Ôn tồn trong chốc lát, Tư Trúc đưa tay kéo Tư Ngọc, chủ động lùi khỏi cái ôm của Lục Thất, Lục Thất tự nhiên xoay người, ôn hòa hỏi:

- Tiểu Phức, Điệp Y sao lại không có đi theo nàng? - Điệp Y đi cùng với Thanh Văn rồi, Thanh Văn có bầu, không thể làm lụng quá vất vả, huống hồ Thành Đô nơi đó còn có thế lực đối địch ẩn núp, từ khi vào cung đã xảy ra bốn lần ám sát nguy hiểm, thiếp lo lắng cho Thanh Văn.

Tiểu Phức trả lời nói.

Lục Thất gật đầu, đó chính là hậu quả không tốt của việc không tiếp nhận Hoàng đế Hán quốc đầu hàng, Hoàng đế Hán quốc dù là một hôn quân, nhưng vẫn có nhiều thế hệ trung tâm một cách mù quáng. Tống Lão Thanh giết Hoàng đế Hán quốc và rất nhiều đại thần, tất nhiên sẽ tạo nên tình huống ăn miếng trả miếng, nếu như đổi thành Lục Thất, Lục Thất sẽ tiếp nhận đầu hàng, sau đó mang Hoàng đế Hán quốc đến Tấn quốc nuôi dưỡng, sự đầu hàng của Hoàng đế Hán quốc trên cơ bản sẽ làm tan rã sự không cam lòng của bọn người trung thành.

Có điều là cách làm của Tống Lão Thanh cũng không sai lầm, làm việc chuyên chế sẽ có thể thu được cái lợi trước mắt rất lớn, có thể giảm nhẹ gánh nặng của Tấn quốc, nếu như là Lục Thất lúc trước, cũng thích dùng phương thức của đại vương sơn tặc đi thu hoạch, tâm tính của hắn lúc mới nhậm chức Huyện úy hộ quân ở huyện Thạch Đại, chính là một tên đại vương sơn tặc ham cái lợi trước mắt.

Tiểu Phức đi giúp Lục Thất thoát y bào, Lục Thất dịu dàng nói:

- Tiểu Phức, Hán Trung rất lạnh, các nàng hẳn rất khó quen?

- Đúng là rất lạnh, so với Giang Nam lạnh sớm hơn, cũng giá rét hơn nhiều, song mặc nhiều một chút là được rồi.

Tiểu Phức nhẹ nhàng trả lời.

- Về sau nếu không quen, các nàng có thể mùa đông trở về Giang Nam, mùa hè lại đến nơi này.

Lục Thất ôn hòa nói.

Tiểu Phức hơi giật mình, nhẹ giọng nói:

- Lão gia là muốn dời đô sao?

Lục Thất gật đầu, nói:

- Nếu tiến chiếm Trung Nguyên, nhất định sẽ dời đô đến Trường An.

- Nếu dời đô đến Trường An, vậy Phúc Châu sẽ trở thành phụ đô sao?

Tiểu Phức nói.

- Đương nhiên sẽ là phụ đô, lãnh thổ Tấn quốc hiện giờ quá lớn rất khó cai quản, ngày sau khẳng định cũng sẽ giống như thời kì Đường triều, đem thiên hạ chia thành mười lăm đạo, kinh đô phụ đều có thể ra quyết sách xử lí quốc sự của mấy đạo lãnh thổ quốc gia.

Lục Thất mỉn cười nói.

Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:

- Cũng không biết Trung Nguyên, khi nào có thể quy về bản đồ Tấn quốc.

- Muốn thống nhất thiên hạ, cần phải có tính nhẫn nại, cần tích lũy các loại thủ đoạn, Hoàng đế khai quốc Đường triều Lý Uyên, đã phải ẩn nhẫn rất nhiều năm ở Thái Nguyên, lặng lẽ xem chừng các thế lực khác đánh đổ giang sơn nhà Tùy, cuối cùng lấy được sự ủng hộ của quý tộc Quan Lũng, một trận mà định được giang sơn Đại Đường, thời kì suy tàn của nhà Tùy kia, nườm nượp anh hùng uy phong phất lên nhất thời, cuối cùng đều thành hòn đá đạp chân của Lý Uyên.

Lục Thất bình thản nói.

Tiểu Phức nhẹ nhàng vâng một tiếng, Lục Thất giơ tay đỡ bả vai của nàng, nhìn chăm chú nhẹ giọng nói:

- Tiểu Phức, không nói đến quốc sự nữa, ta rất tưởng niệm các nàng, rất muốn có thể cùng ở một chỗ với các nàng.

Đôi mắt đẹp của Tiểu Phức đong đầy lệ quang gật đầu, đột nhiên quay đầu nhẹ giọng nói:

- Ngọc Trúc, nhanh đi chuẩn bị nước nóng, để lão gia tẩy trần.

Ngọc Trúc nhẹ nhàng đáp lời, cùng với Tư Ngọc Tư Trúc rời khỏi, Tiểu Phức giơ tay ngọc kéo Lục Thất, đi hậu trạch tự thuật nổi buồn biệt ly.

Chu hoàng đế về tới Kinh Triệu phủ, dưới tình hình Kỷ Vương cùng đi, ở Đại Minh cung triệu kiến năm vị đại thần và Tào Bân đi theo, lấy ra hai cuộn thánh chỉ trống, để sáu vị đại thần đóng dấu quan ấn lên thánh chỉ.

Sau khi thu hồi thánh chỉ, Chu hoàng đế ôn hòa nói:

- Sáu vị khanh gia nghe đây, hai đạo thánh chỉ này, sau khi trẫm viết, sẽ phong kín giao cho Kỷ Vương, ngày sau Kỷ Vương có thể chọn lựa chiếu theo thánh chỉ hành sự, Trẫm ở Hà Tây gặp phải thích khách, không thể không phòng họa khi chưa xảy ra.

- Chúng thần tuân theo.

Sáu vị đại thần cung kính trả lời, các đại thần đều hiểu được ý tứ của Hoàng đế.

- Tống Kỳ, Trương Tề Hiền, các khanh về sau lưu lại Kinh Triệu phủ, phụ tá Kỷ Vương làm việc.

Chu hoàng đế nói.

- Thần tuân chỉ.

Hai vị đại thần cung kính đáp lại.

- Trẫm mệt mỏi, các khanh lui xuống đi.

Chu hoàng đế ôn hòa nói, sáu vị đại thần hành lễ rời đi.

Ngày kế, Chu hoàng đế gọi Kỷ Vương ở bên người, đem ba đạo thánh chỉ giao cho Kỷ Vương, để Kỷ Vương mở ra xem, sau khi Kỷ Vương mở ra vừa nhìn thánh chỉ, lập tức vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Chu hoàng đế.

- Phụ hoàng muốn phong Lục Thiên Phong làm Ngu Vương?

Kỷ Vương kinh ngạc nói.

- Hai đạo thánh chỉ khác cũng xem đi.

Chu hoàng đế bình thản nói.

Kỷ Vương lại cúi đầu nhìn hai đạo thánh chỉ khác, xem xong giật mình nhìn phụ hoàng, Chu hoàng đế ôn hòa nói:

- Rất kinh ngạc phải không?

- Phụ hoàng muốn đem giang sơn Đại Chu nhường ngôi cho Lục Thiên Phong?

Kỷ Vương khó có thể tin nói.

- Trẫm không muốn, nhưng trẫm không thể không lưu lại đường lui, ngày sau nếu con cảm thấy khó có thể chống lại Lục Thiên Phong, có thể đem thánh chỉ phong vương và nhường ngôi giao cho Lục Thiên Phong, nếu con cảm thấy có thể kế thừa giang sơn Đại Chu, vậy hãy dùng một đạo thánh chỉ khác, xưng đế ở Kinh Triệu phủ.

Chu hoàng đế ôn hòa nói.

- Không, phụ hoàng, Tứ huynh là Thái tử, nhi thần sẽ không xưng đế, nhi thần sẽ phụ tá Tứ huynh kế thừa giang sơn Đại Chu, xin phụ hoàng thu hồi ý chỉ.

Kỷ vương quỳ xuống, tay nâng ba đạo thánh chỉ kích động nói.

Chu hoàng đế yêu thương nhìn Kỷ vương, lắc đầu hơi hiện ra nụ cười khổ, nói:

- Trẫm cũng từng kỳ vọng, các huynh đệ con có thể tề tâm hiệp lực bảo vệ Đại Chu kế thừa giang sơn, nhưng Tứ huynh của con quá nho nhã yếu đuối, nó không gánh vác nổi giang sơn Đại Chu.

- Phụ hoàng, có nhi thần trợ giúp Tứ huynh, Tứ huynh có thể làm được.

Kỷ vương kiên định nói.

Chu hoàng đế lắc đầu, nói:

- Người yếu đuối, không những giải quyết công việc không có tài cán gì, mà còn vì bản thân mình không có năng lực, sinh ra sợ hãi và nghi kị đối với với người có bản lĩnh, con muốn trợ giúp Tứ huynh của con, nhưng Tứ huynh con lại không tín nhiệm con, rất có khả năng còn sẽ muốn mạng của con, chính là giống như cái tên Lý quốc chủ kia, ánh mắt hạn hẹp, chỉ biết nội đấu ngu xuẩn.

- Phụ hoàng, Tứ huynh sẽ không như vậy đâu.

Kỷ vương sợ hãi phản bác nói.

Chu hoàng đế lắc đầu, nói:

- Không cần kỳ vọng Tứ hoàng huynh của con sẽ khoan dung, Tứ hoàng huynh của con nếu kế thừa Hoàng vị, nó thà rằng tín nhiệm ỷ lại Trương Vĩnh Đức, cũng sẽ không tín nhiệm con, mà trẫm một khi đi rồi, Tứ hoàng huynh của con rất có khả năng trở thành con rối của Trương Vĩnh Đức, cho nên trẫm còn không bằng để con kế thừa Hoàng vị.

Kỷ vương lắc đầu, đột nhiên buột miệng nói ra:

- Phụ hoàng vì sao có suy nghĩ truyền ngôi cho Lục Thiên Phong, chẳng lẽ Lục Thiên Phong so với Tứ hoàng huynh của nhi thần còn đáng giá tín nhiệm hơn sao?

- Nếu đối với con mà nói, Lục Thiên Phong so với Tứ hoàng huynh của con đáng giá tín nhiệm, bởi vì Lục Thiên Phong là cường giả, hắn đối với sự uy hiếp của kẻ yếu sẽ không để ý quá mức, thánh chỉ trẫm cho con, kì thật chính là một canh bạc đổi lấy cơ hội sinh tồn, Lục Thiên Phong nhận được quyền thừa kế chính thống, hắn sẽ không cần phải nổi lên ý đồ giết người.

Chu hoàng đế trả lời nói.

Kỷ vương giật mình kinh ngạc, Chu hoàng đế lại nói:

- Thánh chỉ nhường ngôi của trẫm, chỉ có Lục Thiên Phong có thể cảm kích, bởi vì Lục Thiên Phong cần danh phận chính thống, mà Trương Vĩnh Đức hoặc Triệu Khuông Dẫn một khi đoạt được giang sơn Đại Chu, bọn họ sẽ nhổ cỏ tận gốc, trẫm rất hiểu bọn họ, bởi vì ở trong lòng của bọn họ, giang sơn Đại Chu có thể xây dựng triều đại, là bọn họ xuất lực ổn định, mà trên thực tế trẫm cũng thừa nhận, giang sơn Đại Chu có thể bất bại, là kết quả của việc trẫm cùng bọn họ nỗ lực.

- Phụ hoàng, Triệu thúc thúc và dượng cả thật sự sẽ soán vị sao?

Kỷ vương hoài nghi nói.

- Bọn họ đã là thế đại gốc sâu, lực ảnh hưởng đối với Đại Chu thậm chí đã vượt qua trẫm, bọn họ không dám soán vị, chẳng qua chính là kiêng dè lẫn nhau, cho nên không bên nào dám xuống tay với trẫm trước, nhưng một khi trẫm đi rồi, uy vọng của huynh đệ các con không đủ để chống lại bọn họ, đại quân tập kết ở Kinh Triệu phủ, hơn phân nửa sẽ bị bọn họ xúi giục, con dù sao cũng chưởng quân chưa lâu, nếu như con có lòng tin có thể nắm chắc khống chế đại quân Kinh Triệu phủ, vậy không cần đem thánh chỉ giao cho Lục Thiên Phong.

Chu hoàng đế nói.

Kỷ vương vẻ mặt lo sợ không yên, Chu hoàng đế lại nói:

- Hi Cẩn, con không cần phải quá hoảng sợ, ta vì bi quan mới lưu lại đường lui, nếu Trương Vĩnh Đức và Triệu Khuông Dẫn không có tạo phản, đó chính là sự may mắn của huynh đệ các con, nếu bọn chúng tạo phản, con cũng phải quyết đoán lựa chọn.

- Nhi thần xin ghi nhớ.

Kỷ vương chỉ có thể sợ hãi đáp ứng.

- Thánh chỉ trẫm muốn đưa cho Lục Thiên Phong, nguyên nhân rất nhiều, trẫm đi tuần mấy ngày này, Lục Thiên Phong vẫn luôn kính trẫm như cha, hắn cùng với trẫm nói rất nhiều chuyện của phụ thân hắn, cũng thảo luận với trẫm về các kiến giải trị quốc và trị quân.

Chu hoàng đế ôn hòa nói.

- Ồ, hóa ra phụ hoàng có thân cận với Lục Thiên Phong.

Kỷ vương bừng tỉnh nói, tinh thần lập tức chuyển thư thái.

Chu hoàng đế nói:

- Đúng là có thân cận, nhưng chủ yếu là Lục Thiên Phong có năng lực và ưu thế thống nhất thiên hạ, Lục Thiên Phong không chỉ chiếm cứ Lũng Hữu, trên thực tế hắn còn chiếm giữ Tô Châu và Thường Châu, ở Giang Nam có mấy chục vạn quân lực.

- Cái gì?

Kỷ Vương thất thanh hô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện