Tương Nhi ồ nhẹ một tiếng, ôm cánh tay của Lục Thất chặt hơn một chút, nhỏ giọng nói:
- Công tử! Chàng thật biết nhìn xa trông rộng!
Lục Thất khẽ cười nói:
- Nàng không cần khen ta, thật ra ta rất lạ lẫm với những chuyện trong chốn quan trường. Khi ở nhà năm đó, ta cũng chỉ là tên tiểu tử không biết tốt xấu, chỉ là trải qua nhiều gian khổ trong quân đội nên ta đã hiểu được rất nhiều hiện thực cuộc đời. Nguyên tắc làm việc hiện giờ của ta là hai chữ “thận trọng”, không cầu quan đồ chỉ cầu bộ tộc Lục thị được giàu có.
Tương Nhi vâng một tiếng, lại dịu dàng hỏi:
- Công tử! Sau này chàng còn đến quân đội nữa không? - Nếu biên giới bị xâm phạm lớn thì nhất định sẽ đi! Nhưng nàng yên tâm, ta là Trí Quả Giáo Úy trong quân đội, chức trách trong quân chỉ có thể là hộ vệ chủ soái, trong quân chỉ cần không xung phong lên trước thì cơ bản không có chuyện gì.
Lục Thất ôn tồn an ủi.
Trên thực tế hắn hiểu rõ, chỉ cần về quân đội thì tám phần vẫn phải làm thám mã gian khổ chịu nguy hiểm, nhưng dù sao cũng là quan thất phẩm, làm thám mã cũng rất quan trọng.
Tương Nhi yên tâm vâng nhẹ một tiếng, dịu dàng nói:
- Công tử! Thiếp muốn mua một nô tì hầu hạ Trúc Nhi, thiếp mua bán nô tì trong phòng thì có phải được sự đồng ý của phu nhân không?
Lục Thất ngẩn người ra, ôn tồn nói:
- Không cần đâu! Nô tì trong phòng nàng là thuộc về nàng, mua bán là do nàng làm chủ. Nàng chỉ cần nói với Ninh Nhi một tiếng, để làm đăng ký tăng giảm về người là được. Sau này Ninh Nhi sẽ là tổng quản của Lục gia.
Tương Nhi ồ nhẹ một tiếng, Lục Thất cúi đầu xuống, ôn tồn nói:
- Sắp đến cơm tối rồi, ta ra ngoài xem sao, tối sẽ quay về!
Tương Nhi kiều diễm nhẹ nhàng nói:
- Công tử! Tối nay, chàng đến phòng của Ninh Nhi tỷ đi!
Lục Thất ngẩn người ra, cười nói:
- Sao? Tối nay động phòng nàng không muốn “cùng” ta sao?
Tương Nhi ngượng ngùng nhỏ giọng nói:
- Thiếp đã là người của công tử rồi, sao lại không muốn hầu hạ công tử chứ? Mong công tử ngày mai đừng uống rượu nữa, thiếp sẽ tận tâm hầu hạ.
Lục Thất mỉm cười, ôn tồn nói:
- Được! Ngày mai ta sẽ không uống rượu nữa.
Nói xong hắn đứng dậy xuống giường.
Tương Nhi vội xuống giường cùng, cẩn thận lau người cho Lục Thất một lần, dịu dàng mặc áo cho hắn.
Được mỹ nhân hầu hạ, trong lòng Lục Thất cảm thấy sảng khoái. Hắn “rảnh rỗi” nhìn lên trên giường một cái, cô gái trên giường bị hắn “vui đùa” lúc này nằm nghiêng mình mệt mỏi, thân dưới lõa lồ trắng như tuyết, mông tròn, chân ngọc, không chỗ nào không đẹp. Cảnh đẹp hấp dẫn phơi bày ra như vậy khiến Lục Thất vừa nhìn thấy thì dục tính lại nổi lên. Thân thể của cô gái đó quả không thua kém gì Vi Song Nhi.
Ngay trước mặt Tương Nhi nên Lục Thất không thể để lộ ra bản tính háo sắc của mình được, hắn nhìn một cái rồi thu ánh mắt lại luôn. Hắn xua tan đi dục niệm đó, nhưng vẫn còn cái gọi là ‘còn nhiều thời gian’. Cô gái trên giường kia đã là của hắn rồi, sau này nếu muốn hưởng thụ thì vẫn còn thời gian, hà tất hôm nay phải chọc tân nương của mình ghen chứ?
Tương Nhi tiễn Lục Thất rời đi, sau đó ôn tồn bảo Trúc Nhi ở bên ngoài tiếp tục chờ đợi, nàng ta tự mình vào phòng ngủ đi đến trước giường. Đôi mắt đẹp chứa đầy hận thù nhìn chằm chằm vào cô gái ở trên giường kia. Nàng nhìn căm hận một lát rồi mới nhìn liếc xung quanh, xoay người sang cuối giường bên phải lấy một cây chổi trúc. Nàng dùng chổi trúc đánh xuống chân nhỏ của cô gái trên giường. Cô gái đó bị đánh vào chân thì kêu lên một tiếng thê thảm và thu chân lại.
- Đồ đê tiện! Ngươi còn biết đau à! Đồ yêu tinh hại người nhà ngươi, ngươi thả Trần Tuyết Nhi đi, hại ta suýt nữa mất đi Lục công tử rồi, ngươi có biết Lục công tử quan trọng với ta thế nào không?
Tương Nhi nghiến răng nghiến lợi thấp giọng trách mắng, cô gái trên giường đau đớn, gật đầu.
- Đồ đê tiện! Mẫu thân của Trần Tương Nhi ta từng là gái lầu xanh, ta biết trên dưới Trần phủ đều khinh bỉ mẹ con ta, mắng ta là đồ lẳng lơ. Ta ngày đêm sống ở Trần phủ đều không thể ngóc đầu lên được, ngày đêm lo sợ, sợ Trần phủ sẽ hứa gả ta cho một lão già nào đó. Ta khó khăn lắm mới gặp được người đàn ông tốt như Lục công tử, ngươi lại muốn hủy hoại hy vọng của ta.
Tương Nhi cắn răng căm hận nói.
Nàng ta dừng nói một chút, lại đau khổ nói:
- Sáng nay, người của Trần phủ chỉ biết cãi nhau, Lục công tử đến đón dâu, vậy mà các trưởng giả lại không ra chào hỏi, ngươi có biết ta sợ biết nhường nào không? Nếu chẳng may Lục công tử tức giận đi rồi thì ta sẽ sợ đến mức phát ngất đi, đều là đồ đê tiện ngu xuẩn nhà ngươi. Lần này thì tốt rồi, ngươi hại chính mình, hại Trần Tuyết Nhi, cũng thiếu chút nữa hại ta mất đi nhân duyên đáng quý của mình. Ngươi là yêu tinh hại người đáng bị người đời căm hận.
Trần Tương Nhi cắn răng căm hận trách mắng, đột nhiên giơ cây chổi trúc trong tay đánh từng cái vào mông, chân của cô gái nằm trên giường. Cô gái đó đau đớn trốn tránh.
Trần Tương Nhi đánh bảy tám cái, dừng tay cắn răng nói:
- Đồ đê tiện, quỳ lại đây!
Cô gái trên giường do dự một chút rồi đứng dậy, quỳ ở trên giường.
- Ngươi nghe đây! Ngươi là gia kỹ trong phòng ta. Nếu như ngươi không nghe lời thì ta có quyền bán ngươi cho lầu xanh làm kỹ nữ!
Trần Tương Nhi hung ác đe dọa, cô gái trên giường bị dọa nên vội gật đầu.
- Được rồi! Nếu như ngươi đã thuận theo như vậy thì ta cũng không làm khó ngươi nữa. Gia kỹ Nguyễn nương ở Trần phủ, ngươi cũng biết là thế nào rồi đấy, sau này ngươi chỉ cần giống như Nguyễn nương là được rồi. Nếu như ngươi làm không được thì ta sẽ không giữ ngươi lại nữa.
Trần Tương Nhi cay nghiệt nói, hình ảnh này khác hoàn toàn so với hình ảnh dịu dàng nhu mì trước mặt Lục Thất.
- Không nghe thấy sao?
Trần Tương Nhi thấp giọng quát mạnh, đánh ‘đét’ một cái cô gái nằm trên giường kia, cô gái đó đau đớn liên tục gật đầu.
- Đồ đê tiện!
Trần Tương Nhi lạnh lùng trách mắng, tiện tay vứt cây chổi xuống, quay người đi ra gian ngoài.
Đi ra gian ngoài thì thấy Trúc Nhi cúi đầu đứng ở bên cửa. Trần Tương Nhi giơ tay vịn vào vai Trúc Nhi, dịu dàng nói:
- Trúc Nhi! Có phải là trách tỷ tỷ quá độc ác rồi phải không?
Trúc nhi do dự một chút, ngẩng đầu e sợ nói:
- Tỷ tỷ! Cô ấy đã từng là di nương của Tuyết Nhi tỷ, cũng coi như trưởng bối của chúng ta, tỷ không nên ra tay quá ác vậy.
Trần Tương Nhi nghiêm nét mặt nói:
- Trúc Nhi! Tỷ tỷ làm người luôn luôn phân biệt ân oán rõ ràng, cũng luôn luôn tôn trọng bề trên, nghiêm trị kẻ dưới. Ả ta giờ đây đã là nô tì của chúng ta rồi, nô tì cũng có quy tắc của nô tì, chủ cũng có uy của chủ. Hai chữ “trưởng bối” đó ả ta không xứng, từ nay về sau muội chỉ có thể coi ả ta là nô tì để sai khiến thôi. Nếu như muội không thể tuân thủ quy tắc chủ nhân sai khiến nô tì thì tỷ sẽ trách muội và đồng thời cũng sẽ nghiêm pháp dạy dỗ nô tì không tôn trọng muội.
Trúc Nhi nghe xong thì khiếp nhược không dám nói lời nào. Cô bé cũng chỉ là con vợ thứ, địa vị trong Trần phủ cũng xấp xỉ như Tương Nhi mà thôi. Lần này xuất giá thay đến Lục gia, mặc dù rất sợ hãi nhưng luôn có Tương Nhi tỷ là người thân, trong lòng cô bé không sợ hãi, chỉ là tuổi còn nhỏ, chưa từng trải qua những tra tấn ngày đêm về tinh thần như Trần Tương Nhi, tính cách vẫn rất ngây thơ thuần khiết chứ không theo xu hướng cực đoan giống như Trần Tương Nhi.
Trên thực tế, sóng gió Trần Tuyết Nhi trốn xuất giá lần này đã mang lại kích động quá lớn cho Trần Tương Nhi. Hôm nay lúc Trần phủ họp mặt, phần lớn các trưởng giả đều đề nghị mời gả, muốn để Lục Thất quay về trước, đợi tìm được Trần Tuyết Nhi từ Tống phủ về xuất giá. Điều này khiến cho Trần Tương Nhi gần như phát điên lên, để tránh thất thố nàng đã cắn chặt môi bị thương. Nàng sợ để Lục Thất quay về, chàng sẽ giận dữ mà hủy hôn không cưới nữa.
Thời khắc quan trọng, ít nhiều cũng có một vị trưởng tôn bình thê đột nhiên nói một lời. Ông nói rằng, Lục Thất là đại ân nhân của Trần phủ, hôn sự lại do Vương Chủ bộ tác hợp. Một khi để Lục Thất quay về thì hậu quả không hay, và cũng sẽ khiến người đời cười chê Trần phủ không biết kính trọng ân nhân.
Tổ phụ sau khi nghe xong, lặng yên trong chúc lát rồi tự mình quyết định rằng sẽ cho người xuất giá thay. Chỉ đến khi lên kiệu hoa, Trần Tương Nhi mới thả lỏng người. Nàng ta dần lấy lại tinh thần, căm hận đến chết Trần Tuyết Nhi và Vương di nương và hận cả những trưởng giả của Trần phủ. Nàng nghĩ rằng các trưởng giả kia của Trần phủ không muốn để nàng được gả cho người tốt nên trong lòng thù hận và trút lên người Vương di nương.
Sáng sớm hôm sau, Lục Thất, Ninh Nhi, Tương Nhi, Trúc Nhi và huynh tẩu trưởng cùng đến bái kiến mẫu thân. Mẫu thân sau khi vui mừng nhận bái kiến thì công bố gia quy mới trước mặt mọi người. Mẫu thân ban cho Chu Nguyệt Nhi năm trăm lạng bạc hỷ, cho Ninh Nhi và Tương Nhi mỗi người ba trăm lạng, còn Trúc Nhi hai trăm lạng.
Sau khi phát bạc hỷ là cuộc họp gia đình. Lục Thất đề nghị Ninh Nhi sẽ là tổng quản trong nhà, phụ trách phân phát chi phí và đăng ký người ở trong các phòng, chi phí phòng bếp và những việc vặt, tất cả đều được thông qua.
Lục Thất nhắc tới chuyện mua cửa hàng cũ cũng được thông qua, và hôm nay sẽ đi xem. Sau khi cuộc họp tan sớm thì Lục Thất, Tương Nhi và Trúc Nhi trở về phòng, Ninh Nhi ở lại chỗ Lục mẫu để bàn bạc quy tắc chi tiêu trong nhà.
Sau khi vào gian ngoài, Tương Nhi kéo Lục Thất vào phòng ngủ, thấy gia kỹ xuất giá cùng khoanh tay đứng trước giường, trên đầu vẫn che khăn hỷ. Tương Nhi cười hiền hòa ra hiệu với Lục Thất lại vén khăn hỷ lên.
Lục Thất cười, rất tự nhiên bước lại, giơ tay vén khăn hỷ trên đầu gia kỹ đó lên. Khăn hỷ vừa vén lên thì gia kỹ đó lập tức thấp người quỳ xuống, nhỏ giọng nói:
- Nô tì Thu Đường khấu kiến công tử.
- Đứng lên đi!
Lục Thất ôn tồn nói, Thu Đường yên lặng đứng lên.
Lục Thất tay trái nâng mặt Thu Đường lên, quả là gương mặt trái xoan đẹp tuyệt trần trắng nõn nà, khí chất dung mạo giống với Ninh Nhi. Cô gái đó với đôi mắt đẹp đỏ ửng, ánh mắt hoảng sợ nhìn Lục Thất một cái rồi lập tức cúi xuống trốn tránh.
Lục Thất buông tay xuống, cười nhạt nói:
- Rất đẹp! Sau này cô ở Lục gia sẽ không thiếu ăn thiếu mặc đâu.
Thu Đường cúi đầu không nói năng gì.
- Tương Nhi, Trúc Nhi, mang theo bạc hỷ của các nàng, chúng ta lên phố!
Lục Thất quay đầu ôn tồn nói, nói xong quay người đi ra ngoài. Tương Nhi và Trúc Nhi vội lấy túi tiền, đi cùng ra ngoài
- Công tử! Chàng thật biết nhìn xa trông rộng!
Lục Thất khẽ cười nói:
- Nàng không cần khen ta, thật ra ta rất lạ lẫm với những chuyện trong chốn quan trường. Khi ở nhà năm đó, ta cũng chỉ là tên tiểu tử không biết tốt xấu, chỉ là trải qua nhiều gian khổ trong quân đội nên ta đã hiểu được rất nhiều hiện thực cuộc đời. Nguyên tắc làm việc hiện giờ của ta là hai chữ “thận trọng”, không cầu quan đồ chỉ cầu bộ tộc Lục thị được giàu có.
Tương Nhi vâng một tiếng, lại dịu dàng hỏi:
- Công tử! Sau này chàng còn đến quân đội nữa không? - Nếu biên giới bị xâm phạm lớn thì nhất định sẽ đi! Nhưng nàng yên tâm, ta là Trí Quả Giáo Úy trong quân đội, chức trách trong quân chỉ có thể là hộ vệ chủ soái, trong quân chỉ cần không xung phong lên trước thì cơ bản không có chuyện gì.
Lục Thất ôn tồn an ủi.
Trên thực tế hắn hiểu rõ, chỉ cần về quân đội thì tám phần vẫn phải làm thám mã gian khổ chịu nguy hiểm, nhưng dù sao cũng là quan thất phẩm, làm thám mã cũng rất quan trọng.
Tương Nhi yên tâm vâng nhẹ một tiếng, dịu dàng nói:
- Công tử! Thiếp muốn mua một nô tì hầu hạ Trúc Nhi, thiếp mua bán nô tì trong phòng thì có phải được sự đồng ý của phu nhân không?
Lục Thất ngẩn người ra, ôn tồn nói:
- Không cần đâu! Nô tì trong phòng nàng là thuộc về nàng, mua bán là do nàng làm chủ. Nàng chỉ cần nói với Ninh Nhi một tiếng, để làm đăng ký tăng giảm về người là được. Sau này Ninh Nhi sẽ là tổng quản của Lục gia.
Tương Nhi ồ nhẹ một tiếng, Lục Thất cúi đầu xuống, ôn tồn nói:
- Sắp đến cơm tối rồi, ta ra ngoài xem sao, tối sẽ quay về!
Tương Nhi kiều diễm nhẹ nhàng nói:
- Công tử! Tối nay, chàng đến phòng của Ninh Nhi tỷ đi!
Lục Thất ngẩn người ra, cười nói:
- Sao? Tối nay động phòng nàng không muốn “cùng” ta sao?
Tương Nhi ngượng ngùng nhỏ giọng nói:
- Thiếp đã là người của công tử rồi, sao lại không muốn hầu hạ công tử chứ? Mong công tử ngày mai đừng uống rượu nữa, thiếp sẽ tận tâm hầu hạ.
Lục Thất mỉm cười, ôn tồn nói:
- Được! Ngày mai ta sẽ không uống rượu nữa.
Nói xong hắn đứng dậy xuống giường.
Tương Nhi vội xuống giường cùng, cẩn thận lau người cho Lục Thất một lần, dịu dàng mặc áo cho hắn.
Được mỹ nhân hầu hạ, trong lòng Lục Thất cảm thấy sảng khoái. Hắn “rảnh rỗi” nhìn lên trên giường một cái, cô gái trên giường bị hắn “vui đùa” lúc này nằm nghiêng mình mệt mỏi, thân dưới lõa lồ trắng như tuyết, mông tròn, chân ngọc, không chỗ nào không đẹp. Cảnh đẹp hấp dẫn phơi bày ra như vậy khiến Lục Thất vừa nhìn thấy thì dục tính lại nổi lên. Thân thể của cô gái đó quả không thua kém gì Vi Song Nhi.
Ngay trước mặt Tương Nhi nên Lục Thất không thể để lộ ra bản tính háo sắc của mình được, hắn nhìn một cái rồi thu ánh mắt lại luôn. Hắn xua tan đi dục niệm đó, nhưng vẫn còn cái gọi là ‘còn nhiều thời gian’. Cô gái trên giường kia đã là của hắn rồi, sau này nếu muốn hưởng thụ thì vẫn còn thời gian, hà tất hôm nay phải chọc tân nương của mình ghen chứ?
Tương Nhi tiễn Lục Thất rời đi, sau đó ôn tồn bảo Trúc Nhi ở bên ngoài tiếp tục chờ đợi, nàng ta tự mình vào phòng ngủ đi đến trước giường. Đôi mắt đẹp chứa đầy hận thù nhìn chằm chằm vào cô gái ở trên giường kia. Nàng nhìn căm hận một lát rồi mới nhìn liếc xung quanh, xoay người sang cuối giường bên phải lấy một cây chổi trúc. Nàng dùng chổi trúc đánh xuống chân nhỏ của cô gái trên giường. Cô gái đó bị đánh vào chân thì kêu lên một tiếng thê thảm và thu chân lại.
- Đồ đê tiện! Ngươi còn biết đau à! Đồ yêu tinh hại người nhà ngươi, ngươi thả Trần Tuyết Nhi đi, hại ta suýt nữa mất đi Lục công tử rồi, ngươi có biết Lục công tử quan trọng với ta thế nào không?
Tương Nhi nghiến răng nghiến lợi thấp giọng trách mắng, cô gái trên giường đau đớn, gật đầu.
- Đồ đê tiện! Mẫu thân của Trần Tương Nhi ta từng là gái lầu xanh, ta biết trên dưới Trần phủ đều khinh bỉ mẹ con ta, mắng ta là đồ lẳng lơ. Ta ngày đêm sống ở Trần phủ đều không thể ngóc đầu lên được, ngày đêm lo sợ, sợ Trần phủ sẽ hứa gả ta cho một lão già nào đó. Ta khó khăn lắm mới gặp được người đàn ông tốt như Lục công tử, ngươi lại muốn hủy hoại hy vọng của ta.
Tương Nhi cắn răng căm hận nói.
Nàng ta dừng nói một chút, lại đau khổ nói:
- Sáng nay, người của Trần phủ chỉ biết cãi nhau, Lục công tử đến đón dâu, vậy mà các trưởng giả lại không ra chào hỏi, ngươi có biết ta sợ biết nhường nào không? Nếu chẳng may Lục công tử tức giận đi rồi thì ta sẽ sợ đến mức phát ngất đi, đều là đồ đê tiện ngu xuẩn nhà ngươi. Lần này thì tốt rồi, ngươi hại chính mình, hại Trần Tuyết Nhi, cũng thiếu chút nữa hại ta mất đi nhân duyên đáng quý của mình. Ngươi là yêu tinh hại người đáng bị người đời căm hận.
Trần Tương Nhi cắn răng căm hận trách mắng, đột nhiên giơ cây chổi trúc trong tay đánh từng cái vào mông, chân của cô gái nằm trên giường. Cô gái đó đau đớn trốn tránh.
Trần Tương Nhi đánh bảy tám cái, dừng tay cắn răng nói:
- Đồ đê tiện, quỳ lại đây!
Cô gái trên giường do dự một chút rồi đứng dậy, quỳ ở trên giường.
- Ngươi nghe đây! Ngươi là gia kỹ trong phòng ta. Nếu như ngươi không nghe lời thì ta có quyền bán ngươi cho lầu xanh làm kỹ nữ!
Trần Tương Nhi hung ác đe dọa, cô gái trên giường bị dọa nên vội gật đầu.
- Được rồi! Nếu như ngươi đã thuận theo như vậy thì ta cũng không làm khó ngươi nữa. Gia kỹ Nguyễn nương ở Trần phủ, ngươi cũng biết là thế nào rồi đấy, sau này ngươi chỉ cần giống như Nguyễn nương là được rồi. Nếu như ngươi làm không được thì ta sẽ không giữ ngươi lại nữa.
Trần Tương Nhi cay nghiệt nói, hình ảnh này khác hoàn toàn so với hình ảnh dịu dàng nhu mì trước mặt Lục Thất.
- Không nghe thấy sao?
Trần Tương Nhi thấp giọng quát mạnh, đánh ‘đét’ một cái cô gái nằm trên giường kia, cô gái đó đau đớn liên tục gật đầu.
- Đồ đê tiện!
Trần Tương Nhi lạnh lùng trách mắng, tiện tay vứt cây chổi xuống, quay người đi ra gian ngoài.
Đi ra gian ngoài thì thấy Trúc Nhi cúi đầu đứng ở bên cửa. Trần Tương Nhi giơ tay vịn vào vai Trúc Nhi, dịu dàng nói:
- Trúc Nhi! Có phải là trách tỷ tỷ quá độc ác rồi phải không?
Trúc nhi do dự một chút, ngẩng đầu e sợ nói:
- Tỷ tỷ! Cô ấy đã từng là di nương của Tuyết Nhi tỷ, cũng coi như trưởng bối của chúng ta, tỷ không nên ra tay quá ác vậy.
Trần Tương Nhi nghiêm nét mặt nói:
- Trúc Nhi! Tỷ tỷ làm người luôn luôn phân biệt ân oán rõ ràng, cũng luôn luôn tôn trọng bề trên, nghiêm trị kẻ dưới. Ả ta giờ đây đã là nô tì của chúng ta rồi, nô tì cũng có quy tắc của nô tì, chủ cũng có uy của chủ. Hai chữ “trưởng bối” đó ả ta không xứng, từ nay về sau muội chỉ có thể coi ả ta là nô tì để sai khiến thôi. Nếu như muội không thể tuân thủ quy tắc chủ nhân sai khiến nô tì thì tỷ sẽ trách muội và đồng thời cũng sẽ nghiêm pháp dạy dỗ nô tì không tôn trọng muội.
Trúc Nhi nghe xong thì khiếp nhược không dám nói lời nào. Cô bé cũng chỉ là con vợ thứ, địa vị trong Trần phủ cũng xấp xỉ như Tương Nhi mà thôi. Lần này xuất giá thay đến Lục gia, mặc dù rất sợ hãi nhưng luôn có Tương Nhi tỷ là người thân, trong lòng cô bé không sợ hãi, chỉ là tuổi còn nhỏ, chưa từng trải qua những tra tấn ngày đêm về tinh thần như Trần Tương Nhi, tính cách vẫn rất ngây thơ thuần khiết chứ không theo xu hướng cực đoan giống như Trần Tương Nhi.
Trên thực tế, sóng gió Trần Tuyết Nhi trốn xuất giá lần này đã mang lại kích động quá lớn cho Trần Tương Nhi. Hôm nay lúc Trần phủ họp mặt, phần lớn các trưởng giả đều đề nghị mời gả, muốn để Lục Thất quay về trước, đợi tìm được Trần Tuyết Nhi từ Tống phủ về xuất giá. Điều này khiến cho Trần Tương Nhi gần như phát điên lên, để tránh thất thố nàng đã cắn chặt môi bị thương. Nàng sợ để Lục Thất quay về, chàng sẽ giận dữ mà hủy hôn không cưới nữa.
Thời khắc quan trọng, ít nhiều cũng có một vị trưởng tôn bình thê đột nhiên nói một lời. Ông nói rằng, Lục Thất là đại ân nhân của Trần phủ, hôn sự lại do Vương Chủ bộ tác hợp. Một khi để Lục Thất quay về thì hậu quả không hay, và cũng sẽ khiến người đời cười chê Trần phủ không biết kính trọng ân nhân.
Tổ phụ sau khi nghe xong, lặng yên trong chúc lát rồi tự mình quyết định rằng sẽ cho người xuất giá thay. Chỉ đến khi lên kiệu hoa, Trần Tương Nhi mới thả lỏng người. Nàng ta dần lấy lại tinh thần, căm hận đến chết Trần Tuyết Nhi và Vương di nương và hận cả những trưởng giả của Trần phủ. Nàng nghĩ rằng các trưởng giả kia của Trần phủ không muốn để nàng được gả cho người tốt nên trong lòng thù hận và trút lên người Vương di nương.
Sáng sớm hôm sau, Lục Thất, Ninh Nhi, Tương Nhi, Trúc Nhi và huynh tẩu trưởng cùng đến bái kiến mẫu thân. Mẫu thân sau khi vui mừng nhận bái kiến thì công bố gia quy mới trước mặt mọi người. Mẫu thân ban cho Chu Nguyệt Nhi năm trăm lạng bạc hỷ, cho Ninh Nhi và Tương Nhi mỗi người ba trăm lạng, còn Trúc Nhi hai trăm lạng.
Sau khi phát bạc hỷ là cuộc họp gia đình. Lục Thất đề nghị Ninh Nhi sẽ là tổng quản trong nhà, phụ trách phân phát chi phí và đăng ký người ở trong các phòng, chi phí phòng bếp và những việc vặt, tất cả đều được thông qua.
Lục Thất nhắc tới chuyện mua cửa hàng cũ cũng được thông qua, và hôm nay sẽ đi xem. Sau khi cuộc họp tan sớm thì Lục Thất, Tương Nhi và Trúc Nhi trở về phòng, Ninh Nhi ở lại chỗ Lục mẫu để bàn bạc quy tắc chi tiêu trong nhà.
Sau khi vào gian ngoài, Tương Nhi kéo Lục Thất vào phòng ngủ, thấy gia kỹ xuất giá cùng khoanh tay đứng trước giường, trên đầu vẫn che khăn hỷ. Tương Nhi cười hiền hòa ra hiệu với Lục Thất lại vén khăn hỷ lên.
Lục Thất cười, rất tự nhiên bước lại, giơ tay vén khăn hỷ trên đầu gia kỹ đó lên. Khăn hỷ vừa vén lên thì gia kỹ đó lập tức thấp người quỳ xuống, nhỏ giọng nói:
- Nô tì Thu Đường khấu kiến công tử.
- Đứng lên đi!
Lục Thất ôn tồn nói, Thu Đường yên lặng đứng lên.
Lục Thất tay trái nâng mặt Thu Đường lên, quả là gương mặt trái xoan đẹp tuyệt trần trắng nõn nà, khí chất dung mạo giống với Ninh Nhi. Cô gái đó với đôi mắt đẹp đỏ ửng, ánh mắt hoảng sợ nhìn Lục Thất một cái rồi lập tức cúi xuống trốn tránh.
Lục Thất buông tay xuống, cười nhạt nói:
- Rất đẹp! Sau này cô ở Lục gia sẽ không thiếu ăn thiếu mặc đâu.
Thu Đường cúi đầu không nói năng gì.
- Tương Nhi, Trúc Nhi, mang theo bạc hỷ của các nàng, chúng ta lên phố!
Lục Thất quay đầu ôn tồn nói, nói xong quay người đi ra ngoài. Tương Nhi và Trúc Nhi vội lấy túi tiền, đi cùng ra ngoài
Danh sách chương