Edit: Tử Lam. 

Beta: Quanh.

Một cái liếc mắt này chỉ thoáng qua trong tích tắc, còn không đợi Chử Thanh Huy nhìn ra điểm khác biệt, Diêm Mặc đã thu hồi tầm mắt. Một lần nữa hắn thoáng gật đầu, cũng chưa có nói là được hay không.

Nhưng đến ngày hôm sau, khi Chử Thanh Huy đến Hàm Chương điện đã nhạy bén phát hiện hắn đã thay bộ quần áo khác, mà áo khoác bên ngoài vẫn là màu đen. Theo nàng thấy, vẫn không cản được gió lạnh thấu xương như cũ, nhưng so với bộ hôm qua thì dày hơn không ít. 

Chử Thanh Huy không hiểu tại sao tự nhiên lại vui vẻ lên, tuy rằng chính nàng cũng không biết một chút vui vẻ này từ đâu mà đến.

Qua hai ngày, Chử Thanh Huy phát hiện sự xa cách lảng tránh của Cố Hành Vân đối với nàng không giảm mà lại tăng. Nàng không rõ đã xảy ra chuyện gì, không biết vì sao sau khi hắn bị bệnh một trận lại thay đổi như vậy. Chẳng lẽ là lúc đầu hắn nguyện ý làm Phò mã, mà hiện tại đã đổi ý? Nhưng thật tình mà nói, căn bản là trước kia cũng không phải hắn tự nguyện.

Chuyện này người khác không nhìn ra, chỉ có đương sự mới có thể phát giác. Chử Thanh Huy chưa nói với người khác, không nói với phụ hoàng mẫu hậu, cũng không nói với Thái Tử ca ca, ngay cả Tía Tô cũng không nói. Nàng âm thầm nghĩ, chờ sau khi Cố Hành Vân hết bệnh, nàng sẽ tự mình hỏi hắn một câu cuối cùng là hắn có nguyện ý hay không. Nếu hắn không muốn, tuyệt đối nàng sẽ không làm khó hắn. 

Nghĩ thế mà thái độ nàng đối với Cố Hành Vân cũng có chút thay đổi, không còn đối xử đặc biệt hơn so với mọi người mà hắn vẫn giống như trước kia.

-----

Chuyển biến rất nhỏ này đã bị Thái tử Chử Hằng nhận ra. Hắn biết muội muội quan tâm nam nhân khác, mà hiện giờ thấy nàng đối xử bình đẳng nên trong lòng lại nghi hoặc. Vào buổi tối lúc đưa Chử Thanh Huy về Vĩnh Nhạc cung bèn hỏi nàng nguyên do.

Chử Thanh Huy mới nhận được một cái đèn lưu li độc đáo từ chỗ Hoàng hậu, yêu thích đến mức không nỡ buông tay mà thưởng thức, thuận miệng nói: “Không phải Cố Hành Vân đang bị bệnh sao? Muội sao có thể không biết xấu hổ đi quấy rầy hắn, tiêu hao tinh lực của hắn chứ.”

Lời này nửa thật nửa giả, sức khỏe của Cố Hành Vân vẫn luôn không tốt, nếu nói bệnh nặng thì không có, nói là hết bệnh, thì trên mặt lại mang theo vài phần bệnh tật, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Thái tử không biết rõ nguyên do trong đó. Vì Hoàng đế chuẩn bị sang năm dẫn hắn vào triều, công khoá của hắn càng gấp rút, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng đều không có.

Nhiều năm qua Hoàng đế là một vị minh quân sáng suốt, tuy rằng Thái tử đã ngồi ở vị trí này mười mấy năm, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ tranh đoạt ngồi lên ngôi vị kia, cũng không muốn để Hoàng đế cảm thấy hắn có ý nghĩ như vậy.

Bởi vậy, cho dù là dần lớn lên, hắn cũng vẫn luôn thành thật kiên định mà làm Thái tử. Không vội vàng hay chờ không được mà bố trí người của mình ở khắp nơi, xây dựng thế lực của mình. Vì hắn biết có vài thứ khi đúng thời điểm sẽ cho hắn, phụ hoàng sẽ không bủn xỉn. Nếu là chưa đến lúc, hắn đã chờ không được mà nổi lên chút gì đó... Lấy sự yêu quý của phụ hoàng đối với mẫu hậu và sự yêu thương đối với bọn họ, tất nhiên sẽ không tức giận, nhưng sẽ thất vọng, hắn không muốn làm phụ hoàng thất vọng.

Hắn chưa từng xuất cung, ngoài cung cũng không có người truyền tin vào cho hắn, Vương Húc Đông và Tạ Khải lại không biết nguyên nhân câu chuyện nên chưa từng nhắc tới trước mắt Thái Tử, vì vậy hắn không biết những lời đồn đãi đó.

Đương nhiên, nếu cho hắn biết, ngoại trừ khịt mũi coi thường những lời đồn đãi ở ngoài, đối với tình huống hiện tại của Cố Hành Vân, chỉ sợ cũng sẽ không cho là đúng.

Cố Hành Vân đương nhiên là thiên chi kiêu tử, nhưng dưới bầu trời này, nếu luận xuất thân tôn quý thì có ai hơn Thái tử đâu? Cả hai người đều có xuất thân cao quý, trong đó Cố Hành Vân thân là tôn nhi nhỏ nhất của Cố Tương, từ nhỏ lớn lên trong sự bảo bọc của mẫu thân và bà vú. Sau đó vào cung đọc sách, vì có tư chất thông minh, lại nhìn mặt mũi của Cố Tương nên được các vị Thái Phó yêu thích, những đứa trẻ đồng lứa tuổi bên cạnh hắn càng thêm tân bốc nịnh hót hắn. Có thể nói, Cố Hành Vân đã lớn như vậy nhưng chưa bao giờ nghe người khác nói hắn có gì đó không tốt. Hắn đối với mọi người đều ôn hòa lễ độ, nhưng trong đó vẫn còn một chút cẩn trọng và cao ngạo. Một người như vậy, sao có thể có người chửi bới khinh thường hắn?

Nhưng Thái tử lại không giống vậy, bốn tuổi hắn đã phải rời xa Hoàng hậu, một mình vào Đông Cung ở. Nhóm Thái Phó được Hoàng đế ra ý chỉ, dạy dỗ hắn thật nghiêm khắc. Không chỉ như vậy, mỗi ngày Hoàng đế còn giành ra một canh giờ để đến xem công khóa của hắn. 

Mỗi khi hắn không kiềm chế được mà trở nên kiêu căng cao ngạo, thì Hoàng đế sẽ dội một chậu nước lạnh lên đầu hắn, làm hắn thức tỉnh. Có thể nói, từ lúc Thái tử trưởng thành đến nay, toàn bộ đả kích phải chịu đều đến từ Hoàng đế, là Hoàng đế để hắn biết được thực lực của hắn, sau đó làm cái "đuôi" nhỏ đang muốn nhếch lên kia thu hồi lại, càng thêm nỗ lực, nghênh đón đả kích tiếp theo của Hoàng đế. 

Mà trong đó, Hoàng hậu cũng đóng một nhân vật không thể bỏ qua. Tuy rằng rất yêu thương con mình, nhưng bà không nghi ngờ phương pháp của Hoàng đế. Bà chỉ cẩn thận dẫn đường cho Thái tử sau khi bị Hoàng Đế làm suy sụp, làm cho hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần mau chóng đứng dậy. 

Thủ đoạn của Hoàng đế và Hoàng hậu rất có tác dụng, ít nhất hiện giờ, nếu để Thái tử nghe được những lời đồn đãi đó, hắn sẽ không bị suy sụp như Cố Hành Vân, mà sẽ càng thêm nỗ lực, làm những kẻ khua môi múa mép[1] sau này đến tên của hắn cũng không dám nhắc.

[1] Khua môi múa mép: ăn nói khoác lác, ba hoa, cốt để phô trương.

Nghe Chử Thanh Huy nói như vậy, Thái tử không hỏi nhiều, đang muốn rời đi thì một trận gió lạnh thổi tới, hắn cảm thấy lỗ mũi có chút ngứa, bỗng nhiên hắt xì một cái, rồi sau đó lại liên tiếp hắt xì, đến khi hắn cong lưng, bụng nhỏ cũng đau mới dừng lại. 

Chử Thanh Huy trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn nói liên tục: “Muội nói này ca ca, huynh mặt quần áo quá ít, huynh xem, bị cảm rồi kìa.”

Nàng đặt lò sưởi bát bảo của mình vào trong tay Thái tử, lại muốn cởi áo choàng ngân hồ xuống khoát cho hắn.

Thái tử xấu hổ mà xoa xoa mũi, nói bằng giọng mũi: “Ca ca không lạnh.”

Chử Thanh Huy không chút khách khí nói: “Ca ca cũng đừng cậy mạnh, cho dù huynh có mặc dày đến tròn vo, muội cũng không cười nhạo huynh đâu.”

Thái tử thật sự không cảm thấy lạnh, mới vừa rồi là gió thổi vào tới trong xoang mũi nên bị kích thích. Nhưng nếu nói ra cái này, mà lúc nãy hắn liên tiếp hắt xì thì có vẻ như hơi vô nghĩa.

Hắn ngăn động tác cởi áo choàng của Chử Thanh Huy lại: “Lò sưởi cho ca ca mượn, áo choàng thì không cần, áo choàng của muội cho ta mượn cũng không mặc vừa.”

Chử Thanh Huy không hề kiên trì, miệng cằn nhằn: “Tại sao cả một đám ai cũng không thích mặc quần áo, chẳng lẽ mặc thiếu một cái, là có thể hiện ra khí khái nam nhi sao?”

“Còn có ai sao?” Thái tử tò mò.

“Còn không phải là võ giáo tiên sinh Diêm Tướng quân sao? Ca ca thấy tiên sinh mặc quần áo không? So với lúc mùa thu mặc còn ít hơn muội, hắn không cảm thấy lạnh sao?”

Thái tử nghĩ nghĩ, nhớ lại tiên sinh kia một thân lạnh lẽo. Không biết hắn ta có cảm thấy lạnh hay không, nhưng hắn thật sự làm người khác cảm thấy lạnh.

Chử Thanh Huy lại nói: “Ta thấy tiên sinh mỗi lần đều mặc đồ đen, hay là hắn không có quần áo mùa đông?”

Nói xong, nàng buồn rầu nhíu mày: “Trước kia đã nhắc hắn mặc nhiều quần áo một chút, nhưng vẫn không đủ. Làm thế nào mới có thể kêu tiên sinh mặc nhiều thêm một chút đây? Hay là muội nhờ phụ hoàng tìm cái cớ, ban thưởng cho tiên sinh một ít quần áo mặc qua mùa đông đi?”

Thái tử nghe xong, trong lòng khẽ nghi ngờ. Từ khi nào thì muội muội của hắn lại thân cận với vị võ giáo tiên sinh lạnh như băng kia vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện