Hoàng và Lũng Tây, xa có thể tranh giành Trung Nguyên, bệ hạ nếu ở Hà Tây có hai trăm nghìn quân, trong đó có bốn vạn thiết kị Tây Lương, số quân đó nếu tiến đánh lấy được Hà Hoàng và Lũng Tây là chuyện dễ dàng.

Lục Thất gật đầu lại mỉm cười nói:

- Lão quốc công vì sao không đề nghị ta khởi binh thống nhất thiên hạ?

- Lão thần cho rằng, dục tốc bất đạt, mà nghĩ rằng một vị vua dùng việc binh đao nhất thống thiên hạ, hậu quả chính là chín phần thất bại, thời cổ Tây Sở bá vương, bây giờ là Hoàng đế Chu quốc, đều quá mức ỷ lại vào quân đội, khuyết thiếu thủ đoạn dụ dỗ.

Vinh quốc công đáp lại.

- Ta thấy Chu Hoàng đế, đó hẳn là một vị minh quân, chỉ có điều quân thần y nể trọng phần lớn đều là nhân vật tài trí hơn người.

Lục Thất bình luận.

- Lão thần cho rằng, Chu Hoàng đế nếu là minh quân, y không nên phạm phải lỗi lầm mà rất nhiều triều đại trước kia mắc phải, Chu quốc vốn là võ tướng tạo phản lập quốc, mà Chu Hoàng đế cố tình tự cao tự đại dung túng quân thần phát triển thế lực. Lão thần cho rằng, cũng không phải minh quân yêu dân chân chính, Chu Hoàng đế sau khi tiến đánh Giang Hoài, điều phải làm nhất chính là nghỉ ngơi dưỡng sức, tăng mạnh địa vị của quan văn, khiến cho quan văn quản lí một ít quân chức, nhưng Chu Hoàng đế lại vội vàng muốn tiêu diệt Yến quốc. Tướng sĩ Yến quốc dũng mãnh, nhiều kị binh, so với Đường quốc năm đó dũng mãnh hơn mấy lần, hậu quả quả thực có thể đoán ra.

Vinh quốc công không hề gật bừa mà phản bác nói.

Lục Thất nghe xong im lặng, một lát sau, Vinh quốc công lại nói:

- Bệ hạ có thể phụng thiên thừa vận, năng lực của bản thân chính là nguyên nhân chính, nhưng thần cho rằng, cũng là vì nắm được yếu tố nhân hòa ngao cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, nói đến Đường quốc trước kia, mấy thế gia chiếm rất nhiều quyền lực, nhưng không có một ai có thể làm dao động sự thống trị của Đường quốc, nguyên nhân chính là giữa các thế gia với nhau luôn giữ ở thế cân bằng, Hoàng đế Đường quốc vẫn luôn quan sát thế gia.

- Ý của lão quốc công là khuyên ta đừng để một nhà Tiêu thị một mình phát triển thế lực.

Lục Thất ôn hòa nói.

Vinh quốc công lắc đầu nói:

- Bệ hạ, thế gia giữ cân bằng là một điều nhất định phải làm, nhưng nếu muốn quốc gia hùng mạnh và ổn định, phương pháp tốt nhất chính là công bình thủ sĩ, mở rộng chiêu mộ môn sinh của thiên tử, có thể dần dần thay đổi sự ảnh hưởng của thế gia với triều đình.

- Nói như vậy, nhưng người đọc sách có tài năng chân chính đa số đều xuất thân từ thế gia, gia đình bình thường muốn đọc sách cũng khó khăn.

Lục Thất mỉm cười đáp lại.

- Lời này của bệ hạ thiên vị rồi, không nói đến Giang Nam nhà giàu chỗ nào cũng có, chỉ cần bệ hạ lập nhiều thư viện cũng đủ để tạo điều kiện cho nhân tài xuất hiện càng nhiều.

Vinh quốc công bác bỏ nói.

Lục Thất mỉm cười gật đầu lập tức ôn hòa nói:

- Thật ra ta biết rằng, Tấn quốc có thể quốc thái dân an, là công lao của Trung phủ sứ, những điều ta làm là lấy thiên hạ, những điều Trung phủ sứ làm là thống trị thiên hạ.

Vinh quốc công nét mặt hơi co lại, chần chừ một chút nói:

- Bệ hạ, hậu cung tham gia vào chính sự sau này sẽ tạo thành sự tranh giành lộn xộn đấy.

Lục Thất mỉm cười nói:

- Chuyện sau này, sau này hẵng nói, đợi nhất thống thiên hạ rồi, nội cung cũng sẽ có nội các, bố trí Cửu khanh cùng chủ quản, tuy nhiên Trung phủ sứ vẫn sẽ là người đứng đầu nội các.

- Lão thần đã hiểu.

Vinh quốc công thi lễ nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện