Lục Thất sửng sốt, nghĩ ngợi nói:
- Ngọc Trúc cũng rất coi trọng lạc tịch, danh phận này so với sinh mạng và tự do còn quan trọng hơn sao?
Hắn có chút không thể hiểu được.

- Châu nhi, ta nửa đường mới nhận được tin, viên bảo châu kia ta không mang theo.
Lục Thất nhẹ giọng giải thích, hắn không có quá nhiều bạc để chuộc người, chỉ có thể dùng vũ lực mang Lục Châu rời đi thôi.

Lục Châu trầm mặc một lát, chợt ai oán mà dịu dàng nói:
- Công tử, thiếp thân xin chàng một chuyện có được không.

Lục Thất dịu dàng nói:
- Nàng nói đi.

Lục Châu buồn bã nhẹ nhàng nói:
- Công tử, nếu thiếp thân có chết ở nơi này, chàng lấy ít tiền mua thi thể của thiếp thân về, trên mộ viết ta là thiếp thất của chàng, sau khi chàng trăm tuổi, ta có thể hầu hạ chàng dưới gối.

Lời nói âm trầm tuyệt vọng, Lục Thất bị dọa thì cả kinh, vội vàng hạ giọng nói:
- Nàng đừng làm bừa, nếu như nàng chết ở nơi này, vậy ta đâu còn cơ hội mua nàng ra ngoài.

Lục Châu lại trầm mặc, Lục Thất hoảng loạn không biết nên làm thế nào để khuyên nhủ nàng, chợt lóe lên ý nghĩ, bật thốt lên:
- Nàng yên tâm, ta có cách lo liệu chuộc nàng ra ngoài.

Nói xong lại vỗ nhẹ lưng ngọc của nàng trấn an:
- Châu nhi, nàng yên tâm đi, chắc chắn nàng sẽ lạc tịch được khỏi đây, hai ngày sau, ta nhất định sẽ chuộc nàng ra ngoài.

Lục Thất nghĩ được cách rồi, trong lòng lập tức nhẹ nhõm hẳn, thân lăn một vòng từ dưới lật người đè lên Lục Châu, bắt đầu thoải mái hưởng thụ cá nước thân mật. Hắn cúi đầu nhìn tuyết nhạn trước ngực thỏ ngọc bầm tím thì không chịu nổi, trong lòng biết nàng đã bị rất nhiều kẻ hành hạ, càng đau lòng, động tác dịu dàng dỗ dành lấy cô gái yếu đuối dưới thân.

Lục Châu vẫn không cử động để tùy ý Lục Thất hưởng thụ, nàng chỉ hai mắt đẫm lệ mông lung si mê nhìn Lục Thất, một hồi lâu mới duỗi cánh tay ngọc ôm lấy cổ Lục Thất, nghẹn ngào nói:
- Công tử, thiếp thân còn đáng để chàng thích không? Lục Thất cúi đầu ghé sát lỗ tai, thâm tình khẽ nói:
- Châu nhi, ta thích khí chất thanh lịch của nàng, thích môi hồng thơm ngát của nàng, ta thích nhất, là bàn chân nhỏ nhắn trắng như tuyết của nàng. Đêm hôm đó nàng còn nhớ rõ không, ta đã nắm bàn chân nhỏ nhắn của nàng đi vào giấc ngủ.

- Thiếp thân còn nhớ chứ, đôi chân của thiếp, mãi mãi đều sẽ thuộc về công tử.
Lục Châu nuốt nước mắt ôm thật chặt cổ Lục Thất, khi cả người mệt mỏi nàng thu chân về, đôi chân trắng nõn tinh tế bị cặp đùi ấm áp ép sát, một đôi môi nóng như lửa đốt hôn lên môi đỏ của nàng.

*****

Trời vừa tờ mờ sáng, Lục Thất vội vàng rời khỏi Khổng Tước Lâu trở về hoa viên. Sau khi làm xong việc công, hắn rời khỏi tiêu cục đi thẳng đến sòng bạc, bởi vì sòng bạc chỉ mở cửa từ xế chiều đến giờ Tý thôi.

Suốt buổi chiều, hắn thắng lớn thua ít, có trong tay ba ngàn lượng bạc. Ngày hôm sau, hắn theo cách cũ lại thắng bốn ngàn lượng.

Có bảy ngàn lượng rồi, hắn cho rằng đã đủ tiền chuộc cứu Lục Châu, tới khi hắn cầm ngân phiếu, rời khỏi sòng bài được trăm mét, mười mấy tên hán tử lực lưỡng, theo cửa sân lao ra vây lấy hắn.

Tình hình này đã nằm trong dự liệu của Lục Thất, sòng bạc kia sẽ không để hắn lấy được món tiền này như thế. Trong lòng hắn cũng không sợ phải đánh lộn, cùng lắm thì đánh liều một phen.

Lục Thất nhìn tên trung niên áo gấm đứng phía trước, là hán tử cầm đầu, vẻ mặt hắn đạm mạc nói:
- Sao thế, lần đầu thua lỗ không chịu nổi à?

Tên trung niên nhìn hắn mỉm cười lắc đầu, ôn hòa nói:
- Tại hạ biết huynh đệ là vị cao thủ đánh bạc, bởi vậy muốn dâng ba ngàn lượng, cộng thêm bảy ngàn lượng huynh đệ đã lấy đi, cộng lại là một vạn lượng, xin huynh đệ giơ cao đánh khẽ được không?

Lục Thất ngẩn ra, không ngờ đối phương sẽ làm thế, hắn cũng biết đây là tiên lễ hậu binh, cũng may tiền của mình đã đủ dùng rồi.

Hắn ngẫm nghĩ một chút, ôn tồn đáp:
- Tại hạ cũng không phải tới quấy rối, vì cần dùng tiền gấp nên mới đến quý phường thắng một ít. Sau này sẽ tới nơi khác là được.

Tên trung niên lắc đầu nói:
- Cửa đánh bạc luôn trao đổi tin tức, huynh đệ cứ nhận lễ, cũng đừng đến nơi khác nữa.

Lục Thất sửng sốt, tâm ý vừa chuyển, nghiêm mặt nói:
- Nếu đã như thế, vậy xin cho ta năm ngàn lượng, từ nay về sau sẽ không tới sòng bạc của Giang Ninh nữa.

Tên trung niên nghe thế chau mày, đại hán áo đen bên cạnh cả giận nói:
- Con mẹ nó, cho mày mặt mũi mày lại còn đòi hỏi.
Nói xong một quyền hung ác đảo tới trước ngực Lục Thất.

Lục Thất cũng không trốn tránh, nắm tay giữa ngực trái, uỵch một tiếng xen lẫn tiếng vỡ cốt, cả người Lục Thất khẽ rung lên, đại hán ôm nắm tay thống khổ không chịu nổi đành lui ra sau.

Tên trung niên mặt biến sắc, cười nói:
- Huynh đệ quả nhiên phi phàm, mười lăm ngàn lượng giao cho anh bạn nhé.

Lục Thất lắc đầu nói:
- Hai vạn lượng.

Tên trung niên ngẩn ra, ngẫm nghĩ một chút cắn răng nói:
- Được.
Sờ tay vào ngực lấy ra một xấp ngân phiếu, đếm mười ba tờ lần lượt đưa tới trước mặt Lục Thất.

Lục Thất nhận lấy chắp tay nói:
- Đa tạ.

Tên trung niên cười nói:
- Khi nào huynh đệ thiếu bạc, có thể đến cửa hàng lấy ba lần năm trăm nữa.

Lục Thất cười nói:
- Đại ca rộng lượng rồi. Đệ có việc gấp đi trước nhé.

Tên trung niên chắp tay nói:
- Huynh đệ đi thong thả.
Lục Thất vội vàng bỏ đi.

Đại hán áo đen nhếch miệng oán giận nói:
- Sao đại ca lại chịu tên khùng này, sao không thông báo cho huynh đệ Dương thị tới xử lý hắn.

Tên trung niên lạnh nhạt nói:
- Đúng, đuổi được tiểu tử này đi, cũng tiễn luôn cả đám huynh đệ kia đấy. Ngươi thật không có mắt nhìn, tiểu tử này chịu được một quyền của ngươi mà lông tóc không tổn thương chút nào, đó là ngoại gia khí công đã luyện đến cảnh giới thượng thừa Lư hỏa thuần thanh, mời đến cũng chưa chắc đã dùng được. Quan trọng nhất là hắn mặc trang phục của Long Uy tiêu cục, dùng chút bạc đuổi đi còn gì tốt bằng.

Đại hán áo đen gật đầu nói:
- Đại ca, chi bằng mời tiểu tử này bảo vệ sòng bạc thì thế nào?

Tên trung niên mỉm cười nói:
- Coi như đã quen biết rồi, sau này chúng ta gặp phải phiền toái lớn, cứ dùng mấy ngàn mời hắn tới.

Nói xong lại bảo một hán tử lực lưỡng khác:
- Đi dò la xem tiểu tử này lai lịch thế nào.
Gã kia đáp lời rồi đuổi theo.

Lục Thất có bạc, hưng phấn chạy thẳng đến Khổng Tước Lâu, đi vào từ cửa bên. Bà Lưu thấy hắn đến đây, liền dẫn hắn tới lầu các của Ngọc Trúc, hắn gấp gáp cũng chưa gõ cửa đã đẩy cửa vào, bà Lưu muốn ngăn cũng không kịp.

Lục Thất đứng bên trong cửa, cảnh tượng trước mắt khiến hắn vừa lúng túng vừa nóng nảy, chỉ thấy trong phòng Ngọc Trúc để lộ cả thân hình tuyết trắng mê người, cùng một cô gái tuyệt sắc thân thể lõa lồ, đang chuyển động, vặn eo lại lắc mông.

Có một văn sĩ trung niên, tay cầm quạt xếp ngồi trên ghế quan sát, còn có một tên thanh niên tráng kiện, ngồi bên cạnh văn sĩ nhìn chăm chú. Hắn xông vào đã phá hỏng cảnh tượng trước mặt, hai nàng dừng lại ngạc nhiên nhìn Lục Thất, văn sĩ trung niên không hài lòng đưa mắt đánh giá hắn, thanh niên tráng kiện còn lại thì nhìn vẻ căm tức.

Khoảng lặng ngắn ngủi, Ngọc Trúc vẫn nũng nịu nói:
- Sao cậu lại xông bừa vào đây.

Lục Thất đuối lý, vội cúi thấp nói:
- Thật xin lỗi, quấy nhiễu các vị rồi.
Nói xong thối lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Bỗng nghe bên trong có tiếng quát:
- Đứng lại.

Lục Thất vừa thấy là thanh niên kia, thanh niên đứng dậy lạnh nhạt nói:
- Còn muốn chạy, mau dập đầu ba cái tạ tội với Ngô lão gia.

Lục Thất lửa bốc lên đầu, hai mắt lạnh lùng sắc bén nhìn về phía thanh niên kia, Ngọc Trúc vừa thấy đã kinh hãi, vội hỏi:
- Ngô lão gia, đây là người của Long Uy tiêu cục, xin ngài giơ cao đánh khẽ thả hắn đi đi.

Lục Thất cũng biết ở kinh thành không nên tranh giành hung ác, đành cụp mắt kìm lại cơn tức, ôn tồn nói:
- Quấy nhiễu nơi này, tại hạ xin các vị rộng lượng bỏ qua.

Thanh niên lại không hề cố kỵ, càng nổi giận mắng:
- Long Uy tiêu cục là cái thá gì, lấy ra có thể ngăn tai họa ư, mau quỳ xuống dập đầu.

Vừa nói vừa bước tới dùng tay phải chụp tới trước ngực Lục Thất, Lục Thất lửa giận khó nén, quyền phải bạo phát nghênh đón, trảo quyền chạm nhau, Lục Thất nhoáng cái đã lui về nửa bước, thanh niên kia kêu lên một tiếng trầm đục rồi lùi lại ba bước.

Thanh niên khinh địch nên mới thiệt một bước, sau khi kinh ngạc thì lại xấu hổ và giận dữ lên đến cực điểm, giương vuốt như điện chụp lấy Lục Thất. Lục Thất vung quyền cách khuỷu tay đón đánh, ở cửa này hai người nhanh như chớp đã qua lại hơn mười thức, kẻ tám lạng người nửa cân.

Ngọc Trúc bị dọa thét lớn:
- Đừng đánh nữa.

Lục Thất nghe tiếng do dự một chút, bị thanh niên một trảo cào lên vai, nghe thanh niên quát:
- Quỳ xuống.

Lục Thất hừ lạnh một tiếng, bả vai chấn động quát:
- Buông tay!

Cười giễu một tiếng, thanh niên bị đánh văng lui hai bước, đồng thời trảo giật xuống một mảnh vải áo, mà trên vai Lục Thất chỉ lộ ra năm dấu ấn màu trắng.

Thân niên một trảo thất bại thì kinh ngạc không thôi, một trảo mạnh mẽ cứng rắn của mình xuyên cây vỡ đá, dùng toàn lực mà lại không thể làm tổn thương đối thủ, biết rõ đụng phải một tay không vừa.

Lục Thất cảm giác chỗ bị nắm có hơi đau, lạnh lùng nhìn thanh niên nói:
- Có thể đóng cửa không?

Thanh niên đỏ bừng mặt, tiến thoái lưỡng nan, văn sĩ trung niên đứng dậy cười nói:
- Không cần đóng, tiểu huynh đệ vào ngồi đi.

Lục Thất lắc đầu nói:
- Tại hạ biết sai, không quấy rầy lão gia nữa.

Văn sĩ cười nói:
- Mời vào đây, ta có một số việc, muốn cùng nói chuyện với tiểu huynh đệ.

Người ta hai lần mời, Lục Thất chỉ có thể thuận tay đóng cửa lại, ba người ngồi xuống. Lục Thất chắp tay với thanh niên nói:
- Tại hạ vô tri, đắc tội huynh trưởng rồi.

Có bậc thang, thanh niên cũng không ngốc, không đáng kết thù, vội chuyển sang tươi cười nói:
- Là ta nóng nảy rồi.

Văn sĩ mỉm cười nói:
- Hai vị đều trẻ tuổi tuấn kiệt, nên quen thân nhiều hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện