Vừa rạng sáng ngày thứ 2, Lục Thất đã dẫn theo Tiểu Vân và đám lính đứng ở bên ngoài Vạn Sinh Đường. Hai chiếc xe lớn cũng dừng ở ngoài đó, bên cạnh xe bày hơn 600 túi dược liệu. Ông lão đi ra nói túi dược liệu còn chưa buộc miệng mời Lục Thất tự kiểm tra, còn nói rõ sau khi giao dịch xong đại khái sẽ không chịu trách nhiệm, cũng không phải hàng rởm, nghĩ ông lão bị Lục Thất hù dọa nên mới làm cẩn thận như vậy.

Lục Thất không ngờ ông lão lại dùng chiêu thức đó, đành phải để Tiểu Vân đi kiểm tra. Tiểu Vân nghỉ ngơi một đêm tinh thần đã phấn chấn trở lại, lập tức làm công việc kiểm tra thuốc. Lúc kiểm tra ông lão thỉnh thoảng lại đến xem, đồng thời rất kinh ngạc về sự hiểu biết về thuốc của Tiểu Vân. Sau đó lại thấy Tiểu Vân có chỗ do dự, ông lão liền mỉm cười chỉ điểm, Tiểu Vân có người giải thích cho chỗ mình không hiểu nên rất vui. Kiểm tra được ¼ đã mất 1 canh giờ, Lục Thất không cho kiểm tra nữa, trước khi trời tối nhất định phải quay về Vọng Giang Bảo.

Cho hết lên xe xong, Lục Thất trịnh trọng xin lỗi ông lão, hỏi thăm biết tên của ông ta là Vương Phúc Toàn, giao 2100 lượng tiền dược liệu, Lục Thất cũng dùng 1383 lượng bạc cướp được từ Trần Hổ mang hết đến huyện Tam Nguyên để mua thật nhiều dược liệu.

Dược liệu là hành hóa trọng lượng nhẹ, chất lên 2 xe 4m cao đến 3m, trông giống như hai căn phòng di động lớn. Mỗi chiếc xe là hai con ngựa kéo rất nhẹ nhàng. Tiểu Vân thành phu xe khống chế bên đầu xe, phía sau dùng dây thừng nối và đuôi xe, mười vị hộ vệ kỵ sĩ áp tải xe ra khỏi thị trấn Tam Nguyên.

Vì người trẻ tuổi thường hay nôn nóng, hai xe ra khỏi thị trấn Tam Nguyên liền bắt đầu đi chậm lại, cũng may đường bằng phẳng nếu không xe sẽ lắc lư điên đảo. Tiểu Vân làm phu xe trong lòng vô cùng hưng phấn, khuôn mặt gầy gò cũng trở nên tràn đầy sức sống.

Tâm trạng của Lục Thất cũng tốt hơn rất nhiều, mua đượu dược liệu một cách thuận lợi khiến hắn rất vui sướng. Nếu như không có thân phận là Huyện úy thì hắn không thể mua được thuốc ngoại thương, mà huynh trưởng từng nói cho hắn biết ở trong thành kiếm lãi nhất chính là buôn thuốc trị ngoại thương. Mà thuốc này vô cùng đắt, nhưng lại rất ít người chê đắt, thường thường lợi nhuận là gấp bội. Còn những loại thuốc hay dùng như phong hàn, tiêu chảy… lợi nhuận chỉ bình thường. Hai xe thuốc này về ít nhất cũng lợi được 1500 lượng trở lên. Vì giá thuốc ở huyện Thạch Đại rất cao, phần lớn là do phí vận chuyển chiếm phần hơn.

Đi được khoảng nửa canh giờ, chợt có tiếng vó ngựa rất gấp ở phía sau truyền đến. Lục Thất rất căng thẳng, không gặp phải kẻ cướp nhanh vậy chứ? Hắn khoát tay ra hiệu, mười tên lính lập tức giương cung sẵn sàng đón địch.

Lục Thất quay đầu ngựa nhìn về phía sau, thấy có mấy chục con ngựa đang chạy tới, nhìn kỹ là quan quân. Hắn kinh ngạc, sao quan quân lại xuất hiện, hay chỉ là tình cờ gặp trên đường.

Rất nhanh mấy chục quan quân đã tới, hơn nữa còn xách cung cài tên nhắm vào đám người Lục Thất, hai bên đối diện nhau. Lục Thất thấy rơi vào cảnh xấu, hắn thúc ngựa đi lên trước 10m, ánh mắt tập trung nhìn vào một gã quan quân trung niên mặt đỏ gay ở giữa. Người trung nhiên đó mặc quan phục giống y như hắn, cũng là Huyện úy.

- Bản quan là Huyện úy hộ quân huyện Thạch Đại, xin hỏi vị đại nhân kia vì sao lại giương cung lắp tên nhắm vào chúng ta?
Lục Thất cao giọng hỏi.

Người trung niên mặt đỏ nhìn Lục Thất giọng trầm nói:
- Ngươi là huyện úy Thạch Đại, vì sao lại đến huyện Tam Nguyên? Ngươi nói là làm công vụ ở Vạn Sinh Đường, vì sao không đến huyện nha trình diện mà lại mua rất nhiều thuốc rồi vội vàng rời đi? Đối mặt với hàng loạt câu hỏi, Lục Thất thong thả nói:
- Vị đại nhân này, bản quan là Trí Quả giáo úy trong Hưng Hóa quân, lúc về quê thăm người thân thì được bổ nhiệm chức Huyện úy hộ quân lâm thời. Bản quan đến huyện Tam Nguyên là vì Tam Nguyên thiên hạ thái bình. Còn huyện Thạch Đại nạn cướp hoành hành, cho nên đến huyện Tam Nguyên để học hỏi cách trị cướp, vì thế không cần trình diện. Mặt khác, gần đây bản quan phải thực thi diệt trừ thổ phỉ trên quy mô lớn, diệt thổ phỉ ắt tổn hao binh lính, cho nên bản quan muốn mua chút thuốc về dùng trong quân.

Người trung niên mặt đỏ kia nghe thấy vậy liền ngây người ra. Nếu như đối phương là Trí quả giáo úy trí trong quân, thì ấn phẩm cao hơn y tận mấy cấp. Tuy hiện giờ trọng thực khinh hư, nhưng vì là loạn thế, quan địa phương cũng không muốn đắc tội với những nhân vật trong quân. Huyện úy là y đuổi theo không phải vì thân phận của Lục Thất mà là vì hơn 2 ngàn dược liệu, là có ác ý mà tới.

Người đàn ông trung niên mặt đỏ suy nghĩ, sau đó đổi sắc mặt bước ra khỏi hàng kỵ mã chắp tay nói:
- Hóa ra ngài đây là Trí quả Giáo úy đại nhân, hạ quan thất kính rồi.

Lục Thất vừa nhìn đã thấy yên tâm, hắn hiểu đối phương đuổi theo là có 8 phần ác ý, bây giờ lại bước ra khỏi hàng miệng tươi cười, tất nhiên là đã không còn ác ý nữa rồi.

Hắn đoán không nhầm, vì Lục Thất thể hiện mình là nhân vật quan trọng hơn nữa lại có lý do đầy đủ để đến huyện Tam Nguyên. Người đàn ông trung niên mặt đỏ không dám giết người đoạt của. Y sợ người của Lục Thất chạy mất, cũng sợ quan binh không quản nghiêm cái miệng, sát hại nhân vật Trí Quả giáo úy trong quân, vậy thì để lại hậu quả lớn rồi, một Huyện úy như y không gánh nổi mối hậu họa này đâu.

Hai bên trao đổi xã giao với nhau mấy câu rồi vẻ mặt lại hữu hảo trở lại. Huyện úy đuổi theo là Huyện úy Tam Nguyên, tên là Bàng Long, người rất tinh vi, tâm địa cũng tham lam, độc ác. Nếu hôm nay Lục Thất không nói là Trí Quả Giáo úy trong quân thì chắc chắn y sẽ cho hắn là đạo tặc mà bắn chết. Cho dù Lục Thất có chạy thoát thì cũng không có chỗ mà giải oan, vì hắn đến huyện Tam Nguyên là để làm việc tư.

Huyện úy Bàng Long vừa dẫn quân đi thì Lục Thất trầm mặc bảo Tiểu Vân đi mau, chạy một mạnh ra khỏi huyện Tam Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm. Tiếp theo là địa phận của huyện Thái Bình không ngờ cả đường không bị ngăn cản. Trở về địa phận huyện Thạch Đại tình cờ gặp phải đám thổ phỉ thăm dò nhưng cũng không nhiều loạn phỉ, thuận lợi về tới Vọng Giang Bảo. Sự thuận lợi như vậy khiến Lục Thất cảm thấy kỳ lạ, nhưng thuận lợi mà về được là chuyện tốt cũng không nên nghĩ nhiều như vậy.

Sau khi để thuốc vào nhà sau, Lục Thấy chia cho mỗi tên lính 30 lượng, còn nhiều hơn đã hứa là 10 lượng. Hắn chia bạc xong liền nói:
- Các vị, 2 ngày nay vất vả rồi. Bây giờ ta có tin không được tốt muốn nói với các vị, có lẽ huyện sẽ không cần ta làm Huyện úy hộ quân nữa rồi, sau này ta sẽ không cộng sự cùng các vị nữa rồi.

Đám lính giật mình kinh hãi, bọn họ chưa kịp hưởng hết niềm vui được 30 lượng bạc, tên lính Đỗ Mạnh vội la lên:
- Đại nhân, vì sao huyện lại không cần ngài nữa?

Lục Thất ôn hòa nói:
- Nguyên nhân rất đơn giản, hôm qua các ngươi cũng nhìn thấy Lôi huyện úy và Tống huyện úy rồi. Trong huyện đã có Lôi huyện úy uy vũ tiêu diệt đám thổ phỉ. Ta không có tài cán gì lớn, vật ít thì quý, nhiều người tranh giành cũng là chuyện bình thường thôi.

Mười tên lính liên lạc nhìn nhau, vẻ mặt đều thất vọng. Lục Thất mỉm cười nói:
- Các vị, đường nhân sinh có nhiều, ta coi các vị như bằng hữu, sau này nếu ta có cơ hội xuất đầu sẽ không quên các vị.

Đỗ Mãnh chân thành nói:
- Đại nhân, ngài là người có bản lĩnh nhất mà thuộc hạ từng gặp, cho dù đại nhân không làm Huyện úy nữa, Đỗ Mãnh vẫn tôn ngài là đại nhân, chỉ cần có chuyện, bất cứ lúc nào Đỗ Mãnh cũng nghe lệnh.

Lục Thất cảm động, tên lính Vương Đạo cũng cảm động nói:
- Đại nhân, Vương Đạo tôi cũng vậy, sau này lúc đại nhân cần Vương Đạo, dù là chuyện nguy hiểm Vương Đạo cũng nguyện theo.

Lục Thất cảm động nhìn Vương Đạo gật đầu, đó là một người trẻ tuổi, tuy tướng mạo hơi xấu xí nhưng là nhân vật thám mã thích hợp nhất.

- Đại nhân, tôi cũng nguyện nghe theo lệnh của ngài.
Hắc Kiểm Bàng, dáng người khôi ngô cũng hùng hổ nói, trong đám lính anh ta là người lợi hại nhất.

Bảy tên lính liên lạc khác không dám hứa hẹn, bọn họ đều là đàn ông phải nuôi gia đình lớn, không dám nói lời bán mạng lung tung.

- Đại nhân, thực ra, chúng tôi đều muốn cống hiến chỉ có điều chúng tôi còn có người nhà phải nuôi.
Tên lính Khổng Vũ lúng túng nói.

Lục Thất cười hiền lành rồi nghiêm mặt nói:
- Các vị không cần tỏ thái độ sẽ đi theo ra. Đại nhân ta làm việc là để nuôi gia đình thì các ngươi lại càng phải vậy. Sau này ta sẽ không quên các ngươi, chỉ cần có cơ hội phát tài ta sẽ báo các ngươi. Các ngươi nguyện ý có thể đi theo ta, không muốn có thể từ chối. Nếu các ngươi đi theo ta cầu tài, ta chỉ có thể nói nếu người nhà các ngươi xảy ra chuyện ra sẽ hết sức chăm nom.

Mười tên lính gật đầu, lần này thu hoạch về thuốc của Lục Thất khá phong phú. Đương nhiên sau này bọn họ vẫn có hi vọng sẽ theo Lục Thất phát tài, một tiểu đội quân sự do Lục Thất cầm đầu đã lặng lẽ hình thành.

Tiễn 10 tên lính đi, hai xe dược liệu theo sự sắp xếp của Tân Vận Nhi đã ở trong nhà dưới, Tiểu Vân vừa về đã mệt mỏi vô cùng liền đi tìm phòng ngủ.

Lục Thất bước nhẹ đến bên cạnh Tân Vận Nhi cùng nhìn đống dược liệu khắp phòng. Tân Vận Nhi quay đầu nhìn hắn cười ngọt ngào nói:
- Công tử, nhiều dược liệu như vậy đủ bán trong nửa năm đấy.

- Vận Nhi, sau này hãy gọi ta là Thất Lang.
Lục Thất ôn tồn nói.

Cánh tay trai hắn duỗi ra ôm lấy Tân Vận Nhi. Thời Đường vợ có thể gọi chồng là lang, còn thiếp thì chỉ được gọi chồng là công tử xưng nô tì; thiếu chủ hoặc lão gia là quan hệ bề trên, vợ chồng là quan hệ ngang hàng, còn thiếp chỉ là người đàn bà của người đàn ông. Trên thực tế nô tì là thuộc quyền sở hữu của cả vợ và chồng. Nếu người chồng không có ý giữ lại thì người vợ có thể tùy ý sai khiến, đánh chửi, thậm chí có thể bán đi. Vì thế nếu người thiếp được sủng ái cũng không dám không tôn trọng người vợ chính
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện