Hôm sau, Lục Thất tiếp nhận ý kiến của Dương Diên Chiêu, không để toàn bộ đại quân sau khi chỉnh biên vượt sông Cự Mã, mà dẫn bảy mươi nghìn quân vượt sông tới U Châu. Còn Vương Bình sớm đã dẫn quân vượt sông Cự Mã tới trấn thủ U Châu rồi.

Tới U Châu rồi gặp Chu Vũ và Tống Lão Thanh. Huynh đệ đương nhiên là vui mừng, phấn khởi. Bốn huynh đệ cùng uống rượu nói chuyện, Chu Vũ nói với Lục Thất dựa vào thánh chỉ của Hoàng đế Yến quốc, bây giờ một nửa lãnh thổ Yến quốc đều đã quy thuận rồi, còn thiếu Bình Châu và Doanh Châu (Liêu Ninh) còn chưa có hồi âm. Có thể nói biên cương Yến quốc quả thực là rất rộng lớn.

Trong lúc uống rượu ôn lại chuyện cũ, cũng nói tới việc tiếp quản Yến quốc. Tống Lão Thanh ở lại trấn thủ U Châu, Vương Bình khăng khăng đòi tiếp tục cùng Chu Vũ chinh chiến. Bình Châu và Doanh Châu có hơn ba trăm nghìn quân Yến quốc. Thánh chỉ của Hoàng đế Yến quốc đã đi mà không có tác dụng, nhưng tướng soái của những quân lực Yến quốc đó đều có thân quyến ở U Châu. Cho nên, có điều kiện thu hàng có thể áp chế, chỉ là không thể để lâu được, để lâu dễ xảy ra tự lập, cho nên ngày mai Chu Vũ sẽ dẫn quân viễn chinh.

Tống Lão Thanh trở thành Lưu thủ U Châu, Lục Thất lại bổ nhiệm Dương Diên Chiêu là Phó lưu thủ U Châu. Lục Thất có ấn tượng rất tốt về Dương Diên Chiêu. Hơn nữa, Dương Diên Chiêu đã biểu hiện ý quy thuận. Mặc dù Định Quốc Công trốn Lục Thất không gặp, đoán chừng là cũng giống Cố tướng quân, tiếc thanh danh sau này.

Hôm sau, Chu Vũ và Vương Bình dẫn một trăm nghìn bổn quân, cộng thêm hai trăm nghìn đại quân sau hỗn biên đi về phương bắc, cấp thiết tới thu lấy cương vực và quân lực của Yến quốc. Hôm qua, chiến lược phương bắc đã cùng thống nhất rồi, phải giành được lãnh thổ phương bắc và ổn định phòng ngự trước khi Liêu quốc kịp phản ứng.

Chu Vũ vừa đi, Lục Thất truyền lệnh cho Dương Diên Chiêu tới trấn thủ U Châu. Chủ yếu phụ trách bố trí phòng ngự đối ngoại U Châu, còn Tống Lão Thanh là Lưu thủ tổng quản, chủ yếu quy trị quân chính nội bộ. Lục Thất còn nhắc nhở Tống Lão Thanh phải mềm mỏng. Tống Lão Thanh cười để Lục Thất yên tâm, y sẽ không thanh trừ bằng giết chóc.

Dương Diên Chiêu đã tới thành U Châu cùng Lục Thất và Tống Lão Thanh bàn bạc về chiến lược phòng ngự phương bắc. Sau cùng, Lục Thất đã lấy mấy châu lân cận U Châu làm khu vực phòng ngự. Vân Châu, Úy Châu và mấy châu ở bên ngoài Nhạn Môn quan hợp làm khu vực phong ngự. Điều Định Quốc Công Dương Nghiệp tới ngoài Nhạn Môn Quan đóng quân phòng ngự quân Liêu. Hắn nói thẳng với Dương Diên Chiêu, hắn muốn Định Quốc Công vì mấy châu trấn thủ bên ngoài Nhạn Môn Quan, chính là vì để cha con họ có thể kịp thời hỗ trợ lẫn nhau. Dương Diên Chiêu cảm kích trước sự tín nhiệm của Lục Thất.

Mới định xong chiến lược phòng ngự phương bắc, Lục Thất đang muốn đưa tin chiến thắng và thư hàng về cho Chu Hoàng đế, bỗng có quân tình khẩn cấp từ phương nam tới. Lục Thất xem quân tình rất đỗi kinh ngạc, quả thực là vô cùng bất ngờ.

Quân tình là Trương Vĩnh Đức bỗng nhiên bỏ trấn phòng tuyến Thọ Châu, thống lĩnh đại quân rút lui về hướng Đại Danh phủ. Bây giờ có lẽ là đã tới Đại Danh phủ rồi. Lục Thất không nói được lời nào, Trương Vĩnh Đức không ngờ lại đột ngột lui quân tới Đại Danh phủ, đó chắc chắn không thể là quân lệnh của Chu Hoàng đế được. Mà theo thời gian suy đoán, Trương Vĩnh Đức khi hắn từng bước tác chiến với quân Yến, đã lui khỏi phòng tuyến Thọ Châu, cũng chính là nói Trương Vĩnh Đức không thể biết được hắn đã tiêu diệt được Yến quốc.

- Trương Vĩnh Đức nếu lui binh nhường đường, đó có nghĩa là Trương Vĩnh Đức phản bội Chu Hoàng đế rồi. Nhưng việc lui binh của Trương Vĩnh Đức, tám phần là Phó Tiềm dụ dỗ. Có thể Trương Vĩnh Đức hận ta đã cướp đi quân của Phó Tiềm, mà ta có thể cướp được quân của Phó Tiềm, đương nhiên là nhiệm vụ của Tuyên phủ sứ trấn bắc của Chu Hoàng đế rồi. Chỉ e là đại quân của Triệu Khuông Nghĩa đã tấn công tới Khai Phong phủ rồi.

- Trương Vĩnh Đức lui binh nhường đường chạy tới Đại Danh phủ, mục đích một là không muốn vì hiệu lực của Chu Hoàng đế nữa. Hai là muốn cướp về quân của Phó Tiềm mà ta đã cướp đi. Chỉ là quân Phó Tiềm đã bị ta chỉnh quân điều đi rồi, hơn nữa phần lớn đều quy thuận Chu Vũ đi bắc chinh rồi. Y muốn cướp lại cũng không thể được.

Sau khi Lục Thất xem xong quân tình cấp báo truyền tới, thầm suy đoán.

Sau khi Lục Thất phỏng đoán, liền nói qua với Tống Lão Thanh. Sau đó, hạ lệnh điều một trăm nghìn quân bộ và năm mươi nghìn kỵ quân rời khỏi U Châu đi về phía nam. Lần này hắn chủ yếu là ngăn chặn Trương Vĩnh Đức đi về phương bắc. Bây giờ đất Yến mới có được, nhất định phải phong tỏa tin tức biến hóa nội loạn của Trung Nguyên, nếu không tướng soái xuất thân quân Phó Tiềm và quân Yến quy thuận rất có thể sẽ có suy nghĩ không cam lòng tạo phản.

Đại quân vượt sông Cự Mã, đi xuống phía nam, chạy qua Đức Châu tới phía bắc phòng ngự Trương Vĩnh Đức. Ngoài ra cũng truyền lệnh Thái Nguyên tập kết một trăm nghìn quân sẵn sàng chiến đấu, lệnh cho Quan Nội phát binh một trăm năm mươi nghìn quân tới phương bắc. Đồng thời trên đường đi thông báo Yến quốc đã bị Đại Chu tiêu diệt rồi.

Đại quân của Lục Thất tới Doanh Châu mới sai người tránh lộ tuyến Đại Danh phủ, đi đường vòng tới phía bắc Khai Phong phủ báo tin đại thắng. Còn hắn cũng nhận được tin báo năm mươi nghìn quân tiên phong của Trương Vĩnh Đức đã tiến chiếm huyện An Đức, dẫn quân lại là Phó Tiềm.

Lục Thất không vội cướp lại Đức Châu. Một trăm năm mươi nghìn đại quân cùng hành quân tiến về hướng Đức Châu. Phó Tiềm ở Đức Châu đã nhận được tin Yến quốc bị chiến bại, nghe xong mà ngỡ là đang mơ, cũng căn bản khó mà tin được, liền lệnh cho người đi thăm dò tin tức thật hay giả. Kết quả lại là thăm dò tới Lục Thiên Phong điều quân trở về từ Yến quốc, thống lĩnh một trăm năm mươi nghìn đại quân mặc áo giáp Yến quốc, đang chạy về phía nam.

Phó Tiềm nghe xong hồi báo mà hết hồn, lo lắng như kiến bò trên chảo lửa, cuối cùng tự giác được nếu bị đại quân của Lục Thiên Phong vây khốn ở huyện thành An Đức, chỉ e là Trương Vĩnh Đức cũng khó mà cứu viện. Y chủ động lui quân tới Đại Danh phủ. Quân của Lục Thất tới thẳng Đức Châu, liền đóng quân không tiến. Còn Định Quốc Công Dương Nghiệp đóng ở Dịch Châu cũng đã tuân lệnh tới Úy Châu tiếp quản trấn thủ.

*********

Đại Danh phủ, quân nha phủ Tổng quản phương bắc, Trương Vĩnh Đức ngồi trong thư phòng của quân nha, sắc mặt âm trầm đọc tin của Phó Tiềm gửi tới. Y cũng giống như Phó Tiềm, vừa thấy tin cũng đã khó tin. Nhưng khó tin cũng phải tin. Phó Tiềm không thể gửi tin giả tới được. Mà sự thiện chiến của Lục Thiên Phong Trương Vĩnh Đức cũng rất hiểu.

Trương Vĩnh Đức đứng dậy bước ra khỏi thư phòng, đứng im lặng hồi lâu trước cửa nhìn ra phía chân trời xa. Bầu trời sáng sủa, ngàn dặm không có bóng mây, nhưng trong lòng Trương Vĩnh Đức lại rối như tơ vò. Lục Thiên Phong có thể tiêu diệt được Yến quốc, lại còn đánh đòn cảnh cáo y. Trước đây, y luôn đối phó với tổng quản phương bắc của quân Yến, nhiều năm chinh chiến với quân Yến, lại chưa từng thắng được lần nào. Mà Lục Thiên Phong lại vừa ra trận đã tiêu diệt được Yến quốc. Sự thực này không những đã tát thẳng vào mặt Trương Vĩnh Đức, mà còn khiến cho Trương Vĩnh Đức khiếp sợ.

Đứng im lặng nhìn lên bầu trời hồi lâu, Trương Vĩnh Đức bỗng lên tiếng:

- Thành sự không có, bại sự có thừa.

Trương Vĩnh Đức lại oán hận Phó Tiềm. Sở dĩ y lui quân nhường đường về Đại Danh phủ quả thực là có liên quan rất lớn tới Phó Tiềm. Là Phó Tiềm tới Thọ Châu gặp y, phẫn hận nói chuyện mất quân. Trương Vĩnh Đức nghe xong đương nhiên là tức giận. Chu Hoàng đế để Lục Thiên Phong đi phương bắc trợ chiến y biết, lại không ngờ Lục Thiên Phong có thể cướp đi quân của Phó Tiềm. Nhiều chuyện khó chịu chồng chất lên, y lui quân về Đại Danh phủ.

Nhưng bây giờ nghe nói Lục Thiên Phong đã tiêu diệt được Yến quốc. Trương Vĩnh Đức lại biết mình đã phạm phải sai lầm chí mạng rồi, không ngờ lại tự sa vào nguy cơ tiến thoái không thể được nữa. Vốn là muốn ngồi nhìn hổ đấu nhau, nhưng bây giờ mình lại thành hổ bị vây khốn rồi.

Lui binh nhường đường tạo thành sự thực phản bội lại triều đình, cũng nước lửa khó dung với Triệu Thị. Mà Lục Thiên Phong đã tiêu diệt được Yến quốc sẽ khiến cho uy thế của Lục Thiên Phong ngày càng lên cao. Còn y ở Đại Danh phủ, số lượng quân không bằng, lòng người và lòng quân cũng có hướng phản lại. Mặt khác, y còn thiếu lương thực, đất của Đại Danh phủ bởi vì họa phản loạn của Tấn Quốc Công, nông sự không được hồi phục kịp thời, không có lương thực đầy đủ, tất cả đều là thành không.

*********

Khai Phong phủ, hiện giờ lại rơi vào cảnh tiêu điều xơ xác. Đại quân của Triệu Khuông Nghĩa tiến công tới Khai Phong phủ rồi cũng không có binh vây Khai Phong phủ, mà là đại quân đóng ở phía nam cách Khai Phong phủ một dặm. Cho nên, ba mặt khác của Khai Phong phủ vẫn như trước có thể ra vào. Nhưng, đối với việc kiểm tra đi vào lại vô cùng nghiêm ngặt, mà đi ra thì dễ, nghe nói là Hoàng đế cho phép người của Khai Phong phủ tùy ý rời khỏi.

Sáu vị quân sứ Lục Thất sai đi đã tới Khai Phong phủ. Khi vào thành bị khống chế kiểm tra, khi nghe nói Ngu Vương Đại Chu Lục Thiên Phong đã tiêu diệt được Yến quốc, lập tức giống như sấm sét rung chuyển, quân sứ nói là Ngu Vương điện hạ đích thân dẫn quân bộ tới kiềm chế hai trăm nghìn quân Yến quốc, âm thầm sai con trai thứ sáu của Định Quốc Công Dương Diên Chiêu thống lĩnh năm mươi nghìn kỵ quân tập kích U Châu, bắt Hoàng đế Yến quốc làm tù binh.

Sau khi quân sứ bị kiểm tra, Hàn Thông đích thân dẫn quân sứ đi báo tin thắng trận. Điều này tuyệt đối là thiên đại rồi, có thể xoay chuyển được đại cục. Lòng người Khai Phong phủ hiện giờ đều lay động. Trong Khai Phong phủ đã ẩn chứa quá nhiều thế lực thân Triệu, Hàn Thông ngày đêm tuần tra thành, còn bố trí thân tín ở cổng thành giám sát chặt chẽ. Nhưng, hắn ta cũng biết, Khai Phong phủ quá lớn, nếu trong thành quả thực xảy ra tạo phản, hắn ta rất khó mà kịp thời trấn áp. Bởi vì tình hình giữa ta và địch quá là phức tạp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện