Điền Ngọc đuổi theo Lục Thất, quan tâm nói:
- Huynh đệ, đầu của đệ làm sao vậy? Lục Thất rũ tay xuống, lạnh nhạt nói:
- Không biết tại sao, đầu của đệ đột nhiên rất đau, giống như có người bảo đệ mau chóng rời khỏi.

Điền Ngọc kinh ngạc nói:
- Thật ra, đó có thể là Thần Tài hiển linh, bảo chúng ta đừng quá tham lam.

Lục Thất nghe xong thấy buồn cười, cười nói:
- Vậy thì sao chứ Thần Tài ơi.

Điền Ngọc lắc đầu nói:
- Huynh đệ, đệ cũng thật có tài mệnh, đại ca ta cá tiền đến bây giờ, chưa từng thắng nhiều bạc như vậy.

Lục Thất cười nói:
- Dựa vào đánh cược mà phát tài là chuyện vô cùng hung hiểm đó, sao đại ca không tích chút tiền, gây dựng một gia nghiệp đứng đắn nho nhỏ.

Điền Ngọc gật đầu nói:
- Ta cũng biết đánh cược không tốt, nhưng thua thì phải gỡ lại, sau đó cố gắng ít đánh cược là được.

Lục Thất cười, vòng vo rồi cũng nói vào đề tài chính:
- Đại ca có thể đưa đệ tới Khổng Tước Lâu mở mang kiến thức một chút bây giờ không.

Điền Ngọc cười nói:
- Ở đây vẫn còn bạc của đệ, đi nào, huynh đệ ta đi vui chơi một chút.

Tới bên ngoài Khổng Tước Lâu, Lục Thất thấy nơi này bậc thềm bạch ngọc, ngói đỏ sơn, khí thế to lớn, giống như phủ đệ của vương công. Trước cửa đàn ông có già có trẻ mặc áo gấm hoa phục ra ra vào vào. Bảy tám quân nô áo xanh cúi đầu khom lưng chào hỏi.

Điền Ngọc chỉ ra cửa nói:
- Huynh đệ, cửa chính này, những người như chúng ta không vào được, đến đây đi.
Nói xong, kéo Lục Thất đi bên cạnh mình.

Chỉ chốc lát sau, đi vào trước một cánh cửa lớn, hai quân nô bên cạnh đứng thẳng lưng, hoàn toàn không để ý tới người ra ra vào vào. Lục Thất thấy tấm biển trên cửa đề ba chữ lớn ‘Khổng Tước Lâu’. Khí thế kém hơn so với cửa chính một chút.

Điền Ngọc níu chặt một người trung niên, nói:
- Triệu ca, cũng tới đây vui chơi à.

Người trung niên kia quay đầu vừa thấy Điền Ngọc, cười nói:
- Tiểu tử ngươi cũng dám tới nơi này, có phải đã thắng trước rồi không.

Điền Ngọc cười nói:
- Xem huynh nói kìa, ta chỉ mời huynh đệ của ta tới đây mở mang kiến thức một chút thôi.

Lục Thất thấy người này gầy đét, mặt ngựa. Xuất phát từ lễ độ mới chắp tay nói:
- Triệu ca.

Người trung niên xem xét hắn, liếc mắt một cái khẽ gật đầu. Điền Ngọc cười nói:
- Ta đã lâu không tới, không biết tới hạ viện rồi có khiến chị em tức giận không đây.

Người trung niên cười nói:
- Ta biết huynh đã lâu không tới, vào trong chẳng phải sẽ biết rồi.
Nói xong nghênh ngang đi mất.

- Người này, vài ngày không gặp tính tình quái gở hẳn.
Điền Ngọc quay đầu lại, hơi xấu hổ nói.

Lục Thất khó hiểu hỏi:
- Đại ca, vừa rồi huynh hỏi gã cái gì vậy?

Điền Ngọc đáp:
- Bên trong cửa này là hạ viện Khổng Tước Lâu, đại bộ phận trong đó đều là chị em trên ba mươi, lúc còn trẻ kiếm được kha khá, lớn hơn lại muốn tìm một chốn đi về.

Lục Thất chợt nói:
- Các nàng muốn hoàn lương xuất giá.

Điền Ngọc gật đầu nói:
- Nữ nhân ấy mà, lớn tuổi rồi sợ nhất không có người để nương tựa. Các nàng lăn lộn chốn phong trần cũng mười mấy năm, mỗi người kiếm cho tú bà không biết bao nhiêu tiền, cũng là để kiếm đủ tiền chuộc thân cho mình, cho nên những người tầm hoan ở hạ viện Khổng Tước Lâu này, đều có mục đích cả.

Lục Thất cười nói:
- Đại ca muốn tìm một người.

Điền Ngọc cười khổ:
- Khó đấy, những tên quan lại quyền quý chướng mắt các nàng, các nàng cũng chướng mắt người như như ta, thử vận may, cố gắng kiếm được món nguyên bảo thật lớn, về mở cửa hàng sống qua ngày.

Hai người cất bước đi vào cửa chính, trái tim Lục Thất đập thình thịch, hắn chưa bao giờ chính thức tầm hoan ở thanh lâu, hơi tò mò đánh giá trái phải nơi này. Chỉ thấy lầu các nơi này liên kết với nhau, bài trí cũng xem như lộng lẫy.

Đi được hơn mười thước, một bà già bốn mươi năm mươi tuổi chào đón:
- Hai vị mời vào trong.

Hai người đi theo bà vào một phòng khách bài trí trang nhã. Bà già bưng trà lên cười nói:
- Hai vị quý khách có người quen không?

Điền Ngọc hào phóng nói:
- Xin hỏi Kim Hoa cô nương có đây không?

Bà già cười nói:
- Ngài tới chậm mất rồi, Kim Hoa Nguyệt đã xuất giá rồi.

Điền Ngọc ồ một tiếng nói:
- Huynh đệ của ta đây mới tới lần đầu, có cô gái xinh đẹp nào không?

Lục Thất hơi đỏ mặt, hắn muốn tới là có mục đích khác, vội cất tiếng ôn hòa:
- Đại ca, đệ không tìm trước đâu, huynh tự tìm đi.

Bà già liếc nhìn Lục Thất, cười nói:
- Công tử, cô nương chỗ chúng ta không ăn thịt người, công tử muốn hay không, không ai bắt ép, gặp trước một chút có được không?

Điền Ngọc gật đầu nói:
- Mời cô nương ra gặp cũng tốt.

Lục Thất không còn lí do gì từ chối không gặp, sau khi bà già rời khỏi phòng dẫn đến bảy cô gái trang điểm lộng lẫy, cao thấp béo gầy đều có, Lục Thất khẽ liếc nhìn rồi lập tức rũ mắt xuống.

Điền Ngọc nói:
- Các cô nương vất vả rồi, mời quay về đi.

Bảy cô gái hậm hực đi ra. Điền Ngọc lắc đầu nói:
- Ta nói này bà bà, người bà gọi tới có phần quá kém.
Nói xong lấy ra mươi lượng bạc đặt lên bàn.

Bà già nhìn thoáng qua bạc, vẻ mặt khó xử nói:
- Không giấu hai vị, hai vị tới thật không khéo, hai mươi lăm cô nương tốt chút, đều bị các công tử quan gia gọi tới tiếp rượu rồi.

Điền Ngọc lắc đầu nói:
- Chúng ta đây đành phải đổi nơi khác vậy.

Bà già do dự một chút nói:
- Hai vị chờ chút, ta đi xem có hay không.
Nói xong đi ra ngoài.

Ước chừng sau thời gian uống cạn tuần trà, bà già đi tới, khó xử nói:
- Chỉ còn một vị cô nương, cơ thể vẫn còn chưa khỏe lắm.

Điền Ngọc không kiên nhẫn nói:
- Thật dài dòng, chọn trúng người nào trong chúng ta?

Bà già liếc mắt nhìn Lục Thất một cái, cười nói:
- Hóa ra đại gia hiểu, xin mời đại gia đi với ta gặp cô nương vừa nãy kia.

Điền Ngọc híp mắt nói:
- Tính thế nào đây?

Bà già cười nói:
- Có người tính, đại gia cứ hưởng sung sướng là được.

Điền Ngọc đứng lên nói:
- Huynh đệ, ta đi trước đây.

Lục Thất ngẩn ra, cũng đứng lên nói:
- Đại ca, huynh đi đâu vậy?

Điền Ngọc đi qua ghé tai nói thầm:
- Huynh đệ, có hồng quan chọn trúng đệ rồi, nếu như đệ không muốn thì nói nhà có vợ dữ. Tuy nhiên tốt nhất là chấp nhận, đây chính là một món hời.
Nói xong cười theo bà già đi mất.

Lục Thất nghe xong không hiểu ra sao, nghĩ thế nào cũng không ra sẽ có hồng quan nào chọn trúng, việc này có gì đó sai rồi.

Chỉ chốc lát sau bà già trở về cười nói:
- Công tử đi thôi.

Lục Thất tới đây chỉ muốn nghe tung tích của Lục Châu, nào có tâm trạng mà tầm hoan, thoái thác:
- Ta sợ không đủ tiền, không đi đâu.

Bà già buồn cười nói:
- Nếu công tử chỉ nghe một khúc tâm tình, năm lượng là đủ rồi.

Lục Thất nghe xong suy nghĩ một chút, trong lòng cũng có chút tò mò, hồng quan chọn trúng hắn sẽ như thế nào, lập tức muốn tìm hiểu thấu đáo bèn gật đầu. Theo bà già tiêu sái đi thẳng lên lầu, đi thời gian chừng nửa chén trà thì tới trước một lầu các xa hoa.

Bà già tiến vào gõ cửa, bên trong có tiếng yêu kiều đáp:
- Vào đi.

Bà già cười đẩy mạnh Lục Thất vào trong lầu, sau đó đóng cửa ngoài lại.

Lục Thất hơi căng thẳng đánh giá trong lầu, chỉ thấy nơi này rộng rãi sáng sủa, bố trí vô cùng văn nhã, hương thơm tỏa khắp nơi. Bàn khắc hoa tinh mỹ, hương đỉnh bằng đồng thau, giá sách đàn ngọc, giường gấm thanh lịch.

Hắn cũng thấy một cô gái mặc váy lục màu vàng nhạt nhìn hắn, thoạt nhìn nàng ấy chừng hai lăm hai sáu tuổi, mặt trái xoan, mi cong mày phượng, khí chất văn nhã lịch sự.

Sau khi cô gái đánh giá Lục Thất, lúm đồng tiền tuyệt đẹp hiện lên vẻ thất vọng, lạnh nhạt nói:
- Công tử mời ngồi.

Lục Thất thấy dáng vẻ cô gái này xinh đẹp giống Lục Châu, không hề có chút son phấn hay hơi thở phong trần, hơn nữa mơ hồ có cảm giác thân thiết như đã quen biết từ lâu.

Thấy thái độ lãnh đạm của nàng, dường như có vẻ thất vọng. Căng thẳng trong lòng hắn cũng dần dần bình tĩnh, thậm chí còn có chút mất mát, bởi trong lòng hắn hiểu rõ, mỹ nữ này không chọn trúng hắn.

Trong lòng không còn căng thẳng, hắn khôi phục vẻ điềm tĩnh, tự nhiên cất bước vào phòng ngồi xuống ghế, cô gái bưng trà lên, yêu kiều nhẹ nhàng nói:
- Công tử mời dùng trà.

Lục Thất liếc mắt nhìn mỹ nữ một cái, trong lòng sinh ra hảo cảm, đưa tay nhận lấy chén trà, ôn tồn nói:
- Tỷ tỷ khách khí rồi.

Cô gái chăm chú nhìn hắn cười dịu dàng nói:
- Công tử mới hai mươi lăm tuổi sao?

Lục Thất ôn tồn nói:
- Ta hai mươi bốn tuổi.

Cô gái khẽ ồ một tiếng, giống như lẩm bẩm:
- Lý bà bà thật sự nóng lòng kiếm tiền quá rồi.

Lục Thất ngẩn ra, thuận miệng hỏi:
- Tỷ tỷ bao nhiêu xuân xanh rồi?

Cô gái ngồi xuống cười nói:
- Theo công tử thì sao.

Lục Thất suy nghĩ một chút nói:
- Hai mươi lăm.

Cô gái cười dịu dàng nói:
- Công tử bảo ta trẻ hơn tám tuổi, thiếp thân xin đa tạ.

Lục Thất ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Tỷ đã ba mươi ba tuổi.

Cô gái gật đầu, dịu dàng nói:
- Đúng vậy, lớn hơn công tử tám tuổi, công tử sẽ không nguyện ý cưới một lão thái bà về chứ.

Cô gái sảng khoái nói thẳng, khiến Lục Thất càng thêm thả lỏng, cười nói:
- Tỷ tỷ nói ngược rồi, tại hạ không xu dính túi, tuyệt đối không xứng với tỷ tỷ mới phải.

Cô gái cười nói:
- Công tử rất biết ăn nói.

Lục Thất cười nói:
- Ta chỉ nói thật, dựa vào dung mạo xinh đẹp của tỷ tỷ, hẳn là có thể gả cho phú thân quyền quý mới phải.

Má lúm đồng tiền đẹp đẽ của cô gái biến đổi, không vui nói:
- Công tử cũng không thể đến không được, tiểu nữ nguyện ý tặng một khúc.

Lục Thất ngẩn ra, không biết lời nói của mình có gì không ổn, không ngờ chọc giận mỹ nữ, lúng túng nói:
- Ta nói sai rồi, xin tỷ tỷ đừng để ý.

Cô gái xoay người đi tới lấy cây đàn xuống, nhàn nhạt mà nhẹ nhàng nói:
- Công tử muốn nghe khúc nào?

Lục Thất hơi bối rối, thuận miệng nói:
- Tây giang nguyệt.

Cô gái sửng sốt, kinh ngạc nói:
- Đó là khúc nhạc ai oán nhất.

Lục Thất ngẩn ra, vẻ mặt có chút tịch mịch, trước kia hắn luôn nhớ tới Bạch Linh Nhi, tình cờ sẽ ra ngoài thành tập thổi ‘Tây giang nguyệt’ tự tình, cô gái vừa rồi dễ dàng nói ra, vừa thấy nàng hỏi, đành gật đầu đáp:
- Nghe sẽ khiến lòng thanh thản.

Cô gái chăm chú nhìn hắn nói:
- Công tử hiểu nhạc luật.

Lục Thất cũng không kiếm cớ giấu giếm, ôn tồn nói:
- Ta thường dùng tiêu thổi một vài khúc nhạc giãi bày nỗi lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện