Edit: Chuối
Beta: Quanh
Có thể nói là Chử Thanh Huy chạy trối chết, sau khi ý thức được mình vừa nói gì, ngay cả sắc mặt của Diêm Mặc nàng cũng không dám nhìn, hoang mang đứng dậy vội vã rời đi.
Về đến Vĩnh Nhạc cung, nàng bổ nhào vào giường nệm, kéo chăn lông ra cuộn mình lại, ở trong đó buồn bực nức nở vài tiếng, trong lòng lại luống cuống hoảng loạn.
Thế nhưng khi cảm giác xấu hổ qua đi, sâu trong đáy lòng nàng lại từ từ xuất hiện một nỗi vui mừng không thể áp chế. Tuy rằng nỗi vui mừng này chậm rãi lấn tới nhưng nàng không thể kháng cự, nó chiếm cứ toàn bộ trái tim nàng.
Rất nhanh, cả thể xác và tinh thần nàng đều tràn ngập loại vui sướng này. Có một thanh âm vang lên bên tai nàng rằng, nàng muốn hắn làm phò mã của nàng, vậy thì nàng phải khiến hắn trở thành phò mã của mình.
Nghĩ vậy, Chử Thanh Huy xoay người bò dậy, định chạy tới Tê Phượng cung thì bị Tía Tô ngăn cản, lại tắm rửa trang điểm một lần nữa.
Tía Tô nhìn người trong gương đồng, từ khóe mắt đến đuôi mày đều không giấu được vẻ vui sướng, làm cho dung mạo vốn xuất chúng càng thêm rung động lòng người.
Vốn dĩ nàng cũng không biết công chúa có tình cảm với Đại tướng quân, lúc trước bị Hoàng hậu gọi tới hỏi một lần mới biết, bây giờ lại thấy công chúa vui vẻ như vậy, khẳng định là có liên quan đến Đại tướng quân.
Chỉ một khắc công chúa cũng ngồi không yên, vừa sửa soạn xong thì như một con chim nhỏ sung sướng tiến vào Tê Phượng cung: "Mẫu hậu, mẫu hậu."
Hoàng hậu đang nói chuyện cùng nữ quan, trông thấy nàng mỉm cười nhảy nhót mà đến, còn chưa mở miệng đã bị sự vui vẻ của nàng làm cho nhiễm vài phần ý cười: "Chẳng lẽ nhặt được báu vật à, ta thấy con thật cao hứng đó."
Chử Thanh Huy ngồi xuống bên cạnh bà, ôm cánh tay bà quơ quơ, dịu dàng giống như con mèo nhỏ, nói: "Mẫu hậu, con tìm được phò mã rồi."
Hoàng hậu còn chưa nói lời nào, bên cạnh đã có người che miệng cười ra tiếng. Lời nói của Liễu Phiêu Nhứ không giấu được ý cười: "Vậy thì chúc mừng công chúa."
Từ nhỏ nàng ấy và Hoàng hậu đã cùng nhau lớn lên, sau đó Hoàng hậu tiến cung, nàng ấy cũng theo hầu bên cạnh, hai người có mười mấy năm giao tình nên sớm đã thân như tỉ muội, dù là Thái tử gặp nàng ấy cũng tôn trọng gọi một tiếng Liễu cô cô. Lời vừa rồi nếu là người khác nói, nhất định là sai quy củ, mà do nàng ấy nói lại lộ ra vẻ thân mật.
Chử Thanh Huy chỉ quan tâm trong lòng đang tràn đầy vui mừng, quên mất trong điện còn có người khác, nghe thấy Liễu Phiêu Nhứ nói mới xấu hổ chớp mắt một cái, nhưng từ nhỏ nàng đã quen làm nũng trước mặt trưởng bối, lập tức không thuận theo: "Cô cô..."
"Được được được, là nô tỳ nói sai rồi." Liễu Phiêu Nhứ tươi cười đầy mặt: "Công chúa hẳn là có rất nhiều lời muốn nói với nương nương, nô tỳ cũng không ở nơi này làm phiền nữa." Nói xong nàng ấy bèn hành lễ lui ra, lại đưa theo người hầu đang canh giữ bên ngoài ra khỏi điện.
Trong điện chỉ còn lại hai người các nàng, Hoàng hậu sờ sờ gương mặt hồng nhuận của Chử Thanh Huy: "Người nọ có phải là Thần võ Đại Tướng quân hay không?"
"A?" Chừ Thanh Huy ngạc nhiên hỏi: "Sao mẫu hậu biết?"
Hoàng hậu trong lòng thầm nói một câu đứa nhỏ ngốc, ngoài mặt lại nói: "Đoán. Xem ra là mẫu hậu đoán đúng rồi?"
Chử Thanh Huy xấu hổ cười cười, chôn khuôn mặt phấn nộn xinh đẹp vào ngực mậu hậu nàng, lại nhịn không được mở một mắt ra lén nhìn bà, mang theo mấy phần cẩn thận, nói: "Mẫu hậu, con vừa gặp chàng thì trong lòng đã vui vẻ lên, thật sự muốn chàng làm Phò mã của mình, mẫu hậu có chịu không?"
"Được, sao lại không được? Chỉ cần Noãn Noãn thích là được." Hoàng hậu xoa đầu nàng, trong lòng có vài phần tò mò, rõ ràng hôm qua nữ nhi còn không biết tâm ý của mình, tại sao nháy mắt đã thông suốt rồi? Chử Thanh Huy vui mừng ôm lấy bà, sau khi vui sướng qua đi lại thấp thỏm: "Phụ hoàng sẽ đồng ý chứ?"
Hoàng gậu nói: "Sẽ đồng ý, phụ hoàng thương con nhất, tất nhiên sẽ đồng ý thôi."
Trong lòng Chử Thanh Huy dâng lên một dòng nước ấm, hốc mắt bất giác có chút ướt át, nàng chớp chớp mắt, rúc vào lồng ngực của Hoàng hậu, nhẹ giọng nói: "Phụ hoàng và mẫu hậu thật tốt."
Hoàng hậu cười cười: "E là tương lai khi con có Phò mã, ở trong lòng con thì Phò mã sẽ là người tốt nhất."
Chử Thanh Huy lắc đầu, khẳng định nói: "Nhất định là phụ hoàng và mẫu hậu."
Hoàng hậu sờ gương mặt và vành tai nàng, tuy rằng chuyện tương lai khó nói, nhưng hiện tại nghe nữ nhi khẳng định, trong lòng bà vẫn rất vui mừng.
Chử Thanh Huy vuốt vuốt miếng ngọc bội trên eo Hoàng hậu, khóe miệng mỉm cười an tĩnh trong chốc lát, không biết nhớ tới cái gì, ý cười từ từ nhạt đi, bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng, lời nói mang theo chút luống cuống không thể phát hiện: "Mẫu hậu, người nói xem liệu chàng có thích con không? Có khi nào chàng lại không muốn làm Phò mã?"
Hoàng hậu nghe vậy thì cảm thấy thật đau lòng, nữ nhi của bà đã bao giờ lo được lo mất, thấp thỏm lo âu như hiện tại? Bà bỗng nhiên lý giải được sự phẫn nộ tối hôm qua của Hoàng đế, nếu tương lại có người làm Noãn Noãn thương tâm, chỉ sợ bà cũng sẽ giống như Hoàng đế, không tha cho người đó.
Bà thầm than một hơi, ngoài miệng lại cười nói: "Noãn Noãn tốt như vậy, trên đời này có ai không thích? Có ai lại không muốn làm Phò mã? Con chỉ cần nhớ rõ, con là nữ nhi duy nhất của hoàng đế Đại Diễn, thân phận của con là công chúa vô cùng tôn quý, đủ để xứng đôi với bất cứ người nào trong thiên hạ. Cho nên Noãn Noãn, con chỉ cần là chính mình là được."
"Là chính mình...." Chử Thanh Huy ghi nhớ mấy chữ này.
"Không sai, tùy tính mà làm, là chính con. Ai cũng không đủ để khiến con chịu ủy khuất, mà con cũng không cần phải vì người khác mà chịu ủy khuất. Nếu không mẫu hậu sẽ rất thương tâm."
Chử Thanh Huy vội nói: "Mẫu hậu, con nhất định sẽ không để mình bị ủy khuất, khiến cho mẫu hậu thương tâm."
Hoàng hậu vừa lòng gật đầu, lại nói: "Vậy nên, con không cần phải suy nghĩ xem Thần Võ Đại tướng quân có thích con hay không, bởi vì mẫu hậu biết chắc chắn hắn thích con."
Chử Thanh Huy vui mừng nói: "Thật vậy sao?"
"Thật sự." Hoàng hậu khẳng định
Chử Thanh Huy nở nụ cười xán lạn, nói mấy câu với Hoàng hậu, nàng lại bắt đầu ngồi không yên.
"Sao vậy, lại có chuyện gì sao?"
"Con nhờ tiên sinh mang cho con mấy con diều ở ngoài cung, còn chưa nói với chàng là mình muốn kiểu dáng nào, tự nhiên hiện tại nhớ tới thôi."
Hoàng hậu ấn ấn vào cái trán của nàng, tức giận nói: "Vừa mới nói muốn người ta làm Phò mã của con, hiện tại trong lòng trong mắt đều là hắn."
Chử Thanh Huy xoa xoa trán, ngượng ngùng cọ cọ trong lồng ngực Hoàng hậu.
Hoàng hậu bất đắc dĩ cười cười: "Đi đi, đi đi."
"Cảm ơn mẫu hậu." Chử Thanh Huy đứng dậy hành lễ, cười khanh khách chạy ra.
-----
Hiện tại cũng không còn sớm, thời gian võ khóa đã kết thúc. Diêm Mặc muốn rời cung, xa xa lại thấy người vừa rồi chạy đi lại đang chạy về phía hắn.
"Tiên sinh!" Chử Thanh Huy bước nhanh đến trước mặt hắn, cười tủm tỉm nói: "May mà đuổi kịp."
"Sao vậy?" Diêm Mặc dừng bước hỏi nàng.
"Lúc trước không phải nhờ tiên sinh mang cho ta con diều sao, hiện tại đã nghĩ ra muốn hình dáng gì rồi, ta muốn một con diều hâu, muốn lớn như này." Nàng vừa nói vừa cực lực giang tay ra, ý đồ muốn dùng tư thế để biểu thị độ lớn.
Vừa rồi một đường chạy tới, có lẽ là vì trời lại nóng, lúc này trên mặt nàng hơi đỏ, hai mắt sáng lấp lánh ẩn chứa sự tha thiết chờ mong không thể bỏ qua, cộng thêm động tác trẻ con của nàng, càng lộ vẻ đơn thuần xinh đẹp.
Bộ dáng hiện tại của nàng không giống với bộ dáng liên tục thất thần của hôm nay, cũng không câu nệ giống như trước kia, tựa hồ càng thêm tự nhiên hơn, cũng càng thêm.... Thân mật?
Diêm Mặc không nói chính xác được đó là cảm giác gì, thời gian hắn giao tiếp với người khác so với thời gian hắn tiếp xúc với binh khí thì kém xa, trước kia khi chưa nói chuyện với Bánh bao nhỏ, mấy năm hắn ở trong kinh thành nói chuyện cũng không nhiều bằng khoảng thời gian này. Hắn không đoán được tình huống này là tốt hay xấu, nhưng không làm hắn chán ghét, thậm chí còn có chút cảm xúc khác, mà hắn lại cố ý xem nhẹ.
Hắn liếc mắt nhìn Chử Thanh Huy, tựa như là để nhớ kĩ độ lớn nhỏ của tay nàng, mới gật đầu: "Được."
Chử Thanh Huy vừa lòng thu tay lại, nghĩ nghĩ, lại nói: "Nếu không tìm thấy con diều lớn như vậy thì chọn con nhỏ hơn một chút cũng được, chỉ cần là diều hâu là được, cảm ơn tiên sinh."
"Không có gì." Diêm Mặc nói.
Hắn thấy hai người như vậy, hẳn là nên tách ra đường ai nấy đi, nhưng đi một đoạn lại nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé nhắm mắt đi theo bên cạnh. Bước chân của hắn rất lớn, người bên cạnh không thể không nhảy tung tăng mới có thể đuổi kịp hắn. Phát hiện điều này, khi Diêm Mặc tiến về phía trước thì thả chậm bước chân.
Đến dưới tường của hoàng cung, bên ngoài là đường tới cửa cung, Chử Thanh Huy dừng lại, Diêm Mặc cũng theo bản năng dừng lại.
Chử Thanh Huy ngửa đầu nhìn hắn, lông mi dày nhấp nháy: "Tiên sinh là đi về hay là bay về vậy?"
Tuy rằng bay về tiết kiệm thời gian hơn, nhưng Diêm Mặc không thích nổi bật, mọi người trên đường đều thấy, từ trước đến nay hắn đều từng bước một trở về phủ tướng quân. Chỉ là giờ phút này, nhìn đôi mắt to ẩn chứa chờ mong trên khuôn mặt trước mắt, bỗng nhiên hắn có chút chần chờ.
Đôi mắt của Chử Thanh Huy sáng lên, ngữ khí mềm nhẹ: "Hôm nay tiên sinh bay về đi, ta ở đây nhìn xem, có được không?"
Diêm Mặc ngừng một chút mới gật đầu, hít vào một hơi, chân nhảy lên một cái, nàng đứng dưới chăm chú xem, đã thấy thân thể hắn ở trên tường của cung điện, dường như chỉ nhìn thoáng qua, thấy hắn lên xuống mấy lần, rồi cuối cùng không thấy tăm hơi bóng dáng hắn nữa.
Chử Thanh Huy hân hoan nói: "Tiên sinh thật lợi hại."
Nàng lưu luyến kiễng chân nhìn theo, xác thật sự không nhìn thấy gì nữa mới xoay người trở về.
-----
Đã tới thời gian dùng bữa tối, nhóm người Hoàng đế Thái tử tụ họp ở Tê Phượng cung. Lúc nàng đi vào, trong lòng vui vẻ đến nỗi mặt mũi cũng không che giấu được, mọi người vừa nhìn đã biết.
Hoàng đế và Thái tử đã nghe được tin tức từ Hoàng hậu, lại nhìn nàng, trong lòng không khỏi có vài phần hụt hẫng, người này chua chua, người kia cũng chua chua, rồi âm thầm ghi nợ với Diêm Mặc.
Nhị hoàng tử Chử Tuân không hề biết mình đang ở trong cơn sóng lớn, thấy bộ dáng Chử Thanh Huy cười tủm tỉm liền hỏi: "A tỷ có chuyện vui gì sao?"
Chử Thanh Huy xoa đầu hắn: "Tiên sinh dạy võ đã đáp ứng mang cho tỷ tỷ một con diều rất lớn, đến lúc đó Tiểu Tuân và tỷ tỷ cùng nhau chơi nhé."
"Vâng." Chử Tuân hoan hô.
Hoàng đế bĩu môi, chỉ có một con diều vậy mà muốn bắt cóc nữ nhi của hắn?
"Noãn Noãn muốn nhiều hay ít, phụ hoàng gọi người làm cho con."
Chử Thanh Huy cười ha ha nói: "Không cần đâu phụ hoàng, một cái là đủ rồi."
Hoàng đế bị cự tuyệt, càng thêm không vui.
Thái tử nói: "Mấy ngày nữa ca ca rời cung, khi về cũng mang cho muội một con."
"Không cần, những cái trước ca ca mang về đều quá xấu." Chử Thanh Huy không cho hắn chút mặt mũi nào.
Thái tử cũng buồn bực.
Hoàng hậu liếc hai phụ tử ấu trĩ này một cái, lắc đầu, gọi người truyền thiện.
-----
Ban đêm, Thái tử đưa Chử Thanh Huy trở về Vĩnh Nhạc cung, đi đến bên ngoài cửa cung, thấy muội muội vẫy tay định đi vào, hắn nhịn không được gọi nàng lại: "Noãn Noãn, muội thật sự thích võ sư phó?"
Chử Thanh Huy chu chu miệng: "Ca ca cũng biết? Sao tất cả mọi người ai cũng biết vậy."
Hiện tại cũng không phải thời điểm nên quan tâm biết hay là không biết: "Trên đời này ngoài Cố Hành Vân ra thì còn có rất nhiều, rất nhiều nam nhi tốt, muội đừng....."
Hắn lo lắng muội muội bị Cố Hành Vân đả kích nên nhất thời nghĩ không thông, nếu không sao có thể thích võ sư phó?
Ngược lại, không phải hắn cho rằng võ sư phó không bằng Cố Hành Vân, chỉ là khi nhớ tới trước kia khi có võ khóa, tính cách sư phó lạnh lùng, thủ đoạn sấm rền gió cuốn, đến nay hắn vẫn còn có chút sợ hãi. Mà người bấy lâu nay hắn gọi là tiên sinh, là sư trưởng của hắn, có lẽ sắp thành muội phu của hắn, cả người Thái tử đều cảm thấy không được tự nhiên.
"Việc này liên quan gì đến Cố Hành Vân?" Chử Thanh Huy nghi hoặc hỏi.
Thái tử yên lặng lắc đầu, cũng không ăn ngay nói thật.
"Đúng rồi, lâu rồi không thấy Cố Hành Vân, ca ca có tin tức của hắn không? Hắn khỏi bệnh rồi sao."
Thái tử quan sát thần sắc của Chử Thanh Huy, thấy nàng thật sự hồn nhiên không để ý đến người này, mới nói: "Nghe nói hắn được đưa đến thôn trang ngoài thành để tĩnh dưỡng, gần đây tình hình như thế nào thì ta cũng không biết."
"Nói như vậy hẳn là vẫn còn rất nghiêm trọng, không ngờ thân thể hắn yếu như vậy, phải đến đó tĩnh dưỡng."
Thái tử vẫn không nói gì. Thân thể Cố Hành Vân yếu? Chưa chắc. Nhưng nếu phụ hoàng đã hạ chỉ để hắn tĩnh dưỡng cho tốt, kể cả hắn không bệnh cũng phải an phận ở yên trong phủ. Về phần tại sao bị đưa đến thôn trang, nghĩ đến người ngoài nhìn thấy Cố phủ hòa thuận như thế, bên trong cũng là một vũng nước đục.
Trong kinh thành nhân tài đông đúc, anh tài nhiều ngút trời, một kẻ hèn như Cố tiểu công tử thì tính là cái gì? Chờ đến khi hắn khỏi bệnh, chỉ sợ đã không có mấy người nhớ đến hắn nữa. Nếu hắn đã muốn thanh cao, không cần hư danh, cái này không phải là điều hắn muốn sao. Cầu người được người, dù sao cũng nên cảm thấy thỏa mãn đi.
"Ca ca đừng lúc nào cũng nói muội, khi nào huynh mới tìm cho muội tẩu tử đây?"
Thái tử liếc mắt nhìn nàng: "Quản tới trên đầu ca ca luôn rồi?"
"Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho phép bá tánh đốt đèn, muội không để ý tới huynh nữa." Chử Thanh Huy le lưỡi, chạy thẳng vào Vĩnh Nhạc cung.
-----
Hôm sau, Lâm Chỉ Lan ở trong phủ buồn chán đã lâu bèn vào cung gặp Chử Thanh Huy.
Trương phủ và Lâm phủ đã đính hôn, chỉ đợi Lâm Chỉ Lan qua lễ cập kê là sẽ cử hành hôn lễ, bây giờ nàng ấy chỉ an tâm đợi gả, muốn gặp mặt nàng ấy quả thật không dễ dàng.
Chử Thanh Huy vui vẻ lôi kéo nàng ấy: "Tỷ đang cảm thấy không có gì thú vị, muội lại đến thăm tỷ tỷ, gần đây ở trong phủ muội làm gì?"
"Mẫu thân dạy muội xem sổ sách."
"Học xong sổ sách, sau này chính là nương tử quản gia." Chử Thanh Huy trêu chọc.
Mặt Lâm Chỉ Lan hơi nóng, lấy từ trong tay áo ra một cái túi gấm hình vuông, bên trên theo một gốc hoa ngọc lan: "Mấy ngày trước hoa ngọc lan ở trong viện đã nở nên muội thêu cái này cho biểu tỷ."
Chử Thanh Huy nhận lấy túi, sờ lên đóa hoa tinh xảo, cười nói: "Vậy cảm ơn biểu muội, chỗ tỷ mới làm xong bánh ngọt, đúng lúc muội đến, chúng ta cùng nhau nếm thử đi."
Bánh ngọt và nước trà được mang lên, hai người nói chuyện một hồi, Chử Thanh Huy thấy nàng có tâm sự, nói bóng nói gió một phen, cuối cùng Lâm Chỉ Lan cũng e thẹn nói ra ý đồ mình đến đây.
Thật ra lần này nàng vào cung, ngoại trừ là để đưa khăn cho biểu tỷ thì còn có một chuyện khác, nàng làm một hầu bao cho Trương gia nhị công tử, muốn nhờ Chử Thanh Huy đưa giúp.
Chử Thanh Huy cười hì hì, nói: "Ta tưởng là chuyện gì, chúng ta ra ngoài đình, ta để Trương gia nhị công tử ra khỏi hàng, rồi muội muội có thể gặp mặt hắn."
"Đừng...." Lâm Chỉ Lan đỏ bừng cả mặt. Với tính tình của nàng, việc đưa hầu bao cho hôn phu trước khi kết hôn đã là không thể nào làm được. Chỉ là không lâu trước đây, khi nàng đi dâng hương ở ngoài thành, đang đi thì bị chặn lại, mà người chặn nàng là Trương gia nhị công tử, một người nhìn rất anh khí đứng đắn, lại cợt nhả bảo nàng rằng muốn vật đính ước, còn nói nếu không cho thì hắn sẽ tới cửa bái phỏng nhạc phụ nhạc mẫu tương lai, nhờ bọn họ làm chủ cho hắn.
Trong cuộc đời ngắn ngủi hơn mười năm của Lâm Chỉ Lan, nàng chưa từng gặp người nào vô sỉ như vậy. Dù cho nàng có xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, cũng không muốn nói chuyện đó cho cha mẹ, nếu không thực sự không còn mặt mũi gặp người khác nữa. Thế nên đành đồng ý với hắn, thêu cho hắn một cái hầu bao, nhưng lại không dám gặp mặt hắn, nhớ tới biểu tỷ từng vui đùa đề cập rằng muốn mình thêu cho nàng, lúc này mới tiến cung.
Chử Thanh Huy cố ý "ồ" một tiếng, âm cuối kéo thật dài: "Tỷ đang nghĩ sao hôm nay muội lại đến thăm tỷ, thì ra thăm tỷ chỉ là thuận tiện, đưa hầu bao cho người ta mới là mục đích thật sự đúng không?"
Lâm Chỉ Lan nghe nàng cười đến tay chân luống cuống, lấy khăn tay che mặt, nhỏ giọng cầu xin tha thứ: "Biểu tỷ, tha cho muội đi."
"Được rồi được rồi, tỷ không nói nữa, không phải chỉ là đưa cái hầu bao sao, các người đính hôn rồi, còn sợ cái gì nữa." Chử Thanh Huy biết da mặt nàng ấy mỏng, trêu chọc vài câu xong thì đồng ý chuyện này.
Đợi Lâm Chỉ Lan xuất cung, nàng lập tức dẫn theo cung nữ ra ngoài đình, tùy tay chọn một thị về, kêu hắn gọi Trương Chí Châu tới.
Chử Thanh Huy biết ngoài đình có đội thị vệ thiếu niên, nàng vốn cho rằng dựa tuổi của hắn, hẳn là có trong đó, nào nghĩ rằng lại không có. Nhưng nàng lại không biết, trước kia hoàng đế có chủ ý để nàng chọn phò mã trong những người này, do vậy mà những người lớn tuổi hoặc đã đính hôn, đương nhiên là không có ở đây.
Nhị công tử Trương gia mười bảy mười tám tuổi, tướng mạo anh tuấn, thanh nhã lịch sự, khi gặp công chúa hắn cung kính hành lễ, nhìn không ra điểm khác người nào.
Sau khi dò xét xong, Chử Thanh Huy đưa hầu bao cho hắn, bàn giao hai câu liền vẫy tay cho hắn đi.
Nhìn thấy hắn đi xa, nàng mới cười nói với Tía Tô: "Nhìn ngôn từ cử chỉ của Nhị công tử này, nếu Chỉ Lan không nói trước thì ta thật không biết bản tính của hắn là như vậy."
Cảm thán quay người xong, đã thấy một thân ảnh màu đen quen thuộc đang vững vàng bước tới, thân hình rắn rỏi cường tráng, khí thế lạnh lùng như sương, không phải Diêm Mặc thì là ai?
Nhìn bộ dáng của hắn, giống như là vừa mới tiến vào từ ngoài cung.
-----------------------------
Spoil nhẹ chương sau:
Trước ngày hôm nay, hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cũng không cảm thấy mình lớn tuổi. Nhưng khi nghĩ đến tên thiếu niên vừa gặp lúc nãy, rồi nhìn lại Bánh bao nhỏ trước mắt, không biết vì sao trong lòng bỗng nhiên không thoải mái.
"Anh ơi anh ơi có dấm, em ngửi thấy mùi dấm đâu đây." ٩(๑❛ ∀ ❛)۶
Beta: Quanh
Có thể nói là Chử Thanh Huy chạy trối chết, sau khi ý thức được mình vừa nói gì, ngay cả sắc mặt của Diêm Mặc nàng cũng không dám nhìn, hoang mang đứng dậy vội vã rời đi.
Về đến Vĩnh Nhạc cung, nàng bổ nhào vào giường nệm, kéo chăn lông ra cuộn mình lại, ở trong đó buồn bực nức nở vài tiếng, trong lòng lại luống cuống hoảng loạn.
Thế nhưng khi cảm giác xấu hổ qua đi, sâu trong đáy lòng nàng lại từ từ xuất hiện một nỗi vui mừng không thể áp chế. Tuy rằng nỗi vui mừng này chậm rãi lấn tới nhưng nàng không thể kháng cự, nó chiếm cứ toàn bộ trái tim nàng.
Rất nhanh, cả thể xác và tinh thần nàng đều tràn ngập loại vui sướng này. Có một thanh âm vang lên bên tai nàng rằng, nàng muốn hắn làm phò mã của nàng, vậy thì nàng phải khiến hắn trở thành phò mã của mình.
Nghĩ vậy, Chử Thanh Huy xoay người bò dậy, định chạy tới Tê Phượng cung thì bị Tía Tô ngăn cản, lại tắm rửa trang điểm một lần nữa.
Tía Tô nhìn người trong gương đồng, từ khóe mắt đến đuôi mày đều không giấu được vẻ vui sướng, làm cho dung mạo vốn xuất chúng càng thêm rung động lòng người.
Vốn dĩ nàng cũng không biết công chúa có tình cảm với Đại tướng quân, lúc trước bị Hoàng hậu gọi tới hỏi một lần mới biết, bây giờ lại thấy công chúa vui vẻ như vậy, khẳng định là có liên quan đến Đại tướng quân.
Chỉ một khắc công chúa cũng ngồi không yên, vừa sửa soạn xong thì như một con chim nhỏ sung sướng tiến vào Tê Phượng cung: "Mẫu hậu, mẫu hậu."
Hoàng hậu đang nói chuyện cùng nữ quan, trông thấy nàng mỉm cười nhảy nhót mà đến, còn chưa mở miệng đã bị sự vui vẻ của nàng làm cho nhiễm vài phần ý cười: "Chẳng lẽ nhặt được báu vật à, ta thấy con thật cao hứng đó."
Chử Thanh Huy ngồi xuống bên cạnh bà, ôm cánh tay bà quơ quơ, dịu dàng giống như con mèo nhỏ, nói: "Mẫu hậu, con tìm được phò mã rồi."
Hoàng hậu còn chưa nói lời nào, bên cạnh đã có người che miệng cười ra tiếng. Lời nói của Liễu Phiêu Nhứ không giấu được ý cười: "Vậy thì chúc mừng công chúa."
Từ nhỏ nàng ấy và Hoàng hậu đã cùng nhau lớn lên, sau đó Hoàng hậu tiến cung, nàng ấy cũng theo hầu bên cạnh, hai người có mười mấy năm giao tình nên sớm đã thân như tỉ muội, dù là Thái tử gặp nàng ấy cũng tôn trọng gọi một tiếng Liễu cô cô. Lời vừa rồi nếu là người khác nói, nhất định là sai quy củ, mà do nàng ấy nói lại lộ ra vẻ thân mật.
Chử Thanh Huy chỉ quan tâm trong lòng đang tràn đầy vui mừng, quên mất trong điện còn có người khác, nghe thấy Liễu Phiêu Nhứ nói mới xấu hổ chớp mắt một cái, nhưng từ nhỏ nàng đã quen làm nũng trước mặt trưởng bối, lập tức không thuận theo: "Cô cô..."
"Được được được, là nô tỳ nói sai rồi." Liễu Phiêu Nhứ tươi cười đầy mặt: "Công chúa hẳn là có rất nhiều lời muốn nói với nương nương, nô tỳ cũng không ở nơi này làm phiền nữa." Nói xong nàng ấy bèn hành lễ lui ra, lại đưa theo người hầu đang canh giữ bên ngoài ra khỏi điện.
Trong điện chỉ còn lại hai người các nàng, Hoàng hậu sờ sờ gương mặt hồng nhuận của Chử Thanh Huy: "Người nọ có phải là Thần võ Đại Tướng quân hay không?"
"A?" Chừ Thanh Huy ngạc nhiên hỏi: "Sao mẫu hậu biết?"
Hoàng hậu trong lòng thầm nói một câu đứa nhỏ ngốc, ngoài mặt lại nói: "Đoán. Xem ra là mẫu hậu đoán đúng rồi?"
Chử Thanh Huy xấu hổ cười cười, chôn khuôn mặt phấn nộn xinh đẹp vào ngực mậu hậu nàng, lại nhịn không được mở một mắt ra lén nhìn bà, mang theo mấy phần cẩn thận, nói: "Mẫu hậu, con vừa gặp chàng thì trong lòng đã vui vẻ lên, thật sự muốn chàng làm Phò mã của mình, mẫu hậu có chịu không?"
"Được, sao lại không được? Chỉ cần Noãn Noãn thích là được." Hoàng hậu xoa đầu nàng, trong lòng có vài phần tò mò, rõ ràng hôm qua nữ nhi còn không biết tâm ý của mình, tại sao nháy mắt đã thông suốt rồi? Chử Thanh Huy vui mừng ôm lấy bà, sau khi vui sướng qua đi lại thấp thỏm: "Phụ hoàng sẽ đồng ý chứ?"
Hoàng gậu nói: "Sẽ đồng ý, phụ hoàng thương con nhất, tất nhiên sẽ đồng ý thôi."
Trong lòng Chử Thanh Huy dâng lên một dòng nước ấm, hốc mắt bất giác có chút ướt át, nàng chớp chớp mắt, rúc vào lồng ngực của Hoàng hậu, nhẹ giọng nói: "Phụ hoàng và mẫu hậu thật tốt."
Hoàng hậu cười cười: "E là tương lai khi con có Phò mã, ở trong lòng con thì Phò mã sẽ là người tốt nhất."
Chử Thanh Huy lắc đầu, khẳng định nói: "Nhất định là phụ hoàng và mẫu hậu."
Hoàng hậu sờ gương mặt và vành tai nàng, tuy rằng chuyện tương lai khó nói, nhưng hiện tại nghe nữ nhi khẳng định, trong lòng bà vẫn rất vui mừng.
Chử Thanh Huy vuốt vuốt miếng ngọc bội trên eo Hoàng hậu, khóe miệng mỉm cười an tĩnh trong chốc lát, không biết nhớ tới cái gì, ý cười từ từ nhạt đi, bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng, lời nói mang theo chút luống cuống không thể phát hiện: "Mẫu hậu, người nói xem liệu chàng có thích con không? Có khi nào chàng lại không muốn làm Phò mã?"
Hoàng hậu nghe vậy thì cảm thấy thật đau lòng, nữ nhi của bà đã bao giờ lo được lo mất, thấp thỏm lo âu như hiện tại? Bà bỗng nhiên lý giải được sự phẫn nộ tối hôm qua của Hoàng đế, nếu tương lại có người làm Noãn Noãn thương tâm, chỉ sợ bà cũng sẽ giống như Hoàng đế, không tha cho người đó.
Bà thầm than một hơi, ngoài miệng lại cười nói: "Noãn Noãn tốt như vậy, trên đời này có ai không thích? Có ai lại không muốn làm Phò mã? Con chỉ cần nhớ rõ, con là nữ nhi duy nhất của hoàng đế Đại Diễn, thân phận của con là công chúa vô cùng tôn quý, đủ để xứng đôi với bất cứ người nào trong thiên hạ. Cho nên Noãn Noãn, con chỉ cần là chính mình là được."
"Là chính mình...." Chử Thanh Huy ghi nhớ mấy chữ này.
"Không sai, tùy tính mà làm, là chính con. Ai cũng không đủ để khiến con chịu ủy khuất, mà con cũng không cần phải vì người khác mà chịu ủy khuất. Nếu không mẫu hậu sẽ rất thương tâm."
Chử Thanh Huy vội nói: "Mẫu hậu, con nhất định sẽ không để mình bị ủy khuất, khiến cho mẫu hậu thương tâm."
Hoàng hậu vừa lòng gật đầu, lại nói: "Vậy nên, con không cần phải suy nghĩ xem Thần Võ Đại tướng quân có thích con hay không, bởi vì mẫu hậu biết chắc chắn hắn thích con."
Chử Thanh Huy vui mừng nói: "Thật vậy sao?"
"Thật sự." Hoàng hậu khẳng định
Chử Thanh Huy nở nụ cười xán lạn, nói mấy câu với Hoàng hậu, nàng lại bắt đầu ngồi không yên.
"Sao vậy, lại có chuyện gì sao?"
"Con nhờ tiên sinh mang cho con mấy con diều ở ngoài cung, còn chưa nói với chàng là mình muốn kiểu dáng nào, tự nhiên hiện tại nhớ tới thôi."
Hoàng hậu ấn ấn vào cái trán của nàng, tức giận nói: "Vừa mới nói muốn người ta làm Phò mã của con, hiện tại trong lòng trong mắt đều là hắn."
Chử Thanh Huy xoa xoa trán, ngượng ngùng cọ cọ trong lồng ngực Hoàng hậu.
Hoàng hậu bất đắc dĩ cười cười: "Đi đi, đi đi."
"Cảm ơn mẫu hậu." Chử Thanh Huy đứng dậy hành lễ, cười khanh khách chạy ra.
-----
Hiện tại cũng không còn sớm, thời gian võ khóa đã kết thúc. Diêm Mặc muốn rời cung, xa xa lại thấy người vừa rồi chạy đi lại đang chạy về phía hắn.
"Tiên sinh!" Chử Thanh Huy bước nhanh đến trước mặt hắn, cười tủm tỉm nói: "May mà đuổi kịp."
"Sao vậy?" Diêm Mặc dừng bước hỏi nàng.
"Lúc trước không phải nhờ tiên sinh mang cho ta con diều sao, hiện tại đã nghĩ ra muốn hình dáng gì rồi, ta muốn một con diều hâu, muốn lớn như này." Nàng vừa nói vừa cực lực giang tay ra, ý đồ muốn dùng tư thế để biểu thị độ lớn.
Vừa rồi một đường chạy tới, có lẽ là vì trời lại nóng, lúc này trên mặt nàng hơi đỏ, hai mắt sáng lấp lánh ẩn chứa sự tha thiết chờ mong không thể bỏ qua, cộng thêm động tác trẻ con của nàng, càng lộ vẻ đơn thuần xinh đẹp.
Bộ dáng hiện tại của nàng không giống với bộ dáng liên tục thất thần của hôm nay, cũng không câu nệ giống như trước kia, tựa hồ càng thêm tự nhiên hơn, cũng càng thêm.... Thân mật?
Diêm Mặc không nói chính xác được đó là cảm giác gì, thời gian hắn giao tiếp với người khác so với thời gian hắn tiếp xúc với binh khí thì kém xa, trước kia khi chưa nói chuyện với Bánh bao nhỏ, mấy năm hắn ở trong kinh thành nói chuyện cũng không nhiều bằng khoảng thời gian này. Hắn không đoán được tình huống này là tốt hay xấu, nhưng không làm hắn chán ghét, thậm chí còn có chút cảm xúc khác, mà hắn lại cố ý xem nhẹ.
Hắn liếc mắt nhìn Chử Thanh Huy, tựa như là để nhớ kĩ độ lớn nhỏ của tay nàng, mới gật đầu: "Được."
Chử Thanh Huy vừa lòng thu tay lại, nghĩ nghĩ, lại nói: "Nếu không tìm thấy con diều lớn như vậy thì chọn con nhỏ hơn một chút cũng được, chỉ cần là diều hâu là được, cảm ơn tiên sinh."
"Không có gì." Diêm Mặc nói.
Hắn thấy hai người như vậy, hẳn là nên tách ra đường ai nấy đi, nhưng đi một đoạn lại nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé nhắm mắt đi theo bên cạnh. Bước chân của hắn rất lớn, người bên cạnh không thể không nhảy tung tăng mới có thể đuổi kịp hắn. Phát hiện điều này, khi Diêm Mặc tiến về phía trước thì thả chậm bước chân.
Đến dưới tường của hoàng cung, bên ngoài là đường tới cửa cung, Chử Thanh Huy dừng lại, Diêm Mặc cũng theo bản năng dừng lại.
Chử Thanh Huy ngửa đầu nhìn hắn, lông mi dày nhấp nháy: "Tiên sinh là đi về hay là bay về vậy?"
Tuy rằng bay về tiết kiệm thời gian hơn, nhưng Diêm Mặc không thích nổi bật, mọi người trên đường đều thấy, từ trước đến nay hắn đều từng bước một trở về phủ tướng quân. Chỉ là giờ phút này, nhìn đôi mắt to ẩn chứa chờ mong trên khuôn mặt trước mắt, bỗng nhiên hắn có chút chần chờ.
Đôi mắt của Chử Thanh Huy sáng lên, ngữ khí mềm nhẹ: "Hôm nay tiên sinh bay về đi, ta ở đây nhìn xem, có được không?"
Diêm Mặc ngừng một chút mới gật đầu, hít vào một hơi, chân nhảy lên một cái, nàng đứng dưới chăm chú xem, đã thấy thân thể hắn ở trên tường của cung điện, dường như chỉ nhìn thoáng qua, thấy hắn lên xuống mấy lần, rồi cuối cùng không thấy tăm hơi bóng dáng hắn nữa.
Chử Thanh Huy hân hoan nói: "Tiên sinh thật lợi hại."
Nàng lưu luyến kiễng chân nhìn theo, xác thật sự không nhìn thấy gì nữa mới xoay người trở về.
-----
Đã tới thời gian dùng bữa tối, nhóm người Hoàng đế Thái tử tụ họp ở Tê Phượng cung. Lúc nàng đi vào, trong lòng vui vẻ đến nỗi mặt mũi cũng không che giấu được, mọi người vừa nhìn đã biết.
Hoàng đế và Thái tử đã nghe được tin tức từ Hoàng hậu, lại nhìn nàng, trong lòng không khỏi có vài phần hụt hẫng, người này chua chua, người kia cũng chua chua, rồi âm thầm ghi nợ với Diêm Mặc.
Nhị hoàng tử Chử Tuân không hề biết mình đang ở trong cơn sóng lớn, thấy bộ dáng Chử Thanh Huy cười tủm tỉm liền hỏi: "A tỷ có chuyện vui gì sao?"
Chử Thanh Huy xoa đầu hắn: "Tiên sinh dạy võ đã đáp ứng mang cho tỷ tỷ một con diều rất lớn, đến lúc đó Tiểu Tuân và tỷ tỷ cùng nhau chơi nhé."
"Vâng." Chử Tuân hoan hô.
Hoàng đế bĩu môi, chỉ có một con diều vậy mà muốn bắt cóc nữ nhi của hắn?
"Noãn Noãn muốn nhiều hay ít, phụ hoàng gọi người làm cho con."
Chử Thanh Huy cười ha ha nói: "Không cần đâu phụ hoàng, một cái là đủ rồi."
Hoàng đế bị cự tuyệt, càng thêm không vui.
Thái tử nói: "Mấy ngày nữa ca ca rời cung, khi về cũng mang cho muội một con."
"Không cần, những cái trước ca ca mang về đều quá xấu." Chử Thanh Huy không cho hắn chút mặt mũi nào.
Thái tử cũng buồn bực.
Hoàng hậu liếc hai phụ tử ấu trĩ này một cái, lắc đầu, gọi người truyền thiện.
-----
Ban đêm, Thái tử đưa Chử Thanh Huy trở về Vĩnh Nhạc cung, đi đến bên ngoài cửa cung, thấy muội muội vẫy tay định đi vào, hắn nhịn không được gọi nàng lại: "Noãn Noãn, muội thật sự thích võ sư phó?"
Chử Thanh Huy chu chu miệng: "Ca ca cũng biết? Sao tất cả mọi người ai cũng biết vậy."
Hiện tại cũng không phải thời điểm nên quan tâm biết hay là không biết: "Trên đời này ngoài Cố Hành Vân ra thì còn có rất nhiều, rất nhiều nam nhi tốt, muội đừng....."
Hắn lo lắng muội muội bị Cố Hành Vân đả kích nên nhất thời nghĩ không thông, nếu không sao có thể thích võ sư phó?
Ngược lại, không phải hắn cho rằng võ sư phó không bằng Cố Hành Vân, chỉ là khi nhớ tới trước kia khi có võ khóa, tính cách sư phó lạnh lùng, thủ đoạn sấm rền gió cuốn, đến nay hắn vẫn còn có chút sợ hãi. Mà người bấy lâu nay hắn gọi là tiên sinh, là sư trưởng của hắn, có lẽ sắp thành muội phu của hắn, cả người Thái tử đều cảm thấy không được tự nhiên.
"Việc này liên quan gì đến Cố Hành Vân?" Chử Thanh Huy nghi hoặc hỏi.
Thái tử yên lặng lắc đầu, cũng không ăn ngay nói thật.
"Đúng rồi, lâu rồi không thấy Cố Hành Vân, ca ca có tin tức của hắn không? Hắn khỏi bệnh rồi sao."
Thái tử quan sát thần sắc của Chử Thanh Huy, thấy nàng thật sự hồn nhiên không để ý đến người này, mới nói: "Nghe nói hắn được đưa đến thôn trang ngoài thành để tĩnh dưỡng, gần đây tình hình như thế nào thì ta cũng không biết."
"Nói như vậy hẳn là vẫn còn rất nghiêm trọng, không ngờ thân thể hắn yếu như vậy, phải đến đó tĩnh dưỡng."
Thái tử vẫn không nói gì. Thân thể Cố Hành Vân yếu? Chưa chắc. Nhưng nếu phụ hoàng đã hạ chỉ để hắn tĩnh dưỡng cho tốt, kể cả hắn không bệnh cũng phải an phận ở yên trong phủ. Về phần tại sao bị đưa đến thôn trang, nghĩ đến người ngoài nhìn thấy Cố phủ hòa thuận như thế, bên trong cũng là một vũng nước đục.
Trong kinh thành nhân tài đông đúc, anh tài nhiều ngút trời, một kẻ hèn như Cố tiểu công tử thì tính là cái gì? Chờ đến khi hắn khỏi bệnh, chỉ sợ đã không có mấy người nhớ đến hắn nữa. Nếu hắn đã muốn thanh cao, không cần hư danh, cái này không phải là điều hắn muốn sao. Cầu người được người, dù sao cũng nên cảm thấy thỏa mãn đi.
"Ca ca đừng lúc nào cũng nói muội, khi nào huynh mới tìm cho muội tẩu tử đây?"
Thái tử liếc mắt nhìn nàng: "Quản tới trên đầu ca ca luôn rồi?"
"Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho phép bá tánh đốt đèn, muội không để ý tới huynh nữa." Chử Thanh Huy le lưỡi, chạy thẳng vào Vĩnh Nhạc cung.
-----
Hôm sau, Lâm Chỉ Lan ở trong phủ buồn chán đã lâu bèn vào cung gặp Chử Thanh Huy.
Trương phủ và Lâm phủ đã đính hôn, chỉ đợi Lâm Chỉ Lan qua lễ cập kê là sẽ cử hành hôn lễ, bây giờ nàng ấy chỉ an tâm đợi gả, muốn gặp mặt nàng ấy quả thật không dễ dàng.
Chử Thanh Huy vui vẻ lôi kéo nàng ấy: "Tỷ đang cảm thấy không có gì thú vị, muội lại đến thăm tỷ tỷ, gần đây ở trong phủ muội làm gì?"
"Mẫu thân dạy muội xem sổ sách."
"Học xong sổ sách, sau này chính là nương tử quản gia." Chử Thanh Huy trêu chọc.
Mặt Lâm Chỉ Lan hơi nóng, lấy từ trong tay áo ra một cái túi gấm hình vuông, bên trên theo một gốc hoa ngọc lan: "Mấy ngày trước hoa ngọc lan ở trong viện đã nở nên muội thêu cái này cho biểu tỷ."
Chử Thanh Huy nhận lấy túi, sờ lên đóa hoa tinh xảo, cười nói: "Vậy cảm ơn biểu muội, chỗ tỷ mới làm xong bánh ngọt, đúng lúc muội đến, chúng ta cùng nhau nếm thử đi."
Bánh ngọt và nước trà được mang lên, hai người nói chuyện một hồi, Chử Thanh Huy thấy nàng có tâm sự, nói bóng nói gió một phen, cuối cùng Lâm Chỉ Lan cũng e thẹn nói ra ý đồ mình đến đây.
Thật ra lần này nàng vào cung, ngoại trừ là để đưa khăn cho biểu tỷ thì còn có một chuyện khác, nàng làm một hầu bao cho Trương gia nhị công tử, muốn nhờ Chử Thanh Huy đưa giúp.
Chử Thanh Huy cười hì hì, nói: "Ta tưởng là chuyện gì, chúng ta ra ngoài đình, ta để Trương gia nhị công tử ra khỏi hàng, rồi muội muội có thể gặp mặt hắn."
"Đừng...." Lâm Chỉ Lan đỏ bừng cả mặt. Với tính tình của nàng, việc đưa hầu bao cho hôn phu trước khi kết hôn đã là không thể nào làm được. Chỉ là không lâu trước đây, khi nàng đi dâng hương ở ngoài thành, đang đi thì bị chặn lại, mà người chặn nàng là Trương gia nhị công tử, một người nhìn rất anh khí đứng đắn, lại cợt nhả bảo nàng rằng muốn vật đính ước, còn nói nếu không cho thì hắn sẽ tới cửa bái phỏng nhạc phụ nhạc mẫu tương lai, nhờ bọn họ làm chủ cho hắn.
Trong cuộc đời ngắn ngủi hơn mười năm của Lâm Chỉ Lan, nàng chưa từng gặp người nào vô sỉ như vậy. Dù cho nàng có xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, cũng không muốn nói chuyện đó cho cha mẹ, nếu không thực sự không còn mặt mũi gặp người khác nữa. Thế nên đành đồng ý với hắn, thêu cho hắn một cái hầu bao, nhưng lại không dám gặp mặt hắn, nhớ tới biểu tỷ từng vui đùa đề cập rằng muốn mình thêu cho nàng, lúc này mới tiến cung.
Chử Thanh Huy cố ý "ồ" một tiếng, âm cuối kéo thật dài: "Tỷ đang nghĩ sao hôm nay muội lại đến thăm tỷ, thì ra thăm tỷ chỉ là thuận tiện, đưa hầu bao cho người ta mới là mục đích thật sự đúng không?"
Lâm Chỉ Lan nghe nàng cười đến tay chân luống cuống, lấy khăn tay che mặt, nhỏ giọng cầu xin tha thứ: "Biểu tỷ, tha cho muội đi."
"Được rồi được rồi, tỷ không nói nữa, không phải chỉ là đưa cái hầu bao sao, các người đính hôn rồi, còn sợ cái gì nữa." Chử Thanh Huy biết da mặt nàng ấy mỏng, trêu chọc vài câu xong thì đồng ý chuyện này.
Đợi Lâm Chỉ Lan xuất cung, nàng lập tức dẫn theo cung nữ ra ngoài đình, tùy tay chọn một thị về, kêu hắn gọi Trương Chí Châu tới.
Chử Thanh Huy biết ngoài đình có đội thị vệ thiếu niên, nàng vốn cho rằng dựa tuổi của hắn, hẳn là có trong đó, nào nghĩ rằng lại không có. Nhưng nàng lại không biết, trước kia hoàng đế có chủ ý để nàng chọn phò mã trong những người này, do vậy mà những người lớn tuổi hoặc đã đính hôn, đương nhiên là không có ở đây.
Nhị công tử Trương gia mười bảy mười tám tuổi, tướng mạo anh tuấn, thanh nhã lịch sự, khi gặp công chúa hắn cung kính hành lễ, nhìn không ra điểm khác người nào.
Sau khi dò xét xong, Chử Thanh Huy đưa hầu bao cho hắn, bàn giao hai câu liền vẫy tay cho hắn đi.
Nhìn thấy hắn đi xa, nàng mới cười nói với Tía Tô: "Nhìn ngôn từ cử chỉ của Nhị công tử này, nếu Chỉ Lan không nói trước thì ta thật không biết bản tính của hắn là như vậy."
Cảm thán quay người xong, đã thấy một thân ảnh màu đen quen thuộc đang vững vàng bước tới, thân hình rắn rỏi cường tráng, khí thế lạnh lùng như sương, không phải Diêm Mặc thì là ai?
Nhìn bộ dáng của hắn, giống như là vừa mới tiến vào từ ngoài cung.
-----------------------------
Spoil nhẹ chương sau:
Trước ngày hôm nay, hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cũng không cảm thấy mình lớn tuổi. Nhưng khi nghĩ đến tên thiếu niên vừa gặp lúc nãy, rồi nhìn lại Bánh bao nhỏ trước mắt, không biết vì sao trong lòng bỗng nhiên không thoải mái.
"Anh ơi anh ơi có dấm, em ngửi thấy mùi dấm đâu đây." ٩(๑❛ ∀ ❛)۶
Danh sách chương