Mặc dù Lục Thất ở Thái Nguyên là xem chừng, nhưng cũng không nhàn rỗi gì, vừa thao luyện quân vừa chia ruộng đất vô chủ của Thái Nguyên cho các tướng sỹ. Gọi là ruộng đất vô chủ đều là Lục Thất vung ra số tiền đáng kể thành vô chủ.
Chia ruộng đất, Lục Thất đã nắm bắt được thời gian ở vài châu Thái Nguyên triển khai trồng cấy. Ba trăm nghìn quân lực ngoài thao luyện sáng ra, thời gian còn lại đều là đào đất tu sửa kênh rạch, kỵ binh thì xuất động đi Hà Hoàng mua lượng lớn hạt giống.
Lục Thất hứa hẹn, thu hoạch năm đầu tiên này toàn bộ đều thuộc sở hữu của tướng sỹ. Khi thu hoạch hắn sẽ bỏ tiền ra mua một phần lương thực làm quân lương, cho nên càng nhiệt tình làm việc. Ở mấy châu Thái Nguyên không những là quân đội đang bận làm ruộng, người dân cũng bận làm ruộng, bởi vì năm nay sau khi thu hoạch đều thuộc về mình.
Lời hứa của Lục Thất ở Thái Nguyên nhanh chóng được lan truyền tới các châu lân cận Thái Nguyên, thậm chí cả bên Lạc Dương cũng nghe nói, do đó đã xuất hiện lượng lớn di dân ồ ạt, có hơn hai trăm nghìn người chạy tới các châu của Thái Nguyên. Nguyên nhân rất đơn giản, chiến loạn khiến người ta lo sợ, không có cái ăn cũng khiến người ta lo sợ. Nếu Thái Nguyên khắp nơi trồng lương thực, chạy tới đó ít nhất cũng có thể không bị chết đói.
Có thể nói việc tạo phản của huynh đệ Triệu Thị, người bị hại trực tiếp nhất chính là người dân. Lượng lớn thanh niên cường tráng bị triệu tập nhập quân, hậu quả kéo theo chính là đồng ruộng thiếu lực lượng lao động trồng cấy. Ruộng vườn một khi thiếu thu hoạch, hậu quả nghiêm trọng chính là nạn đói khắp nơi. Bởi vì quân đội sẽ cướp bóc lương thực của người dân một cách không tiết chế.
Lục Thất sai người đi an bài cho di dân, có thể cấp đất thì cấp. Dù sao Thái Nguyên phủ bởi vì sự tạo phản và bóc lột của Tấn Quốc Công khiến cho nhân khẩu bị thiếu hụt nghiêm trọng. Có thể nói Tấn Quốc Công thống trị ở Thái Nguyên tuyệt đối là một quân bá không biết trị chính lo lắng cho dân.
Trong lúc thu xếp cho di dân, bỗng Định Quốc Công ở phương bắc gửi đến cho Lục Thất một bức thư. Lục Thất đọc xong nhíu mày, hóa ra trong quân Định Quốc Công thiếu lương thực, thỉnh cầu Lục Thất có thể cho mượn lương thực. TênĐịnh Quốc Công này không xin triều đình Chu quốc lại trực tiếp xin Lục Thất. Lục Thất và Định Quốc Công chưa từng gặp nhau, chuyện mượn lương thực này Lục Thất quả thực không muốn chút nào.
Nhưng không cho mượn cũng không được, Định Quốc Công xuất thân Lân Châu, lại là cô gia của Chiết Thị, có thể chính là vì quan hệ giữa Lục Thất và Chiết Thị, Định Quốc Công mới mượn lương thực. Hiện giờ Chu quốc đã trải qua mối họa phản quân rồi, đất Tề Lỗ năm trước đã bị thiên tai, triều đình Chu quốc căn bản không thể cung ứng được quân lương cho phương bắc.
Sau khi Lục Thất suy nghĩ một hồi, hắn sai người Định Quốc Công phái tới, tới Lân Châu một chuyến, hỏi xem gia chủ Lân Châu nói thế nào? Sứ giả đành phải tới Lân Châu, hai ngày sau quay về, trình lên bức thư của gia chủ Lân Châu.
- Gửi Ngu Quốc Công gia, phòng ngự phương bắc liên quan đến sự được mất của Trung Nguyên, nếu bị Yến quốc công phá thì Trung Nguyên tất sẽ gặp nguy cơ đổi chủ. Quốc Công gia nếu cũng có chí tranh giành, Dương Thị Lân Châu nguyện ý ủng hộ, có thể thay Quốc Công gia bảo vệ biên giới.
Bức thư hồi âm này rất rõ ràng, ý là nếu Lục Thất tranh giành Trung Nguyên, vậy thì Dương Nghiệp trấn thủ phương bắc sẽ luôn phòng ngự phương bắc. Sự ủng hộ của Dương Thị chính là không tham gia vào cuộc tranh giành Trung Nguyên, cũng chính là trung lập. Nhưng, tiền đề là Lục Thất phải ủng hộ lương thực, thì Dương Nghiệp mới chấp nhận đứng ở thế trung lập.
Lục Thất đọc xong thư hồi âm thầm lắc đầu, Dương Thị Lân Châu muốn trung lập xem chừng, hay nói cách khác cũng có dụng ý ngồi nhìn hổ đấu nhau, nói là cho lương thực mới ủng hộ Lục Thất. Nhưng, nếu Dương Thị có dã tâm, sao không thể trở mặt được? Muốn Lục Thất cung cấp lương thực, Dương Thị nên trực tiếp cúi đầu xưng thần.
Lục Thất lấy bút ra hồi âm lại:
- Chí tranh giành Trung Nguyên ai cũng đều có, mời Định Công Quốc đại nhân thỉnh cầu triều đình.
Lục Thất đưa thư viết tay và thư của gia chủ Dương Thị, để sứ giả mang về giao cho Định Quốc Công. Sứ giả đưa thư xong trở về. 5 ngày sau lại có một nhân vật từ Định Châu tới khiến Lục Thất bất ngờ, tộc huynh của hắn Lục Thiên Lâm.
Nghe cận vệ bẩm báo, Lục Thất đích thân ra ngoài nha phủ đón tiếp. Tộc huynh Lục Thiên Lâm là con trưởng của tộc bá Lục Đông Sinh. Lục Thất biết trong Nghĩa Võ tiết độ quân của Dương Nghiệp ở phương Bắc là Đô Úy.
Vừa gặp mặt, Lục Thất thấy Lục Thiên Lâm mặc áo giáp minh quang, là một người đàn ông 30 tuổi, mặt tròn, dung nhan rõ ràng có vài phần phong sương, giống bá phụ Lục Đông Sinh tới 5, 6 phần.
Cận vệ đã nghiệm qua quân bài, Lục Thất mỉm cười bước tới, thi lễ nói:
- Thiên Phong bái kiến huynh trưởng Thiên Lâm.
Lục Thiên Lâm bất ngờ, y vừa muốn hành lễ với Lục Thất, Lục Thất đã hành lễ rồi, mỉm cười nói:
- Huynh trưởng, vào nói chuyện đi.
Lục Thiên Lâm khẽ ồ lên một tiếng, cùng Lục Thất vào nha phủ. Tới sảnh bên, Lục Thất để Lục Thiên Lâm ngồi bên cạnh chủ vị, mỉm cười nói:
- Không ngờ huynh trưởng lại tới.
Lục Thiên Lâm chần chừ một hồi, nói:
- Chuyện đó, Thiên Phong, đệ là Quốc Công, ta nên hành lễ với đệ chứ.
Lục Thất cười, nói:
- Huynh đệ nhà mình, người lớn thì kính trọng. Đệ chính là đã làm Hoàng đế, cũng chỉ có thể nhận bái lễ của huynh trưởng.
Sắc mặt Lục Thiên Lâm biến đổi, nhìn Lục Thất, nghiêm nghị nói:
- Huynh đệ, đệ nói chuyện phải cẩn thận, lời nói như vậy rất không hay.
Lục Thất giật mình, liền cười nói:
- Huynh trưởng, hiện giờ Đại Chu đã xảy ra nội chiến rồi, huynh trưởng lẽ nào còn không biết? Lục Thiên Lâm gật đầu, nói:
- Biết, nhưng triều đình có lẽ sẽ bình phản trừ loạn được.
Lục Thất nghe xong không nói gì, hắn thấy vị huynh trưởng này thiếu sự nhạy bén của dã tâm. Hắn liền chuyển hướng:
- Huynh trưởng có thể tới được Thái Nguyên, đệ rất vui mừng. Huynh có chuyện gì khác không?
- Ta tới chính là cầu lương thực, quân phương bắc thấy sắp hết lương thực rồi, mà triều đình vì phản loạn và thiên tai năm ngoái, tạm thời không thể xuất quân lương xuống phía bắc, cho nên Quốc Công gia muốn mượn huynh đệ lương thực.
Lục Thiên Lâm nói.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Định Quốc Công nói thế nào?
- Quốc Công gia không nói gì, chính là muốn ta tới mượn lương thực.
Lục Thiên Lâm nói.
Lục Thất nhíu mày, trong lòng rất không vui. Hắn đã trả lời thẳng với Định Quốc Công rồi, Định Quốc Công lại không có chút biểu hiện nào. Lục Thất muốn chính là một văn bản quy thuận, không có bất kỳ bằng chứng nào, hậu quả Lục Thất đưa lương thực rất có thể là nuôi hổ cắn trả.
- Huynh trưởng, lương thực của đệ cũng không nhiều, Định Quốc Công vô duyên vô cớ lấy lương thực của đệ, đệ không có trách nhiệm đó sao?
Lục Thất nói.
- Huynh đệ, tướng sỹ phương bắc chống đỡ Yến quốc. Đệ thân là trọng thần Đại Chu, nên có trách nhiệm ủng hộ.
Lục Thiên Lâm nói.
- Huynh trưởng, đệ là thần của Đại Chu, nhưng lương thực của đệ là của đệ. Lương thực của đệ chỉ có thể dùng cho mình. Đệ không có trách nhiệm xuất ra cho người khác.
Lục Thất kiên nhẫn nói.
- Huynh đệ, nếu phương bắc không giữ được, Yến quốc tiến chiếm Trung Nguyên, đệ có lương thực thì có tác dụng gì?
Lục Thiên Lâm có chút kích động nói.
Lục Thất cười khổ, nói:
- Huynh trưởng, lương thực của đệ có thể chính mình mộ dưỡng quân đội. Yến quốc vào Trung Nguyên cũng tự có quân đội của đệ đi chinh chiến. Lẽ nào Định Quốc Công không biết, Lục Thiên Phong ta là chủ của Lũng Hữu và Thái Nguyên? Bản thân ta cũng có năm trăm nghìn quân.
Lục Thiên Lâm sửng sốt, gật đầu nói:
- Ta biết đệ là Tuyên Phủ Sứ Lũng Hữu, bây giờ lại là trấn thủ Thái Nguyên, chỉ là nếu Yến quốc tấn công tới, cũng bất lợi cho đệ.
Lục Thất nghe xong bất đắc dĩ, suy nghĩ một hồi, nói:
- Huynh trưởng, đệ nói thẳng với huynh, Yến quốc và Chu quốc đối với đệ mà nói đều như nhau. Bởi vì đệ và Triệu Khuông Dẫn trên thực tế là như nhau, chẳng qua là Hoàng đế Chu quốc không thể không dụ dỗ thế lực của đệ, mà đệ cũng vẫn xưng thần. Trên danh nghĩa là thần của Đại Chu.
Lục Thiên Lâm nhìn Lục Thất nói:
- Huynh đệ, đệ là nói đệ cũng tạo phản?
- Đệ còn chưa tạo phản, bởi vì đệ không chủ động tấn công Trung Nguyên. Còn Triệu Khuông Dẫn và Tấn Quốc Công trước đây đã tạo phản tranh giành Trung Nguyên.
Lục Thất giải thích.
Lục Thiên Lâm gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Huynh trưởng nghĩ xem, nếu đệ đưa lương thực cho quân phương bắc, nhưng qua thời gian này Trương Vĩnh Đức lệnh cho Định Quốc Công dẫn quân tấn công đệ. Vậy huynh nói xem đệ có phải là lấy đá ném vào chân mình không?
Lục Thiên Lâm suy nghĩ một hồi, nói:
- Đệ lo lắng đưa lương thực cho chúng ta, hậu quả sau này chúng ta sẽ phụng mệnh tới chinh phạt đệ.
- Là ý đó, Định Quốc Công muốn lương thực mà lại không thể hiện gì, đệ sao có thể chi viện cho ông ta được? Đệ nghe nói Định Quốc Công và Trương Vĩnh Đức thân cận, nếu sau này đệ và Trương Vĩnh Đức khởi chiến, Định Quốc Công sẽ làm thế nào? Có ủng hộ đệ không?
Lục Thất kiên nhẫn giải thích.
Lục Thiên Lâm im lặng, lát sau mới nói:
- Huynh đệ, Định Quốc Công gia là một vị đại soái trung nghĩa. Định Quốc Công gia không nói gì đã để ta đi rồi. Theo ta nghĩ, là Định Quốc Công không muốn quay lưng lại với triều đình, nhưng ta tin huynh đệ sẽ giúp Định Quốc Công. Định Quốc Công nhất định sẽ nhớ ơn.
Lục Thất cười khổ, nói:
- Định Quốc Công không muốn phản bội lại triều đình, vậy ông ta còn muốn lương thực gì của đệ? Ông ta trung thành với triều đình Đại Chu, nếu triều đình muốn ông ta tác chiến với đệ, ông ta không tuân theo là bất trung, nếu tuân theo vậy thì ghi ơn với ta có ý nghĩa gì?
Lục Thiên Lâm nhíu mày im lặng, nhất thời không biết nói với Lục Thất thế nào.
Chia ruộng đất, Lục Thất đã nắm bắt được thời gian ở vài châu Thái Nguyên triển khai trồng cấy. Ba trăm nghìn quân lực ngoài thao luyện sáng ra, thời gian còn lại đều là đào đất tu sửa kênh rạch, kỵ binh thì xuất động đi Hà Hoàng mua lượng lớn hạt giống.
Lục Thất hứa hẹn, thu hoạch năm đầu tiên này toàn bộ đều thuộc sở hữu của tướng sỹ. Khi thu hoạch hắn sẽ bỏ tiền ra mua một phần lương thực làm quân lương, cho nên càng nhiệt tình làm việc. Ở mấy châu Thái Nguyên không những là quân đội đang bận làm ruộng, người dân cũng bận làm ruộng, bởi vì năm nay sau khi thu hoạch đều thuộc về mình.
Lời hứa của Lục Thất ở Thái Nguyên nhanh chóng được lan truyền tới các châu lân cận Thái Nguyên, thậm chí cả bên Lạc Dương cũng nghe nói, do đó đã xuất hiện lượng lớn di dân ồ ạt, có hơn hai trăm nghìn người chạy tới các châu của Thái Nguyên. Nguyên nhân rất đơn giản, chiến loạn khiến người ta lo sợ, không có cái ăn cũng khiến người ta lo sợ. Nếu Thái Nguyên khắp nơi trồng lương thực, chạy tới đó ít nhất cũng có thể không bị chết đói.
Có thể nói việc tạo phản của huynh đệ Triệu Thị, người bị hại trực tiếp nhất chính là người dân. Lượng lớn thanh niên cường tráng bị triệu tập nhập quân, hậu quả kéo theo chính là đồng ruộng thiếu lực lượng lao động trồng cấy. Ruộng vườn một khi thiếu thu hoạch, hậu quả nghiêm trọng chính là nạn đói khắp nơi. Bởi vì quân đội sẽ cướp bóc lương thực của người dân một cách không tiết chế.
Lục Thất sai người đi an bài cho di dân, có thể cấp đất thì cấp. Dù sao Thái Nguyên phủ bởi vì sự tạo phản và bóc lột của Tấn Quốc Công khiến cho nhân khẩu bị thiếu hụt nghiêm trọng. Có thể nói Tấn Quốc Công thống trị ở Thái Nguyên tuyệt đối là một quân bá không biết trị chính lo lắng cho dân.
Trong lúc thu xếp cho di dân, bỗng Định Quốc Công ở phương bắc gửi đến cho Lục Thất một bức thư. Lục Thất đọc xong nhíu mày, hóa ra trong quân Định Quốc Công thiếu lương thực, thỉnh cầu Lục Thất có thể cho mượn lương thực. TênĐịnh Quốc Công này không xin triều đình Chu quốc lại trực tiếp xin Lục Thất. Lục Thất và Định Quốc Công chưa từng gặp nhau, chuyện mượn lương thực này Lục Thất quả thực không muốn chút nào.
Nhưng không cho mượn cũng không được, Định Quốc Công xuất thân Lân Châu, lại là cô gia của Chiết Thị, có thể chính là vì quan hệ giữa Lục Thất và Chiết Thị, Định Quốc Công mới mượn lương thực. Hiện giờ Chu quốc đã trải qua mối họa phản quân rồi, đất Tề Lỗ năm trước đã bị thiên tai, triều đình Chu quốc căn bản không thể cung ứng được quân lương cho phương bắc.
Sau khi Lục Thất suy nghĩ một hồi, hắn sai người Định Quốc Công phái tới, tới Lân Châu một chuyến, hỏi xem gia chủ Lân Châu nói thế nào? Sứ giả đành phải tới Lân Châu, hai ngày sau quay về, trình lên bức thư của gia chủ Lân Châu.
- Gửi Ngu Quốc Công gia, phòng ngự phương bắc liên quan đến sự được mất của Trung Nguyên, nếu bị Yến quốc công phá thì Trung Nguyên tất sẽ gặp nguy cơ đổi chủ. Quốc Công gia nếu cũng có chí tranh giành, Dương Thị Lân Châu nguyện ý ủng hộ, có thể thay Quốc Công gia bảo vệ biên giới.
Bức thư hồi âm này rất rõ ràng, ý là nếu Lục Thất tranh giành Trung Nguyên, vậy thì Dương Nghiệp trấn thủ phương bắc sẽ luôn phòng ngự phương bắc. Sự ủng hộ của Dương Thị chính là không tham gia vào cuộc tranh giành Trung Nguyên, cũng chính là trung lập. Nhưng, tiền đề là Lục Thất phải ủng hộ lương thực, thì Dương Nghiệp mới chấp nhận đứng ở thế trung lập.
Lục Thất đọc xong thư hồi âm thầm lắc đầu, Dương Thị Lân Châu muốn trung lập xem chừng, hay nói cách khác cũng có dụng ý ngồi nhìn hổ đấu nhau, nói là cho lương thực mới ủng hộ Lục Thất. Nhưng, nếu Dương Thị có dã tâm, sao không thể trở mặt được? Muốn Lục Thất cung cấp lương thực, Dương Thị nên trực tiếp cúi đầu xưng thần.
Lục Thất lấy bút ra hồi âm lại:
- Chí tranh giành Trung Nguyên ai cũng đều có, mời Định Công Quốc đại nhân thỉnh cầu triều đình.
Lục Thất đưa thư viết tay và thư của gia chủ Dương Thị, để sứ giả mang về giao cho Định Quốc Công. Sứ giả đưa thư xong trở về. 5 ngày sau lại có một nhân vật từ Định Châu tới khiến Lục Thất bất ngờ, tộc huynh của hắn Lục Thiên Lâm.
Nghe cận vệ bẩm báo, Lục Thất đích thân ra ngoài nha phủ đón tiếp. Tộc huynh Lục Thiên Lâm là con trưởng của tộc bá Lục Đông Sinh. Lục Thất biết trong Nghĩa Võ tiết độ quân của Dương Nghiệp ở phương Bắc là Đô Úy.
Vừa gặp mặt, Lục Thất thấy Lục Thiên Lâm mặc áo giáp minh quang, là một người đàn ông 30 tuổi, mặt tròn, dung nhan rõ ràng có vài phần phong sương, giống bá phụ Lục Đông Sinh tới 5, 6 phần.
Cận vệ đã nghiệm qua quân bài, Lục Thất mỉm cười bước tới, thi lễ nói:
- Thiên Phong bái kiến huynh trưởng Thiên Lâm.
Lục Thiên Lâm bất ngờ, y vừa muốn hành lễ với Lục Thất, Lục Thất đã hành lễ rồi, mỉm cười nói:
- Huynh trưởng, vào nói chuyện đi.
Lục Thiên Lâm khẽ ồ lên một tiếng, cùng Lục Thất vào nha phủ. Tới sảnh bên, Lục Thất để Lục Thiên Lâm ngồi bên cạnh chủ vị, mỉm cười nói:
- Không ngờ huynh trưởng lại tới.
Lục Thiên Lâm chần chừ một hồi, nói:
- Chuyện đó, Thiên Phong, đệ là Quốc Công, ta nên hành lễ với đệ chứ.
Lục Thất cười, nói:
- Huynh đệ nhà mình, người lớn thì kính trọng. Đệ chính là đã làm Hoàng đế, cũng chỉ có thể nhận bái lễ của huynh trưởng.
Sắc mặt Lục Thiên Lâm biến đổi, nhìn Lục Thất, nghiêm nghị nói:
- Huynh đệ, đệ nói chuyện phải cẩn thận, lời nói như vậy rất không hay.
Lục Thất giật mình, liền cười nói:
- Huynh trưởng, hiện giờ Đại Chu đã xảy ra nội chiến rồi, huynh trưởng lẽ nào còn không biết? Lục Thiên Lâm gật đầu, nói:
- Biết, nhưng triều đình có lẽ sẽ bình phản trừ loạn được.
Lục Thất nghe xong không nói gì, hắn thấy vị huynh trưởng này thiếu sự nhạy bén của dã tâm. Hắn liền chuyển hướng:
- Huynh trưởng có thể tới được Thái Nguyên, đệ rất vui mừng. Huynh có chuyện gì khác không?
- Ta tới chính là cầu lương thực, quân phương bắc thấy sắp hết lương thực rồi, mà triều đình vì phản loạn và thiên tai năm ngoái, tạm thời không thể xuất quân lương xuống phía bắc, cho nên Quốc Công gia muốn mượn huynh đệ lương thực.
Lục Thiên Lâm nói.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Định Quốc Công nói thế nào?
- Quốc Công gia không nói gì, chính là muốn ta tới mượn lương thực.
Lục Thiên Lâm nói.
Lục Thất nhíu mày, trong lòng rất không vui. Hắn đã trả lời thẳng với Định Quốc Công rồi, Định Quốc Công lại không có chút biểu hiện nào. Lục Thất muốn chính là một văn bản quy thuận, không có bất kỳ bằng chứng nào, hậu quả Lục Thất đưa lương thực rất có thể là nuôi hổ cắn trả.
- Huynh trưởng, lương thực của đệ cũng không nhiều, Định Quốc Công vô duyên vô cớ lấy lương thực của đệ, đệ không có trách nhiệm đó sao?
Lục Thất nói.
- Huynh đệ, tướng sỹ phương bắc chống đỡ Yến quốc. Đệ thân là trọng thần Đại Chu, nên có trách nhiệm ủng hộ.
Lục Thiên Lâm nói.
- Huynh trưởng, đệ là thần của Đại Chu, nhưng lương thực của đệ là của đệ. Lương thực của đệ chỉ có thể dùng cho mình. Đệ không có trách nhiệm xuất ra cho người khác.
Lục Thất kiên nhẫn nói.
- Huynh đệ, nếu phương bắc không giữ được, Yến quốc tiến chiếm Trung Nguyên, đệ có lương thực thì có tác dụng gì?
Lục Thiên Lâm có chút kích động nói.
Lục Thất cười khổ, nói:
- Huynh trưởng, lương thực của đệ có thể chính mình mộ dưỡng quân đội. Yến quốc vào Trung Nguyên cũng tự có quân đội của đệ đi chinh chiến. Lẽ nào Định Quốc Công không biết, Lục Thiên Phong ta là chủ của Lũng Hữu và Thái Nguyên? Bản thân ta cũng có năm trăm nghìn quân.
Lục Thiên Lâm sửng sốt, gật đầu nói:
- Ta biết đệ là Tuyên Phủ Sứ Lũng Hữu, bây giờ lại là trấn thủ Thái Nguyên, chỉ là nếu Yến quốc tấn công tới, cũng bất lợi cho đệ.
Lục Thất nghe xong bất đắc dĩ, suy nghĩ một hồi, nói:
- Huynh trưởng, đệ nói thẳng với huynh, Yến quốc và Chu quốc đối với đệ mà nói đều như nhau. Bởi vì đệ và Triệu Khuông Dẫn trên thực tế là như nhau, chẳng qua là Hoàng đế Chu quốc không thể không dụ dỗ thế lực của đệ, mà đệ cũng vẫn xưng thần. Trên danh nghĩa là thần của Đại Chu.
Lục Thiên Lâm nhìn Lục Thất nói:
- Huynh đệ, đệ là nói đệ cũng tạo phản?
- Đệ còn chưa tạo phản, bởi vì đệ không chủ động tấn công Trung Nguyên. Còn Triệu Khuông Dẫn và Tấn Quốc Công trước đây đã tạo phản tranh giành Trung Nguyên.
Lục Thất giải thích.
Lục Thiên Lâm gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Huynh trưởng nghĩ xem, nếu đệ đưa lương thực cho quân phương bắc, nhưng qua thời gian này Trương Vĩnh Đức lệnh cho Định Quốc Công dẫn quân tấn công đệ. Vậy huynh nói xem đệ có phải là lấy đá ném vào chân mình không?
Lục Thiên Lâm suy nghĩ một hồi, nói:
- Đệ lo lắng đưa lương thực cho chúng ta, hậu quả sau này chúng ta sẽ phụng mệnh tới chinh phạt đệ.
- Là ý đó, Định Quốc Công muốn lương thực mà lại không thể hiện gì, đệ sao có thể chi viện cho ông ta được? Đệ nghe nói Định Quốc Công và Trương Vĩnh Đức thân cận, nếu sau này đệ và Trương Vĩnh Đức khởi chiến, Định Quốc Công sẽ làm thế nào? Có ủng hộ đệ không?
Lục Thất kiên nhẫn giải thích.
Lục Thiên Lâm im lặng, lát sau mới nói:
- Huynh đệ, Định Quốc Công gia là một vị đại soái trung nghĩa. Định Quốc Công gia không nói gì đã để ta đi rồi. Theo ta nghĩ, là Định Quốc Công không muốn quay lưng lại với triều đình, nhưng ta tin huynh đệ sẽ giúp Định Quốc Công. Định Quốc Công nhất định sẽ nhớ ơn.
Lục Thất cười khổ, nói:
- Định Quốc Công không muốn phản bội lại triều đình, vậy ông ta còn muốn lương thực gì của đệ? Ông ta trung thành với triều đình Đại Chu, nếu triều đình muốn ông ta tác chiến với đệ, ông ta không tuân theo là bất trung, nếu tuân theo vậy thì ghi ơn với ta có ý nghĩa gì?
Lục Thiên Lâm nhíu mày im lặng, nhất thời không biết nói với Lục Thất thế nào.
Danh sách chương