Trái tim hắn vừa buông xuống, cười nói: - Ta cũng biết là không thành đấy.

Đông Thanh kinh ngạc nói: - Công tử không biết Nhạn Nhi tiểu thư thích hay không thích cái gì, làm sao biết là không thành.

Lục Thất sửng sốt, về lý do ngăn cưới chính thê đã nói với mẫu thân rồi, nói cho Đông Thanh cũng có thể, hơi chần chờ, thuận miệng nói qua loa: - Từ nhỏ ta đã đính hôn, nhưng bởi vì chiến loạn đã mất đi liên lạc với gia đình nhà gái, mặc dù đã mất liên hệ nhưng cũng không thể hủy hôn, cho nên chỉ có thể cưới bình thê, Nhạn Nhi tiểu thư có điều kiện tốt như vậy, đương nhiên không có khả năng ưng thuận mối hôn nhân làm bình thê rồi.

Đông Thanh liền tin tưởng khẽ ồ một tiếng, Lục Thất vì bản thân lừa gạt một tiểu nữ hài mà cảm thấy xấu hổ, bèn rẽ sang chuyện khác: - Đông Thanh, trong nhà ngươi còn có ai? Đông Thanh nhỏ giọng nói: - Trong nhà nô tì có tổ phụ, phụ mẫu, có một đệ đệ tám tuổi, một tỷ tỷ lớn hơn nô tì một tuổi, hiện tại đang làm nô tì cho nhà Vương lão gia, còn có một ca ca năm nay hai mươi mốt tuổi, năm năm trước hưởng ứng lệnh triệu tập mà nhập ngũ, đến nay vẫn chưa thấy trở về, nghe người ta nói tám phần là không về được nữa rồi, mẫu thân nô tì luôn len lén khóc. Tiểu cô nương nói xong đôi mắt đỏ lên nước mắt tuôn rơi.

Lục Thất nghe mà lòng chấn động, năm năm trước nhập ngũ, đây không phải là giống với mình hay sao? Tình huống của nhà Đông Thanh cũng rất tương tự nhà mình, ngẫm lại ba bốn năm đẫm máu khổ chiến, người bên cạnh mình chết một đám lại một đám, có thể trở về quê hương nào có được mấy người.

- Ca của ngươi tên là gì? Lục Thất nặng nề hỏi.

- Đại danh của ca nô tì là Chu Chính Nhân, tên mụ là Mao nhi. Ngữ khí Đông Thanh hàm chứa sự chờ mong, Lục Thất nghe xong lắc đầu, tên này xa lạ quá.

- Đông Thanh, tỷ tỷ ngươi sống ở nhà Vương lão gia có tốt không? Cảnh ngộ tương đồng khiến cho Lục Thất đồng cảm, buột miệng quan tâm một câu.

Đông Thanh lắc đầu, buồn bã đau xót nói: - Tỷ tỷ ở nhà Vương lão gia thật không tốt, nghe nói thường bị đánh mắng, thái độ làm người của Vương lão gia hết sức khắc nghiệt, chính là thương nhân nổi danh lòng dạ hiểm độc khắp hương bảo này đấy. Tỷ tỷ của nô tì ban đầu là bán cho Triệu gia, sau Triệu gia trong kinh thương thua lỗ nợ bạc của Vương lão gia, nên lấy tỷ tỷ của nô tì gán một ít nợ, nhà nô tì biết rõ Vương lão gia ác độc, có điều không có tiền để trước đó chuộc về tỷ tỷ từ Triệu gia, chỉ có thể trơ mắt nhìn tỷ tỷ rơi vào hố lửa.

Lục Thất liếc mắt nhìn Đông Thanh một cái, ôn hòa nói: - Tức là hiện tại tỷ tỷ của ngươi đang ở Vương gia chịu tội, vậy sáng mai ta đi Vương gia cũng mua tỷ tỷ của ngươi về luôn.

- Thật sự? Công tử ngài nói là sự thật. Đông Thanh mãnh liệt kinh sợ nhìn kỹ Lục Thất, vội vàng chứng thực.

- Đương nhiên là thật, Vương gia dùng bao nhiêu bạc mua tỷ tỷ ngươi? Lục Thất mỉm cười nói.

- Là ba mươi lượng, dựa theo quy củ chuộc lại phải là sáu mươi lượng đấy. Đông Thanh giọng điệu mong ngóng mà lại cẩn thận nói.

- Ồ, ta còn mua nổi, sáng mai đi ngay, ngươi yên tâm đi. Lục Thất ôn tồn nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Thanh kích động đỏ bừng, vừa vui mừng vừa hoảng sợ đến chân tay luống cuống, hạ thấp thân quỳ xuống, Lục Thất giơ tay ra bắt được cánh tay trái của nàng, trầm giọng nói: - Quên lời ta nói rồi sao?

Đông Thanh cả kinh gương mặt tươi cười lập tức hiện ra sợ hãi, nhưng rất nhanh nhỏ giọng vội nói: - Nô tì không quên, nô tì là muốn đấm chân cho công tử mới ngồi xổm xuống đấy thôi.

Lục Thất nghe liền mỉm cười, buông Đông Thanh ra, tiểu cô nương này đúng là thông minh, hắn vươn lưng ra nhìn về phía cửa, lúc này nhiều nhất chỉ mới qua canh đầu, nếu đi ngủ sớm, vắng mặt Ninh nhi trong lòng hắn cảm thấy có chút trống vắng.

- Đông Thanh, lúc này bên ngoài còn cho đi lại không? Lục Thất ôn tồn hỏi.

- Công tử, Vọng Giang Bảo canh ba mới cấm đi lại ban đêm, hiện tại bên ngoài là chợ đêm, rất náo nhiệt đấy. Đông Thanh nhẹ nhàng nói.

- Thật sao, vậy ngươi có tình nguyện cùng ta đi ra ngoài một chút không? Ta muốn mở mang một chút kiến thức về Vọng Giang Bảo. Lục Thất ôn hòa nói.

Đông Thanh nghe xong chần chờ, nhỏ giọng nói: - Công tử, phu nhân tiểu thư đều không có ở nhà, nô tì không dám làm chủ đâu.

- Ta cho ngươi làm chủ sao? Đi thôi. Lục Thất cười nói, đứng dậy đi ra ngoài, Đông Thanh sửng sốt vội theo ra ngoài.

Giang Nam tháng bảy đúng là thời điểm khí trời nóng nực, đêm đến thì mát mẻ được một tí. Lục Thất tay trái cầm đao, Đông Thanh đồng hành bên phải hắn. Trên phố phường chữ thập của Vọng Giang Bảo các cửa hàng đang mở ra chợ đêm, chẳng qua người trên phố cũng không nhiều, so với dòng người như mắc cửi trong huyện thành thì kém hơn nhiều rồi.

Đông Thanh có lẽ rất ít đi ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn ở bên cạnh Lục Thất hưng phấn hết nhìn đông tới nhìn tây, lại giống như Lục Thất là người địa phương mang theo nàng đi dạo chơi vậy, tâm tình Lục Thất rất tốt, trên đường đi còn mua một ít đồ ăn cho Đông Thanh, còn có những món chỉ thêu nữ công và son phấn mà Đông Thanh nhìn nhiều vài lần tất cả đều mua một chút cho nàng, làm cho Đông Thanh cảm động đến trong mắt ngấn lệ, cố nén không để trào ra ngoài.

Lục Thất cũng không phí công đi dạo, tại một cửa tiệm chuyên bán đồ cũ dùng năm phân bạc mua được một cây tiêu trúc tía, cây tiêu trúc tía kia toàn thân tựa ngọc, có khảm những vằn nước mảnh mai tinh mỹ, mua xong cầm trong tay cảm giác mát lạnh, yêu thích không thôi, tiện tay giắt ở bên hông.

Giữa đường dạo chơi vui vẻ thì vô tình Đông Thanh dừng lại trước một cửa hàng, đó là một nhà bán gạo thu mua gạo, trên cửa hàng treo hai cái đèn lồng khí tử phong, trên biển cửa hàng đề bốn chữ to Vạn Mậu Vương Ký, Đông Thanh mong ngóng dòm ngó vào trong cửa hàng.

- Tỷ tỷ ngươi ở trong này phải không? Lục Thất ôn tồn hỏi.

Đông Thanh lo sợ không yên gật đầu, nhỏ giọng nói: - Đúng vậy, tỷ tỷ của nô tì ở trong nội trạch phía sau cửa hàng.

Lục Thất gật đầu cất bước đi đến cửa hàng gạo, Đông Thanh khiếp sợ theo ở phía sau.

Vào cửa hàng gạo, lập tức có một người đàn ông gầy gò mặc áo vải bố chào đón, khách khí nói: - Đại gia, ngài đến mua gạo hay là bán gạo.

Lục Thất không để ý đến gã, quay đầu quét mắt một vòng cửa hàng gạo, thấy cửa hàng gạo có trên dưới ba mươi thước vuông, có một cửa sau và một cửa trước đối lập nhau, ở giữa phòng theo chiều dọc có ngăn một cái quầy dài, trên quầy đặt hai ngọn đèn dầu, rọi sáng cửa hàng gạo, sau quầy để hai bồ gạo chỉ còn non nửa, gạo nhìn cũng không nhiều, ngoại trừ người đàn ông gầy gò thì không thấy ai khác.

- Ngươi là chủ nhân cửa hàng gạo Vương lão gia đúng không? Lục Thất lãnh đạm hỏi.

Người đàn ông gầy ngẩn ra, vội khách khí nói: - Tiểu nhân không phải, lão gia nhà ta ở hậu trạch, ngài muốn tìm lão gia nhà ta có chuyện gì sao?

- Có việc, ta là nha vệ trong huyện tới đây, có vụ án muốn hỏi Vương lão gia, ngươi lập tức mang ta đi hậu trạch gặp Vương lão gia đi. Lục Thất lạnh lùng nói, ngón cái tay trái bắn ra, xoạt một tiếng đao ra khỏi vỏ ba tấc, mũi nhọn lạnh lẽo trong ánh chiếu của ngọn đèn dầu lập lòe kinh tâm.

Người đàn ông gầy gò bị dọa sợ hãi khẽ run rẩy, khuôn mặt thô đen biến đổi vàng như nghệ, đầu năm nay những nhà chọc phải quan lại hơn chín thành đều bị nhà tan cửa nát, nhìn Lục Thất mặt lạnh như băng, còn có lưỡi đao lập lòe lạnh lẽo kia, y hoảng sợ ngậm miệng gật đầu, một ngón tay chỉ vào bên trong lại gật gật đầu.

- Dẫn đường. Lục Thất quát lạnh, người đàn ông gầy lại khẽ run rẩy, vội vàng xoay người chạy đến cửa sau, Lục Thất nhanh chân theo sát, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Thanh nghi hoặc kinh hoảng khiếp sợ, do dự một chút cũng chạy chậm đuổi theo.

Qua cửa sau là ra đến một tòa nhà rộng rãi, tòa nhà phía sau là một đại viện chiếm diện tích trăm thước vuông, trong đại viện có một dãy mười phòng chính, toàn bộ là nhà dân phổ thông đúng quy cách, trong viện có hai cây phong can, bên trên treo hai chuỗi đèn lồng khí tử phong, chiếu sáng trong đại viện nửa hôn nửa ám.

Khi bước vào trong đại viện, Lục Thất chứng kiến một cảnh tượng tàn nhẫn, tại đại viện dưới một cây phong can, có một thiếu nữ toàn thân trần trụi, thiếu nữ kia ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, da dẻ vàng vọt thân thể gầy như que củi, trên thân còn rải rác mấy chục vết thương tụ huyết mới cũ, trên cổ chân trái khóa một sợi xích sắt cột trụ trên phong can, trước mặt cô gái là một chậu gỗ lớn, trong chậu có rất nhiều quần áo, dưới ánh đèn cô gái đang gian nan quỳ trên mặt đất giặt quần áo.

Còn có một cảnh tượng khác khiến người ta căm hận, cách cô gái ngoài năm sáu thước, một người trung niên bốn mươi tuổi có khuôn mặt vuông vắn đang nhàn nhã nằm trên ghế trúc, thân hình dài, đôi mắt lại him híp nhìn chằm chằm vào cô gái trần truồng đang giặt quần áo, giống như thưởng thức một món đồ chơi thú vị.

- Lão gia, có vị quan gia đến tìm ngài. Người đàn ông gầy vào viện kinh hoảng kêu to.

Người trung niên trên ghế trúc cả kinh, cô gái đang giặt quần áo kia cũng ngẩng đầu xem, ánh mắt đờ đẫn mờ mịt. Lục Thất cũng không vì cảnh tượng trước mắt mà nổi giận, những việcbất bình trên đời hắn thấy qua không ít, kẻ yếu đều là như thế mà đau khổ sống qua ngày, hắn quay đầu nhìn về phía Đông Thanh, thấy Đông Thanh bi phẫn nhìn cô gái giặt quần áo, tự thần tình kia đã khẳng định hết thảy.

Lục Thất quay đầu lại tiến lên một bước, oai nghiêm lấn tới lạnh nhạt nói: - Ngươi chính là Vương lão gia phải không?

Người trung niên kinh sợ ngơ ngẩn nhìn Lục Thất, bị khí thế hung ác của Lục Thất áp đảo, theo bản năng gật đầu nói: - Ta là Vương Nhân Thọ, ngài là ai?

Lục Thất lạnh nhạt nói: - Bản quan là nha vệ trong huyện, đến đây tìm ngươi mục đích là muốn mua cô gái kia, ngươi đem khế ước bán thân của cô gái tới sang tay đi. Trong khi nói chuyện một ngón tay chỉ tới cô gái trần truồng.

Vương Thọ ngẩn ra, lập tức kịp phản ứng, ưỡn thắt lưng liếc mắt đánh giá Lục Thất, nhếch mày nói: - Ngươi là ai mà đến đây, lại dám giả mạo quan nhân ban đêm xông vào nhà dân.

Lục Thất mặt lạnh lẽo, lạnh nhạt nói: - Ta đến mua nô, ngươi bán không?

- Không bán, bản lão gia vì cái gì phải bán cho ngươi. Vương Nhân Thọ cứng rắn cự tuyệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện