Câu nói âm trầm dọa người, khiến cho Vận Nhi hoảng sợ nhìn cô cô, Tân di nương lại dịu dàng nói:

- Đó là kết quả thảm nhất. Kết quả thứ hai là cô cô vẫn làm thiếp ở Chu phủ, nhưng kết quả này, cô cô sẽ giữ nghiêm nữ tắc sống hết quãng đời còn lại trong Chu phủ, không cần con quan tâm đến chuyện của cô cô nữa.

Vẻ mặt Vận Nhi như buông lỏng, gật đầu, đột nhiên lại lắc đầu nói:

- Nếu như cô cô sống cuộc sống không tốt, Vận Nhi sẽ nghĩ cách cứu cô cô ra khỏi Chu phủ đấy.

Tân di nương cảm động nhìn âu yếm Vận Nhi một cái, đứa cháu gái thân tộc này của mình quả thật không uổng công bà chiếu cố. Bà trầm tư một chút, lại dịu dàng nói:

- Kết quả thứ ba là cô cô bị Chu phủ bán, con nghĩ cách tìm kiếm rồi mua cô cô về, để cho cô cô vào Lục gia làm thiếp tỳ.

Vận Nhi sửng sốt, nhỏ giọng nói:

- Cô cô, người muốn làm thiếp tỳ của Lục Thất công tử sao? Khuôn mặt lúm đồng tiền của Tân di nương hơi choáng, buông thõng đôi mắt một hồi, mới nhỏ giọng nói:

- Nữ nhân gả cho người nào thì thuộc về người đó, thời thiếu nữ cô cô say mê tiếng đàn, khúc “Tuyền” của Lục Thất công tử cất lên như thần ý tương hợp. Nếu có duyên phận, cô cô rất muốn cùng hắn thỏa lòng bằng một khúc cầm tiêu hợp tấu. Vận Nhi, con có khinh bỉ cô cô là một nữ nhân vô sỉ không?

Vận Nhi bình tĩnh lắc lắc đầu, dịu dàng nói:

- Vận Nhi sẽ không như vậy đâu. Vận Nhi biết lúc cô cô chưa được gả đi ái mộ nhất chính là hào dũng chi sỹ, nếu cuộc sống đã cho cô cô thêm một cơ hội hoàn thành ước mơ, Vận Nhi chỉ biết thành toàn mà thôi.

Thời kỳ Đại Đường là một thời đại khá thoáng, tiếp nhận một cách bao dung các loại tư tưởng của các dân tộc, thậm chí một số tập tục, giống như Đường Cao Tông nạp phong Tài nhân Võ Mị Nương của Đường Thái Tông làm hoàng hậu, Đường Huyền Tộng đoạt phong Thọ Vương Phi của con trai mình làm Dương Quý Phi. Vì vậy trong quan dân con nạp thiếp của cha cũng không kỳ lạ, bản thân tỳ thiếp chính là tài sản trong nhà.

Từ sau loạn An Sử, thiên hạ đại loạn ngoại tộc tàn sát bừa bãi. Chiến loạn đã tạo nên tình cảnh cửa nát nhà tan, nam đinh giảm mạnh, cô nhi quả phụ trong xã hội nơi đâu cũng có, vì sinh tôn chỉ có cho người trong nhà làm nô hoặc tái giá vào nhà giầu, trở tành nô tỳ cũng tức là tài sản của nhà chủ nhân. Những người nam chủ đó nào quan tâm ngươi là mẫu thân hay là con gái, thích thì có thể chơi đùa hết, đàn bà sinh được con thì khai ân cho danh phận thiếp thất. Tóm lại thời kỳ chiến loạn sau Đại Đường là xã hội phụ hệ tuyệt đối, nữ nhân bước vào cửa nhà nào là người của nhà đó, nam chủ ôm nữ nhân lên giường không quan tâm bối phận với nữ nhân, chỉ để ý cái bụng của nữ nhân to lên có phải là giống của hắn hay không.

Vận Nhi không chút mâu thuẫn mà đáp ứng, Tân di nương cũng ngẩn người, mười mấy giây sau bỗng lắc đầu bực bội nói:

- Không, thế này không được, ta là nữ nhân của Chu gia, sao ta có thể có những ý niệm vô sỉ đó trong đầu.

- Cô cô, người là nữ nhân, hiện tại người đang vào tình cảnh hung hiểm tìm đường lui thì phải vậy thôi, sau này khi Chu gia không cần người nữa, Lục gia đương nhiên có thể cần người, đây là chuyện tùy duyên, ngươi hồ đồ tự trách mình như thế sẽ hỏng việc mất. Người tỉnh lại chút đi, trước hết chú ý một chút về nguy cơ trước mắt, đó mới là chuyện mấu chốt.

Vận Nhi kéo tay Tân di nương, vội vàng lay tỉnh.

Tân di nương giật mình, khẽ ồ một tiếng hoàn hồn lại, ngẩn ngơ suy nghĩ thêm một hồi lâu rồi mới bình thường trở lại, bà có chút mệt mỏi ôn tồn nói:

- Cũng không có gì, chuyện còn lại đều là chuyện của cô cô. Đợi khi sắp xếp xong xuôi chuyện của con, cô cô sẽ lặng lẽ chuyển quyền sở hữu tài sản cho phu nhân (chính thê) và nhị phu nhân (bình thê), sau đó đến chỗ lão phu nhân ngày đêm hầu hạ, hy vọng việc ủy quyền và hầu hạ lão phu nhân, có thể đổi lấy hy vọng sống sót.

Vận Nhi gật gật đầu, dịu dàng nói:

- Cô cô, nếu con thoát ly Chu phủ, vậy thì thường xuyên đến bầu bạn với tiểu thư có thích hợp không?

Tân di nương dịu dàng nói:

- Không sao cả, chỉ cần lão phu nhân khỏe mạnh, con đi gặp Nhạn Nhi sẽ không ai dám nhiều chuyện đâu, tuy nhiên con phải chú ý lời nói và hành động của mình, gặp người ta phải nhã nhặn hơn trước.

Vận Nhi gật đầu nói:

- Con đã nhớ kỹ.

Tân di nương thở nhẹ một hơi, ánh mắt nhìn về nơi mờ mịt. Đôi mắt xinh đẹp của Vận Nhi dịu dàng nhìn cô cô, nàng chẳng những thân thiết mà còn kính trọng cô cô, cô cô là người nữ nhân tài ba, trong hoàn cảnh đấu tranh gay gắt của Chu phủ vẫn sừng sững không ngã, tự cô cô chưởng quản quyền tài sản Chu phủ, làm việc luôn nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Tài phú của Chu phủ tăng lên gấp bội, hiện tại Chu phủ đã có gia sản trên hai mươi vạn bạc trắng.

Nhưng cũng chính người nữ nhân giúp Chu phủ giàu có lên, giờ lại phải mất đi tất cả, bởi vì bà là đàn bà, bởi vì bà là người đàn bà có địa vị thiếp thất, bà chỉ có thể đưa mình vào làm một phần tài sản của Chu phủ, tài sản không có quyền tự chủ. Nếu như lần này lựa chọn gả cho Lục gia thật sự có thể trở thành bình thê, đó hoàn toàn là đại ân trời ban của cô cô. Trong thâm tâm, Vận Nhi chợt nôn nóng trông chờ vào ngày mai và ngày kia nữa, rất muốn biết mình có thể đạt được địa vị nữ chủ mang danh “thê” cao quý hay không.



Mặt trời chiếu trên đỉnh đầu, trong quân doanh tập huấn ngoài cổng thành tây năm dặm, Lục Thất mặc quan phục Huyện úy màu xanh sậm, hông đeo trường đao quan chế. Hắn ưỡn ngực oai phong, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước. Ở trước mặt hắn năm mét, có năm hàng tráng sỹ mặt áo màu xanh, mỗi hàng hai mươi người. Một trăm tráng dũng này là do hắn chọn từ trong hơn bảy trăm binh dũng cả buổi sáng nay.

Ánh mắt của một trăm người đa số đều có chút nghi hoặc đối với vị Huyện úy đại nhân trẻ tuổi này, tư thế xếp hàng có chút xao nhãng, thậm chí mấy hàng sau còn có kẻ châu đầu ghé tai thì thầm với nhau.

- Các vị, bổn quan phụng mệnh lệnh của thượng quan tuyển chọn binh dũng đặc huấn hộ lương, sau này các người sẽ nằm dưới sự tiết chế của bổn quan. Bắt đầu từ thời khắc này, bổn quan hy vọng các người có thể nể mặt bổn quan, nếu ai không muốn nể mặt bổn quan, bổn quan là quân tướng giết địch trên trăm, bất cứ lúc nào cũng có thể ăn miếng trả miếng, có nghe rõ không?

Lục Thất lạnh lùng nghiêm nghị bắt đầu phát biểu.

- Đã nghe rõ.

Có hai ba mươi người rải rác đáp lại.

Lục Thất chau mày, ánh mắt sắc bén quét qua đám binh dũng, binh dũng vừa chạm vào ánh mắt của hắn lập tức cúi đầu hoảng sợ trốn tránh.

- Các vị, lời dễ nghe bổn quan sẽ không nói nhiều, chỉ là cảnh tỉnh các vị một câu. Quân pháp vô tình, nếu có ai không phục sự tiết chế của bổn quan, lúc đó đừng trách bổn quan lòng dạ độc ác.

Lục Thất vừa thấy đám binh dũng xao nhãng như thế, đành phải bắn tiếng đe dọa. Chỉ có điều sau khi đe dọa có chút hiệu quả, nhưng cũng có rất nhiều binh dũng trên mặt lộ vẻ khinh thường.

- Ngươi, lấy cung tiễn cho bổn quan. Ngươi, cầm bia bắn tên đặt cách xa năm mươi bước.

Lục Thất đưa tay chỉ, lạnh lùng nghiêm nghị ra lệnh cho hai gã binh dũng làm việc.

Một gã binh dũng đặt binh khí xuống rồi mang cung tiễn đưa cho Lục Thất, một gã binh dũng khác thì xách bia bắn tên chạy ra ngoài năm mươi bước. Lục Thất lạnh lùng nhìn về phía bia bắn tên ở ngoài năm mươi bước, tay cầm cung giương lên bằng một lực đạo quen thuộc, lấy một mũi tên đặt lên dây cung bắn ra. Đám binh dũng nhất tề quay đầu nhìn về phía bia bắn tên, mắt thấy mũi tên bắn vào giữa hồng tâm, ây da, lập tức có mười mấy gã binh dũng kêu lên kinh hãi.

Lục Thất cười ngạo nghễ. Khi hắn sáu tuổi đã được phụ thân hằng ngày chỉ dạy bắn cung, là bản lĩnh sở trường nhất của hắn. Chỉ thấy hắn lấy ra từng mũi từng mũi bắn liên tiếp, đến lúc hắn hạ cung xuống, một bình ba mươi mũi tên đã hoàn toàn nằm trên bia. Đám binh dũng đều xem đến ngây ngốc, không khí đột nhiên rơi vào im lặng trang nghiêm. Rất nhiều binh dũng nhìn về phía ánh mắt của Lục Thất đã có kính ý, có lúc, thần kỹ hơn người càng có thể khiến người ta kính phục.

- Các vị, hiện tại bổn quan muốn dựa vào tài để phân chức trách. Trăm người phải phân thành bốn binh chủng, ba mươi người trường thương binh, ba mươi người đao thuẫn binh, ba mươi người kỵ xạ tiên phong, còn có mười người là truyền lệnh do thám.

Sau khi Lục Thất trổ tài đã trở nên lạnh lùng, cao giọng nói, nói xong bắt đầu phân phối từng binh dũng. Đầu tiên căn cứ vào sở thích cá nhân để phân ngạch lớn, sau đó lại căn cứ vào năng lực cá nhân để phân lại, bận rộn hai canh giờ mới xong.

- Các vị, giờ bổn quan phát ra mệnh lệnh, việc huấn luyện hôm nay đã xong, giờ mão ngày mai tập kết thao luyện ở đây, bổn quan cảnh cáo một lần, ai đến sau giờ mão sẽ phạt nặng ba quân côn, mười người binh truyền tin thì ở lại, còn lại giải tán.

Phân phối xong Lục Thất cao giọng hạ lệnh.

Đám binh dũng dạ vâng một tiếng vui mừng rồi giải tán. Binh dũng không so với quan quân chính thức được, thuộc dạng dân binh nửa trưng nửa thuê. Ngày thường thì tập huấn định kỳ, có nhiệm vụ tập kết bất cứ lúc nào, được quân hưởng chỉ có một phần ba quan quân. Lần này tuyển trăm người làm binh dũng hộ quân, binh dũng được tuyển đã biết quân hưởng hàng tháng do quan quân cấp, vốn dĩ cho rằng cũng được như quan quân trong quân doanh vậy. Bây giờ vẫn còn là binh dũng tập huấn, lúc này đám binh dũng đương nhiên còn cao hứng, số quân hưởng này rất đáng giá.

Mười tên binh truyền tin là do Lục Thất tuyển chọn từ trong trăm người, đều là người cơ mẫn thân thủ nhanh nhẹn. Trên thực tế mười người này chính là đầu mục binh dũng rồi, cũng là thân binh lâm thời của Lục Thất, bất cứ lúc nào cũng phải nghe mệnh lệnh của Lục Thất, đương nhiên là mười người này cũng kiêm chức thám mã. Binh chủng Đại Đường lại gọi lòa thám báo, tác dụng của thám mã trong hành quân tác chiến cực kỳ quan trọng, rất nhiều hung hiểm và thời cơ chiến đấu đều là nhờ thám mã điều tra phát hiện.

Lục Thất lưu lại mười tên binh truyền tin chủ yếu là làm quen với bọn họ, hắn không thể dựa vào quan úy để áp chế quân binh dũng, phải lôi kéo vài người có tài để tâng bốc
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện