Tất nhiên đã biết người cứu có liên quan tới Trưởng sử của Ung Vương phủ rồi, Lục Thất quyết định mấy ngày nữa sẽ tới thăm quán trà Thất Tịch này tiếp. Đó là vì hắn biết phong trào kết đảng trong chốn quan trường, thế lực trong quan trường có liên minh liên kết mà cũng có đối địch. Hắn không biết giữa Công bộ thị lang và Ung Vương phủ có mối quan hệ thế nào.

Ngộ nhỡ là quan hệ đối địch, chẳng phải là hai đầu không lấy lòng được, chỉ có chờ Công bộ thị lang bày tỏ thái độ không muốn dùng hắn mới có thể tìm tới mạng lưới của Trường sử Ung Vương phủ. Đương nhiên, nếu biết rõ mối quan hệ giữa Công bộ thị lang và Ung Vương phủ không phải là đối địch, hắn cũng có thể tới thăm trước.

Rời khỏi quán trà Thất Tịch, hắn quay trở về, vừa đi vừa lĩnh hội sự phồn hoa của kinh thành. Khi hắn bước tới cạnh khu đông, vừa đi lên phố lớn, bỗng trước mặt có một đoàn xe ngựa đi tới, trên mỗi chiếc xe đều cắm một chiếc cờ của Long uy tiêu cục. Người trên đường lần lượt tránh ra, Lục Thất cũng theo dòng người tránh sang bên đường.

Hắn lần đầu nhìn thấy đội ngũ hành tiêu chính thức, nhất thời có hứng thú ngắm cảnh náo nhiệt, tận mắt nhìn thấy đoàn xe chở hàng hóa lớn đi qua, người đánh ngựa của hộ xa cũng uy vũ hùng tráng.

Lục Thất bỗng thấy trong đoàn xe chở hàng xuất hiện một chiếc xe kiệu nổi bật. Bên phải xe hộ kỵ là một người thiếu nữ. Người thiếu nữ đó cưỡi chú ngựa lớn cao to, độ tuổi khoảng 18, 19 tuổi, trên người mặc trang phục màu xanh biếc, tư chất xinh đẹp, vẻ đẹp khác thường, chỉ là vẻ mặt hơi lạnh lùng, khiến người ta có cảm giác không dám tới gần.

Lục Thất cảm thấy kỳ lạ người con gái dung nhan xinh đẹp đó theo bản năng hỏi một người đàn ông bên trái:
- Đại ca, tiểu nương xinh đẹp trên ngựa này là ai thế? Người đàn ông bên trái đó cũng trố mắt nhìn người đẹp, không quay đầu nói:
- Đó là Nhị tiểu thư Lâm nổi tiếng kinh thành, là con gái của Long Uy tiêu cục Lâm tổng tiêu đầu.

Lục Thất ồ lên một tiếng, hắn là xuất phát từ bản tính háo sắc của người đàn ông mà hỏi một câu, hỏi rồi cũng thế, trong trí nhớ cũng chẳng đọng lại điều gì cả.

Nhưng chính từ sau khi người đàn ông đó trả lời, rèm cửa của chiếc xe đó bỗng kéo ra, để lộ một khuôn mặt người đẹp dung nhan như vẽ, nói chuyện với thiếu nữ mỹ lệ trên ngựa. Khuôn mặt đó đã lọt vào tầm mắt của Lục Thất, lập tức kinh ngạc, đôi mắt nhìn chằm chằm theo sự chuyển động của chiếc xe.

Hắn bỗng nhiên vượt qua người đàn ông bên cạnh, chỉ về phía người đẹp trong xe, vội hỏi:
- Người đẹp trong xe đó là ai thế?

Người đàn ông đó đang tận hưởng may mắn được thấy, bỗng bị Lục Thất cắt ngang liền nổi giận, quay đầu lại định mắng song thấy Lục Thất cao hơn hắn hẳn cái đầu, sợ hãi liền ngậm miệng lại, tự nhiên nhìn về phía tay Lục Thất chỉ.

- Ngươi hỏi người đẹp trong xe đó ư, đó cũng là tiểu thư Lâm gia, đúng là tuyệt sắc.
Người đàn ông đó sau khi nhìn, ngừng lại một chút trả lời câu hỏi của Lục Thất, nói xong quay người lại để thoát khỏi sự lôi kéo, đi vào hàng.

Lục Thất ngây người nhìn theo chiếc xe đi xa, trong lòng hắn lại dâng lên tình cảm khác thường. Người đẹp lộ mặt trong xe đó đúng là người đẹp Tiểu Phức hắn đã cứu trong nhà ra. Lúc ấy, hắn sợ vẻ đẹp của Tiểu Phức và âu yếm ngọc thể, đã từng khuấy động trái tim. Sau đó khi không tìm được lai lịch của Tiểu Phức, cũng đã từng hối tiếc, âm thầm tưởng nhớ nhiều ngày mới dần quên đi được. Không ngờ hôm nay ở thành Giang Ninh lại gặp lại mối duyên này.

Lục Thất đứng giữa đường ngây người nhìn theo đoàn xe tiêu cục đi xa rồi, khoảng một khắc đồng hồ cũng không rời chân đi. Trong lòng hắn lúc này vô cùng mâu thuẫn, người đẹp Tiểu Phức này ngay từ lần đầu gặp mặt đã làm xao động trái tim hắn, khiến hắn có cảm giác không thể diễn tả được thành lời.

Nhưng hắn biết người đẹp Tiểu Phức này là hoa đã có chủ. Nếu hắn liều lĩnh bất chấp tất cả chạy theo, kết cục rất có thể sẽ làm tổn hại tới nàng, khiến hắn nảy sinh tình cảm với người đẹp/ cô nương. Người con gái nhà lành sợ nhất chính là thanh danh ô uế.

Hắn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đã không kìm chế được tình cảm, liền bước về hướng đoàn xe tiêu cục. Trong lòng hắn đã có quyết định rồi, lần này đi tìm cách tìm hiểu tình hình của Tiểu Phức. Nếu Tiểu Phức quả thực là hoa đã có chủ rồi, thì hắn không được làm hại người ta, ngộ nhỡ hoa chưa có chủ thì hắn sẽ tiếp tục ứng phó.

Dọc theo con phố chốc lát, hỏi thăm người qua đường về Long Uy tiêu cục, người qua đường cho hắn biết Long Uy tiêu cục nằm ở thành tây. Lục Thất sau khi cảm tạ liền đi tới thành tây, thuận lợi tìm thấy Long Uy tiêu cục.

Lục Thất thấy Long Uy tiêu cục là tòa nhà hùng vĩ, quy mô không xếp sau phủ đệ Triệu thị lang. Trước thềm trước phủ 5m cắm cột cờ lớn, phía trên treo lá cờ lớn hình đàn rồng của Long Uy tiêu cục, hai bên trước phủ mỗi bên đặt một con sư tử đá khổng lồ, cho thấy khí thế của tòa nhà.

Hắn bước tới trước cửa phủ liếc nhìn biển phủ, trong lòng suy nghĩ nên làm thế nào mới không bị lộ, nghe ngóng được tình hình cụ thể của Tiểu Phức. Cổng phủ có hai gã trang phục đàn ông đứng gác, thấy Lục Thất dừng lại dưới thềm không lên cũng không đi, tên bên trái bước ra ngoài hai bước, chắp tay khách khí nói:
- Xin hỏi ngài có chuyện gì không?

Lục Thất vẫn chưa nghĩ ra cách gì để hỏi thăm tình hình, thấy người đàn ông hỏi hắn liền chần chờ, ngừng lại vài giây chắp tay nói:
- Vị đại ca, tại hạ tới Giang Ninh tìm người họ hàng không gặp, lộ phí đã hết, vì vậy muốn ở quý tiêu cục vài ngày sống tạm chờ người thân. Đại ca có đồng ý không?

Người đàn ông hơi sững người đứng thẳng người lên, trước cung kính sau lắc đầu nói:
- Xin lỗi, nơi này không cần người.

Lục Thất đụng trúng vào đinh, muốn nhộn nhoạm vào tiêu cục bị ngăn cản, tự nhiên không thể đứng ở bậc thềm được nữa, chỉ còn cách quay người đi tìm cách khác.

Vừa mới đi được mười mấy bước, một người phụ nữ lớn tuổi đâm đầu đi tới, Lục Thất liền tránh ra. Người phụ nữ đó liếc nhìn hắn liền đi vào trong phủ. Lục Thất từ từ bước đi, làm xong xuôi chuyện khác sẽ quay lại nghĩ cách nghe ngóng tình hình.

Khi bước đi được khoảng hơn 100m, bỗng nghe phía sau có người gọi:
- Huynh đệ, chờ một chút.

Lục Thất liền quay người lại nhìn, chỉ thấy người gác cổng bên kia đuổi theo. Người đàn ông đó tới gần chỗ hắn nói:
- Huynh đệ, múc nước tưới hoa, tỉa cành bón phân làm không?

Lục Thất khẽ giật mình, cơ hội tới đương nhiên không thể bỏ qua rồi, gật đầu nói:
- Tôi làm, đa tạ đại ca.

Người đàn ông cười nói:
- Đừng cảm ơn ta, là bà Lưu nói tiền Sấm làm công ở hoa viên bệnh rồi, 10 ngày, nửa tháng tới không được, nội trong thời gian ngắn nhất thiếu mất một người.

Lục Thất cố ý vui vẻ nói:
- Đa ta đại ca, nếu đại co không giúp ta, ta quả thực phải ăn ngủ đầu đường rồi.

Người đàn ông cười nói:
- Làm gì có, đi thôi.
Lục Thất đi theo người đàn ông vào Long Uy tiêu cục.

Hoa viên của tiêu cục rất lớn, tổng cộng có 5 người làm. Người làm vườn lão Lý là thủ lĩnh, bởi vì bị bệnh xương cốt chỉ có thể dùng miệng. Lục Thất sau khi tới báo danh liền rời khỏi tiêu cục, buổi sáng hôm sau hắn tới làm công. Hắn định làm việc trong tiêu cục vài ngày. Một là nghe ngóng tình hình của Tiểu Phức. Hai là thông qua người trong tiêu cục nghe ngóng một số thông tin. Tiêu cục có lẽ là nơi tiếp xúc rất lớn.

Khi trở về thành nam trời đã tối rồi, Lục Thất ăn cơm tối xong mới thấy trong vườn Trịnh gia một chú ngựa, hỏi mới biết huyện Thạch Đại đã có một gã nha lính tới. Tên lính đó hiện đang ở trong phòng của Vương nhị phu nhân, không cần nghĩ Lục Thất cũng biết tên lính tới để báo hung tin.

Lục Thất rất muốn biết Vương Chủ Bộ có sách lược ứng phó gì. Hắn liền đi tới vách tường Vương nhị phu nhân. Phòng này là 6 tên lính ở chung, sau khi ăn cơm xong đều đi tới sông Tần Hoài tìm thú vui rồi. Lục Thất áp sát vào tường, nhắm mắt thi xuất dị năng nhìn trộm.

Không tồi, sai khi hắn thi triển dị năng đã nhìn thấy Vương nhị phu nhân. Vương nhị phu nhân ngồi trên ghế sát tường, tay phải cầm một bức thư đã mở, hình như đang nói chuyện với người ta. Lục Thất liền bắt đầu nhìn trộm nội dung bức thư.

Nội dung bức thư là:
- Hồng Nhi, Triệu Huyện Thừa và Triệu Huyện Úy đã bị thổ phỉ giết chết báo thù rồi, bây giờ tình thế bất lợi cho ta, mau đem báu vật tặng cho Thượng thư đại nhân, Lục Nga tặng cho đại công tử, một vạn lượng bạc tặng cho Nhị công tử, tất cả phải xử lý nhanh.

Lục Thất thấy trong lòng hừ lạnh, quả nhiên như hắn đã tiên đoán, tên Vương Chủ Bộ này tâm địa độc ác. Lục Nga hầu hạ hắn cũng rất lâu rồi, hắn ta vì giữ quan vị quyền thế mà cái gì cũng đều từ bỏ. Sau này mình trở về huyện Thạch Đại phải xem chừng hắn, lòng hại người của hắn ta không nhẹ chút nào, đề phòng hắn lại là điều không thể.

Ngày hôm sau, khi trời vừa tảng sáng, tất cả mọi người đều bị tỳ nữ của Vương nhị phu nhân đánh thức dậy. Vẻ mặt của Vương nhị phu nhân phẫn nộ cực điểm, nói Lục Nga nhân lúc trời tối đã bỏ chạy rồi. Lục Thất cũng có vẻ mặt không ngờ, lập tức bắt đầu thực thi cuộc tìm kiếm nô trốn. Hắn nói đi vào trong thành truy tìm một chút, sự thực là tới tiêu cục bắt đầu làm việc chạy trốn phiến phức.

Trên thực tế thì Lục Thất đã dẫn theo Lục Nga, nhưng không phải hắn vì tiếc tình sinh thương, mà sinh lòng bất bình căm phẫn mà là chính Lục Nga trốn vào phòng của hắn, cầu cứu Lục Thất thu nạp nàng ta, liều mạng dập đầu cầu xin. Lục Thất không còn cách nào khác mềm lòng, nhân lúc đêm tối đưa Lục Nga đi trốn trong nhà huynh trưởng.

Đưa Lục Nga đi rồi, đối với Lục Thất mà nói có phân nửa là bị ép buộc. Hắn sợ sự cầu xin của Lục Nga kinh động tới Vương nhị phu nhân. Một khi lan truyền ra bên ngoài, kết cục của Lục Nga chắc chắn là thê thảm, không tránh khỏi bị hành hạ. Hậu quả đó sẽ khiến Lục Thất xấu hổ, cũng không đành lòng.

Nguyên nhân còn lại thì phức tạp hơn, có tiếc tình, có tham lam, có bất bình, có thương hại, nhiều hơn cả là có chút kiêu ngạo. Nếu Lục Nga tới nhà quan cao, còn có hi vọng trở thành nữ chủ cao quý. Nhưng nếu Lục Nga cố tình chọn Lục Thất, hơn nữa còn thề nguyện mãi mãi là kỹ nữ hầu hạ Lục Thất cả đời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện