Edit: Halee Az

Beta: Quanh

Khi Chử Thanh Huy hồi cung có mang về mười mấy pho tượng mới.

Những pho tượng này đều không đồng nhất, có trân quý - dùng đá quý tạo hình, cũng có pho tượng bình thường - dùng nguyên liệu tùy ý có thể gặp bất cứ đâu được như đá cuội... Nhưng đều không giống nhau là mỗi một cái thủ nghệ đều vô cùng tinh xảo, sống động như thật, có thể nhìn ra được người điêu khắc rất dụng tâm.

Tựa hồ nàng có thể xuyên thấu qua chúng để thấy hơn mười ngày nay, Diêm Mặc đi qua mỗi một địa phương nào là ở nơi đó hắn hoặc bẻ một nhánh cây, hoặc nhặt lên một khối đá, sau đó đến khi đêm khuya tĩnh lặng mới ngồi ở dưới đèn chuyên tâm điêu khắc ra bộ dáng của nàng.

Vốn dĩ nó chỉ là một pho tượng lạnh như băng, nhưng vì những tâm ý này mà tỏa ra chút ấm áp.

-----

Qua mấy ngày sau, rốt cuộc Diêm Mặc cũng đến Cấm Vệ quân báo danh.

Tuy rằng Chử Thanh Huy không thể đến đưa điểm tâm cho hắn giống như khi còn ở Hàm Chương Điện, nhưng hai người cùng ở trong hoàng cung, cho dù chưa thấy được mặt nhưng tâm tình cũng giống nhau, khác với việc một người ở trong cung, một người ở ngoài cung như trước.

Hôm nay, Chử Thanh Huy từ Hàm Chương điện trở về, trên đường về cung bỗng nhiên giống như có cảm giác, ngẩng đầu nhìn lên hướng trên tường.

Trên đầu tường có bóng dáng một người mặc đồ đen ngồi ở đó, người nọ chính là Diêm Mặc? Tía Tô cũng phát hiện nên dừng bước chân, các cung nữ làm bộ dáng thủ thế, lui ra sau đến vài chục bước.

Chử Thanh Huy lại chỉ xuất thần nhìn Diêm Mặc, không biết vì sao nàng cảm thấy một màn này có chút quen thuộc, tựa hồ thật lâu trước kia từng tái hiện qua. Nhưng nghĩ lại không có khả năng, Diêm Mặc tới kinh thành chỉ là mới ba bốn năm nay, hồi nhỏ nàng cũng không có từng gặp qua hắn.

Diêm Mặc từ trên đầu tường nhảy xuống, đến gần nàng: "Sao vậy?"

Chử Thanh Huy khẽ nhíu mày, nghi hoặc nói: "Ta cảm thấy, giống như trước kia đã gặp qua chàng, cũng giống như vừa rồi vậy, ngồi xổm trên đầu tường, thế nhưng...... Hẳn là ta nhầm lẫn."

Diêm Mặc nghe vậy lại dừng một chút, chậm rãi từ trong ngực áo móc ra hai túi tiền.

"Hửm?" Chử Thanh Huy vừa thấy, lập tức ngạc nhiên nói: "Đây là túi tiền đựng kẹo hoa hồng mà Liễu cô cô chuyên môn thêu cho ta, sao chàng lại có đến hai cái?"

Nàng nhớ rõ không lâu trước đây nàng đưa cho Diêm Mặc một túi tiền đựng kẹo hoa hồng, nhưng một cái khác là từ đâu tới?

Trong lòng nàng kỳ quái, không khỏi nhìn tay Diêm Mặc, cẩn thận đánh giá hai túi tiền kia. Hình thức này, hoa văn, phối màu cũng không khác biệt, duy nhất không giống chính là một cái mới tinh, còn một cái khác nhìn lại có chút cũ.

Cái mới kia là nàng đưa, còn lại cái kia......

Diêm Mặc chậm rãi nói: "Mười một năm trước ta theo sư phụ vào kinh, từng ở chỗ này chờ sư phụ."

Hai mắt Chử Thanh Huy trừng lớn.

Diêm Mặc lại nói: "Có tiểu cô nương đi ngang qua, đưa túi tiền này cho ta."

Chử Thanh Huy ngây người.

"Tiểu cô nương nói, túi tiền này là túi đựng kẹo mà nàng yêu thích nhất."

Chử Thanh Huy đã hoàn hoàn toàn toàn ngây ngẩn cả người, ngơ ngác: "Đó là ta......"

Nghe ngữ khí của nàng, không biết đây là hỏi chuyện hay là khẳng định.

Diêm Mặc gật đầu, xác thực: "Ta nghe người ta gọi nàng là công chúa."

Chử Thanh Huy ngây ngốc nhìn hắn, bỗng nhiên phản ứng lại, dậm chân nói: "Thì ra chàng đã sớm nhận ra ta nhưng lại cố ý không nói!"

Trong mắt Diêm Mặc hình như có ý cười, rồi lại nghiêm mặt nói: "Cucng không phải cố ý giấu giếm."

Chử Thanh Huy gật đầu, nghe Diêm Mặc miêu tả, mười một năm trước là lúc ấy nàng mới ba bốn tuổi, hiện giờ sớm đã quên mất chuyện này. Một người nhớ rõ, một người khác trong đầu lại trống rỗng, hiện tại nếu người nọ không nhắc tới cũng không có gì sai, huống hồ Diêm Mặc chưa bao giờ là người nhiều lời.

Nàng mơ hồ nhớ tới chuyện xưa, lại không nhớ được chi tiết lắm, không khỏi tim gan cồn cào mà tò mò: "Chuyện đã qua lâu, khi đó ta còn nhỏ nên không nhớ rõ được, chàng nói cho ta nghe một chút đi, cụ thể là tình huống như thế nào? Ta chỉ nhớ lại, khi đó chàng cũng là một thân hắc y, ngồi xổm trên đầu tường, ngày đó...... Tựa hồ có tuyết?"

"Không sai, ngày ấy có tuyết lớn."

Rõ ràng Diêm Mặc còn nhớ rất rõ, lúc ấy tuyết rơi hai ba tháng, trên mặt đất tuyết đọng dày một thước. Hắn ngồi xổm trên đầu tường nhìn cung điện trắng xóa, chờ sư phụ tới tìm hắn, bỗng nhiên nghe được giọng nói non nớt truyền lại, hai thân ảnh nho nhỏ tròn vo từ nơi xa tập tễnh mà đến, trong đó có một thân ảnh khoác áo choàng ngân hồ, bọc như một quả cầu tuyết. Tuyết đọng dày, mà chân hai người lại ngắn, xa xa nhìn lại, cảm giác như hai quả cầu tuyết đang lăn lại đây.

Lúc đầu Diêm Mặc vẫn chưa để ý, ngồi xổm trên đầu tường vẫn không nhúc nhích.

Khi quả cầu tuyết lăn lăn tới, lại ngừng ở dưới bức tường chỗ hắn ngồi xổm, nàng ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt nhỏ trắng nõn như tuyết.

Khi đó trên mặt hắn không có biểu cảm dư thừa nào, nhưng trong lòng lại không khỏi nhìn thêm vài lần, ở sư môn đều là cùng với đám sư đệ lăn lộn trong bùn, hiếm khi thấy một vị tiểu cô nương, càng không cần phải nói, đây còn là tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác, xinh đẹp đáng yêu, trắng nõn tựa như băng tuyết.

Khi tuyết cầu ngẩng đầu nhỏ lên nhìn hắn trong chốc lát, mở miệng ngọt ngào gọi hắn là đại ca ca, hỏi hắn có lạnh không, có muốn đưa lò sưởi cho hắn không.

Hắn không trả lời thì nghe nàng lẩm bẩm, nói hắn ăn mặc quần áo như vậy quá mỏng, sẽ sinh bệnh, sinh bệnh sẽ phải uống thuốc, thuốc rất đắng. Lại nói nàng có kẹo hoa hồng, mỗi lần uống thuốc sẽ ăn một viên, như vậy sẽ không thấy đắng nữa còn muốn đưa kẹo hoa hồng cho hắn.

Hắn chưa bao giờ trải qua tình huống như vậy, không biết ứng phó thế nào, nên vẫn không nói một lời, vẫn không nhúc nhích.

"Quả cầu tuyết" đợi trong chốc lát, tựa hồ còn có việc nên đành phải đặt kẹo hoa hồng ở chân tường, tạm biệt hắn.

Hắn nhìn nàng tập tễnh bước đi, lảo đảo đi một khoảng rất xa mới dời mắt nhìn chằm chằm túi tiền dưới chân tường, nhìn trong chốc lát, đến khi nó bị tuyết bao phủ mới phi thân xuống, nhặt túi tiền lên.

Hắn không ăn đồ ngọt, kẹo trong túi cứ thế để lâu, hỏng rồi, đành phải vứt bỏ, còn túi tiền thì hắn mang theo bên mình, mãi cho đến hiện giờ.

Chử Thanh Huy nghe hắn nói đã vứt bỏ kẹo đi rồi, bĩu bĩu môi, như nghĩ tới chuyện gì, lại vui sướng lên: "Thì ra khi ta còn nhỏ đã từng gặp chàng, còn tặng kẹo hoa hồng cho chàng nữa, chắc chắn là trước đây ta đánh dấu làm ký hiệu, hiện tại ta đã trưởng thành, chàng chính là của ta."

Nhìn nàng vẻ mặt tự đắc, còn nói cái gì ký hiệu hay không ký hiệu, Diêm Mặc nói: "Chẳng lẽ là tiểu cẩu?"

Chử Thanh Huy hừ một tiếng: "Nếu ta là tiểu cẩu sẽ cắn chàng một cái."

(Beta: Ý Diêm Mặc là Chử Thanh Huy giống như chó con, thích đánh dấu chủ quyền.:)))

Nàng nhìn nhìn Diêm Mặc, đột nhiên cười hì hì nói: "Chàng mau nói xem, có phải khi đó chàng đã thích ta rồi đúng không? Đặc biệt đặc biệt thích ta, nếu không sao lại giữ túi tiền này đến bây giờ?" 

Lời này chỉ là là vui đùa, khi đó nàng mới ba bốn tuổi, Diêm Mặc cũng mới mười bốn mười lăm tuổi, chỉ là thiếu niên một lòng tập võ, nào biết cái gì là thích hay không thích.

Nhưng mà... hắn nhìn Chử Thanh Huy, làm như kể lể, lại giống như hứa hẹn: "Vẫn luôn nhớ rõ nàng, sẽ không quên."

Vốn dĩ Chử Thanh Huy chỉ muốn trêu hắn, lại bị hai mắt hắn khóa lại, trịnh trọng nói như vậy, ngược lại làm mình có vài phần ngượng ngùng, đành phải giả vờ giận hắn liếc mắt một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chàng, sao chàng lại như vậy......"

-------------------

Quanh: Chử Thanh Huy là tiểu cẩu, Hoàng Thượng là hmm...  ( ՞ ڡ ՞)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện