Sau bữa cơm tối Lục Thất đến phòng của Ninh nhi, Trần Tuyết Nhi cũng ở đó. Lục mẫu đã nói sẽ để Lục Thất tự mình quyết định sắp xếp Trần Tuyết Nhi thế nào. Vào đến phòng của Ninh Nhi thì thấy Vi Song Nhi đang dùng cơm cùng một tỳ nữ 12-13 tuổi, nô tỳ thì không có tư cách ăn cơm cùng cả nhà.
Mấy ngày này Lục gia mua thêm hai hầu nam để trông đồ đạc cửa lớn hai viện, mua sáu nữ tỳ chia ra các phòng. Nữ tỳ ít tuổi nhất ở phòng Ninh Nhi tên là Nha Nhi, dáng người bình thường nhưng rất chăm chỉ hiểu chuyện. Những người còn lại chia ở phòng Tương Nhi một người, phòng Lục mẫu hai người, phòng Chu Nguyệt Nhi hai người. Hai nô tì phân đến phòng Chu Nguyệt Nhi đều mười sáu tuổi, trông rất xinh đẹp. Tâm tư của Lục mẫu rất rõ ràng, trước nay chưa từng bạc đãi con trưởng con dâu.
Vừa thấy Lục Thất, Vi Song Nhi vội buông bát đũa xuống, đứng dậy kiều diễm nghênh đón, dịu dàng nói:
- Công tử về rồi!
Sắc mặt Lục Thất lộ ra nụ cười, Vi Song Nhi vừa đến hắn không kiêng kị gì duỗi tay trái ôm chầm lấy, tay phải duỗi ra sờ vào áo ngực, vuốt ve âu yếm bộ ngực đó. Gò má Vi Song Nhi đỏ ửng lên, nàng ta kiều diễm hừ nhẹ một tiếng. Nàng ta thích Lục Thất âu yếm thô lỗ như vậy nhưng đến bây giờ nàng vẫn chưa hầu hạ Lục Thất, không phải không muốn mà là không dám.
Tỳ nữ Nha Nhi cũng đứng dậy cung kính, cô bé không lạ gì với tất cả những gì ở trước mặt, mỗi lần nam chủ vào phòng thì đều như vậy cả.
Lục Thất âu yếm trong chốc lát rồi nhẹ giọng nói:
- Trần Tuyết Nhi có ở bên trong không? - Ở bên phòng ngủ trái ạ! Tay chân miệng của cô ta bị bịt kín, không ngừng kêu khóc, phiền chết đi được!
Vi Song Nhi kiều diễm, nói có chút không vui.
Lục Thất suy nghĩ một chút, ôn tồn nói:
- Song Nhi! Cô đi kiểm tra cơ thể nàng ta một chút!
Vi Song Nhi ngẩn người ra, vâng nhẹ một tiếng, xoay người gọi Nha Nhi cùng vào phòng ngủ bên trái, rất nhanh trong phòng ngủ vọng lại tiếng kêu giãy dụa kịch liệt. Một lát sau, Vi Song Nhi đi ra với sắc mặt không vui.
- Công tử! Là thân trinh nữ!
Vi Song Nhi không hài lòng, nói.
- Vất vả cho cô rồi!
Lục Thất ôn tồn nói.
- Công tử! Ả ta không biết tốt xấu, công tử định sắp xếp thế nào?
Vi Song Nhi dịu dàng quan tâm hỏi một câu.
Lục Thất suy nghĩ một chút, ôn tồn nói:
- Ta vốn cưới nàng ta về làm chính thiếp nhưng nàng ta đã phạm một sai lầm lớn. Ta nể tình nàng ta vẫn còn trinh tiết nên cho nàng ta danh phận thị thiếp.
- Công tử muốn để ả ta ở lại đây sao?
Vi Song Nhi hỏi có chút bất an.
- Không! Sau này ở phòng Ninh Nhi chỉ để lại mình cô làm bạn thôi, ta sẽ đưa nàng ấy đến chỗ Tân Vận Nhi, sau này sẽ có cách sắp xếp khác.
Lục Thất ôn tồn đáp lại.
Vi Song Nhi ồ nhẹ một tiếng yên tâm, Lục Thất đi sang phòng ngủ bên trái. Hắn vào cửa phòng ánh mắt nhìn xung quanh, thấy Trần Tuyết Nhi nằm trên giường mặt hướng ra ngoài. Quần áo trên người nàng không chỉnh tề nhưng rất kín đáo, tay bị cột chặt bắt chéo sau lưng, hai chân cũng bị buộc chặt, miệng bị nhét chặt.
Lục Thất đi lại ngồi vẹo ở bên giường, quay người bình tĩnh nhìn Trần Tuyết Nhi. Nhiều ngày không gặp, Trần Tuyết Nhi đã tiều tụy rất nhiều, dung mạo xinh đẹp đã mất đi năm phần, đôi mắt sưng đỏ hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Lục Thất.
- Tuyết Nhi tiểu thư! Ta chính là Lục Thiên Phong, người đàn ông sau này của nàng.
Lục Thất bình thản nói, Trần Tuyết Nhi nghe xong lập tức ấp úng lắc đầu mạnh.
- Nàng lắc đầu cũng vô dụng, Tống phủ sẽ không giữ lại một người phụ nữ làm trái gia quy, Trần phủ càng không dung nạp sự tồn tại của nàng. Chính vì nàng trốn xuất giá, Trần phủ trừng phạt nặng Vương di nương đã thả nàng đi, thả nàng ta vào lồng heo bán đi mất. Nếu như nàng quay về Trần phủ thì cũng sẽ bị nhốt vào lồng heo bị bán đi như vậy hoặc bị ghìm nước đến chết. Hậu quả như vậy, ta nghĩ nàng nhất định sẽ không nghĩ đến.
Lục Thất lãnh đạm nói, vẻ mặt Trần Tuyết Nhi đờ đẫn kinh ngạc, một lúc sau mới lắc đầu rơi lệ khóc thút thít.
- Ta biết nàng không có tâm muốn hại Vương di nương, nhưng hậu quả tàn khốc này đủ để nàng bứt rứt cả đời rồi. Có lẽ là do nàng quá ngây thơ, đối với nhà quan giàu có, không chấp nhận nhất chính là làm trái gia quy và làm hủy hoại thanh danh, người phụ nữ phạm hai lỗi này thì kết cục chỉ có hai chữ “bi thảm” mà thôi.
Lục Thất ôn tồn nói xong, sắc mặt Trần Tuyết Nhi xanh xao nhắm mắt lặng lẽ rơi lệ.
- Tuyết Nhi tiểu thư! Theo như hiểu biết của ta, chắc hẳn nàng rất đắn đo với hậu quả này nhưng nàng không cam lòng, không muốn tự nhận tủi nhục xuất giá cùng Tương Nhi, vì vậy nàng mới bất chấp tất cả trốn đến Tống phủ.
Lục Thất ôn tồn nói xong, ánh mắt của Trần Tuyết Nhi mở ra, kinh ngạc nhìn Lục Thất.
- Nàng thấy kỳ lạ sao? Thật ra Vương Nhị phu nhân đã nói việc của nàng rồi. Bà ấy yêu cầu ta đợi sau khi nàng vào cửa Lục gia nhất định phải đối xử tốt với nàng, mong ta cố gắng cho nàng địa vị chính thiếp, nhưng đáng tiếc nàng đã bỏ trốn.
Lục Thất nói xong, Trần Tuyết Nhi kinh sợ run rẩy, vẻ mặt khó tin, liên tục lắc đầu.
- Tuyết Nhi tiểu thư! Nàng có biết, theo như quy tắc thông thường thì ta phải đối xử thế nào với nàng không? Nàng trốn xuất giá chạy đến Tống phủ đồng nghĩa với tội thông dâm. Theo như quy tắc thì ta chỉ có thể coi nàng là gia kỹ thôi, phải dùng sắt khí nung đỏ in dấu lên người nàng, ép nàng trở thành người phụ nữ không biết đến liêm sỉ.
Giọng điệu của Lục Thất trở nên ác nghiệt, Trần Tuyết Nhi nghe xong sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào Lục Thất.
- Tuy nhiên nàng rất may mắn khi gặp được ta, ta niệm tình nàng chưa mất đi trong trắng nên sẽ cho nàng danh phận thị thiếp.
Lời nói của Lục Thất xoay chuyển rồi biến đổi giọng điệu, vẻ mặt sợ hãi của Trần Tuyết Nhi cũng biến đổi theo nhưng ánh mắt vẫn sợ hãi như cũ.
Lục Thất quay đầu nhìn về nơi khác, đờ đẫn trong chốc lát, chợt lạnh lùng nói:
- Trần Tuyết Nhi! Nàng thật sự rất may mắn! Thời niên thiếu ta cũng từng yêu một cô gái tầm tuổi nàng, nhưng đáng tiếc cô ấy bị phụ thân ép gả cho người đàn ông khác. Có sự tiếc nuối như vậy nên ta không muốn trách tội nàng trốn xuất giá, cũng sẽ không ép nàng trao thân cho ta. Sau này nàng ở lại Lục gia sẽ có danh phận thị thiếp, nếu như có một ngày nàng tìm được người đàn ông vừa ý thì ta sẽ thả nàng ra để nàng lấy họ.
Lục Thất nói xong đứng dậy đi ra ngoài. Lúc đến cửa, hắn bỗng quay trở lại, khom người trước giường giơ tay sờ gò má đẹp kiều diễm sợ hãi của Trần Tuyết Nhi, lạnh lùng nói:
- Nàng nghe đây! Ta là người nói lời giữ lời, những lời ban nãy ta nói với nàng, nàng phải giữ miệng. Nếu như nàng tiết lộ ra ngoài làm tổn hại đến sự tôn nghiêm của ta thì ta nhất định sẽ báo thù đó.
Trần Tuyết Nhi hoảng sợ giật mình nhìn Lục Thất, chợt lắp bắp nói rồi gật đầu.
Vẻ mặt của Lục Thất dần giãn ra, chợt cười nói một cách mờ ám:
- Tuyết Nhi! Nàng là một mỹ nhân, mà ta lại là người đàn ông rất háo sắc, ta thật lòng hy vọng nàng sẽ mãi mãi ở lại Lục gia. Nếu như có một ngày nàng muốn sinh con cho Lục gia thì đừng quên nhấc quần của mình lên, ta nghĩ mông của nàng nhất định sẽ tròn, trắng như tuyết, chân của nàng cũng nhất định là nhẵn bóng như ngọc.
Những lời nói này vô cùng bất nhã, mặt Trần Tuyết Nhi tái nhợt đi đột nhiên đỏ ửng lên, hoảng sợ ngượng ngùng nhìn chằm chằm vào Lục Thất.
Lúc Lục Thất thu tay lại véo nhẹ mặt nàng ta một chút, mang theo nụ cười cổ quái xoay người đi ra ngoài.
- Song Nhi! Đưa cơm cho nàng ta, sáng mai ta sẽ đưa nàng ta đến Vọng Giang Bảo.
Tới gian ngoài, Lục Thất ôn tồn dặn dò, sau đó đi đến thư phòng trước mặt. Hắn ta còn phải tính toán kỹ lưỡng quy trình chế tạo xưởng giấy, tranh thủ trong hai tháng có thể cho ra sản phẩm.
Cửa thư phòng khẽ mở, Lục Thất đang tính toán dưới ánh đèn, ngẩng đầu nhìn là Tương Nhi. Khí chất của Tương Nhi có chút không giống với mấy ngày trước, là thiếu phụ diễm lệ thướt tha hơn vài phần. Nàng khẽ bước đến trước thư án nhìn bản vẽ trước mặt Lục Thất.
- Công tử! Chàng còn hiểu được công thức chế tạo sao?
Tương Nhi dịu dàng hỏi.
- Ta là người luôn luôn trọng thực, thích đọc lướt qua trăm nghề. Đây là ta tham khảo sách thiết kế chế tạo xưởng giấy, không có mấy là sáng tạo của ta.
Lục Thất ôn tồn nói.
Tương Nhi gật đầu, dịu dàng nói:
- Công tử! Tuyết Nhi bị Tống phủ đưa đến, không biết công tử định sắp xếp thế nào?
Tất nhiên Lục Thất biết Tương Nhi đến thư phòng là vì điều gì, vội ôn tồn nói:
- Ta cho nàng ấy danh phận thị thiếp, sáng mai sẽ đưa đến Vọng Giang Bảo.
Tương Nhi lạnh nhạt nói:
- Tấm lòng công tử thật khoan dung!
Lục Thất nhìn nàng một cái, ôn tồn nói:
- Tương Nhi! Nếu đổi lại, nàng vốn là thiếu nữ trong trắng nhưng ép nàng tự nhận mình bị thổ phỉ làm nhục, sau đó xuất giá cùng Tuyết Nhi, nàng có cam tâm không?
Tương Nhi ngẩn người ra không nói gì, Lục Thất ôn tồn nói:
- Tương Nhi! Người đàn ông coi trọng nhất chính là khí tiết, người phụ nữ coi trọng nhất là trinh tiết, một khi trinh tiết và khí tiết bị mơ hồ thì bất cứ ai cũng phải sống trong đau khổ. Không phải là ta khoan dung với Tuyết Nhi mà là thông cảm về luân lý. Không giấu gì nàng, ta vốn quyết định sau khi nàng và Tuyết Nhi vào Lục gia đều là chính thiếp, chỉ có điều Tuyết Nhi trốn xuất giá đó là sai lầm lớn. Nhưng nàng ấy đến Lục gia vẫn còn trong trắng, dựa vào điều này ta sẽ cho nàng ấy danh phận thị thiếp.
- Công tử nói như vậy, có phải là Tuyết Nhi đã hầu hạ công tử rồi không?
Tương Nhi dịu dàng hỏi, biểu cảm không nhìn ra nàng ta đang nghĩ gì.
- Không! Chỉ là ta đã cho người kiểm tra rồi!
Lục Thất ôn tồn giải thích.
Tương Nhi trầm ngâm một hồi, dịu dàng nói:
- Công tử! Nếu như chàng đã cho Tuyết Nhi danh phận thị thiếp thì hãy để Tuyết Nhi đến phòng thiếp đi!
Lục Thất lắc đầu nói:
- Phòng của nàng có Trúc Nhi và Thu Đường là được rồi, Tuyết Nhi ta sẽ quyết định đưa đến Vọng Giang Bảo!
Mấy ngày này Lục gia mua thêm hai hầu nam để trông đồ đạc cửa lớn hai viện, mua sáu nữ tỳ chia ra các phòng. Nữ tỳ ít tuổi nhất ở phòng Ninh Nhi tên là Nha Nhi, dáng người bình thường nhưng rất chăm chỉ hiểu chuyện. Những người còn lại chia ở phòng Tương Nhi một người, phòng Lục mẫu hai người, phòng Chu Nguyệt Nhi hai người. Hai nô tì phân đến phòng Chu Nguyệt Nhi đều mười sáu tuổi, trông rất xinh đẹp. Tâm tư của Lục mẫu rất rõ ràng, trước nay chưa từng bạc đãi con trưởng con dâu.
Vừa thấy Lục Thất, Vi Song Nhi vội buông bát đũa xuống, đứng dậy kiều diễm nghênh đón, dịu dàng nói:
- Công tử về rồi!
Sắc mặt Lục Thất lộ ra nụ cười, Vi Song Nhi vừa đến hắn không kiêng kị gì duỗi tay trái ôm chầm lấy, tay phải duỗi ra sờ vào áo ngực, vuốt ve âu yếm bộ ngực đó. Gò má Vi Song Nhi đỏ ửng lên, nàng ta kiều diễm hừ nhẹ một tiếng. Nàng ta thích Lục Thất âu yếm thô lỗ như vậy nhưng đến bây giờ nàng vẫn chưa hầu hạ Lục Thất, không phải không muốn mà là không dám.
Tỳ nữ Nha Nhi cũng đứng dậy cung kính, cô bé không lạ gì với tất cả những gì ở trước mặt, mỗi lần nam chủ vào phòng thì đều như vậy cả.
Lục Thất âu yếm trong chốc lát rồi nhẹ giọng nói:
- Trần Tuyết Nhi có ở bên trong không? - Ở bên phòng ngủ trái ạ! Tay chân miệng của cô ta bị bịt kín, không ngừng kêu khóc, phiền chết đi được!
Vi Song Nhi kiều diễm, nói có chút không vui.
Lục Thất suy nghĩ một chút, ôn tồn nói:
- Song Nhi! Cô đi kiểm tra cơ thể nàng ta một chút!
Vi Song Nhi ngẩn người ra, vâng nhẹ một tiếng, xoay người gọi Nha Nhi cùng vào phòng ngủ bên trái, rất nhanh trong phòng ngủ vọng lại tiếng kêu giãy dụa kịch liệt. Một lát sau, Vi Song Nhi đi ra với sắc mặt không vui.
- Công tử! Là thân trinh nữ!
Vi Song Nhi không hài lòng, nói.
- Vất vả cho cô rồi!
Lục Thất ôn tồn nói.
- Công tử! Ả ta không biết tốt xấu, công tử định sắp xếp thế nào?
Vi Song Nhi dịu dàng quan tâm hỏi một câu.
Lục Thất suy nghĩ một chút, ôn tồn nói:
- Ta vốn cưới nàng ta về làm chính thiếp nhưng nàng ta đã phạm một sai lầm lớn. Ta nể tình nàng ta vẫn còn trinh tiết nên cho nàng ta danh phận thị thiếp.
- Công tử muốn để ả ta ở lại đây sao?
Vi Song Nhi hỏi có chút bất an.
- Không! Sau này ở phòng Ninh Nhi chỉ để lại mình cô làm bạn thôi, ta sẽ đưa nàng ấy đến chỗ Tân Vận Nhi, sau này sẽ có cách sắp xếp khác.
Lục Thất ôn tồn đáp lại.
Vi Song Nhi ồ nhẹ một tiếng yên tâm, Lục Thất đi sang phòng ngủ bên trái. Hắn vào cửa phòng ánh mắt nhìn xung quanh, thấy Trần Tuyết Nhi nằm trên giường mặt hướng ra ngoài. Quần áo trên người nàng không chỉnh tề nhưng rất kín đáo, tay bị cột chặt bắt chéo sau lưng, hai chân cũng bị buộc chặt, miệng bị nhét chặt.
Lục Thất đi lại ngồi vẹo ở bên giường, quay người bình tĩnh nhìn Trần Tuyết Nhi. Nhiều ngày không gặp, Trần Tuyết Nhi đã tiều tụy rất nhiều, dung mạo xinh đẹp đã mất đi năm phần, đôi mắt sưng đỏ hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Lục Thất.
- Tuyết Nhi tiểu thư! Ta chính là Lục Thiên Phong, người đàn ông sau này của nàng.
Lục Thất bình thản nói, Trần Tuyết Nhi nghe xong lập tức ấp úng lắc đầu mạnh.
- Nàng lắc đầu cũng vô dụng, Tống phủ sẽ không giữ lại một người phụ nữ làm trái gia quy, Trần phủ càng không dung nạp sự tồn tại của nàng. Chính vì nàng trốn xuất giá, Trần phủ trừng phạt nặng Vương di nương đã thả nàng đi, thả nàng ta vào lồng heo bán đi mất. Nếu như nàng quay về Trần phủ thì cũng sẽ bị nhốt vào lồng heo bị bán đi như vậy hoặc bị ghìm nước đến chết. Hậu quả như vậy, ta nghĩ nàng nhất định sẽ không nghĩ đến.
Lục Thất lãnh đạm nói, vẻ mặt Trần Tuyết Nhi đờ đẫn kinh ngạc, một lúc sau mới lắc đầu rơi lệ khóc thút thít.
- Ta biết nàng không có tâm muốn hại Vương di nương, nhưng hậu quả tàn khốc này đủ để nàng bứt rứt cả đời rồi. Có lẽ là do nàng quá ngây thơ, đối với nhà quan giàu có, không chấp nhận nhất chính là làm trái gia quy và làm hủy hoại thanh danh, người phụ nữ phạm hai lỗi này thì kết cục chỉ có hai chữ “bi thảm” mà thôi.
Lục Thất ôn tồn nói xong, sắc mặt Trần Tuyết Nhi xanh xao nhắm mắt lặng lẽ rơi lệ.
- Tuyết Nhi tiểu thư! Theo như hiểu biết của ta, chắc hẳn nàng rất đắn đo với hậu quả này nhưng nàng không cam lòng, không muốn tự nhận tủi nhục xuất giá cùng Tương Nhi, vì vậy nàng mới bất chấp tất cả trốn đến Tống phủ.
Lục Thất ôn tồn nói xong, ánh mắt của Trần Tuyết Nhi mở ra, kinh ngạc nhìn Lục Thất.
- Nàng thấy kỳ lạ sao? Thật ra Vương Nhị phu nhân đã nói việc của nàng rồi. Bà ấy yêu cầu ta đợi sau khi nàng vào cửa Lục gia nhất định phải đối xử tốt với nàng, mong ta cố gắng cho nàng địa vị chính thiếp, nhưng đáng tiếc nàng đã bỏ trốn.
Lục Thất nói xong, Trần Tuyết Nhi kinh sợ run rẩy, vẻ mặt khó tin, liên tục lắc đầu.
- Tuyết Nhi tiểu thư! Nàng có biết, theo như quy tắc thông thường thì ta phải đối xử thế nào với nàng không? Nàng trốn xuất giá chạy đến Tống phủ đồng nghĩa với tội thông dâm. Theo như quy tắc thì ta chỉ có thể coi nàng là gia kỹ thôi, phải dùng sắt khí nung đỏ in dấu lên người nàng, ép nàng trở thành người phụ nữ không biết đến liêm sỉ.
Giọng điệu của Lục Thất trở nên ác nghiệt, Trần Tuyết Nhi nghe xong sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào Lục Thất.
- Tuy nhiên nàng rất may mắn khi gặp được ta, ta niệm tình nàng chưa mất đi trong trắng nên sẽ cho nàng danh phận thị thiếp.
Lời nói của Lục Thất xoay chuyển rồi biến đổi giọng điệu, vẻ mặt sợ hãi của Trần Tuyết Nhi cũng biến đổi theo nhưng ánh mắt vẫn sợ hãi như cũ.
Lục Thất quay đầu nhìn về nơi khác, đờ đẫn trong chốc lát, chợt lạnh lùng nói:
- Trần Tuyết Nhi! Nàng thật sự rất may mắn! Thời niên thiếu ta cũng từng yêu một cô gái tầm tuổi nàng, nhưng đáng tiếc cô ấy bị phụ thân ép gả cho người đàn ông khác. Có sự tiếc nuối như vậy nên ta không muốn trách tội nàng trốn xuất giá, cũng sẽ không ép nàng trao thân cho ta. Sau này nàng ở lại Lục gia sẽ có danh phận thị thiếp, nếu như có một ngày nàng tìm được người đàn ông vừa ý thì ta sẽ thả nàng ra để nàng lấy họ.
Lục Thất nói xong đứng dậy đi ra ngoài. Lúc đến cửa, hắn bỗng quay trở lại, khom người trước giường giơ tay sờ gò má đẹp kiều diễm sợ hãi của Trần Tuyết Nhi, lạnh lùng nói:
- Nàng nghe đây! Ta là người nói lời giữ lời, những lời ban nãy ta nói với nàng, nàng phải giữ miệng. Nếu như nàng tiết lộ ra ngoài làm tổn hại đến sự tôn nghiêm của ta thì ta nhất định sẽ báo thù đó.
Trần Tuyết Nhi hoảng sợ giật mình nhìn Lục Thất, chợt lắp bắp nói rồi gật đầu.
Vẻ mặt của Lục Thất dần giãn ra, chợt cười nói một cách mờ ám:
- Tuyết Nhi! Nàng là một mỹ nhân, mà ta lại là người đàn ông rất háo sắc, ta thật lòng hy vọng nàng sẽ mãi mãi ở lại Lục gia. Nếu như có một ngày nàng muốn sinh con cho Lục gia thì đừng quên nhấc quần của mình lên, ta nghĩ mông của nàng nhất định sẽ tròn, trắng như tuyết, chân của nàng cũng nhất định là nhẵn bóng như ngọc.
Những lời nói này vô cùng bất nhã, mặt Trần Tuyết Nhi tái nhợt đi đột nhiên đỏ ửng lên, hoảng sợ ngượng ngùng nhìn chằm chằm vào Lục Thất.
Lúc Lục Thất thu tay lại véo nhẹ mặt nàng ta một chút, mang theo nụ cười cổ quái xoay người đi ra ngoài.
- Song Nhi! Đưa cơm cho nàng ta, sáng mai ta sẽ đưa nàng ta đến Vọng Giang Bảo.
Tới gian ngoài, Lục Thất ôn tồn dặn dò, sau đó đi đến thư phòng trước mặt. Hắn ta còn phải tính toán kỹ lưỡng quy trình chế tạo xưởng giấy, tranh thủ trong hai tháng có thể cho ra sản phẩm.
Cửa thư phòng khẽ mở, Lục Thất đang tính toán dưới ánh đèn, ngẩng đầu nhìn là Tương Nhi. Khí chất của Tương Nhi có chút không giống với mấy ngày trước, là thiếu phụ diễm lệ thướt tha hơn vài phần. Nàng khẽ bước đến trước thư án nhìn bản vẽ trước mặt Lục Thất.
- Công tử! Chàng còn hiểu được công thức chế tạo sao?
Tương Nhi dịu dàng hỏi.
- Ta là người luôn luôn trọng thực, thích đọc lướt qua trăm nghề. Đây là ta tham khảo sách thiết kế chế tạo xưởng giấy, không có mấy là sáng tạo của ta.
Lục Thất ôn tồn nói.
Tương Nhi gật đầu, dịu dàng nói:
- Công tử! Tuyết Nhi bị Tống phủ đưa đến, không biết công tử định sắp xếp thế nào?
Tất nhiên Lục Thất biết Tương Nhi đến thư phòng là vì điều gì, vội ôn tồn nói:
- Ta cho nàng ấy danh phận thị thiếp, sáng mai sẽ đưa đến Vọng Giang Bảo.
Tương Nhi lạnh nhạt nói:
- Tấm lòng công tử thật khoan dung!
Lục Thất nhìn nàng một cái, ôn tồn nói:
- Tương Nhi! Nếu đổi lại, nàng vốn là thiếu nữ trong trắng nhưng ép nàng tự nhận mình bị thổ phỉ làm nhục, sau đó xuất giá cùng Tuyết Nhi, nàng có cam tâm không?
Tương Nhi ngẩn người ra không nói gì, Lục Thất ôn tồn nói:
- Tương Nhi! Người đàn ông coi trọng nhất chính là khí tiết, người phụ nữ coi trọng nhất là trinh tiết, một khi trinh tiết và khí tiết bị mơ hồ thì bất cứ ai cũng phải sống trong đau khổ. Không phải là ta khoan dung với Tuyết Nhi mà là thông cảm về luân lý. Không giấu gì nàng, ta vốn quyết định sau khi nàng và Tuyết Nhi vào Lục gia đều là chính thiếp, chỉ có điều Tuyết Nhi trốn xuất giá đó là sai lầm lớn. Nhưng nàng ấy đến Lục gia vẫn còn trong trắng, dựa vào điều này ta sẽ cho nàng ấy danh phận thị thiếp.
- Công tử nói như vậy, có phải là Tuyết Nhi đã hầu hạ công tử rồi không?
Tương Nhi dịu dàng hỏi, biểu cảm không nhìn ra nàng ta đang nghĩ gì.
- Không! Chỉ là ta đã cho người kiểm tra rồi!
Lục Thất ôn tồn giải thích.
Tương Nhi trầm ngâm một hồi, dịu dàng nói:
- Công tử! Nếu như chàng đã cho Tuyết Nhi danh phận thị thiếp thì hãy để Tuyết Nhi đến phòng thiếp đi!
Lục Thất lắc đầu nói:
- Phòng của nàng có Trúc Nhi và Thu Đường là được rồi, Tuyết Nhi ta sẽ quyết định đưa đến Vọng Giang Bảo!
Danh sách chương