10 ngày sau, Chiết Hương Nguyệt trở về, nói cho Lục Thất biết Định Quốc Công sẽ không quy thuận Trương Vĩnh Đức. Nhưng, Định Quốc Công vẫn như cũ tôn sùng triều đình. Nếu có một ngày triều đình lệnh cho Định Quốc Công tấn công Lục Thất, Định Quốc Công sẽ từ chức trở về Lân Châu.
Sau khi Lục Thất nghe xong, liền viết quân lệnh đi Hà Tây, điều động ba mươi nghìn quân tới trấn thủ Thái Nguyên, hơn nữa còn cho ba mươi nghìn quân áp tải đến lượng lớn lương thực. Hắn bắt đầu chuẩn bị cho ba mươi nghìn kỵ binh bắc chinh.
Mà khi Lục Thất chuẩn bị bắc chinh, Kinh Triệu Phủ bỗng lại xảy ra binh biến quy mô lớn. Hơn hai trăm nghìn quân Chu quốc đóng ở Phượng Châu bỗng có bảy tám mươi nghìn khởi hành tập kích Kinh Triệu phủ. Mà Kinh Triệu Phủ có năm mươi nghìn quân trấn thủ trong thành cũng đã xảy ra tạo phạn gần mười nghìn quân, nhưng bị Kỷ Vương kịp thời cảnh giác trấn áp, khiến cho nội ngoại hô ứng cướp thành thất bại. Quân lực thủ vệ Trường An phần lớn đều là cấm quân vốn đóng ở Hà Hoàng, lại không phản bội lại Kỷ Vương.
Phản quân cướp thành thất lợi, lại quay sang chiếm lấy châu vực phía đông nam Trường An, tư thế tiến quân rõ ràng là để hô ứng với quân Triệu Thị Giang Hoài. Mà vùng Tương Châu có hơn trăm nghìn quân của Phan Mỹ đóng quân, Lạc Dương có đại quân Tào Bân. Khi Lục Thất nhận được tin, không biết Tào Bân và Phan Mỹ có xuất binh hay không, bởi vì ở địa vực phía đông Kinh Triệu phủ đều thuộc lợi ích và trách nhiệm của Tào Bân và Phan Mỹ.
Lục Thất rơi vào sự lựa chọn, nghĩ xem có nên xuất binh đối phó với phản quân Kinh Triệu phủ hay không? Hắn suy tính quân Phan Mỹ bị kẹp giữa phản quân Giang Hoài và phản quân Kinh Triệu phủ rất có thể sẽ đầu hàng Triệu Thị. Dù sao, Phan Mỹ vốn là thân cận với Triệu Khuông Dẫn. Nếu Tào Bân không xuất binh ứng phó với phản quân, vậy thì Phan Mỹ sẽ rơi vào cảnh không còn lựa chọn nào khác.
Nếu Phan Mỹ quy hàng Triệu Thị, vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới lòng quân Chu quốc, sẽ khiến cho thanh thế của Triệu Thị dâng cao. Mà Lục Thất không muốn Triệu Thị nhanh chóng có được ưu thế, chỉ là nếu hắn xuất binh, sẽ khiến rất nhiều người căm thù. Sau cùng, Lục Thất quyết định tiếp tục thờ ơ xem chừng, xem như Triệu Thị tạo phản thành công, hắn cũng đã có được quân lực chiếm ưu thế cướp đoạt Trung Nguyên.
Lục Thất vừa quyết định thờ ơ đứng ngoài, 3 ngày sau bỗng có một đạo thánh chỉ đến khiến hắn vô cùng bất ngờ, lệnh cho hắn tới Kinh Triệu phủ tiếp nhận chức Đại đô đốc Quan Lũng. Kỷ Vương từ nhậm chức trấn thủ Kinh Triệu phủ chỉ phụ trách chính vụ Kinh Triệu phủ, giao cho Lục Thất quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm quân chức thuộc Đại đô đốc phủ và toàn bộ quyền trị chính châu vực Quan Lũng.
