Edit: CNY
Beta: Ahkung
Hôm nay tời đổ tuyết lớn, bên ngoài gió lạnh thổi ào ào, trong phòng có địa long sưởi ấm nên Chử Thanh Huy lười nhác dựa trên nệm đọc sách. Nàng khoác áo lông chồn trắng, xung quanh là một đống gối dựa, cả người chìm trong mớ lông xù, Chử Thanh Huy bị sự mềm mại và ấm áp mê hoặc không muốn chui ra.
Ngoại trừ Tía Tô, mấy cung nữ khác đều ở trên giường đất gian ngoài, có mấy chậu than sưởi ấm, lại không bị sai vặt, sự thoải mái khiến các nàng chỉ muốn ngồi một chỗ. Lúc này ngoài phòng bỗng có tiếng bước chân vang lên dồn dập.
Các cung nữ lập tức cảnh giác, một người mang giày đi ra phía sau rèm gấm nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì?"
Cách tấm mành vừa dày vừa nặng, người tới nói vọng vào: "Làm phiền tỷ tỷ truyền lời, Thái Tử điện hạ tới chơi, hiện tại đang ở ngoại viện!"
Cung nữ kia hoảng sợ, vội vào trong truyền lời, mấy cung nữ khác nghe được, lập tức tỉnh táo lại.
Chử Thanh Huy còn đang định ngủ một lát, nghe Thái Tử tới, làm sao ngủ được, nàng vội từ trên nệm bật dậy rồi nhanh chóng phân phó: "Chậu than ngoại viện có đang đốt không? Còn trà gừng, thảm, nhanh mang qua cho Thái tử ca ca, ta thay quần áo rồi ra ngay."
Cung nữ kia vội lui ra ngoài, đi đến tiền viện truyền lời, còn Tía Tô và các cung nữ còn lại vội giúp Chử Thanh Huy trang điểm, thay quần áo.
Chử Thanh Huy sợ lạnh, từ nội thất ấm áp ra ngoài rất dễ bị cảm nên nàng không dám liều, khoác một lớp rồi lại một lớp áo, cả người tròn tròn hồng hồng, lo Thái Tử đợi lâu nên từ hậu viện chạy bán mạng vào sảnh lớn, được chậu than trong sảnh sưởi lại, lúc này mặt mới hồng lên, càng thêm xinh đẹp kiều diễm, da trắng như tuyết môi đỏ như son.
Thái Tử đang sờ tay ngắm nghía bình hoa bạch ngọc trên giá, nghe tiếng động lập tức quay sang nhìn, thấy nàng cả người xộc xệch, đang thở ra hơi lạnh lại tỏ vẻ vui mừng bước về phía mình, hắn cười: "Ta còn tưởng là hài đồng trong tranh tết nhảy ra."
Chử Thanh Huy thấy hắn vui vẻ nên có bị trêu chọc cũng không để bụng, nàng bước nhanh về trước, kéo ống tay áo hắn, nhảy nhót hỏi: "Tại sao hôm nay ca ca lại đến thăm muội vậy?"
"Muội là đang ngầm trách ta ít tới à?" Thái Tử cười hiền.
Chử Thanh Huy nhìn hắn khịt mũi: "Ca ca nói xem? Từ lúc muội rời cung đến nay, lâu nhất là hai ngày về một lần để thỉnh an phụ hoàng mẫu hậu, nhìn lại Thái Tử ca ca và Tiểu Tuân, thân là ca ca ruột của muội lại đến thăm muội được mấy lần? Sợ là một lần cũng không có."
Thái Tử xoa đầu nàng: "Nói vậy là ta thật sự không đúng rồi."
"Ca ca đừng làm rối tóc muội." Chử Thanh Huy nghiêng đầu tránh né, kéo hắn ngồi xuống, chạm tay hắn, thấy có hơi lạnh lập tức đưa lò sưởi trong tay qua, lại sai người đem chậu than lại gần chút, vừa lúc người hầu bưng trà gừng nóng đi vào, nàng tự tay nhận lấy rồi đặt trước mặt Thái Tử: "Nếu Thái Tử ca ca đã nhận sai, vậy muội muội đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho ca ca là được. Ca ca cũng thật là, bình thường không tới, lúc tới lại chọn thời tiết này, cũng không sợ đông thành đá sao, huynh uống trà gừng làm ấm người đi."
Trước mặt Thái Tử là chậu than, trên tay là lò sưởi, trong bụng có trà gừng ấm áp, cả người từ từ ấm lên. Thái tử nhìn Chử Thanh Huy mà ngạc nhiên, nàng thong dong chu đáo hoàn toàn khác trước, dường như mấy tháng xa nhà nàng đã từ đứa nhỏ lười biếng hay làm nũng trưởng thành rồi, còn biết chăm sóc người khác, chẳng lẽ thành thân thật sự thay đổi người ta đến thế sao? Chử Thanh Huy lo cho hắn xong, cởi lớp áo khoác ngoài cùng rồi ngồi xuống, bưng ly trà gừng nóng hổi chậm rãi uống.
Thứ này lúc trước nàng không bao giờ tự giác uống, bây giờ do bị Diêm Mặc quản thúc, mỗi lần ra ngoài có gió thì về nhà trước hết phải rót một ly, nếu không giải lạnh, bản thân khó chịu là một, chờ bệnh khỏi hẳn còn phải tự kiểm điểm trước mặt hắn, hứa sau này không được tái phạm, vô cùng ngượng ngùng. Nếu không khéo bị đám Tía Tô nghe thấy, lại càng thêm mất mặt.
"Ca ca xuất cung Tiểu Tuân không biết sao, sao không dẫn đệ ấy theo?" Chử Thanh Huy hỏi.
"Biết, chỉ là trời lạnh nên mẫu hậu sợ Tiểu Tuân ốm."
Chử Thanh Huy cười nói: "Có lẽ hiện tại đệ ấy còn đang ngồi trong cung ấm ức, lần tới tiến cung, muội mang điểm tâm ngon đền cho đệ ấy."
Huynh muội hai người nhàn nhã trò chuyện, Thái Tử bỗng nhiên nhắc tới một việc: "Vừa rồi khi xuất cung ta có gặp Liễu cô cô."
"Tại sao cô cô...... A, là do ca ca của người." Chử Thanh Huy bừng tỉnh.
Từ nhỏ Liễu Phiêu Nhứ đã ở bên cạnh Hoàng Hậu, cùng lớn lên, cùng vào cung, lại chứng kiến Chử Thanh Huy và Thái Tử trưởng thành, tất nhiên thân thiết hơn nhiều so với mấy cung nhân khác. Người thân bà ấy đều mất sớm, bầ ấy chỉ còn một người ca ca ở kinh thành, Liễu Phiêu Nhứ vô cớ xuất cung, hẳn là để thăm vị huynh trưởng này.
"Sức khỏe của Liễu tiên sinh hiện tại... chỉ sợ không cầm cự được đến đầu xuân." Thái Tử nói.
Chử Thanh Huy kinh ngạc, lúc nhỏ nàng nghe đã mẫu hậu nói vị huynh trưởng này của Liễu cô cô, thời trẻ gặp chuyện, thân thể suy nhược nên không được khỏe như người thường, nhưng nhiều năm như vậy cũng chẳng có chuyện gì, không ngờ bây giờ lại bất ngờ nghe tin dữ.
"Thái y cũng không có cách sao?"
Thái Tử lắc đầu, nếu có cách thì mười mấy năm trước đã có, cần gì kéo dài tới bây giờ để người ta dầu cạn đèn tắt.
Chử Thanh Huy ngây người nói: "Cô cô hẳn rất đau lòng......"
Nàng chưa từng gặp Liễu tiên sinh kia, hắn có mất nàng cũng không mấy quan tâm, nhưng với Liễu cô cô lại là nỗi đau không ai so bì được, tưởng tượng đến cô cô lúc này khóc nhiều thế nào, trong lòng nàng đột nhiên cũng có chút chua xót. Hơn nữa, đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu huynh trưởng duy nhất của nàng gặp chuyện, e rằng nàng đã sớm gào khóc.
Hai người đều trầm mặc, ngoài cửa có người ló đầu vào, Tía Tô liếc sang nhìn hai vị chủ tử một cái, bước nhẹ ra cửa, trong chốc lát cầm một tấm thiệp đi vào.
Chử Thanh Huy nhìn tấm thiệp có vẻ quen, nhíu mày hỏi: "Lại là Chu biểu muội?"
Tía Tô gật đầu, đưa thiệp qua: "Là người của phủ Trưởng công chúa Mộc Dương đưa tới, nói phủ Trưởng công chúa có hoa mai nở nên biểu tiểu thư mời công chúa qua phủ cùng ngắm hoa."
Chử Thanh Huy phất phất tay, đặt tấm thiệp lên bàn trà.
Tía Tô hỏi: "Vẫn đáp như lần trước ạ?"
Chử Thanh Huy gật đầu: "Nói ta nhiễm phong hàn không tiện ra ngoài, còn cần tĩnh dưỡng."
"Nếu biểu tiểu thư muốn tới thăm?"
"Trời giá rét, sao có thể làm phiền biểu muội, nếu hại nàng phải chịu lạnh, ngược lại là lỗi của ta. Hơn nữa tiên sinh không vui nếu ta không biết giữ gìn thân thể, ta không được ra cửa, càng không được tiếp khách." Chử Thanh Huy nói như thật.
Tía Tô mỉm cười hiểu ý, ra ngoài phân phó người trả lời.
Thái Tử ở bên cạnh nhìn, thấy một chủ một tớ phối hợp ăn ý lừa gạt người ta, hắn cảm thấy có chút không thích ứng nổi. Thái tử đột nhiên muốn trêu muội muội, hỏi nàng: "Không biết Phò mã có biết muội lấy hắn ra làm bia đỡ không?"
Chử Thanh Huy liếc hắn một cái, uống một ngụm trà gừng, mới chậm rãi nói: "Ca ca còn nói muội, sao không nghĩ xem muội muội là vì ai?"
Thái Tử chưa kịp đáp đã bị nàng giành trước: "Ca ca nghĩ đi, vị biểu muội yêu quý này của Mộc Dương cô cô, trước giờ có quen thân với muội sao? Quanh năm suốt tháng, ngoài mấy lần gia yến thì có thể hàn huyên được mấy câu? Càng đừng mong nàng chủ động mời muội đến nhà. Bây giờ mới hơn hai tháng, nàng đã mời muội không dưới ba bốn lần, lúc đầu muội muội vì tình tỷ muội mới không nỡ chối từ, nói một hồi, thì ra là muội nghĩ nhiều, nàng ta nào có muốn mời muội, chẳng qua là muốn từ muội tìm hiểu Thái tử ca ca thôi.
Thái Tử trợn mắt há mồm ngây ngốc, lại bị tiếng thở dài cố ý khoa trương của nàng gọi hồn về.
"Haizz, cũng không thể trách nàng, ai bảo huynh trưởng của ta thân phận tôn quý, nhân phẩm cao đẹp lại tuấn mỹ như vậy, chỉ có một không có hai, sợ là dù có tiên nữ hạ phàm cũng bị ca ca quyến rũ." Nói xong, cuối cùng nàng nhịn không được mà cười phá lên.
Thái Tử lắc đầu, gõ gõ đầu nàng, vẻ mặt không nói nên lời nhưng lại có chút dung túng.
Chử Thanh Huy lăn lộn cười một lúc, chống má nhìn hắn, khóe mắt còn ướt do mới cười, tủm tỉm nói: "Thật ra lúc đầu muội thấy cứ để chuyện này thuận theo tự nhiên cũng tốt, kết quả hôm qua Chu cô nương, hôm nay Trương cô nương, ngày mai là Thẩm cô nương, sắp tới lại là Cố cô nương gì đó làm phiền muội, khiến muội cũng có chút tò mò, rốt cuộc ca ca muốn tìm cho muội một tẩu tử thế nào?"
Thái Tử không trả lời mà hỏi lại: "Muội thích người thế nào?"
"Không phải là muội lấy, hỏi muội làm gì? Muội thích chưa chắc ca ca thích."
Thái Tử nói: "Muội không thích, ca ca cũng không thích."
Chử Thanh Huy chớp chớp mắt, xác nhận hắn nói thật, lập tức ngồi thẳng lưng lên, nghiêm mặt nói: "Muội biết ca ca thương muội, nhưng cũng vì lí do này nên muội ngàn lần không muốn ca ca vì muội mà chấp nhận bản thân chịu thiệt."
Thái Tử nâng ly trà lên, thổi thổi lá trà: "Ta là nam nhân, đối với chuyện này sao có thể tính là chịu thiệt?"
Chử Thanh Huy nhíu mày nói: "Ca ca nói không đúng, chuyện hôn nhân, cho dù ca ca có là Thái tử thì về sau có là vua một nước, tẩu tẩu có là mẫu nghi thiên hạ, nhưng cuối cùng hai người cũng là vợ chồng, là nam hay là nữ thì sao chứ? Nữ tử gặp người không tốt tính cách không hợp, nam tử cưới phải cô vợ chanh chua, ngoan độc đều yên ổn không vấn đề sao? Nói như ca ca, nam nhân từ khi sinh ra đều là đồng là thép, không nên có tình cảm như người thường."
Thái Tử không ý kiến, khẽ cười nói: "Ta bây giờ mới thật sự tin, tiểu quỷ mít ướt ngày xưa đã trưởng thành, còn có thể ra tay giáo huấn ca ca rồi."
Chử Thanh Huy trợn tròn đôi mắt: "Tiểu quỷ mít ướt là ai, muội đây cod quen?"
Thái Tử mắt đầy ý cười nhìn nàng.
Chử Thanh Huy thẹn quá thành giận: "Ca ca đừng hòng lảng sang chuyện khác, muội chưa nói xong đâu. Ca ca nói mau, tìm tẩu tử theo ý ca ca hay theo ý muội?" Nàng nhìn chằm chằm Thái Tử, ánh mắt như muốn nói ‘Nếu không trả lời đàng hoàng thì muội sẽ cắn huynh’.
Thái Tử lùi một bước, nàng ép sát tới nói: "Ca ca nghĩ kỹ rồi nói. Nếu chọn theo ý muội, muội muội hiện giờ không được như trước, lỡ không cẩn thận chọn phải một người kinh hãi thế tục, ca ca có khóc cũng không kịp đâu."
Thái Tử nhìn nàng ra vẻ dùng vũ lực uy hiếp, đành phải mỉm cười gật gật đầu, "Đương nhiên là chọn theo ý ta."
"Hừ, vậy còn được, nếu trả lời để mình tuyển thay, có lẽ động phòng cũng cần mình làm giúp." Chử Thanh Huy lẩm bẩm.
Thái Tử nghe rõ mấy lời không biết kiêng dè của nàng, chỉ biết câm nín.
Beta: Ahkung
Hôm nay tời đổ tuyết lớn, bên ngoài gió lạnh thổi ào ào, trong phòng có địa long sưởi ấm nên Chử Thanh Huy lười nhác dựa trên nệm đọc sách. Nàng khoác áo lông chồn trắng, xung quanh là một đống gối dựa, cả người chìm trong mớ lông xù, Chử Thanh Huy bị sự mềm mại và ấm áp mê hoặc không muốn chui ra.
Ngoại trừ Tía Tô, mấy cung nữ khác đều ở trên giường đất gian ngoài, có mấy chậu than sưởi ấm, lại không bị sai vặt, sự thoải mái khiến các nàng chỉ muốn ngồi một chỗ. Lúc này ngoài phòng bỗng có tiếng bước chân vang lên dồn dập.
Các cung nữ lập tức cảnh giác, một người mang giày đi ra phía sau rèm gấm nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì?"
Cách tấm mành vừa dày vừa nặng, người tới nói vọng vào: "Làm phiền tỷ tỷ truyền lời, Thái Tử điện hạ tới chơi, hiện tại đang ở ngoại viện!"
Cung nữ kia hoảng sợ, vội vào trong truyền lời, mấy cung nữ khác nghe được, lập tức tỉnh táo lại.
Chử Thanh Huy còn đang định ngủ một lát, nghe Thái Tử tới, làm sao ngủ được, nàng vội từ trên nệm bật dậy rồi nhanh chóng phân phó: "Chậu than ngoại viện có đang đốt không? Còn trà gừng, thảm, nhanh mang qua cho Thái tử ca ca, ta thay quần áo rồi ra ngay."
Cung nữ kia vội lui ra ngoài, đi đến tiền viện truyền lời, còn Tía Tô và các cung nữ còn lại vội giúp Chử Thanh Huy trang điểm, thay quần áo.
Chử Thanh Huy sợ lạnh, từ nội thất ấm áp ra ngoài rất dễ bị cảm nên nàng không dám liều, khoác một lớp rồi lại một lớp áo, cả người tròn tròn hồng hồng, lo Thái Tử đợi lâu nên từ hậu viện chạy bán mạng vào sảnh lớn, được chậu than trong sảnh sưởi lại, lúc này mặt mới hồng lên, càng thêm xinh đẹp kiều diễm, da trắng như tuyết môi đỏ như son.
Thái Tử đang sờ tay ngắm nghía bình hoa bạch ngọc trên giá, nghe tiếng động lập tức quay sang nhìn, thấy nàng cả người xộc xệch, đang thở ra hơi lạnh lại tỏ vẻ vui mừng bước về phía mình, hắn cười: "Ta còn tưởng là hài đồng trong tranh tết nhảy ra."
Chử Thanh Huy thấy hắn vui vẻ nên có bị trêu chọc cũng không để bụng, nàng bước nhanh về trước, kéo ống tay áo hắn, nhảy nhót hỏi: "Tại sao hôm nay ca ca lại đến thăm muội vậy?"
"Muội là đang ngầm trách ta ít tới à?" Thái Tử cười hiền.
Chử Thanh Huy nhìn hắn khịt mũi: "Ca ca nói xem? Từ lúc muội rời cung đến nay, lâu nhất là hai ngày về một lần để thỉnh an phụ hoàng mẫu hậu, nhìn lại Thái Tử ca ca và Tiểu Tuân, thân là ca ca ruột của muội lại đến thăm muội được mấy lần? Sợ là một lần cũng không có."
Thái Tử xoa đầu nàng: "Nói vậy là ta thật sự không đúng rồi."
"Ca ca đừng làm rối tóc muội." Chử Thanh Huy nghiêng đầu tránh né, kéo hắn ngồi xuống, chạm tay hắn, thấy có hơi lạnh lập tức đưa lò sưởi trong tay qua, lại sai người đem chậu than lại gần chút, vừa lúc người hầu bưng trà gừng nóng đi vào, nàng tự tay nhận lấy rồi đặt trước mặt Thái Tử: "Nếu Thái Tử ca ca đã nhận sai, vậy muội muội đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho ca ca là được. Ca ca cũng thật là, bình thường không tới, lúc tới lại chọn thời tiết này, cũng không sợ đông thành đá sao, huynh uống trà gừng làm ấm người đi."
Trước mặt Thái Tử là chậu than, trên tay là lò sưởi, trong bụng có trà gừng ấm áp, cả người từ từ ấm lên. Thái tử nhìn Chử Thanh Huy mà ngạc nhiên, nàng thong dong chu đáo hoàn toàn khác trước, dường như mấy tháng xa nhà nàng đã từ đứa nhỏ lười biếng hay làm nũng trưởng thành rồi, còn biết chăm sóc người khác, chẳng lẽ thành thân thật sự thay đổi người ta đến thế sao? Chử Thanh Huy lo cho hắn xong, cởi lớp áo khoác ngoài cùng rồi ngồi xuống, bưng ly trà gừng nóng hổi chậm rãi uống.
Thứ này lúc trước nàng không bao giờ tự giác uống, bây giờ do bị Diêm Mặc quản thúc, mỗi lần ra ngoài có gió thì về nhà trước hết phải rót một ly, nếu không giải lạnh, bản thân khó chịu là một, chờ bệnh khỏi hẳn còn phải tự kiểm điểm trước mặt hắn, hứa sau này không được tái phạm, vô cùng ngượng ngùng. Nếu không khéo bị đám Tía Tô nghe thấy, lại càng thêm mất mặt.
"Ca ca xuất cung Tiểu Tuân không biết sao, sao không dẫn đệ ấy theo?" Chử Thanh Huy hỏi.
"Biết, chỉ là trời lạnh nên mẫu hậu sợ Tiểu Tuân ốm."
Chử Thanh Huy cười nói: "Có lẽ hiện tại đệ ấy còn đang ngồi trong cung ấm ức, lần tới tiến cung, muội mang điểm tâm ngon đền cho đệ ấy."
Huynh muội hai người nhàn nhã trò chuyện, Thái Tử bỗng nhiên nhắc tới một việc: "Vừa rồi khi xuất cung ta có gặp Liễu cô cô."
"Tại sao cô cô...... A, là do ca ca của người." Chử Thanh Huy bừng tỉnh.
Từ nhỏ Liễu Phiêu Nhứ đã ở bên cạnh Hoàng Hậu, cùng lớn lên, cùng vào cung, lại chứng kiến Chử Thanh Huy và Thái Tử trưởng thành, tất nhiên thân thiết hơn nhiều so với mấy cung nhân khác. Người thân bà ấy đều mất sớm, bầ ấy chỉ còn một người ca ca ở kinh thành, Liễu Phiêu Nhứ vô cớ xuất cung, hẳn là để thăm vị huynh trưởng này.
"Sức khỏe của Liễu tiên sinh hiện tại... chỉ sợ không cầm cự được đến đầu xuân." Thái Tử nói.
Chử Thanh Huy kinh ngạc, lúc nhỏ nàng nghe đã mẫu hậu nói vị huynh trưởng này của Liễu cô cô, thời trẻ gặp chuyện, thân thể suy nhược nên không được khỏe như người thường, nhưng nhiều năm như vậy cũng chẳng có chuyện gì, không ngờ bây giờ lại bất ngờ nghe tin dữ.
"Thái y cũng không có cách sao?"
Thái Tử lắc đầu, nếu có cách thì mười mấy năm trước đã có, cần gì kéo dài tới bây giờ để người ta dầu cạn đèn tắt.
Chử Thanh Huy ngây người nói: "Cô cô hẳn rất đau lòng......"
Nàng chưa từng gặp Liễu tiên sinh kia, hắn có mất nàng cũng không mấy quan tâm, nhưng với Liễu cô cô lại là nỗi đau không ai so bì được, tưởng tượng đến cô cô lúc này khóc nhiều thế nào, trong lòng nàng đột nhiên cũng có chút chua xót. Hơn nữa, đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu huynh trưởng duy nhất của nàng gặp chuyện, e rằng nàng đã sớm gào khóc.
Hai người đều trầm mặc, ngoài cửa có người ló đầu vào, Tía Tô liếc sang nhìn hai vị chủ tử một cái, bước nhẹ ra cửa, trong chốc lát cầm một tấm thiệp đi vào.
Chử Thanh Huy nhìn tấm thiệp có vẻ quen, nhíu mày hỏi: "Lại là Chu biểu muội?"
Tía Tô gật đầu, đưa thiệp qua: "Là người của phủ Trưởng công chúa Mộc Dương đưa tới, nói phủ Trưởng công chúa có hoa mai nở nên biểu tiểu thư mời công chúa qua phủ cùng ngắm hoa."
Chử Thanh Huy phất phất tay, đặt tấm thiệp lên bàn trà.
Tía Tô hỏi: "Vẫn đáp như lần trước ạ?"
Chử Thanh Huy gật đầu: "Nói ta nhiễm phong hàn không tiện ra ngoài, còn cần tĩnh dưỡng."
"Nếu biểu tiểu thư muốn tới thăm?"
"Trời giá rét, sao có thể làm phiền biểu muội, nếu hại nàng phải chịu lạnh, ngược lại là lỗi của ta. Hơn nữa tiên sinh không vui nếu ta không biết giữ gìn thân thể, ta không được ra cửa, càng không được tiếp khách." Chử Thanh Huy nói như thật.
Tía Tô mỉm cười hiểu ý, ra ngoài phân phó người trả lời.
Thái Tử ở bên cạnh nhìn, thấy một chủ một tớ phối hợp ăn ý lừa gạt người ta, hắn cảm thấy có chút không thích ứng nổi. Thái tử đột nhiên muốn trêu muội muội, hỏi nàng: "Không biết Phò mã có biết muội lấy hắn ra làm bia đỡ không?"
Chử Thanh Huy liếc hắn một cái, uống một ngụm trà gừng, mới chậm rãi nói: "Ca ca còn nói muội, sao không nghĩ xem muội muội là vì ai?"
Thái Tử chưa kịp đáp đã bị nàng giành trước: "Ca ca nghĩ đi, vị biểu muội yêu quý này của Mộc Dương cô cô, trước giờ có quen thân với muội sao? Quanh năm suốt tháng, ngoài mấy lần gia yến thì có thể hàn huyên được mấy câu? Càng đừng mong nàng chủ động mời muội đến nhà. Bây giờ mới hơn hai tháng, nàng đã mời muội không dưới ba bốn lần, lúc đầu muội muội vì tình tỷ muội mới không nỡ chối từ, nói một hồi, thì ra là muội nghĩ nhiều, nàng ta nào có muốn mời muội, chẳng qua là muốn từ muội tìm hiểu Thái tử ca ca thôi.
Thái Tử trợn mắt há mồm ngây ngốc, lại bị tiếng thở dài cố ý khoa trương của nàng gọi hồn về.
"Haizz, cũng không thể trách nàng, ai bảo huynh trưởng của ta thân phận tôn quý, nhân phẩm cao đẹp lại tuấn mỹ như vậy, chỉ có một không có hai, sợ là dù có tiên nữ hạ phàm cũng bị ca ca quyến rũ." Nói xong, cuối cùng nàng nhịn không được mà cười phá lên.
Thái Tử lắc đầu, gõ gõ đầu nàng, vẻ mặt không nói nên lời nhưng lại có chút dung túng.
Chử Thanh Huy lăn lộn cười một lúc, chống má nhìn hắn, khóe mắt còn ướt do mới cười, tủm tỉm nói: "Thật ra lúc đầu muội thấy cứ để chuyện này thuận theo tự nhiên cũng tốt, kết quả hôm qua Chu cô nương, hôm nay Trương cô nương, ngày mai là Thẩm cô nương, sắp tới lại là Cố cô nương gì đó làm phiền muội, khiến muội cũng có chút tò mò, rốt cuộc ca ca muốn tìm cho muội một tẩu tử thế nào?"
Thái Tử không trả lời mà hỏi lại: "Muội thích người thế nào?"
"Không phải là muội lấy, hỏi muội làm gì? Muội thích chưa chắc ca ca thích."
Thái Tử nói: "Muội không thích, ca ca cũng không thích."
Chử Thanh Huy chớp chớp mắt, xác nhận hắn nói thật, lập tức ngồi thẳng lưng lên, nghiêm mặt nói: "Muội biết ca ca thương muội, nhưng cũng vì lí do này nên muội ngàn lần không muốn ca ca vì muội mà chấp nhận bản thân chịu thiệt."
Thái Tử nâng ly trà lên, thổi thổi lá trà: "Ta là nam nhân, đối với chuyện này sao có thể tính là chịu thiệt?"
Chử Thanh Huy nhíu mày nói: "Ca ca nói không đúng, chuyện hôn nhân, cho dù ca ca có là Thái tử thì về sau có là vua một nước, tẩu tẩu có là mẫu nghi thiên hạ, nhưng cuối cùng hai người cũng là vợ chồng, là nam hay là nữ thì sao chứ? Nữ tử gặp người không tốt tính cách không hợp, nam tử cưới phải cô vợ chanh chua, ngoan độc đều yên ổn không vấn đề sao? Nói như ca ca, nam nhân từ khi sinh ra đều là đồng là thép, không nên có tình cảm như người thường."
Thái Tử không ý kiến, khẽ cười nói: "Ta bây giờ mới thật sự tin, tiểu quỷ mít ướt ngày xưa đã trưởng thành, còn có thể ra tay giáo huấn ca ca rồi."
Chử Thanh Huy trợn tròn đôi mắt: "Tiểu quỷ mít ướt là ai, muội đây cod quen?"
Thái Tử mắt đầy ý cười nhìn nàng.
Chử Thanh Huy thẹn quá thành giận: "Ca ca đừng hòng lảng sang chuyện khác, muội chưa nói xong đâu. Ca ca nói mau, tìm tẩu tử theo ý ca ca hay theo ý muội?" Nàng nhìn chằm chằm Thái Tử, ánh mắt như muốn nói ‘Nếu không trả lời đàng hoàng thì muội sẽ cắn huynh’.
Thái Tử lùi một bước, nàng ép sát tới nói: "Ca ca nghĩ kỹ rồi nói. Nếu chọn theo ý muội, muội muội hiện giờ không được như trước, lỡ không cẩn thận chọn phải một người kinh hãi thế tục, ca ca có khóc cũng không kịp đâu."
Thái Tử nhìn nàng ra vẻ dùng vũ lực uy hiếp, đành phải mỉm cười gật gật đầu, "Đương nhiên là chọn theo ý ta."
"Hừ, vậy còn được, nếu trả lời để mình tuyển thay, có lẽ động phòng cũng cần mình làm giúp." Chử Thanh Huy lẩm bẩm.
Thái Tử nghe rõ mấy lời không biết kiêng dè của nàng, chỉ biết câm nín.
Danh sách chương