Edit: Tiểu Pi

Beta: Quanh

Diêm Mặc đi đến mép giường rồi cẩn thận đặt người xuống, đang muốn ngồi dậy bỏ đi áo ngoài lại bị ôm lấy cổ, eo cũng bị giữ chặt.

Thì ra là Chử Thanh Huy sử dụng cả tay lẫn chân để treo ở trên người hắn.

"Sao vậy?" Diêm Mặc đành phải nâng phía sau lưng nàng lên.

Chử Thanh Huy gác cằm lên vai hắn, lắp bắp nói: "Ta, bỗng nhiên ta còn muốn nói chuyện với chàng thêm chút nữa......"

Tay Diêm Mặc vỗ nhẹ lên lưng nàng: "Chút nữa rồi từ từ nói."

"Không được...... Ta phải nói ngay bây giờ." Chử Thanh Huy chôn đầu làm ổ ở hõm vai hắn, nhưng vẫn không buông tay.

Cô cô giáo vụ trong cung đã dạy nàng rất nhiều, nàng rất rõ ràng sau đây sẽ xảy ra chuyện gì.

Khoảng thời gian trước, khi cô cô dạy cho nàng những chuyện khuê phòng, thực sự đã dọa nàng suốt mấy ngày. Tưởng tượng đến chuyện mà lát nữa nàng và tiên sinh phải làm, hiện tại cả người nàng đều nóng, tim đập hoảng loạn, hận không thể cứ treo trên người hắn như vậy suốt cả một đêm, dù có bị xem là tiểu hài tử cũng không sao, miễn có thể kéo dài được bao lâu thì cứ kéo dài.

Diêm Mặc lại ôm nàng ngồi xuống mép giường: "Nàng muốn nói gì?"

"À...... ừ......" Tròng mắt của Chử Thanh Huy đảo tới đảo lui, vắt hết óc nghĩ ra chuyện để nói, nhưng cái khiến người ta hoảng chính là bình thường khi không gặp hắn thì trong lòng có rất nhiều chuyện muốn nói với hắn, thế nhưng đêm nay dù một chuyện cũng không nhớ nổi, nàng gấp đến độ cắn môi, hốc mắt đỏ lên.

Ánh nến vàng cam chiếu lên mặt, sắc đỏ vui mừng của hỉ phòng phản chiếu trong ánh mắt ngập nước của nàng, so với ngày thường, lúc này càng có vẻ đẹp mông lung mập mờ.

Diêm Mặc dùng bụng ngón tay cái vuốt ve gương mặt nàng, từ từ cúi đầu tới gần, nhẹ nhàng hôn một cái lên đôi môi căng mọng của nàng, cất giọng trầm thấp: "Nếu nhất thời nhớ không ra thì ngày mai lại nói, được không?"

Lòng bàn tay hơi thô ráp khiến khuôn mặt mịn màng của nàng nổi lên từng trận tê dại, xúc cảm trên môi càng khiến trái tim nàng đập loạn, lông mi kịch liệt run rẩy vài cái. Bỗng nhiên Chử Thanh Huy từ bỏ, nhắm mắt lại, nghiêng đầu dựa vào vai hắn. Nàng mím môi, nhẹ giọng nói: "Thật ra...... Cũng Không muốn nói gì cả."

Diêm Mặc đã biết nàng chuẩn bị xong, một tay nâng cằm Chử Thanh Huy để nàng ngẩng đầu lên, hai người liếc nhau. Chử Thanh Huy theo bản năng muốn quay đi, nhưng những ngón tay trên cằm nàng đã giữ chặt lại.

"Đừng sợ." Diêm Mặc nhìn thẳng vào mắt nàng, nói.

Chử Thanh Huy lại cắn môi: "Ta không sợ."

Không biết là nói cho hắn nghe hay là tự nói cho mình nghe, eo nhỏ ưỡn thẳng tắp, cả người cứng đờ, rõ ràng là đang cậy mạnh.

Diêm Mặc lại đặt nàng lên giường, lần này nàng khép chặt hai tay hai chân bên người, cuối cùng nhịn xuống để không lại treo trên người hắn nữa.

Diêm Mặc cở bỏ hỉ phục, xốc đệm giường lên nằm nghiêng ở phía ngoài.

Chử Thanh Huy âm thầm dịch vào trong một chút, còn chưa cảm giác được lạnh lẽo bên trong ổ chăn thì thân thể đã rơi vào vòng ôm ấp áp quen thuộc. Cổ nàng cứng đờ, hai mắt nhìn chằm chằm trên cổ áo của Diêm Mặc, cũng không dám ngẩng đầu lên.

Nhưng tựa hồ Diêm Mặc không có động tác nào khác nữa, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, nhàn nhạt nói: "Sư tổ cùng các vị sư đệ đều muốn gặp nàng, ngày mai kêu sư đệ hành lễ với nàng."

Chử Thanh Huy còn chưa từng gặp bọn họ, chỉ mới nghe nói đến. Sư tổ thì rất có khí thế, càng già càng dẻo dai, ngược lại, các sư đệ ai nấy đều hừng hực sức trẻ. Suy nghĩ của nàng bị Diêm Mặc dẫn dắt "Tiên sinh nói cho ta nghe một chút xem sư tổ yêu thích thứ gì, ngày mai phải kính trà cho lão nhân gia nữa đó."

"Không cần lo lắng, tính tình sư tổ hiền hoà, thích nhất là đám tiểu bối, chắc chắn người cũng sẽ thích nàng."

Khi còn ở trong cung Chử Thanh Huy cũng từng nghe Đế Hậu nhắc đến vị sư tổ này của Diêm Mặc, hiện tại đã được xác nhận, trong lòng nàng cũng an tâm hơn chút, lại hỏi: "Vậy còn các sư đệ thì sao? Ta có chuẩn bị quà gặp mặt cho bọn họ, không biết có hợp tâm ý mọi người hay không."

Diêm Mặc nói: "Sao lại không hợp, ai còn dám nói thêm cái gì? Không nên quá mức dung túng, kẻo bọn họ được đằng chân lân đằng đầu."

Chử Thanh Huy nghe xong, cười hỏi: "Trong sư môn có nhiều sư đệ như vậy, chẳng lẽ không có một người nào lọt vào mắt chàng sao? Sao mỗi lần nghe chàng nhắc tới đều là bộ dáng không hợp tâm ý vậy?"

"Nếu nàng hiểu rõ về bọn họ rồi, chắc chắn cũng muốn cách xa ngàn dặm thôi."

"Xem ra trong đó còn có rất nhiều chuyện thú vị? Tiên sinh mau nói cho ta nghe một chút đi mà." Chử Thanh Huy níu lấy vạt áo hắn lắc lắc.

Diêm Mặc cũng tùy ý nói vài chuyện, ngôn ngữ ngắn gọn, âm điệu càng nhàn nhạt không có trầm bổng, hiếm khi Chử Thanh Huy nghe được mấy chuyện như vậy, nên đã sớm vứt hết câu nệ và hoảng hốt ban nãy ra sau đầu, thân thể cũng thả lỏng, hơn phân nửa thân trên đè lên người Diêm Mặc, giọng nói dịu dàng thúc giục hắn kể thêm nhiều chuyện nữa.

Không biết từ khi nào mà tay Diêm Mặc đã đặt lên vòng eo lả lướt phập phồng của nàng.

Chử Thanh Huy không hề cảng giác, hứng thú hỏi tiếp: "Còn gì nữa, còn gì nữa?"

"Còn có......" Diêm Mặc bỗng nhiên trở mình đè lên người nàng: "Còn chuyện gì thì ngày mai lại nói."

Chử Thanh Huy bị hắn đè ở dưới thân, chớp đôi mắt ngơ ngác, vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Diêm Mặc từ trên cao nhìn xuống, đặt một nụ hôn lên cái cổ thon dài trắng nõn của nàng.

"A......" Cả người Chử Thanh Huy run rẩy một chút, vô thức than nhẹ một tiếng.

"Đừng sợ." Diêm Mặc lại ngẩng đầu.

Chử Thanh Huy chu miệng, cắn môi nói: "Ta không có sợ."

Nói xong ngước mắt lên liếc hắn một cái lại vội cụp mắt xuống trốn tránh, hai má dần dần ửng hồng, e lệ như nụ hoa chớm nở.

Có lẽ là muốn thể hiện rằng mình không sợ nên cố nhìn chăm chú vào mặt Diêm Mặc, lắp bắp nói: "Chàng, chàng nhớ nhẹ nhàng thôi nha, không thể đè hỏng ta......"

Nàng không biết vì một câu này mà vốn dĩ đôi mắt hắn đã nóng rực chỉ một thoáng liền bốc cháy thành ngọn lửa nóng bỏng.

"Sẽ không đè hỏng nàng." Diêm Mặc nhẹ giọng nói, tựa hồ cũng châm thêm cây đuốc, khàn khàn ám muội.

Hắn nói sẽ không đè hỏng nàng, nhưng không biết vì sao khi Chử Thanh Huy nghe xong thì trong lòng càng thêm hoảng loạn, thân thể rụt lại, ước gì có thể ẩn mình vào đống chăn đệm. Nhưng lại nghĩ tới tự mình đã nói là không sợ, đành phải chui ra, bất chấp mà ôm lấy tấm lưng dày rộng của hắn: "Được, vậy chàng đến đi, ta không hề sợ chút nào!"

Một canh giờ sau, nàng vì bản thân nhất thời cậy mạnh mà khóc không thành tiếng, đôi tay vô lực đẩy ngực Diêm Mặc, thút tha thút thít bị ôm đi tắm. Mới tắm được một nửa đã ngủ mất, cái mũi xinh xinh thỉnh thoảng nức nở một tiếng, nhìn đáng thương vô cùng, rồi lại khiến người ta càng muốn hung hăng khi dễ một hồi.

Diêm Mặc đặt nàng lên giường, còn mình lại gọi người đem nước vào tắm nước lạnh, lại dùng nội lực hong khô thân thể rồi mới nằm lên giường, đưa tay ôm thân thể mềm mại vô lực của nàng vào trong ngực, lúc này mới thỏa mãn nhắm mắt ngủ.

-----

Hôm sau, khi Chử Thanh Huy mở mắt ra cảm thấy trong ổ chăn là cảm giác ấm áp chưa từng có, nàng lười biếng ngáp một cái, nhất thời còn chưa biết bản thân đang ở nơi nào, chờ khi nhúc nhích tay chân thì tứ chi truyền đến cơn đau nhức khiến nàng cứng người lại, hồi ức về đêm qua cũng kéo đến như thủy triều.

"Tỉnh rồi?"

Lỗ tai đang áp vào lồng ngực truyền đến một giọng nói trầm thấp, mặt Chử Thanh Huy đỏ bừng, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn từ ngực tới mặt Diêm Mặc.

Diêm Mặc xoa cái eo đau nhức của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái?"

Chử Thanh Huy cảm thấy chỗ nào cũng đều không thoải mái, nàng trề môi, nhỏ giọng oán giận: "Tiên sinh gạt ta, còn nói sẽ không đè hỏng, mà tối hôm qua... tối hôm qua ta thiếu chút nữa đã bị chàng đè chết rồi."

Động tác trên tay Diêm Mặc hơi ngừng lại, máu trong thân thể vì những lời này mà ngưng trệ một chút, rồi sau đó lưu thông càng thêm mãnh liệt, quả thực như muốn sôi trào lên vậy.

Hắn nhìn người trong lòng mình, một khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp như hải đường sau mưa. Miệng thì nói ra những lời khiến người ta huyết mạch sôi trào, nhưng biểu cảm trong mắt lại hồn nhiên làm người ta phải thở dài.

Đây quả thật chỉ là một câu oán giận đơn thuần của nàng mà thôi, nhưng khi vào tai người khác lại có ý nghĩa khác đi. Không biết là vì một người nghĩ quá ít, hay là do một người nghĩ quá nhiều.

Hầu kết Diêm Mặc cuộn một cái, cuối cùng cũng đành dằn xuống ý muốn lại đè nàng, khàn giọng nói: "Lần sau sẽ không vậy nữa."

Chử Thanh Huy đếm đầu ngón tay, lo lắng sốt ruột nói: "Nhưng tiên sinh cao lớn như vậy, thân hình so với ta lại nặng hơn nhiều, cho dù ta có muốn thành thói quen cũng quen không được..... Hay là, ừm...... Lần sau để ta đè lên tiên sinh đi? Như vậy sẽ không đến mức đè hỏng tiên sinh đúng không?"

Diêm Mặc thật sự không dám tiếp tục thảo luận đề tài này với nàng, nói thêm một lời chỉ sợ sẽ không thể kìm chế được nữa, hắn mang theo vài phần chật vật, nói: "Đói bụng không?"

"Không đói bụng..... Ôi chao! Đã mấy giờ rồi? Nên đi kính trà cho sư tổ nữa!" Chử Thanh Huy vội chống lên ngực hắn muốn bò dậy, lại không cẩn thận trượt tay nên cả người ngã xuống, thân thể mềm mại non mịn một lần nữa nện lên ngực Diêm Mặc.

Ôn hương nhuyễn ngọc [1] trong lòng, Diêm Mặc lại không nghĩ nếu để cho nàng tiếp tục trêu chọc nữa thì mình còn nhịn được. Mà quan trọng nhất là Bánh bao nhỏ trong ngực hắn đã rất mệt rồi, lúc này căn bản không chịu thêm được nữa.

[1] Cách gọi khác dành cho con gái, miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.

Hắn đành phải ôm lấy nàng ngồi dậy, dựa vào đầu giường, trấn an nói: "Hiện tại vẫn còn sớm, nàng nhìn xem, trời chưa sáng mà."

Chử Thanh Huy xuyên qua màn lụa mà thoáng nhìn qua bên ngoài, quả thật khung cảnh ngoài cửa sổ vẫn xám xịt, lại không yên tâm nói: "Có thể sư tổ và sư đệ đã chờ rồi không?"

"Sẽ không, bên ngoài không có động tĩnh."

Chử Thanh Huy nghiêng tai nghe lắng nghe, quả thật giống như lời hắn nói. Nghĩ lại hiện tại còn sớm nên lúc này mới an tâm, vì thế lại bò trở về, cọ cọ mặt vào ngực Diêm Mặc, che miệng ngáp một cái: "Aizz...... Vậy ta ngủ thêm một lát, khi nào tới giờ thì chàng nhớ gọi ta dậy đó. Đều tại tối hôm qua chàng đè ta, vẫn luôn không cho ta ngủ, không chịu ngừng lại.....Chàng phải chịu trách nhiệm gọi ta dậy, không thể hại ta trễ giờ kính trà để người ta chê cười được......"

Càng nói thì âm thanh càng thấp, giống như nàng đang lầm bầm lầu bầu. Nàng hoàn toàn không có nghĩ nhiều mà chỉ nói theo sự thật, khiến hắn đang ôm lấy nàng vừa bất đắc dĩ nhưng cũng không ít cảm giác ngọt ngào.

Diêm Mặc không hề buồn ngủ, nhờ vào chút ánh sáng mỏng manh trong màn mà nhìn chăm chú vào gương mặt hồng nhuận của Chử Thanh Huy. Khi thì cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, hắn còn nhìn chưa đủ. Khi lại cảm thấy tia nắng ban mai tới quá chậm, trong không gian xuân hương ấm áp này, thật sự là dày vò hắn mà.

---------------------

Tiểu Pi: mang tiếng là động phòng vậy thôi chớ thật ra chẳng có thịt thà gì, các thím đọc Hoàng Sủng rồi thì cũng biết Khai Hoa Bất Kết Quả được xếp cùng nhóm với Cố Mạn, thuộc team tắt đèn + kéo rèm → sáng hôm sau, nên đừng hy vọng sẽ được ăn thịt từ hai vị này. Thấy có vài thím thêm Hoàng Sủng vào danh sách đọc tên "H", "18+".... mà tui mắc cười muốn chớt. (⊙౪⊙)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện