Lục Thất đi Hưng Nguyên phủ một chuyến liền ở lại mười ngày, mười ngày sau bị Tiểu Phức “đuổi” khỏi Hưng Nguyên phủ, Lục Thất đành rời đi trong lưu luyến. Vội vàng quay trở về thành Trường An, mắt thấy đã sắp đầu năm mới, hắn có rất nhiều việc phải chuẩn bị, năm nay hắn cần đi Khai Phong phủ chúc tết Hoàng đế.

Ở thành Trường An phê chuẩn mớ tấu chương tích lũy, bởi vì có Chính Sự đường, Xu Mật viện và Nội đình xem xét thảo luận qua trước, mỗi một phần tấu chương đều có kèm theo đề nghị xử trí, cho nên Lục Thất suy nghĩ một chút là được, sau đó định ra chuẩn tấu hay bàn lại, nếu chuẩn thì ngự bút một chữ, ấn lên ngọc tỉ, đưa đi Lục bộ chấp hành.

Xử trí tấu chương xong, Lục Thất lại triệu tập đại thần tiền Chu thương nghị chuyện đi Khai Phong phủ chúc tết, định ra tám mươi bốn vị đại thần đi Khai Phong phủ, những người khác thì đóng giữ ở thành Trường An, hơn phân nửa số người đóng giữ đều là lớn tuổi hoặc thân thể không khỏe, tiến đến Khai Phong phủ trong khí trời giá rét thế này, rất nhiều vị đại thần không chịu nổi sự giày vò.

Quan viên đã định ra rồi, ngày kế Lục Thất liền khởi hành đi Thái Nguyên phủ, hắn để cho các đại thần có thể lượng sức mà đi, trước cuối năm đến Khai Phong phủ là được, Lục Thất đến Thái Nguyên phủ cũng là vì đón Tiểu Điệp, Hương Hà và Vũ Vi, những thân nhân khác của Hoàng đế đều đã trở về Khai Phong phủ.

Lục Thất mang theo hai ngàn kỵ binh đã tới thành Tấn Dương, Thái Nguyên phủ ngày hôm nay đã trở thành Hạ đô của Đại Ngu đế quốc, tuy rằng tên là Hạ đô, nhưng giống như những kinh đô phụ khác, đều không có phân chia cao thấp. Khai Phong phủ làm Thượng đô là để tỏ lòng tôn kính Hoàng đế, Trì Châu làm Trung đô một là vì đó là nơi chôn thi cốt của phụ thân Lục Thất, hai là bởi đó là nơi Lục Thất trưởng thành, ba là vị trí địa lý đối với Đại Giang Nam Bắc mà nói cũng coi như ở giữa, vừa lúc có thể quản hạt, đông tới Nhuận Châu, tây tới Hồng Châu, nam tới Mục Châu, bắc là địa vực Hoài Nam cách sông.

Đương nhiên, địa vực Hoài Nam hiện giờ thuộc Khai Phong phủ trị chính, ngày sau cũng không chắc sẽ quy về Trung đô, kỳ thực vị trí địa lý và thành trì của Nam Xương phủ rất thích hợp làm kinh đô thứ hai, tuy nhiên, một là Lục Thất không thích, hai vì đó không phải là vùng đất hưng long, có điều tại Trì Châu lập kinh đô phụ, muốn xây dựng một tòa đô thành cũng đòi hỏi thời gian và tài lực.

Tiến vào thành Tấn Dương, Lục Thất đi phủ nha gặp được Tiểu Điệp, Chiết Hương Nguyệt, Vũ Vi, và Hương Hà, đôi bên gặp nhau vô cùng vui sướng. Vũ Vi và Hương Hà nghe Lục Thất nói sẽ mang các nàng trở về Khai Phong phủ, cảm động đến đôi mắt đẹp ngấn lệ, mấy ngày nay ở thành Tấn Dương, Hương Hà không có phản ứng khủng hoảng gì, thoải mái chung sống với Tiểu Điệp, Chiết Hương Nguyệt, Vũ Vi cũng biết Đại Chu đã không còn, cho nên khi đối mặt với Tiểu Điệp, thái độ hết sức cẩn thận dè dặt, hoang mang ưu sầu trong thầm kín.

Lục Thất ở thành Tấn Dương hai ngày, ban ngày đi tuần quân lực trú đóng, tiếp kiến quan viên địa phương, lại đi vòng quanh thành Tấn Dương một phen, gây chấn động cho người dân địa phương, tin tức “Hoàng đế” giá lâm thành Tấn Dương, trên dưới quan dân tự nhiên là có chút quan tâm.

Buổi tối thì cùng nhóm phu nhân tình chàng ý thiếp, vui vẻ nói cười, còn đánh đàn thổi tiêu tự tiêu khiển, không khí ấm áp hòa thuận, Vũ Vi rõ ràng an tâm hơn rất nhiều, hai ngày sau khởi hành về hướng Khai Phong phủ.

Trên đường đi, Lục Thất nhận được thám báo của Khai Phong phủ, nói Hoàng đế bệ hạ khi biết Ngu Vương dẫn quần thần tới Khai Phong phủ chúc tết, liền hạ lệnh một vạn tướng sĩ ngoại thành tiếp quản trấn thủ nội thành và hoàng cung, Thành quốc công Hàn Thông suất lĩnh tám ngàn tướng sĩ đi trấn thủ sườn đông ngoại thành, Lục Thất nghe xong rất vui mừng, nếu Hoàng đề không đổi quân lực, hắn tới Khai Phong phủ, cũng sẽ chỉ trú lưu ở ngoại thành.

Sau khi đến Khai Phong phủ, Vũ Vi và Hương Hà tiến vào hoàng cung trong thành thỉnh an, Lục Thất và Tiểu Điệp, Chiết Hương Nguyện thì đi đến gia trạch ban đầu, tòa nhà này đã từng là phủ Quận công, hiện giờ là phủ Ngu Vương.

Phủ Ngu Vương không lớn, nhưng xung quanh cư trạch đã trở thành quân doanh, trú cư năm ngàn tướng sĩ, vẫn là có xin lệnh của Hoàng đế đấy.

Lục Thất sai người đi phủ Vệ quốc công ân cần thăm hỏi một chút, Vệ quốc công bây giờ đã chân chính trở thành hư quan, tất cả quan chức đều bị bãi miễn, Cấm quân nguyên bản của Khai Phong phủ đều đã bị điều đi rồi, phòng ngự hoàng cung và nội thành có Thành quốc công Hàn Thông khống chế, ba vạn trú quân ngoài thành cũng không để cho Vệ quốc công đi thống soái, Lục Thất sai người đến thăm hỏi, chính là nói cho Vệ quốc công biết, qua năm hắn sẽ đến nhà thăm viếng.

Ngày thứ hai sau khi đến phủ Ngu Vương, con cháu còn nhỏ tuổi của Hoàng đế dưới sự dẫn dắt của Kỷ Vương tới gặp Ngu Vương phi Tiểu Điệp. Kỷ Vương vừa gặp Lục Thất, tránh không được nâng cốc chuyện trò, Lục Thất bảo Kỷ Vương năm sau trở về thành Trường An, nhập Chính Sự đường nghị chính, Kỷ Vương nói muốn bầu bạn với Hoàng đế một thời gian nữa, hai người tụ một chỗ liền bàn về Nội đình và chính lệnh khoa cử của Lục Thất, Lục Thất giải thích một phen.

Buổi sáng ngày kế, Hoàng đế chợt lệnh người đi gọi Lục Thất tiến kiến, Lục Thất mang theo năm trăm cận vệ tiến cung, một đường đến hoàng cung không hề gặp trở ngại, trấn thủ hoàng cung đều là quân lực của Tấn quốc, lĩnh quân đều là huynh đệ binh dũng quân của Lục Thất, nhập cung liền được Vương Kế Ân đón chào.

Vừa thấy Vương Kế Ân, Lục Thất mỉm cười gật đầu, Vương Kế Ân cung kính hành lễ, sau đó dẫn Lục Thất đến Noãn đình gặp Hoàng đế, trên đường Lục Thất hỏi:

- Kế Ân, nghe nói vì lập được công lao, ngươi được Bệ hạ ban cho chức Phòng ngự sứ Đăng Châu.

- Vâng ạ, đó là Bệ hạ đối với nô tài ân điển.

Vương Kế Ân cung kính trả lời.

- Đăng Châu là nơi ta chỉ định làm đất Vương phủ, về sau ngươi có thể nhậm chức Phủ tướng Đăng Châu.

Lục Thất nói.

- Nô tài tạ Điện hạ ân điển, tuy nhiên nô tài muốn tiếp tục hầu hạ Bệ hạ.

Vương Kế Ân hồi đáp.

Lục Thất gật đầu, nói:

- Ngươi trước hầu hạ Bệ hạ cũng tốt, ngươi nhậm chức Phủ tướng là chuyện nhất định rồi.

Vương Kế Ân cung kính đáp ứng, Lục Thất cũng hiểu được, trước mắt Vương Kế Ân căn bản không thể rời khỏi Khai Phong phủ, nếu thật sự muốn đi Đăng Châu nhậm chức, tất nhiên sẽ chọc giận Hoàng đế, trước mắt Vương Kế Ân chỉ có thể ở tại hoàng cung Khai Phong phủ, nhưng Lục Thất không nên bỏ qua sự đầu phục của Vương Kế Ân.

- Thân thể Bệ hạ thế nào? Lục Thất hỏi.

- Thân thể Bệ hạ tàm tạm, sau chuyến đi từ thành Trường An về đến Khai Phong phủ, đã phải nằm giường dưỡng bệnh hết nửa tháng, thân thể Bệ hạ không chịu được mệt nhọc.

Vương Kế Ân trả lời.

Lục Thất gật đầu, lại nói này nọ một chút, thẳng đến Noãn đình, Vương Kế Ân đi vào bẩm báo, sau đó đi ra gọi Lục Thất vào, Lục Thất tiến vào Noãn đình, thấy chỉ có một mình Hoàng đế, Vương Kế Ân ở lại bên ngoài.

- Thiên Phong, ngồi đi.

Sau khi Lục Thất hành lễ bái kiến, Hoàng đế ôn hòa nói, Lục Thất ngồi ở bên trái trước mặt Hoàng đế.

- Ở Trường An, hẳn là bề bộn nhiều việc lắm.

Hoàng đế mỉm cười hỏi.

- Lúc bắt đầu đúng là rất bề bộn, nhờ Bệ hạ lệnh nhóm đại thần đến, thần mới được giải thoát đấy ạ.

Lục Thất mỉm cười trả lời.

Hoàng đế gật đầu, nói:

- Phương pháp trị chính của khanh, trẫm đã nghe nói qua, đêm qua Hi Cẩn nói với trẫm, trẫm cảm thấy khanh thiết lập Nội đình, có khả năng sẽ dẫn tới cung loạn. Bố trí Nội đình đúng là có thể giữ cân bằng ngoại triều, nhưng bởi vì thân cận với Hoàng đế lại còn nắm giữ quyền cao, cho nên cũng dễ dàng phát sinh hậu quả xấu là “khống chế vua”, tỷ như Hoàng hậu đời Hán, Võ Tắc Thiên, mặt khác ngươi phân phong Vương địa, có lẽ sẽ tạo thành tình trạng đuôi to khó vẫy, chư Vương phiến loạn.

- Bệ hạ, thần bố trí Nội đình, nguyên nhân lớn nhất là muốn mau chóng lập nên Hoàng quyền mạnh mẽ, cứng rắn, hệ thống của Nội đình sẽ tựa như mạng nhện bao trùm khắp thiên hạ, có thể cho thần bất cứ lúc nào đều biết được biến hóa của quan thế tại địa phương. Mặt khác thiết lập địa phương Vương phủ, một là có thể cố định tài nguyên trong phạm vi phủ, hai là có thể đạt được quân lực trực tiếp lệ thuộc Hoàng đế, tránh cho việc Hoàng đế bị quân thần cách ly lực ảnh hưởng lên quân đội, quân lực thuộc Nội đình, sẽ không để cho quân thần công cao thống soái, mà là quân thần có công huân thiện chiến. Thần cũng sẽ không phái Giám quân đi kiềm chế, ý tưởng của thần là không muốn làm suy yếu chiến lực của biên quân, mà không muốn suy yếu biên quân, vậy chỉ có thể khiến cho Trung Ương cũng có được quân lực cường thế.

Lục Thất giải thích.

- Cách nói của khanh trẫm hiểu được, khanh là muốn trong ngoài đều cường, cường nội là dùng hoạn quan chưởng quân, cường ngoại lại không nghĩ khiến cho nội bộ biên quân xích mích, để tướng soái có thể buông tay buông chân dụng binh. Tuy nhiên trẫm đã nói, mối họa lớn nhất của việc khanh lập Nội đình là dễ dàng phát sinh hậu quả “khống chế vua”, hoạn quan chưởng quân cũng chưa chắc nguyện trung thành với Hoàng đế, ngược lại sẽ đưa đến kết cục hành thích vua, cũng chính là cái gọi “mối họa hậu cung tham chính”.

Hoàng đế nhắc nhở.

Lục Thất nói:

- Bệ hạ, trước mắt mà nói, lập Nội đình lợi lớn hơn hại, có Nội đình tích thế, thần cũng không cần quá mức lo lắng về việc quyền hành và uy vọng của trọng thần ngày càng cao, không cần bồi dưỡng quân thần hình thành thế kiềm chế, chỉ cần an bài ổn thỏa quyền hành của Nội đình, không cho hoạn quan cầm quyền quá lâu, hơn nữa muốn thu thập hoạn quan có lẽ sẽ không có quá nhiều nỗi băn khoăn, nói giết liền giết, còn muốn thu thập Tể tướng và quân thần, sẽ dính dấp rất nhiều.

Hoàng đế im lặng, một lát sau khẽ thở dài:

- Thống trị tiểu gia so với thống trị đại quốc dễ dàng, nếu bỏ qua nguy cơ cung loạn, xác thực đó là thủ đoạn thống trị vô cùng cao minh. Bố trí của Nội đình trực tiếp phân cách ngoại triều với quyền binh bộ phận địa phương, đồng thời trở thành ánh mắt giám sát và uy hiếp địa phương.

Lục Thất nói:

- Bệ hạ, chuyện cung đình phát sinh chính biến ở các triều đại trước đây, đa số là bởi Hoàng tộc hoặc trọng thần cấu kết với Kinh quân phản loạn, mà hoạn quan có khả năng gây hại, đa số là xảy ra vào thời loạn thế, nhất là Ngư Triều Ân vào giai đoạn đầu Đường mạt.

Hoàng đế gật đầu, nói:

- Nếu Hoàng quyền bất ổn, quả thật sẽ đưa tới cảnh loạn trong giặc khanh, cách làm của khanh trước mắt quả là lợi lớn hơn hại, khanh có thể lưu lại giáo huấn cho con cháu, không thể “độc sủng chuyên tín”.

- Vâng, thần thụ giáo.

Lục Thất ôn hòa đáp lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện