Sau khi mở cửa bước ra, thấy hai bà lão đang đứng ngoài sân, Lục Thất nói muốn dẫn Lâm Tiểu Điệp đi, mặt hai bà lão lộ vẻ khác thường, Lục Thất lấy ra mười lượng bạc đưa cho hai người, hai người được bạc lập tức vui vẻ ra mặt. Lục Thất xoay người, nắm tay Lâm Tiểu Điệp, dắt nàng rời khỏi Tiểu Diệp Các.
Trong xe, Lục Thất cân nhắc mãi, cuối cùng quyết định dẫn Lâm Tiểu Điệp đến Thiên Công tú trang ở tạm, đợi sau khi báo cho mẫu thân, sẽ đón nàng về huyện Thạch Đại thành thân.
Trong xe, Lục Thất giải thích kỹ càng về tình hình ở Thiên Công tú trang cho Lâm Tiểu Điệp nghe, hắn với các cô gái của tú trang chỉ là bằng hữu, dặn nàng đừng làm phiền bọn Lý Tuyết Tâm.
Lâm Tiểu Điệp nghe xong, vẫn tỏ ra thản nhiên, từ lúc lên xe, dường như trong lòng nàng có tâm sự đè nặng, Lục Thất cũng không để ý, nghĩ là nàng đang lo lắng, làm sao thích ứng với cuộc sống mới sau này.
Đột nhiên Lục Thất dẫn chính thê tới, khiến sáu nàng ở tú trang giật mình kinh ngạc, cả đám thấp thỏm bất an ra đón Lâm Tiểu Điệp. Dường như Lâm Tiểu Điệp nhanh chóng thích ứng với địa vị chính thê, sau khi vào nhà, liền chủ động chọn ở phòng chính.
Điều khiến Lục Thất không ngờ là Lâm Tiểu Điệp hoàn toàn quên mất lời dặn của hắn, không hề từ chối sáu nàng quỳ ra mắt, cũng làm như không thấy ánh mắt ra hiệu của Lục Thất, khiến hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng vì có hẹn với Tam phu nhân, hắn đành phải gác việc này lại, vội vàng đến Thất Tịch trà lâu.
Khi hắn đến nơi, cũng như lần trước, một tỳ nữ dẫn hắn vào nhà của Trưởng sử Ung Vương phủ, nhưng lần này nàng ta dẫn hắn băng qua vườn sau, đi tới một luyện võ trường. Lục Thất bị tỳ nữ dẫn tới đây, rất buồn bực và khó hiểu.
Trên luyện võ trường, một người đàn ông mặt đen đang múa đao, có một người trung niên dáng vẻ tao nhã tuấn tú đang đứng xem chăm chú, bên cạnh ông ta là Tam phu nhân xinh đẹp.
Tam phu nhân thấy Lục Thất đến nơi, dịu dàng mỉm cười, gật gật đầu. Lục Thất vội chắp tay thi lễ, hắn đoán người trung niên kia là Trưởng sử Ung Vương phủ La đại nhân.
Sau đó hắn cũng nhìn vào trong luyện võ trường, thấy người đàn ông mặt đen đang múa một thanh đao sáng như tuyết, ánh đao nhanh mạnh, kín đáo tựa như mưa gió cũng không lọt qua nổi, có thể cảm thấy hơi lạnh từ thanh đao tỏa ra. Lượn một vòng, người đàn ông mặt đen đã quét ra mười đao, uy lực hết sức kinh người.
- Hay cho chiêu “Thu Phong Tảo Lạc Diệp”! (Gió thu quét sạch lá vàng)
Người trung niên tao nhã cao giọng tán tụng.
Người đàn ông mặt đen thu đao lại, ôm đao thi lễ:
- Đa tạ đại nhân
Người trung niên cười, chợt quay đầu lại nhìn về phía Lục Thất, Lục Thất vội tiến lên, chắp tay nói:
- Hạ quan Lục Thiên Phong bái kiến La đại nhân.
La trưởng sử mỉm cười nói:
- Lục huynh đệ khách khí rồi.
Ông ta dừng lại một chút, rồi giới thiệu:
- Lục huynh đệ, vị này được người trên giang hồ gọi là Phong Đao Mã Lâm đại hiệp, cũng như Lục huynh đệ, là một trong các Lữ soái phủ quân mở rộng của Ung Vương phủ.
Lục Thất nghe vậy, biết chức Lữ soái đã thuộc về mình rồi, thầm thở phào nhẹ nhõm, hiện giờ hắn rất cần sự ủng hộ của Ung Vương phủ có thế lực to lớn này.
Phong Đao mỉm cười nói:
- Lục huynh đệ khách khí rồi, ta và ngươi cùng thuộc sự quản lý của Ung Vương phủ, sau này nên đồng lòng hợp lực chiếu cố cho nhau.
Lục Thất hòa nhã nói:
- Mã đại ca nói rất đúng.
Phong Đao liếc nhìn Lục Thất, mỉm cười nói:
- Nghe Tam phu nhân nói, Lục huynh đệ không chỉ thiện chiến trên chiến trường, mà còn là một cao thủ thân mang tuyệt kỹ, không biết có thể so tài cao thấp với ta một chút không? Lục Thất hơi ngẩn người, hắn hiểu ra vì sao tỳ nữ lại dẫn hắn tới luyện võ trường này, hẳn là La đại nhân muốn khảo nghiệm thực lực của hắn. Biết không thể khiêm tốn từ chối sự khiêu chiến này, hắn liền cười nói:
- Mã đai ca là người thẳng thắn, huynh đệ xin được lãnh giáo một chút để mở mang kiến thức.
Phong Đao gật đầu cười, đi ra giữa sân, Lục Thất cũng vội đi theo. La trưởng sử hô lên:
- Hai vị thí võ, hễ điểm vừa tới là dừng ngay, đừng làm đối phương bị thương.
Phong Đao gật đầu, nhìn Lục Thất, nói:
- Huynh đệ dùng binh khí gì?
Sở trường của Lục Thất là dùng mã tấu, nhưng lối đánh mã tấu của hắn thiên về mạnh và độc, không thích hợp để so tài một cách thân thiện, cho nên hắn khách khí nói:
- Đệ không giỏi dùng binh khí, lại sở trường về quyền thuật, xin mời Mã đại ca ra chiêu.
Phong Đao gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng, mắt nhướng lên hàm chứa vẻ uy nghiêm, chợt quát lên:
- Tốt! Hãy cẩn thận!
Thanh đao trong tay y vung lên, ánh đao lóe sáng, chém mạnh về phía Lục Thất, không hề có ý lưu tình.
Lục Thất thấy hơi đao buốt lạnh, biết đây là cao thủ hàng đầu, không dám xem thường, vội tập trung tinh thần né tránh thanh đao, nghiêng người bước về phía bên hông của Phong Đao, một quyền mạnh mẽ rít gió bay tới sườn của y.
Mũi đao của Phong Đao liền lật lại, chém ngang hông Lục Thất, tốc độ biến chiêu quá nhanh khiến Lục Thất kinh sợ. Hắn gầm lên một tiếng, ra chiêu Song Hổ Bác Long (Hai hổ đánh một rồng), hai quyền mạnh mẽ đánh vào mặt và bụng của Phong Đao, Phong Đao ra chiêu Phong Bãi Khoảnh Diệp (Gió khua lá gai), mũi đao như quỷ ảnh quét vào người Lục Thất.
Lục Thất lạnh lùng quát lên một tiếng, tay trái cong lại như móc câu cài sống đao, Phong Đao kinh sợ ồ lên một tiếng, mũi đao kéo ngang, vuốt xuống phía dưới người Lục Thất. Mấy chiêu này y đánh ra rất dứt khoát gãy gọn, chiêu nào cũng là sát chiêu, Lục Thất cài đao không được, biết không ổn, lập tức mạnh mẽ quét một cước về phía dưới chân Phong Đao.
Phong Đao nhảy lên lùi về phía sau, quát lớn:
- Cẩn thận đấy!
Dứt tiếng, ánh đao lại bay tới, quét ra liên tục mười bốn đao, đao ảnh trông như một tấm lụa trắng như tuyết đánh về phía Lục Thất. Sắc mặt ngưng trọng, La trưởng sử chăm chú nhìn cuộc đấu, Tam phu nhân hết sức lo lắng, tay bụm chặt lấy miệng, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.
Lục Thất thấy thế đao hung mãnh, cũng gầm lên một tiếng, mạnh mẽ đánh ra mười bốn quyền, một chiêu “Hổ khiếu hoàng sa” (Hổ gầm trên bãi cát), kình khí tụ lại vô cùng sắc bén, chấn nát ánh đao bay đi tứ tán, thân hình của Phong Đao chấn động, bị đẩy lui ra sau bảy bước, rõ ràng là rơi vào thế hạ phong.
Đao chiêu bị áp chế, khiến Phong Đao lộ vẻ xấu hổ, thân hình vừa đứng vững lại được, liền rống lên một tiếng, thanh đao hóa thành một luồng hào quang bay lên chém xéo xuống người Lục Thất.
Lục Thất chiếm được thế thượng phong, không nghĩ là Phong Đao lại tiếp tục ra tay, vừa định ôm quyền nói một câu khách khí, chợt thấy đao khí xé gió nhanh như chớp chém về phía mình, từ vai phải tới ngực bị đao khí quét trúng, phải lui về phía sau mấy bước, cảm thấy vai ngực bị trúng chiêu hơi đau, không kìm được mặt liền biến sắc.
Tam phu nhân hoảng sợ kêu lên, vội vã bước tới bên cạnh Lục Thất, ân cần hỏi:
- Lục đại nhân, ngươi không sao chứ?
Lục Thất cúi đầu nhìn, thấy từ vai phải đến trước ngực của chiếc áo bị rách một đường thẳng tắp, lộ ra màu da ngăm ngăm, trầm giọng nói:
- Ta không sao, đa tạ phu nhân quan tâm.
Xói xong, hắn ngẩng lên nhìn Phong Đao, lạnh nhạt nói:
- Đao pháp của Mã huynh thật giỏi, ta thua.
Phong Đao giật mình nhìn hắn, trên mặt hơi lộ vẻ hối hận, vội nói:
- Huynh đệ mau vận khí kiểm tra nội phủ cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng trị liệu chậm trễ, chiêu cuối cùng của ta là “Vô Hình Đao Cương”.
Giọng y đầy vẻ lo lắng, Lục Thất vừa nghe, buồn bực trong lòng liền tiên tan, biết Mã Lâm cũng không phải cố ý muốn đả thương hắn, mỉm cười nói:
- Thật sự là không sao, tạ ơn Mã đại ca lo lắng.
Phong Đao nhìn hắn một lát với vẻ khó tin, rồi gật đầu nói:
- Rất hiếm người trong thiên hạ chịu một chiêu Vô Hình Đao Cương của ta mà bình an vô sự, ta thua.
Lúc này La trưởng sử cũng đi tới, cười nói:
- Hai vị thật là kỳ phùng địch thủ. Mã Lâm, ngươi cũng mệt rồi, đi nghỉ trước đi, ta muốn nói chi tiết hơn với Lục huynh đệ về việc nhậm chức.
Mã Lâm cung kính đáp lời, thi lễ rồi rời đi. Lục Thất biết Mã Lâm là tâm phúc của La trưởng sử, mà hắn thì được Tam phu nhân tiến cử, trước mắt còn chưa được La trưởng sử tin tưởng và coi là tâm phúc.
- Ha ha, mời Lục huynh đệ tới sảnh nói chuyện.
La trưởng sử mỉm cười, đưa tay mời, đương nhiên là Lục Thất cung kính làm theo lời.
Tới tiền sảnh ngồi xuống, đợi tỳ nữ dâng trà, sau khi nâng chén mời Lục Thất một cách khách khí, La trưởng sử nâng nhấp một hớp, rồi đặt chén trà xuống, cười nói:
- Lục huynh đệ, trước hết ta xin tạ ơn ngươi đã cứu vợ con của ta.
- Đại nhân khách khí rồi, là do hạ quan tình cờ gặp đúng lúc, mà cũng là nhờ lệnh công tử và phu nhân phúc lớn mạng lớn.
Lục Thất khiêm tốn.
La trưởng sử mỉm cười gật đầu:
- Lục huynh đệ, kiến giải của ngươi về việc mở rộng phủ quân của Ung Vương phủ rất xác đáng, sau khi nghe vợ ta thuật lại, ta đã có được một số gợi ý.
Lục Thất gật đầu, Tam phu nhân ngồi bên cạnh dịu dàng nói:
- Lục đại nhân, thật ra kiến giải của ngươi, phu quân của ta đã sớm hiểu rõ, cũng đã có sách lược chuẩn bị phòng tránh tai họa.
Lục Thất nghe vậy hơi ngẩn người, cũng không biết lời của Tam phu nhân là thật hay giả, ngoài mặt thản nhiên đáp:
- Hóa ra đại nhân đã có cách tránh tai họa, vậy là hạ quan múa rìu qua mắt thợ rồi.
La trưởng sử ôn tồn nói:
- Ý kiến của Lục huynh đệ không phải là múa rìu qua mắt thợ đâu, mà nó rất hữu ích, chẳng hạn như việc giao lại binh quyền cho Binh bộ để thăm dò, thì thật sự ta không nghĩ tới.
Lục Thất khẽ ồ một tiếng, La trưởng sử dừng lại một chút, rồi nói:
- Lục huynh đệ không biết đấy thôi, thật ra chúng ta thuyết phục Ung Vương xin mở rộng phủ quân, mục đích không phải hy vọng xa vời rằng có thể có được lực lượng quân đội hùng hậu, mà là xuất phát từ chiến lược bảo vệ đất nước. Trên thực tế, việc mở rộng của chúng ta là tuyển dụng tướng tài, giống như ý kiến của Lục huynh đệ, sau khi mở rộng, sẽ có thể có được chế độ xây dựng doanh tướng một cách hợp pháp, việc này chẳng khác nào dự trữ sẵn các tướng lĩnh giỏi cầm binh cho triều đình, một khi Đường quốc có biến, cơ cấu tổ chức vô binh này, có thể nhanh chóng tuyển mộ binh lính, thành lập quân đội chính quy. Các tướng lĩnh đã được trau dồi luyện tập cầm quân, chắc chắn sức chiến đấu sẽ mạnh mẽ, chứ để đến lúc nguy cấp mới gom quân một cách chắp vá, thì cho dù có tuyển mộ thật nhiều binh lính, cũng sẽ chỉ là một đội quân ô hợp mà thôi.
Trong xe, Lục Thất cân nhắc mãi, cuối cùng quyết định dẫn Lâm Tiểu Điệp đến Thiên Công tú trang ở tạm, đợi sau khi báo cho mẫu thân, sẽ đón nàng về huyện Thạch Đại thành thân.
Trong xe, Lục Thất giải thích kỹ càng về tình hình ở Thiên Công tú trang cho Lâm Tiểu Điệp nghe, hắn với các cô gái của tú trang chỉ là bằng hữu, dặn nàng đừng làm phiền bọn Lý Tuyết Tâm.
Lâm Tiểu Điệp nghe xong, vẫn tỏ ra thản nhiên, từ lúc lên xe, dường như trong lòng nàng có tâm sự đè nặng, Lục Thất cũng không để ý, nghĩ là nàng đang lo lắng, làm sao thích ứng với cuộc sống mới sau này.
Đột nhiên Lục Thất dẫn chính thê tới, khiến sáu nàng ở tú trang giật mình kinh ngạc, cả đám thấp thỏm bất an ra đón Lâm Tiểu Điệp. Dường như Lâm Tiểu Điệp nhanh chóng thích ứng với địa vị chính thê, sau khi vào nhà, liền chủ động chọn ở phòng chính.
Điều khiến Lục Thất không ngờ là Lâm Tiểu Điệp hoàn toàn quên mất lời dặn của hắn, không hề từ chối sáu nàng quỳ ra mắt, cũng làm như không thấy ánh mắt ra hiệu của Lục Thất, khiến hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng vì có hẹn với Tam phu nhân, hắn đành phải gác việc này lại, vội vàng đến Thất Tịch trà lâu.
Khi hắn đến nơi, cũng như lần trước, một tỳ nữ dẫn hắn vào nhà của Trưởng sử Ung Vương phủ, nhưng lần này nàng ta dẫn hắn băng qua vườn sau, đi tới một luyện võ trường. Lục Thất bị tỳ nữ dẫn tới đây, rất buồn bực và khó hiểu.
Trên luyện võ trường, một người đàn ông mặt đen đang múa đao, có một người trung niên dáng vẻ tao nhã tuấn tú đang đứng xem chăm chú, bên cạnh ông ta là Tam phu nhân xinh đẹp.
Tam phu nhân thấy Lục Thất đến nơi, dịu dàng mỉm cười, gật gật đầu. Lục Thất vội chắp tay thi lễ, hắn đoán người trung niên kia là Trưởng sử Ung Vương phủ La đại nhân.
Sau đó hắn cũng nhìn vào trong luyện võ trường, thấy người đàn ông mặt đen đang múa một thanh đao sáng như tuyết, ánh đao nhanh mạnh, kín đáo tựa như mưa gió cũng không lọt qua nổi, có thể cảm thấy hơi lạnh từ thanh đao tỏa ra. Lượn một vòng, người đàn ông mặt đen đã quét ra mười đao, uy lực hết sức kinh người.
- Hay cho chiêu “Thu Phong Tảo Lạc Diệp”! (Gió thu quét sạch lá vàng)
Người trung niên tao nhã cao giọng tán tụng.
Người đàn ông mặt đen thu đao lại, ôm đao thi lễ:
- Đa tạ đại nhân
Người trung niên cười, chợt quay đầu lại nhìn về phía Lục Thất, Lục Thất vội tiến lên, chắp tay nói:
- Hạ quan Lục Thiên Phong bái kiến La đại nhân.
La trưởng sử mỉm cười nói:
- Lục huynh đệ khách khí rồi.
Ông ta dừng lại một chút, rồi giới thiệu:
- Lục huynh đệ, vị này được người trên giang hồ gọi là Phong Đao Mã Lâm đại hiệp, cũng như Lục huynh đệ, là một trong các Lữ soái phủ quân mở rộng của Ung Vương phủ.
Lục Thất nghe vậy, biết chức Lữ soái đã thuộc về mình rồi, thầm thở phào nhẹ nhõm, hiện giờ hắn rất cần sự ủng hộ của Ung Vương phủ có thế lực to lớn này.
Phong Đao mỉm cười nói:
- Lục huynh đệ khách khí rồi, ta và ngươi cùng thuộc sự quản lý của Ung Vương phủ, sau này nên đồng lòng hợp lực chiếu cố cho nhau.
Lục Thất hòa nhã nói:
- Mã đại ca nói rất đúng.
Phong Đao liếc nhìn Lục Thất, mỉm cười nói:
- Nghe Tam phu nhân nói, Lục huynh đệ không chỉ thiện chiến trên chiến trường, mà còn là một cao thủ thân mang tuyệt kỹ, không biết có thể so tài cao thấp với ta một chút không? Lục Thất hơi ngẩn người, hắn hiểu ra vì sao tỳ nữ lại dẫn hắn tới luyện võ trường này, hẳn là La đại nhân muốn khảo nghiệm thực lực của hắn. Biết không thể khiêm tốn từ chối sự khiêu chiến này, hắn liền cười nói:
- Mã đai ca là người thẳng thắn, huynh đệ xin được lãnh giáo một chút để mở mang kiến thức.
Phong Đao gật đầu cười, đi ra giữa sân, Lục Thất cũng vội đi theo. La trưởng sử hô lên:
- Hai vị thí võ, hễ điểm vừa tới là dừng ngay, đừng làm đối phương bị thương.
Phong Đao gật đầu, nhìn Lục Thất, nói:
- Huynh đệ dùng binh khí gì?
Sở trường của Lục Thất là dùng mã tấu, nhưng lối đánh mã tấu của hắn thiên về mạnh và độc, không thích hợp để so tài một cách thân thiện, cho nên hắn khách khí nói:
- Đệ không giỏi dùng binh khí, lại sở trường về quyền thuật, xin mời Mã đại ca ra chiêu.
Phong Đao gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng, mắt nhướng lên hàm chứa vẻ uy nghiêm, chợt quát lên:
- Tốt! Hãy cẩn thận!
Thanh đao trong tay y vung lên, ánh đao lóe sáng, chém mạnh về phía Lục Thất, không hề có ý lưu tình.
Lục Thất thấy hơi đao buốt lạnh, biết đây là cao thủ hàng đầu, không dám xem thường, vội tập trung tinh thần né tránh thanh đao, nghiêng người bước về phía bên hông của Phong Đao, một quyền mạnh mẽ rít gió bay tới sườn của y.
Mũi đao của Phong Đao liền lật lại, chém ngang hông Lục Thất, tốc độ biến chiêu quá nhanh khiến Lục Thất kinh sợ. Hắn gầm lên một tiếng, ra chiêu Song Hổ Bác Long (Hai hổ đánh một rồng), hai quyền mạnh mẽ đánh vào mặt và bụng của Phong Đao, Phong Đao ra chiêu Phong Bãi Khoảnh Diệp (Gió khua lá gai), mũi đao như quỷ ảnh quét vào người Lục Thất.
Lục Thất lạnh lùng quát lên một tiếng, tay trái cong lại như móc câu cài sống đao, Phong Đao kinh sợ ồ lên một tiếng, mũi đao kéo ngang, vuốt xuống phía dưới người Lục Thất. Mấy chiêu này y đánh ra rất dứt khoát gãy gọn, chiêu nào cũng là sát chiêu, Lục Thất cài đao không được, biết không ổn, lập tức mạnh mẽ quét một cước về phía dưới chân Phong Đao.
Phong Đao nhảy lên lùi về phía sau, quát lớn:
- Cẩn thận đấy!
Dứt tiếng, ánh đao lại bay tới, quét ra liên tục mười bốn đao, đao ảnh trông như một tấm lụa trắng như tuyết đánh về phía Lục Thất. Sắc mặt ngưng trọng, La trưởng sử chăm chú nhìn cuộc đấu, Tam phu nhân hết sức lo lắng, tay bụm chặt lấy miệng, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.
Lục Thất thấy thế đao hung mãnh, cũng gầm lên một tiếng, mạnh mẽ đánh ra mười bốn quyền, một chiêu “Hổ khiếu hoàng sa” (Hổ gầm trên bãi cát), kình khí tụ lại vô cùng sắc bén, chấn nát ánh đao bay đi tứ tán, thân hình của Phong Đao chấn động, bị đẩy lui ra sau bảy bước, rõ ràng là rơi vào thế hạ phong.
Đao chiêu bị áp chế, khiến Phong Đao lộ vẻ xấu hổ, thân hình vừa đứng vững lại được, liền rống lên một tiếng, thanh đao hóa thành một luồng hào quang bay lên chém xéo xuống người Lục Thất.
Lục Thất chiếm được thế thượng phong, không nghĩ là Phong Đao lại tiếp tục ra tay, vừa định ôm quyền nói một câu khách khí, chợt thấy đao khí xé gió nhanh như chớp chém về phía mình, từ vai phải tới ngực bị đao khí quét trúng, phải lui về phía sau mấy bước, cảm thấy vai ngực bị trúng chiêu hơi đau, không kìm được mặt liền biến sắc.
Tam phu nhân hoảng sợ kêu lên, vội vã bước tới bên cạnh Lục Thất, ân cần hỏi:
- Lục đại nhân, ngươi không sao chứ?
Lục Thất cúi đầu nhìn, thấy từ vai phải đến trước ngực của chiếc áo bị rách một đường thẳng tắp, lộ ra màu da ngăm ngăm, trầm giọng nói:
- Ta không sao, đa tạ phu nhân quan tâm.
Xói xong, hắn ngẩng lên nhìn Phong Đao, lạnh nhạt nói:
- Đao pháp của Mã huynh thật giỏi, ta thua.
Phong Đao giật mình nhìn hắn, trên mặt hơi lộ vẻ hối hận, vội nói:
- Huynh đệ mau vận khí kiểm tra nội phủ cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng trị liệu chậm trễ, chiêu cuối cùng của ta là “Vô Hình Đao Cương”.
Giọng y đầy vẻ lo lắng, Lục Thất vừa nghe, buồn bực trong lòng liền tiên tan, biết Mã Lâm cũng không phải cố ý muốn đả thương hắn, mỉm cười nói:
- Thật sự là không sao, tạ ơn Mã đại ca lo lắng.
Phong Đao nhìn hắn một lát với vẻ khó tin, rồi gật đầu nói:
- Rất hiếm người trong thiên hạ chịu một chiêu Vô Hình Đao Cương của ta mà bình an vô sự, ta thua.
Lúc này La trưởng sử cũng đi tới, cười nói:
- Hai vị thật là kỳ phùng địch thủ. Mã Lâm, ngươi cũng mệt rồi, đi nghỉ trước đi, ta muốn nói chi tiết hơn với Lục huynh đệ về việc nhậm chức.
Mã Lâm cung kính đáp lời, thi lễ rồi rời đi. Lục Thất biết Mã Lâm là tâm phúc của La trưởng sử, mà hắn thì được Tam phu nhân tiến cử, trước mắt còn chưa được La trưởng sử tin tưởng và coi là tâm phúc.
- Ha ha, mời Lục huynh đệ tới sảnh nói chuyện.
La trưởng sử mỉm cười, đưa tay mời, đương nhiên là Lục Thất cung kính làm theo lời.
Tới tiền sảnh ngồi xuống, đợi tỳ nữ dâng trà, sau khi nâng chén mời Lục Thất một cách khách khí, La trưởng sử nâng nhấp một hớp, rồi đặt chén trà xuống, cười nói:
- Lục huynh đệ, trước hết ta xin tạ ơn ngươi đã cứu vợ con của ta.
- Đại nhân khách khí rồi, là do hạ quan tình cờ gặp đúng lúc, mà cũng là nhờ lệnh công tử và phu nhân phúc lớn mạng lớn.
Lục Thất khiêm tốn.
La trưởng sử mỉm cười gật đầu:
- Lục huynh đệ, kiến giải của ngươi về việc mở rộng phủ quân của Ung Vương phủ rất xác đáng, sau khi nghe vợ ta thuật lại, ta đã có được một số gợi ý.
Lục Thất gật đầu, Tam phu nhân ngồi bên cạnh dịu dàng nói:
- Lục đại nhân, thật ra kiến giải của ngươi, phu quân của ta đã sớm hiểu rõ, cũng đã có sách lược chuẩn bị phòng tránh tai họa.
Lục Thất nghe vậy hơi ngẩn người, cũng không biết lời của Tam phu nhân là thật hay giả, ngoài mặt thản nhiên đáp:
- Hóa ra đại nhân đã có cách tránh tai họa, vậy là hạ quan múa rìu qua mắt thợ rồi.
La trưởng sử ôn tồn nói:
- Ý kiến của Lục huynh đệ không phải là múa rìu qua mắt thợ đâu, mà nó rất hữu ích, chẳng hạn như việc giao lại binh quyền cho Binh bộ để thăm dò, thì thật sự ta không nghĩ tới.
Lục Thất khẽ ồ một tiếng, La trưởng sử dừng lại một chút, rồi nói:
- Lục huynh đệ không biết đấy thôi, thật ra chúng ta thuyết phục Ung Vương xin mở rộng phủ quân, mục đích không phải hy vọng xa vời rằng có thể có được lực lượng quân đội hùng hậu, mà là xuất phát từ chiến lược bảo vệ đất nước. Trên thực tế, việc mở rộng của chúng ta là tuyển dụng tướng tài, giống như ý kiến của Lục huynh đệ, sau khi mở rộng, sẽ có thể có được chế độ xây dựng doanh tướng một cách hợp pháp, việc này chẳng khác nào dự trữ sẵn các tướng lĩnh giỏi cầm binh cho triều đình, một khi Đường quốc có biến, cơ cấu tổ chức vô binh này, có thể nhanh chóng tuyển mộ binh lính, thành lập quân đội chính quy. Các tướng lĩnh đã được trau dồi luyện tập cầm quân, chắc chắn sức chiến đấu sẽ mạnh mẽ, chứ để đến lúc nguy cấp mới gom quân một cách chắp vá, thì cho dù có tuyển mộ thật nhiều binh lính, cũng sẽ chỉ là một đội quân ô hợp mà thôi.
Danh sách chương