Tào Vương nhát gan trốn đi, Lục Thất liền thành chúa tể của Lạc Dương, hắn để tất cả bộ quân tiến vào thành Lạc Dương, gần ba vạn kỵ quân vẫn để lại ở cách xa ngoài thành, trở thành chiến lực linh hoạt cơ động, sau đó kiểm kê kho Lạc Dương, làm công tác chuẩn bị thủ thành.

Liêu quân đuổi giết cũng không nhanh, Thống soái Liêu quân không dám để kỵ quân một mình xâm nhập, cho nên ở ngày hôm sau Lục Thất tiếp quản Lạc Dương, mới đến Lạc Dương, lập tức quân vây bốn phía thành Lạc Dương, mà trước đó, có ba vạn Chu quân tiến vào thành Lạc Dương thuộc Lục Thất chỉ huy.

Lục Thất đứng ở cửa bắc thành, nhìn về quân địch ở bên ngoài lắc đầu, quay đầu nói:

- Tên thống soái của Liêu quân này rất ngu, vậy mà còn có tâm vây thành.

- Chủ thượng nói đúng, hai mươi vạn quân bao vây bảy vạn quân phòng giữ thành Lạc Dương, trong thời gian ngắn khó mà công phá được, huống hồ căn bản vây không chắc, mà dưới tình hình Liêu quân không có quân chi viện, không được bao lâu sẽ rơi vào bao vây trùng điệp khó chạy thoát.

Trương Nham trả lời.

- Để bọn chúng bao vây đi, chúng ta yên lặng quan sát kỳ biến.

Lục Thất hờ hững nói, đây chính là dụng ý hắn rút lui thủ Lạc Dương, trận chiến trên núi Vương Ốc kia, trên thực tế không cần phải đánh, nhưng Lục Thất đối mặt với bốn vạn quân chi viện đến, chỉ đành phải cắn răng làm ra hy sinh, bị mất tính mạng của một vạn tướng sĩ thuộc quyền, nghiệm chứng câu danh ngôn từ xưa “một tướng thành danh vạn xương khô”.

Trong lúc Liêu quân vây thành, Thống soái Liêu quân một thân áo giáp đẹp đẽ quý giá, nhíu mày nhìn thành Lạc Dương đồ sộ sừng sững, đây là một người nam nhân uy vũ có khuôn mặt cương nghị, râu ria râm rạp, tuổi ba mươi mốt, y là con trai thứ mười bảy của Hoàng đế Đại Liêu, tên Gia Luật Tề Cách, phong hiệu Hải Lặc Vương, là một vị Thống soái thiện chiến tung hoành thảo nguyên phương bắc.

- Vương gia, Triệu tướng quân cầu kiến.

Quan tướng bẩm báo nói.

Gia Luật Tề Cách gật đầu, quan tướng quay người vẫy tay, rất nhanh có một vị trung niên trên người mặc soái giáp Chu quân đi vào đội cảnh vệ, hành lễ cung kính nói:

- Ngoại thần bái kiến Vương gia.

Gia Luật Tề Cách gật đầu, dùng hán ngữ không thuần thục nói:

- Triệu Tướng quân, ngươi là tới khuyên bổn vương dời quân.

- Vâng, nhưng cũng không phải.

Người trung niên cung kính trả lời.

- Nói thẳng.

Gia Luật Tề Cách nói.

- Vương gia, ngoại thần cho rằng, vây thành như vậy là không ổn, cũng không có khả năng công phá, hơn nữa kéo dài xuống chỉ gây bất lợi đối với chúng ta, ngoài ra cũng căn bản bao vây không được thành Lạc Dương, dụng tâm của quân Chu trong thành, chính là muốn hãm chân chúng ta, cho nên chúng ta không thể tiếp tục dây dưa, cần phải dụ rắn ra khỏi hang để đánh.

Triệu Tướng quân nói.

- Nói tiếp.

Gia Luật Tề Cách nói.

- Ngoại thần đề nghị Vương gia rút quân đi về hướng đông tấn công Khai Phong Phủ, Khai Phong Phủ là kinh thành của Chu Quốc, một khi Vương gia chỉ huy quân đi tấn công, thủ quân trong thành Lạc Dương nhất định sẽ ra trận hãm chân, nếu không sẽ là tội lớn, mà quân lực thành Lạc Dương chỉ cần đi ra, Vương gia liền có thể phát huy ưu thế của kỵ quân tiêu diệt hết.

Triệu Tướng quân nói.

- Nói rất đúng, ngày mai nhổ trại.

Gia Luật Tề Cách biết nghe lời phải tiếp nhận đề nghị.

- Vương gia, không biết ba mươi vạn đại quân khác của thượng quốc khi nào có thể đột phá Phủ Châu.

Triệu Tướng quân lại hỏi.

- Yên tâm đi, hẳn là đang giao chiến cùng với Phủ Châu Chiết thị rồi, hơn nữa ta đã thỉnh cầu, nếu trong thời gian ngắn không công phá được thành Phủ Châu, đại quân sẽ bỏ Phủ Châu mà trực tiếp hợp nhất với ta, ta ở Trung Nguyên, ba mươi vạn đại quân không có khả năng mặc kệ.

Gia Luật Tề Cách trả lời nói.

- Vậy thần yên tâm rồi.

Triệu Tướng quân cung kính trả lời.

Gia Luật Tề Cách lại nhìn thành Lạc Dương, hỏi:

- Triệu Tướng quân, ông nói Lục Thiên Phong là ở trong thành sao? - Khẳng định là ở, ngoại thần đã hỏi tù binh, nói Lục Thiên Phong chính là Thống soái trong trận chiến núi Vương Ốc, hắn nhất định là rút lui thủ Lạc Dương.

Triệu Tướng quân trả lời.

Gia Luật Tề Cách gật đầu, nói:

- Bổn Vương muốn đánh hắn bất ngờ, lại không nghĩ cái tên Lục Thiên Phong này chạy còn nhanh hơn hồ ly, khiến cho bổn vương rất tiếc nuối, hắn nên là một dũng sĩ chứ.

- Vương gia có cái nhìn như vậy với Lục Thiên Phong, ngoại thần cho rằng là sai lầm, Trung Nguyên chúng tôi có câu danh ngôn chí lý, chính là co được dãn được, đặc biệt là Lục Thiên Phong tuyệt đối là một tên quỷ kế đa đoan, nhân vật trí dũng kiệt xuất cực kì xảo trá.

Triệu Tướng quân nói.

- Người trí dũng kiệt xuất? Bổn vương cho rằng, Hoàng đế Đại Tấn của ngươi mới là nhân vật trí dũng kiệt xuất, là vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất vì có thể cười đến cuối cùng, mà không tiếc tất cả.

Gia Luật Tề Cách nói thẳng ra.

Triệu Tướng quân ngẩn người, lập tức lúng túng không nói gì, Gia Luật Tề Cách cười, nói:

- Hán văn của Bổn vương không tinh thông, ngôn từ không thỏa đáng, ngươi chớ để ở trong lòng.

- Ngoại thần không dám.

Triệu Tướng quân cung kính đáp lại, lập tức do dự một chút, lại nói:

- Vương gia hẳn là có điều hiểu lầm đối với Hoàng đế Đại Tấn, Hoàng đế Đại Tấn bệ hạ kỳ thật đối với Hoàng đế Chu quốc đời trước cực kỳ trung tâm, nhưng Hoàng đế Chu Quốc đời này lại là e ngại đố kị bệ hạ nhà ta công cao chấn chủ, muốn giết hại bệ hạ nhà ta, bệ hạ nhà ta bị bức không được mới phản lại Chu quốc.

- Bổn vương biết rõ, ngươi yên tâm, Hoàng đế Đại Liêu bệ hạ vẫn luôn giữ chữ tín, tuyệt đối sẽ khoan dung Hoàng đế Đại Tấn.

Gia Luật Tề Cách nghiêm mặt nói.

- Bệ hạ nhà ta cũng nhất định nói lời giữ lời, một khi đóng đô Trung Nguyên, sẽ trợ giúp thượng quốc đối phó với Yến quốc.

Triệu Tướng quân cũng nghiêm mặt đáp lại.

- Triệu Tướng quân nói ít đi.

Gia Luật Tề Cách lạnh nhạt nói.

- Ngoại thần là nói ít rồi, bệ hạ nhà ta một khi đóng đô Trung nguyên, sẽ đem Đại Danh Phủ ở phía bắc và Thái Nguyên quy thuộc thượng quốc.

Triệu Tướng quân cung kính trả lời.

Gia Luật Tề Cách vừa lòng gật đầu, Triệu Tướng quân cung kính nói:

- Vương gia, ngoại thần cáo lui.

- Đi thôi, cẩn thật phòng ngự ban đêm.

Gia Luật Tề Cách nói, Triệu Tướng quân sau đó hành lễ rời đi.

Triệu Tướng quân vừa đi, quan tướng bên cạnh Gia Luật Tề Cách nói:

- Vương gia, người này căn bản không thể tin, Hoàng đế Đại Tấn kia một khi có thể giành được giang sơn Trung Nguyên, tám phần sẽ không giữ lời.

- Nước yếu không nói quyền, cái gọi là lời hứa, cuối cùng đều phải dựa vào binh uy mới có thể thực hiện.

Gia Luật Tề Cách cười lạnh nói.

Quan tướng gật đầu, không nghĩ Gia Luật Tề Cách lại nói:

- Đại Liêu đáp ứng xuất binh, chủ yếu là muốn để Trung Nguyên lâm vào hỗn loạn, Trung Nguyên một khi rơi vào hỗn loạn, Yến quốc sẽ dốc hết lực tiến chiếm Trung Nguyên, ba mươi vạn quân lực của chúng ta ở Thắng Châu, không dám dễ dàng đi qua đây, cần phải phòng bị quân lực Yến quốc tiến đánh Trung Nguyên, lại đột nhiên quay đầu đi tấn công Đại Liêu.

Quan tướng bừng tỉnh gật đầu, nói:

- Là phải phòng bị Yến quốc, nếu ba mươi vạn quân lực rời Đại Liêu xa, sẽ không kịp quay lại cứu viện.

Gia Luật Tề Cách gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía thành Lạc Dương, nhìn một lúc, đột nhiên nói:

- Ngươi đi tới chân thành hô lớn, nói bổn vương muốn gặp Lục Thiên Phong nói chuyện.

Quan tướng kinh ngạc, nghi ngờ nghe nhầm nói:

- Vương gia muốn gặp Lục Thiên Phong? Đi chân thành?

Gia Luật Tề Cách gật đầu, nói:

- Nhanh đi.

Quan tướng không dám cự tuyệt, vội vàng đi ra ngoài cưỡi ngựa chạy đến chân thành Lạc Dương, cẩn thận mạo hiểm tiếp cận sông đào bảo vệ thành, ngẩng mặt hô:

- Lục Thiên Phong, Hải Lặc Vương Đại Liêu muốn gặp ngươi, trả lời một câu đi.

Tướng sĩ trên thành Lạc Dương nghe xong, cho rằng người đến là sứ giả của quân địch, không dám bắn tên loạn, sai người đi thông báo cho Lục Thất, Lục Thất nghe xong thông báo kinh ngạc, quay về tường thành cửa bắc nhìn xuống.

- Ta chính là Lục Thiên Phong.

Lục Thất hô.

- Lục Thiên Phong, Hải Lặc Vương Đại Liêu muốn gặp ngươi nói chuyện, ngươi có thể đồng ý gặp, nếu đồng ý gặp, có thể bắn tên hay không?

Tướng quan Liêu quốc hô lớn, chính bản thân y cũng cảm thấy việc làm của Vương gia hoang đường.

Lục Thất nghe xong kỳ quái, hô:

- Có thể gặp, sẽ không bắn tên.

Quan tướng Liêu quốc gật đầu thúc ngựa đi, một lát sau, Gia Luật Tề Cách một thân áo giáp quý giá đẹp đẽ, có bốn kỵ binh cầm khiên đi theo, đi đến bên cạnh sông đào bảo vệ thành, ngẩng đầu nhìn về hướng trên tường thành.

Lục Thất to giọng nói:

- Ngươi muốn gặp ta.

- Đúng vậy, bổn vương nghe nói Lục Thiên Phong là hùng chủ của Hà Tây nói lời giữ lời, cho nên nguyện ý tới gặp.

Gia Luật Tề Cách to giọng trả lời.

- Ta và ngươi đối địch, ngươi vì sao muốn gặp ta?

Lục Thất cao giọng hỏi.

- Ở Cư Diên Hải, bổn vương từng bại trận, vì vậy vô cùng muốn gặp ngươi một lần.

Gia Luật Tề Cách trả lời.

Lục Thất bừng tỉnh, nói:

- Ngươi làm như vậy, có phần không khôn ngoan, đi thôi.

Gia Luật Tề Cách nhìn kĩ Lục Thất một chút gật gật đầu, thúc ngựa thong dong dời đi, bốn hộ vệ ổn định cánh tay dùng khiên chắn bảo vệ Vương gia, Lục Thất duỗi tay muốn lấy đại cung, lấy tên giương cung bắn ra một mũi tên, mũi tên kia đi như sao băng, bay đến tấm khiên duỗi thẳng của một người hộ vệ trong số đi sau, phịch một tiếng, xuyên qua tấm khiên, tiếp đó bắn ở trên mặt đất gần như lông chim.

Gia Luật Tề Cách kinh sợ quay đầu, thấy người nọ ở trên tường tay cầm đại cung, đúng lúc quay người dời đi, trong Liêu quân phi ngựa chạy ra hơn mười người, đến phụ cận Gia Luật Tề Cách bảo vệ trở về.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện