Lục Thất vốn định thân mật với mấy huyện úy hộ quân mới nhậm chức, vừa nhìn thấy hai người đó ánh mắt chó nhìn người kém tự nhiên hắn cũng mất hết hứng thú.

Mà lần này mặc dù là 3 hộ quân huyện Úy cùng đón hộ vệ nhưng huyện nha cho binh lại có sự chênh lệch rất lớn. Lục Thất chỉ dẫn theo 100 binh lính tự huấn luyện, mài hai người kia mỗi người đem theo 150 quan quân chính quy khác, quân uy nón trụ áo giáp sáng loáng, lấn áp đội quân của Lục Thất thành người hầu.

Lục Thất cũng không tranh giành, yên lặng cố ý đứng xa chờ một chút, hơn nữa còn ám lệnh cho binh lính tùy ý nghỉ ngơi tại chỗ, cứ như vậy đội hình nhìn càng sa sút.

Lúc chính ngọ quan lớn triều đình mới đến. Lục Thất biết đại quan triều đình là Bộ binh thị lang Vinh Kiếm, cũng chính là cha chồng tương lai của Tiêu Tứ tiểu thư, lần này đi phủ châu tuần tra quân sự. Vinh thị lang có 200 quan binh hộ vệ, Lục Thất vừa nhìn đã biết ngay họ là người luyện võ, nha huyện phái binh hộ tống chỉ là lấy lệ, nếu có thích khách thực sự, binh của huyện cũng chỉ thêm phiền.

Vốn dĩ Lục Thất tưởng rằng, Vinh đại nhân sẽ triệu kiến 3 người Huyện Uý kia, vậy mà chỉ có một gã Nha tướng trung quân mệnh lệnh binh thuộc huyện dẫn đường, có người tới gần Hộ vệ quân sẽ lập tức trảm, binh thuộc huyện tuân lệnh vội vàng dẫn trước. Lục Thất dẫn binh đi đầu, để tránh hiểu lầm, hắn cố ý phái hai người đi gặp Lôi Tống. nói rõ là binh dũng không chính quy để Vinh đại nhân nhìn thấy sẽ hiểu lầm quan viện huyện Thạch Đại không coi trọng chuyện hộ tống này.

Hắn về trước thị trấn nhanh như chớp, lúc đến cửa thành quan binh nha vệ đã đứng đầy ở đó, cũng là lần đầu hắn gặp Tôn đại nhân huyện lệnh và Tả hữu huyện úy.

Diện mạo của Tôn đại nhân huyện lệnh thực sự khiến Lục Thất sửng sốt, đúng là một vị thanh niên văn sĩ chỉ 26-27 tuổi, vẻ mặt nho nhã. Lúc Lục Thất đi lên bái kiến, Tôn đại nhân hòa nhã hỏi han tình hình. Hỏi xong lại khen ngợi và khuyến khích 2 câu khiến Lục Thất rất có cảm tình với Tôn huyện lệnh.

Tả hữu Huyện úy chủ quản thủ thành, Lục Thất không quen nhưng hôm nay nhìn thấy một người thì khôi ngô tuấn tú, râu rậm, mặt vuông chữ điền, vẻ mặt trang nghiêm. Một người kia thì mặt tròn, hiền lành. Lục Thất lễ phép đi lên chào, hai huyện Huyện úy cũng chỉ giơ tay nhìn về phía trước lạnh lùng khiến Lục Thất có vẻ hơi khó chịu.

Hắn đi lên chào hỏi Vương chủ bộ, Vương chủ bộ cũng nghiêm mặt nói:
- Lục đại nhân, ngày mai sau khi ngươi bảo vệ Quang đại nhân rời khỏi huyện, ngươi hãy quay về đi đến nha huyện tìm ta. Ta có một số việc muốn hỏi ngươi, bây giờ ngươi giải tán binh lính về nhà nghỉ tạm đi.

Lục Thất trầm ngâm biết không phải chuyện tốt, hắn liền chắp tay nói:
- Được, ngày mai tôi sẽ đến huyện nha tìm Vương đại nhân.
Hắn nói xong rồi xoay người rời đi.

Đi về phía binh lính được một đoạn, tâm trạng của Lục Thất càng lúc càng nặng nề. Hắn hiểu lời sáng sớm Vương chủ bộ nói, là ám chỉ có người muốn xuống chức hắn hoặc có người nói võ tướng Lôi Dương kia đảm nhiệm hộ quân Huyên úy, Vương chủ bộ không muốn dùng hắn… Thật không ngờ miễn chức lại nhanh đến vậy. Hắn biết nếu như chức hộ quân Huyện úy bị miễn thì hồi lại chức là điều vô vọng.

Trờ lại trước đội ngũ binh lính, hắn nhìn đám binh dũng với tâm trạng phức tạp, hắn tiếc cơ hội cầm quân tự chủ lần này. Sự quật khởi của Lục gia cũng cần có chỗ dựa vững chắc. Nhưng sắp bị miễn chức rồi, chức quan không giúp được hắn trước sóng gió.

Nhìn binh dũng, nghĩ đến lợi ích của Lục gia , trong lòng Lục Thất bừng tỉnh, hắn cười lạnh nghĩ ngợi rồi nói:
- Tất nhiên chuyện chức vụ ngày mai sẽ bị bãi miễn, vậy thì ngày mai đi hộ tống chẳng còn chút ý nghĩa gì nữa rồi. Cũng tốt, quan không thể làm một lúc, vậy thì cũng phải trọng dụng một lần.

Trong lòng hắn có dự định, hắn lập tức hạ lệnh cho quân lính giải tán rồi lại gọi 10 tên lính liên lạc đến, ám lệnh bảo họ đi thao trường lấy 3 túi mũi tên chờ hắn. Hắn nói phải đi chấp hành một nhiệm vụ, 10 tên lính liên lạc tuân lệnh mà đi.

Sắp xếp cho đám lính liên lạc xong, Lục Thất lên ngựa phi về phía cửa tây thành. Vào thành tìm đến cửa hàng, nói huynh trưởng lập tức đưa dược đơn cho hắn. Bây giờ hắn sẽ lập tức đi huyện Tam Nguyên mua thuốc, Lục Thiên Hoa nghe xong vội vàng tìm danh sách kiểm tra lại một lần.

Lục Thất chờ ở bên ngoài, như chợt nghĩ ra điều gì đó hỏi:
- Ca, huynh đã từng gặp Trần Hổ chưa? Lục Thiên Hoa sửng sốt dịu giọng nói:
- Gặp rồi, sáng nay vừa mới gặp Trần Hổ đại gia xuất thành, lúc đó huynh nhìn thấy mười mấy người cưỡi ngựa uy phong, hỏi người qua đường mới biết. Vẻ bề ngoài của Trần Hổ đại gia rất văn nho nhã thật không ngờ lại là một tên đại du côn.

Lục Thất nghe thấy vậy mắt sáng lên, hắn biết chức Huyện úy hộ quân một khi đã mất, ác bá phố Tây Trần Hổ sẽ phái người đến quấy nhiễu hiệu thuốc bắc. Không cần đập cửa hiệu mà chỉ cần đe họa người mua thuốc cũng đủ khiến hiệu thuốc bắc phải bồi thường cả số vốn ban đầu.

Lúc trước ở ngoài thành hắn nghe phu xe nói đến cái tên Trần Hổ đã có ý định làm thịt tên này. Nhân lúc ác bá, thế cục hỗn loạn để Lục gia mua lại một cửa hàng vào phố Tây buôn bán. Chỉ có điều sau đó nghe nói đứng phía sau Trần Hổ là Ngưu huyện úy hắn mới bỏ suy nghĩ này. Bởi vì giết Trần Hổ, Ngưu huyện úy lập tức có thể có một tên đại gia khác. Lục Thất căn bản không có quyền nhúng tay vào việc buôn bán trên phố Tây.

Lục Thất cầm danh sách mua thuốc, lại hỏi chi tiết về y mạo của bọn thủ hạ Trần Hổ. Rời khỏi cửa hàng tính giá sơ sơ, hắn về nhà lấy 1500 lượng bạc lại nói với mẫu thân có người đến hỏi thì bảo là hắn đi buôn thuốc. Khoảng ngày mai sẽ về, mẫu thân lại dặn dò hắn cần thận mấy câu.

Lục Thất lấy hai cây đoản mâu ở nhà, cưỡi ngựa ra khỏi thành, trên đường đi Vọng Giang Bảo hắn đã cởi quan y thay lại áo vải, sau đó chuyển hướng đi về phía xã Đông Lưu. Hắn quyết định, nếu lần này đánh lén cướp Trần Hổ ở phía xã Đông Lưu, không đụng nhau là vận may của Trần Hổ. Chỉ cần giết được y là có thể giải quyết được một chút nguy cơ của hiệu thuốc bắc. Còn có thể rung cây dọa khỉ tên đại nhân này trong thành, để những đại nhân đó biết rằng sự đáng sợ của tội phạm, có lẽ sẽ thay đổi được nguy cơ sẽ mất chức của hắn.

Quân mã phi thật nhanh, qua mười mấy dặm đường chỉ mất một tuần trà nhỏ. Lục Thất trông về huyện thành phía xa, tìm được đường lớn đi về phía xã Đông Lưu. Có lẽ do nạn trộm cướp, trên đường lớn không dấu chân người. Lục Thất thấy mặt trời sắp lặn về phía xã Đông Lưu liền bảo dừng lại. Lúc này hắn đã bị chức quan và lợi ích của gia tộc đè nặng tâm trạng. Bất kể hậu quả binh đi vào nước cờ hiểm thế nào, nếu như hắn giết người không thành, có người chạy thoát thì tai họa ngập đầu rồi.

Đi vào được khoảng nửa dặm, nhãn thần của Lục Thất nhìn thấy phía trước, có một đám kỵ khách. Hắn cắn răng một cái rồi giục ngựa phi nhanh. Nếu đám người kia là bọn Trần Hổ, dựa vào kinh nghiệm phong phú chốn sa trường hắn có thể đánh được mấy tên chỉ trong chốc lát.

Trong ánh mắt của Lục Thất đám người kia càng lúc càng rõ ràng. Mắt hắn đầy sát khí nhìn trang phục xem ra đám người kia đúng là Trần Hổ. Y dẫn theo 11 thủ hạ, mà 11 tên này vẫn chưa vây quanh Trần Hổ. Có một tên đi song hành với y, những tên khách thì từng đôi một đi sau thành một đoàn ngựa thồ.

Đúng là nhìn Trần Hổ rất nho nhã, 30 tuổi áo gấm cân đai. Còn tên đàn ông đi song song với y mặc trang phục đen bó sát người. Lục Thất biết đó là Triệu nhị gia, mà nhân vật hắn muốn tấn công đầu tiên chính là Triệu nhị gia.

Trần Hổ đi cũng không nhanh, nhìn thấy phía trước có ngựa tới không làm cho bọn họ cảnh giác. Bọn họ phòng thủ là sơn tặc, kẻ cướp, chứ một kỵ cưỡi ngựa thì không có cảnh giác gì. Nói thì chậm nhưng đi thì rất nhanh, người cưỡi ngựa đi cách bọn họ chỉ có 5 thước, lúc sắp vượt qua, người cưỡi ngựa hai tay rút hai đoản mâu phi với tốc độ cực nhanh.

- A, không được rồi.
Triệu nhị gia mặc áo đen hô lên, đáng tiếc là đã muộn rồi, trong nháy mắt đoản mâu đã đâm trúng ngực y. Đến Trần Hổ bên cạnh cũng không kịp phản ứng gì, chỉ ngẩn ra nhìn đoản mâu bay qua trước ngực.

Giết! Lục Thất vừa ra một kích, hắn lập tức gào lên một tiếng, trường mâu tuốt ra khỏi vỏ vồ về phía kỵ khách đằng sau, ngựa lao như tia chớp, hàng loạt cổ bị đao chém qua, có người ngã nhào xuống. Đám người này nhìn đã không còn vẻ gì là du côn lười nhác nữa rồi, chúng giật mình kinh hãi giục ngựa hoặc rút binh khí, từng tên một như bụi cỏ bia đường bị chém đứt đầu mà chết.

Lục Thất xông lên giết rồi nhìn lại, trường đao rủ xuống cùng với dòng máu tươi, hắn thở hổn hển, ánh mắt nhìn tử thi với vẻ khó mà tưởng tượng được. Những người này đối phó quá dễ, trên chiến trường hắn liều chết xông lên như vậy là thường.

Bình tĩnh trong chốc lát, Lục Thất nghĩ liền hiểu, có được kết quả như vậy hoàn toàn là do tập kích bất ngờ. Hai quân đối trận là có sự chuẩn bị cho cuộc chiến, còn những người này căn bản là không ngờ sẽ có người đến giết bọn chúng. Những đám du côn ô hợp này sao có tố chất huấn luyện tốt như quân đội. Đương nhiên nếu Lục Thất dừng lại gọi tên mà giết công khai e rằng khó tránh khỏi có cá lọt lưới,vì chỗ này cách Bảo thành có hơn 10 dặm.

Lục Thất xuống ngựa chạy nhanh chóng quét dọn chiến trường một lần, nhưng lại được hai túi tiền lớn và khoản khế nợ, hẳn là tên Trần Hổ này đi đòi nợ. Hắn cất túi bạc và khế nợ trên lưng, lại làm giả hiện trường như đám thổ phỉ cướp giết, để đầu của tất cả bọn chúng vào 1 chỗ, làm ra một cảnh tượng tàn bạo rồi lại lấy mũi tên cắm một mũi trí mạng lên những tử thi.

Cuối cùng là dùng mũi tên giết 3 con ngựa không biết sợ bỏ chạy, xong xuôi hắn cởi bộ quần áo dính đầy máu ra và bẻ gãy cây trường mâu cất vào trong túi ngựa, rồi lấy một bộ khác thay vào. Thay quần áo xong, hắn kiểm tra lại không có vết máu trên thân ngựa nữa sau đó mới lên ngựa phi về phía Vọng Giang Bảo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện