Edit: Chuối
Beta: Quanh
Chử Thanh Huy tươi cười dạo quanh ngự hoa viên, thấy hoa đào đang độ nở rực rỡ nên tiến lên cắt vài cành tươi tốt rồi đem đến Tê Phượng cung.
Hoàng hậu ngủ đến trưa mới tỉnh, hiện tại bà đang ngồi trước gương trang điểm, Chử Thanh Huy đến đem theo mùi hương thơm ngát của hoa đào, bóng người còn chưa thấy đã nghe thấy tiếng: "Mẫu hậu mau xem đi, hoa đào ở rừng đào đã trổ hoa thật rực rỡ."
Nàng đi vào, thấy mấy bình hoa trong Tê Phượng cung đã có sẵn vài cành hoa đào tươi mới đẹp đẽ, không khỏi nói: "Thì ra mẫu hậu đã thấy rồi."
Liễu Phiêu Nhứ tiến lên tiếp nhận, cười nói: "Là do công chúa và bệ hạ tâm linh tương thông, sáng sớm khi lên triều bệ hạ có đi qua rừng đào, thấy hoa đào nở liền lệnh cho Đức tổng quản gọi người cắt vài cành đưa tới."
Hoàng hậu vẽ xong một bông hoa màu vàng lên trán, tầm mắt hướng về phía nàng: "Sao con lại chạy đến rừng đào?"
"Con đến Hàm Chương điện rồi đi ngang qua đó." Chử Thanh Huy cười hì hì, đến cạnh bàn trang điểm, chống cằm nhìn trang phục của Hoàng hậu.
Hoàng hậu lấy từ hộp trâm ra một cây trâm màu xanh, cài lên búi tóc xong mới nói: "Hôm nay sao lại cao hứng rồi, hôm qua còn nhăn mặt ra như ai thiếu nợ gì con vậy."
Chử Thanh Huy thật sự không giấu được, trên đường đi đến đây khóe miệng cũng không hạ xuống chút nào, khi vào đến tẩm điện của Hoàng hậu, khóe miệng càng không thể khống chế cười lớn hơn, để lộ ra hàm răng trắng sáng.
"Mẫu hậu......" Nàng mềm giọng kéo dài một tiếng, lại lo mình cười rộ lên.
Hoàng hậu liếc nàng một cái, lắc đầu khẽ cáu: "Thật muốn bảo con soi gương, nhìn bộ dáng mặt mũi ngây ngô này của con, đâu còn dáng vẻ của một công chúa."
Chử Thanh Huy nghe xong, vẫn ha ha cười một tiếng mới thần bí nói: "Mẫu hậu đoán xem con đang cười cái gì?"
Cuối cùng Hoàng hậu nhìn gương một lượt rồi mới dắt tay nàng đi ra ngoài: "Tâm tư của con còn cần đoán sao, nhìn bộ dáng này, khẳng định là có liên quan tới Thần võ Đại tướng quân đúng không?"
"Mẫu hậu thật lợi hại." Chử Thanh Huy cọ cọ vào người Hoàng hậu.
"Còn có chuyện gì?"
Đi tới ngoại điện ngồi xuống, cung nữ dâng trà nóng lên, Hoàng hậu nhận lấy rồi xúc miệng, cung nữ lại bưng chén trà thứ hai lên, bà nhàn nhạt nhấp một ngụm. Hoàng hậu rũ mắt than nhẹ: "Không lẽ Đại Tướng quân bộc bạch tâm ý với con?"
Chử Thanh Huy nhếch miệng cười nói: "Không có đâu, nhưng mà cũng không khác gì lắm, chàng đồng ý làm phò mã của con đó!"
Hoàng hậu lập tức giương mắt nhìn nàng: "Là chính miệng hắn đồng ý? Con nói thế nào?"
"Con trực tiếp hỏi chàng, có muốn làm Phò mã của con không, chàng nói được."
"Con nha......" Rốt cuộc thì ngữ điệu bình thản thong dong của Hoàng hậu cũng dao động: "Con trực tiếp chạy đến hỏi hắn như vậy, nếu hắn nói không được thì con định làm gì?"
Chử Thanh Huy bĩu môi nói: "Nếu chàng không đồng ý thì con sẽ không thích chàng nữa, đi tìm người khác làm phò mã của con."
"Hồ nháo!" Hoàng hậu nhẹ đẩy trán của nàng: "Lời này sao có thể thuận miệng nói như vậy? Quá xằng bậy."
Thật ra bà cũng biết, nếu hành động hôm nay của nữ nhi bị truyền ra bên ngoài, khẳng định sẽ bị mọi người cho rằng nàng quá kiêu căng, đi quá giới hạn, nhưng Hoàng hậu không có ý định giáo huấn nàng. Nàng là nữ nhi duy nhất của Hoàng đế, cũng là công chúa duy nhất của Đại Diễn triều, chỉ có thể phục tùng nàng, sủng ái nàng, tùy ý nàng, không thì thế nào? Không cần quản nàng quá chặt, chỉ cần nàng vui vẻ là được.
Tuy rằng bà đã đoán được Diêm Tướng quân hẳn là cũng có ý với Noãn Noãn, nhưng hôm nay nghe hắn nói ra Hoàng hậu cũng buông được một phần tâm sự, chỉ cần sứ giả mà Hoàng đế phái đến Thượng Thanh Tông trở về là có thể thương nghị hôn sự.
Chử Thanh Huy cười tủm tỉm ôm lấy tay Hoàng hậu: " Dù sao hiện tại tiên sinh cũng đã đồng ý nên không thể đổi ý nữa đâu."
Hoàng hậu cười thở dài: "Nếu không biết chắc còn tưởng ta sinh ba nam hài! Hiện tại có một nữ hài duy nhất mà một chút thẹn thùng của tiểu nữ hài cũng chẳng có."
"Mẫu hậu_ _" Chử Thanh Huy vẫn tiếp tục cọ cọ bà.
Hoàng hậu bị đẩy vào gối dựa, duỗi tay ôm lấy nàng, vỗ đầu nàng: "Được rồi, ta sẽ không cười con nữa. Thật ra con trực tiếp nói với mẫu hậu thì quá mức dễ dàng, mà giờ mẫu hậu lại phải đối phó với phụ hoàng của con đây này. Tính nết của phụ hoàng con không phải con không biết, chỉ là quá bênh vực người thân của mình, nếu biết con chỉ dăm ba câu đã hứa gả mình ra ngoài, còn không biết chàng sẽ cáu kỉnh đến mức nào."
Nghĩ đến bộ dáng xụ mặt của phụ hoàng, Chử Thanh Huy rụt đầu, chạy đến bên Hoàng hậu cầu cứu: "Mẫu hậu giúp con đi mà, với tính tình của phụ hoàng, chắc chắn mẫu hậu có biện pháp."
Hoàng hậu ngồi thẳng dậy, nâng chung trà lên, thổi cho lá xanh chìm xuống mới chậm rãi thưởng thức, đợi đến khi Chử Thanh Huy nũng nịu nói xong, bà mới nói: "Phụ hoàng thương con như thế, chàng cáu kỉnh như vậy là vì muốn tốt cho con. Đừng nói phụ hoàng, ngay cả ta cũng không đồng ý giao con cho người khác. Cho nên, chắc chắn chàng phải khảo nghiệm Diêm tướng quân một chút, đến lúc đó con không thể một lòng hướng ra bên ngoài, phải thuận theo phụ hoàng, nếu không trong lòng chàng càng không thoải mái."
Chử Thanh Huy nhíu mày nghĩ ngợi, chần chờ nói: "Sẽ khảo nghiệm cái gì vậy?"
Hoàng hậu liếc mắt nhìn nàng: "Sao vậy? Bây giờ lại lo Diêm Tướng quân bị làm khó?"
Chử Thanh Huy vội cười, "Không có không có, con tò mò thôi."
Hoàng hậu lắc đầu, buông chén trà: "Yên tâm đi, chuyện này trong lòng phụ hoàng con tự có suy xét, nếu có vấn đề gì thì còn có ta. Nhưng nếu lần khảo nghiệm này không nặng không nhẹ thì lại không có ý nghĩa. Hắn muốn làm Phò mã của con, cũng phải có một chút thành ý thuyết phục ta và phụ hoàng con, đúng không?"
"Mẫu hậu nói phải." Chử Thanh huy liên tục gật đầu.
Thấy nàng cũng không hoàn toàn một lòng hướng ra bên ngoài, Hoàng hậu cũng thoải mái một chút.
-----
Sau giờ Ngọ, Chử Thanh Huy mang hộp điểm tâm đi tìm Diêm Mặc, võ khóa vẫn còn chưa kết thúc, nàng rất có hứng thú ngồi một bên xem.
Vài lần Diêm Mặc vô tình quay đầu lại, đều nhìn thấy nàng cười đến mắt sáng như trăng rằm. Hắn phát hiện ra, trước đây thái độ của Bánh bao nhỏ còn xa cách cung kính, mà mấy ngày nay càng thêm thân cận, hôm nay lại càng bừa bãi tùy tính.
Dù cảm giác này có hơi xa lạ, nhưng hắn cũng không thấy khó chịu.
Đến thời gian nghỉ ngơi, sau khi phất tay cho mấy đệ tử tản ra hắn mới đi đến cạnh bàn đá ngồi xuống, không đợi người bên cạnh mở miệng đã tự nhiên lấy trà bánh cho vào miệng.
Chử Thanh Huy đưa ly trà tới tay hắn, không chớp mắt nhìn hắn ăn điểm tâm.
Mỗi loại bánh ngọt Diêm Mặc đều ăn một miếng, lại nhấp một ngụm trà, thấy nàng nhìn hắn chằm chằm mới hỏi: "Nhìn cái gì?"
Chử Thanh Huy chưa nghĩ ngợi gì đã nói: "Nhìn dáng dấp của tiên sinh, thật tuấn tú."
Diêm Mặc dừng động tác trong tay lại, liếc nàng một cái, nhớ tới lần đầu gặp mặt nàng thốt ra câu "ngài thật tuấn tú" kia, bây giờ lại nói lần nữa làm hắn không biết nói gì, nửa ngày sau mới nói: "Lời này quá ngả ngớn."
Chử Thanh Huy chu miệng: "Ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi."
Lời nói thật này, không biết nàng dựa vào đâu mà nói thế. Diêm Mặc hắn tự hiểu được, khuộn mặt của hắn có thể nói là ngũ quan đoan chính, nhưng nếu nói tuấn tú... kiểu gì cũng không đến lượt hắn.
Chử Thanh Huy lại nói: "Ta cảm thấy tiên sinh đẹp thì là đẹp. Tiên sinh lại không khen ta, là ta lớn lên không đẹp sao?"
Diêm Mặc giương mắt cẩn thận quan sát nàng, mắt hạnh cong lên, sống mũi thẳng tấp, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm như hoa đào, nhìn thấy vậy trong lòng hắn lại nghĩ, có chỗ nào lớn lên không đẹp, thật sự là quá đẹp. Đã gặp nàng thì cả đời sau cũng sẽ không đặt ai ở trong mắt nữa.
-------------------------
Spoil chương sau:
Diêm Mặc khoanh tay đợi trong chốc lát, lại có một người nữa lên đài.
Người tới cũng chắp tay hành lễ: "Tại hạ là Trương Chí Châu, thỉnh tướng quân chỉ giáo."
Diêm Mặc nhướng mày nhìn lại, bỗng nhiên nhận ra tên thiếu niên này trông thật quen mắt, không phải là người mà mấy ngày trước Noãn Noãn đã tặng túi tiền cho hắn đó sao? Tuy rằng hôm ấy chỉ liếc mắt một cái nhưng hắn đã nhớ rất kỹ.
-----
Tiểu Pi: Trương huynh, bảo trọng! (¯―¯٥)
Beta: Quanh
Chử Thanh Huy tươi cười dạo quanh ngự hoa viên, thấy hoa đào đang độ nở rực rỡ nên tiến lên cắt vài cành tươi tốt rồi đem đến Tê Phượng cung.
Hoàng hậu ngủ đến trưa mới tỉnh, hiện tại bà đang ngồi trước gương trang điểm, Chử Thanh Huy đến đem theo mùi hương thơm ngát của hoa đào, bóng người còn chưa thấy đã nghe thấy tiếng: "Mẫu hậu mau xem đi, hoa đào ở rừng đào đã trổ hoa thật rực rỡ."
Nàng đi vào, thấy mấy bình hoa trong Tê Phượng cung đã có sẵn vài cành hoa đào tươi mới đẹp đẽ, không khỏi nói: "Thì ra mẫu hậu đã thấy rồi."
Liễu Phiêu Nhứ tiến lên tiếp nhận, cười nói: "Là do công chúa và bệ hạ tâm linh tương thông, sáng sớm khi lên triều bệ hạ có đi qua rừng đào, thấy hoa đào nở liền lệnh cho Đức tổng quản gọi người cắt vài cành đưa tới."
Hoàng hậu vẽ xong một bông hoa màu vàng lên trán, tầm mắt hướng về phía nàng: "Sao con lại chạy đến rừng đào?"
"Con đến Hàm Chương điện rồi đi ngang qua đó." Chử Thanh Huy cười hì hì, đến cạnh bàn trang điểm, chống cằm nhìn trang phục của Hoàng hậu.
Hoàng hậu lấy từ hộp trâm ra một cây trâm màu xanh, cài lên búi tóc xong mới nói: "Hôm nay sao lại cao hứng rồi, hôm qua còn nhăn mặt ra như ai thiếu nợ gì con vậy."
Chử Thanh Huy thật sự không giấu được, trên đường đi đến đây khóe miệng cũng không hạ xuống chút nào, khi vào đến tẩm điện của Hoàng hậu, khóe miệng càng không thể khống chế cười lớn hơn, để lộ ra hàm răng trắng sáng.
"Mẫu hậu......" Nàng mềm giọng kéo dài một tiếng, lại lo mình cười rộ lên.
Hoàng hậu liếc nàng một cái, lắc đầu khẽ cáu: "Thật muốn bảo con soi gương, nhìn bộ dáng mặt mũi ngây ngô này của con, đâu còn dáng vẻ của một công chúa."
Chử Thanh Huy nghe xong, vẫn ha ha cười một tiếng mới thần bí nói: "Mẫu hậu đoán xem con đang cười cái gì?"
Cuối cùng Hoàng hậu nhìn gương một lượt rồi mới dắt tay nàng đi ra ngoài: "Tâm tư của con còn cần đoán sao, nhìn bộ dáng này, khẳng định là có liên quan tới Thần võ Đại tướng quân đúng không?"
"Mẫu hậu thật lợi hại." Chử Thanh Huy cọ cọ vào người Hoàng hậu.
"Còn có chuyện gì?"
Đi tới ngoại điện ngồi xuống, cung nữ dâng trà nóng lên, Hoàng hậu nhận lấy rồi xúc miệng, cung nữ lại bưng chén trà thứ hai lên, bà nhàn nhạt nhấp một ngụm. Hoàng hậu rũ mắt than nhẹ: "Không lẽ Đại Tướng quân bộc bạch tâm ý với con?"
Chử Thanh Huy nhếch miệng cười nói: "Không có đâu, nhưng mà cũng không khác gì lắm, chàng đồng ý làm phò mã của con đó!"
Hoàng hậu lập tức giương mắt nhìn nàng: "Là chính miệng hắn đồng ý? Con nói thế nào?"
"Con trực tiếp hỏi chàng, có muốn làm Phò mã của con không, chàng nói được."
"Con nha......" Rốt cuộc thì ngữ điệu bình thản thong dong của Hoàng hậu cũng dao động: "Con trực tiếp chạy đến hỏi hắn như vậy, nếu hắn nói không được thì con định làm gì?"
Chử Thanh Huy bĩu môi nói: "Nếu chàng không đồng ý thì con sẽ không thích chàng nữa, đi tìm người khác làm phò mã của con."
"Hồ nháo!" Hoàng hậu nhẹ đẩy trán của nàng: "Lời này sao có thể thuận miệng nói như vậy? Quá xằng bậy."
Thật ra bà cũng biết, nếu hành động hôm nay của nữ nhi bị truyền ra bên ngoài, khẳng định sẽ bị mọi người cho rằng nàng quá kiêu căng, đi quá giới hạn, nhưng Hoàng hậu không có ý định giáo huấn nàng. Nàng là nữ nhi duy nhất của Hoàng đế, cũng là công chúa duy nhất của Đại Diễn triều, chỉ có thể phục tùng nàng, sủng ái nàng, tùy ý nàng, không thì thế nào? Không cần quản nàng quá chặt, chỉ cần nàng vui vẻ là được.
Tuy rằng bà đã đoán được Diêm Tướng quân hẳn là cũng có ý với Noãn Noãn, nhưng hôm nay nghe hắn nói ra Hoàng hậu cũng buông được một phần tâm sự, chỉ cần sứ giả mà Hoàng đế phái đến Thượng Thanh Tông trở về là có thể thương nghị hôn sự.
Chử Thanh Huy cười tủm tỉm ôm lấy tay Hoàng hậu: " Dù sao hiện tại tiên sinh cũng đã đồng ý nên không thể đổi ý nữa đâu."
Hoàng hậu cười thở dài: "Nếu không biết chắc còn tưởng ta sinh ba nam hài! Hiện tại có một nữ hài duy nhất mà một chút thẹn thùng của tiểu nữ hài cũng chẳng có."
"Mẫu hậu_ _" Chử Thanh Huy vẫn tiếp tục cọ cọ bà.
Hoàng hậu bị đẩy vào gối dựa, duỗi tay ôm lấy nàng, vỗ đầu nàng: "Được rồi, ta sẽ không cười con nữa. Thật ra con trực tiếp nói với mẫu hậu thì quá mức dễ dàng, mà giờ mẫu hậu lại phải đối phó với phụ hoàng của con đây này. Tính nết của phụ hoàng con không phải con không biết, chỉ là quá bênh vực người thân của mình, nếu biết con chỉ dăm ba câu đã hứa gả mình ra ngoài, còn không biết chàng sẽ cáu kỉnh đến mức nào."
Nghĩ đến bộ dáng xụ mặt của phụ hoàng, Chử Thanh Huy rụt đầu, chạy đến bên Hoàng hậu cầu cứu: "Mẫu hậu giúp con đi mà, với tính tình của phụ hoàng, chắc chắn mẫu hậu có biện pháp."
Hoàng hậu ngồi thẳng dậy, nâng chung trà lên, thổi cho lá xanh chìm xuống mới chậm rãi thưởng thức, đợi đến khi Chử Thanh Huy nũng nịu nói xong, bà mới nói: "Phụ hoàng thương con như thế, chàng cáu kỉnh như vậy là vì muốn tốt cho con. Đừng nói phụ hoàng, ngay cả ta cũng không đồng ý giao con cho người khác. Cho nên, chắc chắn chàng phải khảo nghiệm Diêm tướng quân một chút, đến lúc đó con không thể một lòng hướng ra bên ngoài, phải thuận theo phụ hoàng, nếu không trong lòng chàng càng không thoải mái."
Chử Thanh Huy nhíu mày nghĩ ngợi, chần chờ nói: "Sẽ khảo nghiệm cái gì vậy?"
Hoàng hậu liếc mắt nhìn nàng: "Sao vậy? Bây giờ lại lo Diêm Tướng quân bị làm khó?"
Chử Thanh Huy vội cười, "Không có không có, con tò mò thôi."
Hoàng hậu lắc đầu, buông chén trà: "Yên tâm đi, chuyện này trong lòng phụ hoàng con tự có suy xét, nếu có vấn đề gì thì còn có ta. Nhưng nếu lần khảo nghiệm này không nặng không nhẹ thì lại không có ý nghĩa. Hắn muốn làm Phò mã của con, cũng phải có một chút thành ý thuyết phục ta và phụ hoàng con, đúng không?"
"Mẫu hậu nói phải." Chử Thanh huy liên tục gật đầu.
Thấy nàng cũng không hoàn toàn một lòng hướng ra bên ngoài, Hoàng hậu cũng thoải mái một chút.
-----
Sau giờ Ngọ, Chử Thanh Huy mang hộp điểm tâm đi tìm Diêm Mặc, võ khóa vẫn còn chưa kết thúc, nàng rất có hứng thú ngồi một bên xem.
Vài lần Diêm Mặc vô tình quay đầu lại, đều nhìn thấy nàng cười đến mắt sáng như trăng rằm. Hắn phát hiện ra, trước đây thái độ của Bánh bao nhỏ còn xa cách cung kính, mà mấy ngày nay càng thêm thân cận, hôm nay lại càng bừa bãi tùy tính.
Dù cảm giác này có hơi xa lạ, nhưng hắn cũng không thấy khó chịu.
Đến thời gian nghỉ ngơi, sau khi phất tay cho mấy đệ tử tản ra hắn mới đi đến cạnh bàn đá ngồi xuống, không đợi người bên cạnh mở miệng đã tự nhiên lấy trà bánh cho vào miệng.
Chử Thanh Huy đưa ly trà tới tay hắn, không chớp mắt nhìn hắn ăn điểm tâm.
Mỗi loại bánh ngọt Diêm Mặc đều ăn một miếng, lại nhấp một ngụm trà, thấy nàng nhìn hắn chằm chằm mới hỏi: "Nhìn cái gì?"
Chử Thanh Huy chưa nghĩ ngợi gì đã nói: "Nhìn dáng dấp của tiên sinh, thật tuấn tú."
Diêm Mặc dừng động tác trong tay lại, liếc nàng một cái, nhớ tới lần đầu gặp mặt nàng thốt ra câu "ngài thật tuấn tú" kia, bây giờ lại nói lần nữa làm hắn không biết nói gì, nửa ngày sau mới nói: "Lời này quá ngả ngớn."
Chử Thanh Huy chu miệng: "Ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi."
Lời nói thật này, không biết nàng dựa vào đâu mà nói thế. Diêm Mặc hắn tự hiểu được, khuộn mặt của hắn có thể nói là ngũ quan đoan chính, nhưng nếu nói tuấn tú... kiểu gì cũng không đến lượt hắn.
Chử Thanh Huy lại nói: "Ta cảm thấy tiên sinh đẹp thì là đẹp. Tiên sinh lại không khen ta, là ta lớn lên không đẹp sao?"
Diêm Mặc giương mắt cẩn thận quan sát nàng, mắt hạnh cong lên, sống mũi thẳng tấp, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm như hoa đào, nhìn thấy vậy trong lòng hắn lại nghĩ, có chỗ nào lớn lên không đẹp, thật sự là quá đẹp. Đã gặp nàng thì cả đời sau cũng sẽ không đặt ai ở trong mắt nữa.
-------------------------
Spoil chương sau:
Diêm Mặc khoanh tay đợi trong chốc lát, lại có một người nữa lên đài.
Người tới cũng chắp tay hành lễ: "Tại hạ là Trương Chí Châu, thỉnh tướng quân chỉ giáo."
Diêm Mặc nhướng mày nhìn lại, bỗng nhiên nhận ra tên thiếu niên này trông thật quen mắt, không phải là người mà mấy ngày trước Noãn Noãn đã tặng túi tiền cho hắn đó sao? Tuy rằng hôm ấy chỉ liếc mắt một cái nhưng hắn đã nhớ rất kỹ.
-----
Tiểu Pi: Trương huynh, bảo trọng! (¯―¯٥)
Danh sách chương