Lục Thất nhận thánh chỉ nghi là nghe nhầm, Chu Hoàng đế không ngờ lại để hắn đi thay Kỷ Vương nắm quyền, còn cho hắn nắm quyền quân chính ở khu Quan Lũng. Thánh chỉ này ngang với dâng khu Quan Lũng cho Lục Thiên Phong.
Mặc dù Lục Thất kinh ngạc với quyết định của Chu Hoàng đế, nhưng biết chuyện này không thể chậm trễ được, liền hạ lệnh kỵ quân xuất phát. Quân chính của Thái Nguyên giao lại cho Chiết Hương Nguyệt. Những ngày này hắn đã để Chiết Hương Nguyệt tiếp quản quân chính Thái Nguyên. Đồng thời để Chiết Hương Nguyệt tuyên cáo thánh chỉ của Chu Hoàng đế, trấn an quân lực không ổn định của Thái Nguyên.
Lục Thất thần tốc lên đường ngày đêm, đồng thời phát quân lệnh điều binh tới Hà Hoàng, Lũng Tây, còn lệnh điều ba mươi nghìn quân Hà Tây Thái Nguyên đi tới Phượng Tường trước. Hắn đi tiếp quản Quan Lũng Đại đô đốc phủ và quân chính địa phương, không có sự phối hợp quân lực của mình thì rất nguy hiểm, hợp pháp cộng thêm vững chắc, mới có thể uy phục được trú quân Phượng Tường.
Thành Tấn Dương Thái Nguyên cách thành Trường An có nghìn dặm. Sau 3 ngày Lục Thất và ba nghìn kỵ binh đã tới gần thành Trường An, các kỵ binh khác ở phía sau hành quân với tốc độ đều đặn, ngựa không nên chạy đường dài, nếu không dễ bị tổn thương ngựa. Mặc khác, một khi gặp quân địch cũng vì nỏ mạnh mà bị thiệt hại lớn.
Lục Thất không vội tới thành Trường An mà sai người tới thành Trường An gặp Kỷ Vương. Hắn và hai nghìn kỵ binh đóng quân ở bên ngoài mười lăm dặm nghỉ ngơi. Hai giờ sau sứ giả và hơn hai trăm tướng sỹ quay lại chỗ đóng quân.
Lục Thất thấy tướng sỹ tới, lại có hơn hai mươi vị tướng soái quen thuộc đều đã từng là tướng soái đóng quân ở Hà Hoàng, vừa gặp mặt Lục Thất mỉm cười gật đầu. Sau đó lấy thánh chỉ ra cho các tướng soái xem.
Các tướng soái thấy thánh chỉ đều vô cùng vui mừng. Rõ ràng là có phản ứng của người tâm phúc, lần lượt cung kính bái kiến Lục Thất. Sau đó nói chuyện với Lục Thất, Lục Thất mới biết thánh chỉ khác của Chu Hoàng đế đã tới thành Trường An. Kỷ Vương đã tuyên bố Lục Thiên Phong sẽ là Đại đô đốc Quan Lũng.
Lục Thất hiểu tình hình, biết phản quân Phượng Tường tạo phản là Đô ngu hầu của Tiết độ sứ quân Phượng Trường và hai nghìn quân đến từ Duyên Châu là chính. Phản loạn hơn bảy mươi nghìn quân lực, mà trong thành Trường An cũng có mười nghìn quân phản loạn, nhưng bởi vì phát hiện kịp thời, mà thủ cổng thành đều là quân đã từng đóng ở Hà Hoàng, cho nên phản quân trong thành bị trấn áp.
Hiện tại Phượng Tường còn có mười hai vạn quân không tạo phản, phần lớn là quân từ cương vực phía đông Lạc Dương tới, cũng chính là quân không thân cận với Triệu Khuông Dẫn. Mặc dù, Phượng Tường còn mười hai vạn quân không tạo phản, Kỷ Vương cũng không dám đi tuần quân, chỉ là sai người đi khen ngợi và trấn an, để mười hai vạn quân tiếp tục trấn thủ Phượng Tường, chống lại sự uy hiếp từ Hán Trung. Nhưng trên thực tế, nếu quân Tấn của Hán Trung tấn công, mười hai vạn quân đó chắc chắn sẽ lui, chênh lệch quá lớn với số lượng quân Tấn.
Sau khi Lục Thất đã hiểu, hạ lệnh ba mươi nghìn quân thành Trường An chuẩn bị xuất kích. Hắn nói thẳng muốn đi hợp nhất mười hai vạn quân Phượng Tường. Hắn phải đi tụ hợp với quân Lũng Hữu, sau đó ở Phượng Tường tiến hành điều chỉnh quân quy mô lớn. Các tướng soái hiểu ý, lĩnh mệnh trở về thành Trường An chuẩn bị. Lục Thất thì cùng kỵ quân đi tụ hợp với quân của Lũng Hữu.
3 ngày sau, Lục Thất dẫn một trăm mười nghìn quân từ Giai Châu, Lũng Tây, Hà Hoàng, Hà Tây tới, mười nghìn quân từ Tần Châu tới, ba mươi nghìn kỵ quân từ Thái Nguyên tới, ba mươi nghìn quân từ thành Trường An tới, tổng cộng là một trăm tám mươi nghìn quân tới Phượng Tường, hầu như là bao quanh hết một nửa một trăm hai mươi nghìn quân đóng ở Phượng Tường.
Còn Kỷ Vương cũng đã rời khỏi thành Trường An, theo quân tới đóng quân ở Phượng Tường, phát lệnh cho tướng soái của một trăm hai mươi nghìn quân đóng ở Phượng Tường tới gặp, bao gồm Chỉ huy sứ, Phó chỉ huy sứ và Lục sự tham quân các doanh.
Cường quân nhìn trừng trừng, bên trên lệnh triệu kiến, một trăm hai mươi nghìn quân đóng ở Phượng Tường vốn chính là không có doanh trận thống nhất. Bọn họ bất động bởi vì không có quân lệnh sát nhập tới. Đương nhiên cũng có võ thần trung thành không muốn phản loạn, cho nên lệnh tới liền ứng lệnh rời quân đi gặp.
Kỷ Vương lệnh người dựng một đài cao vuông vức chừng 10 thước, gần nghìn tướng soái của một trăm hai mươi nghìn quân sau khi tới mới biết còn có gần hai nghìn tướng soái khác đang đứng san sát. Họ được xếp đứng xen kẽ xung quanh đài cao chờ hóa giải bí ẩn, đều cảm thấy không thể có chuyện tốt được.
Đứng ổn định rồi, không để tướng soái chờ lâu. Kỷ Vương xuất hiện bước lên đài cao trung tâm, phía sau Kỷ Vương là một người thanh niên mặc giáp soái, hai người một trước một sau lần lượt bước lên đài.
Kỷ Vương hướng về phía đông, lấy ra một cuộn thánh chỉ màu vàng, lớn tiếng tuyên đọc:
- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chỉ ý, Trẫm dụ lệnh Ngu quốc công Lục Thiên Phong tiếp nhận chức Đại đô đốc Quan Lũng, nắm toàn bộ quân chính của khu vực Quan Lũng và quyền lực bỗ nhiệm miễn nhiệm quan chức, khâm thử.
Rất nhiều tướng soái quanh đó đều bất ngờ, tưởng nghe nhầm nhìn lên đài, thậm chí còn nghi ngờ thánh chỉ không phải là thật. Kỷ Vương quay người nói:
- Lục Thiên Phong tiếp chỉ.
- Thần Lục Thiên Phong tiếp chỉ, ngô hoàng vạn tuế.
Lục Thất quỳ xuống nhận thánh chỉ, sau đó đứng lên.
Kỷ Vương quay người, cất cao giọng nói:
- Chư vị tướng sỹ, mời bái kiến Đại đô đốc Quan Lũng mới nhậm chức.
Tướng soái xung quanh và mười nghìn tướng sỹ bên ngoài lần lượt cúi người quỳ một chân xuống đất hô lớn:
- Bái kiến Đại đô đốc Quan Lũng.
- Chư vị xin đứng lên.
Lục Thất cao giọng nói, các tướng sỹ lần lượt đứng lên, lại nhìn lên phía đài cao.
Lục Thất quay người sang chào Kỷ Vương, vừa muốn nói chuyện, bỗng Kỷ Vương nói:
- Lục Thiên Phong tiếp chỉ, quỳ.
Lục Thất kinh ngạc, sao lại còn có thánh chỉ? Chỉ còn biết quỳ xuống, cung kính nói:
- Thần Lục Thiên Phong nghe chỉ.
- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chỉ ý, sắc phong Lục Thiên Phong là Ngu Vương Đại Chu, khâm thử.
Kỷ Vương tuyên đọc.
Lục Thất kinh ngạc ngẩng đầu, xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc. Kỷ Vương mỉm cười nhìn Lục Thất nói:
- Thiên Phong, tiếp chỉ đi.
Lục Thất liền cúi đầu, cung kính nói:
- Thần Lục Thiên Phong tiếp chỉ, tạ Bệ hạ ban ân, ngô hoàng vạn tuế.
Kỷ Vương bước lên trước trao thánh chỉ vào tận tay Lục Thất, sau đó đỡ Lục Thất lên, nhìn Lục Thất mỉm cười:
- Thiên Phong, sau này ngươi cũng giống như ta, sau này ta sẽ nghe theo ngươi.
Lục Thất giật mình nhìn Kỷ Vương, nhất thời trong lòng hoang mang. Kỷ Vương quay người nói:
- Mời chư vị bái kiến Ngu Vương điện hạ.
Tướng sỹ xung quanh lần lượt quỳ một chân xuống đất, cao giọng nói:
- Bái kiến Ngu Vương điện hạ.
- Chúc mừng Ngu Vương điện hạ.
Cũng có một bộ phận tướng sỹ hô thêm một câu.
Kỷ Vương quay người mỉm cười nhìn Lục Thất. Lục Thất cũng nhìn Kỷ Vương, bốn mắt nhìn nhau. Lục Thất bỗng gật đầu, nói:
- Hi Cẩn, chúng ta là huynh đệ, mãi mãi là như vậy.
Kỷ Vương có chút thương cảm gật đầu. Lục Thất quay người nói:
- Chư vị xin đứng lên.
Các tướng sỹ lần lượt đứng lên nhìn lên đài cao, thần thái trong mắt mỗi người đều khác nhau. Nhưng chín phần đều là vui vẻ, hôm nay không ngờ lại được chứng kiến cảnh phong Vương của Đại Chu.
Sau khi Lục Thất nghe xong, liền viết quân lệnh đi Hà Tây, điều động ba mươi nghìn quân tới trấn thủ Thái Nguyên, hơn nữa còn cho ba mươi nghìn quân áp tải đến lượng lớn lương thực. Hắn bắt đầu chuẩn bị cho ba mươi nghìn kỵ binh bắc chinh.
Mà khi Lục Thất chuẩn bị bắc chinh, Kinh Triệu Phủ bỗng lại xảy ra binh biến quy mô lớn. Hơn hai trăm nghìn quân Chu quốc đóng ở Phượng Châu bỗng có bảy tám mươi nghìn khởi hành tập kích Kinh Triệu phủ. Mà Kinh Triệu Phủ có năm mươi nghìn quân trấn thủ trong thành cũng đã xảy ra tạo phạn gần mười nghìn quân, nhưng bị Kỷ Vương kịp thời cảnh giác trấn áp, khiến cho nội ngoại hô ứng cướp thành thất bại. Quân lực thủ vệ Trường An phần lớn đều là cấm quân vốn đóng ở Hà Hoàng, lại không phản bội lại Kỷ Vương.
Phản quân cướp thành thất lợi, lại quay sang chiếm lấy châu vực phía đông nam Trường An, tư thế tiến quân rõ ràng là để hô ứng với quân Triệu Thị Giang Hoài. Mà vùng Tương Châu có hơn trăm nghìn quân của Phan Mỹ đóng quân, Lạc Dương có đại quân Tào Bân. Khi Lục Thất nhận được tin, không biết Tào Bân và Phan Mỹ có xuất binh hay không, bởi vì ở địa vực phía đông Kinh Triệu phủ đều thuộc lợi ích và trách nhiệm của Tào Bân và Phan Mỹ.
Lục Thất rơi vào sự lựa chọn, nghĩ xem có nên xuất binh đối phó với phản quân Kinh Triệu phủ hay không? Hắn suy tính quân Phan Mỹ bị kẹp giữa phản quân Giang Hoài và phản quân Kinh Triệu phủ rất có thể sẽ đầu hàng Triệu Thị. Dù sao, Phan Mỹ vốn là thân cận với Triệu Khuông Dẫn. Nếu Tào Bân không xuất binh ứng phó với phản quân, vậy thì Phan Mỹ sẽ rơi vào cảnh không còn lựa chọn nào khác.
Nếu Phan Mỹ quy hàng Triệu Thị, vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới lòng quân Chu quốc, sẽ khiến cho thanh thế của Triệu Thị dâng cao. Mà Lục Thất không muốn Triệu Thị nhanh chóng có được ưu thế, chỉ là nếu hắn xuất binh, sẽ khiến rất nhiều người căm thù. Sau cùng, Lục Thất quyết định tiếp tục thờ ơ xem chừng, xem như Triệu Thị tạo phản thành công, hắn cũng đã có được quân lực chiếm ưu thế cướp đoạt Trung Nguyên.
Lục Thất vừa quyết định thờ ơ đứng ngoài, 3 ngày sau bỗng có một đạo thánh chỉ đến khiến hắn vô cùng bất ngờ, lệnh cho hắn tới Kinh Triệu phủ tiếp nhận chức Đại đô đốc Quan Lũng. Kỷ Vương từ nhậm chức trấn thủ Kinh Triệu phủ chỉ phụ trách chính vụ Kinh Triệu phủ, giao cho Lục Thất quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm quân chức thuộc Đại đô đốc phủ và toàn bộ quyền trị chính châu vực Quan Lũng.
Lục Thất nhận thánh chỉ nghi là nghe nhầm, Chu Hoàng đế không ngờ lại để hắn đi thay Kỷ Vương nắm quyền, còn cho hắn nắm quyền quân chính ở khu Quan Lũng. Thánh chỉ này ngang với dâng khu Quan Lũng cho Lục Thiên Phong.
Mặc dù Lục Thất kinh ngạc với quyết định của Chu Hoàng đế, nhưng biết chuyện này không thể chậm trễ được, liền hạ lệnh kỵ quân xuất phát. Quân chính của Thái Nguyên giao lại cho Chiết Hương Nguyệt. Những ngày này hắn đã để Chiết Hương Nguyệt tiếp quản quân chính Thái Nguyên. Đồng thời để Chiết Hương Nguyệt tuyên cáo thánh chỉ của Chu Hoàng đế, trấn an quân lực không ổn định của Thái Nguyên.
Lục Thất thần tốc lên đường ngày đêm, đồng thời phát quân lệnh điều binh tới Hà Hoàng, Lũng Tây, còn lệnh điều ba mươi nghìn quân Hà Tây Thái Nguyên đi tới Phượng Tường trước. Hắn đi tiếp quản Quan Lũng Đại đô đốc phủ và quân chính địa phương, không có sự phối hợp quân lực của mình thì rất nguy hiểm, hợp pháp cộng thêm vững chắc, mới có thể uy phục được trú quân Phượng Tường.
Thành Tấn Dương Thái Nguyên cách thành Trường An có nghìn dặm. Sau 3 ngày Lục Thất và ba nghìn kỵ binh đã tới gần thành Trường An, các kỵ binh khác ở phía sau hành quân với tốc độ đều đặn, ngựa không nên chạy đường dài, nếu không dễ bị tổn thương ngựa. Mặc khác, một khi gặp quân địch cũng vì nỏ mạnh mà bị thiệt hại lớn.
Lục Thất không vội tới thành Trường An mà sai người tới thành Trường An gặp Kỷ Vương. Hắn và hai nghìn kỵ binh đóng quân ở bên ngoài mười lăm dặm nghỉ ngơi. Hai giờ sau sứ giả và hơn hai trăm tướng sỹ quay lại chỗ đóng quân.
Lục Thất thấy tướng sỹ tới, lại có hơn hai mươi vị tướng soái quen thuộc đều đã từng là tướng soái đóng quân ở Hà Hoàng, vừa gặp mặt Lục Thất mỉm cười gật đầu. Sau đó lấy thánh chỉ ra cho các tướng soái xem.
Các tướng soái thấy thánh chỉ đều vô cùng vui mừng. Rõ ràng là có phản ứng của người tâm phúc, lần lượt cung kính bái kiến Lục Thất. Sau đó nói chuyện với Lục Thất, Lục Thất mới biết thánh chỉ khác của Chu Hoàng đế đã tới thành Trường An. Kỷ Vương đã tuyên bố Lục Thiên Phong sẽ là Đại đô đốc Quan Lũng.
Lục Thất hiểu tình hình, biết phản quân Phượng Tường tạo phản là Đô ngu hầu của Tiết độ sứ quân Phượng Trường và hai nghìn quân đến từ Duyên Châu là chính. Phản loạn hơn bảy mươi nghìn quân lực, mà trong thành Trường An cũng có mười nghìn quân phản loạn, nhưng bởi vì phát hiện kịp thời, mà thủ cổng thành đều là quân đã từng đóng ở Hà Hoàng, cho nên phản quân trong thành bị trấn áp.
Hiện tại Phượng Tường còn có mười hai vạn quân không tạo phản, phần lớn là quân từ cương vực phía đông Lạc Dương tới, cũng chính là quân không thân cận với Triệu Khuông Dẫn. Mặc dù, Phượng Tường còn mười hai vạn quân không tạo phản, Kỷ Vương cũng không dám đi tuần quân, chỉ là sai người đi khen ngợi và trấn an, để mười hai vạn quân tiếp tục trấn thủ Phượng Tường, chống lại sự uy hiếp từ Hán Trung. Nhưng trên thực tế, nếu quân Tấn của Hán Trung tấn công, mười hai vạn quân đó chắc chắn sẽ lui, chênh lệch quá lớn với số lượng quân Tấn.
Sau khi Lục Thất đã hiểu, hạ lệnh ba mươi nghìn quân thành Trường An chuẩn bị xuất kích. Hắn nói thẳng muốn đi hợp nhất mười hai vạn quân Phượng Tường. Hắn phải đi tụ hợp với quân Lũng Hữu, sau đó ở Phượng Tường tiến hành điều chỉnh quân quy mô lớn. Các tướng soái hiểu ý, lĩnh mệnh trở về thành Trường An chuẩn bị. Lục Thất thì cùng kỵ quân đi tụ hợp với quân của Lũng Hữu.
3 ngày sau, Lục Thất dẫn một trăm mười nghìn quân từ Giai Châu, Lũng Tây, Hà Hoàng, Hà Tây tới, mười nghìn quân từ Tần Châu tới, ba mươi nghìn kỵ quân từ Thái Nguyên tới, ba mươi nghìn quân từ thành Trường An tới, tổng cộng là một trăm tám mươi nghìn quân tới Phượng Tường, hầu như là bao quanh hết một nửa một trăm hai mươi nghìn quân đóng ở Phượng Tường.
Còn Kỷ Vương cũng đã rời khỏi thành Trường An, theo quân tới đóng quân ở Phượng Tường, phát lệnh cho tướng soái của một trăm hai mươi nghìn quân đóng ở Phượng Tường tới gặp, bao gồm Chỉ huy sứ, Phó chỉ huy sứ và Lục sự tham quân các doanh.
Cường quân nhìn trừng trừng, bên trên lệnh triệu kiến, một trăm hai mươi nghìn quân đóng ở Phượng Tường vốn chính là không có doanh trận thống nhất. Bọn họ bất động bởi vì không có quân lệnh sát nhập tới. Đương nhiên cũng có võ thần trung thành không muốn phản loạn, cho nên lệnh tới liền ứng lệnh rời quân đi gặp.
Kỷ Vương lệnh người dựng một đài cao vuông vức chừng 10 thước, gần nghìn tướng soái của một trăm hai mươi nghìn quân sau khi tới mới biết còn có gần hai nghìn tướng soái khác đang đứng san sát. Họ được xếp đứng xen kẽ xung quanh đài cao chờ hóa giải bí ẩn, đều cảm thấy không thể có chuyện tốt được.
Đứng ổn định rồi, không để tướng soái chờ lâu. Kỷ Vương xuất hiện bước lên đài cao trung tâm, phía sau Kỷ Vương là một người thanh niên mặc giáp soái, hai người một trước một sau lần lượt bước lên đài.
Kỷ Vương hướng về phía đông, lấy ra một cuộn thánh chỉ màu vàng, lớn tiếng tuyên đọc:
- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chỉ ý, Trẫm dụ lệnh Ngu quốc công Lục Thiên Phong tiếp nhận chức Đại đô đốc Quan Lũng, nắm toàn bộ quân chính của khu vực Quan Lũng và quyền lực bỗ nhiệm miễn nhiệm quan chức, khâm thử.
Rất nhiều tướng soái quanh đó đều bất ngờ, tưởng nghe nhầm nhìn lên đài, thậm chí còn nghi ngờ thánh chỉ không phải là thật. Kỷ Vương quay người nói:
- Lục Thiên Phong tiếp chỉ.
- Thần Lục Thiên Phong tiếp chỉ, ngô hoàng vạn tuế.
Lục Thất quỳ xuống nhận thánh chỉ, sau đó đứng lên.
Kỷ Vương quay người, cất cao giọng nói:
- Chư vị tướng sỹ, mời bái kiến Đại đô đốc Quan Lũng mới nhậm chức.
Tướng soái xung quanh và mười nghìn tướng sỹ bên ngoài lần lượt cúi người quỳ một chân xuống đất hô lớn:
- Bái kiến Đại đô đốc Quan Lũng.
- Chư vị xin đứng lên.
Lục Thất cao giọng nói, các tướng sỹ lần lượt đứng lên, lại nhìn lên phía đài cao.
Lục Thất quay người sang chào Kỷ Vương, vừa muốn nói chuyện, bỗng Kỷ Vương nói:
- Lục Thiên Phong tiếp chỉ, quỳ.
Lục Thất kinh ngạc, sao lại còn có thánh chỉ? Chỉ còn biết quỳ xuống, cung kính nói:
- Thần Lục Thiên Phong nghe chỉ.
- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chỉ ý, sắc phong Lục Thiên Phong là Ngu Vương Đại Chu, khâm thử.
Kỷ Vương tuyên đọc.
Lục Thất kinh ngạc ngẩng đầu, xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc. Kỷ Vương mỉm cười nhìn Lục Thất nói:
- Thiên Phong, tiếp chỉ đi.
Lục Thất liền cúi đầu, cung kính nói:
- Thần Lục Thiên Phong tiếp chỉ, tạ Bệ hạ ban ân, ngô hoàng vạn tuế.
Kỷ Vương bước lên trước trao thánh chỉ vào tận tay Lục Thất, sau đó đỡ Lục Thất lên, nhìn Lục Thất mỉm cười:
- Thiên Phong, sau này ngươi cũng giống như ta, sau này ta sẽ nghe theo ngươi.
Lục Thất giật mình nhìn Kỷ Vương, nhất thời trong lòng hoang mang. Kỷ Vương quay người nói:
- Mời chư vị bái kiến Ngu Vương điện hạ.
Tướng sỹ xung quanh lần lượt quỳ một chân xuống đất, cao giọng nói:
- Bái kiến Ngu Vương điện hạ.
- Chúc mừng Ngu Vương điện hạ.
Cũng có một bộ phận tướng sỹ hô thêm một câu.
Kỷ Vương quay người mỉm cười nhìn Lục Thất. Lục Thất cũng nhìn Kỷ Vương, bốn mắt nhìn nhau. Lục Thất bỗng gật đầu, nói:
- Hi Cẩn, chúng ta là huynh đệ, mãi mãi là như vậy.
Kỷ Vương có chút thương cảm gật đầu. Lục Thất quay người nói:
- Chư vị xin đứng lên.
Các tướng sỹ lần lượt đứng lên nhìn lên đài cao, thần thái trong mắt mỗi người đều khác nhau. Nhưng chín phần đều là vui vẻ, hôm nay không ngờ lại được chứng kiến cảnh phong Vương của Đại Chu.
Danh sách chương