- Phúc gia gia! Tỷ tỷ của tôi vẫn khỏe chứ?
Trong lòng Lục Thất nghi ngờ, mặc dù thân thiết nhưng vẫn sốt ruột muốn biết tình hình của tỷ tỷ mình.

Lão tổng quản nhau mày, khẽ thở dài:
- Tiểu công tử, người hãy đi cùng lão nô!
Nói xong khoát tay đi xuống dưới bậc, Lục Thất vội xoay người đi cùng.

Đến thềm dưới, Lục Thất gọi xe ngựa đi cùng, lão tổng quản đi hướng tây xuyên qua hai phố phường, cứ yên lặng đi ra sáu bảy trăm mét, đến một khu dân cư cũ nát lộn xộn. Vào sâu khu dân cư đó hơn năm mươi mét thì đến trước một ngôi nhà vẫn còn tạm được.

Lão tổng quản đi đến trước cửa nhà, giơ tay gõ cửa ba cái thì rất nhanh có một giọng trẻ con giòn tan vọng ra:
- Ai vậy? - Là ta đây! Tiểu Nguyệt mở cửa đi!
Lão tổng quản hiền từ nói.

- Phúc thái gia gia! Mẫu thân! Phúc thái gia gia của con đến rồi!
Giọng trẻ con vui mừng hô lên.

Rất nhanh thì cửa mở, Lục Thất nhìn thấy một cô bé đáng yêu tầm tám chín tuổi mặc quần áo xanh nhạt. Cô bé với nét mặt vui mừng nhưng vừa nhìn thấy Lục Thất ở bên cạnh lão tổng quản thì vẻ mặt lập tức trở nên sợ hãi.

- Tiểu Nguyệt, đây là cậu ruột của cháu đến thăm mẹ con cháu đấy!
Lão tổng quản từ ái nói.

Cô bé rụt rè nhìn Lục Thất một cái, đột nhiên quay người chạy vào trong, sắc mặt lão tổng quản trầm xuống mời Lục Thất vào. Đến bước này thì trong lòng Lục Thất đã hiểu, nỗi buồn trong lòng dâng lên. Hắn hiểu được tỷ tỷ mình chắc chắn là bị Dương gia bỏ rồi.

Bước vào căn nhà, căn nhà không lớn lắm, có một cái sân và bốn gian phòng. Lục Thất vừa bước vào sân thì bốn người phụ nữ bước ra từ cửa phòng chính, nói đúng hơn là hai cô gái và hai người phụ nữ. Một người phụ nữ trong đó tầm 27-28 tuổi, dung mạo đoan trang, nhưng có chút tiều tụy, một người phụ nữ khác tầm hai mươi tuổi, mặc áo nô tì xanh, là người phụ nữ dung mạo kiều diễm đáng yêu.

Lục Thất yên lặng nhìn chăm chú vào người phụ nữ đoan trang kia. Hắn đã bảy tám năm không gặp tỷ tỷ mình rồi, trước đây tỷ tỷ có về nhà mẹ đẻ mấy lần nhưng hắn đều không có ở nhà. Bao nhiêu năm qua, hắn rất ít khi nhớ đến người tỷ tỷ này nhưng bây giờ gặp rồi trong lòng hắn lại có cảm giác chua xót khó hiểu, mắt cũng không kìm chế được, nước mắt rơi đến mức nhìn không rõ.

- Tỷ tỷ! Tiểu Thất tới thăm tỷ đây!
Giọng nói Lục Thất đau xót thốt ra.

- Tiểu Thất! Đệ đã về rồi!
Tỷ tỷ vội ôm chầm về phía trước, chạy tới trước mặt Lục Thất, nàng ta thấp hơn đệ đệ một cái đầu ngẩng lên nhìn, nước mắt tuôn rơi. Tay ngọc vuốt má trái của Lục Thất, thân thể run rẩy buồn vui lẫn lộn.

- Tỷ tỷ!
Lục Thất nghẹn ngào gọi, lúc này hắn mới cảm nhận được tỷ tỷ đoan trang lạ lẫm của năm đó, thật ra vô cùng yêu thương hắn, đây là tình thân không thể dứt bỏ được.

Hai tỷ muội khóc lóc nhìn nhau một hồi lâu, lúc này Lục Thiên Nguyệt mới nức nở nói:
- Tiểu Thất! Đệ về là tốt rồi, mẫu thân nhất định ngày đêm đau lòng mong nhớ, mẫu thân có khỏe không?

- Mẫu thân rất khỏe, chỉ là nhớ đệ đến mức tóc bạc hơn nửa rồi!
Lục Thất nghẹn ngào nói .

- Tỷ thật vô dụng, không thể đi phụng dưỡng mẫu thân.
Lục Thiên Nguyệt đau khổ, áy náy vô cùng.

- Tỷ tỷ! Hiện giờ mẫu thân rất khỏe, tỷ không cần bận tâm đâu.
Cảm xúc của Lục Thiên Phong dần ổn định lại một chút.

- Tỷ tỷ! Sao tỷ lại ở đây, là Dương gia không dung nạp tỷ đúng không?
Lục Thất đi thẳng vào chủ đề.

Gương mặt của Lục Thiên Nguyệt trở nên tái nhợt, vẻ mặt lão tổng quản trầm xuống khom người thi lễ, nghiêm mặt nói:
- Tiểu công tử, lão nô thay mặt Dương gia xin đền tội với Lục gia! Nhị tiểu chủ nhà tôi vì tiền đồ mà đành phải bỏ Thiên Nguyệt tiểu thư để cưới vị chính thê khác.

Mặt Lục Thất trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Tỷ tỷ tôi là thê thất được cưới hỏi đàng hoàng, cứ coi như Dương nhị công tử vì tiền đồ nhưng để tỷ tỷ xuống làm bình thê không được sao? Tại sao nhất định phải bỏ?

Lão tổng quản nặng nề nói:
- Nhị tiểu chủ đã cưới hai bình thê rồi, theo như quan chế thì không được lấy người thứ ba!

Lông mày Lục Thất nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị. Lão tổng quản thấp người quỳ xuống, dập đầu hổ thẹn nói:
- Tiểu công tử, Dương gia có lỗi với Thiên Nguyệt tiểu thư, có lỗi với Lục đại nhân đã mất, lão nô thay mặt Dương gia đền tội.

Lục Thiên Nguyệt kinh hãi vội nửa quỳ đỡ lão tổng quản, tỳ nữ và hai cô gái cũng hoảng sợ lại đỡ.

- Phúc gia gia đừng làm như vậy, Thiên Nguyệt không dám nhận đâu.
Lão tổng quản được bốn cô gái lại đỡ dậy.

- Tiểu Thất, đệ đệ! Đệ đừng trách Dương gia, Phúc gia gia đối xử rất tốt với tỷ!
Lục Thiên Nguyệt sợ hãi, đau lòng nói.

Lục Thất nhau mày, hắn cũng không muốn nhằm vào lão nô bộc trung thành này, một hồi lâu mới ôn tồn nói:
- Tỷ tỷ! Dương gia đã bỏ tỷ rồi, tại sao tỷ không về Thạch Đại?

Lục Thiên Nguyệt đau buồn nói:
- Tỷ tỷ cũng muốn trở về phụng dưỡng mẫu thân, nhưng...
Ánh mắt Lục Thiên Nguyệt nhìn về phía hai cô gái.

Lục Thất vừa nhìn thì liền hiểu được, mẹ khó lòng vứt bỏ con mình. Tỳ nữ kia chợt nói:
- Thất công tử! Tháng năm năm ngoái, Dương gia đuổi Thiếu phu nhân ra Dương phủ. Thiếu phu nhân sợ hai tiểu thư chịu khổ nên cầu xin lão tổng quản nói giúp để hai tiểu thư sống cùng Thiếu phu nhân ở ngoài. Nhưng Dương gia không cho phép Thiếu phu nhân đưa hai vị tiểu thư rời khỏi Thanh Dương huyện.

Lục Thất gật đầu nhìn tỳ nữ kia một cái, nàng ta đỏ mặt vội cúi đầu xuống.

- Tiểu Nguyệt, Tiểu Kỳ, mau tới dập đầu trước cậu Thất của các con đi!
Lục Thiên Nguyệt vội dịu dàng gọi.

Hai cô bé bước lại quỳ xuống dập đầu hô:
- Tiểu Nguyệt (Tiểu Kỳ) khấu kiến cậu Thất!

- Được rồi! Mau đứng lên!
Lục Thất hoà nhã nói, xoay người duỗi cánh tay đỡ hai cháu ngoại đứng lên, trong lòng có cảm giác thân thiết khó tả.

- Vận Nhi! Các nàng lại bái kiến tỷ tỷ đi!
Lục Thất quay đầu lại khẽ gọi.

Đám người Tân Vận Nhi ở cửa vội đi tới, cùng nhau thi lễ do Tân Vận Nhi nói:
- Bái kiến tỷ tỷ!

- Tỷ tỷ! Đây là Tân Vận Nhi vị hôn thê của đệ. Đây là thị thiếp Tuyết Nhi và Đông Thanh!
Lục Thất chỉ tay giới thiệu từng người một.

Lục Thiên Nguyệt giật mình, vội nói:
- Ba muội đi đường xa đến đây, tỷ tỷ ta cảm kích trong lòng!

- Tỷ tỷ, để bọn đệ vào trong phòng đi!
Lục Thất cười nói.

- Được được, vào nhà cả đi! Phúc gia gia vào trước đi!
Lục Thiên Nguyệt nhường lễ, một nhóm người cùng vào gian giữa của nhà.

Sau khi vào trong phòng ngồi, Tuyết Nhi và Đông Thanh đứng hầu ở phía sau Tân Vận Nhi. Lục Thiên Nguyệt gọi hai con gái lại quỳ xuống bái kiến Tân Vận Nhi. Tân Vận Nhi sau khi cười nhận lễ, lấy ra hai đôi vòng tai làm lễ gặp mặt.

- Tiểu Thất! Hiện giờ đệ đang làm quan sao?
Lục Thiên Nguyệt dịu dàng hỏi, nàng thấy Lục Thất nạp hai thị thiếp, Tân Vận Nhi ăn mặc rất đẹp lại quý phái, và cũng rất hào phóng.

- Vâng! Hiện giờ đệ là Trí Quả Giáo Úy trong Hưng Hóa quân, là tán quan hữu danh vô thực. Lần này đệ giữ chức tạm thời về quê liền nhậm chức Huyện Úy hộ quân huyện Thạch Đại. Ha ha, chức quan nhỏ một chút nhưng thu nhập nhiều hơn trong quân rất nhiều.
Lục Thất không hề kiêng kị, nói thật, trên thực tế hắn quay lại những ngày đó, quan bổng thật sự không quá hai trăm lạng, còn lại đều là “tiền đen”.

- Chức quan Huyện Úy không nhỏ đâu! Nếu ở huyện thành thì đó là quan lớn đó!
Lục Thiên Nguyệt nói rất nghiêm túc.

- Lớn thì đệ cũng sẽ không nhậm chức này quá lâu. Đệ mới hơn hai mươi tuổi, con đường sau này vẫn còn dài lắm!
Lục Thất tự bày đường đi cho mình, nếu chẳng may ngày nào đó mất đi chức Huyện Úy thì cũng không đến mức ngượng ngùng với người thân.

Lục Thiên Nguyệt vui mừng gật đầu, đệ đệ có thành tựu thì tỷ tỷ như nàng ta cũng có vinh dự.

Lục Thất lại hỏi:
- Tỷ tỷ, Dương gia là phong hầu sao? Đệ thấy phủ đệ cũng ngang tầm với Tiêu phủ ở Thạch Đại rồi.

- Dương gia không phải là phong hầu mà là phong bá. Tứ Lang của Dương gia nhậm chức Trung Lang Tướng ở kinh thành, nghe nói rất được hoàng đế tín nhiệm, ban thưởng cho lão thái gia là thế tập trung liệt. Nhị Lang giờ đây đã là trung tán đại phu ngũ phẩm, lấy con gái thứ sáu của Thái Thường Khanh, tất nhiên sẽ nhậm chức Trưởng sử rồi. Tiểu Thất! Tỷ tỷ không oán hận Dương gia, đây là số mệnh, tỷ tỷ mệnh bạc, không thể làm cản trở tiền đồ của Nhị Lang.
Lục Thiên Nguyệt đau lòng giải thích.

Lục Thất nghe xong im lặng, hắn muốn nổi giận cũng không có sức. Dương gia có quyền thế như vậy thì hắn có thể làm gì được. Trầm ngâm một lúc, hắn hờ hững nói:
- Tỷ tỷ! Dương gia nhất định không để hai cháu gái đệ được rời đi sao?

Lục Thiên Nguyệt khổ sở nói:
- Không đâu! Quan đồ của Dương gia giờ đây vô cùng thuận lợi, con gái Dương gia đã là một phần rất quan trọng. Dương gia đồng ý để mẹ con tỷ được ở cùng nhau đã là khai ân lắm rồi, đây cũng là nhờ Phúc gia gia cầu xin mãi mới được.

Lão tổng quản nghe xong vẻ mặt nặng nề, lắc đầu. Lục Thất khẽ nhếch lông mày, nói:
- Ngày thường, tỷ tỷ dựa vào gì để sống?

Lục Thiên Nguyệt đau buồn nói:
- Tỷ tỷ chẳng biết làm gì cả, ra khỏi Dương gia đến bây giờ chỉ dựa vào Phúc gia gia tiếp tế sống qua ngày. Dương gia vì để tỷ rời đi, hứa cho tỷ năm trăm lạng, nếu như không đi thì một xu cũng không cho.

Lục Thất nghe hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tỷ tỷ! Hai cháu ngoại của đệ, Dương gia sớm muộn gì cũng cướp lại, tỷ kéo dài cũng không kéo dài được hai năm.

Lục Thiên Nguyệt rơi lệ nói:
- Tỷ tỷ biết nhưng tỷ không đành lòng rời xa Tiểu Nguyệt, Tiểu Kỳ.

Lục Thất trầm tư một lúc, ngẩng đầu nhìn lão tổng quản, ôn tồn nói:
- Phúc gia gia! Ba nghìn lạng bạc có thể mua được một cửa hàng ở trên phố của huyện Thanh Dương không?

Lão tổng quản ngẩn người ra, gật đầu nói:
- Ba ngàn lượng có thể mua được cửa hàng vừa vừa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện