Edit: Tiểu Pi

Beta: Quanh

Lúc Chử Thanh Huy tỉnh lại chỉ cảm thấy cả người lười biếng. Nàng nhắm mắt lại, duỗi thẳng tay chân rồi ưỡn eo lười ra, từ trong xoang mũi phát ra tiếng hừ nhẹ thoải mãn.

"Tỉnh rồi?"

Bên tai bỗng nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp, mà giọng nói này quá gần, lại quá quen thuộc, đáng lẽ ra nó không nên xuất hiện ở chỗ này. Chử Thanh Huy kinh ngạc lập tức mở to hai mắt.

Thấy là gương mặt của Diêm Mặc, nàng ngơ ngác hỏi: "Sao chàng lại ở chỗ này?" Khi nói xong, nàng mới nhớ lại chuyện lúc chiều, mình đang ở trong phủ của Diêm Mặc. Trước đó tiên sinh ôm theo nàng bay thật lâu, sau đó hai người ngồi trên nóc nhà ngắm phong cảnh, nàng bất tri bất giác lại ngủ quên mất.

Nghĩ đến đây, Chử Thanh Huy quay đầu lại nhìn. Hiện tại hai người đã xuống đất, tiên sinh ôm nàng ngồi ở bên cạnh giá đỡ vũ khí, nàng nằm trên đùi tiên sinh, trên người đắp một cái áo khoác màu đen, không cần nói cũng biết là áo của chàng.

Nàng quay đầu nhìn Diêm Mặc, thấy đối phương ăn mặc cũng đủ ấm, vậy không biết áo khoác đắp trên người nàng là lấy ở đâu ra.

-----

Mặt trời dần buông khuất sau những rặng mây, gió nhẹ thổi tới mang theo chút lạnh lẽo.

"Có lạnh hay không?" Diêm Mặc hỏi nàng.

Chử Thanh Huy lắc đầu: "Không lạnh chút nào, ngược lại còn rất ấm nữa, chàng ôm ta nên thật ấm áp."

"Đói bụng không?" Diêm Mặc lại hỏi.

"Cũng không đói bụng, chàng ôm ta như vậy có mệt hay không?"

Hắn lắc đầu: "Không mệt."

Chử Thanh Huy híp mắt, gương mặt cọ cọ vào áo khoác bên ngoài, trên mặt còn mang theo vẻ ngơ ngác khi mới ngủ dậy, vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu: "Vậy chàng lại nằm với ta thêm chút nữa đi, ta còn chưa muốn dậy đâu."

"Được." Đương nhiên là Diêm Mặc sẽ đồng ý.

Chử Thanh Huy nằm ở trên đùi hắn, ngước mắt lên nhìn hắn, nàng chưa bao giờ quan sát Diêm Mặc ở góc độ này cả, không khỏi cảm thấy vô cùng mới mẻ, nhìn một lúc lại cười ra tiếng.

Diêm Mặc cúi đầu, dùng ánh mắt dò hỏi nàng, nhìn cái gì? Chử Thanh Huy cười nói: "Khi chàng nói chuyện thì yết hầu sẽ chuyển động, nhìn thật vui mắt." Nàng nói rồi vươn tay ra sờ soạng một chút.

Nàng thật sự cảm thấy rất thú vị, cũng không hề biết hành động này đối với một nam tử đã trưởng thành thì có ý nghĩa thế nào.

Diêm Mặc cảm nhận được sự mát lạnh khi những ngón tay tinh tế của nàng đang đặt lên yết hầu mình, cảm thấy hình như tay nàng đang không ngừng sờ mó, trêu chọc khiến hắn nhóm lên một mồi lửa trong lòng.

Hắn khẽ nheo đôi mắt ưng lại, cúi đầu nhìn chăm chú vào nàng.

Chử Thanh Huy không hề nhận thấy được vẻ nguy hiểm đang đến gần, bởi vì Diêm Mặc cúi đầu xuống nên tay nàng thuận thế di chuyển đến cằm đối phương, sờ đến một ít râu ngắn ngủn của hắn, theo bản năng gãi gãi rồi cười khanh khách nói: "Chơi thật vui nha."

Chỗ yết hầu của Diêm Mặc kìm nén không được mà nhanh chóng chuyển động một chút.

Chử Thanh Huy sờ cằm hắn rồi trở về sờ cằm mình, cảm thấy thật mới lạ: "Cảm giác khi sờ cằm của chàng và ta không giống nhau chút nào."

Nàng vốn không trông cậy vào Diêm Mặc sẽ trả lời nàng, đang chuẩn bị tiếp tục sờ thì nghe Diêm Mặc hỏi: "Sao không giống?"

"A? Ừm...... Khi sờ tiên sinh cảm giác sàn sạt giống như sờ cát vậy, còn ta lại trơn nhẵn." Chử Thanh Huy nghiêm túc trả lời.

Nàng vừa dứt lời đã thấy Diêm Mặc vươn tay ra, đầu ngón tay thô ráp sờ đến cằm nàng, rồi sau đó dùng ngón cái và ngón trỏ nắn vuốt, tựa hồ đang cảm nhận dư vị xúc cảm kia, sau một lúc lâu mới nói: "Quả thật là trơn nhẵn."

Chử Thanh Huy bởi vì động tác của hắn mà cảm thấy cằm hơi ngứa, trên mặt lại không biết vì sao lại càng nóng lên.

Nàng theo bản năng kéo áo choàng xuống thấp một chút, lộ ra khuôn mặt tươi tắn như hoa mùa xuân và cái cổ thon dài trắng nõn, che giấu sự hoảng loạn trong lòng nàng, còn tự nhủ lẩm bẩm: "Sao bỗng nhiên lại có chút nóng......"

Diêm Mặc chỉ nhìn chằm chằm nàng, một lát sau lại đưa tay gãi nhẹ lên má nàng.

Chử Thanh Huy lập tức che lại mặt, một đôi mắt hạnh sáng lấp lánh nhìn hắn, miệng nói dỗi: "Chàng đừng có sờ, càng sờ lại càng nóng."

Nàng lại không biết chỉ một câu này đã khiến giọng nói của Diêm Mặc trở nên khàn khàn bất thường.

Hắn nói: "Vừa rồi khi ngủ có nghe nàng nói mớ."

Chử Thanh Huy không biết vì sao hắn đột nhiên nói cái này, hiếu kỳ hỏi: "Ta nói cái gì?"

Diêm Mặc nói thật chậm: "Nàng nói ngày đó ở trong tòa đình kia thấy ta --"

Chử Thanh Huy cả kinh, phản ứng đầu tiên là đưa tay ra che lại miệng của Diêm Mặc, mặt mày đỏ bừng: "Chàng đừng nói nữa!"

Diêm Mặc cũng không nói thêm lời nào, hai mắt gắt gao khóa chặt nàng.

Chử Thanh Huy bị nhìn đến cả người nóng lên, căn bản không dám nhìn thẳng hắn, dời mắt đi, vừa thẹn thùng lại vừa hoảng loạn, xấu hổ hết sức, nhưng không có chỗ để trốn nên bèn giở tính trẻ con ra, cắn môi bực bội nói: "Còn không phải là do tiên sinh chàng không tốt, làm ta giật cả mình......"

"Là ta không tốt." Diêm Mặc dung túng gật đầu.

Nghe hắn sảng khoái nhận sai, Chử Thanh Huy ngược lại vừa ngượng vừa bực, cúi đầu nóng mặt đến nửa ngày mới e lệ ngượng ngùng mà ngẩng đầu lên, nhanh chóng liếc hắn một cái, trên khuôn mặt đầy đặn ửng đỏ là một đôi mắt long lanh mang theo vẻ lúng túng, dù là người có ý chí sắt đá cũng sẽ bị nàng nhìn đến mềm lòng.

Nàng cắn đôi môi căng mịn, nói giọng lắp bắp: "Thật ra, thật ra cũng không phải chàng sai, chỉ là...... Sau này tiên sinh nên cẩn thận một chút, đừng để bị cảm lạnh."

Diêm Mặc gật đầu: "Đều nghe theo nàng."

Xem như việc này đã cho qua, Chử Thanh Huy nhẹ nhàng thở ra một hơi, còn chưa kịp thở hết ra đã nghe Diêm Mặc nói tiếp: "Nhưng mà --"

Chử Thanh Huy vội hỏi: "Nhưng mà cái gì?"

"Đã vô tình dọa đến nàng, ta nên nhận lỗi." Diêm Mặc nghiêm mặt nói.

Nhắc tới đây Chử Thanh Huy lập tức thả lỏng, xua xua tay, nói: "Tiên sinh đã tặng ta nhiều thứ như vậy rồi, không cần lại bồi nữa đâu."

Nàng bẻ đầu ngón tay, nói: "Chỗ ta còn giữ con diều lớn mà chàng đưa, mười mấy pho tượng lớn nhỏ, vừa rồi tiên sinh còn mang ta bay lâu như vậy, bấy nhiêu cũng đủ rồi."

Vốn dĩ nàng nằm trên đầu gối của Diêm Mặc ngủ, lúc này không tự giác đã ngồi dậy dựa vào khuỷu tay hắn, vừa kể vừa vui sướng mà đong đưa hai chân.

Dáng người của nàng nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn qua có vẻ mảnh khảnh, khi ôm vào trong ngực mới biết từ đầu đến chân nàng đều rất mềm, dưới bàn tay là xúc cảm mềm mại như da thịt trẻ nhỏ.

Diêm Mặc nhìn Bánh bao nhỏ(*) mềm mại sinh động trong ngực mình, làm thế nào hắn cũng không nghĩ ra, mình có phần số may mắn đến đâu mới có thể có được nàng như vậy.

(*) Diêm Mặc đang dùng hình ảnh cái bánh bao trắng trẻo mềm mại để ví Chử Thanh Huy, các thím đừng nghĩ "bánh bao" là cái bộ phận nào đó mà thông thường chúng ta hay ví nhé. Trong sáng lên nào chụy e. (ฅ"ω"ฅ)

Hắn kìm suy nghĩ muốn dùng bàn tay xoa khắp người Bánh bao nhỏ này lại, nói: "Lễ lần này không giống trước kia."

"Sao lại không giống?" Chử Thanh Huy thôi bẻ đầu ngón tay, ngẩng đầu hiếu kỳ hỏi.

Đôi mắt sâu thẳm của Diêm Mặc nhìn chằm chằm đôi môi căng mọng đỏ thắm của nàng, nín thở từ từ cúi xuống.

"...... Như vậy nên không giống nhau."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện